Quyển 2 - Chương 32: Viết chữ
Quan Kỳ
27/08/2013
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ta chắc chắn.
- Ha ha ha, người si nói mộng!
- Căn bản không có khả năng!
... ... ... ...
... ...
Đám học sinh Cự Lộc thư viện không tin nói lao nhao.
- A?
Mạnh Dung Dung nhướng mày, hình như cảm giác được điều gì.
Mạnh Dung Dung bỗng đứng dậy, hành lễ với Mạnh Dung Dung, nói:
- Mạnh cô nương, xin thành toàn!
Mạnh Dung Dung cơ mặt co giật, nàng nhìn không thấu Diêm Xuyên, làm sao hắn tự tin như vậy? Thành toàn?
Mạnh Dung Dung trầm giọng nói:
- Sau khi đánh cờ, nếu Dịch Phong nguyện theo chúng ta thì ngươi...
Diêm Xuyên tự tin cười nói:
- Ta vỗ tay vui vẻ đưa tiễn!
Mạnh Dung Dung quái dị nhìn Diêm Xuyên.
Mạnh Dung Dung gật đầu, nói:
- Chỉ cần ngươi không dùng thủ đoạn thấp hèn thì ta đồng ý với ngươi.
Mạnh Dung Dung tràn ngập tự tin. Cự Lộc thư viện là thiên đường của trí giá, là loại người như Dịch Phong hướng tới, lão đã già, sao có thể từ bỏ?
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Diêm Xuyên làm việc tự nhiên là đường đường chính chính!
Diêm Xuyên nói xong mang theo Lưu Cẩn ra khỏi lương đình.
Một người tiến lên, quái dị nói:
- Đại tiểu thư, chắc tiểu tử này bị bệnh điên? Chuyện đó làm sao xảy ra?
- Đúng vậy. Ta thừa nhận tiểu tử này chơi cờ giỏi, nhưng ở thư viện ta có khối người giỏi hơn hắn, Dịch Phong không thể nào vì một bàn cờ mà ánh mắt thiển cận không chịu theo chúng ta đi.
... ...
...
Đám người chỉ trích Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung thì thấy lòng bức bối, nàng không biết tại sao.
…
Tinh La sơn trang, Phi Thiên điện.
Dịch Lâm vẻ mặt khó chịu nói:
- Gia gia, Diêm Xuyên kia muốn làm cái gì?
Dịch Phong buông quyển sách xuống, mỉm cười nói:
- Sao vậy?
Dịch Lâm khó chịu nói:
- Hắn nói cái gì mà xây tiểu đảo giữa hồ, muốn cùng gia gia đánh cờ giữa hồ? Chơi cờ liên quan gì đến tiểu đảo? Chẳng phải là kiếm chuyện?
Dịch Phong cười hỏi:
- Hắn không giải thích sao?
Dịch Lâm tức giận nói:
- Hắn giải thích, nhưng đó là giải thích sao? "Kỳ lực của lão thái sư đã đủ, nhưng không biết thâm sâu, đánh cờ trong hồ ta sẽ khiến lão thái sư kiến thức độ cao chân chính kỳ nghệ của người, cái gì mới gọi là 'kỳ'". Gia gia xem đi, hắn nói cái kiểu gì vậy? Kỳ nghệ của gia gia làm sao người không biết? Còn cần tiểu tử chưa ráo máu đầu như hắn khoa tay múa chân?
Dịch Phong cười lắc đầu, nói:
- Vậy cứ làm như lời hắn nói xây tiểu đảo giữa hồ đi.
Dịch Lâm lấy làm lạ:
- Nhưng... Nhưng mà...
Dịch Phong gật đầu, nói:
- Đi đi.
Dịch Lâm thở dài nói:
- Được rồi.
Xây đảo giữa hồ, dựng lên đài đánh cờ.
Bên hồ, đám Mạnh Dung Dung, Trường Thanh lấy làm lạ nhìn trong hồ nhỏ bận rộn.
Trường Thanh kỳ quái hỏi:
- Đại tiểu thư, Diêm Xuyên đang làm cái gì? Đánh cờ giữa hồ? Có loại chú ý này sao?
Mạnh Dung Dung trầm giọng nói:
- Chờ xem đi, sắp bắt đầu đánh cờ, đến lúc đó sẽ biết.
- Được rồi.
Trong cốc nội.
