Chương 50
Hồ Như
18/11/2016
Trên đường về nhà, không khí trong xe căng thẳng đến dị thường. Ông Hà
cùng Lý Khắc Lập trầm mặc lấy lại bình tĩnh sau sự kiện kỳ quái đã diễn
ra ở buổi tiệc.
Thật lâu sau, ông Hà mới lên tiếng: "Bình An, cháu nói thằng Đạt bị bệnh truyền nhiễm, rốt cuộc là bệnh gì?"
"Cháu không rõ, tất cả chỉ là suy đoán của cháu mà thôi."
"Không sao, cháu cứ nói."
Bình An mím môi nhìn ông Hà, lại nhìn Lý Khắc Lập, một hồi lâu mới lên tiếng: "Hai người có biết zoombie không?"
"Zoombie." Ông Hà nhíu mày, cụm từ này khá xa lạ đối với ông.
Nhưng Lý Khắc Lập lại rõ ràng hơn ai hết, bởi những giấc mơ vô cùng chân thật về zoombie trước kia vẫn luôn ám ảnh anh.
"Chính là một dạng giống với xác sống, là nhân vật ảo tưởng trong các bộ phim điện ảnh. Con người sau khi nhiễm phải virus biến thành zoombie thì bộ não sẽ mất kiểm soát, họ chỉ biết đến ăn thịt sống và giết hại đồng loại, da thịt thối rửa, không còn cảm giác đau đớn, không khác gì một con quái vật. Hơn nữa người bình thường nếu bị Zoombie cào hay cắn trúng, lập tức bị nhiễm virus và biến thành Zoombie."
Ông Hà nghe lời giải thích của Lý Khắc Lập, nội tâm một trận hoảng sợ: "Nếu thế thì những người vừa rồi bị thằng Đạt cắn và cào phải đều trở thành zoombie à?"
"Cái này chỉ là suy đoán của cháu thôi, có thể anh ta mắc bệnh khác. Phải trở về phân tích máu anh ta mới chắc chắn được."
"Thế thì cháu nhanh chóng trở về làm đi." Ông Hà lo lắng hối thúc, ông không hề nghi ngờ về phán đoán của Bình An, nếu đây thật sự là bệnh truyền nhiễm, cần phải báo cáo gấp lên cấp trên, bằng không hậu họa khôn lường.
"Phải rồi, vừa nãy anh giằng có với kẻ phát cuồng kia có bị xây xát không?"
Lý Khắc Lập lúc này mới bừng nhớ ra, vội vã kiểm tra bản thân lại. Ông Hà cùng Bình An cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào anh.
"Không có, may quá."
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nhưng không phấn khởi được lâu, bởi một vết xước nhỏ trên ngón trỏ Lý Khắc Lập khiến họ phải lo lắng.
"Vết xước này có từ khi nào?" Ông Hà nhìn cháu nội, lo lắng hỏi.
Lý Khắc Lập lắc đầu, gương mặt tái nhợt: "Không biết nữa, lẽ nào..."
"Sáng nay tay anh không hề có vết xước này."
Lời nói của Bình An như một quả bom dội xuống nội tâm của hai người còn lại.
Nếu như thế, Lý Khắc Lập cũng có khả năng trở thành zoombie. Nơi này, ngoài Bình An ra cũng chỉ có anh tận tường được loài sinh vật đó đáng sợ đến mức nào. Nhưng khiến anh hoảng sợ hơn hết thảy chính là khi biến thành zoombie, anh sẽ quên hết thảy, quên đi người nhà, quên mất Bình An, trong đầu anh ngoài khao khát máu thịt tanh hôi ra thì không còn gì khác.Không muốn nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt của Lý Khắc Lập, Bình An ôm chầm lấy anh an ủi: "Không sợ, không sợ. Đây cũng chỉ là suy đoán thôi, chưa chắc Lâm An Đạt là zoombie, nếu phải đi chăng nữa thì cũng chẳng sao, em sẽ lại nghiên cứu chuỗi gen phá hủy DNA của virus, biến anh trở về người bình thường."
"Nếu vẫn nghiên cứu không được thì sao?" Lý Khắc Lập không tránh khỏi bi quan nói. Chuỗi gen này nghiên cứu dễ dàng như thế thì thế giới trong mơ của anh cũng đâu đến mức bị phá hủy đến hoang tàn.
"Em là ai chứ, anh còn lo vấn đề này sao." Bình An vụng về an ủi, khẽ vuốt nhẹ lưng anh.
Ông Hà trong lòng cũng từng cơn chua xót. Dù thằng cháu trai này ông chướng mắt, nhưng dẫu sao vẫn là ruột thịt, nói không thương chính là giả, chẳng qua ông quen miệng, thích mắng mỏ để bày tỏ sự quan tâm mà thôi. Nếu Lý Khắc Lập thực sự không được, ông chính là người đau lòng nhiều hơn ai hết.
"Nếu anh chờ không kịp, biến thành zoombie khi em vẫn chưa nghiên cứu xong thì sao?" Anh không muốn dùng bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ để đối diện với Bình An.
"Zoombie thì thế nào, anh muốn ăn người em sẽ bắt người cho anh ăn, chỉ cần anh ở bên cạnh em là được. Khi nào nghiên cứu thành công em sẽ biến anh trở về như trước, đừng lo lắng."
Những lời của Bình An cỡ nào lạnh lùng, cỡ nào ác độc, trong mắt cô, mạng người chẳng là gì cả. Ngay cả ông Hà cũng không kiềm được nhìn kỹ Bình An một chút. Thế nhưng rơi vào tai Lý Khắc Lập, nó lại ngọt ngào như một bản tình ca, xoa dịu nội tâm vẫn đang bất an xao động. Đúng thế, Bình An sẽ không từ bỏ anh, kể cả khi anh trở thành quái vật, cô sẽ vì anh mà bất chấp tất cả, kể cả làm trái với luân thường đạo lý, anh còn gì phải lo nghĩ nữa.
Bình An nói chắc chắn như thế, sự lo lắng của mọi người cũng được xoa dịu phần nào. Sau cùng dưới yêu cầu của ông Hà, chuyện Lý Khắc Lập có khả năng nhiễm virus tạm thời sẽ giữ bí mật, không cho kẻ khác biết kể cả người thân trong gia đình.
Đưa ông Hà về nhà, Bình An cùng Lý Khắc Lập quay đầu đến viện nghiên cứu. Bình An lấy máu Lâm An Đạt ban đầu là vì tò mò, nhưng hiện tại cô lại cấp thiết muốn kiểm tra, bởi nó có liên quan đến an nguy của người mà cô để ý.
Tại phòng làm việc ở viện nghiên cứu, nội tâm bất an được ẩn dấu bằng vẻ bề ngoài bình tĩnh của Lý Khắc Lập bị Bình An nhìn thấu triệt để. Không còn cách nào khác, cô đành đành dùng biện pháp thôi miên để vỗ về tâm hồn không ngừng dao động của Lý Khắc Lập, đưa anh vào một giấc ngủ sâu yên bình.
Cúi người, dịu dàng hôn lên môi anh bằng tất cả sự thành kính, cô tự thề với lòng sẽ vĩnh viễn không rời xa người đàn ông này, dù có ốm đau, bệnh tật.
Lý Khắc Lập đã có một giấc ngủ thật dài và thật sâu, nhưng nó lại không hề yên bình như những gì Bình An mong muốn. Một giấc ngủ mộng mị dài tựa như vô tận. Những giấc mộng rời rạc, mơ hồ trước kia của anh trong giấc ngủ này càng được khắc sâu và gắn kết lại với nhau, tạo thành một thế giới kỳ lạ mà vô cùng chân thực. Trong thế giới này, anh là một gả quân nhân sống giữa thời mạt thế, mạng sống con người thời thời khắc khắc bị đe dọa bởi những quái vật ăn thịt người.Anh cảm nhận được sự sợ hãi khi lần đầu đối diện với zoombie ăn thịt người, anh cảm nhận được sự hoang mang, vô phương hướng khi mất đi người thân, lưu lạc tìm kiếm sự che chở của người sống sót, về sau, nổi sợ hãi cũng hoang mang dần biến mất, thay vào đó, anh chết lặng trước cảnh giết chóc một mất một còn giữa con người và những quái vật từng là con người.
