Quyển 7 - Chương 12: Yêu tài?
Quan Kỳ
17/06/2014
Hai người đạp không tiến về phía đỉnh núi kia.
Phía xa, tại một đỉnh núi, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, Phụng Âm Dương lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trên mặt đất có ước chừng ba ngàn thi thể, đều bị chém thành từng mảnh nhỏ, máu thịt lẫn lộn, nhuộm đỏ cả một khoảnh đất trắng xóa vì tuyết.
Vương Tiễn giơ kiếm lên, lạnh lùng nhìn một bóng đen phía xa.
Vèo!
Trong chớp mắt, lại một đám thân ảnh nhanh chóng bay tới.
Người cầm đầu lại là Triệu Tiên Tri của Thiên triều Đại Phật.
- Vô lượng thọ phật, vị này là Vương Tiễn của Thiên triều Đại Trăn sao? Vì sao ngươi lại hạ sát thủ đối với thần tử của triều ta như vậy?
Sắc mặt Triệu Tiên Tri âm trầm nói.
- Hóa ra kẻ quấy rối sau lưng chính là Thiên triều Đại Phật sao? Triệu Tiên Tri, ngươi không nhớ nỗi đau hai trăm năm trước sao?
Kim Đại Vũ bỗng nhiên chen lời nói.
Triệu Tiên Tri nhìn về phía Kim Đại Vũ, nhất thời sắc mặt trầm xuống.
Hơn hai trăm năm trước, kế hoạch tạo thần của Thiên Cơ Tông, trong quần hùng thiên hạ đi Bắc Thần Châu, cuối cùng Khổng Ma Kha tay trắng trở về, dẫn theo một nỗi oán hận. Hắn chuẩn bị phát tiết hận ý đó lên đầu Đại Trăn. Vì thế hắn dẫn theo rất nhiều thần tử bay thẳng đến Yến Kinh. Kết quả bọn họ bị quần thần Đại Trăn đánh tới mức thất bại thảm hại. Trong trận chiến đó, Triệu Tiên Tri cũng bị Kim Đại Vũ nhiều lần đánh trọng thương.
Kẻ thù gặp lại, đặc biệt đỏ mắt!
- Thánh thượng Đại Phật phái thần tử đến đây mời Mạnh Dung Dung. Các ngươi lại không phân tốt xấu lạnh lùng hạ sát thủ. Ngày hôm nay, bất kể là ai đều phải cho Thiên triều Đại Phật ta một công đạo!
Triệu Tiên Tri lạnh lùng nói.
- Công dạo? Bại tướng dưới tay, ngươi cũng muốn công đạo?
Ánh mắt Kim Đại Vũ lạnh lẽo nói.
Đúng lúc này, Vương Tiễn lui lại để Kim Đại Vũ đứng đối lập với Triệu Tiên Tri. Dù sao hai người đã là thù cũ.
- Kim Đại Vũ, ngươi cho rằng bây giờ còn là hai trăm năm trước sao?
Triệu Tiên Tri lạnh lùng nói.
Trong khi nói chuyện, khí thế quanh thân Triệu Tiên Tri xông thẳng ra, ầm ầm phát ra lực lượng lớn gấp hai trăm năm trước mấy lần!
Khí thế lớn như vậy ép tới khiến hoa tuyết phía dưới cuốn lên bay về các phía.
Ầm ầm ầm!
Khí thế lớn đè ép về phía Kim Đại Vũ. Rõ ràng Triệu Tiên Tri muốn báo lại mối thù hai trăm năm trước.
- Thượng Hư Cảnh thập nhị trọng?
Con ngươi của Kim Đại Vũ co lại.
Quanh thân Triệu Tiên Tri phát ra bạch quang. Từ phía xa nhìn tới cực kỳ thần thánh. Triệu Tiên Tri giơ tay ra. Trong lòng bàn tay của hắn đột nhiên xuất hiện một cái chuông nhỏ màu trắng.
Chuông? Nhìn thấy cái chuông kia, Kim Đại Vũ nở nụ cười.
Thiên hạ còn có người dám so chuông với mình sao?
Vù!
Thần Hoàng Chuông màu vàng kim ầm ầm xuất hiện, nhất thời một khí thế mạnh mẽ ép về phía Triệu Tiên Tri.
- Kim Đại Vũ, ngươi hẳn không ngờ được, hai trăm năm này ta đã đạt tới thượng Hư Cảnh thập nhị trọng đúng không? Hừ, nỗi nhục ngày đó, hôm nay ta hoàn trả lại gấp mấy lần!
Ánh mắt Triệu Tiên Tri lạnh lùng nói.
- Hai trăm năm ngắn ngủi, Triệu Tiên Tri từ thượng Hư Cảnh lục trọng, xông thẳng thập nhị trọng? Hắn cũng có kỳ ngộ lớn sao? Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, liền đạt tới thượng Hư Cảnh đại viên mãn?
Phụng Âm Dương cau mày nói.
Kim Đại Vũ lại không để ý lắm.
Hai trăm năm kỳ ngộ? Ngươi sao có thể so sánh với ta được?
Thời khắc Kim Đại Vũ định bước ra nghênh chiến, Mạnh Văn Nhược bỗng nhiên nắm lấy bả vai Kim Đại Vũ.
- Kim đại nhân, cuốn lấy Triệu Tiên Tri, kéo cá lớn ra!
Mạnh Văn Nhược nói.
Kim Đại Vũ nhíu nhíu mày, cuối cùng gật đầu một cái.
Coong!
Thần Hoàng Chuông cyả Kim Đại Vũ phát ra một tiếng động rất lớn, sau đó bay lên trời.
Chuông trắng trong tay Triệu Tiên Tri cũng phát ra một tiếng động rất lớn, sau đó cũng bay lên trời.
Ầm!
Hai cái chuông lớn ầm ầm chạm vào nhau.
Vù!
Sóng âm cuồn cuộn trùng kích lẫn nhau. Sóng âm của Thần Hoàng Chuông là màu vàng óng. Sóng âm của chiếc chuông trắng lại một màu trắng.
Cách đó không xa, hai mắt Mạnh Văn Nhược thoáng nheo lại.
- Đây là lực lượng gì? Hạo nhiên chính khí? Không, so với hạo nhiên chính khí càng thêm tinh thuần thánh khiết. Vì sao từ trước đến nay ta chưa từng nghe nói?
Mạnh Văn Nhược cau mày nói.
Ầm ầm ầm!
Thần Hoàng Chuông hơn một chút, mạnh mẽ áp chế chiếc chuông trắng.
- Sao?
Triệu Tiên Tri nhất thời biến sắc, đạp không xông lên trời. Hai tay hắn đột nhiên vung ra rất nhiều năng lượng màu trắng bay thẳng vào trong chiếc chuông trắng.
Năng lượng màu trắng vừa vào bên trong, uy lực của chiếc chuông trắng nhất thời tăng vọt lên.
Hai mắt Kim Đại Vũ híp lại cũng truyền vào Thần Hoàng Chuông một chút lực lượng màu vàng kim.
Hai chuông đua tiếng, bất kỳ bên nào cũng không nhường.
Lúc này, hai mắt Vương Tiễn cũng phát ra hàn quang, nhìn về phía một đám cường giả do Triệu Tiên Tri dẫn đến, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Trường kiếm bằng đồng nhất thời bắn thẳng đến. Dưới một đạo huyết quang bay ra, một tu giả nhất thời bị chém làm từng mảnh.
- A!
Một đám tu giả kêu lên sợ hãi.
Vương Tiễn xông ra ngoài. Trường kiếm bằng đồng giết chóc một cách ác liệt.
- A! Khốn kiếp! Giết hắn!......
Thời điểm một đám tu giả la lên, mũi trường kiếm của Vương Tiễn đã liên tục vung lên, không ngừng giết từng tu giả một.
Vù!
Trên người một đám tu giả xuất hiện bạch quang giống như Triệu Tiên Tri. Bạch quang vừa ra, nhất thời thực lực bọn chúng liền tăng vọt. Nhưng cho dù tăng vọt cũng không thể nào mạnh hơn Vương Tiễn được.
Tuy có mấy ngàn người, nhưng ở trước mặt Vương Tiễn, giống như thu gặt cỏ vậy.
Giết, giết, giết, giết, giết!
- Khốn kiếp, Vương Tiễn, dừng tay!
Triệu Tiên Tri nhất thời cả kinh kêu lên.
Vương Tiễn sao có thể nghe lời hắn?
Vương Tiễn vẫn không ngừng chém giết. Đương nhiên, Vương Tiễn không dùng toàn lực. Mọi người đang câu cá. Cứ chậm rãi giết, chậm rãi chờ.
Triệu Tiên Tri không ngừng lo lắng, trong tay thôi thúc bạch chuông, vẻ mặt kinh hãi.
Thượng Hư Cảnh thập nhị trọng. Triệu Tiên Tri đạt được thượng Hư Cảnh thập nhị trọng này có chút ảo. Bởi vì đây là do Khổng Ma Kha mạnh mẽ tăng lên, tất nhiên không tính là thượng Hư Cảnh thập nhị trọng thật sự. Chỉ có thể xem như mạnh hơn thượng Hư Cảnh thập nhất trọng. Vì sao? Vì sao thực lực của Kim Đại Vũ cũng tăng vọt như vậy?
- Triệu Tiên Tri, thế nào?
Kim Đại Vũ lạnh lùng nói.
Kim Đại Vũ gắt gao quấn quít lấy Triệu Tiên Tri, khiến Triệu Tiên Tri nhất thời không có cách nào thoát thân.
Nhìn từng thuộc hạ của mình bỏ mạng, sắc mặt Triệu Tiên Tri khó coi đến cực điểm. Hắn gằn từng tiếng nói:
- Dừng tay, thánh thượng chỉ là yêu mến tài năng của các ngươi, muốn thu các ngươi về để sử dụng. Các ngươi lại giết chết bọn họ. Thánh thượng nhất định sẽ không buông tha cho các ngươi!
Yêu tài?
Phía xa, Mạnh Văn Nhược, Phụng Âm Dương liếc mắt nhìn nhau, nhất thời hiểu rõ ra.
Mạnh Dung Dung chỉ là một lời dẫn. Khổng Ma Kha muốn dùng Mạnh Dung Dung áp chế Mạnh Văn Nhược, muốn thu lấy thần tử của Đại Trăn? Xúi giục nội bộ của Đại Trăn?
Mạnh Văn Nhược lộ ra một tia khinh thường! Rõ ràng hắn vô cùng khinh thường đối với mưu kế vụng về của Khổng Ma Kha.
Triệu Tiên Tri lo lắng đã nói ra tất cả.
Phía xa, tại một đỉnh núi, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, Phụng Âm Dương lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trên mặt đất có ước chừng ba ngàn thi thể, đều bị chém thành từng mảnh nhỏ, máu thịt lẫn lộn, nhuộm đỏ cả một khoảnh đất trắng xóa vì tuyết.
Vương Tiễn giơ kiếm lên, lạnh lùng nhìn một bóng đen phía xa.
Vèo!
Trong chớp mắt, lại một đám thân ảnh nhanh chóng bay tới.
Người cầm đầu lại là Triệu Tiên Tri của Thiên triều Đại Phật.
- Vô lượng thọ phật, vị này là Vương Tiễn của Thiên triều Đại Trăn sao? Vì sao ngươi lại hạ sát thủ đối với thần tử của triều ta như vậy?
Sắc mặt Triệu Tiên Tri âm trầm nói.
- Hóa ra kẻ quấy rối sau lưng chính là Thiên triều Đại Phật sao? Triệu Tiên Tri, ngươi không nhớ nỗi đau hai trăm năm trước sao?
Kim Đại Vũ bỗng nhiên chen lời nói.
Triệu Tiên Tri nhìn về phía Kim Đại Vũ, nhất thời sắc mặt trầm xuống.
Hơn hai trăm năm trước, kế hoạch tạo thần của Thiên Cơ Tông, trong quần hùng thiên hạ đi Bắc Thần Châu, cuối cùng Khổng Ma Kha tay trắng trở về, dẫn theo một nỗi oán hận. Hắn chuẩn bị phát tiết hận ý đó lên đầu Đại Trăn. Vì thế hắn dẫn theo rất nhiều thần tử bay thẳng đến Yến Kinh. Kết quả bọn họ bị quần thần Đại Trăn đánh tới mức thất bại thảm hại. Trong trận chiến đó, Triệu Tiên Tri cũng bị Kim Đại Vũ nhiều lần đánh trọng thương.
Kẻ thù gặp lại, đặc biệt đỏ mắt!
- Thánh thượng Đại Phật phái thần tử đến đây mời Mạnh Dung Dung. Các ngươi lại không phân tốt xấu lạnh lùng hạ sát thủ. Ngày hôm nay, bất kể là ai đều phải cho Thiên triều Đại Phật ta một công đạo!
Triệu Tiên Tri lạnh lùng nói.
- Công dạo? Bại tướng dưới tay, ngươi cũng muốn công đạo?
Ánh mắt Kim Đại Vũ lạnh lẽo nói.
Đúng lúc này, Vương Tiễn lui lại để Kim Đại Vũ đứng đối lập với Triệu Tiên Tri. Dù sao hai người đã là thù cũ.
- Kim Đại Vũ, ngươi cho rằng bây giờ còn là hai trăm năm trước sao?
Triệu Tiên Tri lạnh lùng nói.
Trong khi nói chuyện, khí thế quanh thân Triệu Tiên Tri xông thẳng ra, ầm ầm phát ra lực lượng lớn gấp hai trăm năm trước mấy lần!
Khí thế lớn như vậy ép tới khiến hoa tuyết phía dưới cuốn lên bay về các phía.
Ầm ầm ầm!
Khí thế lớn đè ép về phía Kim Đại Vũ. Rõ ràng Triệu Tiên Tri muốn báo lại mối thù hai trăm năm trước.
- Thượng Hư Cảnh thập nhị trọng?
Con ngươi của Kim Đại Vũ co lại.
Quanh thân Triệu Tiên Tri phát ra bạch quang. Từ phía xa nhìn tới cực kỳ thần thánh. Triệu Tiên Tri giơ tay ra. Trong lòng bàn tay của hắn đột nhiên xuất hiện một cái chuông nhỏ màu trắng.
Chuông? Nhìn thấy cái chuông kia, Kim Đại Vũ nở nụ cười.
Thiên hạ còn có người dám so chuông với mình sao?
Vù!
Thần Hoàng Chuông màu vàng kim ầm ầm xuất hiện, nhất thời một khí thế mạnh mẽ ép về phía Triệu Tiên Tri.
- Kim Đại Vũ, ngươi hẳn không ngờ được, hai trăm năm này ta đã đạt tới thượng Hư Cảnh thập nhị trọng đúng không? Hừ, nỗi nhục ngày đó, hôm nay ta hoàn trả lại gấp mấy lần!
Ánh mắt Triệu Tiên Tri lạnh lùng nói.
- Hai trăm năm ngắn ngủi, Triệu Tiên Tri từ thượng Hư Cảnh lục trọng, xông thẳng thập nhị trọng? Hắn cũng có kỳ ngộ lớn sao? Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, liền đạt tới thượng Hư Cảnh đại viên mãn?
Phụng Âm Dương cau mày nói.
Kim Đại Vũ lại không để ý lắm.
Hai trăm năm kỳ ngộ? Ngươi sao có thể so sánh với ta được?
Thời khắc Kim Đại Vũ định bước ra nghênh chiến, Mạnh Văn Nhược bỗng nhiên nắm lấy bả vai Kim Đại Vũ.
- Kim đại nhân, cuốn lấy Triệu Tiên Tri, kéo cá lớn ra!
Mạnh Văn Nhược nói.
Kim Đại Vũ nhíu nhíu mày, cuối cùng gật đầu một cái.
Coong!
Thần Hoàng Chuông cyả Kim Đại Vũ phát ra một tiếng động rất lớn, sau đó bay lên trời.
Chuông trắng trong tay Triệu Tiên Tri cũng phát ra một tiếng động rất lớn, sau đó cũng bay lên trời.
Ầm!
Hai cái chuông lớn ầm ầm chạm vào nhau.
Vù!
Sóng âm cuồn cuộn trùng kích lẫn nhau. Sóng âm của Thần Hoàng Chuông là màu vàng óng. Sóng âm của chiếc chuông trắng lại một màu trắng.
Cách đó không xa, hai mắt Mạnh Văn Nhược thoáng nheo lại.
- Đây là lực lượng gì? Hạo nhiên chính khí? Không, so với hạo nhiên chính khí càng thêm tinh thuần thánh khiết. Vì sao từ trước đến nay ta chưa từng nghe nói?
Mạnh Văn Nhược cau mày nói.
Ầm ầm ầm!
Thần Hoàng Chuông hơn một chút, mạnh mẽ áp chế chiếc chuông trắng.
- Sao?
Triệu Tiên Tri nhất thời biến sắc, đạp không xông lên trời. Hai tay hắn đột nhiên vung ra rất nhiều năng lượng màu trắng bay thẳng vào trong chiếc chuông trắng.
Năng lượng màu trắng vừa vào bên trong, uy lực của chiếc chuông trắng nhất thời tăng vọt lên.
Hai mắt Kim Đại Vũ híp lại cũng truyền vào Thần Hoàng Chuông một chút lực lượng màu vàng kim.
Hai chuông đua tiếng, bất kỳ bên nào cũng không nhường.
Lúc này, hai mắt Vương Tiễn cũng phát ra hàn quang, nhìn về phía một đám cường giả do Triệu Tiên Tri dẫn đến, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Trường kiếm bằng đồng nhất thời bắn thẳng đến. Dưới một đạo huyết quang bay ra, một tu giả nhất thời bị chém làm từng mảnh.
- A!
Một đám tu giả kêu lên sợ hãi.
Vương Tiễn xông ra ngoài. Trường kiếm bằng đồng giết chóc một cách ác liệt.
- A! Khốn kiếp! Giết hắn!......
Thời điểm một đám tu giả la lên, mũi trường kiếm của Vương Tiễn đã liên tục vung lên, không ngừng giết từng tu giả một.
Vù!
Trên người một đám tu giả xuất hiện bạch quang giống như Triệu Tiên Tri. Bạch quang vừa ra, nhất thời thực lực bọn chúng liền tăng vọt. Nhưng cho dù tăng vọt cũng không thể nào mạnh hơn Vương Tiễn được.
Tuy có mấy ngàn người, nhưng ở trước mặt Vương Tiễn, giống như thu gặt cỏ vậy.
Giết, giết, giết, giết, giết!
- Khốn kiếp, Vương Tiễn, dừng tay!
Triệu Tiên Tri nhất thời cả kinh kêu lên.
Vương Tiễn sao có thể nghe lời hắn?
Vương Tiễn vẫn không ngừng chém giết. Đương nhiên, Vương Tiễn không dùng toàn lực. Mọi người đang câu cá. Cứ chậm rãi giết, chậm rãi chờ.
Triệu Tiên Tri không ngừng lo lắng, trong tay thôi thúc bạch chuông, vẻ mặt kinh hãi.
Thượng Hư Cảnh thập nhị trọng. Triệu Tiên Tri đạt được thượng Hư Cảnh thập nhị trọng này có chút ảo. Bởi vì đây là do Khổng Ma Kha mạnh mẽ tăng lên, tất nhiên không tính là thượng Hư Cảnh thập nhị trọng thật sự. Chỉ có thể xem như mạnh hơn thượng Hư Cảnh thập nhất trọng. Vì sao? Vì sao thực lực của Kim Đại Vũ cũng tăng vọt như vậy?
- Triệu Tiên Tri, thế nào?
Kim Đại Vũ lạnh lùng nói.
Kim Đại Vũ gắt gao quấn quít lấy Triệu Tiên Tri, khiến Triệu Tiên Tri nhất thời không có cách nào thoát thân.
Nhìn từng thuộc hạ của mình bỏ mạng, sắc mặt Triệu Tiên Tri khó coi đến cực điểm. Hắn gằn từng tiếng nói:
- Dừng tay, thánh thượng chỉ là yêu mến tài năng của các ngươi, muốn thu các ngươi về để sử dụng. Các ngươi lại giết chết bọn họ. Thánh thượng nhất định sẽ không buông tha cho các ngươi!
Yêu tài?
Phía xa, Mạnh Văn Nhược, Phụng Âm Dương liếc mắt nhìn nhau, nhất thời hiểu rõ ra.
Mạnh Dung Dung chỉ là một lời dẫn. Khổng Ma Kha muốn dùng Mạnh Dung Dung áp chế Mạnh Văn Nhược, muốn thu lấy thần tử của Đại Trăn? Xúi giục nội bộ của Đại Trăn?
Mạnh Văn Nhược lộ ra một tia khinh thường! Rõ ràng hắn vô cùng khinh thường đối với mưu kế vụng về của Khổng Ma Kha.
Triệu Tiên Tri lo lắng đã nói ra tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.