Quyển 4 - Chương 37: Sấm mùa xuân
Quan Kỳ
21/01/2014
Tử Tâm sơn trang, thiên phạt giáng xuống, các tu giả chạy trốn.
Phía xa bên ngoài rìa, tu giả đã an toàn ngoái đầu nhìn.
Tử Tâm sơn trang đã bị thiên phạt phủ lên, hơn nữa chậm rãi trầm xuống, không ai biết xảy ra cái gì, nhưng có thể từ uy lực to lớn đó cảm nhận được tâm hồn chấn động.
Trên trời cao bạo phong lồng lộn, không ai dám đến gần, cũng không biết xảy ra điều gì.
*Vèo!*
Một vệt đỏ xẹt qua, Mộng Hồng Anh mang theo lo lắng bay nhanh đến.
Các tu giả cung kính bái nói:
- Bái kiến thánh nữ!
Nhưng Mộng Hồng Anh phớt lờ họ, nhìn chằm chằm phía xa mây thiên phạt cuồn cuộn.
Lôi điện, thiên hỏa ùa hướng Tử Tâm sơn trang?
Mộng Hồng Anh quát hỏi một tu giả bên cạnh:
- Có thấy Tử Tử thánh nữ không?
Người đó vội đáp:
- Không, không thấy!
Mộng Hồng Anh mặt sa sầm xuống, mắt chớp lóe, nàng ít sâu bước hướng Tử Tâm sơn trang.
Các tu giả hét lên:
- Thánh nữ, đừng!
Nhưng Mộng Hồng Anh mặc kệ.
*Vèo!*
Bỗng một luồng sáng vàng chắn trước mặt Mộng Hồng Anh.
Kim Đại Vũ hiện ra, kéo theo khí lưu lay độn, đương nhiên so với uy lực thiên phạt thì kém rất xa.
Kim Đại Vũ trầm giọng nói:
- Người đến hãy dừng bước.
Mộng Hồng Anh hung tợn trừng, chất chứa giận dữ:
- Ngươi là ai?
Phía sau Mộng Hồng Anh có bốn phó tòng bay nhanh đến.
Mộng Hồng Anh vung roi ra, định ra tay.
*Vèo!*
Thoáng chốc Tử Tử bay lên trên.
Mộng Hồng Anh biểu tình vui vẻ hỏi:
- Tử Tử, ngươi không có chuyện gì chứ?
Tử Tử gật đầu, nói:
- Ta không sao.
Kim Đại Vũ nhìn nhìn, rồi nhanh chóng đáp xuống, biến mất trong rừng núi, tiếp tục hộ pháp cho Diêm Xuyên.
Tử Tử nói với Mộng Hồng Anh:
- Khiến bọn họ canh giữ bốn phía, không để bất cứ ai lại đây!
Mộng Hồng Anh nhìn hướng bốn người, nói:
- Nghe được không?
Bốn người hầu lập tức nói:
- Tuân lệnh!
Tử Tử mang theo Mộng Hồng Anh đáp xuống cửa cốc Tử Tâm sơn trang.
Chỗ sơn cốc, Tham Lang đè ép Khổng Ngạo Thiên, Hoắc Quang, Phụng Âm Dương đều đi mất, hiển nhiên canh giữ bốn phía để phòng bị kẻ xấu trà trộn.
Khổng Ngạo Thiên vui mừng kêu lên:
- Hồng Anh thánh nữ, ta bị Diêm Xuyên bắt cóc, mau, mau cứu ta đi!
Mộng Hồng Anh nhướng mày, mắt lóe tia chán ghét, mặc kệ gã, nhìn hướng Tử Tử.
Mộng Hồng Anh biểu tình thay đổi, nói:
- Diêm Xuyên đến rồi?
Tử Tử lộ nụ cười ngọt ngào:
- Ừm.
Mộng Hồng Anh lộ vẻ kinh ngạc hỏi:
- Ở bên trong sơn cốc là Diêm Xuyên?
Tử Tử nói:
- Thiên phạt đến, hắn đang ứng phó.
