Tiến Sĩ Thất Nghiệp

Chương 42

Hồ Như

06/10/2016

Tiệm bánh ngọt khá sang trọng, dù sát mặt đường nhưng cách âm rất tốt, không khí tĩnh lặng, phía bên ngoài cửa kính chính là vỉa hè, ngồi nơi này có thể bao quát ngắm nhìn dòng người qua lại tấp nập.

Bình An hỏi ý kiến của Đình Nam, sau đó dặn phục vị đem lên hai phần tiramisu trà xanh.

“Kitty, sao anh không gọi điện thoại cho em được?”

Bình An nhíu mày ngẫm nghĩ: “Chắc Khắc Lập chặn số của anh rồi.”

Nghe Bình An nhắc đến tên Lý Khắc Lập, trong lòng Đình Nam thoáng một chút khó chịu: “Em và Lý Khắc Lập có quan hệ như thế nào?”

“Là người yêu của nhau.” Cô thản nhiên trả lời, không chút trốn tránh.

Đình Nam mím chặt môi, khi thấy ảnh chụp của Lý Khắc Lập cùng Bình An trên báo, anh đã khẳng định được mối quan hệ của hai người. Chỉ là trong lòng không cam tâm, vẫn hy vọng tất cả chỉ là hiểu lầm. Đến hiện tại nhận được lời xác nhận của Bình An, Đình Nam không biết phải diễn tả tâm trạng của mình thế nào. Cũng không đợi anh nói thêm, phục vụ đã đem ra hai phần bánh ngọt.

“Anh ăn đi, bánh này ngon lắm, lần trước Khắc Lập có mua cho tôi ăn thử rồi.” Nói xong, cô cũng không tiếp tục nhiều lời, tập trung vào chuyên môn.

Đình Nam cũng im lặng cúi đầu anh. Ánh mắt anh hung tợn vươn thìa xắn vào cái bánh ngọt, tựa như đó là Lý Khắc Lập vậy.

Nghẹn thật lâu, đợi đến khi Bình An ăn xong Đình Nam mới mở miệng: “Kitty, anh thật sự không còn cơ hội sao?”

“Cơ hội gì?” Bình An mơ hồ hỏi lại.

“Chính là cơ hội theo đuổi em đó.”

“Anh thích theo đuổi thì cứ theo đuổi, đó là quyền của anh mà.”

Đình Nam trong lòng khấp khởi mừng, Bình An nói thế, nghĩa là anh vẫn còn hy vọng: “Được, thế anh sẽ tiếp tục theo đuổi em, nếu anh làm em cảm động, khi đó hãy làm người yêu của anh nhé.”

“Không đâu, tôi chỉ muốn làm người yêu của Khắc Lập thôi, không làm người yêu của anh.” Cô lắc lắc đầu, ra vẻ không đồng ý, cũng chẳng hề cảm thấy ngượng ngùng hay lúng túng trước lời tỏ tình bất ngờ này. Nói đúng hơn cô cũng không xem đây là một lời tỏ tình.

Đình Nam ngẩn ra, sau đó chất vấn: “Nếu thế tại sao em lại bảo anh theo đuổi em.”

“Theo đuổi ai là quyền tự do của anh, đâu có liên quan gì đến tôi.” Bình An lại thản nhiên trả lời.

Đình Nam giật giật khóe miệng, nếu không hiểu rõ tính tình của Bình An, anh nhất định sẽ cho rằng cô đang trêu cợt anh. Bình An chính là như thế, chỉ số EQ cực thấp, đối với chuyện tình cảm thì trì độn vô cùng, Lý Khắc Lập bắt được Bình An tới tay anh cũng vô cùng bội phục.

“Em mới quen Lý Khắc Lập được bao lâu mà nói là yêu hắn ta, biết đâu hắn là người xấu thì sao.”

Bình An trừng mắt nhìn Đình Nam: “Chúng tôi quen nhau lâu rồi, còn trước khi biết anh nữa, Lý Khắc Lập rất tốt.” Cô không vui khi nghe người khác nói xấu người yêu mình.



Cái trừng của Bình An rơi vào mắt của Đình Nam lại là một loại phong tình khác, vẻ đẹp từ đôi mắt xa hoa kia khiến người ta phải xiêu hồn lạc phách. Thật ra tình cảm của anh đối với Bình An cũng không hẳn là yêu, ban đầu là bởi vì vẻ đẹp của cô làm cho kinh diễm, dần dà tiếp xúc về sau, tính cách đặc biệt của cô lại cuốn hút anh, khiến anh càng muốn gần gũi. Đình Nam không phải chưa từng yêu ai, nhưng Bình An là người mang đến cho anh cảm xúc khác lạ nhất, có lẽ sự đơn thuần ngây ngô của cô đả động chân tình của anh, cũng có lẽ sự lạnh nhạt của cô đã kích thích dục vọng chinh phục của anh. Chính vì thế, khi nghe lời khen ngợi về người đàn ông khác từ miệng Bình An, Đình Nam có chút không thể tiếp thu, vốn nghĩ mình sẽ đuổi được cô tới tay, nào ngờ chưa kịp thành công đã bị cướp đi. Có chút không cam tâm, cũng có chút đau lòng, nhưng không đến mức không thể vượt qua.

“Em thật sự yêu Lý Khắc Lập?”

Bình An gật đầu, thẳng thắn: “Đương nhiên.” Cô đã nghiên cứu kỹ vấn đề này rồi, không sai được.

Dù quen nhau chưa được một tháng nhưng Đình Nam cũng hiểu được phần nào tính cách của Bình An, một khi cô đã mở miệng, nhất định sẽ không đổi ý. Cho nên anh bây giờ thật sự hết cơ hội rồi sao?

Anh thu xếp tâm tình mình lại, cười hề hề nói với Bình An: “Em thật sự muốn ở cùng Lý Khắc Lập sao? Nghe nói công ty anh ta đang gặp vấn đề, không chừng sau này sẽ nghèo túng, làm sao nuôi em được.”

Bình An lại trừng mắt: “Công ty của chúng tôi sẽ không gặp vấn đề, hơn nữa nếu Khắc Lập có nghèo tôi sẽ nuôi anh ấy.”

Đình Nam chậc lưỡi, bật cười: “Em nuôi nổi Lý Khắc Lập không? Nuôi anh ta có vẻ khá tốn kém đấy.”

Bình An do dự, không biết học bỗng mình nhận được là bao nhiêu tiền, liệu có đủ nuôi Lý Khắc Lập không. Ngẫm nghĩ chốc lát, cô mới suy sụp lên tiếng: “Không để anh ấy đói là được. Này, anh đang trù ẻo chúng tôi phá sản đấy hả?”

Đình Nam mím môi, ánh mắt tràn ngập ý cười, Bình An không hề thay đổi, cô vẫn đáng yêu như ngày nào. Anh thật luyến tiếc buông tay, nhưng không buông tay thì có thể làm được gì.

Im lặng giây lát, tiếng chuông điện thoại vang lên đánh vỡ sự trầm mặc này. Bình An nhanh chóng tiếp máy: “Em đang ở tiệm bánh ngọt đối diện công ty…với Đình Nam…trùng hợp gặp…được.”

Cúp máy, cô xoay sang nói với Đình Nam: "Đúng lúc lắm, lát nữa Khắc Lập sẽ đến đây, tôi giới thiệu anh với anh ấy, Khắc Lập tốt lắm."

Đình Nam bĩu môi, tên đó thì có điểm nào tốt, không trẻ bằng anh, không đẹp trai bằng anh, lại còn hay ghen như khỉ ăn ớt, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bản thân xuất sắc hơn Lý Khắc Lập, Bình An thật là nông cạn mới bỏ qua một người hoàn hảo như anh.

Lý Khắc Lập kết thúc cuộc họp, không nhìn thấy Bình An đâu liền gọi điện cho cô, không nghĩ đến anh lại nghe được hung tin. Ngay tức Khắc, Lý Khắc Lập hóa thành một làn gió, lướt khỏi văn phòng.

Đến trước cửa tiệm bánh ngọt, Lý Khắc Lập bắt được ngay bóng dáng của Bình An cùng kẻ chướng mắt mà anh không muốn gặp. Chỉnh chu lại đầu tóc, đảm bảo gương mặt mình luôn đẹp trai nhất có thể khi xuất hiện trước mặt tình địch, anh thong thả cất bước vào trong.

Thấy Lý Khắc Lập xuất hiện, Bình An hai mắt lóe sáng, khóe miệng cũng khẽ câu lên một nụ cười nhợt nhạt nhưng cũng đủ để khiến Đình Nam ngơ ngẩn. Anh kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, quen biết nhau được một tháng, anh chưa từng nhìn thấy nụ cười của Bình An, không nghĩ đến khi cô cười lên lại mê người đến thế. Lại liếc nhìn về bóng dáng cao ráo mạnh mẽ đang tiến lại gần, Đình Nam cố nén tâm tình chua xót. Đây chính là ‘chỉ vì quân mà cười, chỉ vì quân mà khóc’ trong truyền thuyết sao?

Đi về phía Bình An, Lý Khắc Lập không vội chào Đình Nam mà cúi người hôn nhẹ lên má cô một cái để thể hiện quyền sở hữu, sau đó an tọa bên cạnh cô.

“Đây là Khắc Lập, người yêu tôi, hai người làm quen đi.”

Đình Nam khịt mũi nhếch mép: “Hừ, sắp chai mặt rồi, cần gì phải làm quen.”

“Cả hai đã biết nhau từ trước sao?” Bình An ngơ ngác hỏi.

Lý Khắc Lập cười, ôn tồn giải thích với cô: “Phải, lần trước anh hẹn gặp để cám ơn cậu ấy đã chăm sóc em khoảng thời gian trước kia.”



Đình Nam không muốn làm bản thân mất phong độ trước mặt đối phương vẻ mặt phóng khoáng nói: “Anh khách sáo quá rồi, tôi chăm sóc Bình An là vì bản thân tôi

muốn, không cần phải cám ơn.”

Bình An thấy anh có lý, gật gù tán thành: “Đình Nam nói đúng đấy, anh ấy tự nguyện cho em ăn chứ có ai ép anh ấy làm điều đấy đâu, không cần phải cảm ơn.”

Lý Khắc Lập nén cười, cúi đầu xoa trán, anh lại có thêm nhận thức mới về trình độ phủ phàng của Bình An. Đình Nam co giật khóe môi, nếu không biết tính cách của Bình An, anh còn tưởng cô đang nói đùa nữa cơ, đùa kiểu này thật chẳng vui chút nào.

Trước mặt Đình Nam, cùng Bình An khoe khoang ân ái một hồi lâu, Lý Khắc Lập mới đề nghị: “Nếu đã trùng hợp gặp nhau như thế, chi bằng lát nữa cậu cùng chúng tôi ăn tối đi, trước kia cậu đã mời Bình An ăn nhiều như thế, cũng phải để em ấy mời lại cậu chứ.”

Đình Nam trong lòng thầm hừ lạnh, nãy giờ anh đã ngứa mắt tên này lắm rồi, còn đi theo ăn tối cùng không chừng khi trở về mù luôn cả mắt: “Tiếc thật, lát nữa tôi còn có việc, không thể theo hai người rồi.”

Trước khi chào tạm biệt, Đình Nam cũng không ngần ngại để Lý Khắc Lập chịu thêm chút ngột ngạt, anh nhe răng cười nói với Bình An: “Kitty, anh biết một chỗ bán thịt nướng Hàn Quốc rất ngon, có dịp anh dắt em đi ăn nhé.”

Nghe đến ăn, Bình An không do dự gật đầu khiến Lý Khắc Lập phải nghiến răng

nghiến lợi.

Chợt nhớ đến lời dặn dò trước kia của anh, cô ái ngại nói với Đình Nam: “Đến lúc đó tôi dẫn Khắc Lập theo có được không?”

“…Đương nhiên là…được.” Đình Nam đáp lời, tiếng ‘được’ bị anh rít qua kẽ răng, ánh mắt trừng trừng nhìn tên thiếu đòn đối diện, đổi lại là một nụ cười trêu tức của Lý Khắc Lập.

Tiễn bước Đình Nam, Lý Khắc Lập nhẹ nhàng ôm Bình An vào lòng, thở dài một tiếng. Có người yêu thu hút nhiều ong bướm thế này, thật là điều khổ tâm, khổ tâm hơn chính là cô ấy thậm chí còn không nhận ra điều đó.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ----

Mười giờ sáng hôm sau, tại trung tâm hội nghị Mattina Palace, nhà sáng lập kiêm tổng giám tập đoàn dược phẩm Thiên Nguyên, ông Lý Khắc Lập đứng ra chủ trì buổi họp báo, tuyên bố phát ngôn chính thức của tập đoàn về vụ bê bối đình đám vừa qua.

“Xin chân thành cám ơn các bạn ký giả đã đến tham gia buổi họp báo này, tôi là Lý Khắc Lập, tổng giám đốc tập đoàn dược phẩm Thiên Nguyên. Hôm nay chúng tôi sẽ có câu trả lời chính thức về vụ bê bối chất lượng sản phẩm vừa qua.

Trước đó, tôi xin một lần nữa khẳng định, tiêu chí làm việc của tập đoàn chúng tôi chính là lấy sức khỏe của khách hàng làm đầu. Mọi sản phẩm cung ứng ra thị trường cùng các bệnh viện đều đạt tiêu chuẩn kỹ thuật của tổ chức y tế thế giới và được kiểm duyệt nghiêm ngặt. Theo quan điểm của chúng tôi, sản xuất dược phẩm giả, dược phẩm kém chất lượng là một hành động tương đương với tội diệt chủng, chúng tôi sẽ không vì chạy theo lợi nhuận mà làm trái với lương tâm nghề nghiệp, đi ngược với sự phát triển của nhân loại.

Lời cáo buộc của mười một bệnh nhân lên toàn án thành phố hoàn toàn là vu khống, đội cố vấn pháp luật của Tập đoàn đã tiến hành trình đơn kiện về tội vu khống đến toàn án nhân dân thành phố, dù chi phí bỏ ra cho vụ kiện có lớn hơn rất nhiều lần so với số tiền bồi thường thì Thiên Nguyên cũng sẽ theo đến cùng, bởi danh dự, uy tín mà chúng tôi gầy dựng hơn mười năm qua còn đáng giá hơn cả thế.

Hiện tại vẫn chưa có lời kết luận xác thực nào từ tòa án, cho nên chúng tôi hy vọng các tòa soạn hãy cẩn trọng trước những lời phán xét vô căn cứ, kể từ hôm nay, bất kỳ những phán xét không có cơ sở nào của quý tòa soạn sẽ là bằng chứng để chứng cáo buộc các vị trước tòa về tội vu khống. Phần phát biểu của tôi đã hết, các bạn ký giả có thể đưa ra những câu hỏi mà các bạn thắc mắc.”



Buổi họp báo kéo dài hơn hai giờ đồng hồ, Lý Khắc Lập mới cùng đoàn đội của mình xuyên qua vòng vây của ký giả những tòa soạn nhỏ không được mời vào trong tham dự, một đường rời khỏi trung tâm hội nghị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiến Sĩ Thất Nghiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook