Quyển 5 - Chương 3: Vụ giết người ly kỳ
Quan Kỳ
22/01/2014
Giọng điệu của Cổ Nguyệt Thánh Tử lạnh lẽo âm trầm nói.
- Hừ, đây là quyết định của phụ thân, liên quan gì đến ta?
Dương Chí Cửu một chút cũng không nhường nói.
- Mặc Vũ Hề tại Thánh Địa, địa vị cực thấp. Chỉ là ép cưới Mặc Vũ Hề mà thôi, sao phải phí nhiều công sức như thế? Còn giết chết nhiều người như vậy?
Cổ Nguyệt Thánh Tử trầm giọng nói.
- Ta làm sao biết được. Hừ, ta không có thời gian cùng ngươi đứng nhìn những người chết này. Ta còn muốn tìm Mặc Vũ Hề cầu hôn!
Dương Chí Cửu vung tay áo một cái, đi ra khỏi đại điện.
Nhìn Dương Chí Cửu rời đi, sắc mặt Cổ Nguyệt Thánh Tử càng thêm khó coi.
Hắn nhìn lại bảy cỗ quan tài kia.
- Lão nhị, lão tam, ta mặc kệ các ngươi chết như thế nào, các ngươi nhất định sẽ sống lại. Bằng không, ta nhất định sẽ báo thù cho các ngươi! Sinh trong gia đình này, là may mắn của chúng ta, cũng là nỗi bi ai của chúng ta!
Cổ Nguyệt Thánh Tử khổ sở nói.
Diêm Xuyên, Kim Đại Vũ bay trên không trung. Giờ phút này hai thân ảnh mặc áo bào tím đang ngăn cản phía trước mặt bọn họ.
- Ta đã xem qua chân dung của hắn. Diêm Xuyên, chủ nhân hoàng triều Đại Trăn!
Một người nam mặc áo bào tím lạnh giọng quát.
- Ngươi chính là Diêm Xuyên?
Ánh mắt người kia sáng lên nói.
- Các ngươi là người phương nào?
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn hai người bỗng nhiên xuất hiện chặn đường này.
- Chúng ta là Chân Quân của Lam U Tông!
Một người trong đó nói.
- Ồ? Lam U Tông? Đó là tông môn trung vị xếp thứ mười tại Đông Thần Châu sao? Nghe nói Tông chủ các ngươi đã từng là đệ tử của Thánh Địa Đại Chiêu. Sau đó được Kinh Chiếu cho phép, mới mở ra Lam U Tông, làm một nhánh phụ thuộc vào Thánh Địa Đại Chiêu?
Diêm Xuyên nhớ lại nói.
- Biết là tốt rồi. Tông chủ chúng ta là cường giả thượng Hư Cảnh. Diêm Xuyên. Ngươi còn không bó tay chịu trói!
Một nam tử mặc áo bào tím kêu lên.
- Bó tay chịu trói? Diêm Xuyên ta và Lam U Tông các ngươi không có bất kỳ điều gì liên quan?
Diêm Xuyên nghi hoặc nói.
- Đúng không có liên quan. Nhưng ngươi và Mặc Vũ Hề lại có liên quan. Theo lời đồn đại, ngươi là tình lang của Mặc Vũ Hề. Mặc Vũ Hề giết chết con tai của Tông chủ chúng ta. Hiện tại nàng đang trốn ở chỗ của Mạnh Văn Nhược. Chỉ cần bắt được ngươi, ta không tin Mặc Vũ Hề còn không đi ra!
Nam tử mặc áo bào tím kia quát lên.
Mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại:
- Thật sao?
- Sư huynh, trực tiếp bắt lại là được rồi. Không cần phí lời với hắn làm gì!
Một người mặc áo bào tím khác kêu lên.
- Đúng!
Hai người nhanh chóng xông về phía Diêm Xuyên.
Ầm!
Trong nháy mắt Kim Đại Vũ xông lên phía trước, nhanh chóng đánh ra hai quyền. Ba người lập tức chiến đấu với nhau.
Kim Đại Vũ chiến đấu cực kỳ hung hãn. Hắn vừa rống giận, vừa ra quyền với lực lượng cực kỳ cường đại. Trên nắm tay còn mang theo một lực lượng thiêu đốt.
