Chương 76: Rượu đắng
Bạch Vân Thi
21/10/2020
Edit: Dờ
Tần Hoài mộng được công chiếu đồng loạt trên phạm vi toàn cầu, ngày đầu tiên công chiếu đã thu về một 150 triệu. Lý Niệm và Trịnh Mỹ Dung vui vẻ đến mức quên hết thù cũ, Thế An gọi điện thoại tìm hai người, không ai bắt máy, lại gọi cho Tiểu Mã, Tiểu Mã say khướt trả lời: "Kim tổng, bọn tôi đều say cả rồi, Lý tổng Trịnh tổng dẫn bọn tôi đi ăn mừng."
Hay thật, hai người kia đã uống cùng nhau rồi.
Gàn đây Lý Niệm và Trịnh Mỹ Dung rất thân thiết, Thế An không lo lắng bọn họ giở trò, chỉ thấy không đúng lắm.
Tiểu Tạ đỏ mặt nói cho hắn, "Để chúc mừng doanh thu ngày đầu tiên, Lý tổng còn tặng hoa cho Trịnh tổng."
Có muốn tặng hoa cũng là nên tặng Bạch Dương, nếu không thì còn có Kim Thế An hắn mà, Lý Niệm tặng hoa cho Trịnh Mỹ Dung là định lấy lòng gì đây.
Thế An hỏi Tiểu Tạ: "Chung Việt về chưa?"
Tiểu Tạ đại khái là trời sinh hay đỏ mặt, "Vâng, anh Tiểu Chung về rồi ạ."
Lúc không có người ngoài, Thế An hỏi Trịnh Mỹ Dung, "Cô với Lý Niệm là sao?"
Trịnh Mỹ Dung đáp chẳng hiểu ra sao: "Chẳng có gì cả, tôi đến tuổi này rồi còn có thể có cái gì? Cậu nghĩ tôi với anh ta đang yêu đương à?"
Thế An nghe vậy thì bật cười, "Tuổi tác của cô đâu có lớn, nói như thể mình là góa phụ bạc đầu vậy."
Trịnh Mỹ Dung sảng khoái đáp: "Thôi được rồi, tâm tính của tôi thì khác gì mấy bà già, cũng không muốn tìm cha dượng cho Hân Hân."
Thế An không hỏi thì chị cũng chẳng nghĩ sang chiều hướng đó, hắn vừa hỏi, chị liền hiểu ra: "Công ty đang đồn là Lý Niệm theo đuổi tôi hả?"
"Tôi nghe nói anh ta gióng trống khua chiêng tặng hoa cho cô."
"A Thế, cậu nói thế quá đáng lắm biết không." Trịnh Mỹ Dung cười: "Năm ấy cậu còn theo đuổi tôi đấy, Lý Niệm tặng hoa cho tôi đâu phải chuyện to tát gì?"
Thế An cũng bật cười.
Tâm tư của Lý Niệm sâu như đáy nước, có điều cái khó lường ấy có lẽ chỉ là đối với Chung Việt.
Thế An không tiện quản chuyện của người khác, chỉ đành cười không nhắc nữa.
Hắn vào văn phòng, Lý Niệm đang ngồi trong đó hút thuốc đọc gì đó, tươi cười rực rỡ.
"Đọc cái gì mà cười tới tận mang tai thế kia."
"Đang xem lý lịch của đại bảo bối nhà anh." Lý Niệm ném kỷ yếu vào ngực Thế An, "Tôi đang chuẩn bị tuyên truyền hình tượng cho An Long, giành bao nhiêu giải như thế, tiền của Tang Viện Triều cũng đã về tay, chúng ta có thể quảng cáo lớn một đợt."
"Tôi đang tính sang năm lên sàn giao dịch, chỉ cần doanh thu của Tần Hoài mộng khả quan." Thế An gật đầu.
Hắn mở cuốn kỷ yếu của Lý Niệm ra, cũng không nhịn được mà cười. Nói một cách trung thực thì đây là lý lịch của An Long bắt đầu từ năm 2012.
Năm 2012
Tháng 12, Bạch Dương và Chung Việt chính thức ký hợp đồng với An Long Giải Trí.
Năm 2013
Tháng 4, tham gia show tuyển chọn tài năng của đài Trung Thiên với tư cách nhóm nhạc, nhất vòng một.
