Quyển 9 - Chương 112: Tả Xuân Thu
Quan Kỳ
29/09/2014
Ngay cả Hóa Băng cũng không ngăn được Diêm Xuyên. Lần này làm sao bây giờ?
- Chờ lão tổ tông trở về!
Hóa Băng chỉ có thể than thở một tiếng.
Trên trời cao, một đám con cháu Độc Cô gia nhìn nhau một cái. Không biết người nào bỗng nhiên nở một nụ cười khổ.
- Các vị, vừa nãy các vị có cảm giác như vậy hay không? Chúng ta hoàn toàn bị coi như không tồn tại?
Một con cháu Độc Cô gia cười khổ nói.
- Là Diêm Xuyên không coi ai ra gì!
- Không. Hóa Băng có thể chiến đấu ngang bằng với chúng ta, nhưng ở trước mặt Diêm Xuyên lại không phải là đối thủ. Hắn hoàn toàn có thể không nhìn ngó đến chúng ta!
- Diêm Xuyên?
- Khí thế một người đã vượt qua mọi người chúng ta, còn muốn đấu nữa sao?
Người con cháu Độc Cô gia kia cười khổ nói.
Hủy diệt đạo trường thánh nhân?
- Đi thôi. Tâm ta đã không còn, hủy diệt đạo trường cũng không có ý nghĩa nữa. Nếu như gia chủ thắng, đạo trường này cũng không cần công phá. Hay là chúng ta đi trợ uy cho gia chủ đi!
Người con cháu của Độc Cô gia kia trầm giọng nói.
- Sư huynh, tâm tình của huynh thay đổi?
Một người bên cạnh nói.
- Ta bỗng nhiên lĩnh ngộ được qua trận chiến và rồi. Chống lại rồng sẽ phải hối hận. Ha ha ha, được mất không rõ. Đi thôi!
Cường giả Độc Cô gia kia cười nói.
- Được!
Một đám con cháu Độc Cô gia kêu lên.
Tiếp theo một đám con cháu Độc Cô gia vọt về phía đông.
Còn có số vài con cháu Tả gia chạy thoát được. Lúc này một đám con cháu Tả gia đều có vẻ suy sụp.
- Sáu Tổ tiên, sáu Tổ tiên của Tả gia ta, lại không có một người nào trốn ra được? Tại sao lại như vậy?
Một con cháu Tả gia vẻ mặt bi ai nói.
- Hóa Băng tiền bối, Hóa gia và Tả gia ta, nhưng... nhưng...!
Người con cháu Tả gia kia lo lắng nói.
Hóa Băng lắc đầu nói:
- Tả gia ngươi đã chết ba Tổ tiên. Bọn họ khẳng định có mạng bài bên tổng bộ của Tả gia. Mạng bài nổ nát, Tả gia chủ, Tả Xuân Thu khẳng định đã biết. Chuyện của người phía trên, không cần những kẻ bên dưới như các ngươi phải vất vả!
- Vâng!
Mấy con cháu Tả gia lập tức đáp lời.
Hóa Băng chỉ vào một vài con cháu Hóa gia nói:
Các ngươi ở lại thu dọn xung quanh. Những người khác theo ta đi trợ uy cho lão tổ tông!
- Vâng!
--------------------
Cõi âm, Nội Nam Châu! Một cung điện khổng lồ.
Điện tên Xuân Thu Điện. Cửa đại điện mở ra!
Bên trong điện, lúc này đang có một nam tử áo bào xanh đứng chắp tay.
Trước mặt nam tử áo bào xanh, đang có một làn sương mù màu xanh.
Nam tử áo bào xanh đối mặt với sương mù, dường như tâm thần đang chìm vào trong đó, không nhúc nhích.
- Báo, gia chủ!
Ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng kêu khẩn cấp.
Vèo!
Làn sương mù trước mặt nam tử áo bào xanh bỗng nhiên tan đi.
Nam tử áo bào xanh chậm rãi xoay người lại.
Một nam tử bạch diện, cực kỳ oai hùng. Tóc dài thả phía sau lưng, cực kỳ uy nghiêm.
