Chương 53
Hồ Như
26/01/2017
Mệt mỏi nhiều ngày dồn nén lại, Bình An ngủ liên tục mười hai tiếng đồng hồ, lúc thức dậy mắt mắt cũng sưng lên vì quá giấc.
Lý Khắc Lập vốn dĩ muốn kéo Bình An về nhà, nhưng lại bị cô từ chối vì lý do bất tiện. Không muốn sống trong tình cảnh uyên ương bị chia rẻ, anh cắn răng dọn đồ đạc đến ký túc xá ở viện nghiên cứu, mỗi ngày phải lái xe hơn một tiếng đồng hồ đến công ty chỉ để được ở cạnh cô buổi tối, nào ngờ Bình An lại vô tình đến mức không thèm đi ngủ, để anh chăn đơn gối chiếc hai đêm liền, Lý Khắc Lập cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ hóa đá thành hòn vọng thê mất. Cho nên khi Bình An vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài, anh liền ân cần đề nghị: "Sao em không tìm thêm người giúp đỡ trông coi công việc, không thể để bản thân mệt thành thế này được."
Bình An khẽ ngáp một cái, xé miếng sandwich đưa lên miệng nhai rồi mới nói: “Em cũng muốn chứ, nhưng những người em ưng ý đều kẹt trong dự án thuốc trợ tim rồi, những người còn lại trong viện nghiên cứu em thấy chướng mắt.” cô không hề ngại ngùng chê bai.
“Cái này thì dễ thôi, em cứ chọn người em muốn trong tổ nghiên cứu thuốc trợ tim đi, vị trí trống để cho người khác thế vào.”
"Vậy thì còn gì bằng, lát nữa em đến tổ dắt vài người đi, việc còn lại anh xử lý."
Được người yêu tin tưởng giao trách nhiệm, Lý Khắc Lập sung sướng vạn phần, nhưng vẫn không quên mục đích chính: "Có người đến phụ rồi, em không được làm việc liều mạng nữa, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, phải giữ gìn sức khỏe thật tốt."
"Biết." Bình An rầm rì một tiếng, sau đó tiếp tục chuyên tâm với bữa sáng của mình.
Đợi cô ăn xong, Lý Khắc Lập mới nhắc đến công việc: "Chuyện virus, ba và ông nội đã báo cáo cấp trên, hiện tại bộ y tế đang khẩn trương triển khai chiến dịch kiểm soát dịch bệnh, tuy nhiên, nguồn gốc của loại virus này vẫn chưa xác định được.”
“Còn Lâm An Đạt thì sao?”
“Lâm An Đạt cùng trợ lý của hắn ta đã bị cách ly để theo dõi, hiện tại cả hai đều phục hồi như người bình thường, phòng thí nghiệm của ATEC cũng nằm trong phạm vi bị nghi ngờ, nhưng không có đủ bằng chứng để xin lệnh tra xét.”
Lý Khắc Lập ân cần rót cho cô một ly sữa tươi rồi mới tiếp tục: “Dược vật ức chế virus, em nghiên cứu đến đâu rồi?”
Bình An lắc đầu: “Chưa có tiến triển.”
Lý Khắc Lập có chút kinh ngạc: “Chẳng phải trước kia em đã làm một lần rồi sao?”
Bình An híp mắt lườm anh một cái, chỉ cần mở miệng thôi đã biết là người ngoài nghề, cô thong thả giải thích: “Loại virus này không giống với ZB0135, nó chỉ có cơ chế hoạt động tương đối giống thôi. Cho nên dù em có tái tạo lại DVZ018 cũng không thể ức chế được nó. Hơn nữa trước kia thứ em nghiên cứu là vắc-xin, không thể sử dụng cho người đã bị nhiễm bệnh.”
“Nói cách khác, em phải nghiên cứu theo một phương hướng hoàn toàn khác?” Lý Khắc Lập nhíu mày hỏi.
“Cũng không hẳn, trước khi bị căn cứ thủ tiêu, em đã có một chút ý tưởng về chuỗi DNA vô hiệu hóa ZB0135, hiện tại có thể nghiên cứu theo phương hướng đó.”
Lý Khắc Lập thở dài một hơi, xoa nhẹ tóc cô: “Vất vả cho em.” Anh chỉ mới hưởng thụ thế giới yên bình cùng Bình An chưa được bao lâu, thật không muốn nơi mình sống một lần nữa biến thành địa ngục.
Bữa sáng kết thúc, Bình An đến tổ nghiên cứu thuốc trợ tim tuyển ra vài người rồi cùng họ rời đi. Những nhân viên được chọn không biết họ sắp làm gì, nhưng trong lòng lại tràn đầy trông đợi, đặc biệt phấn chấn chính là Huỳnh Quốc thể, ngoại trừ Bình An, anh chính là người trẻ nhất trong nhóm, nhưng từ ngày đi theo Bình An, giá trị con người liền được nâng lên một tầng cao mới, cho nên đối với Bình An, anh trở thành thiên lôi sai đâu đánh đó, không quản lý do, chỉ biết theo đại ca thì không sợ đói. Lại nói, Bình An hiện tại dù chưa có học vị gì, nhưng đóng góp đối với ngành hóa sinh là không hề nhỏ, bên người cô lại đang thiếu trợ lý chuyên dụng, chỉ cần anh cố gắng một chút, biết đâu lại được lọt vào mắt xanh của cô. Hiển nhiên suy nghĩ này không chỉ một mình Huỳnh Quốc thể có.
--- ------ ------ ------ -----
Không được bình yên như ở viện nghiên cứu Thiên Nguyên, tại một nơi khác, không khí nặng nề tràn đầy tử khí như muốn đè nặng lên lồng ngực con người, một nam nhân áo trắng khoảng ngoài 30 mang kính mắt vẻ mặt trầm trọng báo cáo: "Giáo sư, số 015 lại phát cuồng mất kiểm soát, đây là lần thứ sáu trong ngày rồi."
Người đàn ông được gọi là giáo sư tuy chưa đến sáu mươi nhưng tóc đã bạc trắng, có đôi mắt xanh biếc thục vào hõm mắt sâu, ông tháo mắt kính trên mũi xuống, xoa nhẹ mi tâm tràn đầy mệt mỏi: "Đã biết, tiêm thuốc an thần vào, liều lượng gấp đôi."
"Không ổn rồi giáo sư, số 091 lại bẻ cong khóa sắt." Lại một người phụ nữ áo
trắng bước vào phòng, hốt hoảng nói.
Giáo sư Alex nhíu mày thật lâu, sau cùng đưa ra quyết định: "Tất cả khóa hãy thay thế bằng thép hợp kim."
"Vâng." Nữ nhân viên đáp lời, nhanh chóng rời khỏi phòng, chỉ còn lại nam nhân mắt kính do dự không đi.
"Giáo sư, thực nghiệm thể số 015 và 091 đã phát sinh nhiều vấn đề ngoài tầm kiểm soát, nếu chúng ta không chấm dứt thí nghiệm sớm, e rằng sẽ…"
"Câm miệng!" Anh chưa nói hết đã bị giáo sư Alex cắt lời quát nạt: "Cậu cho rằng mình là ai mà có quyền thay tôi quyết định, cậu có biết tôi đã bỏ bao nhiêu công sức và tiền bạc cho những thực nghiệm thể đó không? Đi làm công việc của mình đi và tốt nhất là ngậm cái miệng của cậu lại."
Nam nhân đeo kính tối sầm mặt, cúi đầu lui ra khỏi phòng, trong ánh mắt là nồng đậm hối ý.
Sau khi cưỡng chế tiêm một liều thuốc an thần cực mạnh vào thực nghiệm thể, Bùi Minh Thắng, cũng chính là nam nhân mắt kính vừa rồi tiếp tục trầm mặc, đăm đăm nhìn vào thực nghiệm thể đang mê mang, trên mặt của hắn đã bắt đầu biến dạng và có dấu hiệu thối rửa. Ánh mắt anh tràn ngập hoang mang và sợ hãi, đồng dạng là con người, nhưng người đối diện lại bị trói chặt trên bàn thí nghiệm, thừa nhận sự tra tấn không khác gì súc vật. Từ khi nào anh lại trở nên lãnh khốc và vô tình như vậy?
Trước khi đến đây, họ đã hứa hẹn với anh về một nghiên cứu mang tính lịch sử, có thể xoay chuyển vận mệnh của nhân loại, khiến tên tuổi của anh được ghi vào sử sách. Anh không cách nào cưỡng lại được lời mời mê người như thế, cuối cùng quyết định chấm dứt hợp đồng trước thời hạn với nơi làm việc cũ, đầu quân về phòng thí nghiệm này. Nào ngờ đón chờ anh là một chuỗi ngày giam cầm bóc lột. Gần một năm rồi anh không được gặp vợ con, không được rời khỏi phạm vi phòng thí nghiệm, không được hỗ trợ các thiết bị liên lạc với bên ngoài. Khiến anh phẫn nộ hơn hết chính là tại nơi này, bọn họ thực hiện thí nghiệm trực tiếp lên cơ thể con người, điều mà không bất kỳ một nền văn minh nào cho phép.
Thế nhưng đó chưa phải là thứ đáng sợ nhất, điều kinh khủng hơn nữa là thực nghiệm của bọn họ đã có những phát sinh ngoài tầm kiểm soát, thế nhưng một đám những kẻ điên nơi này không hề có ý định dừng lại. Bùi Minh Thắng biết mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn theo thời gian, đặc biệt là khi thứ kinh khủng họ nghiên cứu đang có dấu hiệu tiến hóa. Sau rất nhiều ngày do dự, anh cuối cùng đưa ra một quyết định vô cùng mạo hiểm.
--- ------ ------ ------ ------ ----
Vài ngày trôi qua, chiến dịch kiểm soát dịch bệnh của bộ y tế đã diễn ra vô cùng thuận lợi. Kỳ kiểm tra sức khỏe được triển khai trước tại thành phố trung tâm và các vùng lân cận. Kết quả kiểm tra cho thấy trong thành phố hiện có ít nhất mười tám ca bị nhiễm loại virus mới này. Trong đó có các bạn tình của Lâm An Đạt, người thân và một số người quen thuộc với anh ta cùng trợ lý. Điều này đã trực tiếp xác nhận được tính lây nhiễm cao của virus. May mắn là khu ngoại thành và các vùng lân cận không phát hiện thêm trường hợp nhiễm bệnh nào khác.
Bộ y tế ngay lập tức cách ly người bệnh, cấp tốc thành lập đội nghiên cứu về loại virus này. Từ các biểu hiện của người bệnh, virus này được các nhà khoa học tạm thời đặt tên là Neudiff. Đội nghiên cứu có sự góp mặt của rất nhiều tên tuổi nghiên cứu gia danh tiếng trong nước và trên thế giới, ông nội Hà từng đề cử cháu dâu tương lai của mình vào tổ, nhưng lại bị những người mắt cao hơn đỉnh đầu này từ chối. Trong mắt họ, Bình An chẳng qua chỉ là ăn may mới nổi tiếng, tất cả chỉ là dư luận tâng bốc mà thành. Còn công lao khi cô là người đầu tiên phát hiện virus lại bị họ đồng loạt lựa chọn không nhắc tới.
May mà Bình An không biết ý định này của ông nội Hà, bằng không sẽ không nhịn được một phen mạt sát đối thủ, tâng bốc bản thân. Những vị kia mắt cao hơn đỉnh đầu, còn Bình An, ánh mắt của cô căn bản không ở chốn trần thế. Nếu muốn mời cô vào tổ nghiên cứu, trừ phi giữ vị trí cầm trịch, bằng không cô sẽ không chấp nhận việc để kẻ kém cỏi hơn mình hất hàm sai khiến.
Bộ y tế chưa chính thức công bố sự xuất hiện của virus Zoombie, nhưng qua các động thái của chính phủ, người dân lờ mờ đoán được một loại bệnh dịch nghiêm trọng có nguy cơ lan tràn, gây không ít hoang mang trong lòng dư luận.
Lại nửa tháng trôi qua, chính phủ không cách nào giấu giếm dịch bệnh, bởi đã xuất hiện vài trường hợp bỗng dưng phát cuồng, tấn công người khác ở nơi công cộng, thậm chí vụ gần đây nhất còn gây chết người. Những hình ảnh đẫm máu này được nhân chứng tại hiện trường quay lại, sau đó tung lên mạng, tạo nên sự rúng động không hề nhỏ trong dư luận. Các lời đồn đoán về ngày tận thế, con người biến thành zoombie nhanh chóng được lan truyền, khiến người dân hoang mang, thậm chí còn có người kêu gọi tích trữ lương thực, kiên cố lại nhà cửa, chuẩn bị đón đầu với đại nạn sắp đến.
Không thể để tình trạng này tiếp tục xảy ra, chính thức công bố về sự xuất hiện của virus Neudiff, bên cạnh đó tận lực trấn an người dân, kêu gọi mọi người chủ động tìm đến cơ sở y tế kiểm tra máu kể kịp thời phát hiện nếu bị lây nhiễm.
Mặc cho sự trấn an của chính phủ, nếu chưa tìm ra được cách chữa trị và phòng ngừa loại virus này, người dân vẫn không thể an tâm được. Bọn họ tìm cách tích trữ lương thực, thuốc men, nước sạch, thậm chí còn có người lén lút tìm mua vũ khí nóng, vũ khí lạnh. Thế đạo hỗn loạn, tập đoàn dược phẩm Thiên Nguyên liên tục báo lãi, doanh thu những ngày này cao cán mốc lịch sử. Có thể nói mọi người đã chịu ảnh hưởng không nhỏ bởi các bộ điện ảnh và tiểu thuyết về zoombie.
Trong tình cảnh hỗn loạn này, Lý Khắc Lập đột ngột nhận được một e-mail lạ, nội dung bên trong khiến anh sững sờ, khóe miệng không kiềm được run rẩy vì phẫn nộ.
Lý Khắc Lập vốn dĩ muốn kéo Bình An về nhà, nhưng lại bị cô từ chối vì lý do bất tiện. Không muốn sống trong tình cảnh uyên ương bị chia rẻ, anh cắn răng dọn đồ đạc đến ký túc xá ở viện nghiên cứu, mỗi ngày phải lái xe hơn một tiếng đồng hồ đến công ty chỉ để được ở cạnh cô buổi tối, nào ngờ Bình An lại vô tình đến mức không thèm đi ngủ, để anh chăn đơn gối chiếc hai đêm liền, Lý Khắc Lập cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ hóa đá thành hòn vọng thê mất. Cho nên khi Bình An vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài, anh liền ân cần đề nghị: "Sao em không tìm thêm người giúp đỡ trông coi công việc, không thể để bản thân mệt thành thế này được."
Bình An khẽ ngáp một cái, xé miếng sandwich đưa lên miệng nhai rồi mới nói: “Em cũng muốn chứ, nhưng những người em ưng ý đều kẹt trong dự án thuốc trợ tim rồi, những người còn lại trong viện nghiên cứu em thấy chướng mắt.” cô không hề ngại ngùng chê bai.
“Cái này thì dễ thôi, em cứ chọn người em muốn trong tổ nghiên cứu thuốc trợ tim đi, vị trí trống để cho người khác thế vào.”
"Vậy thì còn gì bằng, lát nữa em đến tổ dắt vài người đi, việc còn lại anh xử lý."
Được người yêu tin tưởng giao trách nhiệm, Lý Khắc Lập sung sướng vạn phần, nhưng vẫn không quên mục đích chính: "Có người đến phụ rồi, em không được làm việc liều mạng nữa, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, phải giữ gìn sức khỏe thật tốt."
"Biết." Bình An rầm rì một tiếng, sau đó tiếp tục chuyên tâm với bữa sáng của mình.
Đợi cô ăn xong, Lý Khắc Lập mới nhắc đến công việc: "Chuyện virus, ba và ông nội đã báo cáo cấp trên, hiện tại bộ y tế đang khẩn trương triển khai chiến dịch kiểm soát dịch bệnh, tuy nhiên, nguồn gốc của loại virus này vẫn chưa xác định được.”
“Còn Lâm An Đạt thì sao?”
“Lâm An Đạt cùng trợ lý của hắn ta đã bị cách ly để theo dõi, hiện tại cả hai đều phục hồi như người bình thường, phòng thí nghiệm của ATEC cũng nằm trong phạm vi bị nghi ngờ, nhưng không có đủ bằng chứng để xin lệnh tra xét.”
Lý Khắc Lập ân cần rót cho cô một ly sữa tươi rồi mới tiếp tục: “Dược vật ức chế virus, em nghiên cứu đến đâu rồi?”
Bình An lắc đầu: “Chưa có tiến triển.”
Lý Khắc Lập có chút kinh ngạc: “Chẳng phải trước kia em đã làm một lần rồi sao?”
Bình An híp mắt lườm anh một cái, chỉ cần mở miệng thôi đã biết là người ngoài nghề, cô thong thả giải thích: “Loại virus này không giống với ZB0135, nó chỉ có cơ chế hoạt động tương đối giống thôi. Cho nên dù em có tái tạo lại DVZ018 cũng không thể ức chế được nó. Hơn nữa trước kia thứ em nghiên cứu là vắc-xin, không thể sử dụng cho người đã bị nhiễm bệnh.”
“Nói cách khác, em phải nghiên cứu theo một phương hướng hoàn toàn khác?” Lý Khắc Lập nhíu mày hỏi.
“Cũng không hẳn, trước khi bị căn cứ thủ tiêu, em đã có một chút ý tưởng về chuỗi DNA vô hiệu hóa ZB0135, hiện tại có thể nghiên cứu theo phương hướng đó.”
Lý Khắc Lập thở dài một hơi, xoa nhẹ tóc cô: “Vất vả cho em.” Anh chỉ mới hưởng thụ thế giới yên bình cùng Bình An chưa được bao lâu, thật không muốn nơi mình sống một lần nữa biến thành địa ngục.
Bữa sáng kết thúc, Bình An đến tổ nghiên cứu thuốc trợ tim tuyển ra vài người rồi cùng họ rời đi. Những nhân viên được chọn không biết họ sắp làm gì, nhưng trong lòng lại tràn đầy trông đợi, đặc biệt phấn chấn chính là Huỳnh Quốc thể, ngoại trừ Bình An, anh chính là người trẻ nhất trong nhóm, nhưng từ ngày đi theo Bình An, giá trị con người liền được nâng lên một tầng cao mới, cho nên đối với Bình An, anh trở thành thiên lôi sai đâu đánh đó, không quản lý do, chỉ biết theo đại ca thì không sợ đói. Lại nói, Bình An hiện tại dù chưa có học vị gì, nhưng đóng góp đối với ngành hóa sinh là không hề nhỏ, bên người cô lại đang thiếu trợ lý chuyên dụng, chỉ cần anh cố gắng một chút, biết đâu lại được lọt vào mắt xanh của cô. Hiển nhiên suy nghĩ này không chỉ một mình Huỳnh Quốc thể có.
--- ------ ------ ------ -----
Không được bình yên như ở viện nghiên cứu Thiên Nguyên, tại một nơi khác, không khí nặng nề tràn đầy tử khí như muốn đè nặng lên lồng ngực con người, một nam nhân áo trắng khoảng ngoài 30 mang kính mắt vẻ mặt trầm trọng báo cáo: "Giáo sư, số 015 lại phát cuồng mất kiểm soát, đây là lần thứ sáu trong ngày rồi."
Người đàn ông được gọi là giáo sư tuy chưa đến sáu mươi nhưng tóc đã bạc trắng, có đôi mắt xanh biếc thục vào hõm mắt sâu, ông tháo mắt kính trên mũi xuống, xoa nhẹ mi tâm tràn đầy mệt mỏi: "Đã biết, tiêm thuốc an thần vào, liều lượng gấp đôi."
"Không ổn rồi giáo sư, số 091 lại bẻ cong khóa sắt." Lại một người phụ nữ áo
trắng bước vào phòng, hốt hoảng nói.
Giáo sư Alex nhíu mày thật lâu, sau cùng đưa ra quyết định: "Tất cả khóa hãy thay thế bằng thép hợp kim."
"Vâng." Nữ nhân viên đáp lời, nhanh chóng rời khỏi phòng, chỉ còn lại nam nhân mắt kính do dự không đi.
"Giáo sư, thực nghiệm thể số 015 và 091 đã phát sinh nhiều vấn đề ngoài tầm kiểm soát, nếu chúng ta không chấm dứt thí nghiệm sớm, e rằng sẽ…"
"Câm miệng!" Anh chưa nói hết đã bị giáo sư Alex cắt lời quát nạt: "Cậu cho rằng mình là ai mà có quyền thay tôi quyết định, cậu có biết tôi đã bỏ bao nhiêu công sức và tiền bạc cho những thực nghiệm thể đó không? Đi làm công việc của mình đi và tốt nhất là ngậm cái miệng của cậu lại."
Nam nhân đeo kính tối sầm mặt, cúi đầu lui ra khỏi phòng, trong ánh mắt là nồng đậm hối ý.
Sau khi cưỡng chế tiêm một liều thuốc an thần cực mạnh vào thực nghiệm thể, Bùi Minh Thắng, cũng chính là nam nhân mắt kính vừa rồi tiếp tục trầm mặc, đăm đăm nhìn vào thực nghiệm thể đang mê mang, trên mặt của hắn đã bắt đầu biến dạng và có dấu hiệu thối rửa. Ánh mắt anh tràn ngập hoang mang và sợ hãi, đồng dạng là con người, nhưng người đối diện lại bị trói chặt trên bàn thí nghiệm, thừa nhận sự tra tấn không khác gì súc vật. Từ khi nào anh lại trở nên lãnh khốc và vô tình như vậy?
Trước khi đến đây, họ đã hứa hẹn với anh về một nghiên cứu mang tính lịch sử, có thể xoay chuyển vận mệnh của nhân loại, khiến tên tuổi của anh được ghi vào sử sách. Anh không cách nào cưỡng lại được lời mời mê người như thế, cuối cùng quyết định chấm dứt hợp đồng trước thời hạn với nơi làm việc cũ, đầu quân về phòng thí nghiệm này. Nào ngờ đón chờ anh là một chuỗi ngày giam cầm bóc lột. Gần một năm rồi anh không được gặp vợ con, không được rời khỏi phạm vi phòng thí nghiệm, không được hỗ trợ các thiết bị liên lạc với bên ngoài. Khiến anh phẫn nộ hơn hết chính là tại nơi này, bọn họ thực hiện thí nghiệm trực tiếp lên cơ thể con người, điều mà không bất kỳ một nền văn minh nào cho phép.
Thế nhưng đó chưa phải là thứ đáng sợ nhất, điều kinh khủng hơn nữa là thực nghiệm của bọn họ đã có những phát sinh ngoài tầm kiểm soát, thế nhưng một đám những kẻ điên nơi này không hề có ý định dừng lại. Bùi Minh Thắng biết mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn theo thời gian, đặc biệt là khi thứ kinh khủng họ nghiên cứu đang có dấu hiệu tiến hóa. Sau rất nhiều ngày do dự, anh cuối cùng đưa ra một quyết định vô cùng mạo hiểm.
--- ------ ------ ------ ------ ----
Vài ngày trôi qua, chiến dịch kiểm soát dịch bệnh của bộ y tế đã diễn ra vô cùng thuận lợi. Kỳ kiểm tra sức khỏe được triển khai trước tại thành phố trung tâm và các vùng lân cận. Kết quả kiểm tra cho thấy trong thành phố hiện có ít nhất mười tám ca bị nhiễm loại virus mới này. Trong đó có các bạn tình của Lâm An Đạt, người thân và một số người quen thuộc với anh ta cùng trợ lý. Điều này đã trực tiếp xác nhận được tính lây nhiễm cao của virus. May mắn là khu ngoại thành và các vùng lân cận không phát hiện thêm trường hợp nhiễm bệnh nào khác.
Bộ y tế ngay lập tức cách ly người bệnh, cấp tốc thành lập đội nghiên cứu về loại virus này. Từ các biểu hiện của người bệnh, virus này được các nhà khoa học tạm thời đặt tên là Neudiff. Đội nghiên cứu có sự góp mặt của rất nhiều tên tuổi nghiên cứu gia danh tiếng trong nước và trên thế giới, ông nội Hà từng đề cử cháu dâu tương lai của mình vào tổ, nhưng lại bị những người mắt cao hơn đỉnh đầu này từ chối. Trong mắt họ, Bình An chẳng qua chỉ là ăn may mới nổi tiếng, tất cả chỉ là dư luận tâng bốc mà thành. Còn công lao khi cô là người đầu tiên phát hiện virus lại bị họ đồng loạt lựa chọn không nhắc tới.
May mà Bình An không biết ý định này của ông nội Hà, bằng không sẽ không nhịn được một phen mạt sát đối thủ, tâng bốc bản thân. Những vị kia mắt cao hơn đỉnh đầu, còn Bình An, ánh mắt của cô căn bản không ở chốn trần thế. Nếu muốn mời cô vào tổ nghiên cứu, trừ phi giữ vị trí cầm trịch, bằng không cô sẽ không chấp nhận việc để kẻ kém cỏi hơn mình hất hàm sai khiến.
Bộ y tế chưa chính thức công bố sự xuất hiện của virus Zoombie, nhưng qua các động thái của chính phủ, người dân lờ mờ đoán được một loại bệnh dịch nghiêm trọng có nguy cơ lan tràn, gây không ít hoang mang trong lòng dư luận.
Lại nửa tháng trôi qua, chính phủ không cách nào giấu giếm dịch bệnh, bởi đã xuất hiện vài trường hợp bỗng dưng phát cuồng, tấn công người khác ở nơi công cộng, thậm chí vụ gần đây nhất còn gây chết người. Những hình ảnh đẫm máu này được nhân chứng tại hiện trường quay lại, sau đó tung lên mạng, tạo nên sự rúng động không hề nhỏ trong dư luận. Các lời đồn đoán về ngày tận thế, con người biến thành zoombie nhanh chóng được lan truyền, khiến người dân hoang mang, thậm chí còn có người kêu gọi tích trữ lương thực, kiên cố lại nhà cửa, chuẩn bị đón đầu với đại nạn sắp đến.
Không thể để tình trạng này tiếp tục xảy ra, chính thức công bố về sự xuất hiện của virus Neudiff, bên cạnh đó tận lực trấn an người dân, kêu gọi mọi người chủ động tìm đến cơ sở y tế kiểm tra máu kể kịp thời phát hiện nếu bị lây nhiễm.
Mặc cho sự trấn an của chính phủ, nếu chưa tìm ra được cách chữa trị và phòng ngừa loại virus này, người dân vẫn không thể an tâm được. Bọn họ tìm cách tích trữ lương thực, thuốc men, nước sạch, thậm chí còn có người lén lút tìm mua vũ khí nóng, vũ khí lạnh. Thế đạo hỗn loạn, tập đoàn dược phẩm Thiên Nguyên liên tục báo lãi, doanh thu những ngày này cao cán mốc lịch sử. Có thể nói mọi người đã chịu ảnh hưởng không nhỏ bởi các bộ điện ảnh và tiểu thuyết về zoombie.
Trong tình cảnh hỗn loạn này, Lý Khắc Lập đột ngột nhận được một e-mail lạ, nội dung bên trong khiến anh sững sờ, khóe miệng không kiềm được run rẩy vì phẫn nộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.