Tháng 6, album digital "Ngày mai xuân đến" phát hành từ studio PT, ngày tiếp theo đạt top 1 bảng Kim khúc, trụ bảng 79 ngày.
Tháng 7, Bạch Dương tham gia phim truyền hình "Kiếm Tung Tầm Tình", đạo diễn Đinh Thông Nguyên, nam chính Khương Duệ Quân. Năm tiếp theo công chiếu, rating phá 2 chấm.
Tháng 11, An Long tự đầu tư quay phim truyền hình "Tổng tài lang thang yêu tôi", biên kịch Kiều Sa Sa, đạo diễn Âu Dương Khiêm, năm tiếp theo công chiếu, rating đạt 1.2, đứng thứ hai bảng rating của mùa.
Năm 2014
Tháng 4, album OST "Tổng tài lang thang yêu tôi" chính thức phát hành, đứng top 1 trong ngày và trong ba tuần liên tiếp, trụ lại trên bảng xếp hạng 262 ngày. Doanh thu đạt mức 19 vạn album.
Tháng 5, tổ chức showcase ở Bắc Kinh, Thượng Hải và Nam Kinh, pre-order vé phá 1 vạn, không còn chỗ ngồi.
Tháng 6, Bạch Dương và Chung Việt tham gia casting phim điện ảnh "Tập hung Tây Bắc hoang", An Long Giải Trí và phía studio thỏa thuận thành công hợp đồng đầu tư.
Tháng 8, Chung Việt tham gia phim điện ảnh "Tập hung Tây Bắc hoang", đạo diễn Tang Viện Triều, nam chính Châu Ninh Sơn. Năm tiếp theo công chiếu, giành được giải phim điện ảnh xuất sắc nhất Thiên Long và nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, doanh thu đạt 1 tỷ 500 triệu.
Cùng kỳ, Bạch Dương tham gia đóng phim truyền hình "Liễu Diệp Đao".
Tháng 9, Bạch Dương tham gia đóng phim truyền hình "Như Sương".
Tháng 10, Bạch Dương cùng đóng chính trong phim truyền hình "Người bạn học từ biệt bao năm", năm tiếp theo phát sóng, rating 1.63, giành quán quân rating của mùa.
Tháng 11, Bạch Dương tham gia đóng phim truyền hình "Thợ săn tình yêu".
Tháng 12, "Tần Hoài mộng" khởi động kế hoạch quay phim.
Năm 2015
Tháng 1, với vai diễn Trương Tiểu Băng của "Tập hung Tây Bắc hoang", Chung Việt giành được giải thưởng danh giá nhất đại lục là Thiên Long với hạng mục nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Tháng 3, An Long Giải Trí tự bỏ vốn đầu tư "Tần Hoài Mộng", đạo diễn Trương Huệ Thông, Bạch Dương và Khương Duệ Quân cùng diễn nam chính.
Tháng 6, tập đoàn Hải Long cải tổ nội bộ, quyền cổ đông và quyền quản lý có sự thay đổi, An Long Giải Trí tuyên bố hoạt động độc lập.
Tháng 9, với vai diễn Thẩm Bạch Lộ của "Tần Hoài mộng", Bạch Dương được đề cử tại giải Sư Tử Vàng, lại giành được giải diễn viên mới xuất sắc. Ngoài ra, "Tần Hoài mộng" còn giành được giải phim điện ảnh xuất sắc nhất của giải Sư Tử Vàng, nam diễn viên xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất cùng với kịch bản xuất sắc nhất, giải âm nhạc điện ảnh, giải thiết kế tạo hình và sáu hạng mục giải thưởng khác.
Đây chỉ là thống kê sơ lược một phần, bên cạnh còn viết chi chít những đại ngôn quảng cáo, đếm không xuể.
Thế An nhìn mà cũng phải thổn thức, thời gian thấm thoát thoi đưa, trôi qua lúc nào không hay biết. Bọn họ đúng là trải qua rất nhiều chuyện, giới điện ảnh, thương trường, bao sóng gió, đi đến hôm nay quả thực không dễ dàng.
Tần Hoài mộng kết thúc công chiếu, doanh thu của nó không làm mọi người thất vọng, bộ phim mang giá trị phương Tây mà khoác tấm áo phương Đông này cũng được đón nhận nồng nhiệt trong nước, doanh thu quốc nội đạt 760 triệu, nước ngoài thì doanh thu đạt mức 137 triệu USD.
