Quyển 3 - Chương 130: Tình thế khuếch trương, hỗn loạn không ngừng
Quan Kỳ
17/01/2014
Trừ Trương Tiểu Nhị ra, vô số tu giả đi ra cửa phòng, ai nấy kinh ngạc
nhìn xung quanh. Ban đầu nguyên khí thiên địa đậm đặc lại hồi phục như
lúc xưa?
Trương Tiểu Nhị giật mình kêu lên:
- Sao có thể như vậy?
Phía không xa có người kêu lên:
- Trương Tiểu Nhị, chúng ta đi!
Trương Tiểu Nhị tò mò hỏi:
- Lý đại ca, có chuyện gì?
Lý đại ca lo lắng nói:
- Mới rồi ngươi Đại Vũ Thiên tông bắt hết người quản lý Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đi, mới đầu ta không biết có chuyện gì, bây giờ nguyên khí thiên địa đều biết mất.
Trương Tiểu Nhị căm hận nói:
- A? Cái gì? Đã bị bắt đi? Ai muốn phá hư Thiên Hạ Đệ Nhất Xá? Ta liều mạng với ngươi!
Trương Tiểu Nhị vội lấy pháp bảo, theo dòng người tụ tập hướng phủ thành chủ.
Vốn chỉ có gần bảy mươi vạn tu giả tụ lại, hiện giờ tình thế khuếch trương, càng lúc càng nhiều tu giả hướng phủ thành chủ.
Hắc Vũ chân quân đứng ở cửa phủ thành chủ, nhìn bên ngoài tu giả không ngừng tăng nhiều, cảm thấy da đầu mát lạnh.
Bảy mươi vạn, tám mươi vạn, chín mươi vạn, một trăm vạn, một trăm mười vạn!
Số người còn đang tăng nhiều, ngày càng nhiều tu giả, bên ngoài phủ thành chủ ầm ĩ náo động.
Hắc Vũ chân quân đột nhiên phát hiện tình thế đã vượt qua tầm khống chế của gã.
Thành chủ Vương Thanh Sơn run run nói:
- Tại sao sẽ như vậy? Tại sao sẽ như vậy?
Dân chúng cao giọng quát:
- Hắc Vũ chân quân, xin hãy giải quyết!
Hắc Vũ chân quân hơn một trăm vạn tu giả, sắc mặt cực kỳ khó xem, lại nhìn hướng đám thành chủ Vương Thanh Sơn.
Hắc Vũ chân quân giọng âm trầm hỏi:
- Tại sao? Tại sao ra chuyện lớn như vậy mà không ai điều tra? Tại sao không có ai bẩm báo cho ta biết?
Thành chủ Vương Thanh Sơn kinh khủng lắp bắp:
- Tông, tông chủ!
- Hắc Vũ chân quân, gia gia của ta sớm đã phát hiện vấn đề, tiến đến bẩm báo, bị thành chủ Vương Thanh Sơn giam cầm!
- Hắc Vũ chân quân, ca ca của ta cũng phát hiện, muốn đi trong tông bẩm báo nhưng bị bắt!
............
......
...
Phút chốc xung quanh có nhiều dân chúng kêu lên.
Hắc Vũ chân quân nét mặt sa sầm nói:
- Bắt nhốt?
Thành chủ Vương Thanh Sơn định giải thích:
- Tông, tông chủ, là như vậy, những đó...
Hắc Vũ chân quân quát:
- Người đâu, mang người bị bắt đưa đến gặp ta!
- Tuân lệnh!
Ngày càng nhiều dân chúng vây xem, gần ba trăm tu giả được mang ra. Ba trăm tu giả mình đầy vết thương, trông bộ dáng rất đáng thương.
- Gia gia!
- Ca!
- Đại bá!
- Sư thúc!
Xung quanh vang tiếng hét nóng nảy, ba trăm tu giả thấy được minh oan thì nước mắt lưng tròng, vẻ mặt thù hận nhìn thành chủ Vương Thanh Sơn.
