Quyển 7 - Chương 41: Thỏ
Quan Kỳ
03/07/2014
- Ừm!
Mọi người dẫn theo Tiểu Động Ân nhanh chóng bay lên.
Trên đường đi qua, rất nhiều núi sông đều có vô số tướng sĩ bảo vệ. Có ngọn núi còn có rất nhiều tiên nhân tọa trấn. Rõ ràng, nới mọi người đi tới chính là nơi trọng địa của Đại Chu.
Rất nhanh, mọi người rơi vào trên một quảng trường lớn.
Phía trước quảng trường là một ngọn núi lớn nguy nga. Bên trên ngọn núi lớn có đề ba chữ lớn Tỏa Phượng Sơn.
- Tỏa Phượng Sơn?
Tiểu Động Ân nhíu mày đọc.
Những lần trước Tiểu Động Ân tới đây đều tỉnh tỉnh mê mê. Nhưng hiện tại hắn đã được học chữ, nhận biết được rất nhiều chữ, nhất thời đọc được tên của ngọn núi.
Tỏa Phượng? Tại sao lại gọi là Tỏa Phượng Sơn?
Tiểu Động Ân không rõ, nhưng không hỏi. Hắn tính bao giờ trở về sẽ đi hỏi sư tôn.
Trên quảng trường, rất nhiều thị vệ đang thủ vệ. Cách Tỏa Phượng Sơn không xa, có một sơn động khổng lồ.
Tiểu Động Ân kích động nhìn sơn động kia. Bởi vì Tiểu Động Ân hiểu rõ, mẫu thân mình đang ở bên trong.
Tiểu Động Ân muốn chạy qua.
- Hiện tại còn chưa tới giờ. Không được phép đi vào!
Thủ vệ ngăn cản nói.
Tiểu Động Ân quệt mồm, chỉ có thể chờ đợi tiếp.
- Tiểu thiếu gia, đợi thêm một lát, đợi thêm một lát đi. Tới giờ Thìn, chúng ta có thể tiến vào!
Thanh Long lập tức an ủi.
- Được rồi!
Tiểu Động Ân ôm hộp cơm tỏ ra rất bất đắc dĩ.
Trong lúc năm người chờ đợi, phía xa lại có một đám thân ảnh đi tới. Người dẫn đầu mặc một bộ quan bào. Người đó chính là Dậu Nguyệt.
Từ phía xa Dậu Nguyệt đã nhìn thấy Tiểu Động Ân. Đột nhiên hai mắt hắn thoáng nheo lại, đạp không dẫn theo mọi người đi tới.
Khi thấy bọn họ đi tới gần, đám người Thanh Long thoáng nhướng mày.
- Bái kiến Dậu Nguyệt đại nhân!
Thanh Long trịnh trọng nói.
- Đây không phải là Diêm Động Ân sao?
Dậu Nguyệt cười gằn một tiếng nói.
- Hừ!
Tiểu Động Ân nghiêng đầu đi không thèm nhìn.
Trong mắt Dậu Nguyệt lập tức trở nên lạnh lẽo.
- Trên tay ngươi là vật gì vậy?
Dậu Nguyệt lạnh lùng nói.
- Không cần ngươi lo!
Tiểu Động Ân hừ một tiếng nói.
- Không cần ta lo? Thủ vệ nơi này là chức trách của ta. Bất kỳ hàng cấm nào cũng không được phép đưa vào Tỏa Phượng Động. Đưa đây, đưa cái hộp kia cho ta!
Dậu Nguyệt lạnh lùng nói.
- Không cho, đây là đồ ta cho mẫu thân ăn. Không thể cho ngươi được!
Tiểu Động Ân nhất thời ôm chặt hộp cơm.
- Lớn mật. Mệnh lệnh của Thiên Đế, ngươi muốn vi phạm sao?
Dậu Nguyệt nhất thời nổi giận nói.
Sau một tiếng quát mắng, khí thế quanh thân hắn đột nhiên bộc phát.
- Đại nhân, đại nhân, tiểu thiếu gia còn trẻ, không hiểu chuyện. Vẫn xin đại nhân giơ cao đánh khẽ!
Đám người Thanh Long nhất thời tiến lên.
- Ta muốn ngươi đưa vật đó ra!
Dậu Nguyệt đưa tay lạnh lùng nói.
Dậu Nguyệt không phải thật sự muốn cướp thứ đó. Hắn chỉ muốn lưu lại một bóng ma trong lòng Diêm Động Ân lưu, khiến hắn nhát gan, khiến hắn sợ. Dậu Nguyệt muốn phần sợ hãi này sẽ đi theo hắn đến cuối đời. Dậu Nguyệt muốn hoàn toàn phế bỏ mọi tư tưởng của Diêm Động Ân.
- Ta không cho!
Tiểu Động Ân ôm hộp quật cường nói.
Đây là của sư tôn đưa cho mẫu thân ăn, làm sao có thể đưa cho người xấu này được?
- Đại nhân, cầu xin đại nhân giơ cao đánh khẽ!
Thanh Long lại khẩn cầu.
Dậu Nguyệt không mở miệng. Một thuộc hạ đứng phía sau hắn lại kêu lên:
- Hừ, tự ý mang hàng cấm, trái với mệnh lệnh của Thiên Đế. Các ngươi cũng là tòng phạm. Diêm Động Ân biết sai không đổi, tội càng nặng thêm một bậc. Các ngươi còn không quỳ xuống thỉnh tội?
Quỳ xuống? Bốn người Thanh Long nhìn nhau một cái, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.
Cuối cùng Thanh Long quỳ xuống trước tiên.
- Đại nhân, chỉ cần đại nhân có thể buông tha tiểu thiếu gia, chúng ta làm gì cũng được!
Thanh Long khuất nhục quỳ xuống.
- Cầu xin đại nhân giơ cao đánh khẽ!
Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ cũng khuất nhục quỳ xuống.
Nhìn bốn thúc thúc quỳ xuống, con mắt Tiểu Động Ân chợt đỏ ửng.
- Thúc thúc, không nên quỳ trước người xấu này. Không nên!
Tiểu Động Ân kêu.
Nhưng giờ phút này bốn người Thanh Long vì Tiểu Động Ân, căn bản không đứng lên.
- Ha ha ha ha!
Dậu Nguyệt cười to một trận.
- Được rồi, nếu mấy người tòng phạm các ngươi đã quỳ xuống trước mặt ta, vậy ta tạm tha cho các ngươi. Còn thủ phạm chính.
Dậu Nguyệt nhìn về phía Diêm Động Ân.
- Diêm Động Ân, còn không quỳ xuống!
Một tên thuộc hạ phía sau nhất thời hét lớn nói.
Diêm Động Ân ôm hộp cơm, trong mắt mang theo sự thù hận nhìn về phía Dậu Nguyệt.
- Ngươi còn không quỳ xuống?
Dậu Nguyệt lạnh lùng nói, sau đó dùng khí thế đè ép về phía Diêm Động Ân.
Chân Diêm Động Ân bị ép run rẩy một trận.
- Ta không quỳ. Ngươi là người xấu, ta không quỳ. Ta chỉ lạy trời đất, chỉ quỳ trước cha mẹ ta. Ta sẽ không quỳ trước người xấu!
Tiểu Động Ân ôm hộp cơm gào thét.
Diêm Động Ân còn nhớ rõ trước đây không lâu Diêm Xuyên đã nói cho hắn nghe:
- Động Ân, con nhớ lấy, đầu gối nam nhi vĩnh viễn không được cong. Trên đời này, người có thể khiến con quỳ, chỉ có trời đất và cha mẹ con. Bất cứ người nào khác cũng không có tư cách khiến con phải cong đầu gối!
- Thằng nhóc con, ngươi muốn chết?
Dậu Nguyệt nhất thời thẹn quá thành giận quát lớn.
- Ta không quỳ!
Tiểu Động Ân khóc, thù hận nhìn về phía Dậu Nguyệt.
Dậu Nguyệt tính lưu lại bóng ma trong lòng Diêm Động Ân. Nhưng giờ phút này, không những không thể lưu lại, trái lại còn cổ vũ đấu chí của Diêm Động Ân.
Nhất định phải khiến hắn khuất phục, nhất định phải khiến hắn sợ sệt.
Khí thế cường đại của Dậu Nguyệt Đạo Quân đè ép xuống. Hắn lại muốn tiến lên một bước.
- Được rồi!
Trên quảng trường đột nhiên truyền tới tiếng quát lạnh của một nữ tử.
Nghe thấy một tiếng quát lạnh đó, khí thế của Dậu Nguyệt nhất thời không còn sót lại chút gì.
Dậu Nguyệt lập tức biến sắc, nhìn về phía Tỏa Phượng Động.
Giờ phút này bên trong Tỏa Phượng Động lại có một nữ tử mặc quan phục màu hồng chậm rãi đi ra.
- Thượng Quan đại nhân, đại nhân, sao đại nhân lại ở đây?
Dậu Nguyệt kinh ngạc nói.
- Tại sao các ngươi không nói cho ta biết?
Dậu Nguyệt quay về phía người thủ vệ đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
Thủ vệ kia nhìn thấy Dậu Nguyệt bắt nạt tiểu hài tử nửa ngày, mặt cũng đủ trơ trẽn. Hắn lạnh lùng thoáng nhìn về phía Dậu Nguyệt nói:
- Thượng Quan đại nhân phân phó, không được phép thông báo với bất luận người nào!
Sắc mặt Dậu Nguyệt càng thêm khó coi.
- Bái kiến Thượng Quan đại nhân!
Tất cả mọi người cúi đầu.
Nữ tử từ trong động đi ra chính là Thượng Quan Uyển Nhi.
- Thượng Quan a di!
Diêm Động Ân lập tức nở nụ cười.
Lau những vệt nước mắt trên mặt, Diêm Động Ân cực kỳ hài lòng.
- Tiểu Động Ân, đã một năm rồi không gặp cháu!
Thượng Quan Uyển Nhi đi tới cười nói.
- Vâng, Động Ân cũng nhớ Thượng Quan a di!
Tiểu Động Ân nhu thuận nói.
- Tiểu Động Ân, trên tay cháu ôm cái gì vậy?
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
- Ta mang cho mẫu thân ta. Là thức ăn ngon!
Tiểu Động Ân nhu thuận nói.
Dậu Nguyệt Đạo Quân đứng bên cạnh, sắc mặt âm trầm.
- Thật sao? Tiểu Động Ân thật ngoan. Vừa nãy không làm cháu sợ chứ?
Thượng Quan Uyển Nhi xoa xoa đầu nhỏ của Diêm Động Ân hỏi.
Mọi người dẫn theo Tiểu Động Ân nhanh chóng bay lên.
Trên đường đi qua, rất nhiều núi sông đều có vô số tướng sĩ bảo vệ. Có ngọn núi còn có rất nhiều tiên nhân tọa trấn. Rõ ràng, nới mọi người đi tới chính là nơi trọng địa của Đại Chu.
Rất nhanh, mọi người rơi vào trên một quảng trường lớn.
Phía trước quảng trường là một ngọn núi lớn nguy nga. Bên trên ngọn núi lớn có đề ba chữ lớn Tỏa Phượng Sơn.
- Tỏa Phượng Sơn?
Tiểu Động Ân nhíu mày đọc.
Những lần trước Tiểu Động Ân tới đây đều tỉnh tỉnh mê mê. Nhưng hiện tại hắn đã được học chữ, nhận biết được rất nhiều chữ, nhất thời đọc được tên của ngọn núi.
Tỏa Phượng? Tại sao lại gọi là Tỏa Phượng Sơn?
Tiểu Động Ân không rõ, nhưng không hỏi. Hắn tính bao giờ trở về sẽ đi hỏi sư tôn.
Trên quảng trường, rất nhiều thị vệ đang thủ vệ. Cách Tỏa Phượng Sơn không xa, có một sơn động khổng lồ.
Tiểu Động Ân kích động nhìn sơn động kia. Bởi vì Tiểu Động Ân hiểu rõ, mẫu thân mình đang ở bên trong.
Tiểu Động Ân muốn chạy qua.
- Hiện tại còn chưa tới giờ. Không được phép đi vào!
Thủ vệ ngăn cản nói.
Tiểu Động Ân quệt mồm, chỉ có thể chờ đợi tiếp.
- Tiểu thiếu gia, đợi thêm một lát, đợi thêm một lát đi. Tới giờ Thìn, chúng ta có thể tiến vào!
Thanh Long lập tức an ủi.
- Được rồi!
Tiểu Động Ân ôm hộp cơm tỏ ra rất bất đắc dĩ.
Trong lúc năm người chờ đợi, phía xa lại có một đám thân ảnh đi tới. Người dẫn đầu mặc một bộ quan bào. Người đó chính là Dậu Nguyệt.
Từ phía xa Dậu Nguyệt đã nhìn thấy Tiểu Động Ân. Đột nhiên hai mắt hắn thoáng nheo lại, đạp không dẫn theo mọi người đi tới.
Khi thấy bọn họ đi tới gần, đám người Thanh Long thoáng nhướng mày.
- Bái kiến Dậu Nguyệt đại nhân!
Thanh Long trịnh trọng nói.
- Đây không phải là Diêm Động Ân sao?
Dậu Nguyệt cười gằn một tiếng nói.
- Hừ!
Tiểu Động Ân nghiêng đầu đi không thèm nhìn.
Trong mắt Dậu Nguyệt lập tức trở nên lạnh lẽo.
- Trên tay ngươi là vật gì vậy?
Dậu Nguyệt lạnh lùng nói.
- Không cần ngươi lo!
Tiểu Động Ân hừ một tiếng nói.
- Không cần ta lo? Thủ vệ nơi này là chức trách của ta. Bất kỳ hàng cấm nào cũng không được phép đưa vào Tỏa Phượng Động. Đưa đây, đưa cái hộp kia cho ta!
Dậu Nguyệt lạnh lùng nói.
- Không cho, đây là đồ ta cho mẫu thân ăn. Không thể cho ngươi được!
Tiểu Động Ân nhất thời ôm chặt hộp cơm.
- Lớn mật. Mệnh lệnh của Thiên Đế, ngươi muốn vi phạm sao?
Dậu Nguyệt nhất thời nổi giận nói.
Sau một tiếng quát mắng, khí thế quanh thân hắn đột nhiên bộc phát.
- Đại nhân, đại nhân, tiểu thiếu gia còn trẻ, không hiểu chuyện. Vẫn xin đại nhân giơ cao đánh khẽ!
Đám người Thanh Long nhất thời tiến lên.
- Ta muốn ngươi đưa vật đó ra!
Dậu Nguyệt đưa tay lạnh lùng nói.
Dậu Nguyệt không phải thật sự muốn cướp thứ đó. Hắn chỉ muốn lưu lại một bóng ma trong lòng Diêm Động Ân lưu, khiến hắn nhát gan, khiến hắn sợ. Dậu Nguyệt muốn phần sợ hãi này sẽ đi theo hắn đến cuối đời. Dậu Nguyệt muốn hoàn toàn phế bỏ mọi tư tưởng của Diêm Động Ân.
- Ta không cho!
Tiểu Động Ân ôm hộp quật cường nói.
Đây là của sư tôn đưa cho mẫu thân ăn, làm sao có thể đưa cho người xấu này được?
- Đại nhân, cầu xin đại nhân giơ cao đánh khẽ!
Thanh Long lại khẩn cầu.
Dậu Nguyệt không mở miệng. Một thuộc hạ đứng phía sau hắn lại kêu lên:
- Hừ, tự ý mang hàng cấm, trái với mệnh lệnh của Thiên Đế. Các ngươi cũng là tòng phạm. Diêm Động Ân biết sai không đổi, tội càng nặng thêm một bậc. Các ngươi còn không quỳ xuống thỉnh tội?
Quỳ xuống? Bốn người Thanh Long nhìn nhau một cái, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.
Cuối cùng Thanh Long quỳ xuống trước tiên.
- Đại nhân, chỉ cần đại nhân có thể buông tha tiểu thiếu gia, chúng ta làm gì cũng được!
Thanh Long khuất nhục quỳ xuống.
- Cầu xin đại nhân giơ cao đánh khẽ!
Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ cũng khuất nhục quỳ xuống.
Nhìn bốn thúc thúc quỳ xuống, con mắt Tiểu Động Ân chợt đỏ ửng.
- Thúc thúc, không nên quỳ trước người xấu này. Không nên!
Tiểu Động Ân kêu.
Nhưng giờ phút này bốn người Thanh Long vì Tiểu Động Ân, căn bản không đứng lên.
- Ha ha ha ha!
Dậu Nguyệt cười to một trận.
- Được rồi, nếu mấy người tòng phạm các ngươi đã quỳ xuống trước mặt ta, vậy ta tạm tha cho các ngươi. Còn thủ phạm chính.
Dậu Nguyệt nhìn về phía Diêm Động Ân.
- Diêm Động Ân, còn không quỳ xuống!
Một tên thuộc hạ phía sau nhất thời hét lớn nói.
Diêm Động Ân ôm hộp cơm, trong mắt mang theo sự thù hận nhìn về phía Dậu Nguyệt.
- Ngươi còn không quỳ xuống?
Dậu Nguyệt lạnh lùng nói, sau đó dùng khí thế đè ép về phía Diêm Động Ân.
Chân Diêm Động Ân bị ép run rẩy một trận.
- Ta không quỳ. Ngươi là người xấu, ta không quỳ. Ta chỉ lạy trời đất, chỉ quỳ trước cha mẹ ta. Ta sẽ không quỳ trước người xấu!
Tiểu Động Ân ôm hộp cơm gào thét.
Diêm Động Ân còn nhớ rõ trước đây không lâu Diêm Xuyên đã nói cho hắn nghe:
- Động Ân, con nhớ lấy, đầu gối nam nhi vĩnh viễn không được cong. Trên đời này, người có thể khiến con quỳ, chỉ có trời đất và cha mẹ con. Bất cứ người nào khác cũng không có tư cách khiến con phải cong đầu gối!
- Thằng nhóc con, ngươi muốn chết?
Dậu Nguyệt nhất thời thẹn quá thành giận quát lớn.
- Ta không quỳ!
Tiểu Động Ân khóc, thù hận nhìn về phía Dậu Nguyệt.
Dậu Nguyệt tính lưu lại bóng ma trong lòng Diêm Động Ân. Nhưng giờ phút này, không những không thể lưu lại, trái lại còn cổ vũ đấu chí của Diêm Động Ân.
Nhất định phải khiến hắn khuất phục, nhất định phải khiến hắn sợ sệt.
Khí thế cường đại của Dậu Nguyệt Đạo Quân đè ép xuống. Hắn lại muốn tiến lên một bước.
- Được rồi!
Trên quảng trường đột nhiên truyền tới tiếng quát lạnh của một nữ tử.
Nghe thấy một tiếng quát lạnh đó, khí thế của Dậu Nguyệt nhất thời không còn sót lại chút gì.
Dậu Nguyệt lập tức biến sắc, nhìn về phía Tỏa Phượng Động.
Giờ phút này bên trong Tỏa Phượng Động lại có một nữ tử mặc quan phục màu hồng chậm rãi đi ra.
- Thượng Quan đại nhân, đại nhân, sao đại nhân lại ở đây?
Dậu Nguyệt kinh ngạc nói.
- Tại sao các ngươi không nói cho ta biết?
Dậu Nguyệt quay về phía người thủ vệ đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
Thủ vệ kia nhìn thấy Dậu Nguyệt bắt nạt tiểu hài tử nửa ngày, mặt cũng đủ trơ trẽn. Hắn lạnh lùng thoáng nhìn về phía Dậu Nguyệt nói:
- Thượng Quan đại nhân phân phó, không được phép thông báo với bất luận người nào!
Sắc mặt Dậu Nguyệt càng thêm khó coi.
- Bái kiến Thượng Quan đại nhân!
Tất cả mọi người cúi đầu.
Nữ tử từ trong động đi ra chính là Thượng Quan Uyển Nhi.
- Thượng Quan a di!
Diêm Động Ân lập tức nở nụ cười.
Lau những vệt nước mắt trên mặt, Diêm Động Ân cực kỳ hài lòng.
- Tiểu Động Ân, đã một năm rồi không gặp cháu!
Thượng Quan Uyển Nhi đi tới cười nói.
- Vâng, Động Ân cũng nhớ Thượng Quan a di!
Tiểu Động Ân nhu thuận nói.
- Tiểu Động Ân, trên tay cháu ôm cái gì vậy?
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
- Ta mang cho mẫu thân ta. Là thức ăn ngon!
Tiểu Động Ân nhu thuận nói.
Dậu Nguyệt Đạo Quân đứng bên cạnh, sắc mặt âm trầm.
- Thật sao? Tiểu Động Ân thật ngoan. Vừa nãy không làm cháu sợ chứ?
Thượng Quan Uyển Nhi xoa xoa đầu nhỏ của Diêm Động Ân hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.