Quyển 2 - Chương 134: Vũ trưởng lão khóc ôm hận mà chết.
Quan Kỳ
10/10/2013
Mục Dã vương biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi, lão định dùng Giải Thể đại pháp!
- Chém!
Mười người cùng lúc chém xuống.
Vù vù!
Ánh sáng chói lòa lần thứ hai đâm mù mắt các tu giả.
Khí thế quanh thân Vũ trưởng lão tăng mạnh, lực lượng hơn lúc trước gấp mấy lần. Trườmg kiếm vung ta, một cương kiếm to lớn đỡ lấy đòn mười Thần cảnh cùng đánh ra.
Vù vù!
Mười Thần cảnh và Vũ trưởng lão giằng co, hai lực lượng va nhau. Mười Thần cảnh không dám rút kiếm, nếu không thì uy lực một kiếm của Vũ trưởng lão có lẽ sẽ lấy mạng họ.
Diêm Xuyên, mười Thần cảnh hết sức đối kháng.
- Grao!
Vũ trưởng lão rống dài, mạnh mẽ áp chế mười bóng người.
thời gian Giải Thể đại pháp không dài, Vũ trưởng lão bùng phát sức mạnh hung ác chưa từng có.
Nhưng trận pháp Diêm Xuyên khống chế mười Thần cảnh vô cùng tinh diệu, dù bị áp chế căn gao nhưng Vũ trưởng lão không thể giết họ.
Mắt Vũ trưởng lão lóe tia độc ác:
- Tử mẫu kiếm xuất!
Vù vù!
Trườmg kiếm trong tay Vũ trưởng lão ở chính giữa tách rời, dường như bỗng nhiên đào rỗng một thanh tiểu kiếm.
Trườmg kiếm bỗng biến rôngx ruột nhưng vẫn chịu tải lực lượng của Vũ trưởng lão, tiểu kiếm bay lên trời bắn nhanh hướng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên biến sắc mặt nói:
- Đứng lại cho ta!
Tử Tử giật mình kêu lên:
- Đường tỷ!
Chỗ tiểu kiếm bắn tới là nơi bản thể Diêm Xuyên đứng.
Vũ trưởng lão muốn tru sát Diêm Xuyên mới cam lòng.
Mộng Hồng Anh cũng nhìn ra nhưng nàng không định cứu Diêm Xuyên. Diêm Xuyên là căn bản níu giữ Tử Tử, tại sao nàng phải cứu hắn?
Miêu Miêu giật mình kêu lên:
- Meo!
Nhưng thực lực của Miêu Miêu quá thấp, dù lúc trước rống lùi thiên kiếp nhưng hiện tại căn bản không thể giúp đỡ được gì.
Mắt thấy trườmg kiếm sắp bắn tới bản thể Diêm Xuyên.
Mộng Hồng Anh mắt lạnh nhìn, bên kia Vũ trưởng lão lộ nụ cười điên cuồng.
‘Phùng Thản Nhiên’ và mười Thần cảnh không thể giúp gì được.
Vũ trưởng lão hưng phấn cười to:
- Ha ha ha ha!
Mắt thấy tiểu kiếm bắn tới Diêm Xuyên.
Vèo!
Bỗng một bóng áo tím che trước mặt Diêm Xuyên.
Phập!
Một kiếm đâm vào ngực bóng áo tím.
Mộng Hồng Anh giật mình kêu lên:
- Tử Tử!
Là Tử Tử, khi trườmg kiếm đâm vào Diêm Xuyên thì nàng dùng thân thể đỡ. Uy lực của tiểu kiếm bất phàm, nhưng mới đâm vào ngực Tử Tử một lúc thì quái dị không thể tiếp tục tiến sâu hơn.
Diêm Xuyên giật mình kêu lên:
- Tử Tử!
Vũ trưởng lão cực kỳ tức giận hét:
- Khốn kiếp!
Thời gian như đứng lại ở giấy phút Tử Tử trúng kiếm. Ánh mắt Tử Tử xuyên qua mặt nạ nhìn ‘Phùng Thản Nhiên’ phía xa, ánh mắt giao nhau, trong mắt nàng tràn ngập tình yêu.
- Tử Tử!
Phía xa ‘Phùng Thản Nhiên’ thúc đẩy tất cả tiềm năng của tinh khí phân thân đánh vỡ hai bên giằng co.
Vèo!
Tinh khí phân thân nhanh chóng bay về, chớp mắt nhập vào thân thể của Phùng Thái Nhiên.
Bản thể Diêm Xuyên lập tức mở mắt ra.
Vũ trưởng lão thấy Diêm Xuyên rời đi thì thở ra, hưng phấn cuồng cười:
- Ha ha ha ha!
Vũ trưởng lão ánh mắt hưng phấn nói:
- Hôm nay các ngươi đừng mong chạy thoát, đều phải chết!
Nhưng Vũ trưởng lão chưa kịp giết đám Mục Dã vương thì khí thế khổng lồ đè ép lão không thở nổi.
Vũ trưởng lão kinh sợ bật thốt:
- Có chuyện gì?
Vũ trưởng lão chưa từng cảm nhận loại uy áo này, quá khủng bố, có chuyện gì?
Mục Dã vương nhìn phía xa Tử Tử trúng kiếm, lại xem Vũ trưởng lão biến sắc mặt, lộ vẻ thương hại.
Mục Dã vương lắc đầu, nói:
- Ngươi chết chắc rồi.
Mục Dã vương kêu gọi đám Thần cảnh lùi ra.
Đám Thần cảnh nhìn Vũ trưởng lão bằng ánh mắt 'Ngươi chết chắc rồi'.
Vũ trưởng lão đang khó hiểu thì trên đỉnh đầu bôngx có tiếng gầm rú điếc tai.
Ầm ầm!
Tiếng nổ ầm ĩ, bầu trời sáng sủa đột nhiên tối sầm.
Trong khoảnh khắc thiên hôn địa ám, bầu trời mênh mông tụ mây đen ngày càng dày. Vô tận lôi điện như từng con lôi long lăn lộn trong mây.
Vô tận mây đen này chĩa mục tiêu vào Vũ trưởng lão.
Mục Dã vương rống hướng bốn phương:
- Mau, mau rút về đại trận trong thành!
Ầm ầm!
Bốn phía các đệ tử Đại Hà tông phụ trách thúc đẩy đại trận hộ sơn rút lại trận pháp.
Vũ trưởng lão nhìn bầu trời mây đen cuồn cuộn, một vài mây đne biến thành lửa đỏ. Trời phạt khủng bố mạnh hơn lần trước đối với Diêm Xuyên gấp mười lần.
Quá đồ sộ, trên một con lôi long như bao bọc thiên hỏa, đè ép Vũ trưởng lão sắc mặt trắng bệch.
- Có chuyện gì? Ai có thể cho ta biết xảy ra chuyện gì?
Vũ trưởng lão bị thiên uy khổng lồ đè ép ngộp thở.
Trời phạt qua khủng bố!
Chưa từng thấy trời phạt khủng khiếp như vậy, tại sao là ta? Tại sao nhằm vào ta?
Trong lòng Vũ trưởng lão rít gào, nhưng trời phạt không thay đổi đối tượng, là chĩa vào mình,t ại sao? Tại sao?
Vũ trưởng lão gào thét:
- Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ, nói cho ta biết tại sao?
Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ trọng thương ngã xuống đất nhìn trên trời cuồn cuộn kiếp vân, nhìn lôi hỏa long bên trong kiếp vân cũng há hốc mồm, hóa đá.
Vũ trưởng lão gào thét:
- Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ, nói cho ta biết tại sao?
Thành chủ Trịnh Hồng nhìn Tử Tử, lắc đầu cười khổ nói:
- Ta sớm nên biết, sớm nên biết!
Thượng Vô Kỵ la lên:
- Là Tử Tử, ngươi giết một người không nên giết, ngươi tiêu rồi.
Vũ trưởng lão khó tin gào rống:
- Ta tiêu đời, cái gì gọi là ta tiêu đời?
Nhìn phía xa Tử Tử bị tiểu kiếm đâm trúng, trên mặt Vũ trưởng lão lóe tia căm hận.
Vũ trưởng lão buồn bực muốn hộc máu, gầm lên:
- Không có khả năng, không có khả năng, ngươi là nữ nhân của ông trời sao? Tại sao? Tại sao?
Ầm!
