Chương 16
Hồ Như
12/06/2016
Thứ hai đầu tuần, Bình An dậy sớm như mọi ngày, thay quần áo, ra khỏi cửa
ăn sáng rồi đi học. May mắn thay, đến trường phải mặc đồng phục nên Bình An không tạo thêm một thảm họa thời trang nào khác.
Vừa tới lớp, ánh mắt tất cả mọi ngưởi đều đồng loạt hướng về bóng dáng xa lạ đứng ngay cửa lớp. Bình An thản nhiên lướt qua những ánh mắt tò mò xung quanh, một đường đi đến chỗ ngồi.
“Xinh quá, là học sinh mới chuyển đến lớp mình sao?”
“Chắc là vậy, nhưng năm học đã kết thúc rồi còn chuyển lớp làm gì vậy?”
“Nhìn mặt quen quen, không biết đã gặp ở đâu rồi nhỉ.”
“Cậu ấy xinh đẹp như vậy, không biết đã có bạn trai chưa.”
“Ối, sao bạn ấy lại ngồi chỗ của Bình An.”
Những tiếng xầm xì to nhỏ vang lên
Trần Khả Nhu thấy Bình An vừa xuất hiện đã đoạt hết sự chú ý của mọi người, hận không thể xông lên phá hủy gương mặt yêu nghiệt đó.
Chốc lát sau, một chàng nam sinh ngồi bàn cuối rụt rè bắt chuyện với Bình An: “Bạn ấy ơi, chỗ bạn đang ngồi đã có người rồi, hay bạn chuyển xuống ngồi cạnh mình, bên mình vẫn còn chỗ trống này.”
Mấy nam sinh còn lại nghe xong, lập tức nghiến răng nghiến lợi, cơ hội tốt như thế lại bị người khác đoạt đi, tại sao họ lại không sớm nghĩ ra cái cớ đó nhỉ. Nhưng khi thấy nữ nhân vật chính trong câu chuyện vẫn một mực im lặng, thờ ơ trước sự nhiệt tình của chàng trai, đám nam sinh cảm thấy vô cùng khoái trá, hóa ra mỹ nhân là một cô gái lạnh lùng.
Đỗ Anh Hào ngồi bàn trên nhìn cậu bạn học của mình lúng túng, định lên tiếng liền bị Trần Khả Nhu cắt ngang: “Vũ, cậu nói cái gì vậy, đây là Bình An mà, cậu ấy ngồi chỗ này là phải rồi, còn chuyển đi đâu nữa.” Cô cười tươi trêu chọc, nhưng ánh mắt lại chẳng có chút ý cười nào.
Nam sinh tên Vũ khó tin nhìn Bình An, cô gái xinh đẹp này thật sự là Bình An? Điều này thật không có khả năng, thật không logic. Mọi người trong lớp cũng bị câu nói của Trần Khả Nhu làm cho kinh ngạc.
“Cậu…thật sự là Bình An?” Vũ ngập ngừng hỏi Bình An, đổi lại là sự trầm mặc đến vô tận của cô. Tính cách quái gỡ này, đích thị là Bình An rồi. Vũ ngơ ngác trở về chỗ ngồi của mình, trong đầu vẫn là hình ảnh của Bình An lúc trước và Bình An hiện tại, bọn họ thật sự là một người sao? Tại sao trước kia cậu không phát hiện ra Bình An là mỹ nhân nhỉ, hay là cậu ấy đã phẩu thuật thẩm mỹ? Nhưng phẩu thuật thì làm sao nhanh được như thế, hai ngày trước cậu ấy vẫn còn bộ dạng xấu xí mà.
Những người khác cũng tò mò vây quanh Bình An, tựa như cô là động vật quý hiếm trong vườn bách thú. Bình An không phản ứng với họ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bực bội vì đám học sinh này quá mức ồn ào.
Đỗ Anh Hào thấy vẻ mặt khó chịu của Bình An, liền giải vây: “Cậu ấy thật sự là Bình An, các cậu đừng nhìn nữa, mau trở về chỗ ngồi, sắp đến giờ học rồi.” Đây là lần đầu tiên Đỗ Anh Hào phóng thích thiện ý về phía Bình An, không thể không nói con người luôn là loài động vật yêu cái đẹp, những thứ xinh đẹp luôn dễ dàng giành được thiện cảm của mọi người.