Một người đàn ông người đầy vết thương bi hận nói:
- Ta sớm biết ngày này sẽ đến, ta biết ngay. Ta muốn bẩm báo cho thành chủ, không được, ta muón cáo lên tông chủ thế nhưng bắt nhốt ta. Ta biết ngày này rồi sẽ đến!
Hắc Vũ chân quân nhận ra người đó:
- Ngươi là Hoàng Binh? Chưởng quầy Đại Thông tửu lâu, Thủ Khai thành?
Hoàng Binh biểu tình phức tạp nói:
- Ha ha ha ha! Tông chủ thật có ánh mắt, chỉ đi tửu lâu của ta một lần đã nhận ra người. Đáng tiếc...
Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:
- Lúc trước ngươi đã nhìn ra? Tại sao không bẩm...
Hắc Vũ chân quân nói đến một nữa bỗng im miệng. Hoàng Binh này vì bẩm báo nên mới thành như ngày hôm nay.
Hắc Vũ chân quân nói:
- Hoàng Binh, ngươi còn biết bao nhiêu? Hay nói hết ra!
Hoàng Binh run run nhìn thành chủ Vương Thanh Sơn, lại nhìn ông lão áo trắng Hi Vô Nhai đứng sau lưng Hắc Vũ chân quân, khóe môi cong lên nụ cười thù hận.
Hoàng Binh mở miệng nói:
- Bẩm Hắc Vũ chân quân, dù ta không biết Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, Chí Đông Tiền Hành đi đâu nhưng tại hạ biết linh thạch dân chúng toàn thành hiện đang chất đống chỗ nào!
Dân chúng ồ lên:
- A?
Các tu giả trợn to mắt, lộ vẻ kích động.
Mắt Hắc Vũ chân quân sáng lên:
- Ở đâu?
Hoàng Binh vẻ mặt tiếc nuối nói:
- Nhưng tại hạ không dám nói, sợ nói ra thì sẽ đầu mình hai nơi, thậm chí có lẽ bị một chưởng chết tại đây.
- Hư cảnh lông mày đỏ, ngươi nói đi, nếu ai dám thương tổn ngươi thì chúng ta liều mạng với kẻ đó!
- Hoàng chưởng quỹ, ngươi nói đi, Hắc Vũ chân quân sẽ che chở cho ngươi!
- Hoàng chưởng quầy, tiền của ta rốt cuộc ở đâu?
...............
.........
...
Trăm vạn tu giả mong chờ nhìn Hoàng Binh.
Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:
- Hoàng Binh, ngươi hãy nói đi, ta bảo đảm ngươi bình an vô sự.
Trong sự mong đợi của mọi người, Hoàng Binh gật đầu.
Hoàng Binh mở miệng nói:
- Các vị có biết một đám Thiên Hạ Đệ Nhất Xá bán bao nhiêu tiền không?
Có người kêu lên:
- Ta biết, một đám năm ngàn tòa nhà, tổng cộng mười hai vạn năm ngàn thượng phẩm linh thạch.
Hoàng Binh gật đầu, nói:
- Các vị có biết mười hai vạn năm ngàn thượng phẩm linh thạch, các vị giao số tiền này có mười vạn linh thạch đều vào phủ thành chủ, vào túi của thành chủ Vương Thanh Sơn không?
Vù vù!
Xung quanh tĩnh lặng.
Hoàng Binh lại lên tiếng:
- Nói cách khác, các vị giao hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch thì trong đó có hai mươi viên vào phủ thành chủ, vào tay của thành chủ Vương Thanh Sơn!
Vèo!
Mọi người đều nhìn hướng thành chủ Vương Thanh Sơn.
Thành chủ Vương Thanh Sơn run run nói:
- Hoàng Binh, ngươi, ngươi ngậm máu phun người!
Hoàng Binh cười to nói:
- Ha ha ha ha, ta ngậm máu phun người? Mặc dù phủ thành chủ làm bí ẩn nhưng trên đời không có gió không lọt kẽ tường. Thành chủ Vương Thanh Sơn, những đệ tử của ngươi chắc đều biết hết. Hắc Vũ chân quân, người có thể điều tra xem ta có nói đúng không?
Hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch có hai mươi viên toàn bộ giao cho phủ thành chủ?
Ý niệm của dân chúng đột nhiên biến đổi, thù hạn chuyển hướng thành chủ Vương Thanh Sơn.
Thành chủ Vương Thanh Sơn kinh khủng nói:
- Không, không, không, không nên như vậy!
Trong đám người, Trương Tiểu Nhị đột nhiên kêu lên:
- Hắc Vũ chân quân, ta không cần hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch bị Chí Đông Tiền Hành gạt đi, xin Hắc Vũ chân quân làm chủ đem hai mươi viên linh thạch mà thành chủ Vương Thanh Sơn tham ô trả lại ch ota!
- Đúng vậy. Có tiền, trước tiên trả linh thạch lại cho chúng ta. Hai mươi viên thượng phẩm linh thạch, xin Hắc Vũ chân quân giải quyết!
- Xin Hắc Vũ chân quân giải quyết!
...............
.........
...
Thành chủ Vương Thanh Sơn run run ngã xuống đất:
- Không, ta không có nhiều tiền như vậy, ta không có!
Hoàng Binh lạnh lùng cười nói:
- Ngươi nói dối, ngươi không lừa được người ta, chắc chắn ngươi đã giấu đi. Có lẽ nó ở trong phủ thành chủ!
- Đúng rồi, trả tiền!
- Trả tiền đây!
...............
.........
...
Các tu giả xung quanh hét to.
Hắc Vũ chân quân sắc mặt âm trầm, ngẫm nghĩ, vung tay, phía sau nhiều cung điện bị lật tung.
Ầm!
Xung quanh phủ thành chủ bỗng bị san bằng, lộ ra một trận pháp to lớn.
Bên trong thực lực linh thạch chồng chất như núi nhỏ.
- Vạn tuế, linh thạch!
- Linh thạch của ta!
- Linh thạch của ta ở đây!
...............
.........
...
Dân chúng reo hò.
Nhưng linh thạch chồng thành núi nhỏ có đủ phần của hai trăm vạn dân chúng toàn thành không?
Trương Tiểu Nhị giật mình kêu lên:
- Sao có thể như vậy?
Phía không xa có người kêu lên:
- Trương Tiểu Nhị, chúng ta đi!
Trương Tiểu Nhị tò mò hỏi:
- Lý đại ca, có chuyện gì?
Lý đại ca lo lắng nói:
- Mới rồi ngươi Đại Vũ Thiên tông bắt hết người quản lý Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đi, mới đầu ta không biết có chuyện gì, bây giờ nguyên khí thiên địa đều biết mất.
Trương Tiểu Nhị căm hận nói:
- A? Cái gì? Đã bị bắt đi? Ai muốn phá hư Thiên Hạ Đệ Nhất Xá? Ta liều mạng với ngươi!
Trương Tiểu Nhị vội lấy pháp bảo, theo dòng người tụ tập hướng phủ thành chủ.
Vốn chỉ có gần bảy mươi vạn tu giả tụ lại, hiện giờ tình thế khuếch trương, càng lúc càng nhiều tu giả hướng phủ thành chủ.
Hắc Vũ chân quân đứng ở cửa phủ thành chủ, nhìn bên ngoài tu giả không ngừng tăng nhiều, cảm thấy da đầu mát lạnh.
Bảy mươi vạn, tám mươi vạn, chín mươi vạn, một trăm vạn, một trăm mười vạn!
Số người còn đang tăng nhiều, ngày càng nhiều tu giả, bên ngoài phủ thành chủ ầm ĩ náo động.
Hắc Vũ chân quân đột nhiên phát hiện tình thế đã vượt qua tầm khống chế của gã.
Thành chủ Vương Thanh Sơn run run nói:
- Tại sao sẽ như vậy? Tại sao sẽ như vậy?
Dân chúng cao giọng quát:
- Hắc Vũ chân quân, xin hãy giải quyết!
Hắc Vũ chân quân hơn một trăm vạn tu giả, sắc mặt cực kỳ khó xem, lại nhìn hướng đám thành chủ Vương Thanh Sơn.
Hắc Vũ chân quân giọng âm trầm hỏi:
- Tại sao? Tại sao ra chuyện lớn như vậy mà không ai điều tra? Tại sao không có ai bẩm báo cho ta biết?
Thành chủ Vương Thanh Sơn kinh khủng lắp bắp:
- Tông, tông chủ!
- Hắc Vũ chân quân, gia gia của ta sớm đã phát hiện vấn đề, tiến đến bẩm báo, bị thành chủ Vương Thanh Sơn giam cầm!
- Hắc Vũ chân quân, ca ca của ta cũng phát hiện, muốn đi trong tông bẩm báo nhưng bị bắt!
............
......
...
Phút chốc xung quanh có nhiều dân chúng kêu lên.
Hắc Vũ chân quân nét mặt sa sầm nói:
- Bắt nhốt?
Thành chủ Vương Thanh Sơn định giải thích:
- Tông, tông chủ, là như vậy, những đó...
Hắc Vũ chân quân quát:
- Người đâu, mang người bị bắt đưa đến gặp ta!
- Tuân lệnh!
Ngày càng nhiều dân chúng vây xem, gần ba trăm tu giả được mang ra. Ba trăm tu giả mình đầy vết thương, trông bộ dáng rất đáng thương.
- Gia gia!
- Ca!
- Đại bá!
- Sư thúc!
Xung quanh vang tiếng hét nóng nảy, ba trăm tu giả thấy được minh oan thì nước mắt lưng tròng, vẻ mặt thù hận nhìn thành chủ Vương Thanh Sơn.
Một người đàn ông người đầy vết thương bi hận nói:
- Ta sớm biết ngày này sẽ đến, ta biết ngay. Ta muốn bẩm báo cho thành chủ, không được, ta muón cáo lên tông chủ thế nhưng bắt nhốt ta. Ta biết ngày này rồi sẽ đến!
Hắc Vũ chân quân nhận ra người đó:
- Ngươi là Hoàng Binh? Chưởng quầy Đại Thông tửu lâu, Thủ Khai thành?
Hoàng Binh biểu tình phức tạp nói:
- Ha ha ha ha! Tông chủ thật có ánh mắt, chỉ đi tửu lâu của ta một lần đã nhận ra người. Đáng tiếc...
Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:
- Lúc trước ngươi đã nhìn ra? Tại sao không bẩm...
Hắc Vũ chân quân nói đến một nữa bỗng im miệng. Hoàng Binh này vì bẩm báo nên mới thành như ngày hôm nay.
Hắc Vũ chân quân nói:
- Hoàng Binh, ngươi còn biết bao nhiêu? Hay nói hết ra!
Hoàng Binh run run nhìn thành chủ Vương Thanh Sơn, lại nhìn ông lão áo trắng Hi Vô Nhai đứng sau lưng Hắc Vũ chân quân, khóe môi cong lên nụ cười thù hận.
Hoàng Binh mở miệng nói:
- Bẩm Hắc Vũ chân quân, dù ta không biết Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, Chí Đông Tiền Hành đi đâu nhưng tại hạ biết linh thạch dân chúng toàn thành hiện đang chất đống chỗ nào!
Dân chúng ồ lên:
- A?
Các tu giả trợn to mắt, lộ vẻ kích động.
Mắt Hắc Vũ chân quân sáng lên:
- Ở đâu?
Hoàng Binh vẻ mặt tiếc nuối nói:
- Nhưng tại hạ không dám nói, sợ nói ra thì sẽ đầu mình hai nơi, thậm chí có lẽ bị một chưởng chết tại đây.
- Hư cảnh lông mày đỏ, ngươi nói đi, nếu ai dám thương tổn ngươi thì chúng ta liều mạng với kẻ đó!
- Hoàng chưởng quỹ, ngươi nói đi, Hắc Vũ chân quân sẽ che chở cho ngươi!
- Hoàng chưởng quầy, tiền của ta rốt cuộc ở đâu?
...............
.........
...
Trăm vạn tu giả mong chờ nhìn Hoàng Binh.
Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:
- Hoàng Binh, ngươi hãy nói đi, ta bảo đảm ngươi bình an vô sự.
Trong sự mong đợi của mọi người, Hoàng Binh gật đầu.
Hoàng Binh mở miệng nói:
- Các vị có biết một đám Thiên Hạ Đệ Nhất Xá bán bao nhiêu tiền không?
Có người kêu lên:
- Ta biết, một đám năm ngàn tòa nhà, tổng cộng mười hai vạn năm ngàn thượng phẩm linh thạch.
Hoàng Binh gật đầu, nói:
- Các vị có biết mười hai vạn năm ngàn thượng phẩm linh thạch, các vị giao số tiền này có mười vạn linh thạch đều vào phủ thành chủ, vào túi của thành chủ Vương Thanh Sơn không?
Vù vù!
Xung quanh tĩnh lặng.
Hoàng Binh lại lên tiếng:
- Nói cách khác, các vị giao hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch thì trong đó có hai mươi viên vào phủ thành chủ, vào tay của thành chủ Vương Thanh Sơn!
Vèo!
Mọi người đều nhìn hướng thành chủ Vương Thanh Sơn.
Thành chủ Vương Thanh Sơn run run nói:
- Hoàng Binh, ngươi, ngươi ngậm máu phun người!
Hoàng Binh cười to nói:
- Ha ha ha ha, ta ngậm máu phun người? Mặc dù phủ thành chủ làm bí ẩn nhưng trên đời không có gió không lọt kẽ tường. Thành chủ Vương Thanh Sơn, những đệ tử của ngươi chắc đều biết hết. Hắc Vũ chân quân, người có thể điều tra xem ta có nói đúng không?
Hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch có hai mươi viên toàn bộ giao cho phủ thành chủ?
Ý niệm của dân chúng đột nhiên biến đổi, thù hạn chuyển hướng thành chủ Vương Thanh Sơn.
Thành chủ Vương Thanh Sơn kinh khủng nói:
- Không, không, không, không nên như vậy!
Trong đám người, Trương Tiểu Nhị đột nhiên kêu lên:
- Hắc Vũ chân quân, ta không cần hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch bị Chí Đông Tiền Hành gạt đi, xin Hắc Vũ chân quân làm chủ đem hai mươi viên linh thạch mà thành chủ Vương Thanh Sơn tham ô trả lại ch ota!
- Đúng vậy. Có tiền, trước tiên trả linh thạch lại cho chúng ta. Hai mươi viên thượng phẩm linh thạch, xin Hắc Vũ chân quân giải quyết!
- Xin Hắc Vũ chân quân giải quyết!
...............
.........
...
Thành chủ Vương Thanh Sơn run run ngã xuống đất:
- Không, ta không có nhiều tiền như vậy, ta không có!
Hoàng Binh lạnh lùng cười nói:
- Ngươi nói dối, ngươi không lừa được người ta, chắc chắn ngươi đã giấu đi. Có lẽ nó ở trong phủ thành chủ!
- Đúng rồi, trả tiền!
- Trả tiền đây!
...............
.........
...
Các tu giả xung quanh hét to.
Hắc Vũ chân quân sắc mặt âm trầm, ngẫm nghĩ, vung tay, phía sau nhiều cung điện bị lật tung.
Ầm!
Xung quanh phủ thành chủ bỗng bị san bằng, lộ ra một trận pháp to lớn.
Bên trong thực lực linh thạch chồng chất như núi nhỏ.
- Vạn tuế, linh thạch!
- Linh thạch của ta!
- Linh thạch của ta ở đây!
...............
.........
...
Dân chúng reo hò.
Nhưng linh thạch chồng thành núi nhỏ có đủ phần của hai trăm vạn dân chúng toàn thành không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.