Trong một gian đại điện tràn ngập sương khói, vươn tay không thấy năm ngón, giữa bàn học có một tám ngọn đèn dầu.
Lưu Cẩn mài mực, Diêm Xuyên đang dùng bút 'Mộng tiên' viết từng tờ giấy.
Trên tờ giấy có một chữ 'vụ' to.
Chữ vụ viết ra, xung quanh sương khói càng đậm.
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi:
- Lưu Cẩn, đã bao nhiêu tấm?
Lưu Cẩn cung kính nói:
- Vương gia đã viết một trăm lẻ chín tấm, một trăm lẻ tám chữ 'vụ', một chữ 'dung'.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Tốt, đủ rồi.
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ta nghỉ ngơi hai ngày, ngươi nói với Dịch Phong sau hai ngày dựng xong đảo giữa hồ.
Lưu Cẩn lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Tinh La sơn trang, cốc ngoại.
Một đám kỳ vương giờ phút này đã không còn chơi cờ, cũng không ai rời đi, cùng đứng ở cửa cốc nội, bịđám gia đinh cản lại.
Một Bạch Mi kỳ vương lễđộ nói:
- Ta nghe nói Nhất Tịnh Tự Kiên Vương và Dịch đại sư chuẩn bịđánh bàn cờ thứ hai? Có thể thông báo một chút cho chúng ta đứng xem không?
- Đúng vậy. Chúng ta tuyệt đối không lên tiếng, chúng ta chỉ muốn đứng xem!
- Xin bẩm báo cho Dịch đại sư, chúng ta rất muốn xem ván cờ này!
... ... ... ...
... ... ...
... ...
Đám kỳ vương nài nỉ. Ván cờ trước đã là ngàn năm khó gặp, bây giờ nghe nói ván cờ thứ hai càng đặc sắc tuyệt vời, đối với phàm phu tục tử thì chỉ là náo nhiệt nhưng đối với những kỳ vương xem cờ như mạng thì là sức hấp dẫn chết người.
Thế nên mọi người cùng nhau khẩn cầu mong được xem một ván.
Dịch Lâm nhíu mày nói:
- Gia gia, bên ngoài kỳ vương liên danh cầu kiến! Nhưng một lúc nhiều người tiến vào như vậy có phải là làm hỏng quy tắc không?
Dịch Phong cười nói:
- Muốn xem thì cứ xem, khi đó ai muốn xem thì ngươi đừng cản.
- Vâng!
Hai ngày chớp mắt trôi qua.
Diêm Xuyên rửa mặt, súc miệng, chậm rãi ra khỏi đại điện cư ngụ. Lưu Cẩn dẫn đường Diêm Xuyên đi hướng tiểu hồ. Lúc này các kỳ vương đã đứng ở ven hồ, mắt mong chờ nhìn Diêm Xuyên từng bước một đi đến, trong mắt có sùng bái nhưng không ai lên tiếng.
Khó khăn lắm mới có tư cách xem cờ, nhưng phát hiện hai người đánh cờ ở giữa hồ, vậy làm sao xem?
Trong lương đình bên kia.
Mạnh Dung Dung đội mũ, ngồi trên ghếđá, uống tách trà, yên tĩnh nhìn, đám Trường Thanh đứng sau lưng nàng, là lạ nhìn tình hình này, vì không ai biết Diêm Xuyên rốt cuộc muốn làm cái quái gì.
Giữa hồ đặt một số đồ dùng nhà bếp đơn giản, bánh ngọt, một bàn cơ vây, hai ghế dài nghỉ ngơi.
Một ông lão tóc trắng ngồi ngay ngắn bên bàn cờ, nhìn Diêm Xuyên từ xa đi đến, biểu tình lạnh nhạt.
Diêm Xuyên nhìn thấy ông lão, cách tiểu hồ nhìn lão, không mở miệng.
Dịch Lâm tiến lên trước, nói:
- Nhất Tịnh Tự Kiên Vương, mời.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm.
Diêm Xuyên cõng Ngọc Đế kiếm, Lưu Cẩn cõng một họa quyển, theo Dịch Lâm bước lên một con thuyền nhỏ, thuyền nhanh chóng lướt hướng tiểu đảo chính giữa.
Lên bờ.
Diêm Xuyên cười nói:
- Diêm Xuyên xin chào lão thái sư.
