Tiên Sinh Đến Từ 1930

Chương 30: Bẫy

Bạch Vân Thi

21/10/2020

Edit: Dờ

Trước Giáng Sinh thì việc quay phim đã tiến hành được hơn nửa, đạo diễn Thang vô cùng có lòng tin: "Chỉ cần Lý tổng giành được thời gian phát sóng tốt thì bộ phim này của chúng ta thật sự có thể bùng nổ."

Anh ta không dám nói là bùng nổ lớn, trong tất cả các thể loại phim thì phim tình yêu hài hước mang độ khó là easy, độ khiêu chiến gần như bằng không. Bởi vậy nên không thể hy vọng gì nhiều vào thành quả. Chỉ cần có người thích xem sau đó trở thành đề tài bàn luận, vậy là đủ.

Lý Niệm hy vọng tháng Một có thể hoàn tất quay phim, sau đó là tới mùa xuân, chiếu phim đề tài tình yêu vô cùng thích hợp. Bên Đinh Thông Nguyên đã bắt đầu tuyên truyền, có một số người chú ý tới Bạch Dương, khen Thạch Hiểu Sinh đáng yêu. Tháng Một phát sóng Kiếm Tung Tầm Tình, tháng Ba chiếu Tổng tài lang thang, đến tháng Tư thì khán giả đã có thể quen mặt Bạch Dương.

Liên kết như một dây xích, Thế An rất tán thành phong cách làm việc này.

Lý Niệm quản lý Bạch Dương và Chung Việt rất chặt --- Đoàn làm phim toàn là người trẻ tuổi, hơn nữa địa điểm quay phim vô cùng quen thuộc, thường thường mọi người sẽ rủ nhau đi ăn uống. Lý Niệm kiên quyết không cho, anh cấm Bạch Dương và Chung Việt tham gia các hoạt động tập thể của đoàn. Nếu đi thì phải có Lý Niệm ở đó, cấm lén đi ra ngoài chơi.

- --- Không vì lý do gì khác, Bạch Dương và Chung Việt không giống với nhưng minh tinh tuyến 18 kia, hai người có điểm xuất phát bất đồng. Lý Niệm là người thực tế, cái giới này chẳng có bạn bè thật lòng, bạn bè chỉ chia hai loại là hữu dụng và vô dụng. Tụ tập với một đám cả đời xách dép cho người khác chỉ tổ hạ thấp phẩm chất của mình, còn khó đảm bảo không bị phóng viên chụp ảnh.

Vả lại còn có thể làm bại lộ chuyện Chung Việt bị nói lắp.

Lý Niệm lười giải thích, chỉ bảo Bạch Dương và Chung Việt quay phim xong thì về nhà hoặc là đến công ty.

Đối với sự độc tài của Lý Niệm, Bạch Dương vô cùng chống đối.

Lý Niệm đối xử với Chung Việt như đối xử với thú cưng vậy --- Không, còn chẳng bằng thú cưng. Chung Việt như thể là con súc vật anh ta nuôi, đến giờ thì đuổi đi làm việc, làm xong lại nhốt vào chuồng.

Bạch Dương cảm thấy bất bình thay cho Chung Việt.

"Tiểu Chung vốn không giỏi giao lưu, chẳng phải nên để cậu ấy nói chuyện với mọi người nhiều hơn mới có thể vượt qua chướng ngại tâm lý sao?" Lúc ở nhà, Bạch Dương oán giận với Thế An.

Thế An cũng biết Lý Niệm làm vậy rất quá đáng, nhưng bản thân Chung Việt không có ý kiến gì, người ngoài lại càng không tiện góp ý. Hắn kéo Bạch Dương ôm vào lòng, "Hoặc là rảnh rỗi cứ mời cậu ấy tới chỗ chúng ta chơi."

Bạch Dương mất hứng, "Lễ Giáng Sinh anh còn không có thời gian ở cạnh em, anh có mặt mũi nào mời Tiểu Chung tới?"

Thế An áy náy, hôn lên trán Bạch Dương, "Trịnh tổng đợi tôi bao lâu rồi, vả lại cuộc họp thường niên của Hải Long đã thành lệ. Năm trước tôi bị bệnh nên không đi, năm nay nếu tiếp tục vắng mặt thì hội đồng cổ đông chắc chắn sẽ lời ra tiếng vào."

