Quyển 4 - Chương 13: Vào triều làm quan
Quan Kỳ
17/01/2014
Diêm Xuyên đi ra khỏi sơn động.
Diêm Xuyên cười khổ, hắn là nguyên trụ dân :tiên giới' nhưng không ngờ hiểu về nó còn không bằng 'thế gian' này.
Mạch? Phong thủy sư không tính bằng tông mà tính bằng mạch?
phong thủy sư một tông đều là người hầu của mạch chủ?
Diêm Xuyên hít sâu một hơi, trước kia hắn chỉ biết đại khái về phong thủy sư nhưng giờ thì hiểu kết cấu của nó. Thiên hạ ngũ tu, không có cái tu nào đơn giản cả.
Diêm Xuyên không quấy rầy trong động truyền thừa, cũng không định rình xem, bởi vì thật sự không cần thiết.
Hắn chờ qua thời gian.
Bỗn nhiên có tiếng hú.
- Grao!
Bên trên biển mây khí vận của Nhạc Sơn thư viện có một khí vận kim long gầm lên, trong tiếng gầm tràn đầy giận dữ.
- Có chuyện gì vậy?
Dân chúng kinh ngạc nhìn lên trời.
- Grao!
- Grao!
Hai khí vận kim long khác cũng đi theo rống.
Chúng gầm rống, điên cuồng vặn vẹo thân rồng, vô số khí vận lăn cuồn cuộn.
Trong thành các nho tu ngửa đầu nhìn trời, chỉ thấy trong tiếng gầm của khí vận kim long lộ ra toàn thân, ba con khí vận kim long mỗi một con đều thiếu ba long trảo.
Long trảo của khí vận kim long đi đâu rồi?
Diêm Xuyên nhìn lên trời, phút chốc hiểu không phải không có long trảo mà là bị Phụng Âm Dương, Lý Thương Lan cắt xuống.
- Grao!
Khí vận kim long gầm rống hướng tới trong sơn cốc.
*Ầm ầm!*
Trong đó có môt khí vận kim long bỗng gầm lên, lao xuống sơn cốc, hình như định xé nát sơn cốc ra.
Diêm Xuyên hừ lạnh:
- Hừ!
Diêm Xuyên lật tay phẩy, đại định thiên tỉ nghênh lên.
Đại định thiên tỉ bỗng tăng vọt tới gấp vạn lần, như là ngọn nui to xông hướng khí vận kim long.
*Ong!*
Đại định thiên tỉ va chạm, ánh sáng vàng chói lọi rực rỡ, mạnh mẽ trùng kích vang vọng cả Nhạc Sơn thành.
Trong Nhạc Sơn thành, các dân chúng ngửa đầu nhìn trời, rung động chứng kiến cảnh tượng đó.
Trong tiếng nổ điếc tai hòa lẫn tiếng khí vận kim long rền rỉ.
- Grao!
*Bùm!*
Khí vận kim long kêu rên bạo tạc.
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn hai con khí vận kim long khác, nói:
- Không ai khống chế mà cũng dám đối địch với trẫm ư?
Hai con khí vận kim long không bay đến, chúng nhìn chằm chằm Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên hừ lạnh:
- Hừ!
- To gan!!!
- Là ai đó? Dám hủy khí vận kim long của Nhạc Sơn thư viện ta?
- Đồ khốn!
............
.........
...
Xung quanh dấy lên tiếng gào hét, thật nhiều tu giả bay tới sơn cốc Diêm Xuyên đứng.
Diêm Xuyên lạnh lùng cười, Ngọc Đế kiếm bay ra.
Lý Thương Hải dẫn theo nhiều cao thủ đi Phong Thủy Nam tông, tu giả ở đây dù có mạnh mấy cũng chẳng được bao nhiêu.
Trong một tòa đại điện ở Phong Thủy Nam tông.
Trong đại điện Lý Thương Hải sắm vai Lý Thương Lan nhìn đám phong thủy sư.
Một phong thủy sư cung kính nói:
- Tông chủ, mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ thời cơ thích hợp là sẽ mở ra Hoàng Tuyền Lộ!
Lý Thương Hải gật đầu:
- Ừm.
Lý Thương Hải nhìn hướng Minh Lăng Thiên, nói:
- Minh Lăng Thiên!
- Có!
Lý Thương Hải nhíu mày hỏi:
- Có tin tức của đám Phụng Âm Dương, Diêm Xuyên không?
Minh Lăng Thiên cười đáp:
- Không có, theo ta nghĩ chắc là chúng quay về Đông Thần châu rồi, ha ha!
Lý Thương Hải nhíu mày, mơ hồ cảm thấy bất an, dường như gã không nên thả cho họ đi.
Lý Thương Hải trầm giọng nói:
- Các ngươi đi xuống đi!
- Tuân lệnh!
Mọi người ra khỏi đại điện.
Lý Thương Hải đi tới đi lui, bỗng bên tai vang tiếng rồng ngâm.
- Grao!
Tiếng rồng ngâm vô cùng thê thảm.
Lý Thương Hải biến sắc mặt, bật thốt:
- Khí vận kim long? Khí vận kim long của Nhạc Sơn thư viện?
Phút chốc Lý Thương Hải tập trung cảm nhận, một canh giờ sau gã mở mắt ra.
*Bộp!*
Lý Thương Hải một chưởng đập vỡ tay vịn cái ghế.
Lý Thương Hải nghiến răng nói:
- Diêm Xuyên, Phụng Âm Dương! Ta đã nói tại sao không tìm thấy các ngươi, ta phái nhiều cường giả đi hướng bắc chặn đường mà không được gì, thì ra các ngươi đi Nhạc Sơn thư viện của ta?
Lý Thương Hải biểu tình vặn vẹo nói:
- Nếu không phải ngày hôm đó vì ổn định cảm xúc của các phong thủy sư thì ở Âm Dương phong đã giải quyết các ngươi rồi. Hai ngươi...hừ!
- Không đúng, bọn họ làm sao biết được? Ta hiểu rồi, là Mạnh Tử Thu, lão thất phu đó. Ta đã lấy làm lạ vì sao hôm đó ngươi xâm nhập phủ ta, hóa ra là do ngươi!
Khoảnh khắc Lý Thương Hải đã nghĩ thông các điểm, lòng khó chịu.
Lý Thương Hải biểu tình lạnh lùng nói:
- Cứu Lý Thương Lan thì sao chứ? Hủy khi vận của Nhạc Sơn thư viện thì sao nào? Các ngươi chắc chắn không kịp. Từ Nhạc Sơn thư viện chạy về đây thì ta đã mở lối vào, thánh thượng sẽ tiến vào Nam Thần châu. Bọn kẻ cắp các ngươi không ai ngăn cản được, sau này một người cũng đừng hòng trốn thoát!
- Hừ!
Nhạc Sơn thư viện.
*Ầm ầm!*
Chỗ chính giữa sơn cốc, từng cường giả ngã vào vũng máu.
Diêm Xuyên đứng trên đỉnh núi, xung quanh là Ngọc Đế kiếm trận, lạnh lùng nhìn các nho tu lao tới đây.
Mặc dù nho tu nhiều nhưng dưới đất có gần ngàn cái xác khiến biểu tình họ vặn vẹo, không ai dám tùy tiện xông lên.
Một đại nho lạnh lùng hét:
- Ngươi là ai? Tại sao xâm nhập Nhạc Sơn thư viện của ta? Giết người Nhạc Sơn thư viện, ngươi có biết kết cuộc của mình là gì không?
Diêm Xuyên không thèm để ý, chỉ lạnh lùng liếc bốn phương.
Đám nho tu lạnh băng nhìn Diêm Xuyên, hai bên giằng co.
Kéo dài đến nửa ngày sau, dưới sơn cốc có động tĩnh.
Phụng Âm Dương đi ra, gã đội mũ, ôm một quan tài bạch ngọc, bước chân nặng nề.
Quan tài?
Nhìn thấy nó Diêm Xuyên nhướng mày. Quan tài? Còn Lý Thương Hải đâu?
Một đại nho hét hướng Phụng Âm Dương:
- Ngươi là ai!?
Phụng Âm Dương nhìn gã.
- Grao!
Một tiếng rống, dưới đất bỗng có mười con đại địa long mạch xông hướng đại nho.
*Ầm!*
Đại nho tạc nổ.
Phụng Âm Dương rất tức giận, lửa giận ngút trời, dường như cần có chỗ để trút ra.
Phụng Âm Dương cất bước, mặt đất rung động, đại địa long mạch xung quanh Nhạc Sơn thư viện đều bị gã điều khiển.
*Ầm ầm!*
Mặt đất lăn lộn, vô số mảnh đá vụn bay lên. Nhạc Sơn thư viện thành đống hỗn độn, khắp nơi là núi cao trập trùng.
- A!!!
Các đại nho kinh kêu, núi nhấp nhô, mặt đất như là sóng thần lắc lư!
Phút chốc tiếng hét thảm liên tục, tử thương vô số.
Các đại nho hét to:
- Dừng tay!
*Xèo xèo xèo xèo xèo!*
Ngọc Đế kiếm biến thành vô số bóng kiếm, ai tới thì giết kẻ đó.
Mặt đất dưới chân Phụng Âm Dương bỗng dâng lên hóa thành ngọn núi cao.
Diêm Xuyên thu lại Ngọc Đế kiếm, đáp xuống trên một ngọn núi, đứng ngay bên cạnh Phụng Âm Dương.
*Ầm ầm!*
Núi cao di chuyển hướng bên ngoài Nam Sơn thư viện, một đường đi qua các đại nho không ai dám ngăn cản mà cũng không chắn được.
Không lâu sau hai người trở ra ngoài thành, leo lên phi chu.
Diêm Xuyên lúc này mới lên tiếng hỏi:
- Lý Thương Lan đã chết rồi?
Phụng Âm Dương đau khổ nói:
- Một mạch chỉ có một người, lúc trước ta không rõ hiện ại đã hiểu. Mạch chủ phong thủy sư một đời chỉ có một người, đời trước không phải bay lên tiên giới mà là chết rồi. Truyền thừa, không chỉ truyền thừa thuật phong thủy mà thôi, ngay cả 'mệnh' cũng truyền cho đời tiếp theo!
Phụng Âm Dương vô cùng đau đớn.
Diêm Xuyên khẽ thở dài, nói:
- Người đã chết rồi, hãy nén bi thương đi!
Phụng Âm Dương gật đầu:
- Ừm.
Diêm Xuyên nhìn Phụng Âm Dương, hỏi:
- Ngươi có ý định gì không? Hình như đã không kịp ngăn cản Lý Thương Hải.
Phụng Âm Dương lạnh lùng nói:
- Ngăn cản không được? Ta phải trở lại mang đi phong thủy sư của Nam tông, ta là mạch chủ, họ là người hầu mạch này, là người hầu của ta, có lý gì để lại cho Lý Thương Hải chứ?
Diêm Xuyên ra lệnh với Hoắc Quang:
- Hoắc Quang, lên đường đi, dùng tốc độ nhanh nhất đi Phong Thủy Nam tông!
- Tuân lệnh!
*Ầm ầm!*
Phi chu bay nhanh đi.
Nhìn Diêm Xuyên, Phụng Âm Dương trịnh trọng nói:
- Lời Phụng Âm Dương ta đã nói nhất định sẽ thực hiện. Phong Thủy Nam tông bị hủy chắc rồi nhưng chỉ cần ta còn ở thì Phong Thủy Nam tông vĩnh viễn còn đó. Ta đã hứa nhập Đại Trăn ngươi trăm năm thì sẽ làm được.
Diêm Xuyên nhìn Phụng Âm Dương, nói:
- Tốt, có thể được Phụng tiên sinh trợ giúp trăm năm thì Đại Trăn ta chắc chắn sẽ cường thịnh muôn đời. Ngươi cũng biết, Lý Thương Hải muốn để đến vương 'tiên giới' tiến vào thế giới này, trong tất cả quốc gia tiên giới có một bộ môn phong thủy sư gọi là khâm thiên giám, mỗi quốc gia đều có.
Phụng Âm Dương hít sâu một hơi, nói:
- Ta biết chứ, lúc trước sư phụ đã nói với ta, ta sẽ vào khâm thiên giám của của Đại Trăn ngươi.
Diêm Xuyên vô cùng trịnh trọng nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, trẫm ban cho Phụng Âm Dương làm giam chính của khâm thiên giam, không tham gia triều hội, bộ môn đặc biệt độc lập của Đại Trăn!
Hiện tại ở Đại Trăn hoàng triều, biển mây khí vạn bên trên Yến Kinh bỗng nhiên cuồn cuộn lăn.
Đám Dịch Phong, Lưu Cương nhìn lên trời.
Lưu Cương kinh ngạc kêu lên:
- Đó là phong thần chi triệu?
Dịch Phong nhìn bầu trời, gật đầu nói:
- Đúng rồi đó, xem ra Hoàng thượng lại tìm ra người tài ba.
Trên phi chu.
Phụng Âm Dương trịnh trọng nói:
- Tuân lệnh, hoàng thượng!
Diêm Xuyên cười rằng:
- Phụng tiên sinh, ngươi không cần hành lễ. Phong sách chẳng qua là muốn để ngươi liên hệ với khí vận của Đại Trăn ta, hưởng thụ tiện lợi của nó. Đối với trẫm thì ngươi không cần đa lễ, giống như bình thường là được rồi.
Phụng Âm Dương gật đầu:
- Ừm.
Phụng Âm Dương biểu tình vẫn rất bi thương, nói:
- Ta đi ngắm thi thể của sư phụ.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Ừm.
Diêm Xuyên nhìn Phụng Âm Dương rời đi, biểu tình dần nghiêm túc hơn.
Chiêu hiền đãi sĩ, đây là thứ mà mỗi một quân vương nhất định phải có. Phụng Âm Dương rõ ràng thuộc hàng đại hiền, Diêm Xuyên đương nhiên là phải khách sáo với gã.
Trăm năm ư? Trăm năm cũng đủ rồi.
Diêm Xuyên biết Phụng Âm Dương không có lòng trung thành với Đại Trăn, chỉ vì trả lại mấy lần đại ân của hắn nên mới gia nhập Đại Trăn, ngươi như vậy có được tuyệt thế ngạo khí của riêng mình.
Đặc biệt là Phụng Âm Dương có được truyền thừa từ 'quỷ cốc'.
Mặc dù tâm Phụng Âm Dương không ở Đại Trăn nhưng Diêm Xuyên có thời gian trăm năm. Diêm Xuyên tin tưởng, trăm năm sau hắn chắc chắn có thể cảm hóa Phụng Âm Dương, để tâm gã theo Đại Trăn đến bên kia thế giới!
Diêm Xuyên cười khổ, hắn là nguyên trụ dân :tiên giới' nhưng không ngờ hiểu về nó còn không bằng 'thế gian' này.
Mạch? Phong thủy sư không tính bằng tông mà tính bằng mạch?
phong thủy sư một tông đều là người hầu của mạch chủ?
Diêm Xuyên hít sâu một hơi, trước kia hắn chỉ biết đại khái về phong thủy sư nhưng giờ thì hiểu kết cấu của nó. Thiên hạ ngũ tu, không có cái tu nào đơn giản cả.
Diêm Xuyên không quấy rầy trong động truyền thừa, cũng không định rình xem, bởi vì thật sự không cần thiết.
Hắn chờ qua thời gian.
Bỗn nhiên có tiếng hú.
- Grao!
Bên trên biển mây khí vận của Nhạc Sơn thư viện có một khí vận kim long gầm lên, trong tiếng gầm tràn đầy giận dữ.
- Có chuyện gì vậy?
Dân chúng kinh ngạc nhìn lên trời.
- Grao!
- Grao!
Hai khí vận kim long khác cũng đi theo rống.
Chúng gầm rống, điên cuồng vặn vẹo thân rồng, vô số khí vận lăn cuồn cuộn.
Trong thành các nho tu ngửa đầu nhìn trời, chỉ thấy trong tiếng gầm của khí vận kim long lộ ra toàn thân, ba con khí vận kim long mỗi một con đều thiếu ba long trảo.
Long trảo của khí vận kim long đi đâu rồi?
Diêm Xuyên nhìn lên trời, phút chốc hiểu không phải không có long trảo mà là bị Phụng Âm Dương, Lý Thương Lan cắt xuống.
- Grao!
Khí vận kim long gầm rống hướng tới trong sơn cốc.
*Ầm ầm!*
Trong đó có môt khí vận kim long bỗng gầm lên, lao xuống sơn cốc, hình như định xé nát sơn cốc ra.
Diêm Xuyên hừ lạnh:
- Hừ!
Diêm Xuyên lật tay phẩy, đại định thiên tỉ nghênh lên.
Đại định thiên tỉ bỗng tăng vọt tới gấp vạn lần, như là ngọn nui to xông hướng khí vận kim long.
*Ong!*
Đại định thiên tỉ va chạm, ánh sáng vàng chói lọi rực rỡ, mạnh mẽ trùng kích vang vọng cả Nhạc Sơn thành.
Trong Nhạc Sơn thành, các dân chúng ngửa đầu nhìn trời, rung động chứng kiến cảnh tượng đó.
Trong tiếng nổ điếc tai hòa lẫn tiếng khí vận kim long rền rỉ.
- Grao!
*Bùm!*
Khí vận kim long kêu rên bạo tạc.
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn hai con khí vận kim long khác, nói:
- Không ai khống chế mà cũng dám đối địch với trẫm ư?
Hai con khí vận kim long không bay đến, chúng nhìn chằm chằm Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên hừ lạnh:
- Hừ!
- To gan!!!
- Là ai đó? Dám hủy khí vận kim long của Nhạc Sơn thư viện ta?
- Đồ khốn!
............
.........
...
Xung quanh dấy lên tiếng gào hét, thật nhiều tu giả bay tới sơn cốc Diêm Xuyên đứng.
Diêm Xuyên lạnh lùng cười, Ngọc Đế kiếm bay ra.
Lý Thương Hải dẫn theo nhiều cao thủ đi Phong Thủy Nam tông, tu giả ở đây dù có mạnh mấy cũng chẳng được bao nhiêu.
Trong một tòa đại điện ở Phong Thủy Nam tông.
Trong đại điện Lý Thương Hải sắm vai Lý Thương Lan nhìn đám phong thủy sư.
Một phong thủy sư cung kính nói:
- Tông chủ, mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ thời cơ thích hợp là sẽ mở ra Hoàng Tuyền Lộ!
Lý Thương Hải gật đầu:
- Ừm.
Lý Thương Hải nhìn hướng Minh Lăng Thiên, nói:
- Minh Lăng Thiên!
- Có!
Lý Thương Hải nhíu mày hỏi:
- Có tin tức của đám Phụng Âm Dương, Diêm Xuyên không?
Minh Lăng Thiên cười đáp:
- Không có, theo ta nghĩ chắc là chúng quay về Đông Thần châu rồi, ha ha!
Lý Thương Hải nhíu mày, mơ hồ cảm thấy bất an, dường như gã không nên thả cho họ đi.
Lý Thương Hải trầm giọng nói:
- Các ngươi đi xuống đi!
- Tuân lệnh!
Mọi người ra khỏi đại điện.
Lý Thương Hải đi tới đi lui, bỗng bên tai vang tiếng rồng ngâm.
- Grao!
Tiếng rồng ngâm vô cùng thê thảm.
Lý Thương Hải biến sắc mặt, bật thốt:
- Khí vận kim long? Khí vận kim long của Nhạc Sơn thư viện?
Phút chốc Lý Thương Hải tập trung cảm nhận, một canh giờ sau gã mở mắt ra.
*Bộp!*
Lý Thương Hải một chưởng đập vỡ tay vịn cái ghế.
Lý Thương Hải nghiến răng nói:
- Diêm Xuyên, Phụng Âm Dương! Ta đã nói tại sao không tìm thấy các ngươi, ta phái nhiều cường giả đi hướng bắc chặn đường mà không được gì, thì ra các ngươi đi Nhạc Sơn thư viện của ta?
Lý Thương Hải biểu tình vặn vẹo nói:
- Nếu không phải ngày hôm đó vì ổn định cảm xúc của các phong thủy sư thì ở Âm Dương phong đã giải quyết các ngươi rồi. Hai ngươi...hừ!
- Không đúng, bọn họ làm sao biết được? Ta hiểu rồi, là Mạnh Tử Thu, lão thất phu đó. Ta đã lấy làm lạ vì sao hôm đó ngươi xâm nhập phủ ta, hóa ra là do ngươi!
Khoảnh khắc Lý Thương Hải đã nghĩ thông các điểm, lòng khó chịu.
Lý Thương Hải biểu tình lạnh lùng nói:
- Cứu Lý Thương Lan thì sao chứ? Hủy khi vận của Nhạc Sơn thư viện thì sao nào? Các ngươi chắc chắn không kịp. Từ Nhạc Sơn thư viện chạy về đây thì ta đã mở lối vào, thánh thượng sẽ tiến vào Nam Thần châu. Bọn kẻ cắp các ngươi không ai ngăn cản được, sau này một người cũng đừng hòng trốn thoát!
- Hừ!
Nhạc Sơn thư viện.
*Ầm ầm!*
Chỗ chính giữa sơn cốc, từng cường giả ngã vào vũng máu.
Diêm Xuyên đứng trên đỉnh núi, xung quanh là Ngọc Đế kiếm trận, lạnh lùng nhìn các nho tu lao tới đây.
Mặc dù nho tu nhiều nhưng dưới đất có gần ngàn cái xác khiến biểu tình họ vặn vẹo, không ai dám tùy tiện xông lên.
Một đại nho lạnh lùng hét:
- Ngươi là ai? Tại sao xâm nhập Nhạc Sơn thư viện của ta? Giết người Nhạc Sơn thư viện, ngươi có biết kết cuộc của mình là gì không?
Diêm Xuyên không thèm để ý, chỉ lạnh lùng liếc bốn phương.
Đám nho tu lạnh băng nhìn Diêm Xuyên, hai bên giằng co.
Kéo dài đến nửa ngày sau, dưới sơn cốc có động tĩnh.
Phụng Âm Dương đi ra, gã đội mũ, ôm một quan tài bạch ngọc, bước chân nặng nề.
Quan tài?
Nhìn thấy nó Diêm Xuyên nhướng mày. Quan tài? Còn Lý Thương Hải đâu?
Một đại nho hét hướng Phụng Âm Dương:
- Ngươi là ai!?
Phụng Âm Dương nhìn gã.
- Grao!
Một tiếng rống, dưới đất bỗng có mười con đại địa long mạch xông hướng đại nho.
*Ầm!*
Đại nho tạc nổ.
Phụng Âm Dương rất tức giận, lửa giận ngút trời, dường như cần có chỗ để trút ra.
Phụng Âm Dương cất bước, mặt đất rung động, đại địa long mạch xung quanh Nhạc Sơn thư viện đều bị gã điều khiển.
*Ầm ầm!*
Mặt đất lăn lộn, vô số mảnh đá vụn bay lên. Nhạc Sơn thư viện thành đống hỗn độn, khắp nơi là núi cao trập trùng.
- A!!!
Các đại nho kinh kêu, núi nhấp nhô, mặt đất như là sóng thần lắc lư!
Phút chốc tiếng hét thảm liên tục, tử thương vô số.
Các đại nho hét to:
- Dừng tay!
*Xèo xèo xèo xèo xèo!*
Ngọc Đế kiếm biến thành vô số bóng kiếm, ai tới thì giết kẻ đó.
Mặt đất dưới chân Phụng Âm Dương bỗng dâng lên hóa thành ngọn núi cao.
Diêm Xuyên thu lại Ngọc Đế kiếm, đáp xuống trên một ngọn núi, đứng ngay bên cạnh Phụng Âm Dương.
*Ầm ầm!*
Núi cao di chuyển hướng bên ngoài Nam Sơn thư viện, một đường đi qua các đại nho không ai dám ngăn cản mà cũng không chắn được.
Không lâu sau hai người trở ra ngoài thành, leo lên phi chu.
Diêm Xuyên lúc này mới lên tiếng hỏi:
- Lý Thương Lan đã chết rồi?
Phụng Âm Dương đau khổ nói:
- Một mạch chỉ có một người, lúc trước ta không rõ hiện ại đã hiểu. Mạch chủ phong thủy sư một đời chỉ có một người, đời trước không phải bay lên tiên giới mà là chết rồi. Truyền thừa, không chỉ truyền thừa thuật phong thủy mà thôi, ngay cả 'mệnh' cũng truyền cho đời tiếp theo!
Phụng Âm Dương vô cùng đau đớn.
Diêm Xuyên khẽ thở dài, nói:
- Người đã chết rồi, hãy nén bi thương đi!
Phụng Âm Dương gật đầu:
- Ừm.
Diêm Xuyên nhìn Phụng Âm Dương, hỏi:
- Ngươi có ý định gì không? Hình như đã không kịp ngăn cản Lý Thương Hải.
Phụng Âm Dương lạnh lùng nói:
- Ngăn cản không được? Ta phải trở lại mang đi phong thủy sư của Nam tông, ta là mạch chủ, họ là người hầu mạch này, là người hầu của ta, có lý gì để lại cho Lý Thương Hải chứ?
Diêm Xuyên ra lệnh với Hoắc Quang:
- Hoắc Quang, lên đường đi, dùng tốc độ nhanh nhất đi Phong Thủy Nam tông!
- Tuân lệnh!
*Ầm ầm!*
Phi chu bay nhanh đi.
Nhìn Diêm Xuyên, Phụng Âm Dương trịnh trọng nói:
- Lời Phụng Âm Dương ta đã nói nhất định sẽ thực hiện. Phong Thủy Nam tông bị hủy chắc rồi nhưng chỉ cần ta còn ở thì Phong Thủy Nam tông vĩnh viễn còn đó. Ta đã hứa nhập Đại Trăn ngươi trăm năm thì sẽ làm được.
Diêm Xuyên nhìn Phụng Âm Dương, nói:
- Tốt, có thể được Phụng tiên sinh trợ giúp trăm năm thì Đại Trăn ta chắc chắn sẽ cường thịnh muôn đời. Ngươi cũng biết, Lý Thương Hải muốn để đến vương 'tiên giới' tiến vào thế giới này, trong tất cả quốc gia tiên giới có một bộ môn phong thủy sư gọi là khâm thiên giám, mỗi quốc gia đều có.
Phụng Âm Dương hít sâu một hơi, nói:
- Ta biết chứ, lúc trước sư phụ đã nói với ta, ta sẽ vào khâm thiên giám của của Đại Trăn ngươi.
Diêm Xuyên vô cùng trịnh trọng nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, trẫm ban cho Phụng Âm Dương làm giam chính của khâm thiên giam, không tham gia triều hội, bộ môn đặc biệt độc lập của Đại Trăn!
Hiện tại ở Đại Trăn hoàng triều, biển mây khí vạn bên trên Yến Kinh bỗng nhiên cuồn cuộn lăn.
Đám Dịch Phong, Lưu Cương nhìn lên trời.
Lưu Cương kinh ngạc kêu lên:
- Đó là phong thần chi triệu?
Dịch Phong nhìn bầu trời, gật đầu nói:
- Đúng rồi đó, xem ra Hoàng thượng lại tìm ra người tài ba.
Trên phi chu.
Phụng Âm Dương trịnh trọng nói:
- Tuân lệnh, hoàng thượng!
Diêm Xuyên cười rằng:
- Phụng tiên sinh, ngươi không cần hành lễ. Phong sách chẳng qua là muốn để ngươi liên hệ với khí vận của Đại Trăn ta, hưởng thụ tiện lợi của nó. Đối với trẫm thì ngươi không cần đa lễ, giống như bình thường là được rồi.
Phụng Âm Dương gật đầu:
- Ừm.
Phụng Âm Dương biểu tình vẫn rất bi thương, nói:
- Ta đi ngắm thi thể của sư phụ.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Ừm.
Diêm Xuyên nhìn Phụng Âm Dương rời đi, biểu tình dần nghiêm túc hơn.
Chiêu hiền đãi sĩ, đây là thứ mà mỗi một quân vương nhất định phải có. Phụng Âm Dương rõ ràng thuộc hàng đại hiền, Diêm Xuyên đương nhiên là phải khách sáo với gã.
Trăm năm ư? Trăm năm cũng đủ rồi.
Diêm Xuyên biết Phụng Âm Dương không có lòng trung thành với Đại Trăn, chỉ vì trả lại mấy lần đại ân của hắn nên mới gia nhập Đại Trăn, ngươi như vậy có được tuyệt thế ngạo khí của riêng mình.
Đặc biệt là Phụng Âm Dương có được truyền thừa từ 'quỷ cốc'.
Mặc dù tâm Phụng Âm Dương không ở Đại Trăn nhưng Diêm Xuyên có thời gian trăm năm. Diêm Xuyên tin tưởng, trăm năm sau hắn chắc chắn có thể cảm hóa Phụng Âm Dương, để tâm gã theo Đại Trăn đến bên kia thế giới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.