Quyển 5 - Chương 43: Thiếu chút nữa thành nương nương
Quan Kỳ
11/03/2014
Diêm càng ôm chặt Mặc Vũ Hề hơn, hai người giao hòa cùng nhau!
Một đêm nước mưa giao hòa, một đêm viên mãn!
Một đám hộ vệ đã rời khỏi sơn trang từ lâu. Bọn họ thủ hộ bên ngoài sơn trang, lưu lại chỉ hai người, hưởng thụ yêu quả sau nhiều năm chiếm được!
Sáng sớm ngày hôm sau!
Khi ánh mặt trời rọi vào phòng ngủ, Diêm Xuyên nằm ở trên giường, Mặc Vũ Hề rúc ở một bên.
Trên chiếc giường đơn nhàu nát và một vết máu đỏ tươi bắt mắt, đã kể ra tất cả mọi chuyện diễn ra tối hôm trước.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Mặc Vũ Hề, Mặc Vũ Hề vô thức cuộn mình lại một chút, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt. Khóe miệng lại hơi cong lên.
Khẽ mỉm cười, Diêm Xuyên kiên nhẫn chờ đợi.
Sau nửa canh giờ, mí mắt Mặc Vũ Hề chớp nhẹ. Sau đó, mắt nàng chậm rãi mở ra.
Nhưng khi nàng vừa mở mắt, dường như có cảm giác, nhất thời lại nhắm lại mắt.
- Tỉnh rồi sao?
Diêm Xuyên ôn nhu nói.
- Ừm!
Mặt Mặc Vũ Hề đỏ ửng đáp một tiếng.
Tuy rằng cực kỳ ngượng ngùng, nhưng giờ phút này, Mặc Vũ Hề lại ôm chặt hơn!
- Hiện tại có thể nói, tối hôm qua thế nào hay không?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Không, hiện tại không có chuyện gì nữa rồi!
Mặc Vũ Hề lắc đầu một cái.
- Không có chuyện gì? Nhưng ta càng có hứng thú biết.
Diêm Xuyên nhất thời hiếu kỳ nói.
Khóe miệng Mặc Vũ Hề cong lên, nhìn Diêm Xuyên. Trong mắt nàng loé ra một tia nhu tình. Tiếp theo một chút trêu tức chợt hiện lên.
- Được rồi, chàng muốn biết, ta sẽ nói cho chàng biết!
Mặc Vũ Hề cười trêu tức nói.
- Sao?
- Chàng còn nhớ lần trước Thượng Quan Uyển Nhi ở trước mặt chàng, nói ra chuyện phụ thân ta là trai lơ của mẫu thân ta hay không?
Mặc Vũ Hề cười nói.
- Không phải để ta an ủi nàng sao?
Diêm Xuyên giật mình.
- Đương nhiên không chỉ có vậy. Sau đó ta đã biết được một chuyện từ chỗ Thượng Quan Uyển Nhi. Chàng biết không? Thiếu chút nữa chàng đã bị Thánh chủ coi trọng, thiếu chút nữa chàng đã trở thành nương nương của mẫu thân ta rồi!
Mặc Vũ Hề chế giễu nói.
Sắc mặt Diêm Xuyên đen một vạch.
Nương nương? Cho dù Diêm Xuyên có hàm dưỡng tốt, cũng thiếu chút nữa thì mắng thành tiếng!
- Thượng Quan Uyển Nhi là tâm phúc của mẫu thân ta. Có rất nhiều chuyện đều do Thượng Quan Uyển Nhi làm. Lần trước khi chàng gặp người, thật ra đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng của người!
Mặc Vũ Hề nói.
Diêm Xuyên không biết phải nói gì.
- Chàng cảm thấy thế nào?
Mặc Vũ Hề cười trêu nói.
- Thế nào?
- Diêm Xuyên ta đường đường là một nam nhi, sao có thể chịu sự sỉ nhục như vậy? Cho dù chết, ta cũng không thể chấp nhận được!
Diêm Xuyên tức giận tới cực điểm.
