Quyển 3 - Chương 16: Từ lúc sinh ra hai mắt đã miệt thị quần hùng (trung)
Quan Kỳ
22/04/2018
Vương Long đứng dậy, Trần Bình cũng đứng dậy.
- Chư vị! Bốn mươi mốt sư huynh, chính là người đứng đầu của quần nho chúng ta ở nơi này, văn chương của sư huynh không chỉ có bút lạc kinh phong vũ.
Trần Bình cười nói.
- A?
Gần vạn nho tu rối rít lộ ra vẻ hưng phấn, đến giờ phút này, hết thảy giống như là đã đến lúc cao trào nhất. Đại nho Vương Long đã muốn xuất thủ rồi?
- Chư vị nếu có nuôi Văn quỷ, thì nên bước ra, để mà bình phán văn chương của sư huynh!
Trần Bình cười nói.
- Văn quỷ?
Gần vạn nho tu thần sắc đại động.
Nhất thời, ở bên trong gần vạn nho tu, rất nhiều nho tu lật tay một cái, lòng bàn tay hiện ra từng đạo lục quang.
Lục quang vừa ra, nhất thời hướng lên trời bay đi, vòng quanh quảng trường Dung điện lượn lờ không dứt. Thật giống như vô số u linh bay múa.
- Đây là?
Miêu Miêu nhìn về phía Đông Phương Chính Phái hỏi.
- Cái này gọi là Văn quỷ, là oán linh mà nho tu dùng hạo nhiên chính khí để rửa tội mà tạo ra, sau khi những oán linh này bị hạo nhiên chính khí tẩy lễ, mất đi trí nhớ lúc xưa, được nho tu thu lưu, có thể cảm ứng được văn chương hay dở!
Đông Phương Chính Phái giải thích.
- Meo meo, Văn quỷ? Nho tu còn nuôi quỷ?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
- Đã không thể coi là quỷ rồi, không có quỷ khí, có lây dính Văn khí, ngươi cũng được coi là một loại yêu sủng sao!
Đông Phương Chính Phái giải thích.
- Meo meo!
Miêu Miêu cái hiểu cái không.
Nơi xa, vạn quỷ bay múa, bay về bốn phía tấm bia đá, thật giống như cảm thấy văn tự trên tấm bia đá hấp dẫn, vờn quanh không dứt.
Mà Vương Long cũng cầm bút lông lên.
Vuốt vuốt chòm râu, hắn khẽ mĩm cười nói:
- Năm xưa, Lão phu theo lão sư chu du thiên hạ, lúc ở một chùa miếu cách một ngọn núi, lòng có cảm ngộ, ngẫu nhiên được vài chữ, hi vọng chư vị cùng bình luận!
Vạn nho nín thở chờ đợi.
Chỉ thấy Vương Long đề bút, viết lên trên tấm bia đá.
Trong lúc đưa bút, Văn quỷ vốn vẫn quay chung quanh bốn phía tấm bia đá, dần dần phóng mạnh về phía Vương Long.
----------
Bạch vân thâm xử xưng thiện tê, tiện phóng vân quan nhất mịch đề. Mật tuyết mai khê tăng vị tảo, thiều xuân nhập thụ điểu quang đề.
Tam gian tĩnh thất y nhiên dã, ngũ tái lưu âm diệc tấn hề. Thử khứ thứu phong ứng bất viễn, ngọc tùng lâm lý vọng đan thê.
-----------
- Hô!
- Ùng ùng!
Cuồng phong gào thét, bốn phía mơ hồ nổi lên từng đợt mây mù.
Vương Long bút lạc kinh phong vũ, nhất thời áp chế văn thơ của quần nho, hạo nhiên chính khí ngất trời mà lên, nếu ban đầu Dung điện chỉ là một vầng trăng sáng, hiện tại Dung điện, chính là một vòng hạo nhật.