Tử Tử không nói Diêm Xuyên đột phá, nàng không muốn nói.
Mộng Hồng Anh nhìn thiên phạt cuồn cuộn tuôn hướng Tử Tâm sơn trang, biểu tình phức tạp, Mộng Hồng Anh đã đoán được cái gì, loại thiên phạt này lần trước nàng có gặp ở Vô Ưu thành, Tử Tử bị một hạ hư cảnh ám sát, khí là loại này, kẻ tổn thương Tử Tử bị trời trừng phạt.
Nhưng lần này là gì? Rốt cuộc là chuyện gì khiến thiên nộ nhân loại, lần thứ hai xuất hiện cảnh tượng hùng vĩ này?
Mộng Hồng Anh tò mò hỏi:
- Diêm Xuyên đã làm gì ngươi?
Tử Tử mắt lóe tia hạnh phúc:
- Hắn ôm ta!
- Ôi chao!
Mộng Hồng Anh đã hiểu thiên phạt hùng vĩ này là vì sao.
Ôm? Người bình thường không dám đến gần Tử Tử nữa là, thế nhưng Diêm Xuyên dám ôm? Hơn nữa dưới tình huống hắn đã biết Tử Tử kỳ lạ mà còn ôm nàng, sau khi ôm hậu quả chính là trời phạt! Nhưng Diêm Xuyên vẫn ôm!
Giờ phút này, Mộng Hồng Anh không biết tại sao trong lòng nổi lên hâm mộ.
Mộng Hồng Anh chân thành chúc phúc:
- Chúc mừng ngươi!
Tử Tử cười nói:
- Ừm. ta đã hứa làm hoàng hậu của hắn, sẽ cùng hắn đi về nhà ngay.
Mộng Hồng Anh tò mò hỏi:
- Nhà? Chỗ này chẳng phải là nhà của ngươi sao?
Tử Tử nhẹ lắc đầu, lộ nụ cười hạnh phúc mà Mộng Hồng Anh không thể hiểu, nói:
- Đây chỉ là nơi ngụ ở, cùng Diêm Xuyên chung một chỗ mới là nhà.
Chỗ ở? Nhà? Mộng Hồng Anh bị rung động cảm xúc, ánh mắt nhìn Tử Tử lóe tia hâm mộ.
*Ầm ầm!*
Thiên phạt cuồn cuộn tuôn hướng Tử Tâm sơn trang, càng lúc càng nhiều, tròn ba canh giờ tất cả thiên phạt mới vào hết, hoàn toàn biến mất.
Cùng lúc đó, ngoài sơn cốc bỗng truyền đến giọng của Phụng Âm Dương:
- Đại mê tung vụ trận!
*Vèo!*
Xung quanh Tử Tâm sơn trang bỗng cuồn cuộn sương mù dày đặc bốc lên trời, bao phủ bốn phía, khiến người ngoài không thấy rõ bên trong rốt cuộc có cái gì. Tuy nhiên, họ thấy được cột sáng ý chí tinh thần từ trên trời giáng xuống.
Ý chí tinh thần?
Các tu giả lộ vẻ tò mò.
Ý chí tinh thần đến từ Diêm Xuyên.
Bên trong Tử Tâm sơn trang.
- Grao!
Làn da Diêm Xuyên nứt ra, thật nhiều tia chớp hình cung vòng quanh thân, hắn há mồm nuốt vào một lũ mây thiên phạt cuối cùng.
Mây thiên phạt quá thô bạo, hung mãnh đến thân xác không thể chịu đựng, Diêm Xuyên bất đắc dĩ đành dốc hết sức, kết cấu ý chí tinh thần mạnh mẽ bảo vệ bản thân.
*Ầm ầm!*
Quanh người tia chớp không ngừng, làn da nứt ra nhưng trước ý chí tinh thần không ngừng co rút.
Diêm Xuyên từ từ ngồi xếp bằng, trong người thanh thiên lôi vân mau chóng nuốt kiếp vân đến từ thiên phạt.
