Tiên Quốc Đại Đế

Quyển 6 - Chương 92: Vô danh?

Quan Kỳ

11/06/2014

Tiếng hô như sấm dậy từ ba ngàn toà thành trì truyền đến.

Khắp nơi trong Đại Trăn đều vang lên những tiếng hô to như vậy.

Cuộc thi lớn toàn thiên hạ lần thứ nhất dường như có thể hội tụ được tâm của bách tính toàn thiên hạ. Biển mây khí vận Đại Trăn đột nhiên bốc lên không ngớt. Khí vận một lần nữa tăng vọt.

Yến Kinh đại chúc mừng.

Lên phía bắc, Quyết dẫn theo cường giả yêu tộc đi qua một thành trì, nhất thời nhìn thấy bách tính trong thành trì kia hoan hô, lập tức hiểu rõ.

- Đi, hỏi thăm một chút. Trong cuộc thi lớn toàn thiên hạ lần này, người đoạt giải nhất!

Quyết quay về phía Vương Chu nói.

Vương Chu gật đầu một cái, nhanh chóng tiến vào thành trì kia. Sau đó rất nhanh hắn đã mang theo tin tức truyền đến.

- Văn trạng nguyên Doãn Hận Thiên, Võ trạng nguyên Vương Tiễn?

Quyết nhíu mày trầm tư.

- Doãn Hận Thiên, lúc trước nghe Mộng Tam Sinh đề cập tới. Nhưng Vương Tiễn này là người phương nào, lại có thể bộc lộ ra tài năng của mình trong hơn hai mươi vạn cường giả như vậy?

Yêu Thiên Thương cổ quái nói.

- Chỉ là một người vô danh!

Vương Chu lắc đầu nói.

- Vô danh? A, có lẽ vậy. Tuy nhiên sẽ lập tức có tên tuổi thôi. Cuộc thi lớn toàn thiên hạ lần này, Diêm Xuyên thu hoạch quá lớn!

Quyết khe khẽ thở dài.

Vân Tâm suy nghĩ một chút nói:

- Đúng vậy, lấy danh tiếng của Thiên triều, nhưng lại thu nhận nhân tài trong thiên hạ. Bệ hạ, hiện tại đế triều Yêu tộc vẫn kém một chút!

Quyết gật đầu nói:

- Không sai, là kém hơn một chút. Kém hơn chính là cái tên này. thượng vị nghiệp vị thiên địa, thiên hạ có không nhiều cơ hội.

Mọi người gật đầu một cái.

- Lần này trở lại, chuẩn bị trùng kích thượng Hư Cảnh thập nhị trọng. Chờ trẫm hồi phục tu vi kiếp trước, khi đó mới có thể lại mưu thiên hạ. Yêu Thiên Thương, ngươi có tất cả ký ức của ta. Cố gắng, mau chóng trùng kích thượng Hư Cảnh thập nhị trọng đi!

Quyết nhìn về phía Yêu Thiên Thương.

Yêu Thiên Thương trịnh trọng gật đầu một cái.

Mọi người đạp không tiếp tục bay về phía bắc.

Đồng thời, phía tây Mộng Tam Sinh cũng thoáng dừng lại tại một thành trì hơi lớn. Qua tiếng hoan hô của bách tính bên trong, bọn họ rất nhanh đã tìm hiểu được tin tức.

- Văn trạng nguyên Doãn Hận Thiên, Võ trạng nguyên Vương Tiễn?

Một vị tiên nhân cau mày nói.



- Doãn Hận Thiên? Người của Doãn nhà sao? Diêm Xuyên thật sự to gan. Hắn không biết, Doãn gia đã khiến toàn thiên hạ Tiên giới không dung sao? Chiếm được đâu chỉ là họa!

Mộng Tam Sinh thở dài nói.

- Diêm Xuyên hắn muốn chết, đó là chuyện của hắn. Tông chủ không nên suy nghĩ nhiều về điều này. Chỉ có điều vè Võ trạng nguyên kia, Vương Tiễn? Hình như chưa từng nghe nói về hắn!

Lại một tiên nhân mờ mịt nói.

- Vương Tiễn? Chắc hẳn chỉ là một kẻ vô danh tiểu bối! Thánh địa Thần Tông ta tìm tư liệu về đám anh tài trong thiên hạ, nhưng chưa bao giờ tìm thấy một chút tin tức nào về người này!

Tiên nhân lúc trước lắc đầu nói.

- Không. Hắn có thể trở thành Võ trạng nguyên, tất nhiên phải bất phàm. Ngươi cố gắng thu thập tin tức của hắn. Vô danh tiểu bối sao? Sao có thể như vậy được? Lần này chúng ta không phải ăn đã chịu thiệt thòi từ kẻ “Vô danh tiểu bối” đó sao?

Mộng Tam Sinh lắc đầu một cái.

Nhắc tới 'Vô danh tiểu bối' Hoàng, đám tiên nhân nhất thời lộ ra cay đắng.

Hoàng? Ai có thể nghĩ tới một vô danh tiểu bối lại mạnh như vậy?

- Tông chủ, mối thù của Trần tiên..

Một vị tiên nhân cau mày nói.

- Sau này sẽ có cơ hội. Chờ thần lực của ta được giải phong đã!

Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.

- Vâng!

Một đám tiên nhân chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Hoàng? Đối mặt với Hoàng, một đám tiên nhân thật sự không dám nóng giận. Đương nhiên, đám tiên nhân bọn họ còn không biết, trước đây không lâu, Hoàng đã giết chết thập cửu thiên kiếp, thành tựu Thiên tiên rồi!

Nam Thần Châu! Đại Ngạc Thiên Triều, hoàng cung!

Cái U Vương dẫn theo một đám cường giả nhanh chóng bay tới.

Trên đường từ Đông Thần Châu trở về, hơn một trăm cường giả đều trầm mặc không nói gì.

Mãi đến khi về tới một quảng trường trong hoàng cung, Lý Thương Hải nhanh chóng chạy tới:

- Thánh thượng, mọi người đã trở lại sao?

Ban đầu Lý Thương Hải còn vui vẻ. Chờ tới khi nhìn thấy thần sắc tất cả mọi người trầm mặc, nhất thời biết có lẽ đã xảy ra chuyện.

- Xà Hoàng, các ngươi còn nghi ngờ ta sao?

Cái U Vương trầm giọng nói.

- Thánh thượng, lúc đó tình thế bức bách, chúng thần tất nhiên hiểu rõ. Bất kỳ ai cũng sẽ không trách thánh thượng! Thánh thượng không cần suy nghĩ nhiều!

Xà Hoàng lập tức nói rằng.

- Thánh thượng, chúng ta sống chết đều là thần tử của Đại Ngạc, thỉnh thánh thượng rộng lượng!

Một đám cường giả nhất thời nhấn mạnh nói.



Cái U Vương gật đầu nói:

- Trên đường bôn ba, mọi người cũng cực khổ rồi. Trước hết đi nghỉ ngơi đã!

- Vâng!

Mọi người thi nhau gật đầu.

Mọi người rời đi, phía sau Cái U Vương chỉ còn lại Lý Thương Hải tới nghênh đón.

Thấy Cái U Vương không nói lời nào, Lý Thương Hải cũng không quấy rầy.

Cái U Vương nhìn theo bóng mọi người rời đi, trong lúc nhất thời bàn tay xương không ngừng bóp chặt.

Cái U Vương không thể tưởng tượng được, Diêm Xuyên lại quyết định thật nhanh, ngay lúc đó đã lập tức thả đám thần tử của mình.

Ngày ấy, sau khi thất bại, Cái U Vương sợ toàn quân bị diệt, sợ táng thiên đồng quan bị Diêm Xuyên cướp đoạt, mới rời đi trước.

Cái U Vương cũng không hề chuẩn bị trở về Nam Thần Châu, mà tính ẩn nấp sau đó thử cứu thần tử của mình. Nhưng... nhưng Cái U Vương không ngờ được thủ đoạn của Diêm Xuyên lại độc ác như thế.

Hắn lại thả tất cả thần tử của mình ra?

Tuy rằng phần lớn mọi người nhìn thấu dụng ý của Diêm Xuyên, nhưng không thể không trúng dương mưu của Diêm Xuyên. Trong lòng mọi người đều xuất hiện hoặc nhiều hoặc ít sẽ có sự chống đối với mình.

Hoặc bởi vì nghi vấn đối với thực lực của mình, hoặc bởi vì nghi vấn quân tâm lúc đó một mình trốn chạy từ bỏ bọn họ. Các loại nghi vấn này sinh sôi trong lòng mọi người.

- Khốn kiếp, Diêm Xuyên!

Cái U Vương trầm gào thét.

- Thánh thượng, rốt cuộc thế nào?

Lý Thương Hải lo lắng nói.

Cái U Vương cũng không che giấu, kể lại mọi chuyện xảy ra chuyến này cho Lý Thương Hải nghe.

- Diêm Xuyên? Thủ đoạn quá độc ác. Năm đó, năm đó không nên thả hắn rời đi!

Nhất thời sắc mặt Lý Thương Hải khó coi nói.

- Hiện tại tất cả đều không có căn cứ. Có táng thiên đồng quan trong tay, ngoại trừ Diêm Xuyên ra, thiên hạ không người nào có thể làm khó dễ ta được. Còn Diêm Xuyên? Trẫm chỉ cần có tư thế Đại Ngạc Thiên Triều, Diêm Xuyên cũng không làm gì được trẫm. Lý Thương Hải, tăng nhanh tiến độ, nhanh chóng thu phục Nam Thần Châu cho ta. Ta muốn tất cả thiên hạ Nam Thần Châu. Nhanh!

Cái U Vương trầm giọng nói.

- Vâng!

...

Tây Thần Châu! Thư viện Khổng Lỗ! Trong Khổng Lỗ Điện.

Khổng Ma Kha đứng đối diện với Khổng Đạo Khâu. Xung quanh là một đám con cháu Khổng Gia còn có quan viên của Thiên triều Đại Phật đang đứng.

Mắt Khổng Đạo Khâu lộ hung quang, khí thế áp chế Khổng Ma Kha.

Nhưng Khổng Ma Kha lại một chút cũng không nhường. Khí thế quanh thân hắn nhanh chóng tăng vọt lên, trong chớp mắt đã cân sức ngang tài với Khổng Đạo Khâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Quốc Đại Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook