Quyển 10 - Chương 23: Xác của Hoàng Kim đại đế
Quan Kỳ
06/10/2014
Vù vù vù!
Trán của Kim Chúc Thú dường như phát ra tiếng ngân vang.
Tốc độ Kim Chúc Thú hút nguyên tố kim chúc bỗng tăng vọt gấp mười lần.
Ầm ầm ầm!
Nguyên tố kim chúc cuồn cuộn tụ tập hướng Kim Chúc Thú.
Ầm ầm ầm!
Nguyên tố kim chúc hư sông lớn cuồn cuộn lao hướng Kim Chúc Thú.
Diêm Xuyên đang hết sức giúp đỡ Kim Chúc Thú.
Bên kia, trong Hoàng Kim điện.
Két!
Sát Đế vươn tay mở ra nắp quan tài hoàng kim.
Quan tài hoàng kim bị mở ra, bên trong cũng có một thân thể, ngoại hình giống như Kim Chúc Thú, chẳng qua trong quan tài là màu hoàng kim. Toàn thân hoàng kim, giống như là thi thể hoàng kim, không nhúc nhích chút nào.
Mắt Sát Đế lóe tia vừa lòng:
- Hoàng Kim đại đế? Ha ha, quả nhiên bị phần mộ thị táng ở chỗ này!
Vù vù vù!
Sát Đế vung tay áo, thu lấy quan tài hoàng kim bao gồm xác của Hoàng Kim đại đế nằm bên trong.
Ầm ầm ầm!
Trong khoảnh khắc xác chết bị lấy đi, dường như cả mộ huyệt tan vỡ.
Mắt của âm ngư, dương ngư đột nhiên phát ra sức nóng cháy vô tận.
Ầm ầm ầm!
Sức nóng khiến khu vực âm ngư hoàn cảnh toàn bộ biến thành chí dương hoàn cảnh.
Ban đầu Thái Cực âm dương ngư nháy mắt tan vỡ, hóa thành vô tận đại hỏa, rào rạt thiêu đốt, chỉ có nơi Diêm Xuyên ở là còn giữ lại một phần lạnh băng.
Thái Âm Chân Thủy bị bốc hơi trong chớp mắt.
Sát Đế đứng trong biển lửa, nhìn hướng xa xa nơi Diêm Xuyên ở, nhíu mày. Cuối cùng Sát Đế không tiến lên mà trở về đường cũ, gã đi qua cái lỗ lúc trước đã đào, đi ra bên ngoài.
Phía xa, Bạch Khởi ngăn cản lửa lớn, canh giữ cho Diêm Xuyên.
Hình như Kim Chúc Thú có tri giác, ngón tay nhúc nhích.
Khóe môi Diêm Xuyên cong lên nụ cười vừa lòng.
Mặt trên một hỏa trì.
Kim Đại Vũ tức giận quát:
- Oa!
Quanh thân Kim Đại Vũ, trên dưới đều đầy vết thương.
Xung quanh bao vây nhiều tu giả.
Doãn Hận Thiên bịt miệng vết thương trên người, dưới đất có nhiều lông chim kim ô rơi rụng.
Trước mặt Kim Đại Vũ, hiện tại có một nam nhân áo tím đang đứng, chính là Độc Cô Đoạn Thiên.
Độc Cô Đoạn Thiên lạnh lùng cười:
- Nghiệt súc, hãy giao ra tất cả hỏa trì đây, thứ đó không phải là vật ngươi nên có!
Kim Đại Vũ tức giận quát:
- Khốn kiếp, trong không gian Toái Dương điện tất cả chỉ nhờ cơ duyên, nếu ngươi có cơ duyên thì tại sao không tự mình đi tìm?
Độc Cô Đoạn Thiên lạnh lùng cười:
- Ha ha ha ha, cơ duyên? Thực lực của ta chính là cơ duyên! Một mình ta kiếm làm sao tụ tập đủ?
Xung quanh, vô số tu giả biểu tình cực kỳ khó xem.
Có rất nhiều tu giả từng bị Độc Cô Đoạn Thiên cướp đoạt, nhưng không ai muốn đứng ra bênh vực Kim Đại Vũ, bởi vì Độc Cô Đoạn Thiên quá mạnh.
Độc Cô Đoạn Thiên cường đại đến mức từng lấy một địch năm, đánh năm Tổ Tiên tan tác.
Năm Tổ Tiên kia đã chuẩn bị sẵn sàng trước đó, nhưng kết quả đều bị Độc Cô Đoạn Thiên đánh bại.
Giờ phút này, mọi người nhìn Kim Đại Vũ rụng lông, trên mặt lộ vẻ thương hại.
Kim Đại Vũ không phục rống to:
- Oa!
Giờ phút này, Kim Đại Vũ không dám sử dụng Thân Hoàng Chung, bởi vì thực lực của Độc Cô Đoạn Thiên quá mạnh, cường đến mức gã cảm thấy cho dù có sử dụng Thần Hoàng Chung cũng vô ích.
Độc Cô Đoạn Thiên lạnh lùng nói:
- Lấy ra đây!
Doãn Hận Thiên che vết thương, nói:
- Kim đại nhân, cứ cho hắn đi, mối thù hôm nay sau này thánh vương nhất định sẽ trả lại giùm chúng ta.
Mắt Kim Đại Vũ lóe tia không cam lòng.
Khóe môi Độc Cô Đoạn Thiên cong lên nụ cười lạnh, tay vung trườmg kiếm.
Ầm ầm ầm!
Hư không xẹt qua luồng kiếm quang vạn trượng xông hướng Kim Đại Vũ.
Hình như Kim Đại Vũ kiềm không được nữa, há mồm phun không gian Toái Dương điện ra.
Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh!
Sóng âm điếc tai vang vọng bốn phía.
Ầm ầm ầm!
Hư không lắc lư.
Nhưng kiếm quang của Độc Cô Đoạn Thiên quá cường đại, rạch phá hư không, chém nát sóng âm của Thần Hoàng Chung, đánh vào Thần Hoàng Chung.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ điếc tai, xung quanh dấy lên bão tố.
Trùng kích mạnh mẽ đụng Thần Hoàng Chung bật ngược lại, vọt vào miệng Kim Đại Vũ.
Ầm ầm ầm!
Kim Đại Vũ lại văng ra, đập vào một ngọn núi to, núi to sụp đổ.
Mắt Độc Cô Đoạn Thiên sáng lên, nói:
- Cái chuông này cũng khá, hình như cũng là Thái Dương Hỏa Tinh Thạch đúc thành?
Kim Đại Vũ không cam lòng đứng dậy.
Độc Cô Đoạn Thiên lạnh lùng cười:
- Đừng cố nữa, giao ra đi, còn có cái chuông kia. Nể mặt Diêm Xuyên ta có thể không truy cứu ngươi!
Kim Đại Vũ căm hận thở hồng hộc.
Doãn Hận Thiên chua xót nói:
- Kim đại nhân, thôi đi, hãy chờ thánh vương trở về.
Kim Đại Vũ cứng cỏi gào thét:
- Không!
Mắt Độc Cô Đoạn Thiên lóe tia sắc lạnh:
- Hừ! Xem ra ngươi không muốn sống nữa!
Đang lúc Độc Cô Đoạn Thiên định làm thịt Kim Đại Vũ thì đột nhiên một thanh âm vang lên.
Một thanh âm tràn ngập lệ khí truyền đến:
- Không muốn sống? Kẻ không muốn sống chính là ngươi!
Độc Cô Đoạn Thiên nhướng mày, nhìn hỏa trì cách không xa.
Chỉ thấy trong hỏa trì chậm rãi trồi lên một người, mặc áo vàng, lưng cõng một hồ lô vàng to lớn, chính là Sát Đế đi ra từ mặt đất.
Kim Đại Vũ nhướng mày nói:
- Trảm Tiên hồ lô?
Kim Đại Vũ biết rõ tiên tổ đời thứ nhất của mình là Đông Hoàng Thái Nhất, nhi tử của Đông Hoàng Thái Nhất, Toái Dương điện là tiên tổ thứ hai của gã. Trảm Tiên hồ lô là báu vật của Toái Dương điện.
Lúc ở phong ấn giới Kim Đại Vũ có biết mặt Sát Đế, nhưng ....
Độc Cô Đoạn Thiên lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai?
Sát Đế nhìn lông chim kim ô nằm trên mặt đất, bỗng nheo mắt lại. Sát Đế nhìn phía xa Kim Đại Vũ mình đầy vết thương, mắt bắn ra sát khí.
Độc Cô Đoạn Thiên lần nữa lạnh lùng hỏi:
- Ta hỏi ngươi là ai?
Sát Đế hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
- Muốn chết!
Độc Cô Đoạn Thiên vung kiếm đâm hướng Sát Đế.
Sát Đế ném Trảm Tiên hồ lô đi.
- Thỉnh bảo bối chuyển thân!
Sát Đế dứt lời, bông có luồng sáng trắng bắn ra từ Trảm Tiên hồ lô.
Ánh sáng trắng bay cực nhanh, đến nỗi chỉ thấy có luồng sáng nhưng không biết làm gì được.
Vù vù vù!
Ánh sáng trắng vọt hướng Độc Cô Đoạn Thiên.
Độc Cô Đoạn Thiên kinh khủng hét to:
- A!
Phập!
Chớp mắt, ánh sáng trắng quay về Trảm Tiên hồ lô.
Giữa không trung, đầu Độc Cô Đoạn Thiên văng ra, mình đầu hai nơi.
- A?
Xung quanh, vô số tu giả há hốc mồm nhìn phía xa Độc Cô Đoạn Thiên bị cắt đầu.
Gần như mọi người dụi mặt, không tin điều đã thấy.
Độc Cô Đoạn Thiên bá đạo biết bao?
Một người độc chiến với năm Tổ Tiên mà vẫn thắng dễ như chơi, mới rồi buộc Kim Đại Vũ liên tục bịa lui.
Nhân vật như vậy thế mà ở trước mặt người này không qua được một hiệp?
Một đao chém chết?
Đầu Độc Cô Đoạn Thiên bị ném bay giữa không trung, đến chết gã cũng không tin chuyện quái dị này xảy ra.
Gã là Độc Cô Đoạn Thiên! Tại Độc Cô thế gia xếp vào hàng đầu. Một đao chém chết, không chỉ thân xác mà bị đứt luôn thần hồn?
Bùm bùm bùm!
Thi thể của Độc Cô Đoạn Thiên té xuống đất.
Sát Đế hất xác của Độc Cô Đoạn Thiên bay hướng Kim Đại Vũ.
Kim Đại Vũ há mồm nuốt trọn.
Trán của Kim Chúc Thú dường như phát ra tiếng ngân vang.
Tốc độ Kim Chúc Thú hút nguyên tố kim chúc bỗng tăng vọt gấp mười lần.
Ầm ầm ầm!
Nguyên tố kim chúc cuồn cuộn tụ tập hướng Kim Chúc Thú.
Ầm ầm ầm!
Nguyên tố kim chúc hư sông lớn cuồn cuộn lao hướng Kim Chúc Thú.
Diêm Xuyên đang hết sức giúp đỡ Kim Chúc Thú.
Bên kia, trong Hoàng Kim điện.
Két!
Sát Đế vươn tay mở ra nắp quan tài hoàng kim.
Quan tài hoàng kim bị mở ra, bên trong cũng có một thân thể, ngoại hình giống như Kim Chúc Thú, chẳng qua trong quan tài là màu hoàng kim. Toàn thân hoàng kim, giống như là thi thể hoàng kim, không nhúc nhích chút nào.
Mắt Sát Đế lóe tia vừa lòng:
- Hoàng Kim đại đế? Ha ha, quả nhiên bị phần mộ thị táng ở chỗ này!
Vù vù vù!
Sát Đế vung tay áo, thu lấy quan tài hoàng kim bao gồm xác của Hoàng Kim đại đế nằm bên trong.
Ầm ầm ầm!
Trong khoảnh khắc xác chết bị lấy đi, dường như cả mộ huyệt tan vỡ.
Mắt của âm ngư, dương ngư đột nhiên phát ra sức nóng cháy vô tận.
Ầm ầm ầm!
Sức nóng khiến khu vực âm ngư hoàn cảnh toàn bộ biến thành chí dương hoàn cảnh.
Ban đầu Thái Cực âm dương ngư nháy mắt tan vỡ, hóa thành vô tận đại hỏa, rào rạt thiêu đốt, chỉ có nơi Diêm Xuyên ở là còn giữ lại một phần lạnh băng.
Thái Âm Chân Thủy bị bốc hơi trong chớp mắt.
Sát Đế đứng trong biển lửa, nhìn hướng xa xa nơi Diêm Xuyên ở, nhíu mày. Cuối cùng Sát Đế không tiến lên mà trở về đường cũ, gã đi qua cái lỗ lúc trước đã đào, đi ra bên ngoài.
Phía xa, Bạch Khởi ngăn cản lửa lớn, canh giữ cho Diêm Xuyên.
Hình như Kim Chúc Thú có tri giác, ngón tay nhúc nhích.
Khóe môi Diêm Xuyên cong lên nụ cười vừa lòng.
Mặt trên một hỏa trì.
Kim Đại Vũ tức giận quát:
- Oa!
Quanh thân Kim Đại Vũ, trên dưới đều đầy vết thương.
Xung quanh bao vây nhiều tu giả.
Doãn Hận Thiên bịt miệng vết thương trên người, dưới đất có nhiều lông chim kim ô rơi rụng.
Trước mặt Kim Đại Vũ, hiện tại có một nam nhân áo tím đang đứng, chính là Độc Cô Đoạn Thiên.
Độc Cô Đoạn Thiên lạnh lùng cười:
- Nghiệt súc, hãy giao ra tất cả hỏa trì đây, thứ đó không phải là vật ngươi nên có!
Kim Đại Vũ tức giận quát:
- Khốn kiếp, trong không gian Toái Dương điện tất cả chỉ nhờ cơ duyên, nếu ngươi có cơ duyên thì tại sao không tự mình đi tìm?
Độc Cô Đoạn Thiên lạnh lùng cười:
- Ha ha ha ha, cơ duyên? Thực lực của ta chính là cơ duyên! Một mình ta kiếm làm sao tụ tập đủ?
Xung quanh, vô số tu giả biểu tình cực kỳ khó xem.
Có rất nhiều tu giả từng bị Độc Cô Đoạn Thiên cướp đoạt, nhưng không ai muốn đứng ra bênh vực Kim Đại Vũ, bởi vì Độc Cô Đoạn Thiên quá mạnh.
Độc Cô Đoạn Thiên cường đại đến mức từng lấy một địch năm, đánh năm Tổ Tiên tan tác.
Năm Tổ Tiên kia đã chuẩn bị sẵn sàng trước đó, nhưng kết quả đều bị Độc Cô Đoạn Thiên đánh bại.
Giờ phút này, mọi người nhìn Kim Đại Vũ rụng lông, trên mặt lộ vẻ thương hại.
Kim Đại Vũ không phục rống to:
- Oa!
Giờ phút này, Kim Đại Vũ không dám sử dụng Thân Hoàng Chung, bởi vì thực lực của Độc Cô Đoạn Thiên quá mạnh, cường đến mức gã cảm thấy cho dù có sử dụng Thần Hoàng Chung cũng vô ích.
Độc Cô Đoạn Thiên lạnh lùng nói:
- Lấy ra đây!
Doãn Hận Thiên che vết thương, nói:
- Kim đại nhân, cứ cho hắn đi, mối thù hôm nay sau này thánh vương nhất định sẽ trả lại giùm chúng ta.
Mắt Kim Đại Vũ lóe tia không cam lòng.
Khóe môi Độc Cô Đoạn Thiên cong lên nụ cười lạnh, tay vung trườmg kiếm.
Ầm ầm ầm!
Hư không xẹt qua luồng kiếm quang vạn trượng xông hướng Kim Đại Vũ.
Hình như Kim Đại Vũ kiềm không được nữa, há mồm phun không gian Toái Dương điện ra.
Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh!
Sóng âm điếc tai vang vọng bốn phía.
Ầm ầm ầm!
Hư không lắc lư.
Nhưng kiếm quang của Độc Cô Đoạn Thiên quá cường đại, rạch phá hư không, chém nát sóng âm của Thần Hoàng Chung, đánh vào Thần Hoàng Chung.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ điếc tai, xung quanh dấy lên bão tố.
Trùng kích mạnh mẽ đụng Thần Hoàng Chung bật ngược lại, vọt vào miệng Kim Đại Vũ.
Ầm ầm ầm!
Kim Đại Vũ lại văng ra, đập vào một ngọn núi to, núi to sụp đổ.
Mắt Độc Cô Đoạn Thiên sáng lên, nói:
- Cái chuông này cũng khá, hình như cũng là Thái Dương Hỏa Tinh Thạch đúc thành?
Kim Đại Vũ không cam lòng đứng dậy.
Độc Cô Đoạn Thiên lạnh lùng cười:
- Đừng cố nữa, giao ra đi, còn có cái chuông kia. Nể mặt Diêm Xuyên ta có thể không truy cứu ngươi!
Kim Đại Vũ căm hận thở hồng hộc.
Doãn Hận Thiên chua xót nói:
- Kim đại nhân, thôi đi, hãy chờ thánh vương trở về.
Kim Đại Vũ cứng cỏi gào thét:
- Không!
Mắt Độc Cô Đoạn Thiên lóe tia sắc lạnh:
- Hừ! Xem ra ngươi không muốn sống nữa!
Đang lúc Độc Cô Đoạn Thiên định làm thịt Kim Đại Vũ thì đột nhiên một thanh âm vang lên.
Một thanh âm tràn ngập lệ khí truyền đến:
- Không muốn sống? Kẻ không muốn sống chính là ngươi!
Độc Cô Đoạn Thiên nhướng mày, nhìn hỏa trì cách không xa.
Chỉ thấy trong hỏa trì chậm rãi trồi lên một người, mặc áo vàng, lưng cõng một hồ lô vàng to lớn, chính là Sát Đế đi ra từ mặt đất.
Kim Đại Vũ nhướng mày nói:
- Trảm Tiên hồ lô?
Kim Đại Vũ biết rõ tiên tổ đời thứ nhất của mình là Đông Hoàng Thái Nhất, nhi tử của Đông Hoàng Thái Nhất, Toái Dương điện là tiên tổ thứ hai của gã. Trảm Tiên hồ lô là báu vật của Toái Dương điện.
Lúc ở phong ấn giới Kim Đại Vũ có biết mặt Sát Đế, nhưng ....
Độc Cô Đoạn Thiên lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai?
Sát Đế nhìn lông chim kim ô nằm trên mặt đất, bỗng nheo mắt lại. Sát Đế nhìn phía xa Kim Đại Vũ mình đầy vết thương, mắt bắn ra sát khí.
Độc Cô Đoạn Thiên lần nữa lạnh lùng hỏi:
- Ta hỏi ngươi là ai?
Sát Đế hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
- Muốn chết!
Độc Cô Đoạn Thiên vung kiếm đâm hướng Sát Đế.
Sát Đế ném Trảm Tiên hồ lô đi.
- Thỉnh bảo bối chuyển thân!
Sát Đế dứt lời, bông có luồng sáng trắng bắn ra từ Trảm Tiên hồ lô.
Ánh sáng trắng bay cực nhanh, đến nỗi chỉ thấy có luồng sáng nhưng không biết làm gì được.
Vù vù vù!
Ánh sáng trắng vọt hướng Độc Cô Đoạn Thiên.
Độc Cô Đoạn Thiên kinh khủng hét to:
- A!
Phập!
Chớp mắt, ánh sáng trắng quay về Trảm Tiên hồ lô.
Giữa không trung, đầu Độc Cô Đoạn Thiên văng ra, mình đầu hai nơi.
- A?
Xung quanh, vô số tu giả há hốc mồm nhìn phía xa Độc Cô Đoạn Thiên bị cắt đầu.
Gần như mọi người dụi mặt, không tin điều đã thấy.
Độc Cô Đoạn Thiên bá đạo biết bao?
Một người độc chiến với năm Tổ Tiên mà vẫn thắng dễ như chơi, mới rồi buộc Kim Đại Vũ liên tục bịa lui.
Nhân vật như vậy thế mà ở trước mặt người này không qua được một hiệp?
Một đao chém chết?
Đầu Độc Cô Đoạn Thiên bị ném bay giữa không trung, đến chết gã cũng không tin chuyện quái dị này xảy ra.
Gã là Độc Cô Đoạn Thiên! Tại Độc Cô thế gia xếp vào hàng đầu. Một đao chém chết, không chỉ thân xác mà bị đứt luôn thần hồn?
Bùm bùm bùm!
Thi thể của Độc Cô Đoạn Thiên té xuống đất.
Sát Đế hất xác của Độc Cô Đoạn Thiên bay hướng Kim Đại Vũ.
Kim Đại Vũ há mồm nuốt trọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.