Tính cả trong nước, doanh thu của Tần Hoài mộng cuối cùng cán mốc 1 tỷ 600 triệu nhân dân tệ.
Một bộ phim nghệ thuật mà có thể đạt đến mức doanh thu này có thể nói là huy hoàng.
Đoàn phim và phía đầu tư An Long đều hẹn nhau tổ chức một buổi chúc mừng. Nên tham dự đều tham dự, Anatole và Chung Việt trở về từ Bắc Kinh, Khương Duệ Quân cũng đặc biệt từ Thượng Hải về Nam Kinh.
Tiệc chúc mừng chia làm hai giai đoạn, giai đoạn một bắt đầu từ 8 giờ, chiêu đãi truyền thông và đại biểu các chuỗi rạp phim. Sau 10 giờ là tiệc liên hoan riêng của đoàn phim và phía đầu tư.
Bạch Dương cũng nghe nói Lý Niệm đang theo đuổi Trịnh Mỹ Dung, cậu lo lắng cho Chung Việt. Lý Niệm biểu hiện quá rõ ràng, Trịnh Mỹ Dung ở đâu anh ta ở đó, Trịnh Mỹ Dung còn chưa mở miệng, Lý Niệm đã tiếp lời thay. Trịnh tổng muốn ngồi cạnh Thế An và Bạch Dương, Lý Niệm đi qua kéo chị ra, ngồi ở giữa hai người bọn họ.
Trịnh tổng cũng chẳng thấy ngại ngùng gì, chỉ là hơi khó xử.
Chung Việt đi theo Anatole, từ đầu tới cuối cứ như người xa lạ. Ngồi chốc lát, Chung Việt nói không khỏe rồi về trước, không bao lâu sau Lý Niệm nghe điện thoại rồi cũng rời đi.
Trước khi đi còn ngoan cố, "Tôi đưa Trịnh tổng về trước."
Trịnh Mỹ Dung nhăn nhó như đau trứng, "Không cần anh đưa, tôi có lái xe."
Lý Niệm nhìn chị, "Tôi đưa cô về."
Trịnh Mỹ Dung sợ phá hỏng bầu không khí, bèn xách túi theo anh ta về.
Bạch Dương thấy không thoải mái, Thế An cũng nhận ra cậu mất tự nhiên, chỉ mỉm cười nắm tay cậu phía dưới bàn.
Bọn họ đều thành công, nhưng không phải ai cũng có được thứ mà mình muốn.
Bầu không khí không thoải mái kia dù gì cũng chỉ là nhạc đệm, đa số mọi người đều vui vẻ say sưa, Trương Huệ Thông kéo theo ekip sản xuất cùng ngồi xuống bàn, lại gọi Bạch Dương và Khương Duệ Quân mỗi người ngồi một bên, Thế An cũng ngồi xuống với cậu.
"Tôi ấy à, lúc trước doanh thu vẫn chưa được công bố, tôi ngại nói." Trương Huệ Thông say rượu đỏ bừng mặt, bảo trợ lý lấy một tập tư liệu thật dày qua, "Hôm nay ngây tại đây, tôi có một chuyện thỉnh cầu các vị. Hy vọng năm 2016, Tần Hoài mộng có thể có phần hai."
"Phần thứ nhất là tôi quay cho người nước ngoài xem, phần hai, tôi muốn cho tổ quốc của mình thưởng thức." Trương Huệ Thông hiển nhiên đã quá chén rồi, nói chuyện cũng mang theo giọng điệu ngông nghênh, ông lật tập giấy lên, "Mấy tháng quay phim mọi người đều vất vả, tôi cũng không nhàn rỗi. Tôi với Khải Từ mang theo một nhóm đi hỏi thăm chuyện xưa của Nam Kinh, các vị xem tôi tìm được gì đây."
Ông nói như vậy, Thế An mơ hồ thấy mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng.
Trương Huệ Thông năm lần bảy lượt bảo hắn viết phần hai của Tần Hoài mộng, Thế An đều khéo léo từ chối, chỉ nói: "Tư liệu không rõ, muốn động bút cũng không viết rõ ràng được, viết một bộ mới thì có thể."
Trương Huệ Thông thấy thái độ của hắn kiên quyết như vậy thì vẫn không chịu buông tha, ông già qua tuổi sáu mươi này vẫn còn bốc đồng như thiếu niên vậy. Ông không liên lạc với Thế An nữa, dẫn theo Thiện Khải Từ đi thăm viếng khắp đường lớn ngõ nhỏ giữa mùa đông giá rét.