Khuôn mặt Mặc Vũ Hề tựa trên ngực Diêm Xuyên nói:
- Hiện tại không cần lo lắng. Chàng và ta đã có quan hệ phu thê. Thánh chủ sẽ phải từ bỏ ý định này.
Sắc mặt Diêm Xuyên vẫn không dễ coi. Rõ ràng tâm tình của hắn cực kỳ khó chịu trước chuyện bị Kinh Chiếu nhìn chúng.
Nương nương? Chuyện cười!
Sắc mặt Diêm Xuyên trở nên lạnh lùng.
- Trước đây ta đã trách oan Thượng Quan cô nương. Thật ra những năm này, nàng vẫn hết sức chiếu cố tới ta. Lần này ta đến đây để cắt đứt ý niệm của Thánh, thật ra cũng là nàng cố ý!
Mặc Vũ Hề nhẹ giọng nói.
Diêm Xuyên vuốt nhẹ mái tóc của Mặc Vũ Hề, gật đầu nói:
- Sau này có cơ hội, ta sẽ giúp nàng báo đáp cho Thượng Quan cô nương!
- Được!
Mặc Vũ Hề gật đầu một cái.
- Chỉ có điều vì sao Kinh Chiếu lại coi trọng ta?
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Thượng Quan cô nương nói, do dung mạo của chàng giống với một người!
Mặc Vũ Hề nhớ lại nói.
- Giống một người sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Nói chính xác, hẳn là giống với một bức điêu khắc. Thượng Quan cô nương nói, thời điểm bọn họ còn ở quê nhà, mẫu thân ta dẫn theo mấy người đã từng mở một mộ huyệt. Trong mộ huyệt kia có ba ngàn tượng binh mã, và một thể lệ thông thiên. Mẫu thân ta nhận được thể lệ thông thiên, tiếp theo nghênh đón con đường tu tiên. Bức tượng đứng đầu trong binh mã có hình dạng rất giống với chàng. Cho nên mẫu thân ta mới muốn...
Mặc Vũ Hề nhớ lại nói.
- Rất giống sao? Thiên hạ có rất nhiều người có diện mạo giống nhau. Có lẽ là nhìn lầm thôi! Mẫu thân nàng mở một mộ huyệt, sau đó bước vào con đường tu tiên. Vậy huyệt mộ kia là mộ huyệt của tiên nhân sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Ta không rõ. Ta chỉ nghe Thượng Quan cô nương nói, mộ huyệt kia gọi là mộ Thủy Hoàng. Những cái khác ta không rõ lắm!
Mặc Vũ Hề lắc đầu một cái.
- Ừm, tu tiên cần cơ duyên, cũng cần thời cơ bước lên tu tiên. Mỗi người đều có tiên duyên khác nhau. Ta cũng từng có tiên duyên. Tuy nhiên thứ tiên duyên chỉ có thể là cơ sở. Sau dó cũng không mấy liên quan. Nó chỉ giúp giúp cho người đó bước lên con đường tu tiên đường. Những điều khác vẫn phải dựa vào chính mình, phải không ngừng vượt qua mọi chông gai!
Diêm Xuyên giải thích nói.
- Này dịch qua đi. Có lẽ ta phải đi theo mẫu thân ta!
Mặc Vũ Hề hít sâu một cái nói.
- Ừm? Đi? Mẫu thân nàng thất bại thì thôi. Nếu như thành công, vì sao nàng lại phải đi? Ở lại Đại Trăn không tốt sao?
Diêm Xuyên ôn nhu nói.
Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên, lắc đầu.
- Ta ở lại, có lẽ sẽ tạo thành gánh nặng đối với chàng!
Mặc Vũ Hề lắc đầu một cái.
- Sao có thể như vậy được?
Diêm Xuyên lắc đầu nói.
- Không. Nếu như trước đây khẳng định không có gánh nặng. Nhưng bây giờ lại có. Bởi vì ta là con gái của Kinh Chiếu. Không, đúng hơn là con gái của Vũ Chiếu. Hơn nữa ta còn được Vũ Chiếu thừa nhận. Thượng Quan cô nương nói, mẫu thân ta mở ra một đế quốc cực kỳ cường đại. Nhưng mẫu thân ta cũng có không ít kẻ địch. Nếu như ta ở lại, kẻ địch của mẫu thân ta sẽ tìm tới chàng. Cả chàng và ta đều sẽ không an toàn!
Mặc Vũ Hề lắc đầu một cái.
- Không cần lo lắng. Ta sẽ bảo vệ nàng!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Ta theo mẫu thân ta rời khỏi đây. Ta sẽ nghĩ biện pháp cố gắng khiến mình trở nên cường đại hơn. Đến lúc đó, chàng và ta đều cường đại. Ta sẽ trở lại tìm chàng! Cả cuộc đời này Vũ Hề đối với chàng sẽ không thay đổi. Lần này chàng hãy để ta quyết định, được không?
Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên khẩn thiết nói.
Hít sâu một cái, Diêm Xuyên ôm chặt Mặc Vũ Hề, trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động.
- Huống hồ, lần này mẫu thân ta muốn dẫn ta đi, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản được!
Giọng Mặc Vũ Hề đầy yếu ớt nói.
Trong mắt Diêm Xuyên trở nên ngưng trọng. Hắn hít một hơi thật sâu nói:
- Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ vì nàng đạt tới lực lượng đỉnh phong, cướp nàng về, tùy tâm bảo hộ cho nàng!
- Ừm!
Trong mắt Mặc Vũ Hề lộ vẻ yêu thương nồng đậm.
- Từ hôm nay trở đi, Mặc Vũ Hề là hoàng hậu của Đại Trăn!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói từng từ một.
Hoàng triều Đại Trăn! Bên trên biển mây khí vận!
Ầm!
Biển mây khí vận dâng lên mãnh liệt.
- Lại là một người nữa?
Lưu Cương nhìn biển mây khí vận cuồn cuộn trong không trung kinh ngạc thốt lên.
- Ngày hôm qua hẳn là quân đoàn trưởng. Nếu ta đoán không sai, hẳn là Văn Nhược tiên sinh!
Dịch Phong cười nói.
Một đêm nước mưa giao hòa, một đêm viên mãn!
Một đám hộ vệ đã rời khỏi sơn trang từ lâu. Bọn họ thủ hộ bên ngoài sơn trang, lưu lại chỉ hai người, hưởng thụ yêu quả sau nhiều năm chiếm được!
Sáng sớm ngày hôm sau!
Khi ánh mặt trời rọi vào phòng ngủ, Diêm Xuyên nằm ở trên giường, Mặc Vũ Hề rúc ở một bên.
Trên chiếc giường đơn nhàu nát và một vết máu đỏ tươi bắt mắt, đã kể ra tất cả mọi chuyện diễn ra tối hôm trước.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Mặc Vũ Hề, Mặc Vũ Hề vô thức cuộn mình lại một chút, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt. Khóe miệng lại hơi cong lên.
Khẽ mỉm cười, Diêm Xuyên kiên nhẫn chờ đợi.
Sau nửa canh giờ, mí mắt Mặc Vũ Hề chớp nhẹ. Sau đó, mắt nàng chậm rãi mở ra.
Nhưng khi nàng vừa mở mắt, dường như có cảm giác, nhất thời lại nhắm lại mắt.
- Tỉnh rồi sao?
Diêm Xuyên ôn nhu nói.
- Ừm!
Mặt Mặc Vũ Hề đỏ ửng đáp một tiếng.
Tuy rằng cực kỳ ngượng ngùng, nhưng giờ phút này, Mặc Vũ Hề lại ôm chặt hơn!
- Hiện tại có thể nói, tối hôm qua thế nào hay không?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Không, hiện tại không có chuyện gì nữa rồi!
Mặc Vũ Hề lắc đầu một cái.
- Không có chuyện gì? Nhưng ta càng có hứng thú biết.
Diêm Xuyên nhất thời hiếu kỳ nói.
Khóe miệng Mặc Vũ Hề cong lên, nhìn Diêm Xuyên. Trong mắt nàng loé ra một tia nhu tình. Tiếp theo một chút trêu tức chợt hiện lên.
- Được rồi, chàng muốn biết, ta sẽ nói cho chàng biết!
Mặc Vũ Hề cười trêu tức nói.
- Sao?
- Chàng còn nhớ lần trước Thượng Quan Uyển Nhi ở trước mặt chàng, nói ra chuyện phụ thân ta là trai lơ của mẫu thân ta hay không?
Mặc Vũ Hề cười nói.
- Không phải để ta an ủi nàng sao?
Diêm Xuyên giật mình.
- Đương nhiên không chỉ có vậy. Sau đó ta đã biết được một chuyện từ chỗ Thượng Quan Uyển Nhi. Chàng biết không? Thiếu chút nữa chàng đã bị Thánh chủ coi trọng, thiếu chút nữa chàng đã trở thành nương nương của mẫu thân ta rồi!
Mặc Vũ Hề chế giễu nói.
Sắc mặt Diêm Xuyên đen một vạch.
Nương nương? Cho dù Diêm Xuyên có hàm dưỡng tốt, cũng thiếu chút nữa thì mắng thành tiếng!
- Thượng Quan Uyển Nhi là tâm phúc của mẫu thân ta. Có rất nhiều chuyện đều do Thượng Quan Uyển Nhi làm. Lần trước khi chàng gặp người, thật ra đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng của người!
Mặc Vũ Hề nói.
Diêm Xuyên không biết phải nói gì.
- Chàng cảm thấy thế nào?
Mặc Vũ Hề cười trêu nói.
- Thế nào?
- Diêm Xuyên ta đường đường là một nam nhi, sao có thể chịu sự sỉ nhục như vậy? Cho dù chết, ta cũng không thể chấp nhận được!
Diêm Xuyên tức giận tới cực điểm.
Khuôn mặt Mặc Vũ Hề tựa trên ngực Diêm Xuyên nói:
- Hiện tại không cần lo lắng. Chàng và ta đã có quan hệ phu thê. Thánh chủ sẽ phải từ bỏ ý định này.
Sắc mặt Diêm Xuyên vẫn không dễ coi. Rõ ràng tâm tình của hắn cực kỳ khó chịu trước chuyện bị Kinh Chiếu nhìn chúng.
Nương nương? Chuyện cười!
Sắc mặt Diêm Xuyên trở nên lạnh lùng.
- Trước đây ta đã trách oan Thượng Quan cô nương. Thật ra những năm này, nàng vẫn hết sức chiếu cố tới ta. Lần này ta đến đây để cắt đứt ý niệm của Thánh, thật ra cũng là nàng cố ý!
Mặc Vũ Hề nhẹ giọng nói.
Diêm Xuyên vuốt nhẹ mái tóc của Mặc Vũ Hề, gật đầu nói:
- Sau này có cơ hội, ta sẽ giúp nàng báo đáp cho Thượng Quan cô nương!
- Được!
Mặc Vũ Hề gật đầu một cái.
- Chỉ có điều vì sao Kinh Chiếu lại coi trọng ta?
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Thượng Quan cô nương nói, do dung mạo của chàng giống với một người!
Mặc Vũ Hề nhớ lại nói.
- Giống một người sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Nói chính xác, hẳn là giống với một bức điêu khắc. Thượng Quan cô nương nói, thời điểm bọn họ còn ở quê nhà, mẫu thân ta dẫn theo mấy người đã từng mở một mộ huyệt. Trong mộ huyệt kia có ba ngàn tượng binh mã, và một thể lệ thông thiên. Mẫu thân ta nhận được thể lệ thông thiên, tiếp theo nghênh đón con đường tu tiên. Bức tượng đứng đầu trong binh mã có hình dạng rất giống với chàng. Cho nên mẫu thân ta mới muốn...
Mặc Vũ Hề nhớ lại nói.
- Rất giống sao? Thiên hạ có rất nhiều người có diện mạo giống nhau. Có lẽ là nhìn lầm thôi! Mẫu thân nàng mở một mộ huyệt, sau đó bước vào con đường tu tiên. Vậy huyệt mộ kia là mộ huyệt của tiên nhân sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Ta không rõ. Ta chỉ nghe Thượng Quan cô nương nói, mộ huyệt kia gọi là mộ Thủy Hoàng. Những cái khác ta không rõ lắm!
Mặc Vũ Hề lắc đầu một cái.
- Ừm, tu tiên cần cơ duyên, cũng cần thời cơ bước lên tu tiên. Mỗi người đều có tiên duyên khác nhau. Ta cũng từng có tiên duyên. Tuy nhiên thứ tiên duyên chỉ có thể là cơ sở. Sau dó cũng không mấy liên quan. Nó chỉ giúp giúp cho người đó bước lên con đường tu tiên đường. Những điều khác vẫn phải dựa vào chính mình, phải không ngừng vượt qua mọi chông gai!
Diêm Xuyên giải thích nói.
- Này dịch qua đi. Có lẽ ta phải đi theo mẫu thân ta!
Mặc Vũ Hề hít sâu một cái nói.
- Ừm? Đi? Mẫu thân nàng thất bại thì thôi. Nếu như thành công, vì sao nàng lại phải đi? Ở lại Đại Trăn không tốt sao?
Diêm Xuyên ôn nhu nói.
Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên, lắc đầu.
- Ta ở lại, có lẽ sẽ tạo thành gánh nặng đối với chàng!
Mặc Vũ Hề lắc đầu một cái.
- Sao có thể như vậy được?
Diêm Xuyên lắc đầu nói.
- Không. Nếu như trước đây khẳng định không có gánh nặng. Nhưng bây giờ lại có. Bởi vì ta là con gái của Kinh Chiếu. Không, đúng hơn là con gái của Vũ Chiếu. Hơn nữa ta còn được Vũ Chiếu thừa nhận. Thượng Quan cô nương nói, mẫu thân ta mở ra một đế quốc cực kỳ cường đại. Nhưng mẫu thân ta cũng có không ít kẻ địch. Nếu như ta ở lại, kẻ địch của mẫu thân ta sẽ tìm tới chàng. Cả chàng và ta đều sẽ không an toàn!
Mặc Vũ Hề lắc đầu một cái.
- Không cần lo lắng. Ta sẽ bảo vệ nàng!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Ta theo mẫu thân ta rời khỏi đây. Ta sẽ nghĩ biện pháp cố gắng khiến mình trở nên cường đại hơn. Đến lúc đó, chàng và ta đều cường đại. Ta sẽ trở lại tìm chàng! Cả cuộc đời này Vũ Hề đối với chàng sẽ không thay đổi. Lần này chàng hãy để ta quyết định, được không?
Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên khẩn thiết nói.
Hít sâu một cái, Diêm Xuyên ôm chặt Mặc Vũ Hề, trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động.
- Huống hồ, lần này mẫu thân ta muốn dẫn ta đi, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản được!
Giọng Mặc Vũ Hề đầy yếu ớt nói.
Trong mắt Diêm Xuyên trở nên ngưng trọng. Hắn hít một hơi thật sâu nói:
- Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ vì nàng đạt tới lực lượng đỉnh phong, cướp nàng về, tùy tâm bảo hộ cho nàng!
- Ừm!
Trong mắt Mặc Vũ Hề lộ vẻ yêu thương nồng đậm.
- Từ hôm nay trở đi, Mặc Vũ Hề là hoàng hậu của Đại Trăn!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói từng từ một.
Hoàng triều Đại Trăn! Bên trên biển mây khí vận!
Ầm!
Biển mây khí vận dâng lên mãnh liệt.
- Lại là một người nữa?
Lưu Cương nhìn biển mây khí vận cuồn cuộn trong không trung kinh ngạc thốt lên.
- Ngày hôm qua hẳn là quân đoàn trưởng. Nếu ta đoán không sai, hẳn là Văn Nhược tiên sinh!
Dịch Phong cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.