Quyển 7 - Chương 65: Trấn áp đại địa
Quan Kỳ
17/07/2014
Người đàn ông mang hồ lô đỏ nhìn hướng người đàn ông mang hồ lô vàng, kêu lên:
- Lão tam!
Người đàn ông mang hồ lô vàng biểu tình nghi hoặc hỏi:
- Đại huynh?
Người đàn ông mang hồ lô đỏ nghiêm túc nói:
- Có năm chúng ta trấn áp đại địa là đủ rồi, ngươi cầm Trảm Tiên Hồ Lô đi hộ pháp cho lão thất đi.
Người đàn ông mang hồ lô vàng gật đầu, nói:
- Vâng!
Mộng Tam Sinh, người đàn ông mang hồ lô vàng chậm rãi đứng dậy, đạp bước đi ra Tổ Sơn.
Hai người không chút ngừng lại, đi hướng lối ra Tiên giới.
Bên ngoài Tiên giới.
Mộng Hồng Anh, Nhâm Thử, Khổng Ngạo Thiên, mười điện chủ thần điện đều đang chờ đợi.
Trên mặt Nhâm Thử có sự hưng phấn, giốngn hư có việc vui xảy ra trên người mình.
Khổng Ngạo Thiên nheo mắt, nhìn chằm chằm lối vào Tiên giới.
Khổng Ngạo Thiên siết chặt nắm tay, thầm nghĩ.
"Trong Thần giới rốt cuộc cóa cái gì? Lúc trước cha ở tại Thần Tông thánh địa là vì muốn vào trong đó, cha nói bên trong có chí bảo hoặc là có thể lay động thiên địa. Lần này ta về Thần Tông thánh địa muốn vào xem, đáng tiếc thực lực của Mộng Tam Sinh tăng quá nhanh, không có cơ hội!"
Trong lúc mọi người chờ đợi thì lối vào Thần cảnh có hai bóng người bước ra.
Một là tông chủ Thần Tông thánh địa Mộng Tam Sinh, một người mặc đạo bào tím sau lưng cõng một hồ lô tím to lớn.
Một người khác là người đàn ông mặc đạo bào màu vàng, biểu tình lạnh băng, trán có long cốt, lệ khí nhiếp người. Quan trọng hơn là sau lưng người đàn ông mặc đạo bào màu vàng cũng cõng một hồ lô lớn, giống hệt như Hồng Mông Hồ Lô, phân biệt duy nhất chỉ là hồ lô này có màu vàng.
Hồ lô giống y như đúc?
Mười chủ Thần điện lộ vẻ kinh ngạc, Mộng Hồng Anh lộ vẻ mờ mịt, bởi vì cho dù là nàng cũng chưa từng thấy người đàn ông này.
Mộng Hồng Anh ngạc nhiên hỏi:
- Gia gia, vị này là?
Mọi người cùng nhìn hướng người đàn ông mặc đạo bào màu vàng.
Mộng Tam Sinh nhìn mọi người, nói:
- Hắn là phó thánh chủ Thần Tông thánh địa, thấy hắn như gặp ta, ai vi phạm, giết!
Mọi người lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Người đàn ông mặc đạo bào màu vàng nhìn mọi người, không nói gì thêm, dường như không thèm để ý ánh mắt của họ.
Khổng Ngạo Thiên híp mắt, lại là một Hồng Mông Hồ Lô sao?
Khổng Ngạo Thiên sớm chảy nước miếng với Hồng Mông Hồ Lô, trong lòng gã Hồng Mông Hồ Lô chắc là thiên địa đệ nhất hồ lô mới đúng, có thể luyện hóa sinh linh, tử linh, cuối cùng hóa thành Hồng Mông tử khí cho gã hấp thu. Trong thiên hạ còn có thứ gì mạnh hơn hồ lô này không?
Hiện tại thế nhưng lại xuất hiện một cái nữa?
Khổng Ngạo Thiên cúi đầu, sợ bị người khác nhìn thấy ánh mắt khát vọng của mình.
Nhâm Thử bỗng nhiên kêu lên:
- Thánh chủ!
Mộng Tam Sinh nghi hoặc nhìn Nhâm Thử:
- A?
Nhâm Thử kích động nói:
- Đến lúc rồi, ngày xưa ta hứa với các ngươi ở lại Thần Tông thánh địa ngàn năm đã tới, giờ thì ta rời khỏi Thần Tông thánh địa ngay!
Rời khỏi Thần Tông thánh địa?
Mộng Tam Sinh híp mắt.
Nhâm Thử cười nói:
- Nếu mọi người đều ở đây thì Nhâm Thử xin cáo từ, chúc các vị sớm vào hàng tiên ban, ha ha, thánh chủ, cáo từ!
Nhâm Thử nói xong lùi ra sau.
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói:
- Chờ đã!
Nhâm Thử ngạc nhiên hỏi:
- A?
Mộng Tam Sinh hỏi:
- Nhâm Thử, Thần Tông thánh địa có chỗ nào bạc đãi ngươi không?
Nhâm Thử lắc đầu, nói:
- À, không có.
Mộng Tam Sinh mỉm cười nói:
- Nếu đã không có thì tại sao vội vã rời đi? ở lại Thần Tông thánh địa không tốt sao?
Nhâm Thử nói:
- A, tốt thì có nhưng tại hạ quen tự do, không muốn ở lại. Thánh chủ, cáo từ!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói:
- Ha ha ha ha! Rời đi Thần Tông thánh địa? Cũng không phải không thể, nhưng ngươi đã biết quá nhiều về Thần Tông thánh địa!
Nhâm Thử nhíu mày nói:
- Mộng Tam Sinh, ngươi muốn làm sao?
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói:
- Thần Tông thánh địa không phải nói đi là đi, Nhâm Thử, ngươi khác với người khác, bản tôn rất chú trọng ngươi. Ngươi biết quá nhiều chuyện của Thần Tông thánh địa, bản tôn cho ngươi hai lựa chọn, một là tiếp tục ở lại, xem như không có chuyện gì xảy ra. Thứ hai là quay đầu lại, từ bỏ chống cự, khiến ta tẩy não ngươi. Khi ngươi không biết gì về Thần Tông thánh địa nữa, xóa hết ký ức, vậy thì ngươi có thể rời đi!
Nhâm Thử giật mình kêu lên:
- Tẩy não? Điều đó không thể được!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói:
- Không thể cũng phải được! Tất cả chủ Thần điện trông chừng Nhâm Thử cho bản tôn, chờ bản tôn xử lý chuyện xong sẽ giải quyết hắn!
Đám điện chủ lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Trên mặt Nhâm Thử lộ vẻ kinh khủng chưa từng có.
Nhâm Thử giật mình kêu lên:
- Mặc dù Nhâm Thử ta vô sỉ hạ lưu nhưng chưa từng thất hứa với ai, Mộng Tam Sinh, không ngờ ngươi lật lọng!
Nhâm Thử nhìn đám cường giả nhào hướng mình.
Nhâm Thử biến sắc mặt, đạp bước chân.
Ầm ầm!
Trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng, Nhâm Thử chui xuống đất. Nhâm Thử hiểu là bay lên trời chắc chắn không trốn thoát được, sẽ bị bắt, chỉ có chui xuống đất.
Nhâm Thử vừa chui xuống đất thì Mộng Tam Sinh cong lên khóe môi nở nụ cười lạnh, vươn tay chộp hướng cái lỗ.
Vèo!
Lực hút khổng lồ phát ra từ lòng bàn tay Mộng Tam Sinh thẳng hướng cái hố.
- A, a, a!
Nhâm Thử kinh kêu, bị Mộng Tam Sinh túm ra.
- Thần Phong Ấn!
Mộng Tam Sinh khóe môi nhếch lên, tay bóp lại.
Két két két két!
Quanh thân Nhâm Thử bỗng xuất hiện thật nhiều cái lưới màu tím, chớp mắt phong ấn tu vi của gã.
Nhâm Thử sợ hãi róng lên:
- Mộng Tam Sinh, hãy thả ta ra. Ngươi đa hứa với ta, ngươi đã hứa với ta!
Mộng Tam Sinh không thèm để ý, vung tay ném Nhâm Thử cho đám điện chủ.