Thanh thiên lôi vân bành trướng, co rút, không ngừng tiêu hóa kiếp vân thiên phạt.
Mỗi lần nó bành trướng rồi rụt lại sẽ có lực lượng cường đại vọt vào thân thể Diêm Xuyên.
*Ầm!*
- Thần cảnh đệ tứ tầng!
- Thần cảnh đệ ngũ tầng!
- Thần cảnh đệ lục tầng!
- Thần cảnh đệ thất tầng!
- Thần cảnh đệ bát tầng!
tu vi của Diêm Xuyên lại vọt lên, người bên ngoài không thể bắt kịp tốc độ, hắn vọt lên đến Thần cảnh bát tầng mới dừng lại.
Sấm chớp quanh thân đều bị hút vào người, bị thanh thiên lôi vân hấp thu gần hết.
*Ùng ục!*
Thanh thiên lôi vân lăn lộn, lại hồi phục như cũ, nhưng tinh xảo hơn nhiều.
Diêm Xuyên mở mắt ra, tán đi ý chí tinh thần.
Diêm Xuyên lầm bầm:
- Thôn thiên đạo kinh, đệ tam tầng?
Hình như không có gì khác cả!
Diêm Xuyên nhìn đằng trước, biểu tình ngheiem túc, dựa theo trạng thái trước kia, hắn phát ra một tia chơp đánh vào ngọn đồi nhỏ.
*Ầm ầm!*
Một tiếng sấm đánh nhưng không có sét? Gió nhẹ thổi, hình như không xảy ra chuyện gì cả.
Diêm Xuyên kinh ngạc kêu lên:
- Ủa?
Chuyện gì thế này? Thôn thiên đạo kinh đệ nhất tầng là dẫn đến thiên kiếp thiên lôi! Đệ nhị tầng thì là đại thiên mục kiếp! Nhưng tầng thứ ma thì không có kiếp? Chỉ có một tiếng sấm vang?
Sao càng luyện càng yếu vậy nè? Lôi điện cũng không có?
Đang lúc Diêm Xuyên thắc mắc thì trên ngọn đồi bỗng xảy ra biến đổi quái dị.
Cỏ nhỏ ban đầu đón gió lớn nhanh, chớp mắt cao cỡ một người. Trên ngọn đồi cây nhỏ cỡ cánh tay bỗng quái dị sinh trưởng, càng lớn càng cao, thô cỡ cánh tay, đùi, eo.
Thực vật sinh trưởng tốt, tốt đến kỳ diệu.
Diêm Xuyên nheo mắt thì thào:
- Đây là...?
Diêm Xuyên nhíu chặt mày, suy nghĩ nguyên do. Lát sau, mắt hắn bỗng sáng lên.
Mắt Diêm Xuyên lóe tia kinh ngạc, nói:
- Ta hiểu rồi, đã hiểu rồi. Lôi, đại biểu không chỉ có hủy diệt! Là ta hiểu sai, lôi đại biểu, hẳn là sinh mệnh. Mùa đông vạn vật ngủ đông, chỉ tiếng sấm mùa xuân vang, hiệu lệnh thiên hạ, vạn vật thức tỉnh. Sấm mùa xuân vang lên, vạn vật sinh! Đây là tia chớp thứ nhất mỗi năm!
Diêm Xuyên lòng cực kỳ rung động:
- Lôi điện, sấm chớp mưa bão, chỉ là biểu hiện thô thiển nhất của lôi. Thôn thiên đạo kinh cho ta biết bản chất của lôi, căn nguyên ư? Tầng thứ ba này, sấm mùa xuân? Thôn thiên đạo kinh này rốt cuộc là công pháp gì vậy?
Diêm Xuyên con ngươi co rút, bật thốt:
- Bổ thiên giả? Độc Cô Bổ Thiên từng nói ta cũng là bổ thiên giả? Chẳng lẽ là, chẳng lẽ nói chính là thôn thiên đạo kinh?
Càng nghĩ càng thấy có thể, đồ của mình thì mình càng hiểu, thôn thiên đạo kinh vượt xa tất cả thứ kiếp trước hắn từng tiếp xúc.
Diêm Xuyên đè nén nỗi lòng rung động, con ngươi co rút nói:
- Sấm mùa xuân? Vạn vật sinh sao?
Diêm Xuyên vươn tay trái, lộ ra cái bớt hạt mầm nơi tay trái.
Diêm Xuyên con ngươi co rút nói:
- Độc Đằng, kiếp trước khi trẫm sắp chết thì thi triển soán mệnh diễn sinh đại pháp, hy vọng có thể mang các báu vật kiếp trước cùng nhau chuyển thế. Trong táng thiên đồng quan chôn cùng nhiều trọng bảo, chỉ mình ngươi theo trẫm chuyển sinh, có thể thấy thấy linh tính của ngươi lớn hơn pháp bảo khác nhiều. Ngươi ngủ say nhiều năm, trẫm dùng sấm mùa xuân thức tỉnh ngươi!
Tay đè ép, cái bớt từ từ bay ra khỏi cánh tay của Diêm Xuyên.
- Sấm mùa xuân, vạn vật sinh!
Diêm Xuyên lại thi triển sấm mùa xuân hướng hạt mầm.
*Ầm!*
Sấm mùa xuân đánh vào, hạt mầm bỗng rung lắc mãnh liệt.
*Bùm!*
Trong hạt mầm bắn ra nhiều dây như xúc tua, nhanh chóng sinh trưởng.
*Phập!*
Có hai nhánh cây cắm vào mặt đất.
Thân hình Độc Đằng nhanh chóng tăng vọt, khoảnh khắc trong sơn cốc vô số thảm thực vật nhanh chóng héo tàn, cây to, cọng cỏ mới tăng vọt cũng héo rũ, hình như là bị nhánh cây hút đi sinh mệnh.
*Két két két két!*
Mặt đất điên cuồng hóa thành tro bụi, tinh hoa bị nhánh cây liên tục rút đi.
*Bùm!*
*Bùm!*
Trong sơn cốc, trên mặt đất vươn ra ngày càng nhiều nhanh cây, chớp mắt hàn vạn nhánh bao phủ cả sơn cốc, hơn nữa càng lúc càng thô, càng lúc càng nhiều.
Mặt đất biến thành cát nhanh chóng lan tràn xung quanh, kéo dài ra ngoài sơn cốc.
Phía xa từng mảnh rừng núi héo tàn, từng mảnh mặt đất thành cát.
Mộng Hồng Anh giật mình kêu lên:
- Có chuyện gì vậy?
Mọi người vội bay lên, bị đại trận của Phụng Âm Dương che giấu nên bên ngoài không thể trông thấy bên trong.
Qua hồi lâu mặt đất mới ngừng biến thành cát.
Trong sơn cốc, vô số nhánh cây phủ trùm che trời, bao bọc lấy Diêm Xuyên, trung tâm nhánh cây, trước mặt hắn xuất hiện một quái vật.
Một quái vật hình người nhưng toàn thân nó là rễ cây, cánh tay là nhánh cây, đôi chân cũng là cành cây, trên đầu cũng có cành cây, khống chế biển cây.
Trên đầu có đôi mắt đen như mực, hình như là mờ mịt, có chút linh tính nhưng không đủ trí tuệ.
Diêm Xuyên hưng phấn kêu lên:
- Độc Đằng, ngươi rốt cuộc hồi phục lực lượng kiếp trước!
Thân thể Độc Đằng hình người nhanh chóng quấn quanh Diêm Xuyên, dụi vào người hắn, hình như đang làm nũng với chủ nhân.
Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn trước ngực Độc Đằng, nói:
- Không đúng, ngươi tiến hóa nhiều hơn cả kiếp trước. Thôi kệ nó, ngực ngươi lần này xuất hiện mấy chữ!
Trước ngực Độc Đằng xuất hiện một hàng chữ tự nhiên tạo thành.
