Quyển 3 - Chương 128: Vòng thứ nhất đại tan vỡ, trăm thành hoang phế
Quan Kỳ
17/01/2014
Trương Tiểu Nhị xem như có chút tính người, những tu giả không có nhân
tính thì vác chổi đuổi người thân ra khỏi nhà, chửi một trận, sống chết
mặc bây.
............
......
...
Toàn thành trình diễn một màn thủy sinh hỏa nhiệt.
Dân trăm họ lầm than.
Mộc mạc như Trương Tiểu Nhị cũng thành cầm thú lừa thân dối hữu chứ huống chi những kẻ đã bán lương tâm?
Phong trào này không chỉ lan tràn ở Thủ Khai thành, trăm tòa thành trì khuếch tán màn thủy sinh hỏa nhiệt này.
Có một loại đau khiến ngươi như rơi vào địa ngục, không thả ra được, không thể vứt đi, chỉ có thể mỗi ngày cố gắng nhấm nuốt. Dù thân thể, tinh thần, hay kinh tế đều mòn mỏi.
Trong lòng mọi người khổ không thể tả.
Dân chúng khổ nhưng phủ thành chủ ai nấy mở cờ trong bụng.
Phủ thành chủ.
Một đệ tử lo lắng nói:
- Sư phụ, nhà giam không đủ chỗ.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày, mơ hồ cảm thấy hình như tình thế mất khống chế.
Lại một đệ tử la lên:
- Sư phụ, lại một đám linh thạch vào sổ sách!
Thành chủ Vương Thanh Sơn vốn lo âu bỗng tán đi, linh thạch, linh thạch vào tay là tốt rồi!
Một đệ tử cười nói:
- Sư phụ, linh thạch của chúng ta đều gửi vào Chí Đông Tiền Hành ăn lợi tức, không chỉ là chúng ta, nghe nói trăm thành trì có nhiều thành chủ cũng gửi tiền vào đó. Tại sao sư phụ không gửi tiền? Bỏ vào đó chỉ ăn lợi tức cũng đủ rồi.
Thành chủ Vương Thanh Sơn lắc đầu.
Thành chủ Vương Thanh Sơn mơ hồ cảm giác không nên gửi tiền vào Chí Đông Tiền Hành, hơn nữa sư phụ của gã, Hi Vô Nhai cũng không gửi tiền, bởi vậy gã không làm theo đại chúng mà thu gom linh thạch, dùng trận pháp mạnh nhất bảo vệ.
Tu giả có pháp bảo trữ vật, nhưng thứ này rất khó sở hữu. Hư cảnh, ít nhất là trung Hư cảnh mới luyện chế ra, hơn nữa tu giả trung Hư cảnh này phải tinh thông luyện khí.
Không gian trữ vật của pháp bảo trữ vật rất nhỏ, nhỏ tới mức chỉ có mấy trượng, đó đã là pháp bảo trữ vật rất ghê gớm. Không gian trữ vật không phải vĩnh cửu, thời gian dài trôi qua sẽ không ngừng biến nhỏ, đây cũng là lý do pháp bảo trữ vật thưa thớt. Có rất nhiều pháp bảo trữ vật cổ đại truyền thừa xuống, nhưng không gian dần biến mất, nhiều pháp bảo trữ vật biến vô dụng.
Bởi vậy thành chủ Vương Thanh Sơn không thể mang theo linh thạch trong người, vô số tu giả cũng vì vậy mới bỏ vào Chí Đông Tiền Hành.
Đệ tử kia nói:
- Sư phụ, bây giờ Đại Vũ Thiên tông ta có hơn một nửa người đến mua phòng.
Thành chủ Vương Thanh Sơn gật đầu, nói:
- Một khuyên bốn, bốn khuyên mười sáu, tốc độ đúng là nhanh.
Một khuyên bốn, bốn khuyên mười sáu, mười sáu khuyên sáu mươi, dụ dỗ lừa gạt, quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Nhưng dân chúng một thành chỉ có bao nhiêu, khoảng hai trăm vạn.
Rốt cuộc, khi quả cầu tuyết bắt hết mọi người thì âm mưu không thể tiến hành được nữa.
Bởi vì không ai bị lừa, không ai bị khuyên mua phòng nữa.
Người chỉ có bấy nhiêu, phòng ở nhiều hơn người bao nheiue?
Món nợ khủng bố, số tài khoản phải trả khủng khiếp. Kinh tế toàn thành tiêu điều, không có chỗ kiếm linh thạch.
Rốt cuộc toàn thành bắt đầu bạo động, vòng thứ nhất đại tan vỡ xuất hiện.
- Thủ tiêu Thiên Hạ Đệ Nhất Xá!
- Thủ tiêu vay nợ!
- Thành chủ đi ra!
- Trả linh thạch cho ta!
...............
.........
...
Đại bạo động xông hướng phủ thành chủ.
Thủ Khai thành, phủ thành chủ.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhìn bên ngoài phủ thành chủ bị vô số tu giả bao vây.
Những tu giả mắt đỏ rực lóe tia sáng lạnh nhìn phủ thành chủ trên Phù Không đảo.
Một đệ tử không muốn sống hét lên:
- Bắt lấy, đã xây xong nhà tù mới, bắt hết!
Bốp!
Thành chủ Vương Thanh Sơn tát một bạt tai.
Đệ tử kia bum mặt khó hiểu hỏi:
- Sư phụ?
Bàn tay thành chủ Vương Thanh Sơn run rẩy.
Thành chủ Vương Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi:
- Mười vạn? Không, bốn mươi vạn tu giả tạo phản?
Bắt? Điên sao, lúc này ai dám bắt? Những người kia đã điên lên, không thấy ánh mắt của họ, không thấy họ gầm rống sao? Chỉ cần hơi không vừa lòng là đám người này sẽ hủy diệt toàn bộ phủ thành chủ. Mình mang theo đệ tử tổng cộng có bao nhiêu người?
Thành chủ Vương Thanh Sơn hét to:
- Các vị!
Thành chủ Vương Thanh Sơn coi như có chút uy nghiêm, gã kêu lên thì mọi người không ồn ào nữa, lạnh lùng nhìn gã,
- Thành chủ, hãy thả ca ca của ta ra khỏi nhà giam!
- Thành chủ, hãy thả gia gia của ta ra!
...............
.........
...
Có người kêu lên nhưng rất nhanh chìm trong sóng triều đòi nợ.
- Vương thành chủ, Thiên Hạ Đệ Nhất Xá họa tông ương dân, xin Vương thành chủ giải quyết chuyện này, trả lại tất cả linh thạch cho chúng ta!
- Đúng vậy. Vương thành chủ, chúng ta muốn linh thạch!
- Vương thành chủ, xin giải quyết đi!
...............
.........
...
Mọi người lạnh lùng nhìn Vương thành chủ, không phải thỉnh cầu mà là bức ép. Một chỉ có một trăm người tiến đến, nhưng đội chủ giây lát lớn đến một vạn, rất nhanh tăng lên bốn mươi vạn.
Không chỉ là phủ thành chủ, trăm tòa thành trì gần như cùng lúc đối mặt tai kiếp to lớn.
Thành chủ Vương Thanh Sơn không ngừng trấn an:
- Ta bảo đảm sẽ báo cáo với tông xử lý thích đáng, xử lý ổn thỏa cho mọi người câu trả lời vừa lòng.
Cùng lúc đó, thành chủ Vương Thanh Sơn biết không thể đỡ được, cần trong tông ra mặt trấn áp, nếu không thì người trong phủ thành chủ không một ai thoát khỏi.
Bốn mươi vạn người lại tăng lên, năm mươi vạn, sáu mươi vạn.
Càng lúc càng nhiều tu giả chờ đợi câu trả lời.
Thành chủ trăm thành kinh hãi.
Đại Vũ Thiên tông, một tòa cung điện to lớn.
Hắc Vũ chân quân chậm rãi thu công, vẻ mặt có chút vui mừng.
Ngoài điện có người hét to:
- Tông chủ, tông chủ, nguy rồi, nguy rồi!
Hắc Vũ chân quân nét mặt sa sầm nói:
- Vào đi!
Vèo vèo vèo!
Phút chốc gần trăm người vội vã xông vào đại điện.
Hắc Vũ chân quân nheo mắt lại.
Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:
- Có chuyện gì mà bối rối hoảng hốt như vậy?
- Tiên giới, ta là thành chủ Thiên Lam thành, vài chục vạn điêu dân vây công phủ thành chủ!
- Tông chủ, ta là thành chủ Thủ Khai thành, vài chục vạn điêu dân vây công phủ thành chủ!
- Tông chủ, điêu dân làm loạn, ta...
- Điêu dân...
- Điêu dân...
............
.........
......
Giống như đã bàn bạc trước, mọi người nói lên sự việc đều là trăm thành biến động.
Hắc Vũ chân quân nhướng mày, đến đẳng cấp như gã thì không còn quản lý trăm tòa thành trì, bởi vì gã có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Mắt nhìn rộng khắp thiên hạ, ứng đối các đại trung vị tông môn, còn có Đại Trăn hoàng triều đều cần Hắc Vũ chân quân vắt óc đối phó.
thành trì? Trăm thành trì?
Hắc Vũ chân quân biến sắc mặt nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Mặc dù Hắc Vũ chân quân không cai quản trăm thành những cũng biết tầm quan trọng của các thành trì, gã biết có lẽ đã xảy ra chuyện lớn.
Hắc Vũ chân quân nhíu chặt chân mày.
Hắc Vũ chân quân nheo mắt, trong mắt lóe tia sáng lạnh:
- Chí Đông Tiền Hành? Thiên Hạ Đệ Nhất Xá sao?
- Đúng vậy. Bây giờ nên làm sao thưa tông chủ?
- Tông chủ, hiện tại bạo động ngày càng lớn.
- Dân chúng trăm thành gào la đòi trả tiền, nên làm sao đây?
............
......
...
Toàn thành trình diễn một màn thủy sinh hỏa nhiệt.
Dân trăm họ lầm than.
Mộc mạc như Trương Tiểu Nhị cũng thành cầm thú lừa thân dối hữu chứ huống chi những kẻ đã bán lương tâm?
Phong trào này không chỉ lan tràn ở Thủ Khai thành, trăm tòa thành trì khuếch tán màn thủy sinh hỏa nhiệt này.
Có một loại đau khiến ngươi như rơi vào địa ngục, không thả ra được, không thể vứt đi, chỉ có thể mỗi ngày cố gắng nhấm nuốt. Dù thân thể, tinh thần, hay kinh tế đều mòn mỏi.
Trong lòng mọi người khổ không thể tả.
Dân chúng khổ nhưng phủ thành chủ ai nấy mở cờ trong bụng.
Phủ thành chủ.
Một đệ tử lo lắng nói:
- Sư phụ, nhà giam không đủ chỗ.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày, mơ hồ cảm thấy hình như tình thế mất khống chế.
Lại một đệ tử la lên:
- Sư phụ, lại một đám linh thạch vào sổ sách!
Thành chủ Vương Thanh Sơn vốn lo âu bỗng tán đi, linh thạch, linh thạch vào tay là tốt rồi!
Một đệ tử cười nói:
- Sư phụ, linh thạch của chúng ta đều gửi vào Chí Đông Tiền Hành ăn lợi tức, không chỉ là chúng ta, nghe nói trăm thành trì có nhiều thành chủ cũng gửi tiền vào đó. Tại sao sư phụ không gửi tiền? Bỏ vào đó chỉ ăn lợi tức cũng đủ rồi.
Thành chủ Vương Thanh Sơn lắc đầu.
Thành chủ Vương Thanh Sơn mơ hồ cảm giác không nên gửi tiền vào Chí Đông Tiền Hành, hơn nữa sư phụ của gã, Hi Vô Nhai cũng không gửi tiền, bởi vậy gã không làm theo đại chúng mà thu gom linh thạch, dùng trận pháp mạnh nhất bảo vệ.
Tu giả có pháp bảo trữ vật, nhưng thứ này rất khó sở hữu. Hư cảnh, ít nhất là trung Hư cảnh mới luyện chế ra, hơn nữa tu giả trung Hư cảnh này phải tinh thông luyện khí.
Không gian trữ vật của pháp bảo trữ vật rất nhỏ, nhỏ tới mức chỉ có mấy trượng, đó đã là pháp bảo trữ vật rất ghê gớm. Không gian trữ vật không phải vĩnh cửu, thời gian dài trôi qua sẽ không ngừng biến nhỏ, đây cũng là lý do pháp bảo trữ vật thưa thớt. Có rất nhiều pháp bảo trữ vật cổ đại truyền thừa xuống, nhưng không gian dần biến mất, nhiều pháp bảo trữ vật biến vô dụng.
Bởi vậy thành chủ Vương Thanh Sơn không thể mang theo linh thạch trong người, vô số tu giả cũng vì vậy mới bỏ vào Chí Đông Tiền Hành.
Đệ tử kia nói:
- Sư phụ, bây giờ Đại Vũ Thiên tông ta có hơn một nửa người đến mua phòng.
Thành chủ Vương Thanh Sơn gật đầu, nói:
- Một khuyên bốn, bốn khuyên mười sáu, tốc độ đúng là nhanh.
Một khuyên bốn, bốn khuyên mười sáu, mười sáu khuyên sáu mươi, dụ dỗ lừa gạt, quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Nhưng dân chúng một thành chỉ có bao nhiêu, khoảng hai trăm vạn.
Rốt cuộc, khi quả cầu tuyết bắt hết mọi người thì âm mưu không thể tiến hành được nữa.
Bởi vì không ai bị lừa, không ai bị khuyên mua phòng nữa.
Người chỉ có bấy nhiêu, phòng ở nhiều hơn người bao nheiue?
Món nợ khủng bố, số tài khoản phải trả khủng khiếp. Kinh tế toàn thành tiêu điều, không có chỗ kiếm linh thạch.
Rốt cuộc toàn thành bắt đầu bạo động, vòng thứ nhất đại tan vỡ xuất hiện.
- Thủ tiêu Thiên Hạ Đệ Nhất Xá!
- Thủ tiêu vay nợ!
- Thành chủ đi ra!
- Trả linh thạch cho ta!
...............
.........
...
Đại bạo động xông hướng phủ thành chủ.
Thủ Khai thành, phủ thành chủ.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhìn bên ngoài phủ thành chủ bị vô số tu giả bao vây.
Những tu giả mắt đỏ rực lóe tia sáng lạnh nhìn phủ thành chủ trên Phù Không đảo.
Một đệ tử không muốn sống hét lên:
- Bắt lấy, đã xây xong nhà tù mới, bắt hết!
Bốp!
Thành chủ Vương Thanh Sơn tát một bạt tai.
Đệ tử kia bum mặt khó hiểu hỏi:
- Sư phụ?
Bàn tay thành chủ Vương Thanh Sơn run rẩy.
Thành chủ Vương Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi:
- Mười vạn? Không, bốn mươi vạn tu giả tạo phản?
Bắt? Điên sao, lúc này ai dám bắt? Những người kia đã điên lên, không thấy ánh mắt của họ, không thấy họ gầm rống sao? Chỉ cần hơi không vừa lòng là đám người này sẽ hủy diệt toàn bộ phủ thành chủ. Mình mang theo đệ tử tổng cộng có bao nhiêu người?
Thành chủ Vương Thanh Sơn hét to:
- Các vị!
Thành chủ Vương Thanh Sơn coi như có chút uy nghiêm, gã kêu lên thì mọi người không ồn ào nữa, lạnh lùng nhìn gã,
- Thành chủ, hãy thả ca ca của ta ra khỏi nhà giam!
- Thành chủ, hãy thả gia gia của ta ra!
...............
.........
...
Có người kêu lên nhưng rất nhanh chìm trong sóng triều đòi nợ.
- Vương thành chủ, Thiên Hạ Đệ Nhất Xá họa tông ương dân, xin Vương thành chủ giải quyết chuyện này, trả lại tất cả linh thạch cho chúng ta!
- Đúng vậy. Vương thành chủ, chúng ta muốn linh thạch!
- Vương thành chủ, xin giải quyết đi!
...............
.........
...
Mọi người lạnh lùng nhìn Vương thành chủ, không phải thỉnh cầu mà là bức ép. Một chỉ có một trăm người tiến đến, nhưng đội chủ giây lát lớn đến một vạn, rất nhanh tăng lên bốn mươi vạn.
Không chỉ là phủ thành chủ, trăm tòa thành trì gần như cùng lúc đối mặt tai kiếp to lớn.
Thành chủ Vương Thanh Sơn không ngừng trấn an:
- Ta bảo đảm sẽ báo cáo với tông xử lý thích đáng, xử lý ổn thỏa cho mọi người câu trả lời vừa lòng.
Cùng lúc đó, thành chủ Vương Thanh Sơn biết không thể đỡ được, cần trong tông ra mặt trấn áp, nếu không thì người trong phủ thành chủ không một ai thoát khỏi.
Bốn mươi vạn người lại tăng lên, năm mươi vạn, sáu mươi vạn.
Càng lúc càng nhiều tu giả chờ đợi câu trả lời.
Thành chủ trăm thành kinh hãi.
Đại Vũ Thiên tông, một tòa cung điện to lớn.
Hắc Vũ chân quân chậm rãi thu công, vẻ mặt có chút vui mừng.
Ngoài điện có người hét to:
- Tông chủ, tông chủ, nguy rồi, nguy rồi!
Hắc Vũ chân quân nét mặt sa sầm nói:
- Vào đi!
Vèo vèo vèo!
Phút chốc gần trăm người vội vã xông vào đại điện.
Hắc Vũ chân quân nheo mắt lại.
Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:
- Có chuyện gì mà bối rối hoảng hốt như vậy?
- Tiên giới, ta là thành chủ Thiên Lam thành, vài chục vạn điêu dân vây công phủ thành chủ!
- Tông chủ, ta là thành chủ Thủ Khai thành, vài chục vạn điêu dân vây công phủ thành chủ!
- Tông chủ, điêu dân làm loạn, ta...
- Điêu dân...
- Điêu dân...
............
.........
......
Giống như đã bàn bạc trước, mọi người nói lên sự việc đều là trăm thành biến động.
Hắc Vũ chân quân nhướng mày, đến đẳng cấp như gã thì không còn quản lý trăm tòa thành trì, bởi vì gã có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Mắt nhìn rộng khắp thiên hạ, ứng đối các đại trung vị tông môn, còn có Đại Trăn hoàng triều đều cần Hắc Vũ chân quân vắt óc đối phó.
thành trì? Trăm thành trì?
Hắc Vũ chân quân biến sắc mặt nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Mặc dù Hắc Vũ chân quân không cai quản trăm thành những cũng biết tầm quan trọng của các thành trì, gã biết có lẽ đã xảy ra chuyện lớn.
Hắc Vũ chân quân nhíu chặt chân mày.
Hắc Vũ chân quân nheo mắt, trong mắt lóe tia sáng lạnh:
- Chí Đông Tiền Hành? Thiên Hạ Đệ Nhất Xá sao?
- Đúng vậy. Bây giờ nên làm sao thưa tông chủ?
- Tông chủ, hiện tại bạo động ngày càng lớn.
- Dân chúng trăm thành gào la đòi trả tiền, nên làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.