Trưởng thành, anh gia nhập quân đội của căn cứ để có được cuộc sống tốt hơn, nào ngờ bị cấp trên của mình tự tay đưa vào phòng thí nghiệm. Anh cảm nhận được sự đau đớn và thống khổ khi trở thành chuột bạch trên bàn thí nghiệm, tuyệt vọng hơn hết chính là cuộc sống không có ngày mai, ngay cả cái chết cũng không phải do bản thân quyết định.
Trong chuỗi ngày tăm tối không có nhân quyền trong phòng thí nghiệm, anh gặp phải một người phụ nữ, cô là người cầm quyền tại nơi này, luôn được người khác tôn sùng là tiến sĩ thiên tài. Cô là ác quỷ, sự lãnh khốc vô cảm của cô có thể sánh với quỷ Satan đến từ địa ngục, thế nhưng cô cũng là thiên sứ, bởi tận tay cô đã chắp nên đôi cánh hy vọng cho nhân loại thời mạt thế.
Rồi đến một ngày trong chuỗi ngày vô tận dày vò kia, anh nhận được một câu nói từ cô: "Chúc mừng anh, anh là người đầu tiên trên thế giới có kháng thể với virus ZB0135."
Lúc đó, anh choáng váng, thậm chí còn không tin nổi vào tai của mình. Hóa ra cô ấy dày vò anh là để nghiên cứu ra vắc-xin giải cứu nhân loại.
Kể từ sau hôm đó, anh không còn gặp lại tiến sĩ. Khi được đưa ra khỏi phòng thí nghiệm, anh thậm chí còn cảm thấy bất an, không muốn rời bước.
"Tiến sĩ đâu, tại không không thấy cô ấy nữa?" Đắn đo thật lâu, anh lên tiếng hỏi người đi cùng mình.
Thanh niên áo trắng im lặng, ánh mắt tràn ngập bi thương cùng tiếc hận: "Tiến sĩ không còn trên đời nữa, nếu không muốn bị liên lụy thì từ nay đừng nhắc đến tiến sĩ trước mặt người khác, kể cả chuyện chị ấy là người nghiên cứu ra vắc-xin."
Lúc ấy, tâm trạng của anh vô cùng phức tạp, cô gái vĩ đại cứu thế giới đã chết rồi sao? Thậm chí khi cô chết đi, ngay cả tên của cô anh vẫn chưa biết. Trước kia anh từng nghĩ nếu có một ngày thoát khỏi phòng thí nghiệm, anh sẽ quay trở lại giết sạch những người nơi này. Nhưng bây giờ, một tia sát tâm cũng không nổi dậy được.
Anh truy hỏi thanh niên nguyên nhân cái chết của cô, nhưng đổi lại chính là sự trầm mặc, may thay cuối cùng anh cũng biết, cô tên Olivia Black. Anh thầm nghĩ nếu một ngày có đủ năng lực, anh sẽ tra rõ cái chết của tiến sĩ, sẽ không khiến cô phải ra đi trong uất hận như thế.
Do đã từng đắc tội với một vị tai to mặt lớn, anh quyết định rời khỏi căn cứ, gia nhập vào binh đoàn lính đánh thuê lớn nhất lúc bấy giờ. Không biết do cơ duyên hay số mệnh, anh đánh tới đánh lui, đánh zoombie đánh cả con người, đánh hơn mười lăm năm, anh đánh trở về căn cứ cũ, rồi trở thành thủ lĩnh mới ở nơi này.
Khi đã nắm trong tay quyền lực, anh bắt đầu sưu tầm tin tức về tiến sĩ Olivia Black, cái tên đã sớm bị chôn vùi bởi thời gian. Đến tận lúc đó anh mới biết được, so với những gì anh đã biết, tiến sĩ còn vĩ đại hơn thế gấp trăm lần. Cô dành cả cuộc đời của mình vì nhân loại, thậm chí ngay cả mạng sống cũng đắp vào. Đáng lẽ cô sẽ được người đời tôn sùng, nhận được vô hạn vinh quang, thế nhưng một lòng chính nghĩa, muốn cứu nhân loại khỏi khốn cảnh mà phản đối sự độc quyền của căn cứ, dù cho biết trước hậu quả của việc phản đối, cô vẫn chấp nhận hy sinh tính mạng để thắp lên ánh sáng cho thời mạt thế.
Anh càng tìm hiểu, càng thương xót, tiếc hận cho một thiên tài như cô. Không biết từ khi nào trong thâm tâm anh lại nảy sinh một tình cảm bất thường với một người đã chết. Ngay cả anh cũng không hiểu tình cảm này là gì, là nam nhân dành cho nữ nhân, là tù binh dành cho kẻ đã giam cầm mình, hay là của fan cuồng dành cho thần tượng? Dù là thế nào đi nữa, anh vẫn điên cuồng sưu tầm thân ảnh của cô, những đoạn video, ảnh chụp cô trong quá trình nghiên cứu được anh lưu trữ cẩn thận, mỗi khi rãnh rỗi lại mang ra ngắm nghía, hồi tưởng lại khoảng thời gian bản thân trở thành vật thí nghiệm, được sống kề cận cô, anh biết tình cảm này thật biến thái, nhưng biến thái thì đã sao, thời đại này còn được mấy người bình thường.
Nhưng như thế vẫn không khiến anh thỏa mãn, tiến sĩ Black vĩ đại đến nhường nào, anh không muốn tên tuổi của cô bị chôn vùi trong uất hận. Vì thế, sau hơn mười lăm năm, tên tuổi của vị khoa học gia chân chính nghiên cứu ra vắc-xin DVZ018 một lần nữa được công bố, cái tên mà trước nay chưa ai được biết – Olivia Black. Không dừng lại ở đó, anh ra sức tuyền truyền tiểu sử về cô, quá trình nghiên cứu gian khổ của cô. Không muốn để người khác biết nguyên nhân cái chết vô cùng khuất nhục của tiến sĩ, anh tự mình nhào nặn ra lý do cô lấy thân mình thử thuốc, cuối cùng phải hy sinh vì tương lai nhân loại.
Anh cho người tạc tượng của tiến sĩ ở quảng trường lớn nhất căn cứ, chọn một ngày trong năm làm ngày tưởng niệm cô. Anh tự tay đắp ra cho cô một hình ảnh hoàn mỹ, đến ngàn năm sau, khi thời gian đã vùi lấp đi nhiều thứ, cái tên Olivia Black vẫn được nhiều người nhắc đến với sự kính ngưỡng cùng tôn sùng.
Anh ở thế giới này, sống đến cuối quảng trong côđộc, dưới gối không con cái, cho đến khi rời khỏi nhân gian vẫn cầm trong taychiếc bật lửa, thứ mà tiến sĩ Back yêu quý nhất.
Thật lâu sau, ông Hà mới lên tiếng: "Bình An, cháu nói thằng Đạt bị bệnh truyền nhiễm, rốt cuộc là bệnh gì?"
"Cháu không rõ, tất cả chỉ là suy đoán của cháu mà thôi."
"Không sao, cháu cứ nói."
Bình An mím môi nhìn ông Hà, lại nhìn Lý Khắc Lập, một hồi lâu mới lên tiếng: "Hai người có biết zoombie không?"
"Zoombie." Ông Hà nhíu mày, cụm từ này khá xa lạ đối với ông.
Nhưng Lý Khắc Lập lại rõ ràng hơn ai hết, bởi những giấc mơ vô cùng chân thật về zoombie trước kia vẫn luôn ám ảnh anh.
"Chính là một dạng giống với xác sống, là nhân vật ảo tưởng trong các bộ phim điện ảnh. Con người sau khi nhiễm phải virus biến thành zoombie thì bộ não sẽ mất kiểm soát, họ chỉ biết đến ăn thịt sống và giết hại đồng loại, da thịt thối rửa, không còn cảm giác đau đớn, không khác gì một con quái vật. Hơn nữa người bình thường nếu bị Zoombie cào hay cắn trúng, lập tức bị nhiễm virus và biến thành Zoombie."
Ông Hà nghe lời giải thích của Lý Khắc Lập, nội tâm một trận hoảng sợ: "Nếu thế thì những người vừa rồi bị thằng Đạt cắn và cào phải đều trở thành zoombie à?"
"Cái này chỉ là suy đoán của cháu thôi, có thể anh ta mắc bệnh khác. Phải trở về phân tích máu anh ta mới chắc chắn được."
"Thế thì cháu nhanh chóng trở về làm đi." Ông Hà lo lắng hối thúc, ông không hề nghi ngờ về phán đoán của Bình An, nếu đây thật sự là bệnh truyền nhiễm, cần phải báo cáo gấp lên cấp trên, bằng không hậu họa khôn lường.
"Phải rồi, vừa nãy anh giằng có với kẻ phát cuồng kia có bị xây xát không?"
Lý Khắc Lập lúc này mới bừng nhớ ra, vội vã kiểm tra bản thân lại. Ông Hà cùng Bình An cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào anh.
"Không có, may quá."
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nhưng không phấn khởi được lâu, bởi một vết xước nhỏ trên ngón trỏ Lý Khắc Lập khiến họ phải lo lắng.
"Vết xước này có từ khi nào?" Ông Hà nhìn cháu nội, lo lắng hỏi.
Lý Khắc Lập lắc đầu, gương mặt tái nhợt: "Không biết nữa, lẽ nào..."
"Sáng nay tay anh không hề có vết xước này."
Lời nói của Bình An như một quả bom dội xuống nội tâm của hai người còn lại.
Nếu như thế, Lý Khắc Lập cũng có khả năng trở thành zoombie. Nơi này, ngoài Bình An ra cũng chỉ có anh tận tường được loài sinh vật đó đáng sợ đến mức nào. Nhưng khiến anh hoảng sợ hơn hết thảy chính là khi biến thành zoombie, anh sẽ quên hết thảy, quên đi người nhà, quên mất Bình An, trong đầu anh ngoài khao khát máu thịt tanh hôi ra thì không còn gì khác.Không muốn nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt của Lý Khắc Lập, Bình An ôm chầm lấy anh an ủi: "Không sợ, không sợ. Đây cũng chỉ là suy đoán thôi, chưa chắc Lâm An Đạt là zoombie, nếu phải đi chăng nữa thì cũng chẳng sao, em sẽ lại nghiên cứu chuỗi gen phá hủy DNA của virus, biến anh trở về người bình thường."
"Nếu vẫn nghiên cứu không được thì sao?" Lý Khắc Lập không tránh khỏi bi quan nói. Chuỗi gen này nghiên cứu dễ dàng như thế thì thế giới trong mơ của anh cũng đâu đến mức bị phá hủy đến hoang tàn.
"Em là ai chứ, anh còn lo vấn đề này sao." Bình An vụng về an ủi, khẽ vuốt nhẹ lưng anh.
Ông Hà trong lòng cũng từng cơn chua xót. Dù thằng cháu trai này ông chướng mắt, nhưng dẫu sao vẫn là ruột thịt, nói không thương chính là giả, chẳng qua ông quen miệng, thích mắng mỏ để bày tỏ sự quan tâm mà thôi. Nếu Lý Khắc Lập thực sự không được, ông chính là người đau lòng nhiều hơn ai hết.
"Nếu anh chờ không kịp, biến thành zoombie khi em vẫn chưa nghiên cứu xong thì sao?" Anh không muốn dùng bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ để đối diện với Bình An.
"Zoombie thì thế nào, anh muốn ăn người em sẽ bắt người cho anh ăn, chỉ cần anh ở bên cạnh em là được. Khi nào nghiên cứu thành công em sẽ biến anh trở về như trước, đừng lo lắng."
Những lời của Bình An cỡ nào lạnh lùng, cỡ nào ác độc, trong mắt cô, mạng người chẳng là gì cả. Ngay cả ông Hà cũng không kiềm được nhìn kỹ Bình An một chút. Thế nhưng rơi vào tai Lý Khắc Lập, nó lại ngọt ngào như một bản tình ca, xoa dịu nội tâm vẫn đang bất an xao động. Đúng thế, Bình An sẽ không từ bỏ anh, kể cả khi anh trở thành quái vật, cô sẽ vì anh mà bất chấp tất cả, kể cả làm trái với luân thường đạo lý, anh còn gì phải lo nghĩ nữa.
Bình An nói chắc chắn như thế, sự lo lắng của mọi người cũng được xoa dịu phần nào. Sau cùng dưới yêu cầu của ông Hà, chuyện Lý Khắc Lập có khả năng nhiễm virus tạm thời sẽ giữ bí mật, không cho kẻ khác biết kể cả người thân trong gia đình.
Đưa ông Hà về nhà, Bình An cùng Lý Khắc Lập quay đầu đến viện nghiên cứu. Bình An lấy máu Lâm An Đạt ban đầu là vì tò mò, nhưng hiện tại cô lại cấp thiết muốn kiểm tra, bởi nó có liên quan đến an nguy của người mà cô để ý.
Tại phòng làm việc ở viện nghiên cứu, nội tâm bất an được ẩn dấu bằng vẻ bề ngoài bình tĩnh của Lý Khắc Lập bị Bình An nhìn thấu triệt để. Không còn cách nào khác, cô đành đành dùng biện pháp thôi miên để vỗ về tâm hồn không ngừng dao động của Lý Khắc Lập, đưa anh vào một giấc ngủ sâu yên bình.
Cúi người, dịu dàng hôn lên môi anh bằng tất cả sự thành kính, cô tự thề với lòng sẽ vĩnh viễn không rời xa người đàn ông này, dù có ốm đau, bệnh tật.
Lý Khắc Lập đã có một giấc ngủ thật dài và thật sâu, nhưng nó lại không hề yên bình như những gì Bình An mong muốn. Một giấc ngủ mộng mị dài tựa như vô tận. Những giấc mộng rời rạc, mơ hồ trước kia của anh trong giấc ngủ này càng được khắc sâu và gắn kết lại với nhau, tạo thành một thế giới kỳ lạ mà vô cùng chân thực. Trong thế giới này, anh là một gả quân nhân sống giữa thời mạt thế, mạng sống con người thời thời khắc khắc bị đe dọa bởi những quái vật ăn thịt người.Anh cảm nhận được sự sợ hãi khi lần đầu đối diện với zoombie ăn thịt người, anh cảm nhận được sự hoang mang, vô phương hướng khi mất đi người thân, lưu lạc tìm kiếm sự che chở của người sống sót, về sau, nổi sợ hãi cũng hoang mang dần biến mất, thay vào đó, anh chết lặng trước cảnh giết chóc một mất một còn giữa con người và những quái vật từng là con người.
Trưởng thành, anh gia nhập quân đội của căn cứ để có được cuộc sống tốt hơn, nào ngờ bị cấp trên của mình tự tay đưa vào phòng thí nghiệm. Anh cảm nhận được sự đau đớn và thống khổ khi trở thành chuột bạch trên bàn thí nghiệm, tuyệt vọng hơn hết chính là cuộc sống không có ngày mai, ngay cả cái chết cũng không phải do bản thân quyết định.
Trong chuỗi ngày tăm tối không có nhân quyền trong phòng thí nghiệm, anh gặp phải một người phụ nữ, cô là người cầm quyền tại nơi này, luôn được người khác tôn sùng là tiến sĩ thiên tài. Cô là ác quỷ, sự lãnh khốc vô cảm của cô có thể sánh với quỷ Satan đến từ địa ngục, thế nhưng cô cũng là thiên sứ, bởi tận tay cô đã chắp nên đôi cánh hy vọng cho nhân loại thời mạt thế.
Rồi đến một ngày trong chuỗi ngày vô tận dày vò kia, anh nhận được một câu nói từ cô: "Chúc mừng anh, anh là người đầu tiên trên thế giới có kháng thể với virus ZB0135."
Lúc đó, anh choáng váng, thậm chí còn không tin nổi vào tai của mình. Hóa ra cô ấy dày vò anh là để nghiên cứu ra vắc-xin giải cứu nhân loại.
Kể từ sau hôm đó, anh không còn gặp lại tiến sĩ. Khi được đưa ra khỏi phòng thí nghiệm, anh thậm chí còn cảm thấy bất an, không muốn rời bước.
"Tiến sĩ đâu, tại không không thấy cô ấy nữa?" Đắn đo thật lâu, anh lên tiếng hỏi người đi cùng mình.
Thanh niên áo trắng im lặng, ánh mắt tràn ngập bi thương cùng tiếc hận: "Tiến sĩ không còn trên đời nữa, nếu không muốn bị liên lụy thì từ nay đừng nhắc đến tiến sĩ trước mặt người khác, kể cả chuyện chị ấy là người nghiên cứu ra vắc-xin."
Lúc ấy, tâm trạng của anh vô cùng phức tạp, cô gái vĩ đại cứu thế giới đã chết rồi sao? Thậm chí khi cô chết đi, ngay cả tên của cô anh vẫn chưa biết. Trước kia anh từng nghĩ nếu có một ngày thoát khỏi phòng thí nghiệm, anh sẽ quay trở lại giết sạch những người nơi này. Nhưng bây giờ, một tia sát tâm cũng không nổi dậy được.
Anh truy hỏi thanh niên nguyên nhân cái chết của cô, nhưng đổi lại chính là sự trầm mặc, may thay cuối cùng anh cũng biết, cô tên Olivia Black. Anh thầm nghĩ nếu một ngày có đủ năng lực, anh sẽ tra rõ cái chết của tiến sĩ, sẽ không khiến cô phải ra đi trong uất hận như thế.
Do đã từng đắc tội với một vị tai to mặt lớn, anh quyết định rời khỏi căn cứ, gia nhập vào binh đoàn lính đánh thuê lớn nhất lúc bấy giờ. Không biết do cơ duyên hay số mệnh, anh đánh tới đánh lui, đánh zoombie đánh cả con người, đánh hơn mười lăm năm, anh đánh trở về căn cứ cũ, rồi trở thành thủ lĩnh mới ở nơi này.
Khi đã nắm trong tay quyền lực, anh bắt đầu sưu tầm tin tức về tiến sĩ Olivia Black, cái tên đã sớm bị chôn vùi bởi thời gian. Đến tận lúc đó anh mới biết được, so với những gì anh đã biết, tiến sĩ còn vĩ đại hơn thế gấp trăm lần. Cô dành cả cuộc đời của mình vì nhân loại, thậm chí ngay cả mạng sống cũng đắp vào. Đáng lẽ cô sẽ được người đời tôn sùng, nhận được vô hạn vinh quang, thế nhưng một lòng chính nghĩa, muốn cứu nhân loại khỏi khốn cảnh mà phản đối sự độc quyền của căn cứ, dù cho biết trước hậu quả của việc phản đối, cô vẫn chấp nhận hy sinh tính mạng để thắp lên ánh sáng cho thời mạt thế.
Anh càng tìm hiểu, càng thương xót, tiếc hận cho một thiên tài như cô. Không biết từ khi nào trong thâm tâm anh lại nảy sinh một tình cảm bất thường với một người đã chết. Ngay cả anh cũng không hiểu tình cảm này là gì, là nam nhân dành cho nữ nhân, là tù binh dành cho kẻ đã giam cầm mình, hay là của fan cuồng dành cho thần tượng? Dù là thế nào đi nữa, anh vẫn điên cuồng sưu tầm thân ảnh của cô, những đoạn video, ảnh chụp cô trong quá trình nghiên cứu được anh lưu trữ cẩn thận, mỗi khi rãnh rỗi lại mang ra ngắm nghía, hồi tưởng lại khoảng thời gian bản thân trở thành vật thí nghiệm, được sống kề cận cô, anh biết tình cảm này thật biến thái, nhưng biến thái thì đã sao, thời đại này còn được mấy người bình thường.
Nhưng như thế vẫn không khiến anh thỏa mãn, tiến sĩ Black vĩ đại đến nhường nào, anh không muốn tên tuổi của cô bị chôn vùi trong uất hận. Vì thế, sau hơn mười lăm năm, tên tuổi của vị khoa học gia chân chính nghiên cứu ra vắc-xin DVZ018 một lần nữa được công bố, cái tên mà trước nay chưa ai được biết – Olivia Black. Không dừng lại ở đó, anh ra sức tuyền truyền tiểu sử về cô, quá trình nghiên cứu gian khổ của cô. Không muốn để người khác biết nguyên nhân cái chết vô cùng khuất nhục của tiến sĩ, anh tự mình nhào nặn ra lý do cô lấy thân mình thử thuốc, cuối cùng phải hy sinh vì tương lai nhân loại.
Anh cho người tạc tượng của tiến sĩ ở quảng trường lớn nhất căn cứ, chọn một ngày trong năm làm ngày tưởng niệm cô. Anh tự tay đắp ra cho cô một hình ảnh hoàn mỹ, đến ngàn năm sau, khi thời gian đã vùi lấp đi nhiều thứ, cái tên Olivia Black vẫn được nhiều người nhắc đến với sự kính ngưỡng cùng tôn sùng.
Anh ở thế giới này, sống đến cuối quảng trong côđộc, dưới gối không con cái, cho đến khi rời khỏi nhân gian vẫn cầm trong taychiếc bật lửa, thứ mà tiến sĩ Back yêu quý nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.