Diêm Xuyên đọc ra hàng chữ:
- Tuyệt thế thần binh chi đằng yêu, đệ thất!
Phía xa bên ngoài rìa, tu giả đã an toàn ngoái đầu nhìn.
Tử Tâm sơn trang đã bị thiên phạt phủ lên, hơn nữa chậm rãi trầm xuống, không ai biết xảy ra cái gì, nhưng có thể từ uy lực to lớn đó cảm nhận được tâm hồn chấn động.
Trên trời cao bạo phong lồng lộn, không ai dám đến gần, cũng không biết xảy ra điều gì.
*Vèo!*
Một vệt đỏ xẹt qua, Mộng Hồng Anh mang theo lo lắng bay nhanh đến.
Các tu giả cung kính bái nói:
- Bái kiến thánh nữ!
Nhưng Mộng Hồng Anh phớt lờ họ, nhìn chằm chằm phía xa mây thiên phạt cuồn cuộn.
Lôi điện, thiên hỏa ùa hướng Tử Tâm sơn trang?
Mộng Hồng Anh quát hỏi một tu giả bên cạnh:
- Có thấy Tử Tử thánh nữ không?
Người đó vội đáp:
- Không, không thấy!
Mộng Hồng Anh mặt sa sầm xuống, mắt chớp lóe, nàng ít sâu bước hướng Tử Tâm sơn trang.
Các tu giả hét lên:
- Thánh nữ, đừng!
Nhưng Mộng Hồng Anh mặc kệ.
*Vèo!*
Bỗng một luồng sáng vàng chắn trước mặt Mộng Hồng Anh.
Kim Đại Vũ hiện ra, kéo theo khí lưu lay độn, đương nhiên so với uy lực thiên phạt thì kém rất xa.
Kim Đại Vũ trầm giọng nói:
- Người đến hãy dừng bước.
Mộng Hồng Anh hung tợn trừng, chất chứa giận dữ:
- Ngươi là ai?
Phía sau Mộng Hồng Anh có bốn phó tòng bay nhanh đến.
Mộng Hồng Anh vung roi ra, định ra tay.
*Vèo!*
Thoáng chốc Tử Tử bay lên trên.
Mộng Hồng Anh biểu tình vui vẻ hỏi:
- Tử Tử, ngươi không có chuyện gì chứ?
Tử Tử gật đầu, nói:
- Ta không sao.
Kim Đại Vũ nhìn nhìn, rồi nhanh chóng đáp xuống, biến mất trong rừng núi, tiếp tục hộ pháp cho Diêm Xuyên.
Tử Tử nói với Mộng Hồng Anh:
- Khiến bọn họ canh giữ bốn phía, không để bất cứ ai lại đây!
Mộng Hồng Anh nhìn hướng bốn người, nói:
- Nghe được không?
Bốn người hầu lập tức nói:
- Tuân lệnh!
Tử Tử mang theo Mộng Hồng Anh đáp xuống cửa cốc Tử Tâm sơn trang.
Chỗ sơn cốc, Tham Lang đè ép Khổng Ngạo Thiên, Hoắc Quang, Phụng Âm Dương đều đi mất, hiển nhiên canh giữ bốn phía để phòng bị kẻ xấu trà trộn.
Khổng Ngạo Thiên vui mừng kêu lên:
- Hồng Anh thánh nữ, ta bị Diêm Xuyên bắt cóc, mau, mau cứu ta đi!
Mộng Hồng Anh nhướng mày, mắt lóe tia chán ghét, mặc kệ gã, nhìn hướng Tử Tử.
Mộng Hồng Anh biểu tình thay đổi, nói:
- Diêm Xuyên đến rồi?
Tử Tử lộ nụ cười ngọt ngào:
- Ừm.
Mộng Hồng Anh lộ vẻ kinh ngạc hỏi:
- Ở bên trong sơn cốc là Diêm Xuyên?
Tử Tử nói:
- Thiên phạt đến, hắn đang ứng phó.
Tử Tử không nói Diêm Xuyên đột phá, nàng không muốn nói.
Mộng Hồng Anh nhìn thiên phạt cuồn cuộn tuôn hướng Tử Tâm sơn trang, biểu tình phức tạp, Mộng Hồng Anh đã đoán được cái gì, loại thiên phạt này lần trước nàng có gặp ở Vô Ưu thành, Tử Tử bị một hạ hư cảnh ám sát, khí là loại này, kẻ tổn thương Tử Tử bị trời trừng phạt.
Nhưng lần này là gì? Rốt cuộc là chuyện gì khiến thiên nộ nhân loại, lần thứ hai xuất hiện cảnh tượng hùng vĩ này?
Mộng Hồng Anh tò mò hỏi:
- Diêm Xuyên đã làm gì ngươi?
Tử Tử mắt lóe tia hạnh phúc:
- Hắn ôm ta!
- Ôi chao!
Mộng Hồng Anh đã hiểu thiên phạt hùng vĩ này là vì sao.
Ôm? Người bình thường không dám đến gần Tử Tử nữa là, thế nhưng Diêm Xuyên dám ôm? Hơn nữa dưới tình huống hắn đã biết Tử Tử kỳ lạ mà còn ôm nàng, sau khi ôm hậu quả chính là trời phạt! Nhưng Diêm Xuyên vẫn ôm!
Giờ phút này, Mộng Hồng Anh không biết tại sao trong lòng nổi lên hâm mộ.
Mộng Hồng Anh chân thành chúc phúc:
- Chúc mừng ngươi!
Tử Tử cười nói:
- Ừm. ta đã hứa làm hoàng hậu của hắn, sẽ cùng hắn đi về nhà ngay.
Mộng Hồng Anh tò mò hỏi:
- Nhà? Chỗ này chẳng phải là nhà của ngươi sao?
Tử Tử nhẹ lắc đầu, lộ nụ cười hạnh phúc mà Mộng Hồng Anh không thể hiểu, nói:
- Đây chỉ là nơi ngụ ở, cùng Diêm Xuyên chung một chỗ mới là nhà.
Chỗ ở? Nhà? Mộng Hồng Anh bị rung động cảm xúc, ánh mắt nhìn Tử Tử lóe tia hâm mộ.
*Ầm ầm!*
Thiên phạt cuồn cuộn tuôn hướng Tử Tâm sơn trang, càng lúc càng nhiều, tròn ba canh giờ tất cả thiên phạt mới vào hết, hoàn toàn biến mất.
Cùng lúc đó, ngoài sơn cốc bỗng truyền đến giọng của Phụng Âm Dương:
- Đại mê tung vụ trận!
*Vèo!*
Xung quanh Tử Tâm sơn trang bỗng cuồn cuộn sương mù dày đặc bốc lên trời, bao phủ bốn phía, khiến người ngoài không thấy rõ bên trong rốt cuộc có cái gì. Tuy nhiên, họ thấy được cột sáng ý chí tinh thần từ trên trời giáng xuống.
Ý chí tinh thần?
Các tu giả lộ vẻ tò mò.
Ý chí tinh thần đến từ Diêm Xuyên.
Bên trong Tử Tâm sơn trang.
- Grao!
Làn da Diêm Xuyên nứt ra, thật nhiều tia chớp hình cung vòng quanh thân, hắn há mồm nuốt vào một lũ mây thiên phạt cuối cùng.
Mây thiên phạt quá thô bạo, hung mãnh đến thân xác không thể chịu đựng, Diêm Xuyên bất đắc dĩ đành dốc hết sức, kết cấu ý chí tinh thần mạnh mẽ bảo vệ bản thân.
*Ầm ầm!*
Quanh người tia chớp không ngừng, làn da nứt ra nhưng trước ý chí tinh thần không ngừng co rút.
Diêm Xuyên từ từ ngồi xếp bằng, trong người thanh thiên lôi vân mau chóng nuốt kiếp vân đến từ thiên phạt.
Thanh thiên lôi vân bành trướng, co rút, không ngừng tiêu hóa kiếp vân thiên phạt.