Lớp trưởng đã lên tiếng, đám đông tiếc nuối giải tán, ai về chỗ người nấy, tuy vậy, thỉnh thoảng vẫn có vài người ngoáy đầu nhìn Bình An, dung mạo thật sự của Bình An khiến bọn họ vô cùng kinh diễm.
Trần Khả Nhu siết chặt bàn tay, sự ganh ghét vẫn không ngừng thiêu đốt nội tâm. Từ trước đến giờ, tâm điểm sự chú ý của mọi người luôn là cô. Nhưng hôm nay tất cả đều bị Bình An đoạt mất, điều này khiến cô không thể chấp nhận được, càng cảm thấy căm hận Bình An.
Ngay lúc đó, giáo viên chủ nhiệm, cũng là người phụ trách bộ môn văn của lớp tiến vào. Trong tuần này, bên cạnh việc ôn thi đại học, các học sinh sẽ được thông báo điểm của kì thi vừa qua. Mặc dù chỉ là thi thử, nhưng mọi người vẫn hồi hộp và trông đợi vào những con điểm này.
“Bài thi của các em cô đã xem hết, nhưng trước khi công bố điểm, cô muốn các em tham khảo và nhận xét bài làm của một bạn học trong lớp.” Cô chủ nhiệm nói đến đây, mọi người đều tò mò nhìn theo bài thi trên tay cô, nếu đọc cho mọi người nghe, đây hẳn là một bài văn xuất sắc, không biết người đó là ai.
“Bình An đâu.” Cô gọi tên, mọi người kinh ngạc đồng loạt nhìn về phía cuối lớp.
Bình An trầm mặc, âm thầm suy xét xem có nên phản ứng với nhân vật cô chủ nhiệm này không. Suy đi tính lại, vẫn là nên đáp lời của cô, bằng không sẽ phiền phức hơn nhiều.
Cô chủ nhiệm nhìn cô gái xinh đẹp cuối lớp đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: “Em là ai, sao lại ngồi vị trí của Bình An, Bình An đâu?”
Một cô nhóc bàn đầu nhỏ giọng nói: “Cô ơi, bạn ấy là Bình An đó.”
Cô chủ nhiệm chăm chú quan sát nữ sinh đang đứng cuối lớp, có chút khó tin nhíu mày. Đây thực sự là Bình An? Hôm nay là ngày cá tháng tư à?
Một lúc sau, khi đã xác nhận được thân phận thật sự của nữ sinh xinh đẹp này, cô chủ nhiệm mới hắn giọng lên tiếng.
“Bình An, đây là bài làm của em, em lên đây đọc cho các bạn nghe bài văn của mình đi.”
Bình An im lặng không phản ứng, cô không có ý định làm điều đó, mỗi lần cô đứng trước đám đông báo cáo đều là trình bày các sản phẩm cùng công trình nghiên cứu vĩ đại của mình, cô không hề có ý định chỉ vì một đoạn nhận xét văn học nho nhỏ mà bỏ công trình bày trước những đứa trẻ chưa lớn ở nơi đây.
“Bình An, không nghe cô nói sao.” Cô chủ nhiệm nghiêm khắc hỏi.
Thấy Bình An lại dở tính bướng bỉnh, cô chủ nhiệm cũng không có cách: “Ngồi xuống đi.”
Cô nói xong, lật bài thi Bình An ra đọc: “Đề bài: Phân tích bài thơ ‘Tôi yêu em’ của tác giả Puskin. Bình An, nghe xem em đã phân tích một tuyệt tác thơ tình của thời đại như thế nào nhé…Ý nghĩa của bài thơ thể hiện rõ tính cách nhu nhược, yếu đuối của tác giả, một người đàn ông không không có can đảm đối mặt với tình yêu của mình thì không có tư cách giành được hạnh phúc…Lối hành văn đơn giản, mập mờ tối nghĩa, dùng quá nhiều từ ngữ mang tính chất cảm thán, không có giá trị nghiên cứu…Bình An, em đây là đang muốn đùa với cô có đúng không.” Cô chủ nhiệm đọc xong, tức giận chất vấn, mọi người trong lớp cũng kinh ngạc đổ dồn ánh mắt về phía Bình An. Cái này rõ ràng chính là tìm đường chết.