Không thể đẩy hết mọi chuyện cho Trịnh Mỹ Dung xử lý, Thế An hiểu điểm này. Hắn có thể mặc cho Trịnh Mỹ Dung tự do làm việc, nhưng không thể để công ty biến thành vật sở hữu của chị ta.

Thời điểm mở hội nghị vẫn là nên tham gia.

Thế An khẽ hôn môi Bạch Dương, "Cuộc họp thường niên diễn ra vào đêm 24, Giáng Sinh chúng ta sẽ đi chơi một ngày, được không?"

Bạch Dương bị hôn đến nhũn cả hai chân, chẳng còn hơi sức đâu mà từ chối nữa, cậu vui mừng chạy vụt đi.

Đêm 24, trời vẫn đổ tuyết.

Đạo diễn tranh thủ tuyết rơi, quay một lèo vô cùng thuận lợi, đến tám giờ hơn thì kết thúc. Chung Việt rất mong công việc hoàn thành, bởi vì Lý Niệm sẽ đến đón cậu. Nhưng Lý Niệm lại không tới.

Đinh Thông Nguyên có công chuyện nên đến Nam Kinh, Lý Niệm kêu thêm mấy người trong giới, mời Đinh Thông Nguyên một bữa cơm. Trước khi đi dặn dò Tiểu Ngưu Tiểu Mã, "Chú ý anh Tiểu Bạch với Tiểu Chung của các cậu, không cho đi đâu hết, kết thúc quay phim thì đưa về nhà."

Chung Việt mịt mờ nhìn làn tuyết rơi càng lúc càng lớn, lòng thầm nhớ tới Giáng Sinh năm trước Lý Niệm mang theo Bạch Dương và Kim tổng tới gặp cậu.

Sau khi quen Lý Niệm, Giáng Sinh năm nào cậu cũng thấy tuyết. Không biết có tính là một món quà hay không, là ông trời ban xuống, hoặc là Lý Niệm tặng cho cậu.

Bạch Dương thở khói chạy tới, lén lút nói: "Tiểu Chung! Có đến Tam Bài Lâu ăn thịt nướng không?"

Chung Việt giật mình nhìn Bạch Dương, có hai người một nam một nữ đi theo sau cậu, là Uông Lỗi và Khưu Mẫn Tuyền trong đoàn phim. Hai người đó cũng không nổi lắm, thường sắm vai phụ trong nhiều bộ phim. Khưu Mẫn Tuyền chính là nữ hai đối diễn với Chung Việt ---- Đãi ngộ của Chung Việt không thể so với Bạch Dương, nữ phụ có tuyến tình cảm với Bạch Dương toàn là tiểu hoa tuyến 3 tuyến 4, mà vai nữ diễn với Chung Việt chỉ là một diễn viên tuyến 18, diễn một đoạn tình chị em. Hai người kia nhiệt tình nói: "Đi cùng đi, vừa lúc Lý tổng không ở đây, Tam Bài Lâu có quán riêng, coi như đi ăn đồ nướng mừng lễ!"

Chung Việt không tiện nói chuyện trước mặt người khác, đành nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương cười, "Dẫn theo cả bọn họ nữa, nếu Lý tổng giận thì đã có tôi! Tôi sẽ bảo Kim Thế An giáo huấn anh ta!"

Loại chuyện này, Kim Thế An nhất định sẽ không đứng về phía Lý Niệm.

Đang nói thì Thang Kỳ Ký từ phía sau đi tới, "Lễ Giáng sinh có đi chơi không? Cùng nhau đi đi."

Một đám người trông ngóng nhìn Chung Việt. Chung Việt nhớ tới Lý Niệm, cũng thấy hơi giận, huống chi có cả đạo diễn ở đây. Cậu ngẩng đầu lên rồi cười.

Đẹp. Tất cả mọi người đều mơ màng trước nụ cười của Chung Việt.

Đêm Giáng Sinh đầy tuyết rơi, không có người yêu, chẳng phải vẫn còn bạn bè hay sao?

Bên kia Lý Niệm và Đinh Thông Nguyên ăn uống tới tận mười một giờ, Đinh Thông Nguyên say mèm, ghé vào bàn nói với Lý Niệm, "Lý tổng, tôi phục cậu."

Lý Niệm cho người dìu Đinh Thông Nguyên lên xe rồi lấy điện thoại ra nhìn.

Không có tin nhắn.

Rõ ràng anh đã dặn Tiểu Ngưu, Bạch Dương Chung Việt kết thúc công việc phải đưa về nhà ngay, về rồi gửi tin nhắn.

Cơn giận và mùi rượu bốc lên hừng hực.

Anh gọi điện cho Tiểu Ngưu, không bắt máy.



Gọi cho Tiểu Mã, không nghe.

Lý Niệm đoán Bạch Dương đã dẫn Chung Việt ra ngoài chơi, không khỏi nổi trận lôi đình. Hai thằng nhãi này thì thôi, đến cả Tiểu Ngưu Tiểu Mã cũng ăn gam hùm hay sao? Thằng nào cũng không nghe máy, muốn chết hả?

Lý Niệm gọi cho Kim Thế An, "Bạch Dương có dẫn Chung Việt tới chỗ anh không?"

Chắc chắn là tới chỗ Kim Thế An, bằng không hai tên trợ lý kia còn lâu mới to gan đến vậy.

Thế An không hiểu ra sao, "Không, bên tôi vẫn chưa kết thúc. Có chuyện gì vậy?"

Lý Niệm chắt lưỡi, "Tôi gọi ai cũng không nghe máy."

Bên kia điện thoại, Thế An đang thấp giọng dặn dò gì đó, chốc lát sau hắn nói, "Tôi cũng gọi không được, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Nháy mắt Lý Niệm tỉnh cả rượu, "......Anh có thể kết thúc cuộc họp sớm không, tôi cảm thấy không đúng."

Bạch Dương không nghe điện thoại của Lý Niệm thì còn hiểu được, nhưng đến cả Kim Thế An cũng gọi không thông, cái này không hợp lý.

Bọn họ đã đoán đúng, Tiểu Ngưu Tiểu Mã không phải là không nghe máy, bọn họ bị trói lại rồi, đang khóc không ra nước mắt trong phòng tối.

Bạch Dương chưa từng nghĩ rằng kịch bản phim truyền hình sẽ xảy ra với cậu.

......Không, loại phim truyền hình đỉnh cao thế này cậu còn chưa từng được đóng.

Phim xã hội đen, phim kinh dị.

Bạch Dương và Chung Việt, hai người đều bị trói tay ép quỳ cạnh sofa.

Sau khi vào phòng bọn họ đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Khưu Mẫn Tuyền đã nói có quán thịt nướng nhà mình tự mở ở Tam Bài Lâu, nhưng quán thịt lại không ở ven đường. Khưu Mẫn Tuyền và Uông Lỗi nhiệt tình giải thích, "Đây đúng là chỗ bọn tôi thường đi liên hoan, phóng viên không vào được."

Bạch Dương không nghi ngờ, đi theo Khưu Mẫn Tuyền và Uông Lỗi vào trong khu nhà dân.

Thế mà đúng là một quán thịt nướng thật, trong phòng có một đám người, thoạt nhìn giống côn đồ trên phố Tam Bài Lâu, vừa mở của đã nhiệt tình chào hỏi, "Ai yô, xem ai đây! Đại minh tinh đấy nhé! Giáng Sinh vui vẻ! Giáng Sinh vui vẻ!"

Khưu Mẫn Tuyền nũng nịu nép vào ngực tên trọc cầm đầu, "Nhị ca à, đạo diễn Thang, Bạch Dương, Chung Việt đều là người có tiếng."

Nhị ca hào sảng: "Nào nào nào đến đây ngồi đi, Tuyền Tuyền của chúng ta thật là giỏi, mời được bao nhiêu minh tinh tới đây."

Bạch Dương và Chung Việt cảm thấy không thoải mái, lại nể mặt Khưu Mẫn Tuyền nên mới không đi về, đành phải ngồi xuống cùng nhau ăn. Hai người lén liếc nhìn Thang Kỳ Ký, có vẻ Thang Kỳ Ký cũng không quen Nhị ca, nhưng có vẻ anh ta đã quen với những trường hợp thế này, ăn uống rất tự nhiên.

Đây là một mặt khác của giới giải trí mà bọn họ không biết, nhiều khi thứ người ta cần không phải là thực lực tiền tài, mà dựa vào mối quan hệ kéo bè kết phái.

Rượu qua ba tuần, không khí càng lúc càng kỳ quái.

Uông Lỗi cười với Nhị ca, "Nhị ca, ăn thịt nướng không thôi thì chẳng thú vị gì cả." Rồi quay sang Thang Kỳ Ký, "Đạo diễn Thang cũng thích, đúng không?"

Thang Kỳ Ký uống nhiều, đỏ rực cả mặt cười ha ha.