Dịch Phong cũng khách sáo nói:
- Dịch Phong chào Nhất Tịnh Tự Kiên Vương.
Diêm Xuyên cười nói:
- Lần này Diêm Xuyên chọn nơi đây đánh cờ với lão thái sư chỉ vì muốn triển lãm kỳ đạo tinh diệu, hy vọng lão thái sư sẽ thích.
Dịch Phong gật đầu, nói:
- Mỏi mắt mong chờ.
Dịch Phong không nói nhiều, Diêm Xuyên cũng vậy, bởi vì bây giờ chưa phải là lúc.
Lưu Cẩn nhìn hướng Lưu Cẩn:
- Lưu Cẩn.
- Tuân lệnh!
Lưu Cẩn nhanh chóng mở ra không gian họa quyển, từ bên trong chậm rãi lấy ra một tờ giấy.
Dịch Lâm trợn mắt lộ vẻ kinh ngạc:
- Ủa?
Phía xa, trong lương đình bên hồ, Mạnh Dung Dung lấy làm lạ nói:
- Pháp bảo không gian?
Mắt Dịch Phong lóe tia sáng, không lên tiếng.
Lưu Cẩn nâng lên bàn cờ bằng đá, để tờ giấy xuống.
Dịch Phong cười nói:
- Dung? Chữ hay, nhưng có ý gì?
Diêm Xuyên cười nói:
- Chờ chút nữa sẽ biết.
Diêm Xuyên nhìn Lưu Cẩn:
- Lưu Cẩn, đi đi.
- Tuân lệnh!
Lưu Cẩn bước lên thuèn nhỏ lúc trước, gia đinh lái thuyền lao nhanh tới bờ.
Tiếp theo Lưu Cẩn từ trong họa quyển lấy ra các tờ giấy, đặt ở ven hồ, dùng đá đè lên.
Vù vù!
Xung quanh tiểu hồ đột nhiên tràn ngập sương khói.
- Có chuyện gì? Khói, sao tự dưng có sương khói?
- Đúng vậy. Chỉ khu này có, chỗ khác không có khói!
- Tờ giấy kia không lẽ là tiên gia pháp bảo?
... ... ... ...
... ...
...
Đám kỳ vương kinh ngạc bật thốt.
- Ta chắc chắn.
- Ha ha ha, người si nói mộng!
- Căn bản không có khả năng!
... ... ... ...
... ...
Đám học sinh Cự Lộc thư viện không tin nói lao nhao.
- A?
Mạnh Dung Dung nhướng mày, hình như cảm giác được điều gì.
Mạnh Dung Dung bỗng đứng dậy, hành lễ với Mạnh Dung Dung, nói:
- Mạnh cô nương, xin thành toàn!
Mạnh Dung Dung cơ mặt co giật, nàng nhìn không thấu Diêm Xuyên, làm sao hắn tự tin như vậy? Thành toàn?
Mạnh Dung Dung trầm giọng nói:
- Sau khi đánh cờ, nếu Dịch Phong nguyện theo chúng ta thì ngươi...
Diêm Xuyên tự tin cười nói:
- Ta vỗ tay vui vẻ đưa tiễn!
Mạnh Dung Dung quái dị nhìn Diêm Xuyên.
Mạnh Dung Dung gật đầu, nói:
- Chỉ cần ngươi không dùng thủ đoạn thấp hèn thì ta đồng ý với ngươi.
Mạnh Dung Dung tràn ngập tự tin. Cự Lộc thư viện là thiên đường của trí giá, là loại người như Dịch Phong hướng tới, lão đã già, sao có thể từ bỏ?
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Diêm Xuyên làm việc tự nhiên là đường đường chính chính!
Diêm Xuyên nói xong mang theo Lưu Cẩn ra khỏi lương đình.
Một người tiến lên, quái dị nói:
- Đại tiểu thư, chắc tiểu tử này bị bệnh điên? Chuyện đó làm sao xảy ra?
- Đúng vậy. Ta thừa nhận tiểu tử này chơi cờ giỏi, nhưng ở thư viện ta có khối người giỏi hơn hắn, Dịch Phong không thể nào vì một bàn cờ mà ánh mắt thiển cận không chịu theo chúng ta đi.
... ...
...
Đám người chỉ trích Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung thì thấy lòng bức bối, nàng không biết tại sao.
…
Tinh La sơn trang, Phi Thiên điện.