Ầm! Ầm!
Pháp bảo của hai người mặc áo bào tím lập tức bị Kim Đại Vũ đánh cho biến hình.
- A! A!
Trong chớp mắt, hai cường giả mặc ác bào tím bị đánh bay ra ngoài.
Diêm Xuyên cũng không ngừng lại, tiếp tục bay về phía phủ thành chủ.
Rất nhanh, hắn đã bay đến trước phủ thành chủ.
- Người tới người phương nào?
Trong Phủ thành chủ có người ra ngăn cản.
- Đi xuống đi!
Tiếp sau đó liền nghe thấy giọng nói của Văn Nhược tiên sinh truyền tới.
- Vâng!
Thủ vệ lui lại. Diêm Xuyên và Kim Đại Vũ cũng nhìn thấy Văn Nhược tiên sinh.
- Ha ha, Diêm Hoàng. Ngày hôm qua ta và thánh nữ vừa nhắc tới ngươi, ngày hôm nay ngươi đã đến. Xin mời!
Văn Nhược tiên sinh lập tức tiến lên cười nói.
Hít sâu một cái, Diêm Xuyên nhìn Văn Nhược tiên sinh nói:
- Văn Nhược tiên sinh, lần này đa tạ!
- Ha ha, ta cũng không làm gì. Mời. Trước tiên hãy gặp thánh nữ đã. Mọi chuyện khác nói sau!
Văn Nhược cười nói.
- Được!
Dưới sự dẫn dắt của Văn Nhược tiên sinh, Diêm Xuyên nhanh chóng đi tới bên ngoài một đại điện. Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ, còn có bốn nữ tử khác canh giữ bên ngoài đại điện.
- Diêm Hoàng!
Đám người Thanh Long nhất thời hưng phấn nói.
- Thánh nữ ở trong đại điện!
Bạch long lập tức nói.
- Các ngươi dẫn Kim Đại Vũ làm quen xung quanh một chút!
Diêm Xuyên nói.
- Ừm?
Đám người Thanh Long đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lúc này bọn họ mới kinh ngạc nhìn về phía Kim Đại Vũ.
Kim Đại Vũ?
- Đại Vũ Chân Quân?
Thanh Long kinh ngạc nói.
Văn Nhược tiên sinh cũng ngạc nhiên nhìn về phía Kim Đại Vũ đang đứng bên cạnh Diêm Xuyên.
Từ lúc Kim Đại Vũ tới, hắn chỉ luôn di phía sau Diêm Xuyên. Văn Nhược tiên sinh chỉ nghĩ đó là một thuộc hạ của Diêm Xuyên nên không để ý. Dù thế nào hắn cũng không thể ngờ được, đây lại là Đại Vũ Chân Quân?
Lúc trước, chuyện hoàng triều Đại Trăn diệt Đại Vũ Thiên Tông đã truyền đến tai Văn Nhược tiên sinh từ lâu. Nhưng dù thế nào Văn Nhược tiên sinh cũng không nghĩ ra được, người tùy tùng trước mắt của Diêm Xuyên, lại có thể là Đại Vũ Chân Quân?
- Vị này là quân đoàn trưởng thứ ba của hoàng triều Đại Trăn, Kim Đại Vũ!
Diêm Xuyên giới thiệu.
- Kính chào Kim đại nhân!
Mọi người có chút bối rối nói.
Thật sự thu phục? Nhưng đây là người sáng lập một trung vị tông môn! Hoàng triều của Diêm Xuyên chỉ tương đương với một hạ vị tông môn mà thôi. Người sang slập một trung vị tông môn lại là thần tử của một hoàng triều?
- Kim Đại Vũ, trước tiên ngươi làm quen xung quanh một chút, đề phòng bọn đạo chích ẩn nấp đi vào!
Diêm Xuyên nhìn Kim Đại Vũ phân phó nói.
- Được!
Kim Đại Vũ gật đầu một cái.
Diêm Xuyên và Văn Nhược bước vào đại điện.
