Quyển 7 - Chương 52: Quyết đấu không biết xấu hổ
Quan Kỳ
09/07/2014
Hắn lại nhìn thấy trên mặt
đất xuất hiện một lỗ thủng to. Xung quanh có một vài đất đá nổ tung
trông lại rất nghiêm chỉnh, thật giống như có một trận pháp được mở ra
từ dưới đất lên vậy.
Trận pháp mở ra, nhất thời Đông Phương Chính Phái thấy được một mộ thất lớn.
Giờ phút này, tại cửa mộ thất kia có một thân ảnh gầy gò đang đứng. Một người mặc áo xanh, giờ phút này, đang chuẩn bị mở mộ thất ra.
Đó chính là điện chủ Nhâm thần điện của thánh địa Thần Tông, Nhâm Thử.
Nhâm Thử trở lại bản tính ban đầu, khi khai quật mộ tổ của người khác. Ngày hôm nay rốt cuộc hắn đã tìm được một mộ lớn.
Đây cũng không phải là mộ lớn tầm thường. Đây là một phần của tổ sư khai sơn Khai Nguyên tông. Chắc chắn bên trong có rất nhiều bảo bối.
Nhưng dù thế nào Nhâm Thử cũng không ngờ được, mình mới vừa phá tan cấm chế, bên cạnh lại có một tên béo mập không biết từ đâu xuất hiện.
- A, ngươi, ngươi trộm mộ?
Ánh mắt Đông Phương Chính Phái sáng ngời nói.
Nhâm Thử nhất thời biến sắc. Thậm chí hắn còn động sát tâm.
- Ta nhận ra ngươi. Ngươi là Nhâm Thử của thánh địa Thần Tông?
Đông Phương Chính Phái lại kêu lên.
Sắc mặt Nhâm Thử thoáng ngưng trọng.
- Ngươi là ai?
Nhâm Thử lo lắng nói.
- Không thể tưởng tượng được, đường đường là điện chủ thánh địa Thần Tông lại làm ra chuyện như vậy. Khai quật phần mộ của người khác, quá thiếu đạo đức. Không ngờ ngay cả người đã chết, ngươi cũng không buông tha!
Đông Phương Chính Phái nhất thời đứng trên điểm cao nhất của đạo đức quở trách Nhâm Thử.
Sắc mặt Nhâm Thử cứng đờ.
Dù sao, Đông Phương Chính Phái đã được tiên nhân Mạnh Lăng Thiên dạy dỗ nhiều năm, giờ phút này tu vi cũng đạt tới thượng Hư Cảnh nhất trọng. Nhâm Thử tất nhiên không nhìn ra tu vi của Đông Phương Chính Phái. Người trước mắt thoáng cái đã nói ra tên của mình. Điều này khiến Nhâm Thử vốn nhát gan càng trở nên khẩn trương.
- Ta chính là đại nho Đông Phương Chính Phái thư viện Cự Lộc. Nhâm điện chủ, ngươi thật thiếu đạo đức. Thứ của người chết, ngươi cũng không buông tha!
Đông Phương Chính Phái tiếp tục nói.
Đông Phương Chính Phái? Nhâm Thử nhất thời đã kịp phản ứng. Tuy rằng hắn đã nghe qua tên, nhưng chưa từng gặp Đông Phương Chính Phái.
- Ngươi... ngươi muốn thế nào?
Nhâm Thử trầm giọng nói.
Nhâm Thử ghét nhất là gặp phải loại đại nho hủ lậu tự nhận mình là chính nghĩa. Từ sáng đến tối miệng đầy nhân nghĩa. Giao thiệp với bọn họ, giống như đối mặt với mấy vạn con ruồi vậy. Thực sự quá phiền.
Đông Phương Chính Phái nhìn mộ thất phía sau Nhâm Thử một lát, sau đó hít sâu một cái nói:
- Gặp mặt chính là có duyên, ngươi và ta mỗi người một nửa!
- Mỗi người một nửa? Ách?
Nhâm Thử nhắc lại lời Đông Phương Chính Phái nói, đột nhiên kinh ngạc.
Chênh lệch quá lớn đi!
- Ngươi không phải cho, ta sẽ thông báo với Khai Nguyên tông, nói ngươi đào mộ tổ bọn họ, khiến toàn Khai Nguyên tông đuổi giết ngươi!
Đông Phương Chính Phái tiếp tục nói.
- Vô sỉ!
Giọng Nhâm Thử nhất thời căm hận nói.
- Có cho hay không?
Đông Phương Chính Phái trợn trừng mắt nói.
Hai người một mập một gầy trừng mắt nhìn nhau một hồi.
- Được rồi, mỗi người một nửa!
Nhâm Thử cảm thấy bất đắc dĩ đành phải nhận lời.
- Nhâm huynh quả nhiên là một nhân tài! Hôm nay gặp mặt, có phúc ba đời!
Đông Phương Chính Phái nhất thời kích động, đống thịt béo trên mặt rung lên nói.
Khuôn mặt Nhâm Thử co quắp một hồi. Ra ngoài không xem lịch. Có vẻ như mình đã gặp phải một người còn không biết xấu hổ hơn cả mình.
- Lớn mật. Dâm tặc, để mạng lại!
Trong hồ nhỏ phía xa đột nhiên truyền tới tiếng hét lớn của một nữ tử.
Một tiếng động rất lớn vừa nãy khiến mười lăm vị nữ tử nhất thời biết có chuyện không ổn.
- Có người, Đại sư tỷ!
- Không tốt, có dâm tặc!
- Nhanh, nhanh mặc quần áo tử tế!
.........
Một đám nữ tử nhanh chóng mặc quần áo tử tế, bởi vậy mới chậm trễ một lúc. Trong khoảng thời gian này, hai người thô tục kia đã đạt thành một đoạn giao dịch cực kỳ vô sỉ.
Mười lăm nữ tử mặc quần áo tử tế, nhất thời đằng đằng sát khí cầm trường kiếm xông tới.
- Lớn mật, dâm tặc, để mạng lại!
Một nữ tử gầm lên một tiếng.
Đông Phương Chính Phái và Nhâm Thử liếc mắt nhìn nhau. Nhâm Thử nhất thời vung tay lên. Bùn đất trên mặt đất nhanh chóng lấp kín mộ thất trong nháy mắt.
Đúng lúc đó một đám nữ tử vọt tới.
Trên mặt Đông Phương Chính Phái có phần hoảng hốt. Nhưng trong nháy mắt hắn đã bình tĩnh trở lại. Nụ cười hèn mọn lúc trước lập tức biến mất. Thay vào đó là một khuôn mặt cực kỳ chính phái.
- Lớn mật, đồ vô sỉ. Ban ngày ban mặt, không, đêm sáng trăng, lại làm bẩn các vị tiên tử?
Đông Phương Chính Phái trừng mắt, bộ dạng chính khí quát to.
Phía xa, các nữ tử xung phong liều chết xông lên, nhất thời dừng lại. Bọn họ đều nhìn thấy hai người.
Giờ phút này hai người một mập một gầy đang giống như đối lập với nhau. Người béo mập kia, tuy rằng khuôn mặt đầy thịt, nhưng quanh thân lại có một hạo nhiên chính khí.
Nhâm Thử lại há hốc mồm ngạc nhiên nhìn về phía Đông Phương Chính Phái.
Tiên tử? Nhâm Thử nhìn một đám nữ tử khí thế hùng hổ bay tới. Bọn họ nhìn thế nào cũng không thể tính là tiên tử?
Tiên tử không phải quan trọng. Quan trọng chính là sao thái độ của Đông Phương Chính Phái lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy?
Đây là chuyện gì vậy?
- Đồ vô sỉ, chính là ngươi lén lút nhìn trộm tỷ muội chúng ta tắm?
Một nữ tử dẫn đầu nhất thời nhìn về phía Nhâm Thử gào lớn.
Vẻ mặt Nhâm Thử lập tức cứng đờ. Nhìn trộm bọn họ tắm sao?