Dịch Lâm vẻ mặt khó chịu nói:
- Gia gia, Diêm Xuyên kia muốn làm cái gì?
Dịch Phong buông quyển sách xuống, mỉm cười nói:
- Sao vậy?
Dịch Lâm khó chịu nói:
- Hắn nói cái gì mà xây tiểu đảo giữa hồ, muốn cùng gia gia đánh cờ giữa hồ? Chơi cờ liên quan gì đến tiểu đảo? Chẳng phải là kiếm chuyện?
Dịch Phong cười hỏi:
- Hắn không giải thích sao?
Dịch Lâm tức giận nói:
- Hắn giải thích, nhưng đó là giải thích sao? "Kỳ lực của lão thái sư đã đủ, nhưng không biết thâm sâu, đánh cờ trong hồ ta sẽ khiến lão thái sư kiến thức độ cao chân chính kỳ nghệ của người, cái gì mới gọi là 'kỳ'". Gia gia xem đi, hắn nói cái kiểu gì vậy? Kỳ nghệ của gia gia làm sao người không biết? Còn cần tiểu tử chưa ráo máu đầu như hắn khoa tay múa chân?
Dịch Phong cười lắc đầu, nói:
- Vậy cứ làm như lời hắn nói xây tiểu đảo giữa hồ đi.
Dịch Lâm lấy làm lạ:
- Nhưng... Nhưng mà...
Dịch Phong gật đầu, nói:
- Đi đi.
Dịch Lâm thở dài nói:
- Được rồi.
Xây đảo giữa hồ, dựng lên đài đánh cờ.
Bên hồ, đám Mạnh Dung Dung, Trường Thanh lấy làm lạ nhìn trong hồ nhỏ bận rộn.
Trường Thanh kỳ quái hỏi:
- Đại tiểu thư, Diêm Xuyên đang làm cái gì? Đánh cờ giữa hồ? Có loại chú ý này sao?
Mạnh Dung Dung trầm giọng nói:
- Chờ xem đi, sắp bắt đầu đánh cờ, đến lúc đó sẽ biết.
- Được rồi.
Trong cốc nội.
Trong một gian đại điện tràn ngập sương khói, vươn tay không thấy năm ngón, giữa bàn học có một tám ngọn đèn dầu.
Lưu Cẩn mài mực, Diêm Xuyên đang dùng bút 'Mộng tiên' viết từng tờ giấy.
Trên tờ giấy có một chữ 'vụ' to.
Chữ vụ viết ra, xung quanh sương khói càng đậm.
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi:
- Lưu Cẩn, đã bao nhiêu tấm?
Lưu Cẩn cung kính nói:
- Vương gia đã viết một trăm lẻ chín tấm, một trăm lẻ tám chữ 'vụ', một chữ 'dung'.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Tốt, đủ rồi.
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ta nghỉ ngơi hai ngày, ngươi nói với Dịch Phong sau hai ngày dựng xong đảo giữa hồ.
Lưu Cẩn lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Tinh La sơn trang, cốc ngoại.
Một đám kỳ vương giờ phút này đã không còn chơi cờ, cũng không ai rời đi, cùng đứng ở cửa cốc nội, bịđám gia đinh cản lại.
Một Bạch Mi kỳ vương lễđộ nói:
- Ta nghe nói Nhất Tịnh Tự Kiên Vương và Dịch đại sư chuẩn bịđánh bàn cờ thứ hai? Có thể thông báo một chút cho chúng ta đứng xem không?
- Đúng vậy. Chúng ta tuyệt đối không lên tiếng, chúng ta chỉ muốn đứng xem!
- Xin bẩm báo cho Dịch đại sư, chúng ta rất muốn xem ván cờ này!
... ... ... ...
... ... ...
... ...
Đám kỳ vương nài nỉ. Ván cờ trước đã là ngàn năm khó gặp, bây giờ nghe nói ván cờ thứ hai càng đặc sắc tuyệt vời, đối với phàm phu tục tử thì chỉ là náo nhiệt nhưng đối với những kỳ vương xem cờ như mạng thì là sức hấp dẫn chết người.
Thế nên mọi người cùng nhau khẩn cầu mong được xem một ván.
Dịch Lâm nhíu mày nói:
- Gia gia, bên ngoài kỳ vương liên danh cầu kiến! Nhưng một lúc nhiều người tiến vào như vậy có phải là làm hỏng quy tắc không?
Dịch Phong cười nói:
- Muốn xem thì cứ xem, khi đó ai muốn xem thì ngươi đừng cản.
- Vâng!
Hai ngày chớp mắt trôi qua.
Diêm Xuyên rửa mặt, súc miệng, chậm rãi ra khỏi đại điện cư ngụ. Lưu Cẩn dẫn đường Diêm Xuyên đi hướng tiểu hồ. Lúc này các kỳ vương đã đứng ở ven hồ, mắt mong chờ nhìn Diêm Xuyên từng bước một đi đến, trong mắt có sùng bái nhưng không ai lên tiếng.
Khó khăn lắm mới có tư cách xem cờ, nhưng phát hiện hai người đánh cờ ở giữa hồ, vậy làm sao xem?
Trong lương đình bên kia.
Mạnh Dung Dung đội mũ, ngồi trên ghếđá, uống tách trà, yên tĩnh nhìn, đám Trường Thanh đứng sau lưng nàng, là lạ nhìn tình hình này, vì không ai biết Diêm Xuyên rốt cuộc muốn làm cái quái gì.
Giữa hồ đặt một số đồ dùng nhà bếp đơn giản, bánh ngọt, một bàn cơ vây, hai ghế dài nghỉ ngơi.
Một ông lão tóc trắng ngồi ngay ngắn bên bàn cờ, nhìn Diêm Xuyên từ xa đi đến, biểu tình lạnh nhạt.
Diêm Xuyên nhìn thấy ông lão, cách tiểu hồ nhìn lão, không mở miệng.
Dịch Lâm tiến lên trước, nói:
- Nhất Tịnh Tự Kiên Vương, mời.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm.
Diêm Xuyên cõng Ngọc Đế kiếm, Lưu Cẩn cõng một họa quyển, theo Dịch Lâm bước lên một con thuyền nhỏ, thuyền nhanh chóng lướt hướng tiểu đảo chính giữa.
Lên bờ.
Diêm Xuyên cười nói:
- Diêm Xuyên xin chào lão thái sư.
Dịch Phong cũng khách sáo nói:
- Dịch Phong chào Nhất Tịnh Tự Kiên Vương.
Diêm Xuyên cười nói:
- Lần này Diêm Xuyên chọn nơi đây đánh cờ với lão thái sư chỉ vì muốn triển lãm kỳ đạo tinh diệu, hy vọng lão thái sư sẽ thích.
Dịch Phong gật đầu, nói:
- Mỏi mắt mong chờ.
Dịch Phong không nói nhiều, Diêm Xuyên cũng vậy, bởi vì bây giờ chưa phải là lúc.
Lưu Cẩn nhìn hướng Lưu Cẩn:
- Lưu Cẩn.
- Tuân lệnh!
Lưu Cẩn nhanh chóng mở ra không gian họa quyển, từ bên trong chậm rãi lấy ra một tờ giấy.
Dịch Lâm trợn mắt lộ vẻ kinh ngạc:
- Ủa?
Phía xa, trong lương đình bên hồ, Mạnh Dung Dung lấy làm lạ nói:
- Pháp bảo không gian?
Mắt Dịch Phong lóe tia sáng, không lên tiếng.
Lưu Cẩn nâng lên bàn cờ bằng đá, để tờ giấy xuống.
Dịch Phong cười nói:
- Dung? Chữ hay, nhưng có ý gì?
Diêm Xuyên cười nói:
- Chờ chút nữa sẽ biết.
Diêm Xuyên nhìn Lưu Cẩn:
- Lưu Cẩn, đi đi.
- Tuân lệnh!
Lưu Cẩn bước lên thuèn nhỏ lúc trước, gia đinh lái thuyền lao nhanh tới bờ.
Tiếp theo Lưu Cẩn từ trong họa quyển lấy ra các tờ giấy, đặt ở ven hồ, dùng đá đè lên.
Vù vù!
Xung quanh tiểu hồ đột nhiên tràn ngập sương khói.
- Có chuyện gì? Khói, sao tự dưng có sương khói?
- Đúng vậy. Chỉ khu này có, chỗ khác không có khói!
- Tờ giấy kia không lẽ là tiên gia pháp bảo?
... ... ... ...
... ...
...
Đám kỳ vương kinh ngạc bật thốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.