Mỗi lần nó bành trướng rồi rụt lại sẽ có lực lượng cường đại vọt vào thân thể Diêm Xuyên.
*Ầm!*
- Thần cảnh đệ tứ tầng!
- Thần cảnh đệ ngũ tầng!
- Thần cảnh đệ lục tầng!
- Thần cảnh đệ thất tầng!
- Thần cảnh đệ bát tầng!
tu vi của Diêm Xuyên lại vọt lên, người bên ngoài không thể bắt kịp tốc độ, hắn vọt lên đến Thần cảnh bát tầng mới dừng lại.
Sấm chớp quanh thân đều bị hút vào người, bị thanh thiên lôi vân hấp thu gần hết.
*Ùng ục!*
Thanh thiên lôi vân lăn lộn, lại hồi phục như cũ, nhưng tinh xảo hơn nhiều.
Diêm Xuyên mở mắt ra, tán đi ý chí tinh thần.
Diêm Xuyên lầm bầm:
- Thôn thiên đạo kinh, đệ tam tầng?
Hình như không có gì khác cả!
Diêm Xuyên nhìn đằng trước, biểu tình ngheiem túc, dựa theo trạng thái trước kia, hắn phát ra một tia chơp đánh vào ngọn đồi nhỏ.
*Ầm ầm!*
Một tiếng sấm đánh nhưng không có sét? Gió nhẹ thổi, hình như không xảy ra chuyện gì cả.
Diêm Xuyên kinh ngạc kêu lên:
- Ủa?
Chuyện gì thế này? Thôn thiên đạo kinh đệ nhất tầng là dẫn đến thiên kiếp thiên lôi! Đệ nhị tầng thì là đại thiên mục kiếp! Nhưng tầng thứ ma thì không có kiếp? Chỉ có một tiếng sấm vang?
Sao càng luyện càng yếu vậy nè? Lôi điện cũng không có?
Đang lúc Diêm Xuyên thắc mắc thì trên ngọn đồi bỗng xảy ra biến đổi quái dị.
Cỏ nhỏ ban đầu đón gió lớn nhanh, chớp mắt cao cỡ một người. Trên ngọn đồi cây nhỏ cỡ cánh tay bỗng quái dị sinh trưởng, càng lớn càng cao, thô cỡ cánh tay, đùi, eo.
Thực vật sinh trưởng tốt, tốt đến kỳ diệu.
Diêm Xuyên nheo mắt thì thào:
- Đây là...?
Diêm Xuyên nhíu chặt mày, suy nghĩ nguyên do. Lát sau, mắt hắn bỗng sáng lên.
Mắt Diêm Xuyên lóe tia kinh ngạc, nói:
- Ta hiểu rồi, đã hiểu rồi. Lôi, đại biểu không chỉ có hủy diệt! Là ta hiểu sai, lôi đại biểu, hẳn là sinh mệnh. Mùa đông vạn vật ngủ đông, chỉ tiếng sấm mùa xuân vang, hiệu lệnh thiên hạ, vạn vật thức tỉnh. Sấm mùa xuân vang lên, vạn vật sinh! Đây là tia chớp thứ nhất mỗi năm!
Diêm Xuyên lòng cực kỳ rung động:
- Lôi điện, sấm chớp mưa bão, chỉ là biểu hiện thô thiển nhất của lôi. Thôn thiên đạo kinh cho ta biết bản chất của lôi, căn nguyên ư? Tầng thứ ba này, sấm mùa xuân? Thôn thiên đạo kinh này rốt cuộc là công pháp gì vậy?
Diêm Xuyên con ngươi co rút, bật thốt:
- Bổ thiên giả? Độc Cô Bổ Thiên từng nói ta cũng là bổ thiên giả? Chẳng lẽ là, chẳng lẽ nói chính là thôn thiên đạo kinh?
Càng nghĩ càng thấy có thể, đồ của mình thì mình càng hiểu, thôn thiên đạo kinh vượt xa tất cả thứ kiếp trước hắn từng tiếp xúc.