Rốt cuộc trong trời phạt có một lôi điện thô trắm trượng đánh xuống, lôi điện hình rồng, quanh thân vòng thiên hỏa. Nó đi qua đầu là không khí đốt cháy, dường như cả thiên địa thiêu đốt.
- Không, không!
Vũ trưởng lão sợ hãi rống lên, chạy trốn ra ngoài.
Vũ trưởng lão vừa chạy vừa khóc, thật không có thiên lý, không có thiên lý! Tại sao ông trời thiên vị nữ nhân đó quá vậy? Tại sao?
Vũ trưởng lão chạy trốn nhưng thiên hỏa lôi long càng nhanh hơn.
- Grao!
Thiên hỏa lôi long gầm lên, vọt tới trước mặt Vũ trưởng lão, đụng vào lão.
Ầm ầm!
Thiên hỏa, lôi điện chớp mắt bao phủ Vũ trưởng lão.
- A!
- A!
- Trời ạ!
- Trời ơi!
.......
Trong lôi hỏa Vũ trưởng lão hú hét một lúc rồi im bặt.
Ầm!
Lôi hỏa trở về kiếp vân, Vũ trưởng lão không để lại một chút tro bụi, chớp mắt bị hủy diệt hầu như không còn.
Hư cảnh mạnh mẽ giây lát không còn lại chút gì.
Quá rung động!
Các tu giả Vô Ưu thành kinh dị nhìn bầu trời.
Sớm biết Tử cô nương khủng bố, nhưng ai ngờ Tử cô nương khủng khiếp như vậy? Hư cảnh? Đây chính là Hư cảnh! giây lát bị diệt không còn mẩu xương, quá khủng khiếp!
...
Mục Dã vương mang theo đám Thần cảnh nhìn Vũ trưởng lão thành tro bụi, tuy rằng sớm có cảm giác nhưng vẫn bị tình cảnh rung động, nháy mắt hoá khí?
Tử cô nương quá khủng bố.
Không biết giờ phút này Tử cô nương như thế nào?
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Phía xa Phùng Thái Nhiên lảo đảo. Phút cuối Diêm Xuyên thúc đẩy tiềm năng của tinh khí phân thân đem lại hao tổn cực lớn, Phùng Thái Nhiên suy yếu nhưng không chết, chắc chắn có thể hồi phục
- Nguy rồi, lão định dùng Giải Thể đại pháp!
- Chém!
Mười người cùng lúc chém xuống.
Vù vù!
Ánh sáng chói lòa lần thứ hai đâm mù mắt các tu giả.
Khí thế quanh thân Vũ trưởng lão tăng mạnh, lực lượng hơn lúc trước gấp mấy lần. Trườmg kiếm vung ta, một cương kiếm to lớn đỡ lấy đòn mười Thần cảnh cùng đánh ra.
Vù vù!
Mười Thần cảnh và Vũ trưởng lão giằng co, hai lực lượng va nhau. Mười Thần cảnh không dám rút kiếm, nếu không thì uy lực một kiếm của Vũ trưởng lão có lẽ sẽ lấy mạng họ.
Diêm Xuyên, mười Thần cảnh hết sức đối kháng.
- Grao!
Vũ trưởng lão rống dài, mạnh mẽ áp chế mười bóng người.
thời gian Giải Thể đại pháp không dài, Vũ trưởng lão bùng phát sức mạnh hung ác chưa từng có.
Nhưng trận pháp Diêm Xuyên khống chế mười Thần cảnh vô cùng tinh diệu, dù bị áp chế căn gao nhưng Vũ trưởng lão không thể giết họ.
Mắt Vũ trưởng lão lóe tia độc ác:
- Tử mẫu kiếm xuất!
Vù vù!
Trườmg kiếm trong tay Vũ trưởng lão ở chính giữa tách rời, dường như bỗng nhiên đào rỗng một thanh tiểu kiếm.
Trườmg kiếm bỗng biến rôngx ruột nhưng vẫn chịu tải lực lượng của Vũ trưởng lão, tiểu kiếm bay lên trời bắn nhanh hướng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên biến sắc mặt nói:
- Đứng lại cho ta!
Tử Tử giật mình kêu lên:
- Đường tỷ!
Chỗ tiểu kiếm bắn tới là nơi bản thể Diêm Xuyên đứng.
Vũ trưởng lão muốn tru sát Diêm Xuyên mới cam lòng.
Mộng Hồng Anh cũng nhìn ra nhưng nàng không định cứu Diêm Xuyên. Diêm Xuyên là căn bản níu giữ Tử Tử, tại sao nàng phải cứu hắn?
Miêu Miêu giật mình kêu lên:
- Meo!
Nhưng thực lực của Miêu Miêu quá thấp, dù lúc trước rống lùi thiên kiếp nhưng hiện tại căn bản không thể giúp đỡ được gì.
Mắt thấy trườmg kiếm sắp bắn tới bản thể Diêm Xuyên.
Mộng Hồng Anh mắt lạnh nhìn, bên kia Vũ trưởng lão lộ nụ cười điên cuồng.
‘Phùng Thản Nhiên’ và mười Thần cảnh không thể giúp gì được.
Vũ trưởng lão hưng phấn cười to:
- Ha ha ha ha!
Mắt thấy tiểu kiếm bắn tới Diêm Xuyên.
Vèo!
Bỗng một bóng áo tím che trước mặt Diêm Xuyên.
Phập!
Một kiếm đâm vào ngực bóng áo tím.
Mộng Hồng Anh giật mình kêu lên:
- Tử Tử!
Là Tử Tử, khi trườmg kiếm đâm vào Diêm Xuyên thì nàng dùng thân thể đỡ. Uy lực của tiểu kiếm bất phàm, nhưng mới đâm vào ngực Tử Tử một lúc thì quái dị không thể tiếp tục tiến sâu hơn.
Diêm Xuyên giật mình kêu lên:
- Tử Tử!
Vũ trưởng lão cực kỳ tức giận hét:
- Khốn kiếp!
Thời gian như đứng lại ở giấy phút Tử Tử trúng kiếm. Ánh mắt Tử Tử xuyên qua mặt nạ nhìn ‘Phùng Thản Nhiên’ phía xa, ánh mắt giao nhau, trong mắt nàng tràn ngập tình yêu.
- Tử Tử!
Phía xa ‘Phùng Thản Nhiên’ thúc đẩy tất cả tiềm năng của tinh khí phân thân đánh vỡ hai bên giằng co.
Vèo!
Tinh khí phân thân nhanh chóng bay về, chớp mắt nhập vào thân thể của Phùng Thái Nhiên.
Bản thể Diêm Xuyên lập tức mở mắt ra.
Vũ trưởng lão thấy Diêm Xuyên rời đi thì thở ra, hưng phấn cuồng cười:
- Ha ha ha ha!
Vũ trưởng lão ánh mắt hưng phấn nói:
- Hôm nay các ngươi đừng mong chạy thoát, đều phải chết!
Nhưng Vũ trưởng lão chưa kịp giết đám Mục Dã vương thì khí thế khổng lồ đè ép lão không thở nổi.
Vũ trưởng lão kinh sợ bật thốt:
- Có chuyện gì?
Vũ trưởng lão chưa từng cảm nhận loại uy áo này, quá khủng bố, có chuyện gì?
Mục Dã vương nhìn phía xa Tử Tử trúng kiếm, lại xem Vũ trưởng lão biến sắc mặt, lộ vẻ thương hại.
Mục Dã vương lắc đầu, nói:
- Ngươi chết chắc rồi.
Mục Dã vương kêu gọi đám Thần cảnh lùi ra.
Đám Thần cảnh nhìn Vũ trưởng lão bằng ánh mắt 'Ngươi chết chắc rồi'.
Vũ trưởng lão đang khó hiểu thì trên đỉnh đầu bôngx có tiếng gầm rú điếc tai.
Ầm ầm!
Tiếng nổ ầm ĩ, bầu trời sáng sủa đột nhiên tối sầm.
Trong khoảnh khắc thiên hôn địa ám, bầu trời mênh mông tụ mây đen ngày càng dày. Vô tận lôi điện như từng con lôi long lăn lộn trong mây.
Vô tận mây đen này chĩa mục tiêu vào Vũ trưởng lão.
Mục Dã vương rống hướng bốn phương:
- Mau, mau rút về đại trận trong thành!
Ầm ầm!
Bốn phía các đệ tử Đại Hà tông phụ trách thúc đẩy đại trận hộ sơn rút lại trận pháp.
Vũ trưởng lão nhìn bầu trời mây đen cuồn cuộn, một vài mây đne biến thành lửa đỏ. Trời phạt khủng bố mạnh hơn lần trước đối với Diêm Xuyên gấp mười lần.
Quá đồ sộ, trên một con lôi long như bao bọc thiên hỏa, đè ép Vũ trưởng lão sắc mặt trắng bệch.
- Có chuyện gì? Ai có thể cho ta biết xảy ra chuyện gì?
Vũ trưởng lão bị thiên uy khổng lồ đè ép ngộp thở.
Trời phạt qua khủng bố!
Chưa từng thấy trời phạt khủng khiếp như vậy, tại sao là ta? Tại sao nhằm vào ta?
Trong lòng Vũ trưởng lão rít gào, nhưng trời phạt không thay đổi đối tượng, là chĩa vào mình,t ại sao? Tại sao?
Vũ trưởng lão gào thét:
- Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ, nói cho ta biết tại sao?
Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ trọng thương ngã xuống đất nhìn trên trời cuồn cuộn kiếp vân, nhìn lôi hỏa long bên trong kiếp vân cũng há hốc mồm, hóa đá.
Vũ trưởng lão gào thét:
- Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ, nói cho ta biết tại sao?
Thành chủ Trịnh Hồng nhìn Tử Tử, lắc đầu cười khổ nói:
- Ta sớm nên biết, sớm nên biết!
Thượng Vô Kỵ la lên:
- Là Tử Tử, ngươi giết một người không nên giết, ngươi tiêu rồi.
Vũ trưởng lão khó tin gào rống:
- Ta tiêu đời, cái gì gọi là ta tiêu đời?
Nhìn phía xa Tử Tử bị tiểu kiếm đâm trúng, trên mặt Vũ trưởng lão lóe tia căm hận.
Vũ trưởng lão buồn bực muốn hộc máu, gầm lên:
- Không có khả năng, không có khả năng, ngươi là nữ nhân của ông trời sao? Tại sao? Tại sao?
Ầm!
Rốt cuộc trong trời phạt có một lôi điện thô trắm trượng đánh xuống, lôi điện hình rồng, quanh thân vòng thiên hỏa. Nó đi qua đầu là không khí đốt cháy, dường như cả thiên địa thiêu đốt.
- Không, không!
Vũ trưởng lão sợ hãi rống lên, chạy trốn ra ngoài.
Vũ trưởng lão vừa chạy vừa khóc, thật không có thiên lý, không có thiên lý! Tại sao ông trời thiên vị nữ nhân đó quá vậy? Tại sao?
Vũ trưởng lão chạy trốn nhưng thiên hỏa lôi long càng nhanh hơn.
- Grao!
Thiên hỏa lôi long gầm lên, vọt tới trước mặt Vũ trưởng lão, đụng vào lão.
Ầm ầm!
Thiên hỏa, lôi điện chớp mắt bao phủ Vũ trưởng lão.
- A!
- A!
- Trời ạ!
- Trời ơi!
.......
Trong lôi hỏa Vũ trưởng lão hú hét một lúc rồi im bặt.
Ầm!
Lôi hỏa trở về kiếp vân, Vũ trưởng lão không để lại một chút tro bụi, chớp mắt bị hủy diệt hầu như không còn.
Hư cảnh mạnh mẽ giây lát không còn lại chút gì.
Quá rung động!
Các tu giả Vô Ưu thành kinh dị nhìn bầu trời.
Sớm biết Tử cô nương khủng bố, nhưng ai ngờ Tử cô nương khủng khiếp như vậy? Hư cảnh? Đây chính là Hư cảnh! giây lát bị diệt không còn mẩu xương, quá khủng khiếp!
...
Mục Dã vương mang theo đám Thần cảnh nhìn Vũ trưởng lão thành tro bụi, tuy rằng sớm có cảm giác nhưng vẫn bị tình cảnh rung động, nháy mắt hoá khí?
Tử cô nương quá khủng bố.
Không biết giờ phút này Tử cô nương như thế nào?
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Phía xa Phùng Thái Nhiên lảo đảo. Phút cuối Diêm Xuyên thúc đẩy tiềm năng của tinh khí phân thân đem lại hao tổn cực lớn, Phùng Thái Nhiên suy yếu nhưng không chết, chắc chắn có thể hồi phục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.