Đông Phương Chính Phái lại tiếp lời nói:
- Mắt chuột mi gian, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt. Hóa ra ngươi là tại nhìn lén mấy vị tiên tử tắm? Đê tiện!
Mắt chuột mi gian? Chúng nữ vừa nhìn, quả nhiên Nhâm Thử có mắt chuột mi gian. Nhất thời bọn họ nhận định Nhâm Thử chính là dâm tặc. Ai bảo bản thân Nhâm Thử lại là chuột yêu, bản thân đã có mắt chuột mi gian.
- Ngươi... ngươi thối lắm!
Nhâm Thử nhất thời cả kinh kêu lên.
Nhâm Thử là thấy rõ, mình bị tên Đông Phương Chính Phái trước mắt này chụp một chậu phân. Hơn nữa còn khó phân minh
- Béo mập, ngươi là người ở đâu? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Một nữ tử khác nghi ngờ kêu lên.
- Các vị tiên tử, tại hạ là Đông Phương Chính Phái, chính là đại nho chính phái nhất của thư viện Cự Lộc. Ngực giấu hạo nhiên chính khí, cất bước thiên địa, mài giũa chính khí trong lòng ta. Lần này ta đến Khai Nguyên tông du lịch, đi nhầm vào chỗ này. Không nghĩ tới lại bất ngờ nhìn thấy một người với vẻ mặt gian giảo ẩn ẩn núp núp. Ta vừ nhìn thấy vẻ mặt hắn, đã biết hắn không làm chuyện gì tốt. Bởi vậy ta mới thực hiện pháp thuật nổ tung nơi đây! Không ngờ được, không ngờ được trên đời còn có người hèn mọn đê tiện như vậy, lại dám nhìn lén các vị tiên tử!
Đông Phương Chính Phái với vẻ mặt căm hận nhìn về phía Nhâm Thử nói.
Nhâm Thử:...... !
Mình đã được tính là không biết xấu hổ. Nhưng người trước mắt lại còn không biết xấu hổ hơn cả mình?
- Thì ra là như vậy. Dâm tặc, nhận lấy cái chết!
Một nữ tử nhất thời giơ kiếm xông tới đánh.
- Không phải ta. Ta không có. Là hắn!
Đương nhiên Nhâm Thử không muốn nhận lấy chậu phân này.
Trận pháp mở ra, nhất thời Đông Phương Chính Phái thấy được một mộ thất lớn.
Giờ phút này, tại cửa mộ thất kia có một thân ảnh gầy gò đang đứng. Một người mặc áo xanh, giờ phút này, đang chuẩn bị mở mộ thất ra.
Đó chính là điện chủ Nhâm thần điện của thánh địa Thần Tông, Nhâm Thử.
Nhâm Thử trở lại bản tính ban đầu, khi khai quật mộ tổ của người khác. Ngày hôm nay rốt cuộc hắn đã tìm được một mộ lớn.
Đây cũng không phải là mộ lớn tầm thường. Đây là một phần của tổ sư khai sơn Khai Nguyên tông. Chắc chắn bên trong có rất nhiều bảo bối.
Nhưng dù thế nào Nhâm Thử cũng không ngờ được, mình mới vừa phá tan cấm chế, bên cạnh lại có một tên béo mập không biết từ đâu xuất hiện.
- A, ngươi, ngươi trộm mộ?
Ánh mắt Đông Phương Chính Phái sáng ngời nói.
Nhâm Thử nhất thời biến sắc. Thậm chí hắn còn động sát tâm.
- Ta nhận ra ngươi. Ngươi là Nhâm Thử của thánh địa Thần Tông?
Đông Phương Chính Phái lại kêu lên.
Sắc mặt Nhâm Thử thoáng ngưng trọng.
- Ngươi là ai?
Nhâm Thử lo lắng nói.
- Không thể tưởng tượng được, đường đường là điện chủ thánh địa Thần Tông lại làm ra chuyện như vậy. Khai quật phần mộ của người khác, quá thiếu đạo đức. Không ngờ ngay cả người đã chết, ngươi cũng không buông tha!
Đông Phương Chính Phái nhất thời đứng trên điểm cao nhất của đạo đức quở trách Nhâm Thử.
Sắc mặt Nhâm Thử cứng đờ.
Dù sao, Đông Phương Chính Phái đã được tiên nhân Mạnh Lăng Thiên dạy dỗ nhiều năm, giờ phút này tu vi cũng đạt tới thượng Hư Cảnh nhất trọng. Nhâm Thử tất nhiên không nhìn ra tu vi của Đông Phương Chính Phái. Người trước mắt thoáng cái đã nói ra tên của mình. Điều này khiến Nhâm Thử vốn nhát gan càng trở nên khẩn trương.
- Ta chính là đại nho Đông Phương Chính Phái thư viện Cự Lộc. Nhâm điện chủ, ngươi thật thiếu đạo đức. Thứ của người chết, ngươi cũng không buông tha!
Đông Phương Chính Phái tiếp tục nói.
Đông Phương Chính Phái? Nhâm Thử nhất thời đã kịp phản ứng. Tuy rằng hắn đã nghe qua tên, nhưng chưa từng gặp Đông Phương Chính Phái.
- Ngươi... ngươi muốn thế nào?
Nhâm Thử trầm giọng nói.
Nhâm Thử ghét nhất là gặp phải loại đại nho hủ lậu tự nhận mình là chính nghĩa. Từ sáng đến tối miệng đầy nhân nghĩa. Giao thiệp với bọn họ, giống như đối mặt với mấy vạn con ruồi vậy. Thực sự quá phiền.
Đông Phương Chính Phái nhìn mộ thất phía sau Nhâm Thử một lát, sau đó hít sâu một cái nói:
- Gặp mặt chính là có duyên, ngươi và ta mỗi người một nửa!
- Mỗi người một nửa? Ách?
Nhâm Thử nhắc lại lời Đông Phương Chính Phái nói, đột nhiên kinh ngạc.
Chênh lệch quá lớn đi!
- Ngươi không phải cho, ta sẽ thông báo với Khai Nguyên tông, nói ngươi đào mộ tổ bọn họ, khiến toàn Khai Nguyên tông đuổi giết ngươi!
Đông Phương Chính Phái tiếp tục nói.
- Vô sỉ!
Giọng Nhâm Thử nhất thời căm hận nói.
- Có cho hay không?
Đông Phương Chính Phái trợn trừng mắt nói.
Hai người một mập một gầy trừng mắt nhìn nhau một hồi.
- Được rồi, mỗi người một nửa!
Nhâm Thử cảm thấy bất đắc dĩ đành phải nhận lời.
- Nhâm huynh quả nhiên là một nhân tài! Hôm nay gặp mặt, có phúc ba đời!
Đông Phương Chính Phái nhất thời kích động, đống thịt béo trên mặt rung lên nói.
Khuôn mặt Nhâm Thử co quắp một hồi. Ra ngoài không xem lịch. Có vẻ như mình đã gặp phải một người còn không biết xấu hổ hơn cả mình.
- Lớn mật. Dâm tặc, để mạng lại!
Trong hồ nhỏ phía xa đột nhiên truyền tới tiếng hét lớn của một nữ tử.
Một tiếng động rất lớn vừa nãy khiến mười lăm vị nữ tử nhất thời biết có chuyện không ổn.
- Có người, Đại sư tỷ!
- Không tốt, có dâm tặc!
- Nhanh, nhanh mặc quần áo tử tế!
.........
Một đám nữ tử nhanh chóng mặc quần áo tử tế, bởi vậy mới chậm trễ một lúc. Trong khoảng thời gian này, hai người thô tục kia đã đạt thành một đoạn giao dịch cực kỳ vô sỉ.
Mười lăm nữ tử mặc quần áo tử tế, nhất thời đằng đằng sát khí cầm trường kiếm xông tới.
- Lớn mật, dâm tặc, để mạng lại!
Một nữ tử gầm lên một tiếng.
Đông Phương Chính Phái và Nhâm Thử liếc mắt nhìn nhau. Nhâm Thử nhất thời vung tay lên. Bùn đất trên mặt đất nhanh chóng lấp kín mộ thất trong nháy mắt.
Đúng lúc đó một đám nữ tử vọt tới.
Trên mặt Đông Phương Chính Phái có phần hoảng hốt. Nhưng trong nháy mắt hắn đã bình tĩnh trở lại. Nụ cười hèn mọn lúc trước lập tức biến mất. Thay vào đó là một khuôn mặt cực kỳ chính phái.
- Lớn mật, đồ vô sỉ. Ban ngày ban mặt, không, đêm sáng trăng, lại làm bẩn các vị tiên tử?
Đông Phương Chính Phái trừng mắt, bộ dạng chính khí quát to.
Phía xa, các nữ tử xung phong liều chết xông lên, nhất thời dừng lại. Bọn họ đều nhìn thấy hai người.
Giờ phút này hai người một mập một gầy đang giống như đối lập với nhau. Người béo mập kia, tuy rằng khuôn mặt đầy thịt, nhưng quanh thân lại có một hạo nhiên chính khí.
Nhâm Thử lại há hốc mồm ngạc nhiên nhìn về phía Đông Phương Chính Phái.
Tiên tử? Nhâm Thử nhìn một đám nữ tử khí thế hùng hổ bay tới. Bọn họ nhìn thế nào cũng không thể tính là tiên tử?
Tiên tử không phải quan trọng. Quan trọng chính là sao thái độ của Đông Phương Chính Phái lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy?
Đây là chuyện gì vậy?
- Đồ vô sỉ, chính là ngươi lén lút nhìn trộm tỷ muội chúng ta tắm?
Một nữ tử dẫn đầu nhất thời nhìn về phía Nhâm Thử gào lớn.
Vẻ mặt Nhâm Thử lập tức cứng đờ. Nhìn trộm bọn họ tắm sao?
Đông Phương Chính Phái lại tiếp lời nói:
- Mắt chuột mi gian, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt. Hóa ra ngươi là tại nhìn lén mấy vị tiên tử tắm? Đê tiện!
Mắt chuột mi gian? Chúng nữ vừa nhìn, quả nhiên Nhâm Thử có mắt chuột mi gian. Nhất thời bọn họ nhận định Nhâm Thử chính là dâm tặc. Ai bảo bản thân Nhâm Thử lại là chuột yêu, bản thân đã có mắt chuột mi gian.
- Ngươi... ngươi thối lắm!
Nhâm Thử nhất thời cả kinh kêu lên.
Nhâm Thử là thấy rõ, mình bị tên Đông Phương Chính Phái trước mắt này chụp một chậu phân. Hơn nữa còn khó phân minh
- Béo mập, ngươi là người ở đâu? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Một nữ tử khác nghi ngờ kêu lên.
- Các vị tiên tử, tại hạ là Đông Phương Chính Phái, chính là đại nho chính phái nhất của thư viện Cự Lộc. Ngực giấu hạo nhiên chính khí, cất bước thiên địa, mài giũa chính khí trong lòng ta. Lần này ta đến Khai Nguyên tông du lịch, đi nhầm vào chỗ này. Không nghĩ tới lại bất ngờ nhìn thấy một người với vẻ mặt gian giảo ẩn ẩn núp núp. Ta vừ nhìn thấy vẻ mặt hắn, đã biết hắn không làm chuyện gì tốt. Bởi vậy ta mới thực hiện pháp thuật nổ tung nơi đây! Không ngờ được, không ngờ được trên đời còn có người hèn mọn đê tiện như vậy, lại dám nhìn lén các vị tiên tử!
Đông Phương Chính Phái với vẻ mặt căm hận nhìn về phía Nhâm Thử nói.
Nhâm Thử:...... !
Mình đã được tính là không biết xấu hổ. Nhưng người trước mắt lại còn không biết xấu hổ hơn cả mình?
- Thì ra là như vậy. Dâm tặc, nhận lấy cái chết!
Một nữ tử nhất thời giơ kiếm xông tới đánh.
- Không phải ta. Ta không có. Là hắn!
Đương nhiên Nhâm Thử không muốn nhận lấy chậu phân này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.