Diêm Xuyên đè nén nỗi lòng rung động, con ngươi co rút nói:
- Sấm mùa xuân? Vạn vật sinh sao?
Diêm Xuyên vươn tay trái, lộ ra cái bớt hạt mầm nơi tay trái.
Diêm Xuyên con ngươi co rút nói:
- Độc Đằng, kiếp trước khi trẫm sắp chết thì thi triển soán mệnh diễn sinh đại pháp, hy vọng có thể mang các báu vật kiếp trước cùng nhau chuyển thế. Trong táng thiên đồng quan chôn cùng nhiều trọng bảo, chỉ mình ngươi theo trẫm chuyển sinh, có thể thấy thấy linh tính của ngươi lớn hơn pháp bảo khác nhiều. Ngươi ngủ say nhiều năm, trẫm dùng sấm mùa xuân thức tỉnh ngươi!
Tay đè ép, cái bớt từ từ bay ra khỏi cánh tay của Diêm Xuyên.
- Sấm mùa xuân, vạn vật sinh!
Diêm Xuyên lại thi triển sấm mùa xuân hướng hạt mầm.
*Ầm!*
Sấm mùa xuân đánh vào, hạt mầm bỗng rung lắc mãnh liệt.
*Bùm!*
Trong hạt mầm bắn ra nhiều dây như xúc tua, nhanh chóng sinh trưởng.
*Phập!*
Có hai nhánh cây cắm vào mặt đất.
Thân hình Độc Đằng nhanh chóng tăng vọt, khoảnh khắc trong sơn cốc vô số thảm thực vật nhanh chóng héo tàn, cây to, cọng cỏ mới tăng vọt cũng héo rũ, hình như là bị nhánh cây hút đi sinh mệnh.
*Két két két két!*
Mặt đất điên cuồng hóa thành tro bụi, tinh hoa bị nhánh cây liên tục rút đi.
*Bùm!*
*Bùm!*
Trong sơn cốc, trên mặt đất vươn ra ngày càng nhiều nhanh cây, chớp mắt hàn vạn nhánh bao phủ cả sơn cốc, hơn nữa càng lúc càng thô, càng lúc càng nhiều.
Mặt đất biến thành cát nhanh chóng lan tràn xung quanh, kéo dài ra ngoài sơn cốc.
Phía xa từng mảnh rừng núi héo tàn, từng mảnh mặt đất thành cát.
Mộng Hồng Anh giật mình kêu lên:
- Có chuyện gì vậy?
Mọi người vội bay lên, bị đại trận của Phụng Âm Dương che giấu nên bên ngoài không thể trông thấy bên trong.
Qua hồi lâu mặt đất mới ngừng biến thành cát.
Trong sơn cốc, vô số nhánh cây phủ trùm che trời, bao bọc lấy Diêm Xuyên, trung tâm nhánh cây, trước mặt hắn xuất hiện một quái vật.
Một quái vật hình người nhưng toàn thân nó là rễ cây, cánh tay là nhánh cây, đôi chân cũng là cành cây, trên đầu cũng có cành cây, khống chế biển cây.
Trên đầu có đôi mắt đen như mực, hình như là mờ mịt, có chút linh tính nhưng không đủ trí tuệ.
Diêm Xuyên hưng phấn kêu lên:
- Độc Đằng, ngươi rốt cuộc hồi phục lực lượng kiếp trước!
Thân thể Độc Đằng hình người nhanh chóng quấn quanh Diêm Xuyên, dụi vào người hắn, hình như đang làm nũng với chủ nhân.
Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn trước ngực Độc Đằng, nói:
- Không đúng, ngươi tiến hóa nhiều hơn cả kiếp trước. Thôi kệ nó, ngực ngươi lần này xuất hiện mấy chữ!
Trước ngực Độc Đằng xuất hiện một hàng chữ tự nhiên tạo thành.
Diêm Xuyên đọc ra hàng chữ:
- Tuyệt thế thần binh chi đằng yêu, đệ thất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.