Nam tử nhìn về phía nam tử áo đỏ đang ở ngoài điện xông tới.
Nam tử áo đỏ nhìn thấy nam tử áo bào xanh, đặc biệt nhìn đến con ngươi của nam tử áo bào xanh, đột nhiên cả người run lên, quỳ xuống.
Con ngươi. Nam tử áo bào xanh này, mỗi con mắt lại có hai con ngươi. Trọng đồng!
Nhìn trọng đồng, dường như thần hồn chịu phải một lần trùng kích mãnh liệt, khiến nam tử áo đỏ xụi lơ trên đất, toàn thân run rẩy quỳ lạy.
- Gia chủ, gia... gia... gia......!
Nam tử áo đỏ sợ hãi nói.
Người trọng đồng chính là gia chủ Tả gia, Tả Xuân Thu!
- Hoang mang hoảng loạn như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tả Xuân Thu trầm giọng nói.
- Gia chủ, không... không xong. Trong mạng bài Tổ tiên của điện tộc, có ba Tổ tiên ngay vừa nãy bỗng nhiên nổ nát. Ba Tổ tiên đó chính là đi ba trong số sáu Tổ tiên tới đạo trường thánh nhân, chuẩn bị tiêu diệt nghiệt tử Doãn gia còn sót lại. Thời gian ba mạng bài nổ cách nhau quá ngắn! Có khả năng đạo trường thánh nhân đã xảy ra chuyện gì!
Nam tử áo đỏ có chút sợ hãi nói.
Bốn con ngươi Tả Xuân Thu hơi ngưng tụ.
- Sáu Tổ tiên? Chuyện nhỏ này cũng làm không xong?
Trên mặt Tả Xuân Thu không nhìn ra vẻ tức giận.
- Gia chủ, làm sao bây giờ?
- Doãn gia? Năm đó hắn được Thương Thiên lựa chọn, không chỉ có thiên hạ chi thành, còn có nghiệt tử sót lại. Vậy hắn nhất định phải chết. Ngươi lập tức đi tới Tôn Thiên Điện điều tra tình huống. Nếu như có chuyện gì thật khó giải quyết, thì để thánh nhân ra tay, giết chết Doãn Hận Thiên!
Tả Xuân Thu trầm giọng nói.
- A? Thánh nhân? Thánh nhân sẽ đáp ứng sao?
Nam tử áo đỏ hơi kinh ngạc nói.
Tả Xuân Thu lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:
- Hắn sẽ đáp ứng. Hắn không có lựa chọn nào khác!
- Vâng!
Nam tử áo đỏ cung kính nói.
- Còn nữa, thời gian tới ta muốn bế quan. Ngoại trừ khi Tả gia xảy ra chuyện có liên quan đến sinh tử tồn vong, bất kỳ người nào cũng không được tới quấy nhiễu ta! Truyền lệnh xuống, có người nào dám quấy rầy, chết!
Tả Xuân Thu lạnh lùng nói.
- Vâng!
Trên biển rộng mênh mông!
Hoàng mang trường đao trên lưng. Đi theo phía sau Hoàng là mười hai đệ tử.
Bầu trời đầy mây đen che phủ. Vô số lôi điện đang lập lòe trong mây đen. Nhưng lúc này mây đen đã phân thành hai nửa. Còn chỗ phân chia thành hai nửa kia, có thể nhìn thấy một chút đao khí.
- Chúc mừng sư tôn đã giết chết thiên kiếp, thành tựu Tổ tiên!
Một đám đệ tử lập tức nói.
- Nhìn thấy rõ ràng không? Về phía đao phong, thế không thể đỡ. Đao ý đến, tất cả đều có thể chém ra. Nhớ kỹ, là tất cả!
Hoàng trầm giọng giáo dục một đám đệ tử.
- Vâng!
Một đám đệ tử lập tức gật đầu một cái.
Nhưng trong lòng đám đệ tử vẫn có chút bài xích. Dù sao, ai có thể cường đại được giống như sư tôn? Thiên đạo, đó là thiên đạo đấy. Thân hợp thiên đạo, căn bản không hề có kẽ hở. Bởi vậy không một Cổ Tiên nào có thể phá tan thiên đạo. Dựa theo tu giả thuật, một Tổ tiên thân hợp thiên đạo có thể đánh một ngàn Cổ Tiên.