Nhị ca vuốt mặt, lấy từ túi áo ra một cái túi nhựa rồi xé mở nó, đống thuốc viên rơi ra, "Giáng Sinh! Phải ăn tiệc lớn!" Nhị ca vỗ bàn tay đầy xăm trổ lên bàn, "Hàng mới, không dễ bị tra ra đâu."

Thang Kỳ Ký liếc mắt, "Cái này không vui, muốn dùng thì dùng hàng trắng."

Nhị ca lấy ra một bao giấy bạc, "Cắn cái này trước, lát nữa mới làm vài đường cơ bản sau, dùng cả đêm cũng đủ!"

Tất cả người trong phòng vui mừng vỗ tay.

Bạch Dương biết lần này cậu và Chung Việt gặp chuyện rồi.

Những người này tụ tập ở đây hít ma túy.

Khưu Mẫn Tuyền thật là to gan, muốn lôi bọn họ xuống nước.

Chung Việt kéo Bạch Dương đứng lên, "Đi thôi."

Thang Kỳ Ký ngăn bọn họ lại, "Đi cái gì? Cùng làm một phát đi, dùng rồi thì chính là bạn bè, chiếu ứng lẫn nhau."

Chung Việt không trả lời, một cước đá văng Thang Kỳ Ký, sau đó vung nắm đấm tới mặt Nhị ca.

Kết quả không có gì bất ngờ, bọn họ chỉ có hai người, đối phương có cả một phòng đầy người.

Chung Việt bị đánh cho nằm ra đất, Nhị ca đạp chân lên mặt cậu, cầm một viên thuốc màu lam nhạt đưa đến bên miệng Chung Việt, "Cắn rồi tao thả đi, bằng không thì gọi bố nuôi của chúng mày tới đây, lấy tiền đổi lấy chúng mày."

Bạch Dương liều mạng kêu lớn, "Thả cậu ấy ra! Tôi sẽ kêu người mang tiền tới! Buông cậu ấy ra!"

Nhị ca ngoảnh mặt làm ngơ, ôm Khưu Mẫn Tuyền vào lòng mà sờ soạng, bộ ngực của cô ta như sắp lộ hết ra ngoài, "Em nói nè Nhị ca, muốn tống tiền thì chơi lớn, đằng sau hai thằng nhãi này là tổng tài Hải Long, phải bắt được gã ngu ngốc kia."

Thang Kỳ Ký không để ý tới xung quanh, anh ta còn đang thưởng thức "hàng", mắt đã trợn trắng, chai Sprite trong tay trượt xuống đất.

Khắp phòng tràn ngập mùi kỳ dị của thuốc phiện lẫn với mùi tanh tưởi của mồ hôi.



Bây giờ Bạch Dương đã biết cái gì gọi là hối hận, nhưng có hối hận cũng muộn rồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt cậu và Chung Việt --- Cậu không thể hại Kim Thế An, nhưng cậu cũng không muốn liên lụy Chung Việt. Cậu quay đầu lại tìm Tiểu Ngưu Tiểu Mã. Hai người đó đã sớm bị lôi đi rồi.

Bạch Dương ngẩng đầu lên, "Tôi ăn, tôi ăn còn không được sao? Các người thả Chung Việt ra."

Uông Lỗi đứng một bên cười rộ lên, "Tiểu thiếu gia, biết chơi ke không? Tôi dạy cậu nhé?"

Tất cả cười ồ lên, "Muốn chơi ke thì cởi hết ra, dùng bên dưới mà hít."

Chung Việt im lặng nhìn bọn họ, lại nhìn Bạch Dương, cậu đứng thẳng người lên, "Tôi, tôi... gọi điện thoại."

Cả căn phòng bỗng chốc yên tĩnh, lát sau tất cả cười phá lên, "** mẹ nó hóa ra là nói lắp!"

Chung Việt chẳng hề bận tâm, cậu dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Dương, "Tổng tài, Hải Long là... bạn trai tôi. Tôi, tôi lừa anh ấy, lại đây. Các người, thả Bạch Dương ra."

Nhị ca vỗ đùi cười nghiêng ngả, "Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy hết chưa? Thằng điếm này đào mỏ tên nhà giàu kia, lại còn chịch nhau với nó! Có phải chúng mày thường xuyên chịch nhau không?"

Chung Việt bình tĩnh, "Muốn tiền, thì để tôi... gọi điện thoại. Tôi chỉ muốn, mạng sống."