“Bây giờ là giờ học, tôi sẽ không nói nhiều với em, cuối buổi lên phòng giáo viên gặp tôi.” Cô chủ nhiệm nghiêm khắc nói, Bình An thì vẫn thờ ơ tựa như chưa nghe thấy.
Thấy thái độ của Bình An, cô chủ nhiệm chán nản thở dài, cảm thấy trách nhiệm của một người giáo viên thật nặng nề.
Bình An bị mắng, Trần Khả Nhu trong lòng vui sướng không tả được. Bình An cho dù có gương mặt xinh đẹp đến cỡ nào thì cũng chỉ là một cái thùng rỗng, ngu ngốc đã là bản chất, không cách nào sửa đổi.
“Trong số bài làm, bài văn của Khả Nhu đã gây ấn tượng cho cô nhiều nhất, cũng là bài thi văn cao điểm nhất lớp chúng ta. Khả Nhu, em lên đây đọc cho các bạn nghe bài của mình đi.” Vẻ mặt cô chủ nhiệm lúc này có phần dịu đi. Đó là chuyện đương nhiên, thấy học sinh của mình không chịu thua kém, là giáo viên ai mà không cao hứng.
Trần Khả Nhu nghe thấy lời của cô, nội tâm vô cùng vui sướng và kiêu ngạo, cô liếc nhìn về phía Bình An, trong ánh mắt đầy chế giễu cùng khinh thường. Bình Anh chẳng có gì ngoài gương mặt xinh đẹp, cô ta suốt đời cũng chỉ có thể xếp phía sau cô.
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Trong phòng giáo viên, không khí vô cùng căng thẳng, cô chủ nhiệm ngồi đối diện Bình An, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
“Bình An, em đang đùa với cô sao? Chưa tới một tháng rưỡi nữa là đến kỳ thi đại học, giờ em lại nộp cho cô bài văn như thế, em cố ý có đúng không?”
Bình An không trầm mặc như mọi khi, bài phân tích của mình bị phê bình, cô không thể tiếp tục im lặng: “Bài làm của em tốt như thế, sao cô lại tức giận.”
Cô chủ nhiệm giận quá hóa cười: “Tốt? Chỗ nào tốt em nói cô nghe xem. Đây rõ ràng là một tuyệt tác thơ tình của thời đại, vào ngòi bút của em lại trở thành tác phẩm bỏ đi. Bài thơ này chương trình lớp 11 đã học rồi, cũng không phải là bài khó phân tích, chẳng lẽ đến giờ em vẫn không hiểu được văn học là cái gì sao?”
Bình An cau mày khó chịu, không muốn tiếp tục phản ứng với cô chủ nhiệm nữa, đây là lần đầu tiên có người dám trực tiếp phê bình cô, tiến sĩ Black luôn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không chấp nhận bất kì tì vết nào trên con đường
nghiên cứu học thuật của mình, càng không viết ra những lời phân tích vô căn cứ. Trước kia, những bản chép tay của cô luôn được người ta săn đón, nâng niu như trân bảo, vậy mà bây giờ bài thi của mình lại bị cô giáo mắng đến thậm tệ, cô cảm thấy nơi này chẳng ai hiểu được mình, làm thiên tài thật sự quá cô độc.
Thật ra Bình An không cố ý chê bai bài thơ kia, chỉ là góc độ nhìn sự vật của cô thiên về học thuật cùng lý tính, một người không hề có khái niệm về tình yêu và lãng mạn, khi suy xét một sự vật, hiện tượng, điều đầu tiên cô nhìn chính là xem nó có logic hay không, có thực dụng hay không, có trợ giúp cho quá trình nghiên cứu hay không. Cho nên dưới góc nhìn của Bình An, bài thơ ‘Tôi yêu em’ của Puskin hoàn toàn không có giá trị nghiên cứu.
Thấy Bình An lại tiếp tục bơ mình, cô chủ nhiệm vẫn không bỏ cuộc: “Bình An, em phải nhanh chóng tỉnh táo lại, chỉ hơn một tháng nữa đã đến kỳ thi đại học rồi, em không thể tiếp tục như thế này nữa. Em không định học đại học sao? Thời buổi bây giờ nếu không có bằng đại học thì em sẽ làm được gì? Cô biết gia cảnh em rất khó khăn, cho nên em càng phải cố gắng học, học để tìm được một công việc tốt, nuôi sống bản thân mình. Hành động hiện giờ của em chính là vô trách nhiệm với tương lai, có thể em trách cô nói nhiều, nhưng cô làm như vậy là vì muốn tốt cho em, không muốn em sau này phải hối hận về sự bốc đồng của mình…”
Cô chủ nhiệm nói rất nhiều, nhưng Bình An vẫn không hề phản ứng, cô thở dài mệt mỏi, cảm thấy trách nhiệm của một người làm giáo dục đè nặng lên vai mình.
“Bình An, tình huống hiện tại của em rất không ổn, cô biết ba mẹ em đã qua đời nhưng em hẳn là vẫn còn họ hàng, cô muốn gặp phụ huynh của em, 8 giờ sáng mai em mời phụ huynh đến phòng giáo viên gặp cô.”
Thấy Bình An im lặng, cô cao giọng: “Nghe rõ chưa?”
Bình An không muốn đáp lời, nhưng lại phát hiện cô chủ nhiệm có xu hướng tiếp tục kêu ca, sợ phiền phức nên cô liền lên tiếng: “Nghe rồi.”
Cô chủ nhiệm day trán, phất tay nói: “Em về đi, sáng mai nhớ mời phụ huynh đến.”
Bình An rời khỏi phòng giáo viên liền đi đến căn-tin trường học, cô thật sự không để lời của cô chủ nhiệm vào lòng. Bình An quả thật vẫn còn vài người thân thích trong thành phố này, nhưng cô không hề có ý định liên lạc với họ. Vì sao à? Phiền chết!
Vừa tới lớp, ánh mắt tất cả mọi ngưởi đều đồng loạt hướng về bóng dáng xa lạ đứng ngay cửa lớp. Bình An thản nhiên lướt qua những ánh mắt tò mò xung quanh, một đường đi đến chỗ ngồi.
“Xinh quá, là học sinh mới chuyển đến lớp mình sao?”
“Chắc là vậy, nhưng năm học đã kết thúc rồi còn chuyển lớp làm gì vậy?”
“Nhìn mặt quen quen, không biết đã gặp ở đâu rồi nhỉ.”
“Cậu ấy xinh đẹp như vậy, không biết đã có bạn trai chưa.”
“Ối, sao bạn ấy lại ngồi chỗ của Bình An.”
Những tiếng xầm xì to nhỏ vang lên
Trần Khả Nhu thấy Bình An vừa xuất hiện đã đoạt hết sự chú ý của mọi người, hận không thể xông lên phá hủy gương mặt yêu nghiệt đó.
Chốc lát sau, một chàng nam sinh ngồi bàn cuối rụt rè bắt chuyện với Bình An: “Bạn ấy ơi, chỗ bạn đang ngồi đã có người rồi, hay bạn chuyển xuống ngồi cạnh mình, bên mình vẫn còn chỗ trống này.”
Mấy nam sinh còn lại nghe xong, lập tức nghiến răng nghiến lợi, cơ hội tốt như thế lại bị người khác đoạt đi, tại sao họ lại không sớm nghĩ ra cái cớ đó nhỉ. Nhưng khi thấy nữ nhân vật chính trong câu chuyện vẫn một mực im lặng, thờ ơ trước sự nhiệt tình của chàng trai, đám nam sinh cảm thấy vô cùng khoái trá, hóa ra mỹ nhân là một cô gái lạnh lùng.
Đỗ Anh Hào ngồi bàn trên nhìn cậu bạn học của mình lúng túng, định lên tiếng liền bị Trần Khả Nhu cắt ngang: “Vũ, cậu nói cái gì vậy, đây là Bình An mà, cậu ấy ngồi chỗ này là phải rồi, còn chuyển đi đâu nữa.” Cô cười tươi trêu chọc, nhưng ánh mắt lại chẳng có chút ý cười nào.
Nam sinh tên Vũ khó tin nhìn Bình An, cô gái xinh đẹp này thật sự là Bình An? Điều này thật không có khả năng, thật không logic. Mọi người trong lớp cũng bị câu nói của Trần Khả Nhu làm cho kinh ngạc.
“Cậu…thật sự là Bình An?” Vũ ngập ngừng hỏi Bình An, đổi lại là sự trầm mặc đến vô tận của cô. Tính cách quái gỡ này, đích thị là Bình An rồi. Vũ ngơ ngác trở về chỗ ngồi của mình, trong đầu vẫn là hình ảnh của Bình An lúc trước và Bình An hiện tại, bọn họ thật sự là một người sao? Tại sao trước kia cậu không phát hiện ra Bình An là mỹ nhân nhỉ, hay là cậu ấy đã phẩu thuật thẩm mỹ? Nhưng phẩu thuật thì làm sao nhanh được như thế, hai ngày trước cậu ấy vẫn còn bộ dạng xấu xí mà.
Những người khác cũng tò mò vây quanh Bình An, tựa như cô là động vật quý hiếm trong vườn bách thú. Bình An không phản ứng với họ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bực bội vì đám học sinh này quá mức ồn ào.
Đỗ Anh Hào thấy vẻ mặt khó chịu của Bình An, liền giải vây: “Cậu ấy thật sự là Bình An, các cậu đừng nhìn nữa, mau trở về chỗ ngồi, sắp đến giờ học rồi.” Đây là lần đầu tiên Đỗ Anh Hào phóng thích thiện ý về phía Bình An, không thể không nói con người luôn là loài động vật yêu cái đẹp, những thứ xinh đẹp luôn dễ dàng giành được thiện cảm của mọi người.
Lớp trưởng đã lên tiếng, đám đông tiếc nuối giải tán, ai về chỗ người nấy, tuy vậy, thỉnh thoảng vẫn có vài người ngoáy đầu nhìn Bình An, dung mạo thật sự của Bình An khiến bọn họ vô cùng kinh diễm.
Trần Khả Nhu siết chặt bàn tay, sự ganh ghét vẫn không ngừng thiêu đốt nội tâm. Từ trước đến giờ, tâm điểm sự chú ý của mọi người luôn là cô. Nhưng hôm nay tất cả đều bị Bình An đoạt mất, điều này khiến cô không thể chấp nhận được, càng cảm thấy căm hận Bình An.
Ngay lúc đó, giáo viên chủ nhiệm, cũng là người phụ trách bộ môn văn của lớp tiến vào. Trong tuần này, bên cạnh việc ôn thi đại học, các học sinh sẽ được thông báo điểm của kì thi vừa qua. Mặc dù chỉ là thi thử, nhưng mọi người vẫn hồi hộp và trông đợi vào những con điểm này.
“Bài thi của các em cô đã xem hết, nhưng trước khi công bố điểm, cô muốn các em tham khảo và nhận xét bài làm của một bạn học trong lớp.” Cô chủ nhiệm nói đến đây, mọi người đều tò mò nhìn theo bài thi trên tay cô, nếu đọc cho mọi người nghe, đây hẳn là một bài văn xuất sắc, không biết người đó là ai.
“Bình An đâu.” Cô gọi tên, mọi người kinh ngạc đồng loạt nhìn về phía cuối lớp.
Bình An trầm mặc, âm thầm suy xét xem có nên phản ứng với nhân vật cô chủ nhiệm này không. Suy đi tính lại, vẫn là nên đáp lời của cô, bằng không sẽ phiền phức hơn nhiều.
Cô chủ nhiệm nhìn cô gái xinh đẹp cuối lớp đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: “Em là ai, sao lại ngồi vị trí của Bình An, Bình An đâu?”
Một cô nhóc bàn đầu nhỏ giọng nói: “Cô ơi, bạn ấy là Bình An đó.”
Cô chủ nhiệm chăm chú quan sát nữ sinh đang đứng cuối lớp, có chút khó tin nhíu mày. Đây thực sự là Bình An? Hôm nay là ngày cá tháng tư à?
Một lúc sau, khi đã xác nhận được thân phận thật sự của nữ sinh xinh đẹp này, cô chủ nhiệm mới hắn giọng lên tiếng.
“Bình An, đây là bài làm của em, em lên đây đọc cho các bạn nghe bài văn của mình đi.”
Bình An im lặng không phản ứng, cô không có ý định làm điều đó, mỗi lần cô đứng trước đám đông báo cáo đều là trình bày các sản phẩm cùng công trình nghiên cứu vĩ đại của mình, cô không hề có ý định chỉ vì một đoạn nhận xét văn học nho nhỏ mà bỏ công trình bày trước những đứa trẻ chưa lớn ở nơi đây.
“Bình An, không nghe cô nói sao.” Cô chủ nhiệm nghiêm khắc hỏi.
Thấy Bình An lại dở tính bướng bỉnh, cô chủ nhiệm cũng không có cách: “Ngồi xuống đi.”
Cô nói xong, lật bài thi Bình An ra đọc: “Đề bài: Phân tích bài thơ ‘Tôi yêu em’ của tác giả Puskin. Bình An, nghe xem em đã phân tích một tuyệt tác thơ tình của thời đại như thế nào nhé…Ý nghĩa của bài thơ thể hiện rõ tính cách nhu nhược, yếu đuối của tác giả, một người đàn ông không không có can đảm đối mặt với tình yêu của mình thì không có tư cách giành được hạnh phúc…Lối hành văn đơn giản, mập mờ tối nghĩa, dùng quá nhiều từ ngữ mang tính chất cảm thán, không có giá trị nghiên cứu…Bình An, em đây là đang muốn đùa với cô có đúng không.” Cô chủ nhiệm đọc xong, tức giận chất vấn, mọi người trong lớp cũng kinh ngạc đổ dồn ánh mắt về phía Bình An. Cái này rõ ràng chính là tìm đường chết.
“Bây giờ là giờ học, tôi sẽ không nói nhiều với em, cuối buổi lên phòng giáo viên gặp tôi.” Cô chủ nhiệm nghiêm khắc nói, Bình An thì vẫn thờ ơ tựa như chưa nghe thấy.
Thấy thái độ của Bình An, cô chủ nhiệm chán nản thở dài, cảm thấy trách nhiệm của một người giáo viên thật nặng nề.
Bình An bị mắng, Trần Khả Nhu trong lòng vui sướng không tả được. Bình An cho dù có gương mặt xinh đẹp đến cỡ nào thì cũng chỉ là một cái thùng rỗng, ngu ngốc đã là bản chất, không cách nào sửa đổi.
“Trong số bài làm, bài văn của Khả Nhu đã gây ấn tượng cho cô nhiều nhất, cũng là bài thi văn cao điểm nhất lớp chúng ta. Khả Nhu, em lên đây đọc cho các bạn nghe bài của mình đi.” Vẻ mặt cô chủ nhiệm lúc này có phần dịu đi. Đó là chuyện đương nhiên, thấy học sinh của mình không chịu thua kém, là giáo viên ai mà không cao hứng.
Trần Khả Nhu nghe thấy lời của cô, nội tâm vô cùng vui sướng và kiêu ngạo, cô liếc nhìn về phía Bình An, trong ánh mắt đầy chế giễu cùng khinh thường. Bình Anh chẳng có gì ngoài gương mặt xinh đẹp, cô ta suốt đời cũng chỉ có thể xếp phía sau cô.
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Trong phòng giáo viên, không khí vô cùng căng thẳng, cô chủ nhiệm ngồi đối diện Bình An, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
“Bình An, em đang đùa với cô sao? Chưa tới một tháng rưỡi nữa là đến kỳ thi đại học, giờ em lại nộp cho cô bài văn như thế, em cố ý có đúng không?”