Mộng Tam Sinh thản nhiên nói:
- Tạm giam đi.
Đám điện chủ lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Mộng Hồng Anh nhíu mày, mở miệng định nói cái gì, nhưng lời đến bên môi chỉ có thể nuốt xuống.
Khổng Ngạo Thiên vẻ mặt tò mò nhìn Nhâm Thử, xem ra thực lực của gã không tốt lắm. Mộng Tam Sinh là người giữ lời, tại sao vì Nhâm Thử thà vi phạm nguyên tắc của mình? Không lẽ Nhâm Thử có lai lịch gì khác?
Từ năm điện chủ phụ trách trông chừng Nhâm Thử.
Người đàn ông mang hồ lô vàng bay tới một ngọn núi.
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói:
- Tất cả mọi người lùi ra trăm dặm!
- Tuân lệnh!
Mọi người nhanh chóng rút đi, lối vào Tiên giới chỉ còn lại một mình Mộng Tam Sinh.
Mộng Tam Sinh nhìn vân hải công đức to lớn trên bầu trời.
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói:
- Pháp tướng thiên địa!
Vèo!
Trên vân hải khí vận, pháp tướng của Mộng Tam Sinh bỗng lao xuống, thẳng hướng Mộng Tam Sinh bản tôn, hợp thành một thể.
Thân hình của Mộng Tam Sinh chậm rãi biến to, ngày càng lớn hơn.
Chớp mắt Mộng Tam Sinh to đến ngàn trượng.
Mộng Tam Sinh giấu Hồng Mông Hồ Lô vào trong tay áo, nhìn hướng Thần giới.
Mộng Tam Sinh hét hướng Thần giới:
- Thần giới, trấn áp đại địa!
Phía xa, Khổng Ngạo Thiên lộ vẻ mờ mịt.
Trấn áp đại địa? Năm đó Kinh Chiếu dùng Đại Trấn Giới Bia trấn áp đại địa, chẳng lẽ Thần giới cũng là loại pháp bảo này?
Bên trong Thần giới, trong Tổ Sơn Thần tộc.
Bảy mươi cường giả biểu tình nghiêm túc.
Bảy mươi cường giả nhìn người đàn ông mang hồ lô đỏ dẫn đầu.
- Lão tam!
Người đàn ông mang hồ lô vàng biểu tình nghi hoặc hỏi:
- Đại huynh?
Người đàn ông mang hồ lô đỏ nghiêm túc nói:
- Có năm chúng ta trấn áp đại địa là đủ rồi, ngươi cầm Trảm Tiên Hồ Lô đi hộ pháp cho lão thất đi.
Người đàn ông mang hồ lô vàng gật đầu, nói:
- Vâng!
Mộng Tam Sinh, người đàn ông mang hồ lô vàng chậm rãi đứng dậy, đạp bước đi ra Tổ Sơn.
Hai người không chút ngừng lại, đi hướng lối ra Tiên giới.
Bên ngoài Tiên giới.
Mộng Hồng Anh, Nhâm Thử, Khổng Ngạo Thiên, mười điện chủ thần điện đều đang chờ đợi.
Trên mặt Nhâm Thử có sự hưng phấn, giốngn hư có việc vui xảy ra trên người mình.
Khổng Ngạo Thiên nheo mắt, nhìn chằm chằm lối vào Tiên giới.
Khổng Ngạo Thiên siết chặt nắm tay, thầm nghĩ.
"Trong Thần giới rốt cuộc cóa cái gì? Lúc trước cha ở tại Thần Tông thánh địa là vì muốn vào trong đó, cha nói bên trong có chí bảo hoặc là có thể lay động thiên địa. Lần này ta về Thần Tông thánh địa muốn vào xem, đáng tiếc thực lực của Mộng Tam Sinh tăng quá nhanh, không có cơ hội!"
Trong lúc mọi người chờ đợi thì lối vào Thần cảnh có hai bóng người bước ra.
Một là tông chủ Thần Tông thánh địa Mộng Tam Sinh, một người mặc đạo bào tím sau lưng cõng một hồ lô tím to lớn.
