Quyển 5 - Chương 14: Vũ Hề đạo quân
Quan Kỳ
10/02/2014
Sắc mặt Diêm Xuyên lộ ra một tia thắng lợi mỉm cười. Mặc Vũ Hề nắm lấy tay áo của Diêm Xuyên. Cả người nàng đều run rẩy. Nếu không phải đang ở trong đại điện Vũ thị, có lẽ nàng đã nhảy dựng lên hoan hô.
Bảy hồn vừa có tung tích, tất cả những lời nói dối khác sẽ tự sụp đổ!
Mặc Vũ Hề được trả lại sự trong sạch.
Văn Nhược tiên sinh lộ ra một nụ cười hưng phấn. Hắn nhìn về phía Diêm Xuyên đầy sùng bái.
Năm đại Tông chủ, mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm. Tiếp theo mỗi người tức giận xấu hổ thành hận. Con của mình bị giết chết hết. Nhưng bảy người con của Mão Nhật Đạo Quân còn sống? Là Mão Nhật Đạo Quân cố ý?
Năm đại Tông chủ nhìn về phía Mão Nhật Đạo Quân đầy thù hận.
Thân hình Mão Nhật Đạo Quân mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững nổi. Thân thể căng thẳng, dường như trong nháy mắt mất hết khí lực. Hắn cảm thấy vô cùng cay đắng.
Đại điện náo động. Vụ án gần như đã rõ ràng. Không phải là do Mặc Vũ Hề ra tay. Mặc Vũ Hề bị oan.
Thượng Quan Uyển Nhi lộ ra một tia hưng phấn, nhìn Diêm Xuyên, nhìn Mặc Vũ Hề, lại nhìn về phía Kinh Chiếu đứng đầu đại điện.
Trong mắt Kinh Chiếu loé ra một tia tinh quang, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt. Tuy nhiên, Kinh Chiếu không phải đang nhìn Mặc Vũ Hề. Vừa nãy trong quá trình biện hộ, Diêm Xuyên đã khống chế toàn cục. Bầu không khí, tâm tình kia hắn đều nắm chặt, đã đạt tới cực hạn!
Lúc trước Diêm Xuyên nói tới một phiên bản khác, nếu truy cứu ra, căn bản đó chỉ là một loại suy đoán, căn bản không thể tạo thành sự thực. Bởi vì suy đoán này căn bản không có chứng cứ có thể nói ra được.
Nhưng bây giờ, một câu nói của Dương Chí Cửu, đã khiến từng câu nói của Diêm Xuyên trở nên vững chắc. Bởi vì, hiện tại đã có chứng cứ! Đã có chứng cứ rồi!
Mặc kệ sự thực thế nào, Mặc Vũ Hề căn bản là bị hung thủ giá họa.
Năm đại Tông chủ đồng thời đưa ánh mắt lạnh nhìn về phía Dương Chí Cửu.
Mặc Vũ Hề xúc động nắm lấy tay áo Diêm Xuyên. Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vào mu bàn tay của Mặc Vũ Hề để an ủi. Tiếp theo hắn đưa mắt ra hiệu cho Mặc Vũ Hề.
Mặc Vũ Hề nhất thời tiến lên.
- Bẩm Thánh chủ, chứng cứ xác thực. Mong Thánh chủ hạ lệnh, tới 'Dưỡng âm tư quỷ trì' bên trong Mão Nhật Cung lấy ra bảy thần hồn, làm chứng cho sự trong sạch của Vũ Hề!
Mặc Vũ Hề trịnh trọng nói.
Mão Nhật Đạo Quân vừa nghe, mặt nhất thời mặt biến sắc. Hắn xoay người quỳ xuống nói.
- Thánh chủ, thuộc hạ nhất thời hồ đồ, cầu xin Thánh chủ nể tình thuộc hạ đã nhiều năm cực khổ đi theo thánh chủ, mông thánh chủ bỏ qua cho tiểu nhi Dương Chí Cửu!
Mão Nhật Đạo Quân hoảng sợ nói.
- Thánh chủ, con của ta chết oan uổng. Cầu xin Thánh chủ làm chủ!
Lam U Chân Quân xoay người cung kính nói.
- Thánh chủ, mong thánh chủ làm chủ cho con của ta!
Bốn đại Tông chủ khác đều mở miệng kêu lên.
Dương Chí Cửu, Cổ Nguyệt Thánh Tử đứng như trời chồng ngay giữa đại điện.
Dương Chí Cửu sợ hãi quỳ xuống kêu lên:
- Không phải ta, không phải ta làm, Thánh chủ minh giám!
Cổ Nguyệt Thánh Tử lại nhìn về phía tiên thạch hệ hỏa.
Nhưng tiên thạch hệ hỏa này làm quá giống.
- Tại sao? Nếu đây không phải là thần hồn của tam đệ ta, vì sao có thể liên kết với tâm thần của ta?
Cổ Nguyệt Thánh Tử xông tới kêu lên.
Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề không để ý đến hắn.
Văn Nhược tiên sinh lại cười khổ nói:
- Cổ Nguyệt Thánh Tử, đại thế đã định. Thánh nữ vốn vô tội, ngươi không cần dây dưa nữa!
- Ta hỏi tại sao?
Cổ Nguyệt Thánh Tử cả giận nói.
Bởi vì Cổ Nguyệt Thánh Tử hiểu rõ, một khi để lộ ra bảy thần hồn kia tất cả đều sẽ hỏng việc.
- Liên kết với tâm thần của ngươi, vì trong đó có tóc của ngươi. Khí tức của tam đệ ngươi là do máu tam đệ ngươi lưu lại trong Bắc Mặc Điện.
Văn Nhược tiên sinh giải thích.
- A, Diêm Xuyên, ngươi lừa ta!
Cổ Nguyệt Thánh Tử gầm cả giận nói.
Cổ Nguyệt Thánh Tử gầm lên phẫn nộ, khiến một đám Chân Quân trong đại điện cũng kinh ngạc. Lừa ngươi? Đâu chỉ lừa ngươi! Gần như tất cả mọi người trong đại điện đều bị Diêm Xuyên lừa!
Dùng một âm mưu để làm chân tướng phải nổi lên? Rất nhiều người đều thương hại thoáng nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh Tử. Sao phải khổ như vậy?
Trên long ỷ, Kinh Chiếu cũng lộ ra một nụ cười nhạt, nhìn tiên thạch kia.
- Cổ Nguyệt Thánh Tử, đây không phải là lừa. Cái này gọi là lấy cách của người, trả lại cho người! Ngươi nên tự mình thu xếp cho ổn thoả đi!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
Hai mắt Cổ Nguyệt Thánh Tử đỏ ửng. Hắn cầm lấy tiên thạch, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn.
Hận! Hận ai đây? Đây đều là do phụ thân và Dương Chí Cửu làm ra. Người ta chỉ vì tự vệ muốn vạch trần chân tướng mà thôi!
Cổ Nguyệt Thánh Tử quay đầu, ôm nỗi hận nhìn về phía Dương Chí Cửu.
Mão Nhật Đạo Quân quỳ gối trước mặt Kinh Chiếu, không ngừng nhận sai.
- Cầu xin Thánh chủ khai ân. Cầu xin Thánh chủ tha thứ cho tiểu nhi Dương Chí Cửu!
Mão Nhật Đạo Quân quỳ lạy cầu xin Kinh Chiếu.
Cổ Nguyệt Thánh Tử quay đầu nhìn lại, trong mắt lại ươn ướt. Phụ thân quỳ xuống cầu xin như vậy, chỉ vì muốn bảo vệ Dương Chí Cửu. Vậy còn tám huynh đệ mình thì sao?
- Mão Nhật Đạo Quân, ngươi có biết tội của ngươi không?
Kinh Chiếu lãnh đạm nói.
- Vâng, Mão Nhật đã biết sai. Cầu xin Thánh chủ, cầu xin Thánh chủ khai ân!
Mão Nhật Đạo Quân khẩn cầu.
- Vậy ngươi nói xem, việc này phải làm sao bây giờ?
Kinh Chiếu thản nhiên nói.
Kinh Chiếu hỏi Mão Nhật xử trí như thế nào, nhất thời lộ rõ một tia thiên vị. Ánh mắt Mão Nhật Đạo Quân lập tức sáng ngời.
- Thánh chủ yên tâm, giết người thì đền mạng. Ai giết, để người đó đền mạng.
Mão Nhật Đạo Quân lập tức nói.
- Phụ thân!
Cổ Nguyệt Thánh Tử kêu sợ hãi.
Giết người thì đền mạng? Mão Nhật Đạo Quân muốn bỏ qua thủ phạm thật sự phía sau bức màn, muốn dùng tính mạng của đệ đệ, muội muội mình để đền mạng?
- Không nên. Phụ thân, bọn họ cũng là con của người!
Cổ Nguyệt Thánh Tử vội la lên, trong mắt đang chảy ra những giọt nước mắt tuyệt vọng.
Như Diêm Xuyên từng nói, từ nhỏ tám huynh đệ bọn họ đã chịu những đãi ngộ bất công. Từ lâu tình cảm giữa bọn họ chẳng khác nào tay chân. Giờ phút này nhìn thấy Mão Nhật Đạo Quân vì bảo vệ Dương Chí Cửu, muốn lấy mấy đệ muội ra khai đao, trong lòng Cổ Nguyệt Thánh Tử trở nên buốt lạnh.
Giờ phút này tất nhiên Mão Nhật Đạo Quân không để ý tới Cổ Nguyệt Thánh Tử. Hắn tiếp tục nói.
- Thánh chủ yên tâm, đối với sự kiện lần này, ta sẽ có những bồi thường thỏa đáng cho từng người bị hại. Ta nhất định, bảo đảm!
Mão Nhật Đạo Quân nói cực kỳ thành khẩn.
Kinh Chiếu thoả mãn gật đầu một cái. Đương nhiên, những điều này đối với Kinh Chiếu mà nói, đều không phải chuyện gì lớn. Thế giới trong mắt Kinh Chiếu và thế giới trong mắt của bọn họ từ lâu đã không cùng một đẳng cấp.
- Mặc Vũ Hề!
Kinh Chiếu bỗng nhiên mở miệng nói.
- Có mặt, đệ tử có mặt!
Mặc Vũ Hề nhanh chóng tiến lên một bước.
- Lần này, ngươi phải chịu ủy khuất. Bản tôn đã nhận được lệnh bài Vũ thị. Bắt đầu từ hôm nay, Mặc Vũ Hề thăng cấp thành đạo quân mới của Thánh Địa Đại Chiêu!
Kinh Chiếu nhẹ giọng mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.