Quyển 3 - Chương 86: Vô Ưu thành, Đại Hà Tông gặp nguy hiểm
Quan Kỳ
12/12/2013
Nguồn: Vipvandan.vn
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Bên ngoài Diêm Vương điện, Lưu Cẩn tay cầm phất trần, đứng trên Phù Không đảo, nhìn xuống toàn Vô Ưu thành, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Bên ngoài Diêm Vương điện có năm mươi người đàn ông mặc khôi giáp, mặt lạnh lùng kiêu ngạo, sát khí bắn ra bốn phía.
Năm mươi người đàn ông mặc giáp này tay cầm trường thương, hoặc trường cung, yên lặng thủ hộ ngoài đại điện.
Lưu Cẩn chậm rãi đi trở về.
Một người đàn ông mặc giáp cung kính nói:
- Lưu công công!
Lưu Cẩn cười nói:
- Các vị tướng quân vất vả!
Người đàn ông mặc giáp cười khổ nói:
- Chúng ta không mệt, chỉ cần không xuống Phù Không đảo thì những Thần cảnh tông môn này sẽ không làm gì được chúng ta. Năm mươi Khí cảnh chúng ta chỉ cần thủ hộ Diêm Vương điện cho đại nhân là được!
Lưu Cẩn an ủi cười nói:
- Sẽ tốt lên.
Người đàn ông mặc giáp nói:
- Lưu công công không cần lo lắng, cuộc đời Thiết Ngưu ta chỉ kính nể một mình đại nhân, không, còn có vương của chúng ta. Ta tin tưởng đại nhân nhất định có thể hóa giải hết thảy nguy nan, chúng ta đều đã linh giáo thực lực của đại nhân. Thần cảnh? Đại nhân có ý chí tinh thần vào thân, chưa chắc sẽ thua Thần cảnh. Chúng ta vĩnh viễn sẽ trung thành với đại nhân, trung thành vương của ta!
Lưu Cẩn nhìn Diêm Vương điện, gật đầu, nói:
- Gian nguy sẽ qua đi, vương của ta sẽ quay về. Thứ trộm cắp đó cuối cùng sẽ bị các ngươi đạp dưới chân, bây giờ bị khốn tại đây, chờ Hoắc Quang xuất quan là có thể đại sát tứ phương, giết ra đường máu, chỉnh đốn đại quân, bắt gọn đám tặc này!
Đám người đàn ông Khí cảnh đồng thanh:
- Tuân lệnh!
Đệ nhất quân đoàn đã hình thành cột trụ tinh thần. Kỷ luật nghiêm ngặt, ý thức quân đội tràn đầy, không còn là quân dong binh rải rác năm xưa.
…
Hơn bốn tháng sau, Diêm Xuyên từ Cự Lộc thành rốt cuộc chạy trở về.
Đáp xuống đỉnh một ngọn núi, tổng cộng có bốn người, một con mèo. Diêm Xuyên, Dịch Phong, Thanh Long, Túy Kiếm Sinh và Miêu Miêu.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Thanh Long, ngươi mang Dịch Phong đi Vô Ưu thành, chú ý an toàn của Dịch Phong.
Thanh Long nghiêm túc gật đầu, nói:
- Công tử cứ yên tâm.
Túy Kiếm Sinh nghi hoặc hỏi:
- Vô Ưu thành sao?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Đại Hà tông ra vấn đề thì chắc chắn Vô Ưu thành cũng gặp chuyện.
Diêm Xuyên nói:
- Đi đi!
Nói rồi Diêm Xuyên dẫn theo Túy Kiếm Sinh lao nhanh hướng Đại Hà tông.
Thanh Long mang theo Dịch Phong nhấc chân bay hướng Vô Ưu thành.
Đại Hà tông, Huyền phong, đại điện Huyền phong.
Trong đại điện có ba người đứng, phong chủ Huyền phong Phùng Thiên Vũ, Giang Nam, còn có một người áo đen.
Phùng Thiên Vũ, nhi tử của Phùng Thái Nhiên, cụt một tay.
Giang Nam, ngày xưa là đại sư huynh Tam đại đệ tử, khi Diêm Xuyên tiến vào Đại Hà tông thì độ nhị trọng thiên thiên kiếp, bị thịnh huống ba ngàn tướng sĩ Thiên phong độ thiên kiếp khiến cho chật vật vô cùng.
Giang Nam nghiêm túc nói:
- Phong chủ, đã đến lúc.
Phùng Thiên Vũ nhíu chặt mày.
Người áo đen trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Phùng Thiên Vũ, là của ngươi thì nên nắm ở trong tay. Nhất đại đệ tử của Đại Hà tông trở về, có một nửa người ủng hộ ngươi, phụ thân của ngươi là Phùng Thái Nhiên, ngươi kế thừa Đại Hà tông là chuyện thiên kinh địa nghĩa!
Phùng Thiên Vũ sắc mặt phức tạp nhìn người áo đen.
Giang Nam vội vàng nói:
- Phong chủ, hiện tại không đi thì còn đợi đến khi nào?
Phùng Thiên Vũ liếc Giang Nam, mắt lóe chán ghét.
Phùng Thiên Vũ nhíu mày nói:
- Ta lo lắng Mạc Vô Hối, nàng ta sẽ không dễ dàng dừng tay.
Người áo đen trầm giọng cười nói:
- Ha ha ha ha! Ngươi cứ yên tâm, Mạc Vô Hối chỉ là nỏ mạnh hết đà. Ta bảo đảm, lần này ngươi đi chắc chắn có thể đoạt lại địa vị chưởng môn thuộc về ngươi!
Giang Nam vội vàng nói:
- Đúng vậy. Phong chủ, Đại Vũ Thiên tông ra lệnh tổng cộng cường giả mười tông môn tiến đến. Năm tông môn đi Vô Ưu thành, còn lại năm tông môn tiến đến hỗ trợ cho phong chủ, người lấy được địa vị tông chủ là dễ như trở bàn tay!
Người áo đen lạnh lùng nói:
- Đúng vậy. Phùng Thiên Vũ, ngươi đã không thể quay đầu, muốn làm thì phải triệt để!
Phùng Thiên Vũ trầm giọng nói:
- Ha ha ha ha! Tốt, nếu đã đến một bước này thì ta sẽ lấy chức chưởng môn. Giang Nam, ngươi đi báo cho Nhất đại đệ tử khác, chúng ta đi Đại Hà tông, bức cung!
- Tuân lệnh!
Giang Nam gật đầu lùi ra khỏi đại điện.
Chủ phong Đại Hà tông, Đại Hà điện.
Trong Đại Hà điện bây giờ có ba người đứng.
Mạc Vô Hối mặt tái nhợt, có hai ông lão tóc bạc mày trắng.
Mạc Vô Hối nghiêm túc cúi đầu với hai ông lão.
Mạc Vô Hối chua xót nói:
- Hai vị trưởng lão, vốn không nên quấy rầy các ngươi, nhưng bất đắc dĩ, Đại Hà tông sắp diệt tông, Vô Hối quấy rầy.
Một trưởng lão cất bước tiến lên:
- Mạc Vô Hối, cho ta xem vết thương của ngươi.
Mạc Vô Hối lùi về sau một chút, lắc đầu từ chối:
- Hai vị trưởng lão, không cần kiểm tra giúp ta, ta biết rõ thân thể của mình, bây giờ nên giải quyết nguy nan trước mắt.
Hai ông lão gật đầu, nhíu chặt mày.
Một trưởng lão trầm giọng nói:
- Phùng Thái Nhiên, hắn chết như thế nào?
Mạc Vô Hối lộ nụ cười khổ, lắc đầu, nói:
- Ta không biết, nhưng hình như lão chưởng môn đã biết trước, truyền chức chưởng môn cho ta ngay.
Một trưởng lão nhíu mày nói:
- Ngày không biết sao?
Mạc Vô Hối nhíu mày nói:
- Lão chưởng môn nhấn mạnh không thể để nhi tử của hắn, Phùng Thiên Vũ tiếp nhận chức chưởng môn. Nhưng 3p đã tụ tập một nửa Nhất đại đệ tử ủng hộ hắn, chuẩn bị bức cung!
Một trưởng lão trầm giọng nói:
- Phùng Thiên Vũ? Tiểu tử khốn kiếp đó, dù chúng ta nhiều năm không quan tâm chuyện Đại Hà tông nhưng ta tin tưởng Phùng Thái Nhiên, nếu hắn đã ủng hộ ngươi thì chúng ta cũng vậy.
Một trưởng lão khác trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Có hai ta tọa trấn cho ngươi, Phùng Thiên Vũ không dậy sóng được.
Mạc Vô Hối cười khổ lắc đầu, nói:
- Hai vị trưởng lão, có lẽ các ngươi chưa biết, Đại Hà tông hiện tại rất phức tạp. Không chỉ là hai phe xung đột nội bộ, bên ngoài có tông môn khác tham gia vào. Có lẽ thêm hai vị trưởng lão cũng có thể ngăn cản.
Một trưởng lão trầm giọng nói:
- Ngoại tông? Cái gì? Sao có thể?
- Ngoại tông lại như thế nào? Hai chúng ta mới vừa đến hạ Hư cảnh, chúng ta sẽ xử lý mọi thứ cho ngươi.
Mạc Vô Hối cười khổ lắc đầu, nói:
- Không, hai vị trưởng lão, địch nhân thế đại, có lẽ cũng có Hư cảnh.
Hai trưởng lão trừng mắt, ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì?
Mạc Vô Hối nhíu mày nói:
- Lão chưởng môn là đỉnh Thần cảnh, ai có thể giết chết hắn?
Hai trưởng lão im lặng.
Mạc Vô Hối nghiêm túc nói:
- Hai vị, ta không cầu hai vị có thể diệt trừ kẻ xấu, chỉ cần hai vị kéo dài thời gian giúp ta.
Hai trưởng lão nhíu mày, cuối cùng gật đầu, nói:
- Tốt!
Ngoài điện bỗng truyền đến tiếng la hét ồn ào:
- Đứng lại, không có chưởng môn cho phép, ai cũng không được tới gần!
Mạc Vô Hối nghiêm túc nói:
- Hai vị trưởng lão, xin hãy tránh mặt.
Hai trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng gần đầu.
Hai trưởng lão tiến vào thiên điện.
Két!
Cửa đại điện mở ra.
Mạc Vô Hối phất đạo bào trắng, lại lùng nhìn ngoài điện.
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Bên ngoài Diêm Vương điện, Lưu Cẩn tay cầm phất trần, đứng trên Phù Không đảo, nhìn xuống toàn Vô Ưu thành, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Bên ngoài Diêm Vương điện có năm mươi người đàn ông mặc khôi giáp, mặt lạnh lùng kiêu ngạo, sát khí bắn ra bốn phía.
Năm mươi người đàn ông mặc giáp này tay cầm trường thương, hoặc trường cung, yên lặng thủ hộ ngoài đại điện.
Lưu Cẩn chậm rãi đi trở về.
Một người đàn ông mặc giáp cung kính nói:
- Lưu công công!
Lưu Cẩn cười nói:
- Các vị tướng quân vất vả!
Người đàn ông mặc giáp cười khổ nói:
- Chúng ta không mệt, chỉ cần không xuống Phù Không đảo thì những Thần cảnh tông môn này sẽ không làm gì được chúng ta. Năm mươi Khí cảnh chúng ta chỉ cần thủ hộ Diêm Vương điện cho đại nhân là được!
Lưu Cẩn an ủi cười nói:
- Sẽ tốt lên.
Người đàn ông mặc giáp nói:
- Lưu công công không cần lo lắng, cuộc đời Thiết Ngưu ta chỉ kính nể một mình đại nhân, không, còn có vương của chúng ta. Ta tin tưởng đại nhân nhất định có thể hóa giải hết thảy nguy nan, chúng ta đều đã linh giáo thực lực của đại nhân. Thần cảnh? Đại nhân có ý chí tinh thần vào thân, chưa chắc sẽ thua Thần cảnh. Chúng ta vĩnh viễn sẽ trung thành với đại nhân, trung thành vương của ta!
Lưu Cẩn nhìn Diêm Vương điện, gật đầu, nói:
- Gian nguy sẽ qua đi, vương của ta sẽ quay về. Thứ trộm cắp đó cuối cùng sẽ bị các ngươi đạp dưới chân, bây giờ bị khốn tại đây, chờ Hoắc Quang xuất quan là có thể đại sát tứ phương, giết ra đường máu, chỉnh đốn đại quân, bắt gọn đám tặc này!
Đám người đàn ông Khí cảnh đồng thanh:
- Tuân lệnh!
Đệ nhất quân đoàn đã hình thành cột trụ tinh thần. Kỷ luật nghiêm ngặt, ý thức quân đội tràn đầy, không còn là quân dong binh rải rác năm xưa.
…
Hơn bốn tháng sau, Diêm Xuyên từ Cự Lộc thành rốt cuộc chạy trở về.
Đáp xuống đỉnh một ngọn núi, tổng cộng có bốn người, một con mèo. Diêm Xuyên, Dịch Phong, Thanh Long, Túy Kiếm Sinh và Miêu Miêu.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Thanh Long, ngươi mang Dịch Phong đi Vô Ưu thành, chú ý an toàn của Dịch Phong.
Thanh Long nghiêm túc gật đầu, nói:
- Công tử cứ yên tâm.
Túy Kiếm Sinh nghi hoặc hỏi:
- Vô Ưu thành sao?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Đại Hà tông ra vấn đề thì chắc chắn Vô Ưu thành cũng gặp chuyện.
Diêm Xuyên nói:
- Đi đi!
Nói rồi Diêm Xuyên dẫn theo Túy Kiếm Sinh lao nhanh hướng Đại Hà tông.
Thanh Long mang theo Dịch Phong nhấc chân bay hướng Vô Ưu thành.
Đại Hà tông, Huyền phong, đại điện Huyền phong.
Trong đại điện có ba người đứng, phong chủ Huyền phong Phùng Thiên Vũ, Giang Nam, còn có một người áo đen.
Phùng Thiên Vũ, nhi tử của Phùng Thái Nhiên, cụt một tay.
Giang Nam, ngày xưa là đại sư huynh Tam đại đệ tử, khi Diêm Xuyên tiến vào Đại Hà tông thì độ nhị trọng thiên thiên kiếp, bị thịnh huống ba ngàn tướng sĩ Thiên phong độ thiên kiếp khiến cho chật vật vô cùng.
Giang Nam nghiêm túc nói:
- Phong chủ, đã đến lúc.
Phùng Thiên Vũ nhíu chặt mày.
Người áo đen trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Phùng Thiên Vũ, là của ngươi thì nên nắm ở trong tay. Nhất đại đệ tử của Đại Hà tông trở về, có một nửa người ủng hộ ngươi, phụ thân của ngươi là Phùng Thái Nhiên, ngươi kế thừa Đại Hà tông là chuyện thiên kinh địa nghĩa!
Phùng Thiên Vũ sắc mặt phức tạp nhìn người áo đen.
Giang Nam vội vàng nói:
- Phong chủ, hiện tại không đi thì còn đợi đến khi nào?
Phùng Thiên Vũ liếc Giang Nam, mắt lóe chán ghét.
Phùng Thiên Vũ nhíu mày nói:
- Ta lo lắng Mạc Vô Hối, nàng ta sẽ không dễ dàng dừng tay.
Người áo đen trầm giọng cười nói:
- Ha ha ha ha! Ngươi cứ yên tâm, Mạc Vô Hối chỉ là nỏ mạnh hết đà. Ta bảo đảm, lần này ngươi đi chắc chắn có thể đoạt lại địa vị chưởng môn thuộc về ngươi!
Giang Nam vội vàng nói:
- Đúng vậy. Phong chủ, Đại Vũ Thiên tông ra lệnh tổng cộng cường giả mười tông môn tiến đến. Năm tông môn đi Vô Ưu thành, còn lại năm tông môn tiến đến hỗ trợ cho phong chủ, người lấy được địa vị tông chủ là dễ như trở bàn tay!
Người áo đen lạnh lùng nói:
- Đúng vậy. Phùng Thiên Vũ, ngươi đã không thể quay đầu, muốn làm thì phải triệt để!
Phùng Thiên Vũ trầm giọng nói:
- Ha ha ha ha! Tốt, nếu đã đến một bước này thì ta sẽ lấy chức chưởng môn. Giang Nam, ngươi đi báo cho Nhất đại đệ tử khác, chúng ta đi Đại Hà tông, bức cung!
- Tuân lệnh!
Giang Nam gật đầu lùi ra khỏi đại điện.
Chủ phong Đại Hà tông, Đại Hà điện.
Trong Đại Hà điện bây giờ có ba người đứng.
Mạc Vô Hối mặt tái nhợt, có hai ông lão tóc bạc mày trắng.
Mạc Vô Hối nghiêm túc cúi đầu với hai ông lão.
Mạc Vô Hối chua xót nói:
- Hai vị trưởng lão, vốn không nên quấy rầy các ngươi, nhưng bất đắc dĩ, Đại Hà tông sắp diệt tông, Vô Hối quấy rầy.
Một trưởng lão cất bước tiến lên:
- Mạc Vô Hối, cho ta xem vết thương của ngươi.
Mạc Vô Hối lùi về sau một chút, lắc đầu từ chối:
- Hai vị trưởng lão, không cần kiểm tra giúp ta, ta biết rõ thân thể của mình, bây giờ nên giải quyết nguy nan trước mắt.
Hai ông lão gật đầu, nhíu chặt mày.
Một trưởng lão trầm giọng nói:
- Phùng Thái Nhiên, hắn chết như thế nào?
Mạc Vô Hối lộ nụ cười khổ, lắc đầu, nói:
- Ta không biết, nhưng hình như lão chưởng môn đã biết trước, truyền chức chưởng môn cho ta ngay.
Một trưởng lão nhíu mày nói:
- Ngày không biết sao?
Mạc Vô Hối nhíu mày nói:
- Lão chưởng môn nhấn mạnh không thể để nhi tử của hắn, Phùng Thiên Vũ tiếp nhận chức chưởng môn. Nhưng 3p đã tụ tập một nửa Nhất đại đệ tử ủng hộ hắn, chuẩn bị bức cung!
Một trưởng lão trầm giọng nói:
- Phùng Thiên Vũ? Tiểu tử khốn kiếp đó, dù chúng ta nhiều năm không quan tâm chuyện Đại Hà tông nhưng ta tin tưởng Phùng Thái Nhiên, nếu hắn đã ủng hộ ngươi thì chúng ta cũng vậy.
Một trưởng lão khác trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Có hai ta tọa trấn cho ngươi, Phùng Thiên Vũ không dậy sóng được.
Mạc Vô Hối cười khổ lắc đầu, nói:
- Hai vị trưởng lão, có lẽ các ngươi chưa biết, Đại Hà tông hiện tại rất phức tạp. Không chỉ là hai phe xung đột nội bộ, bên ngoài có tông môn khác tham gia vào. Có lẽ thêm hai vị trưởng lão cũng có thể ngăn cản.
Một trưởng lão trầm giọng nói:
- Ngoại tông? Cái gì? Sao có thể?
- Ngoại tông lại như thế nào? Hai chúng ta mới vừa đến hạ Hư cảnh, chúng ta sẽ xử lý mọi thứ cho ngươi.
Mạc Vô Hối cười khổ lắc đầu, nói:
- Không, hai vị trưởng lão, địch nhân thế đại, có lẽ cũng có Hư cảnh.
Hai trưởng lão trừng mắt, ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì?
Mạc Vô Hối nhíu mày nói:
- Lão chưởng môn là đỉnh Thần cảnh, ai có thể giết chết hắn?
Hai trưởng lão im lặng.
Mạc Vô Hối nghiêm túc nói:
- Hai vị, ta không cầu hai vị có thể diệt trừ kẻ xấu, chỉ cần hai vị kéo dài thời gian giúp ta.
Hai trưởng lão nhíu mày, cuối cùng gật đầu, nói:
- Tốt!
Ngoài điện bỗng truyền đến tiếng la hét ồn ào:
- Đứng lại, không có chưởng môn cho phép, ai cũng không được tới gần!
Mạc Vô Hối nghiêm túc nói:
- Hai vị trưởng lão, xin hãy tránh mặt.
Hai trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng gần đầu.
Hai trưởng lão tiến vào thiên điện.
Két!
Cửa đại điện mở ra.
Mạc Vô Hối phất đạo bào trắng, lại lùng nhìn ngoài điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.