Một người khác là người đàn ông mặc đạo bào màu vàng, biểu tình lạnh băng, trán có long cốt, lệ khí nhiếp người. Quan trọng hơn là sau lưng người đàn ông mặc đạo bào màu vàng cũng cõng một hồ lô lớn, giống hệt như Hồng Mông Hồ Lô, phân biệt duy nhất chỉ là hồ lô này có màu vàng.
Hồ lô giống y như đúc?
Mười chủ Thần điện lộ vẻ kinh ngạc, Mộng Hồng Anh lộ vẻ mờ mịt, bởi vì cho dù là nàng cũng chưa từng thấy người đàn ông này.
Mộng Hồng Anh ngạc nhiên hỏi:
- Gia gia, vị này là?
Mọi người cùng nhìn hướng người đàn ông mặc đạo bào màu vàng.
Mộng Tam Sinh nhìn mọi người, nói:
- Hắn là phó thánh chủ Thần Tông thánh địa, thấy hắn như gặp ta, ai vi phạm, giết!
Mọi người lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Người đàn ông mặc đạo bào màu vàng nhìn mọi người, không nói gì thêm, dường như không thèm để ý ánh mắt của họ.
Khổng Ngạo Thiên híp mắt, lại là một Hồng Mông Hồ Lô sao?
Khổng Ngạo Thiên sớm chảy nước miếng với Hồng Mông Hồ Lô, trong lòng gã Hồng Mông Hồ Lô chắc là thiên địa đệ nhất hồ lô mới đúng, có thể luyện hóa sinh linh, tử linh, cuối cùng hóa thành Hồng Mông tử khí cho gã hấp thu. Trong thiên hạ còn có thứ gì mạnh hơn hồ lô này không?
Hiện tại thế nhưng lại xuất hiện một cái nữa?
Khổng Ngạo Thiên cúi đầu, sợ bị người khác nhìn thấy ánh mắt khát vọng của mình.
Nhâm Thử bỗng nhiên kêu lên:
- Thánh chủ!
Mộng Tam Sinh nghi hoặc nhìn Nhâm Thử:
- A?
Nhâm Thử kích động nói:
- Đến lúc rồi, ngày xưa ta hứa với các ngươi ở lại Thần Tông thánh địa ngàn năm đã tới, giờ thì ta rời khỏi Thần Tông thánh địa ngay!
Rời khỏi Thần Tông thánh địa?
Mộng Tam Sinh híp mắt.
Nhâm Thử cười nói:
- Nếu mọi người đều ở đây thì Nhâm Thử xin cáo từ, chúc các vị sớm vào hàng tiên ban, ha ha, thánh chủ, cáo từ!
Nhâm Thử nói xong lùi ra sau.
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói:
- Chờ đã!
Nhâm Thử ngạc nhiên hỏi:
- A?
Mộng Tam Sinh hỏi:
- Nhâm Thử, Thần Tông thánh địa có chỗ nào bạc đãi ngươi không?
Nhâm Thử lắc đầu, nói:
- À, không có.
Mộng Tam Sinh mỉm cười nói:
- Nếu đã không có thì tại sao vội vã rời đi? ở lại Thần Tông thánh địa không tốt sao?
Nhâm Thử nói:
- A, tốt thì có nhưng tại hạ quen tự do, không muốn ở lại. Thánh chủ, cáo từ!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói:
- Ha ha ha ha! Rời đi Thần Tông thánh địa? Cũng không phải không thể, nhưng ngươi đã biết quá nhiều về Thần Tông thánh địa!
Nhâm Thử nhíu mày nói:
- Mộng Tam Sinh, ngươi muốn làm sao?
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói:
- Thần Tông thánh địa không phải nói đi là đi, Nhâm Thử, ngươi khác với người khác, bản tôn rất chú trọng ngươi. Ngươi biết quá nhiều chuyện của Thần Tông thánh địa, bản tôn cho ngươi hai lựa chọn, một là tiếp tục ở lại, xem như không có chuyện gì xảy ra. Thứ hai là quay đầu lại, từ bỏ chống cự, khiến ta tẩy não ngươi. Khi ngươi không biết gì về Thần Tông thánh địa nữa, xóa hết ký ức, vậy thì ngươi có thể rời đi!
Nhâm Thử giật mình kêu lên:
- Tẩy não? Điều đó không thể được!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói:
- Không thể cũng phải được! Tất cả chủ Thần điện trông chừng Nhâm Thử cho bản tôn, chờ bản tôn xử lý chuyện xong sẽ giải quyết hắn!
Đám điện chủ lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Trên mặt Nhâm Thử lộ vẻ kinh khủng chưa từng có.
Nhâm Thử giật mình kêu lên:
- Mặc dù Nhâm Thử ta vô sỉ hạ lưu nhưng chưa từng thất hứa với ai, Mộng Tam Sinh, không ngờ ngươi lật lọng!
Nhâm Thử nhìn đám cường giả nhào hướng mình.
Nhâm Thử biến sắc mặt, đạp bước chân.
Ầm ầm!
Trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng, Nhâm Thử chui xuống đất. Nhâm Thử hiểu là bay lên trời chắc chắn không trốn thoát được, sẽ bị bắt, chỉ có chui xuống đất.
Nhâm Thử vừa chui xuống đất thì Mộng Tam Sinh cong lên khóe môi nở nụ cười lạnh, vươn tay chộp hướng cái lỗ.
Vèo!
Lực hút khổng lồ phát ra từ lòng bàn tay Mộng Tam Sinh thẳng hướng cái hố.
- A, a, a!
Nhâm Thử kinh kêu, bị Mộng Tam Sinh túm ra.
- Thần Phong Ấn!
Mộng Tam Sinh khóe môi nhếch lên, tay bóp lại.
Két két két két!
Quanh thân Nhâm Thử bỗng xuất hiện thật nhiều cái lưới màu tím, chớp mắt phong ấn tu vi của gã.
Nhâm Thử sợ hãi róng lên:
- Mộng Tam Sinh, hãy thả ta ra. Ngươi đa hứa với ta, ngươi đã hứa với ta!
Mộng Tam Sinh không thèm để ý, vung tay ném Nhâm Thử cho đám điện chủ.
Mộng Tam Sinh thản nhiên nói:
- Tạm giam đi.
Đám điện chủ lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Mộng Hồng Anh nhíu mày, mở miệng định nói cái gì, nhưng lời đến bên môi chỉ có thể nuốt xuống.
Khổng Ngạo Thiên vẻ mặt tò mò nhìn Nhâm Thử, xem ra thực lực của gã không tốt lắm. Mộng Tam Sinh là người giữ lời, tại sao vì Nhâm Thử thà vi phạm nguyên tắc của mình? Không lẽ Nhâm Thử có lai lịch gì khác?
Từ năm điện chủ phụ trách trông chừng Nhâm Thử.
Người đàn ông mang hồ lô vàng bay tới một ngọn núi.
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói:
- Tất cả mọi người lùi ra trăm dặm!
- Tuân lệnh!
Mọi người nhanh chóng rút đi, lối vào Tiên giới chỉ còn lại một mình Mộng Tam Sinh.
Mộng Tam Sinh nhìn vân hải công đức to lớn trên bầu trời.
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói:
- Pháp tướng thiên địa!
Vèo!
Trên vân hải khí vận, pháp tướng của Mộng Tam Sinh bỗng lao xuống, thẳng hướng Mộng Tam Sinh bản tôn, hợp thành một thể.
Thân hình của Mộng Tam Sinh chậm rãi biến to, ngày càng lớn hơn.
Chớp mắt Mộng Tam Sinh to đến ngàn trượng.
Mộng Tam Sinh giấu Hồng Mông Hồ Lô vào trong tay áo, nhìn hướng Thần giới.
Mộng Tam Sinh hét hướng Thần giới:
- Thần giới, trấn áp đại địa!
Phía xa, Khổng Ngạo Thiên lộ vẻ mờ mịt.
Trấn áp đại địa? Năm đó Kinh Chiếu dùng Đại Trấn Giới Bia trấn áp đại địa, chẳng lẽ Thần giới cũng là loại pháp bảo này?
Bên trong Thần giới, trong Tổ Sơn Thần tộc.
Bảy mươi cường giả biểu tình nghiêm túc.
Bảy mươi cường giả nhìn người đàn ông mang hồ lô đỏ dẫn đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.