Trong đại điện, Mặc Vũ Hề cũng đã nghe được tin tức từ ngoài điện. Giờ phút này, nàng cắn cắn miệng, trên mặt lộ vẻ cảm động thoáng mỉm cười.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người trong Thánh Địa Đại Chiêu đều tránh né Mặc Vũ Hề, sợ sẽ dẫn hỏa vào người. Người trợ giúp nàng chỉ có Văn Nhược tiên sinh, và Diêm Xuyên trước mắt!
- Diêm Hoàng, thánh nữ vẫn nhớ tới ngươi. Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng tin chắc Diêm Hoàng có thể hỗ trợ giải quyết!
Văn Nhược tiên sinh nói.
Diêm Xuyên gật gật đầu nói:
- Lúc trước ta ở trong thành cũng có nghe thấy vài điều. Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nói tới chuyện này, sắc mặt ba người dần dần trở nên nghiêm túc.
Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề. Mặc Vũ Hề nhớ lại một chút.
- Thư ta gửi cho chàng, chàng đã nhận được chứ?
Mặc Vũ Hề hỏi.
- Lẽ nào lại có liên quan tới bức thư kia?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Cũng gần như vậy. Người biết tin tức kia, ngoại trừ hai Đạo Quân, Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ còn lại năm Tông chủ tông môn thuộc sự quản lý của Đại Chiêu! Năm Tông chủ tông môn đều đã đến Đại Chu Thành! Ngươi biết năm tông môn thuộc sự quản lý của Đại Chiêu chứ?
Mặc Vũ Hề hỏi.
- Ừm, năm tông môn thuộc sự quản lý của Đại Chiêu, Tông chủ của bọn họ đều từng là người của Thánh Địa Đại Chiêu ra ngoài!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Đúng vậy, mặc dù là tông môn lệ thuộc, nhưng ở Thánh Địa Đại Chiêu, bọn họ vẫn rất có uy tín. Lần này năm tông chủ bọn họ đến đây dẫn theo một đứa con trai, hy vọng có thể được Thánh chủ coi trọng. Năm đại Tông chủ hiếm có lúc trở về, tìm Dậu Nguyệt, Mão Nhật ôn chuyện. Mão Nhật Đạo Quân bảo ta tiếp đón con của bọn họ một chút. Ngoài ra còn có bảy người con trai, con gai của Mão Nhật Đạo Quân cùng đi. Lúc đó ta không nghĩ nhiều, nên đã đáp ứng!
- Hừ, đây là quyết định của phụ thân, liên quan gì đến ta?
Dương Chí Cửu một chút cũng không nhường nói.
- Mặc Vũ Hề tại Thánh Địa, địa vị cực thấp. Chỉ là ép cưới Mặc Vũ Hề mà thôi, sao phải phí nhiều công sức như thế? Còn giết chết nhiều người như vậy?
Cổ Nguyệt Thánh Tử trầm giọng nói.
- Ta làm sao biết được. Hừ, ta không có thời gian cùng ngươi đứng nhìn những người chết này. Ta còn muốn tìm Mặc Vũ Hề cầu hôn!
Dương Chí Cửu vung tay áo một cái, đi ra khỏi đại điện.
Nhìn Dương Chí Cửu rời đi, sắc mặt Cổ Nguyệt Thánh Tử càng thêm khó coi.
Hắn nhìn lại bảy cỗ quan tài kia.
- Lão nhị, lão tam, ta mặc kệ các ngươi chết như thế nào, các ngươi nhất định sẽ sống lại. Bằng không, ta nhất định sẽ báo thù cho các ngươi! Sinh trong gia đình này, là may mắn của chúng ta, cũng là nỗi bi ai của chúng ta!
Cổ Nguyệt Thánh Tử khổ sở nói.
Diêm Xuyên, Kim Đại Vũ bay trên không trung. Giờ phút này hai thân ảnh mặc áo bào tím đang ngăn cản phía trước mặt bọn họ.
- Ta đã xem qua chân dung của hắn. Diêm Xuyên, chủ nhân hoàng triều Đại Trăn!
Một người nam mặc áo bào tím lạnh giọng quát.
- Ngươi chính là Diêm Xuyên?
Ánh mắt người kia sáng lên nói.
- Các ngươi là người phương nào?
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn hai người bỗng nhiên xuất hiện chặn đường này.
- Chúng ta là Chân Quân của Lam U Tông!
Một người trong đó nói.
- Ồ? Lam U Tông? Đó là tông môn trung vị xếp thứ mười tại Đông Thần Châu sao? Nghe nói Tông chủ các ngươi đã từng là đệ tử của Thánh Địa Đại Chiêu. Sau đó được Kinh Chiếu cho phép, mới mở ra Lam U Tông, làm một nhánh phụ thuộc vào Thánh Địa Đại Chiêu?
Diêm Xuyên nhớ lại nói.
- Biết là tốt rồi. Tông chủ chúng ta là cường giả thượng Hư Cảnh. Diêm Xuyên. Ngươi còn không bó tay chịu trói!
Một nam tử mặc áo bào tím kêu lên.
- Bó tay chịu trói? Diêm Xuyên ta và Lam U Tông các ngươi không có bất kỳ điều gì liên quan?
Diêm Xuyên nghi hoặc nói.
- Đúng không có liên quan. Nhưng ngươi và Mặc Vũ Hề lại có liên quan. Theo lời đồn đại, ngươi là tình lang của Mặc Vũ Hề. Mặc Vũ Hề giết chết con tai của Tông chủ chúng ta. Hiện tại nàng đang trốn ở chỗ của Mạnh Văn Nhược. Chỉ cần bắt được ngươi, ta không tin Mặc Vũ Hề còn không đi ra!
Nam tử mặc áo bào tím kia quát lên.
Mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại:
- Thật sao?
- Sư huynh, trực tiếp bắt lại là được rồi. Không cần phí lời với hắn làm gì!
Một người mặc áo bào tím khác kêu lên.
- Đúng!
Hai người nhanh chóng xông về phía Diêm Xuyên.
Ầm!
Trong nháy mắt Kim Đại Vũ xông lên phía trước, nhanh chóng đánh ra hai quyền. Ba người lập tức chiến đấu với nhau.
Kim Đại Vũ chiến đấu cực kỳ hung hãn. Hắn vừa rống giận, vừa ra quyền với lực lượng cực kỳ cường đại. Trên nắm tay còn mang theo một lực lượng thiêu đốt.
Ầm! Ầm!
Pháp bảo của hai người mặc áo bào tím lập tức bị Kim Đại Vũ đánh cho biến hình.
- A! A!
Trong chớp mắt, hai cường giả mặc ác bào tím bị đánh bay ra ngoài.
Diêm Xuyên cũng không ngừng lại, tiếp tục bay về phía phủ thành chủ.
Rất nhanh, hắn đã bay đến trước phủ thành chủ.
- Người tới người phương nào?
Trong Phủ thành chủ có người ra ngăn cản.
- Đi xuống đi!
Tiếp sau đó liền nghe thấy giọng nói của Văn Nhược tiên sinh truyền tới.
- Vâng!
Thủ vệ lui lại. Diêm Xuyên và Kim Đại Vũ cũng nhìn thấy Văn Nhược tiên sinh.
- Ha ha, Diêm Hoàng. Ngày hôm qua ta và thánh nữ vừa nhắc tới ngươi, ngày hôm nay ngươi đã đến. Xin mời!
Văn Nhược tiên sinh lập tức tiến lên cười nói.
Hít sâu một cái, Diêm Xuyên nhìn Văn Nhược tiên sinh nói:
- Văn Nhược tiên sinh, lần này đa tạ!
- Ha ha, ta cũng không làm gì. Mời. Trước tiên hãy gặp thánh nữ đã. Mọi chuyện khác nói sau!
Văn Nhược cười nói.
- Được!
Dưới sự dẫn dắt của Văn Nhược tiên sinh, Diêm Xuyên nhanh chóng đi tới bên ngoài một đại điện. Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ, còn có bốn nữ tử khác canh giữ bên ngoài đại điện.
- Diêm Hoàng!
Đám người Thanh Long nhất thời hưng phấn nói.
- Thánh nữ ở trong đại điện!
Bạch long lập tức nói.
- Các ngươi dẫn Kim Đại Vũ làm quen xung quanh một chút!
Diêm Xuyên nói.
- Ừm?
Đám người Thanh Long đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lúc này bọn họ mới kinh ngạc nhìn về phía Kim Đại Vũ.
Kim Đại Vũ?
- Đại Vũ Chân Quân?
Thanh Long kinh ngạc nói.
Văn Nhược tiên sinh cũng ngạc nhiên nhìn về phía Kim Đại Vũ đang đứng bên cạnh Diêm Xuyên.
Từ lúc Kim Đại Vũ tới, hắn chỉ luôn di phía sau Diêm Xuyên. Văn Nhược tiên sinh chỉ nghĩ đó là một thuộc hạ của Diêm Xuyên nên không để ý. Dù thế nào hắn cũng không thể ngờ được, đây lại là Đại Vũ Chân Quân?
Lúc trước, chuyện hoàng triều Đại Trăn diệt Đại Vũ Thiên Tông đã truyền đến tai Văn Nhược tiên sinh từ lâu. Nhưng dù thế nào Văn Nhược tiên sinh cũng không nghĩ ra được, người tùy tùng trước mắt của Diêm Xuyên, lại có thể là Đại Vũ Chân Quân?
- Vị này là quân đoàn trưởng thứ ba của hoàng triều Đại Trăn, Kim Đại Vũ!
Diêm Xuyên giới thiệu.
- Kính chào Kim đại nhân!
Mọi người có chút bối rối nói.
Thật sự thu phục? Nhưng đây là người sáng lập một trung vị tông môn! Hoàng triều của Diêm Xuyên chỉ tương đương với một hạ vị tông môn mà thôi. Người sang slập một trung vị tông môn lại là thần tử của một hoàng triều?
- Kim Đại Vũ, trước tiên ngươi làm quen xung quanh một chút, đề phòng bọn đạo chích ẩn nấp đi vào!
Diêm Xuyên nhìn Kim Đại Vũ phân phó nói.
- Được!
Kim Đại Vũ gật đầu một cái.
Diêm Xuyên và Văn Nhược bước vào đại điện.
Trong đại điện, Mặc Vũ Hề cũng đã nghe được tin tức từ ngoài điện. Giờ phút này, nàng cắn cắn miệng, trên mặt lộ vẻ cảm động thoáng mỉm cười.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người trong Thánh Địa Đại Chiêu đều tránh né Mặc Vũ Hề, sợ sẽ dẫn hỏa vào người. Người trợ giúp nàng chỉ có Văn Nhược tiên sinh, và Diêm Xuyên trước mắt!
- Diêm Hoàng, thánh nữ vẫn nhớ tới ngươi. Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng tin chắc Diêm Hoàng có thể hỗ trợ giải quyết!
Văn Nhược tiên sinh nói.
Diêm Xuyên gật gật đầu nói:
- Lúc trước ta ở trong thành cũng có nghe thấy vài điều. Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nói tới chuyện này, sắc mặt ba người dần dần trở nên nghiêm túc.
Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề. Mặc Vũ Hề nhớ lại một chút.
- Thư ta gửi cho chàng, chàng đã nhận được chứ?
Mặc Vũ Hề hỏi.
- Lẽ nào lại có liên quan tới bức thư kia?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Cũng gần như vậy. Người biết tin tức kia, ngoại trừ hai Đạo Quân, Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ còn lại năm Tông chủ tông môn thuộc sự quản lý của Đại Chiêu! Năm Tông chủ tông môn đều đã đến Đại Chu Thành! Ngươi biết năm tông môn thuộc sự quản lý của Đại Chiêu chứ?
Mặc Vũ Hề hỏi.
- Ừm, năm tông môn thuộc sự quản lý của Đại Chiêu, Tông chủ của bọn họ đều từng là người của Thánh Địa Đại Chiêu ra ngoài!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Đúng vậy, mặc dù là tông môn lệ thuộc, nhưng ở Thánh Địa Đại Chiêu, bọn họ vẫn rất có uy tín. Lần này năm tông chủ bọn họ đến đây dẫn theo một đứa con trai, hy vọng có thể được Thánh chủ coi trọng. Năm đại Tông chủ hiếm có lúc trở về, tìm Dậu Nguyệt, Mão Nhật ôn chuyện. Mão Nhật Đạo Quân bảo ta tiếp đón con của bọn họ một chút. Ngoài ra còn có bảy người con trai, con gai của Mão Nhật Đạo Quân cùng đi. Lúc đó ta không nghĩ nhiều, nên đã đáp ứng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.