Nhưng, ngày ấy trước Tôn Thiên Điện, sư tôn chém một đao đã bổ dọc thiên đạo. Chém dọc. Đó cũng không phải là phá vỡ một vết nứt.
Hoàng dường như nhìn thấu suy nghĩ của mọi người.
- Các ngươi đều là do ta chọn ra, đều có trời sinh đao cốt. Không có cường giả trời sinh, chỉ có người yếu không nỗ lực. Các ngươi thiên phú tuy cao, nhưng càng không thể lười biếng!
Hoàng trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám đệ tử lên tiếng trả lời.
- Lập tức theo ta đi tới Nội Bắc Châu, tới ba mươi sáu cương vực, lần lượt khiêu chiến từng cương vực, khiêu chiến tất cả tông môn, khiêu chiến tất cả quốc gia!
Hoàng trầm giọng nói.
- Vâng!
- Có vẻ như phía đông Nội Bắc Châu là Thánh đình Đại Trăn, phía bắc là cõi âm Bắc Ngoại Châu. Diêm Tự Tại đang lập đạo trường ở chỗ này?
Một nữ đệ tử nói.
- Diêm Tự Tại!
Hai mắt Hoàng thoáng nheo lại, trong mắt loé ra một lệ quang.
- Đúng vậy. Đệ tử nhận được tin tức, Diêm Tự Tại ở cõi âm Bắc Ngoại Châu, chiếm lĩnh mười cương vực. Tại mỗi cương vực hắn đều thiết lập một điện! Mười phong thuỷ thần điện!
Người nữ đệ tử kia nói.
Hoàng nắm chặt trường đao, lông mày nhíu lại nói:
- Ta biết rồi! Diêm Tự Tại? Một ngày nào đó, ta sẽ cùng với Diêm Tự Tại đao kiếm đối mặt. Ngày đó, ta hi vọng các ngươi có thể trở thành trợ lực cho ta! Không nên làm ta thất vọng!
- Chờ lão tổ tông trở về!
Hóa Băng chỉ có thể than thở một tiếng.
Trên trời cao, một đám con cháu Độc Cô gia nhìn nhau một cái. Không biết người nào bỗng nhiên nở một nụ cười khổ.
- Các vị, vừa nãy các vị có cảm giác như vậy hay không? Chúng ta hoàn toàn bị coi như không tồn tại?
Một con cháu Độc Cô gia cười khổ nói.
- Là Diêm Xuyên không coi ai ra gì!
- Không. Hóa Băng có thể chiến đấu ngang bằng với chúng ta, nhưng ở trước mặt Diêm Xuyên lại không phải là đối thủ. Hắn hoàn toàn có thể không nhìn ngó đến chúng ta!
- Diêm Xuyên?
- Khí thế một người đã vượt qua mọi người chúng ta, còn muốn đấu nữa sao?
Người con cháu Độc Cô gia kia cười khổ nói.
Hủy diệt đạo trường thánh nhân?
- Đi thôi. Tâm ta đã không còn, hủy diệt đạo trường cũng không có ý nghĩa nữa. Nếu như gia chủ thắng, đạo trường này cũng không cần công phá. Hay là chúng ta đi trợ uy cho gia chủ đi!
Người con cháu của Độc Cô gia kia trầm giọng nói.
- Sư huynh, tâm tình của huynh thay đổi?
Một người bên cạnh nói.
- Ta bỗng nhiên lĩnh ngộ được qua trận chiến và rồi. Chống lại rồng sẽ phải hối hận. Ha ha ha, được mất không rõ. Đi thôi!
Cường giả Độc Cô gia kia cười nói.
- Được!
Một đám con cháu Độc Cô gia kêu lên.
Tiếp theo một đám con cháu Độc Cô gia vọt về phía đông.
Còn có số vài con cháu Tả gia chạy thoát được. Lúc này một đám con cháu Tả gia đều có vẻ suy sụp.
- Sáu Tổ tiên, sáu Tổ tiên của Tả gia ta, lại không có một người nào trốn ra được? Tại sao lại như vậy?
Một con cháu Tả gia vẻ mặt bi ai nói.
- Hóa Băng tiền bối, Hóa gia và Tả gia ta, nhưng... nhưng...!
Người con cháu Tả gia kia lo lắng nói.
Hóa Băng lắc đầu nói:
- Tả gia ngươi đã chết ba Tổ tiên. Bọn họ khẳng định có mạng bài bên tổng bộ của Tả gia. Mạng bài nổ nát, Tả gia chủ, Tả Xuân Thu khẳng định đã biết. Chuyện của người phía trên, không cần những kẻ bên dưới như các ngươi phải vất vả!
- Vâng!
Mấy con cháu Tả gia lập tức đáp lời.
Hóa Băng chỉ vào một vài con cháu Hóa gia nói:
Các ngươi ở lại thu dọn xung quanh. Những người khác theo ta đi trợ uy cho lão tổ tông!
- Vâng!
--------------------
Cõi âm, Nội Nam Châu! Một cung điện khổng lồ.
Điện tên Xuân Thu Điện. Cửa đại điện mở ra!
Bên trong điện, lúc này đang có một nam tử áo bào xanh đứng chắp tay.
Trước mặt nam tử áo bào xanh, đang có một làn sương mù màu xanh.
Nam tử áo bào xanh đối mặt với sương mù, dường như tâm thần đang chìm vào trong đó, không nhúc nhích.
- Báo, gia chủ!
Ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng kêu khẩn cấp.
Vèo!
Làn sương mù trước mặt nam tử áo bào xanh bỗng nhiên tan đi.
Nam tử áo bào xanh chậm rãi xoay người lại.
Một nam tử bạch diện, cực kỳ oai hùng. Tóc dài thả phía sau lưng, cực kỳ uy nghiêm.
Nam tử nhìn về phía nam tử áo đỏ đang ở ngoài điện xông tới.
Nam tử áo đỏ nhìn thấy nam tử áo bào xanh, đặc biệt nhìn đến con ngươi của nam tử áo bào xanh, đột nhiên cả người run lên, quỳ xuống.
Con ngươi. Nam tử áo bào xanh này, mỗi con mắt lại có hai con ngươi. Trọng đồng!
Nhìn trọng đồng, dường như thần hồn chịu phải một lần trùng kích mãnh liệt, khiến nam tử áo đỏ xụi lơ trên đất, toàn thân run rẩy quỳ lạy.
- Gia chủ, gia... gia... gia......!
Nam tử áo đỏ sợ hãi nói.
Người trọng đồng chính là gia chủ Tả gia, Tả Xuân Thu!
- Hoang mang hoảng loạn như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tả Xuân Thu trầm giọng nói.
- Gia chủ, không... không xong. Trong mạng bài Tổ tiên của điện tộc, có ba Tổ tiên ngay vừa nãy bỗng nhiên nổ nát. Ba Tổ tiên đó chính là đi ba trong số sáu Tổ tiên tới đạo trường thánh nhân, chuẩn bị tiêu diệt nghiệt tử Doãn gia còn sót lại. Thời gian ba mạng bài nổ cách nhau quá ngắn! Có khả năng đạo trường thánh nhân đã xảy ra chuyện gì!
Nam tử áo đỏ có chút sợ hãi nói.
Bốn con ngươi Tả Xuân Thu hơi ngưng tụ.
- Sáu Tổ tiên? Chuyện nhỏ này cũng làm không xong?
Trên mặt Tả Xuân Thu không nhìn ra vẻ tức giận.
- Gia chủ, làm sao bây giờ?
- Doãn gia? Năm đó hắn được Thương Thiên lựa chọn, không chỉ có thiên hạ chi thành, còn có nghiệt tử sót lại. Vậy hắn nhất định phải chết. Ngươi lập tức đi tới Tôn Thiên Điện điều tra tình huống. Nếu như có chuyện gì thật khó giải quyết, thì để thánh nhân ra tay, giết chết Doãn Hận Thiên!