Trong Cự Lộc thành, vô số tu giả chưa tới được nơi này, giờ phút này cũng bị dị tượng thức tỉnh, không khỏi hối hận liên tục, hướng nơi này mà rối rít chạy tới.
Bốn phía Dung điện, tu giả càng ngày càng nhiều.
Bút lạc kinh phong vũ.
Còn chưa kết thúc, ban đầu hàng vạn hàng nghìn Văn quỷ, nhất thời cùng nhau tụ về phía tấm bia đá mà Vương Long viết.
- Ô ô ô ô ô!
- Ô ô ô ô!
...
...
...
Trong tiếng gió, truyền đến tiếng khóc của đám Văn quỷ. Thanh âm rất yếu, nhưng giờ phút này, vạn nho tu lại im ắng, kinh ngạc nhìn về một màn trước mắt.
- Bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếp quỷ thần!
Nhất thời có nho tu cả kinh kêu lên.
- Bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếp quỷ thần? Đại nho Vương Long, thật, thật...!
Một đám nho tu nhất thời không biết hình dung như thế nào.
Nhìn về phía Vương Long lúc, không khỏi lộ ra sùng bái cuồng nhiệt.
Bài văn này vừa ra, Văn hội tối nay được đẩy tới đỉnh, vô số nho tu có chút nhiệt huyết sôi trào.
Rầm rộ a!
- Uống cạn một chén lớn nào!
- Hôm nay đến đây, thật không uổng mà!
- Bảy mươi hai vị đệ tử Đại hiền, quả nhiên, văn có thể đả động trời!
...
...
...
Tiếng mưa gió, tiếng quỷ khóc, tiếng ca ngợi, tiếng thán phục, bốn phía Dung điện, huyên náo một mảnh, tu giả từ bốn phía chạy tới cũng không khỏi động dung.
Thanh âm ngất trời, càng làm cho Đông Phương điện giờ phút này lộ vẻ vắng lạnh.
- Cọt kẹt!
Đại môn Đông Phương điện ầm ầm mở ra. Một thanh âm cực kỳ không hài hòa, truyền về phía Dung điện.
- Lấy lòng mọi người, cũng cũng không sao, ầm ĩ đến trước điện của ta, như thế nào để cho ta tĩnh hạ tâm lai đọc sách?
Cái thanh âm này rất lưu manh, rất có lực rung động!
Ban đầu, Vương Long đại nho được tiếp nhận các lời khen tặng, nhất thời trên mặt cứng đờ, tự nhiên cảm giác được một loại ác tâm.
Không chỉ là Vương Long đại nho, đám nho tu bốn phía đang khen tặng hắn, cũng một đám trợn mắt nhìn lại.
Bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếp quỷ thần, đây là lấy lòng mọi người?
Nhất thời, một đám trợn mắt trừng về phía thanh âm truyền ra.
Cũng là lúc mà cửa điện Đông Phương điện xa xa mở rộng ra.
Sau khi một loạt văn tự hoa lệ vừa xuất ra, đám nho tu cơ hồ đã quên mất Diêm Xuyên đang bị mọi người nhằm vào, nhưng lúc này, mọi người thấy Diêm Xuyên chậm chạp bước ra từ trong Đông Phương điện.
- Không làm con rùa đen rút đầu rồi?
Trần Bình khẽ kinh ngạc đột nhiên.
Lúc này nhảy ra? Để cho mọi người kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt không giải thích được.
Chỉ thấy Diêm Xuyên chậm rãi mà ra, Thanh Long theo sát sau đó.
- Meo meo, Diêm Xuyên, đám người kia rất đáng hận, tất cả đều đang mắng ngươi!
Miêu Miêu nhất thời chạy tới.
- Bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếp quỷ thần, Diêm Xuyên, đây đúng là cứng rắn, tại sao lúc này ngươi lại đi ra ngoài?
Đông Phương Chính Phái không hiểu nói.
- Văn quỷ cũng coi như quỷ thần sao?
Diêm Xuyên lộ ra một tia nhàn nhạt khinh thường.
- A?
Đông Phương Chính Phái không hiểu nói.
- Người ta đã đá lên cửa, đi thôi, chúng ta qua đó!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Qua đó? Hiện tại?
Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.
Phải biết rằng, đối phương có ba mươi hai đại nho, đã trở thành tiêu điểm của mọi người rồi, hiện tại mà qua, không phải là tự rước lấy nhục sao?
Diêm Xuyên ôm Miêu Miêu chậm chậm bước đi, Thanh Long theo sát phía sau, trong tay còn ôm một tấm bảng thật lớn.
- Ồ!?
- Diêm Xuyên?
- Hắn còn dám tới?
...
...
...
Tu giả bốn phía không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, gần vạn nho tu cũng lộ ra vẻ mặt không giải thích được, trong ánh mắt có một tia thương hại.
Mặc dù trong mắt Trần Bình lộ vẻ đùa cợt, nhưng chẳng biết tại sao, bỗng nhiên sinh ra một tia bất an.
Bất an?
Hai tòa phù đảo cách nhau không xa, đảo mắt, Diêm Xuyên đã đến phụ cận.
- Diêm Xuyên?
Vương Long cau mày nói.
- Ngươi tới làm gì?
Một tên đại nho cau mày nói.
- Thanh Long, đem thiệp mời cho hắn xem một chút, là ai phát ra?
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Dạ!
Thanh Long lấy ra thiệp mời, thiệp mời vừa ra, nhất thời tất cả mọi người nhận ra chữ phía trên. Là chữ của Vương Long.
Quần nho nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên. Diêm Xuyên mặc dù tới trễ, nhưng vẫn trở thành tiêu điểm nơi này, ai bảo vừa bắt đầu Trần Bình làm thơ chính là nhằm vào Diêm Xuyên đâu chứ?
- Ô ô ô ô!
Nơi xa, đám Văn quỷ vẫn khóc tụng bài thơ kia của Vương Long.
- Chư vị! Bốn mươi mốt sư huynh, chính là người đứng đầu của quần nho chúng ta ở nơi này, văn chương của sư huynh không chỉ có bút lạc kinh phong vũ.
Trần Bình cười nói.
- A?
Gần vạn nho tu rối rít lộ ra vẻ hưng phấn, đến giờ phút này, hết thảy giống như là đã đến lúc cao trào nhất. Đại nho Vương Long đã muốn xuất thủ rồi?
- Chư vị nếu có nuôi Văn quỷ, thì nên bước ra, để mà bình phán văn chương của sư huynh!
Trần Bình cười nói.
- Văn quỷ?
Gần vạn nho tu thần sắc đại động.
Nhất thời, ở bên trong gần vạn nho tu, rất nhiều nho tu lật tay một cái, lòng bàn tay hiện ra từng đạo lục quang.
Lục quang vừa ra, nhất thời hướng lên trời bay đi, vòng quanh quảng trường Dung điện lượn lờ không dứt. Thật giống như vô số u linh bay múa.
- Đây là?
Miêu Miêu nhìn về phía Đông Phương Chính Phái hỏi.
- Cái này gọi là Văn quỷ, là oán linh mà nho tu dùng hạo nhiên chính khí để rửa tội mà tạo ra, sau khi những oán linh này bị hạo nhiên chính khí tẩy lễ, mất đi trí nhớ lúc xưa, được nho tu thu lưu, có thể cảm ứng được văn chương hay dở!
Đông Phương Chính Phái giải thích.
- Meo meo, Văn quỷ? Nho tu còn nuôi quỷ?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
- Đã không thể coi là quỷ rồi, không có quỷ khí, có lây dính Văn khí, ngươi cũng được coi là một loại yêu sủng sao!
Đông Phương Chính Phái giải thích.
- Meo meo!
Miêu Miêu cái hiểu cái không.
Nơi xa, vạn quỷ bay múa, bay về bốn phía tấm bia đá, thật giống như cảm thấy văn tự trên tấm bia đá hấp dẫn, vờn quanh không dứt.
Mà Vương Long cũng cầm bút lông lên.
Vuốt vuốt chòm râu, hắn khẽ mĩm cười nói:
- Năm xưa, Lão phu theo lão sư chu du thiên hạ, lúc ở một chùa miếu cách một ngọn núi, lòng có cảm ngộ, ngẫu nhiên được vài chữ, hi vọng chư vị cùng bình luận!
Vạn nho nín thở chờ đợi.
Chỉ thấy Vương Long đề bút, viết lên trên tấm bia đá.
Trong lúc đưa bút, Văn quỷ vốn vẫn quay chung quanh bốn phía tấm bia đá, dần dần phóng mạnh về phía Vương Long.
----------
Bạch vân thâm xử xưng thiện tê, tiện phóng vân quan nhất mịch đề. Mật tuyết mai khê tăng vị tảo, thiều xuân nhập thụ điểu quang đề.
Tam gian tĩnh thất y nhiên dã, ngũ tái lưu âm diệc tấn hề. Thử khứ thứu phong ứng bất viễn, ngọc tùng lâm lý vọng đan thê.
-----------
- Hô!
- Ùng ùng!
Cuồng phong gào thét, bốn phía mơ hồ nổi lên từng đợt mây mù.
Vương Long bút lạc kinh phong vũ, nhất thời áp chế văn thơ của quần nho, hạo nhiên chính khí ngất trời mà lên, nếu ban đầu Dung điện chỉ là một vầng trăng sáng, hiện tại Dung điện, chính là một vòng hạo nhật.
Trong Cự Lộc thành, vô số tu giả chưa tới được nơi này, giờ phút này cũng bị dị tượng thức tỉnh, không khỏi hối hận liên tục, hướng nơi này mà rối rít chạy tới.
Bốn phía Dung điện, tu giả càng ngày càng nhiều.
Bút lạc kinh phong vũ.
Còn chưa kết thúc, ban đầu hàng vạn hàng nghìn Văn quỷ, nhất thời cùng nhau tụ về phía tấm bia đá mà Vương Long viết.
- Ô ô ô ô ô!
- Ô ô ô ô!
...
...
...
Trong tiếng gió, truyền đến tiếng khóc của đám Văn quỷ. Thanh âm rất yếu, nhưng giờ phút này, vạn nho tu lại im ắng, kinh ngạc nhìn về một màn trước mắt.
- Bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếp quỷ thần!
Nhất thời có nho tu cả kinh kêu lên.
- Bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếp quỷ thần? Đại nho Vương Long, thật, thật...!
Một đám nho tu nhất thời không biết hình dung như thế nào.
Nhìn về phía Vương Long lúc, không khỏi lộ ra sùng bái cuồng nhiệt.
Bài văn này vừa ra, Văn hội tối nay được đẩy tới đỉnh, vô số nho tu có chút nhiệt huyết sôi trào.
Rầm rộ a!
- Uống cạn một chén lớn nào!
- Hôm nay đến đây, thật không uổng mà!
- Bảy mươi hai vị đệ tử Đại hiền, quả nhiên, văn có thể đả động trời!
...
...
...
Tiếng mưa gió, tiếng quỷ khóc, tiếng ca ngợi, tiếng thán phục, bốn phía Dung điện, huyên náo một mảnh, tu giả từ bốn phía chạy tới cũng không khỏi động dung.
Thanh âm ngất trời, càng làm cho Đông Phương điện giờ phút này lộ vẻ vắng lạnh.
- Cọt kẹt!
Đại môn Đông Phương điện ầm ầm mở ra. Một thanh âm cực kỳ không hài hòa, truyền về phía Dung điện.
- Lấy lòng mọi người, cũng cũng không sao, ầm ĩ đến trước điện của ta, như thế nào để cho ta tĩnh hạ tâm lai đọc sách?
Cái thanh âm này rất lưu manh, rất có lực rung động!
Ban đầu, Vương Long đại nho được tiếp nhận các lời khen tặng, nhất thời trên mặt cứng đờ, tự nhiên cảm giác được một loại ác tâm.
Không chỉ là Vương Long đại nho, đám nho tu bốn phía đang khen tặng hắn, cũng một đám trợn mắt nhìn lại.
Bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếp quỷ thần, đây là lấy lòng mọi người?
Nhất thời, một đám trợn mắt trừng về phía thanh âm truyền ra.
Cũng là lúc mà cửa điện Đông Phương điện xa xa mở rộng ra.
Sau khi một loạt văn tự hoa lệ vừa xuất ra, đám nho tu cơ hồ đã quên mất Diêm Xuyên đang bị mọi người nhằm vào, nhưng lúc này, mọi người thấy Diêm Xuyên chậm chạp bước ra từ trong Đông Phương điện.
- Không làm con rùa đen rút đầu rồi?
Trần Bình khẽ kinh ngạc đột nhiên.
Lúc này nhảy ra? Để cho mọi người kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt không giải thích được.
Chỉ thấy Diêm Xuyên chậm rãi mà ra, Thanh Long theo sát sau đó.
- Meo meo, Diêm Xuyên, đám người kia rất đáng hận, tất cả đều đang mắng ngươi!
Miêu Miêu nhất thời chạy tới.
- Bút lạc kinh phong vũ, thơ thành khiếp quỷ thần, Diêm Xuyên, đây đúng là cứng rắn, tại sao lúc này ngươi lại đi ra ngoài?
Đông Phương Chính Phái không hiểu nói.
- Văn quỷ cũng coi như quỷ thần sao?
Diêm Xuyên lộ ra một tia nhàn nhạt khinh thường.
- A?
Đông Phương Chính Phái không hiểu nói.
- Người ta đã đá lên cửa, đi thôi, chúng ta qua đó!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Qua đó? Hiện tại?
Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.
Phải biết rằng, đối phương có ba mươi hai đại nho, đã trở thành tiêu điểm của mọi người rồi, hiện tại mà qua, không phải là tự rước lấy nhục sao?
Diêm Xuyên ôm Miêu Miêu chậm chậm bước đi, Thanh Long theo sát phía sau, trong tay còn ôm một tấm bảng thật lớn.
- Ồ!?
- Diêm Xuyên?
- Hắn còn dám tới?
...
...
...
Tu giả bốn phía không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, gần vạn nho tu cũng lộ ra vẻ mặt không giải thích được, trong ánh mắt có một tia thương hại.
Mặc dù trong mắt Trần Bình lộ vẻ đùa cợt, nhưng chẳng biết tại sao, bỗng nhiên sinh ra một tia bất an.
Bất an?
Hai tòa phù đảo cách nhau không xa, đảo mắt, Diêm Xuyên đã đến phụ cận.
- Diêm Xuyên?
Vương Long cau mày nói.
- Ngươi tới làm gì?
Một tên đại nho cau mày nói.
- Thanh Long, đem thiệp mời cho hắn xem một chút, là ai phát ra?
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Dạ!
Thanh Long lấy ra thiệp mời, thiệp mời vừa ra, nhất thời tất cả mọi người nhận ra chữ phía trên. Là chữ của Vương Long.
Quần nho nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên. Diêm Xuyên mặc dù tới trễ, nhưng vẫn trở thành tiêu điểm nơi này, ai bảo vừa bắt đầu Trần Bình làm thơ chính là nhằm vào Diêm Xuyên đâu chứ?
- Ô ô ô ô!
Nơi xa, đám Văn quỷ vẫn khóc tụng bài thơ kia của Vương Long.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.