Bình An không trầm mặc như mọi khi, bài phân tích của mình bị phê bình, cô không thể tiếp tục im lặng: “Bài làm của em tốt như thế, sao cô lại tức giận.”
Cô chủ nhiệm giận quá hóa cười: “Tốt? Chỗ nào tốt em nói cô nghe xem. Đây rõ ràng là một tuyệt tác thơ tình của thời đại, vào ngòi bút của em lại trở thành tác phẩm bỏ đi. Bài thơ này chương trình lớp 11 đã học rồi, cũng không phải là bài khó phân tích, chẳng lẽ đến giờ em vẫn không hiểu được văn học là cái gì sao?”
Bình An cau mày khó chịu, không muốn tiếp tục phản ứng với cô chủ nhiệm nữa, đây là lần đầu tiên có người dám trực tiếp phê bình cô, tiến sĩ Black luôn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không chấp nhận bất kì tì vết nào trên con đường
nghiên cứu học thuật của mình, càng không viết ra những lời phân tích vô căn cứ. Trước kia, những bản chép tay của cô luôn được người ta săn đón, nâng niu như trân bảo, vậy mà bây giờ bài thi của mình lại bị cô giáo mắng đến thậm tệ, cô cảm thấy nơi này chẳng ai hiểu được mình, làm thiên tài thật sự quá cô độc.
Thật ra Bình An không cố ý chê bai bài thơ kia, chỉ là góc độ nhìn sự vật của cô thiên về học thuật cùng lý tính, một người không hề có khái niệm về tình yêu và lãng mạn, khi suy xét một sự vật, hiện tượng, điều đầu tiên cô nhìn chính là xem nó có logic hay không, có thực dụng hay không, có trợ giúp cho quá trình nghiên cứu hay không. Cho nên dưới góc nhìn của Bình An, bài thơ ‘Tôi yêu em’ của Puskin hoàn toàn không có giá trị nghiên cứu.
Thấy Bình An lại tiếp tục bơ mình, cô chủ nhiệm vẫn không bỏ cuộc: “Bình An, em phải nhanh chóng tỉnh táo lại, chỉ hơn một tháng nữa đã đến kỳ thi đại học rồi, em không thể tiếp tục như thế này nữa. Em không định học đại học sao? Thời buổi bây giờ nếu không có bằng đại học thì em sẽ làm được gì? Cô biết gia cảnh em rất khó khăn, cho nên em càng phải cố gắng học, học để tìm được một công việc tốt, nuôi sống bản thân mình. Hành động hiện giờ của em chính là vô trách nhiệm với tương lai, có thể em trách cô nói nhiều, nhưng cô làm như vậy là vì muốn tốt cho em, không muốn em sau này phải hối hận về sự bốc đồng của mình…”
Cô chủ nhiệm nói rất nhiều, nhưng Bình An vẫn không hề phản ứng, cô thở dài mệt mỏi, cảm thấy trách nhiệm của một người làm giáo dục đè nặng lên vai mình.
“Bình An, tình huống hiện tại của em rất không ổn, cô biết ba mẹ em đã qua đời nhưng em hẳn là vẫn còn họ hàng, cô muốn gặp phụ huynh của em, 8 giờ sáng mai em mời phụ huynh đến phòng giáo viên gặp cô.”
Thấy Bình An im lặng, cô cao giọng: “Nghe rõ chưa?”
Bình An không muốn đáp lời, nhưng lại phát hiện cô chủ nhiệm có xu hướng tiếp tục kêu ca, sợ phiền phức nên cô liền lên tiếng: “Nghe rồi.”
Cô chủ nhiệm day trán, phất tay nói: “Em về đi, sáng mai nhớ mời phụ huynh đến.”
Bình An rời khỏi phòng giáo viên liền đi đến căn-tin trường học, cô thật sự không để lời của cô chủ nhiệm vào lòng. Bình An quả thật vẫn còn vài người thân thích trong thành phố này, nhưng cô không hề có ý định liên lạc với họ. Vì sao à? Phiền chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.