Chung Việt dập đầu lạy ba cái với Nhị ca.

Cậu cảm thấy may mắn vì đã nhớ số điện thoại của Kim Thế An. Mỗi một người đối tốt với cậu, không ghét bỏ cậu, Chung Việt đều nhớ kỹ trong lòng.

Giờ phút này Kim Thế An và Lý Niệm đang điên cuồng tìm kiếm khắp các con đường ở Nam Kinh. Trịnh Mỹ Dung ngồi ghế phụ lái tìm trên điện thoại.

Cả ba đều có men say trong người, Tiểu Tạ lái xe mà phát run.

"Tôi cho người đi tìm rồi," Trịnh Mỹ Dung nói, "Địa điểm quay là ở Đại Minh Cung, tôi đã bảo cấp dưới bắt đầu tìm ở bên đó."

Lý Niệm lạnh băng nói, "Gọi cho Thang Kỳ Ký hỏi hắn có ý gì."

Trịnh Mỹ Dung mặc kệ anh, Lý Niệm mà cũng xứng sai bảo chị sao? Hơn nữa gọi cho Thang Kỳ Ký có tác dụng chó gì.

Tiểu Tạ hoảng hốt, "Lý tổng, em còn đang lái xe, chút nữa em gọi được không?"

Thế An giữ tay Tiểu Tạ lại, "Đừng sợ, cứ lái xe cho tử tế đi."

Có chuông điện thoại, là của Kim Thế An, tất cả mọi người đều dỏng tai lắng nghe. Tiểu Tạ cũng dừng xe lại.

"Anh, anh An... là anh phải không?"

Ba người vốn đang lo lắng, vừa nghe thấy Chung Việt gọi một tiếng "anh An" thì suýt chút nữa phì cười.

Thế An cũng thấy hơi xấu hổ.

Giọng Chung Việt vẫn cứng nhắc lạnh lùng như thế, "Em... rảnh rỗi không có chuyện làm, rất nhớ anh... Đã chuẩn bị rượu ngon, chờ anh tới tìm em."

Thế An không biết ý Chung Việt là sao, bốn mắt nhìn nhau với Trịnh Mỹ Dung.

Chung Việt nói: "Tam Bài Lâu, đường cái, tiểu khu Kim Xuyên... Em ở cửa chờ anh."

Thế An vẫn chưa hiểu, hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt vặn vẹo của Lý Niệm. Trịnh Mỹ Dung ra hiệu cho hắn.

Thế An hiểu ý, chậm rãi nói vào điện thoại, "Tôi còn nửa tiếng nữa mới xong bên này, em cứ đi vào chơi trước đi, đừng để mình bị lạnh."

Chung Việt cúp điện thoại.

"Sao vậy?" Kim Thế An hỏi.

"...........Có thể bọn họ bị bắt cóc." Lý Niệm nói.

Bốn người chạy xe như điên tới Tam Bài Lâu. Thế An trầm ngâm hỏi Lý Niệm, "Sao tôi nghe giọng điệu Chung Việt hơi kỳ quái, như là lời thoại vậy."

Lý Niệm im lặng hút thuốc.

"Đó là lời thoại kịch bản của Khương Duệ Quân."

Nói đúng hơn là lời thoại của thánh nữ Ma giáo Nguyệt Nhi nói với Vân Trung Phong.

"Ta rảnh rỗi không có gì làm nên muốn hại huynh, ai bảo huynh cứ luôn nói ta là yêu nữ Ma giáo."

"Nhưng nơi này có rất nhiều người đang nhìn ta, không cho ta đi tìm huynh, Phong ca ca, ta rất nhớ huynh."

"Phong ca ca, ta đã chuẩn bị rượu ngon, huynh liệu có dám tới tìm ta? Nơi này vô cùng nguy hiểm, nếu huynh dám đến, chân trời góc bể ta cũng theo huynh."

Chung Việt rất thành thật, một tập kịch bản, lời thoại của cả nhân vật nam và nữ, cậu học thuộc toàn bộ.

Điều mà cậu muốn biểu đạt rất đơn giản: Có người muốn hại anh, chỗ này có rất nhiều người đều đang dõi theo cậu, rất nguy hiểm.

Thế An không đổi sắc mặt, chỉ nói với Trịnh Mỹ Dung, "Gọi người của cô đến đi, có bao nhiêu gọi bấy nhiêu. Đừng báo cảnh sát."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Sinh Đến Từ 1930

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook