Quyển 5 - Chương 47: Trẫm cứu các ngươi đi ra?
Quan Kỳ
12/03/2014
- Đáp ứng? Ha ha ha ha, ha ha ha!
Cái U Vương cao giọng cười lớn.
Chỉ thấy sắc mặt Nhâm Thử bỗng nhiên nghiêm nghị:
- Cái U Vương, từ hôm nay trở đi, thần phục với Nhâm Thử ta. Ngươi nguyện ý chứ?
Nhâm Thử mở miệng nói xong, hư không xugn quanh đột nhiên lay động một hồi. Dường như từ trong sâu thẳm chợt ngưng tụ ra một phần khế ước. Chỉ có điều phần này khế ước nhìn không rõ, sờ không được.
Cái U Vương nghe thấy Nhâm Thử nói vậy, trong nháy mắt bên trong u hỏa thoáng lay động.
- Địa chi thủ lệnh thần thông? Sao ngươi có được thần thông này?
Cái U Vương đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Cái U Vương, từ nay trở đi, thần phục với Nhâm Thử ta, ngươi có nguyện ý hay không?
Sắc mặt Nhâm Thử lại lần nghiêm túc quát lên.
- Chuyện gì thế này? Tại Tiên giới cũng khó gặp phải cao thủ như Kinh Chiếu. Tại Tiên giới cũng khó có thể gặp phải loại thần thông kinh khủng này. Sao thế giới này đều có vậy?
Cái U Vương kinh ngạc nói.
- Cái U Vương, từ ngày hôm nay trở đi, thần phục với Nhâm Thử ta, ngươi có nguyện ý hay không?
Nhâm Thử lại quát lên.
- Tên chuột nhắt kia, muốn Cái U Vương ta thần phục với ngươi sao? Đừng hòng!
Cái U Vương nhất thời quát lạnh nói.
Sắc mặt Nhâm Thử trầm xuống:
- Hừ, nếu không muốn thần phục, vậy ngươi chết đi! Đây là Diệt Ma đại trận đặc biệt chuẩn bị cho ngươi. Chỉ cần bất luận là ta hoặc là Xá Lợi Phật Đà có một người thi triển, ngươi đều chắc chắn phải chết. Ta xem ngươi còn giằng co được tới khi nào!
- Kèn kẹt kèn kẹt. Cho dù trẫm có chết, cũng sẽ không thần phục đám chuột nhắt như ngươi!
Cái U Vương nghiến răng, quát lớn.
Ầm! Ầm!
Mặc dù có lồng xương chống cự, nhưng căn bản không chống cự được với Diệt Ma đại trận của đám đông cường giả kia. Lồng xương không ngừng bị hao tổn. Hơn nữa dù vậy, cũng có rất nhiều dư ba lao về phía Cái U Vương.
Một khi lồng xương bị phá tan, Cái U Vương nhất định sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Đế vương kiêu ngạo, không cho phép Cái U Vương khuất phục. Cái U Vương khổ sở giãy dụa.
Giờ phút này, Cái U Vương hối hận muốn chết. Tại sao không có chuyện gì lại chạy tới khiêu chiến với thiên hạ đệ nhất nhân kia làm gì?
Không phải bản thân Cái U Vương cảm thấy vậy, mà cường giả của các thế lực lớn trong thiên hạ đều nghĩ như vậy. Khẳng định Cái U Vương bị nước chảy vào đầu, mới đến khiêu chiến Kinh Chiếu.
Vèo!
Ngay thời điểm Diệt Ma đại trận áp chế Cái U Vương, phía xa đột nhiên có ba đạo lưu quang bắn tới.
- Hả?
Mọi người nghi hoặc nhìn tới.
Vù vù!
Trên đỉnh một ngọn núi, Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Bạch Đế Thiên đột nhiên xuất hiện.
- Các ngươi là ai? Các ngươi cũng muốn giết chết Cái U Vương sao? Vậy hãy theo ta rót lực lượng vào Diệt Ma đại trận là được!
Một cường giả nhất thời quay về phía ba người Diêm Xuyên kêu lên.
- Sao? Là ngươi, Diêm Xuyên?
Sắc mặt Xá Lợi Phật Đà nhất thời biến đổi.
- Diêm Xuyên?
Mọi người lập tức tỏ ra kinh ngạc
Rõ ràng, mọi người đều đã nghe qua danh tiếng của Diêm Xuyên. Nhưng bọn họ chỉ xem qua chân dung của Diêm Xuyên, người tận mắt nhìn thấy hắn thực sự không nhiều.
- Diêm Xuyên?
Nhâm Thử nheo mắt chuột lại nói.
Diêm Xuyên không để ý đến mọi người, mà nhìn về phía bên trong thung lũng.
Cái U Vương, chủ nhân một đời Thiên triều lại sa sút đến mức này?
- Xà Hoàng!
Diêm Xuyên đột nhiên quát lạnh một tiếng.
Diêm Xuyên vừa gọi, Xà Hoàng khoanh chân ngồi trong lồng thoáng mở mắt.
Hai mắt Xà Hoàng hiện ra một tia lạnh lẽo, mang theo một tia nghi hoặc.
- Thây ma chi độc, đưa Nguyên độc cho trẫm, trẫm cứu các ngươi đi ra!
Diêm Xuyên nói.
- Hả?
Sắc mặt mọi người biến đổi.
Nguyên độc? Trẫm cứu các ngươi đi ra?
Đây là Diêm Xuyên muốn đối địch với vạn người ở đây sao?
- Lớn mật. Diêm Xuyên, ngươi muốn đối địch với ta và các tông khác sao?
Một tu giả nhất thời kêu lên.
- Diêm Xuyên, ngươi muốn đối địch với thánh địa Thần Tông ta sao?
Một thuộc hạ đứng bên cạnh Nhâm Thử nhất thời kêu lên.
- Diêm Xuyên, ngươi có thể tưởng tượng được, nếu như ngươi dám giúp Cái U Vương, chính là đối địch với thánh địa Vạn Phật ta hay không!
Ánh mắt Xá Lợi Phật Đà cũng trở nên lạnh lẽo nói.
Tuy rằng không biết Diêm Xuyên có năng lực kia hay không, nhưng, giờ phút này là thời khắc giết chết Cái U Vương, mọi người không muốn cành mẹ đẻ cành con.
Xà Hoàng có chút khó có thể tin được nhìn về phía Diêm Xuyên:
- Khụ khụ khụ, tại sao?
Mấy tháng trước, mình còn cùng Diêm Xuyên tranh tới mức ngươi chết ta sống!
- Ngươi và ta căn bản không có thù, không phải sao?
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
Xà Hoàng lộ ra một tia mờ mịt, tiếp theo nhìn về phía Cái U Vương.
- Thánh thượng!
Xà Hoàng kêu lên.
Trong mắt bộ xương Cái U Vương phát ra u quang lấp loé, chợt hiện lên một tia không rõ.
Cuối cùng, Cái U Vương nhìn Xà Hoàng gật đầu một cái.
Xà Hoàng không tiếp tục hỏi thừa. Một đạo ánh sáng xanh lục lập tức được ném ra khỏi lồng xương, trực tiếp bắn về phía Diêm Xuyên.
- Hừ!
Một hòa thượng nhất thời lao thẳng đến, muốn cướp lấy ánh sáng xanh lục kia!
Bạch Đế Thiên đạp chân xuống.
- Đùng!
Bạch Đế Thiên đã trở lại.
Ầm!
Hòa thượng muốn tranh đoạt, nhất thời như đạn pháo, ầm ầm đánh vào mặt đất phía dưới.
Tất cả các cường giả xung quanh nhất thời xôn xao.
Hai mắt Xá Lợi Phật Đà càng thêm buốt giá nhìn Diêm Xuyên.
- Nhâm Thử, Cái U Vương giao cho ngươi. Ta đến gặp ba người này!
Xá Lợi Phật Đà trầm giọng nói.
Hai mắt Nhâm Thử thoáng nheo lại, gật đầu nói:
Được!
Xá Lợi Phật Đà nhất thời bay tới. Đi theo phía sau hắn là năm hòa thượng đầu trọc. Ánh mắt mỗi người đều lạnh lẽo nhìn về phía Diêm Xuyên.
Bạch Đế Thiên giao thứ nhận được cho Diêm Xuyên. Đó là một bình nhỏ màu lam.
Diêm Xuyên nhìn kỹ một chút.
- Không sai. Đây chính là độc nguyên của thây ma chi độc!
Diêm Xuyên cười nói.
- Diêm Xuyên, vật đã giao cho ngươi. Ngươi thực hiện lời hứa của ngươi đi!
Xà Hoàng lạnh giọng kêu lên.
- Tất nhiên!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Lớn mật!
Xá Lợi Phật Đà nhất thời quát lớn một tiếng, chắn trước mặt Diêm Xuyên.
- Chúng ta còn chưa đi tìm ngươi, ngươi lại tự mình tới. Diêm Xuyên, lần này từng người trong số các ngươi đừng hòng chạy thoát!
Xá Lợi Phật Đà lạnh lùng nói.
- Hừ!
Bạch Đế Thiên hừ lạnh một tiếng, đang định bước ra.
- Chờ một chút!
Mặc Vũ Hề bỗng nhiên kêu lên.
- Sao?
Chỉ thấy Mặc Vũ Hề bỗng nhiên lấy ra một hạt đậu tương.
Nhìn hạt đậu tương này, mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Chỉ có Nhâm Thử đứng phía xa, tinh quang trong mắt bắn ra tứ phía, bất chợt loé lên một tia sợ hãi.
Đậu tương?
Giờ phút này, nhìn thấy Mặc Vũ Hề lấy hạt đậu tương ra, bất luận là Xá Lợi Phật Đà hay gần vạn tu giả xung quanh đều cảm thấy mờ mịt.
- Đây là?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Ta cũng không biết. Viên Thiên Cương đưa cho ta. Hắn gọi nó là Hoàng đậu giáp binh. Ta thử một chút xem sao!
Mặc Vũ Hề khẽ mỉm cười nói.
Mặc Vũ Hề thấy rõ, Diêm Xuyên muốn đối địch với vạn người!
Mấy chục tông môn đều là địch.
Có lẽ Bạch Đế Thiên có thể cứu Cái U Vương, nhưng Diêm Xuyên tất nhiên sẽ kết oán cùng các tông môn kia! Sau đó Cái U Vương quay đầu lại trả thù, những người này khẳng định sẽ trút hết thù hận lên đầu Diêm Xuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.