Tiên Sinh Cách Xa Tôi Một Chút
Chương 3
Nguyên Viện
13/08/2015
Ngôn Tử Ngự cũng đã trở lại nhưng lại kết hôn, đến cả con gái cũng có rồi.
Thật sự . . . Làm cho người ta không thể tin được! Thậm chí có người
muốn gả cho tên mặt cương thi làm người ta ghét kia, hơn nữa con gái của mặt cương thi lại còn đáng yêu như vậy.
Xin nhờ, còn chưa tới tháng bảy, cô lại cảm thấy mình đã gặp quỷ rồi.
"Tre già măng mọc, rốt cuộc hôm nay tôi cũng mở mang rồi." Cái loại mặt cương thi cũng có thể sinh ra đứa bé đáng yêu như vậy, nhất định là công lao của vợ anh.
A? Nói đến vợ anh, sao cô không thấy?
Quan Hướng Lam nhăn mày lại, buổi sáng nhận ra Ngôn Tử Ngự, căn bản là cô còn không kịp nói cái gì thì đúng lúc lão cha lão mẹ vội vã chạy tới, thắc mắc trong lòng cô còn chưa kịp hỏi ra miệng đã bị lão cha đuổi đi về lớp rồi. Cả một ngày cô ở trường học đều đần độn, trong đầu đều suy nghĩ tên họ Ngôn kia, căn bản không biết mình đang làm cái gì.
Tan học,trên đường về nhà, cô nghe mọi người trong trấn đang bàn luận chuyện Ngôn Tử Ngự trở về, chỉ là không nghe được có người nói đến vợ của anh.
Theo lý thuyết, người nước ngoài đến trấn nhất định sẽ khiến cho mọi người kinh ngạc, sao không có chút động tĩnh nào?
Còn nửa, tại sao vợ của anh không trở về? Không thể nào! Có vị tiên sinh nào về Đài Loan mà không có vợ đi theo chứ? Hay là vợ của anh đã thành vợ trước, bởi vì không chịu nổi tính tình xe máy của tên kia, cho nên ly hôn rồi?
Ừ... Nếu là nguyên nhân này thì cô có thể hiểu được, tuyệt đối không có ai có thể chịu được tên kia, người phụ nữ này nhất định là trong một lúc bị trúng tà mới có thể gả cho anh, sau này không chịu nổi khuôn mặt cương thi liền ly hôn.
Ha ha! Đáng thương cho họ Ngôn, bị bỏ rơi . . .
"A Lam, con đang cười cái gì? Cười đến không nhìn thấy mắt, chuyện gì làm cho con vui vẻ như vậy?"
Mẹ Quan bưng đồ ăn đã nấu xong ra, thấy con gái vừa bày chén đũa vừa tự cười ha ha."Không có!" Quan Hướng Lam giả ngu nhưng nụ cười ở khóe miệng vẫn không giấu được. Không nên không nên, làm người phải có lòng cảm thương, không thể vui sướng khi người ta gặp họa. Nhưng mà... Nghĩ đến tên họ Ngôn kia có thể là bị vứt bỏ, cô liền thích chết rồi !
"Mẹ đã biết, con nhìn thấy A Ngự trở về nên rất vui, phải không?" Đặt đồ ăn xuống xong, mẹ Quan vươn tay lau vào trên lưng tạp dề, đoán nguyên nhân con gái vui vẻ.
"A? Nóng!" Quan Hướng Lam đang muốn vươn tay ăn vụn sườn trên bàn, vừa nghe lão mẹ nói, đã quên mất sườn vừa mới nấu xong, rất nóng! Ngón tay vừa chạm vào liền bị bỏng rụt lại.
"Con làm cái gì? Không phép không tắc, không biết dùng đũa gắp sao? Đã mấy tuổi rồi còn giống đứa bé!" Mẹ Quan trách nhẹ.
"Còn không phải vì lời nói vừa rồi của mẹ dọa con sao! Tên kia trở về sao con lại rất vui vẻ?" Ngậm chặt đầu ngón tay bị phỏng, Quan Hướng Lam hừ lạnh.
"Thật sao?" Mẹ Quan cũng không tin, "Mẹ nhớ lúc cả nhà A Ngự chuyển đi, không phải con đã mất hồn mất vía mấy ngày sao?"
"Con nào có?" Quan Hướng Lam mở to mắt, kích động phản bác."Nào có mất hồn mất vía? Tên kia chuyển đi con vui vẻ gấp đôi, cũng không phải mẹ không biết là con rất chán ghét tên kia."
"Cái gì tên kia, tên kia!" Mẹ Quan vỗ nhẹ đầu con gái, "A Ngự cùng trưởng thành với con, còn lớn hơn con mấy tháng, con không gọi người ta một tiếng anh trai cũng nên kêu tên người ta, động một chút liền tên kia, tên kia, mẹ dạy con như thế sao?"
"Anh trai?" Nghe xưng hô như thế, suýt chút nữa thì Quan Hướng Lam nôn ra, "Kêu chị gái con liền đồng ý!" Nhưng mà tên họ Ngôn đồng ý sao?
"Con đấy!" Mẹ Quan trừng mắt nhìn con gái một cái, bất đắc dĩ cười lắc đầu."Rõ ràng A Ngự là đứa bé ngoan, thật không hiểu sao các con không hợp như vậy? Ai, nhưng mà lần này cậu ấy trở về con nên chung sống với cậu ấy thật tốt, không nên hở một tí liền chống đối với cậu ấy, có biết hay không?"
"Anh ta không chọc đến con, con chọc anh ta làm gì?" Hừ! Cô mới không rảnh rỗi như vậy. "Đúng rồi, mẹ, vợ của anh ta đâu? Sao không trở về?" Không nhịn được lòng tò mò, Quan Hướng Lam mở miệng hỏi.
Nghe được câu hỏi của con gái, mẹ Quan không nhịn được thở dài, lắc đầu cảm thán, "Nghe nói là lúc sinh Tâm Tâm bị khó sinh nên qua đời."
"Hả?" Quan Hướng Lam ngẩn ra, qua đời? Không phải ly hôn...
"Tâm Tâm đấy, từ nhỏ liền không có mẹ, nghe nói cá tính rất thẹn thùng, hơi có khuynh hướng tự khép kín, hơn nữa lại là con lai, hình như bị đứa bé khác khi dễ nên cá tính càng rụt rè hơn, A Ngự bàn bạc với người nhà, quyết định tạm thời đưa con gái trở về trấn nhỏ Đào Hoa của chúng ta, dù sao công việc của cậu ấy cũng thuận tiện, hình như là kỹ sư thiết kế gì đó, công việc rất tự do."
Quan Hướng Lam nghe được liền sửng sốt, "Tự khép kín?" Có sao? Cô cảm thấy không tệ mà! Em gái nhỏ này đúng là hơi thẹn thùng nhưng không đến nỗi tự khép kín mà?
"Đúng rồi, A Lam, con lấy thêm hai bộ chén đũa." Mẹ Quan dặn dò.
"Làm gì?" Hai bộ? À, không! Cô có dự cảm không tốt.
"Hôm nay mẹ kêu A Ngự sang nhà chúng ta ăn cơm, bọn họ mới vừa trở về, tất cả đều chưa có sửa sang lại... " Còn chưa nói xong, chợt nghe chuông cửa vang lên."A, nhất định là A Ngự đến, mau đi mở cửa!"
"Con... " mới không cần!
"Hả?" Mẹ Quan trừng mắt.
"Dạ!" Thái hậu hạ ý chỉ, nô bộc nhỏ chỉ có thể sờ sờ cái mũi, không cam không nguyện đi đến mở cửa ra.
"Hi!" Nhìn thấy cô, lông mày tuấn tú của Ngôn Tử Ngự hơi nhếch lên, không nóng không lạnh chào hỏi.
Hi cái đầu anh! Quan Hướng Lam tức giận hừ lạnh trong lòng, ngẩng đầu nhìn anh, lông mày không khỏi nhíu lại.
Họ ngôn này không có việc gì mà cao như vậy làm gì? Thân cao cũng ngoài một mét tám rồi! Cô cau mày, không thể không thừa nhận ở trong lòng, người này trở nên đẹp mắt hơn trước kia.
Tuy rằng làm người ta chán ghét, nhưng bộ dáng anh từ trước đến nay đều xinh xắn, chỉ là không gặp mười năm, khuôn mặt tuấn tú trong ấn tượng trở nên càng tuấn tú nam tính, thân hình cũng cao hơn, cho dù là áo đơn giản, quần jeans, mặc ở trên người anh lại đẹp mắt đến khó hiểu.
Hừ, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại rách nát!
Lúc Quan Hướng Lam quan sát Ngôn Tử Ngự, anh cũng đặt vẻ mặt cô vào trong mắt, con ngươi không khỏi chớp lên.
"Em vẫn giống như trước, cũng không thay đổi chút nào." Có thể làm cho người ta dễ dàng nhìn ra ý nghĩ trong lòng cô.
"Hả? Lời của anh có ý gì? Chỗ nào tôi không thay đổi?" Hai tay chống eo, không tự giác ưỡn ngực lên, không biết vì sao, cô cảm thấy người này có sâu xa. Ngôn Tử Ngự liếc mắt nhìn bộ ngực no đủ này một cái, áo nhỏ đáng yêu màu đỏ không giấu được mà lộ ra một nửa bộ ngực màu mật ong,
Theo anh suy đoán ít nhất là cỡ D, mà từ tư thế của cô càng nhìn rõ rãnh ngực mê người hơn; ánh mắt xuống chút nữa, quần short jean bao lấy cái mông vung cao, sau đó là một đôi chân thon dài xinh đẹp, dáng người đẹp đẽ đủ để hấp dẫn ánh mắt của đàn ông.
Trước mắt cô không còn là thiếu nữ ngây ngô trong quá khứ, đã biến thành một người phụ nữ thành thục, nhưng mà -- . . .
"Dáng người trưởng thành, nhưng đầu óc vẫn giống như trước kia." Anh nhàn nhạt đáp lời.
"Hả?." Đầu óc vẫn giống như trước kia? Quan Hướng Lam ngẩn người, lập tức hiểu ý của anh, tức giận đến mắt đẹp trợn lên, xông lên trước, kiễng gót chân thô lỗ kéo quần áo của anh, bày ra khí thế chị hai gào thét: "Ngôn Tử Ngự, mẹ nó, lời này là có ý gì?"
Ý của tên mặt cương thi này là ám chỉ cô ngực to não nhỏ, chỉ có tuổi tăng mà chỉ số thông minh không tăng sao?
"Oa ― ba ba... " Bị khí thế và tiếng hét của cô dọa, Tâm Tâm nắm chặt ống quần Ngôn Tử Ngử, khóc lớn. Bị tiếng khóc của đứa nhỏ dọa, Quan Hướng Lam sửng sốt, liền lơ mơ quên mất "Em làm Tâm Tâm sợ rồi." Ngôn Tử Ngự không vui nhíu mày, khiển trách liếc mắt nhìn cô một cái,
Đẩy tay cô ra, ngồi xổm xuống ôm lấy con gái."Tâm Tâm ngoan, hư -. . . Đừng khóc."
"Hu hu . . . Ba ba . . . Dì . . . " Tâm Tâm khóc đến mặt đỏ tai hồng, ngón tay sợ hãi chỉ vào Quan Hướng Lam, cả khuôn mặt vùi vào cổ Ngôn Tử Ngự.
"Dì . . . " Quan Hướng Lam hé miệng.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì hả ?" Nghe được tiếng khóc, mẹ Quan chạy nhanh đến cửa."Tâm Tâm sao vậy? Sao con lại khóc?"
"Hu... Dì hung dữ. . . Ba ba sợ... Hu... " Tâm Tâm nức nức nở nở tố cáo, giọng nói mơ hồ làm cho người ta nghe không rõ, nhưng ngón tay nhỏ lại chỉ về hung thủ rất rõ ràng.
"A Lam, con làm cái gì Tâm Tâm?" Mẹ Quan hỏi con gái.
"Con... " Cô nào có làm gì đứa bé này, rõ ràng là cô hung dữ với ba ba của đứa bé mà!
"Quan Hướng Lam! Đứa con ác nghiệt này, ngay cả đứa bé cũng khi dễ!" Cha Quan từ phòng sách đi ra, nhìn thấy tình hình này, tức giận đến vặn chặt lỗ tai con gái.
"A lão cha, đau mà!" Quan Hướng Lam kêu to."Con không khi dễ con bé!" Cô oa oa kêu to muốn giải oan.
"Nếu không sao Tâm Tâm lại khóc?" Cha Quan trừng cô.
"Con, con... " Quan Hướng Lam há mồm, thở phì phì trừng mắt nhìn Ngôn Tử Ngự. "Là anh ta. . . "
Xin nhờ, còn chưa tới tháng bảy, cô lại cảm thấy mình đã gặp quỷ rồi.
"Tre già măng mọc, rốt cuộc hôm nay tôi cũng mở mang rồi." Cái loại mặt cương thi cũng có thể sinh ra đứa bé đáng yêu như vậy, nhất định là công lao của vợ anh.
A? Nói đến vợ anh, sao cô không thấy?
Quan Hướng Lam nhăn mày lại, buổi sáng nhận ra Ngôn Tử Ngự, căn bản là cô còn không kịp nói cái gì thì đúng lúc lão cha lão mẹ vội vã chạy tới, thắc mắc trong lòng cô còn chưa kịp hỏi ra miệng đã bị lão cha đuổi đi về lớp rồi. Cả một ngày cô ở trường học đều đần độn, trong đầu đều suy nghĩ tên họ Ngôn kia, căn bản không biết mình đang làm cái gì.
Tan học,trên đường về nhà, cô nghe mọi người trong trấn đang bàn luận chuyện Ngôn Tử Ngự trở về, chỉ là không nghe được có người nói đến vợ của anh.
Theo lý thuyết, người nước ngoài đến trấn nhất định sẽ khiến cho mọi người kinh ngạc, sao không có chút động tĩnh nào?
Còn nửa, tại sao vợ của anh không trở về? Không thể nào! Có vị tiên sinh nào về Đài Loan mà không có vợ đi theo chứ? Hay là vợ của anh đã thành vợ trước, bởi vì không chịu nổi tính tình xe máy của tên kia, cho nên ly hôn rồi?
Ừ... Nếu là nguyên nhân này thì cô có thể hiểu được, tuyệt đối không có ai có thể chịu được tên kia, người phụ nữ này nhất định là trong một lúc bị trúng tà mới có thể gả cho anh, sau này không chịu nổi khuôn mặt cương thi liền ly hôn.
Ha ha! Đáng thương cho họ Ngôn, bị bỏ rơi . . .
"A Lam, con đang cười cái gì? Cười đến không nhìn thấy mắt, chuyện gì làm cho con vui vẻ như vậy?"
Mẹ Quan bưng đồ ăn đã nấu xong ra, thấy con gái vừa bày chén đũa vừa tự cười ha ha."Không có!" Quan Hướng Lam giả ngu nhưng nụ cười ở khóe miệng vẫn không giấu được. Không nên không nên, làm người phải có lòng cảm thương, không thể vui sướng khi người ta gặp họa. Nhưng mà... Nghĩ đến tên họ Ngôn kia có thể là bị vứt bỏ, cô liền thích chết rồi !
"Mẹ đã biết, con nhìn thấy A Ngự trở về nên rất vui, phải không?" Đặt đồ ăn xuống xong, mẹ Quan vươn tay lau vào trên lưng tạp dề, đoán nguyên nhân con gái vui vẻ.
"A? Nóng!" Quan Hướng Lam đang muốn vươn tay ăn vụn sườn trên bàn, vừa nghe lão mẹ nói, đã quên mất sườn vừa mới nấu xong, rất nóng! Ngón tay vừa chạm vào liền bị bỏng rụt lại.
"Con làm cái gì? Không phép không tắc, không biết dùng đũa gắp sao? Đã mấy tuổi rồi còn giống đứa bé!" Mẹ Quan trách nhẹ.
"Còn không phải vì lời nói vừa rồi của mẹ dọa con sao! Tên kia trở về sao con lại rất vui vẻ?" Ngậm chặt đầu ngón tay bị phỏng, Quan Hướng Lam hừ lạnh.
"Thật sao?" Mẹ Quan cũng không tin, "Mẹ nhớ lúc cả nhà A Ngự chuyển đi, không phải con đã mất hồn mất vía mấy ngày sao?"
"Con nào có?" Quan Hướng Lam mở to mắt, kích động phản bác."Nào có mất hồn mất vía? Tên kia chuyển đi con vui vẻ gấp đôi, cũng không phải mẹ không biết là con rất chán ghét tên kia."
"Cái gì tên kia, tên kia!" Mẹ Quan vỗ nhẹ đầu con gái, "A Ngự cùng trưởng thành với con, còn lớn hơn con mấy tháng, con không gọi người ta một tiếng anh trai cũng nên kêu tên người ta, động một chút liền tên kia, tên kia, mẹ dạy con như thế sao?"
"Anh trai?" Nghe xưng hô như thế, suýt chút nữa thì Quan Hướng Lam nôn ra, "Kêu chị gái con liền đồng ý!" Nhưng mà tên họ Ngôn đồng ý sao?
"Con đấy!" Mẹ Quan trừng mắt nhìn con gái một cái, bất đắc dĩ cười lắc đầu."Rõ ràng A Ngự là đứa bé ngoan, thật không hiểu sao các con không hợp như vậy? Ai, nhưng mà lần này cậu ấy trở về con nên chung sống với cậu ấy thật tốt, không nên hở một tí liền chống đối với cậu ấy, có biết hay không?"
"Anh ta không chọc đến con, con chọc anh ta làm gì?" Hừ! Cô mới không rảnh rỗi như vậy. "Đúng rồi, mẹ, vợ của anh ta đâu? Sao không trở về?" Không nhịn được lòng tò mò, Quan Hướng Lam mở miệng hỏi.
Nghe được câu hỏi của con gái, mẹ Quan không nhịn được thở dài, lắc đầu cảm thán, "Nghe nói là lúc sinh Tâm Tâm bị khó sinh nên qua đời."
"Hả?" Quan Hướng Lam ngẩn ra, qua đời? Không phải ly hôn...
"Tâm Tâm đấy, từ nhỏ liền không có mẹ, nghe nói cá tính rất thẹn thùng, hơi có khuynh hướng tự khép kín, hơn nữa lại là con lai, hình như bị đứa bé khác khi dễ nên cá tính càng rụt rè hơn, A Ngự bàn bạc với người nhà, quyết định tạm thời đưa con gái trở về trấn nhỏ Đào Hoa của chúng ta, dù sao công việc của cậu ấy cũng thuận tiện, hình như là kỹ sư thiết kế gì đó, công việc rất tự do."
Quan Hướng Lam nghe được liền sửng sốt, "Tự khép kín?" Có sao? Cô cảm thấy không tệ mà! Em gái nhỏ này đúng là hơi thẹn thùng nhưng không đến nỗi tự khép kín mà?
"Đúng rồi, A Lam, con lấy thêm hai bộ chén đũa." Mẹ Quan dặn dò.
"Làm gì?" Hai bộ? À, không! Cô có dự cảm không tốt.
"Hôm nay mẹ kêu A Ngự sang nhà chúng ta ăn cơm, bọn họ mới vừa trở về, tất cả đều chưa có sửa sang lại... " Còn chưa nói xong, chợt nghe chuông cửa vang lên."A, nhất định là A Ngự đến, mau đi mở cửa!"
"Con... " mới không cần!
"Hả?" Mẹ Quan trừng mắt.
"Dạ!" Thái hậu hạ ý chỉ, nô bộc nhỏ chỉ có thể sờ sờ cái mũi, không cam không nguyện đi đến mở cửa ra.
"Hi!" Nhìn thấy cô, lông mày tuấn tú của Ngôn Tử Ngự hơi nhếch lên, không nóng không lạnh chào hỏi.
Hi cái đầu anh! Quan Hướng Lam tức giận hừ lạnh trong lòng, ngẩng đầu nhìn anh, lông mày không khỏi nhíu lại.
Họ ngôn này không có việc gì mà cao như vậy làm gì? Thân cao cũng ngoài một mét tám rồi! Cô cau mày, không thể không thừa nhận ở trong lòng, người này trở nên đẹp mắt hơn trước kia.
Tuy rằng làm người ta chán ghét, nhưng bộ dáng anh từ trước đến nay đều xinh xắn, chỉ là không gặp mười năm, khuôn mặt tuấn tú trong ấn tượng trở nên càng tuấn tú nam tính, thân hình cũng cao hơn, cho dù là áo đơn giản, quần jeans, mặc ở trên người anh lại đẹp mắt đến khó hiểu.
Hừ, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại rách nát!
Lúc Quan Hướng Lam quan sát Ngôn Tử Ngự, anh cũng đặt vẻ mặt cô vào trong mắt, con ngươi không khỏi chớp lên.
"Em vẫn giống như trước, cũng không thay đổi chút nào." Có thể làm cho người ta dễ dàng nhìn ra ý nghĩ trong lòng cô.
"Hả? Lời của anh có ý gì? Chỗ nào tôi không thay đổi?" Hai tay chống eo, không tự giác ưỡn ngực lên, không biết vì sao, cô cảm thấy người này có sâu xa. Ngôn Tử Ngự liếc mắt nhìn bộ ngực no đủ này một cái, áo nhỏ đáng yêu màu đỏ không giấu được mà lộ ra một nửa bộ ngực màu mật ong,
Theo anh suy đoán ít nhất là cỡ D, mà từ tư thế của cô càng nhìn rõ rãnh ngực mê người hơn; ánh mắt xuống chút nữa, quần short jean bao lấy cái mông vung cao, sau đó là một đôi chân thon dài xinh đẹp, dáng người đẹp đẽ đủ để hấp dẫn ánh mắt của đàn ông.
Trước mắt cô không còn là thiếu nữ ngây ngô trong quá khứ, đã biến thành một người phụ nữ thành thục, nhưng mà -- . . .
"Dáng người trưởng thành, nhưng đầu óc vẫn giống như trước kia." Anh nhàn nhạt đáp lời.
"Hả?." Đầu óc vẫn giống như trước kia? Quan Hướng Lam ngẩn người, lập tức hiểu ý của anh, tức giận đến mắt đẹp trợn lên, xông lên trước, kiễng gót chân thô lỗ kéo quần áo của anh, bày ra khí thế chị hai gào thét: "Ngôn Tử Ngự, mẹ nó, lời này là có ý gì?"
Ý của tên mặt cương thi này là ám chỉ cô ngực to não nhỏ, chỉ có tuổi tăng mà chỉ số thông minh không tăng sao?
"Oa ― ba ba... " Bị khí thế và tiếng hét của cô dọa, Tâm Tâm nắm chặt ống quần Ngôn Tử Ngử, khóc lớn. Bị tiếng khóc của đứa nhỏ dọa, Quan Hướng Lam sửng sốt, liền lơ mơ quên mất "Em làm Tâm Tâm sợ rồi." Ngôn Tử Ngự không vui nhíu mày, khiển trách liếc mắt nhìn cô một cái,
Đẩy tay cô ra, ngồi xổm xuống ôm lấy con gái."Tâm Tâm ngoan, hư -. . . Đừng khóc."
"Hu hu . . . Ba ba . . . Dì . . . " Tâm Tâm khóc đến mặt đỏ tai hồng, ngón tay sợ hãi chỉ vào Quan Hướng Lam, cả khuôn mặt vùi vào cổ Ngôn Tử Ngự.
"Dì . . . " Quan Hướng Lam hé miệng.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì hả ?" Nghe được tiếng khóc, mẹ Quan chạy nhanh đến cửa."Tâm Tâm sao vậy? Sao con lại khóc?"
"Hu... Dì hung dữ. . . Ba ba sợ... Hu... " Tâm Tâm nức nức nở nở tố cáo, giọng nói mơ hồ làm cho người ta nghe không rõ, nhưng ngón tay nhỏ lại chỉ về hung thủ rất rõ ràng.
"A Lam, con làm cái gì Tâm Tâm?" Mẹ Quan hỏi con gái.
"Con... " Cô nào có làm gì đứa bé này, rõ ràng là cô hung dữ với ba ba của đứa bé mà!
"Quan Hướng Lam! Đứa con ác nghiệt này, ngay cả đứa bé cũng khi dễ!" Cha Quan từ phòng sách đi ra, nhìn thấy tình hình này, tức giận đến vặn chặt lỗ tai con gái.
"A lão cha, đau mà!" Quan Hướng Lam kêu to."Con không khi dễ con bé!" Cô oa oa kêu to muốn giải oan.
"Nếu không sao Tâm Tâm lại khóc?" Cha Quan trừng cô.
"Con, con... " Quan Hướng Lam há mồm, thở phì phì trừng mắt nhìn Ngôn Tử Ngự. "Là anh ta. . . "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.