Tả Xuân Thu trầm giọng nói.
- A? Thánh nhân? Thánh nhân sẽ đáp ứng sao?
Nam tử áo đỏ hơi kinh ngạc nói.
Tả Xuân Thu lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:
- Hắn sẽ đáp ứng. Hắn không có lựa chọn nào khác!
- Vâng!
Nam tử áo đỏ cung kính nói.
- Còn nữa, thời gian tới ta muốn bế quan. Ngoại trừ khi Tả gia xảy ra chuyện có liên quan đến sinh tử tồn vong, bất kỳ người nào cũng không được tới quấy nhiễu ta! Truyền lệnh xuống, có người nào dám quấy rầy, chết!
Tả Xuân Thu lạnh lùng nói.
- Vâng!
Trên biển rộng mênh mông!
Hoàng mang trường đao trên lưng. Đi theo phía sau Hoàng là mười hai đệ tử.
Bầu trời đầy mây đen che phủ. Vô số lôi điện đang lập lòe trong mây đen. Nhưng lúc này mây đen đã phân thành hai nửa. Còn chỗ phân chia thành hai nửa kia, có thể nhìn thấy một chút đao khí.
- Chúc mừng sư tôn đã giết chết thiên kiếp, thành tựu Tổ tiên!
Một đám đệ tử lập tức nói.
- Nhìn thấy rõ ràng không? Về phía đao phong, thế không thể đỡ. Đao ý đến, tất cả đều có thể chém ra. Nhớ kỹ, là tất cả!
Hoàng trầm giọng giáo dục một đám đệ tử.
- Vâng!
Một đám đệ tử lập tức gật đầu một cái.
Nhưng trong lòng đám đệ tử vẫn có chút bài xích. Dù sao, ai có thể cường đại được giống như sư tôn? Thiên đạo, đó là thiên đạo đấy. Thân hợp thiên đạo, căn bản không hề có kẽ hở. Bởi vậy không một Cổ Tiên nào có thể phá tan thiên đạo. Dựa theo tu giả thuật, một Tổ tiên thân hợp thiên đạo có thể đánh một ngàn Cổ Tiên.
Nhưng, ngày ấy trước Tôn Thiên Điện, sư tôn chém một đao đã bổ dọc thiên đạo. Chém dọc. Đó cũng không phải là phá vỡ một vết nứt.
Hoàng dường như nhìn thấu suy nghĩ của mọi người.
- Các ngươi đều là do ta chọn ra, đều có trời sinh đao cốt. Không có cường giả trời sinh, chỉ có người yếu không nỗ lực. Các ngươi thiên phú tuy cao, nhưng càng không thể lười biếng!
Hoàng trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám đệ tử lên tiếng trả lời.
- Lập tức theo ta đi tới Nội Bắc Châu, tới ba mươi sáu cương vực, lần lượt khiêu chiến từng cương vực, khiêu chiến tất cả tông môn, khiêu chiến tất cả quốc gia!
Hoàng trầm giọng nói.
- Vâng!
- Có vẻ như phía đông Nội Bắc Châu là Thánh đình Đại Trăn, phía bắc là cõi âm Bắc Ngoại Châu. Diêm Tự Tại đang lập đạo trường ở chỗ này?
Một nữ đệ tử nói.
- Diêm Tự Tại!
Hai mắt Hoàng thoáng nheo lại, trong mắt loé ra một lệ quang.
- Đúng vậy. Đệ tử nhận được tin tức, Diêm Tự Tại ở cõi âm Bắc Ngoại Châu, chiếm lĩnh mười cương vực. Tại mỗi cương vực hắn đều thiết lập một điện! Mười phong thuỷ thần điện!
Người nữ đệ tử kia nói.
Hoàng nắm chặt trường đao, lông mày nhíu lại nói:
- Ta biết rồi! Diêm Tự Tại? Một ngày nào đó, ta sẽ cùng với Diêm Tự Tại đao kiếm đối mặt. Ngày đó, ta hi vọng các ngươi có thể trở thành trợ lực cho ta! Không nên làm ta thất vọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.