"Tôi phải tra ra mấy chuyện này để cho đồ tôn của ông hết đường chối cãi."
Thiện Khải Từ không nói gì, chỉ vui vẻ cười với Trương Huệ Thông.
Trương Huệ Thông không để ý đến sắc mặt tái mét của Thế An, ông đẩy tư liệu vào tay Bạch Dương, lại lấy ra một tấm giấy hình vuông đưa cho cậu như thể hiến trân bảo.
Khương Duệ Quân cũng nhìn qua.
Là một tấm ảnh chụp.
Trương Huệ Thông đắc ý, "Kỳ duyên! Đúng là kỳ duyên. Tiểu Bạch, nếu Thế An không phải còn trẻ tuổi thì tôi đã nghĩ là cậu ấy là người thật trong câu chuyện này rồi. Trong quá khứ, Nam Kinh đúng là có một danh linh tên là Bạch Lộ Sinh, trước kia đi diễn ở Đắc Nguyệt Đài, sau đó tham gia kháng Nhật mà hy sinh, giờ chôn ở Phố Khẩu. Mất rất nhiều công sức mới tìm được người quen của cậu ấy, chính là quản gia năm ấy hầu hạ Bạch Lộ Sinh ---- Cháu gái của quản gia liên hệ với bọn tôi, thật sự rất trùng hợp." Trương Huệ Thông vỗ đùi, "Các vị có đoán được không? Lúc trước Bạch Lộ Sinh được một vị thiếu gia nâng đỡ, cũng là tri âm của cậu ấy, quan hệ của hai người không bình thường, giống y như trong phim của chúng ta vậy. Tôi hỏi cô cháu gái đó, vị thiếu gia ấy danh tính ra sao?" Trương Huệ Thông cười lớn, "Hỏi ra thì tất cả đều sững người, vậy mà lại họ Kim!" Ông chỉ vào Thế An, "Trùng tên trùng họ, Kim Thế An!"
Ông say mèm giơ tấm ảnh chụp lên, "Nhìn thấy ảnh chụp tôi càng sốc hơn! Bạch Lộ Sinh này trông quá giống Tiểu Bạch rồi! Các vị nhìn xem!"
Hai người trên tấm ảnh chụp rất mơ hồ, bộ mặt của người đang ngồi đã không còn nhìn rõ nữa, nhưng người đang đứng kia thì như thể chính là Bạch Dương.
Toàn thân Thế An đổ mồ hôi lạnh, hắn muốn cản Trương Huệ Thông lại nhưng ông đâu thèm đếm xỉa đến lời hắn nói nữa.
Bạch Dương ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào tấm ảnh không nói một lời.
Trương Huệ Thông vui vẻ nói chuyện, "An Thế Tĩnh, Kim Thế An, Thẩm Bạch Lộ, Bạch Lộ Sinh." Ông nói đến mức phấn khởi, không nghe ai khuyên nữa, lại nâng một chén lên uống, "Lúc trước Thế An nói với tôi, không ai giống Thẩm Bạch Lộ hơn Bạch Dương, tôi còn cảm thấy thằng nhóc này mạnh miệng! Bái phục! Bái phục! Tìm khắp thiên hạ này cũng không còn ai giống hơn được nữa."
Trương Huệ Thông buông chén rượu xuống, bồi hồi xúc động: "Cái gì gọi là ý trời, trong kịch bản không thành đôi, nhưng ngoài kịch bản thì thành rồi! Ngoại hình hai cậu còn giống nữa, đúng là kỳ duyên giai thoại! Nào, cùng cạn chén!"
Tất cả đều là người một nhà, Trương Huệ Thông nói chuyện không kiêng nể, ai cũng hiểu ý mà cười, cùng nâng chén chúc mừng.
Trương Huệ Thông lại nhìn Khương Duệ Quân, "Có một số chuyện không thể cưỡng cầu được, nên tan thì tan, trời cao biển rộng, phải không nào?"
Ông say rồi, cũng có thể là hoàn toàn không say, câu chuyện của hôm nay, ông đặc biệt nói ra vì Khương Duệ Quân.
Khương Duệ Quân thích Bạch Dương, ông nhận ra rồi. Nhưng chuyện Bạch Dương và Kim Thế An đã định, ông cũng hiểu được. Hành động của Khương Duệ Quân ở Đài Bắc là điểm mấu chốt cuối cùng, bước thêm một bước nữa lại không nên.
Nếu Bạch Dương không vững lòng thì ông chẳng việc gì phải cản trở Khương Duệ Quân như vậy. Nhưng người ta đã lưỡng tình tương duyệt, Khương Duệ Quân hà cớ phải làm khó chính mình?
Ông hy vọng có thể dùng ý trời mà thuyết phục Khương Duệ Quân, không cần cưỡng cầu nữa, phim là Khương Duệ Quân và Bạch Dương diễn, nhưng người thành gia quyến ở bên ngoài sẽ là Bạch Dương và Kim Thế An --- Chẳng lẽ đây không phải ý trời? Kịch bản của Kim Thế An viết ra vô tình lại trùng hợp với chuyện thật. Có lẽ là trời cao thương xót,, kiếp trước không thành tình duyên, kiếp này được đền lại.
Trương Huệ Thông nói vậy rồi thôi, ông tin rằng Khương Duệ Quân đủ thông minh để buông tay. hai người đều là ái tướng của ông, ông hy vọng bọn họ đừng nên có khúc mắc tình cảm, ảnh hưởng đến lần quay phim tiếp theo.
Khương Duệ Quân cũng không chấn động gì lắm, mặt cậu ta không đổi sắc, bình tĩnh kính rượu Trương Huệ Thông: "Cảm ơn đạo diễn Trương, tôi kính ngài một ly." Trong khoảnh khắc nhận lấy ly rượu, cậu ta lạnh nhạt mỉm cười: "Trước kia ngài đã từng nói với tôi, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên."
Bọn họ ở bên này nói năng hàm ý, mà Bạch Dương và Thế An đã không còn nghe thấy họ nói gì nữa.
Trương Huệ Thông có nhạy bén đến đâu cũng không ngờ được, ông đã nói thẳng ra tình hình thực tế.
Dù ông có thông minh gần như thành tinh thì cũng làm sao đoán được, hai Kim Thế An kia căn bản là cùng một người? Trương Huệ Thông có ý tốt, lại nói trắng ra sự thực đáng sợ nhất.
Không ai biết được sự thật này, trừ Thế An và Bạch Dương.
Bạch Dương thừ người nhìn tấm ảnh, bỗng nhiên cúi đầu rót rượu, rượu tràn ra cả bàn. Phục vụ cuống quýt chạy tới.
"Không cần, tôi tự làm được."
Bạch Dương cảm thấy những âm thanh lọt vào tai mình quá khó nghe, giống như lặp đi lặp lại rồi xé toạc ra, đè nén lại.
Đúng vậy, có những duyên phận không thể cưỡng cầu, đạo diễn Trương nói đúng, cậu hiểu rồi, nên buông tay thôi. Bạch Dương hoảng hốt cảm thấy như có kim đâm vào xương tủy, cậu thầm nghĩ dry white chảy qua yết hầu cậu, thật giống như thật nhiều con dao cứa vào lồng ngực.
- ---------------------
Trương đạo không hổ danh đạo diễn bóp team
Tần Hoài mộng được công chiếu đồng loạt trên phạm vi toàn cầu, ngày đầu tiên công chiếu đã thu về một 150 triệu. Lý Niệm và Trịnh Mỹ Dung vui vẻ đến mức quên hết thù cũ, Thế An gọi điện thoại tìm hai người, không ai bắt máy, lại gọi cho Tiểu Mã, Tiểu Mã say khướt trả lời: "Kim tổng, bọn tôi đều say cả rồi, Lý tổng Trịnh tổng dẫn bọn tôi đi ăn mừng."
Hay thật, hai người kia đã uống cùng nhau rồi.
Gàn đây Lý Niệm và Trịnh Mỹ Dung rất thân thiết, Thế An không lo lắng bọn họ giở trò, chỉ thấy không đúng lắm.
Tiểu Tạ đỏ mặt nói cho hắn, "Để chúc mừng doanh thu ngày đầu tiên, Lý tổng còn tặng hoa cho Trịnh tổng."
Có muốn tặng hoa cũng là nên tặng Bạch Dương, nếu không thì còn có Kim Thế An hắn mà, Lý Niệm tặng hoa cho Trịnh Mỹ Dung là định lấy lòng gì đây.
Thế An hỏi Tiểu Tạ: "Chung Việt về chưa?"
Tiểu Tạ đại khái là trời sinh hay đỏ mặt, "Vâng, anh Tiểu Chung về rồi ạ."
Lúc không có người ngoài, Thế An hỏi Trịnh Mỹ Dung, "Cô với Lý Niệm là sao?"
Trịnh Mỹ Dung đáp chẳng hiểu ra sao: "Chẳng có gì cả, tôi đến tuổi này rồi còn có thể có cái gì? Cậu nghĩ tôi với anh ta đang yêu đương à?"
Thế An nghe vậy thì bật cười, "Tuổi tác của cô đâu có lớn, nói như thể mình là góa phụ bạc đầu vậy."
Trịnh Mỹ Dung sảng khoái đáp: "Thôi được rồi, tâm tính của tôi thì khác gì mấy bà già, cũng không muốn tìm cha dượng cho Hân Hân."
Thế An không hỏi thì chị cũng chẳng nghĩ sang chiều hướng đó, hắn vừa hỏi, chị liền hiểu ra: "Công ty đang đồn là Lý Niệm theo đuổi tôi hả?"
"Tôi nghe nói anh ta gióng trống khua chiêng tặng hoa cho cô."
"A Thế, cậu nói thế quá đáng lắm biết không." Trịnh Mỹ Dung cười: "Năm ấy cậu còn theo đuổi tôi đấy, Lý Niệm tặng hoa cho tôi đâu phải chuyện to tát gì?"
Thế An cũng bật cười.
Tâm tư của Lý Niệm sâu như đáy nước, có điều cái khó lường ấy có lẽ chỉ là đối với Chung Việt.
Thế An không tiện quản chuyện của người khác, chỉ đành cười không nhắc nữa.
Hắn vào văn phòng, Lý Niệm đang ngồi trong đó hút thuốc đọc gì đó, tươi cười rực rỡ.
"Đọc cái gì mà cười tới tận mang tai thế kia."
"Đang xem lý lịch của đại bảo bối nhà anh." Lý Niệm ném kỷ yếu vào ngực Thế An, "Tôi đang chuẩn bị tuyên truyền hình tượng cho An Long, giành bao nhiêu giải như thế, tiền của Tang Viện Triều cũng đã về tay, chúng ta có thể quảng cáo lớn một đợt."
"Tôi đang tính sang năm lên sàn giao dịch, chỉ cần doanh thu của Tần Hoài mộng khả quan." Thế An gật đầu.
Hắn mở cuốn kỷ yếu của Lý Niệm ra, cũng không nhịn được mà cười. Nói một cách trung thực thì đây là lý lịch của An Long bắt đầu từ năm 2012.
Năm 2012
Tháng 12, Bạch Dương và Chung Việt chính thức ký hợp đồng với An Long Giải Trí.
Năm 2013
Tháng 4, tham gia show tuyển chọn tài năng của đài Trung Thiên với tư cách nhóm nhạc, nhất vòng một.
Tháng 6, album digital "Ngày mai xuân đến" phát hành từ studio PT, ngày tiếp theo đạt top 1 bảng Kim khúc, trụ bảng 79 ngày.
Tháng 7, Bạch Dương tham gia phim truyền hình "Kiếm Tung Tầm Tình", đạo diễn Đinh Thông Nguyên, nam chính Khương Duệ Quân. Năm tiếp theo công chiếu, rating phá 2 chấm.
Tháng 11, An Long tự đầu tư quay phim truyền hình "Tổng tài lang thang yêu tôi", biên kịch Kiều Sa Sa, đạo diễn Âu Dương Khiêm, năm tiếp theo công chiếu, rating đạt 1.2, đứng thứ hai bảng rating của mùa.
Năm 2014
Tháng 4, album OST "Tổng tài lang thang yêu tôi" chính thức phát hành, đứng top 1 trong ngày và trong ba tuần liên tiếp, trụ lại trên bảng xếp hạng 262 ngày. Doanh thu đạt mức 19 vạn album.
Tháng 5, tổ chức showcase ở Bắc Kinh, Thượng Hải và Nam Kinh, pre-order vé phá 1 vạn, không còn chỗ ngồi.
Tháng 6, Bạch Dương và Chung Việt tham gia casting phim điện ảnh "Tập hung Tây Bắc hoang", An Long Giải Trí và phía studio thỏa thuận thành công hợp đồng đầu tư.
Tháng 8, Chung Việt tham gia phim điện ảnh "Tập hung Tây Bắc hoang", đạo diễn Tang Viện Triều, nam chính Châu Ninh Sơn. Năm tiếp theo công chiếu, giành được giải phim điện ảnh xuất sắc nhất Thiên Long và nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, doanh thu đạt 1 tỷ 500 triệu.
Cùng kỳ, Bạch Dương tham gia đóng phim truyền hình "Liễu Diệp Đao".
Tháng 9, Bạch Dương tham gia đóng phim truyền hình "Như Sương".
Tháng 10, Bạch Dương cùng đóng chính trong phim truyền hình "Người bạn học từ biệt bao năm", năm tiếp theo phát sóng, rating 1.63, giành quán quân rating của mùa.
Tháng 11, Bạch Dương tham gia đóng phim truyền hình "Thợ săn tình yêu".
Tháng 12, "Tần Hoài mộng" khởi động kế hoạch quay phim.
Năm 2015
Tháng 1, với vai diễn Trương Tiểu Băng của "Tập hung Tây Bắc hoang", Chung Việt giành được giải thưởng danh giá nhất đại lục là Thiên Long với hạng mục nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Tháng 3, An Long Giải Trí tự bỏ vốn đầu tư "Tần Hoài Mộng", đạo diễn Trương Huệ Thông, Bạch Dương và Khương Duệ Quân cùng diễn nam chính.
Tháng 6, tập đoàn Hải Long cải tổ nội bộ, quyền cổ đông và quyền quản lý có sự thay đổi, An Long Giải Trí tuyên bố hoạt động độc lập.
Tháng 9, với vai diễn Thẩm Bạch Lộ của "Tần Hoài mộng", Bạch Dương được đề cử tại giải Sư Tử Vàng, lại giành được giải diễn viên mới xuất sắc. Ngoài ra, "Tần Hoài mộng" còn giành được giải phim điện ảnh xuất sắc nhất của giải Sư Tử Vàng, nam diễn viên xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất cùng với kịch bản xuất sắc nhất, giải âm nhạc điện ảnh, giải thiết kế tạo hình và sáu hạng mục giải thưởng khác.
Đây chỉ là thống kê sơ lược một phần, bên cạnh còn viết chi chít những đại ngôn quảng cáo, đếm không xuể.
Thế An nhìn mà cũng phải thổn thức, thời gian thấm thoát thoi đưa, trôi qua lúc nào không hay biết. Bọn họ đúng là trải qua rất nhiều chuyện, giới điện ảnh, thương trường, bao sóng gió, đi đến hôm nay quả thực không dễ dàng.
Tần Hoài mộng kết thúc công chiếu, doanh thu của nó không làm mọi người thất vọng, bộ phim mang giá trị phương Tây mà khoác tấm áo phương Đông này cũng được đón nhận nồng nhiệt trong nước, doanh thu quốc nội đạt 760 triệu, nước ngoài thì doanh thu đạt mức 137 triệu USD.
Tính cả trong nước, doanh thu của Tần Hoài mộng cuối cùng cán mốc 1 tỷ 600 triệu nhân dân tệ.
Một bộ phim nghệ thuật mà có thể đạt đến mức doanh thu này có thể nói là huy hoàng.
Đoàn phim và phía đầu tư An Long đều hẹn nhau tổ chức một buổi chúc mừng. Nên tham dự đều tham dự, Anatole và Chung Việt trở về từ Bắc Kinh, Khương Duệ Quân cũng đặc biệt từ Thượng Hải về Nam Kinh.
Tiệc chúc mừng chia làm hai giai đoạn, giai đoạn một bắt đầu từ 8 giờ, chiêu đãi truyền thông và đại biểu các chuỗi rạp phim. Sau 10 giờ là tiệc liên hoan riêng của đoàn phim và phía đầu tư.
Bạch Dương cũng nghe nói Lý Niệm đang theo đuổi Trịnh Mỹ Dung, cậu lo lắng cho Chung Việt. Lý Niệm biểu hiện quá rõ ràng, Trịnh Mỹ Dung ở đâu anh ta ở đó, Trịnh Mỹ Dung còn chưa mở miệng, Lý Niệm đã tiếp lời thay. Trịnh tổng muốn ngồi cạnh Thế An và Bạch Dương, Lý Niệm đi qua kéo chị ra, ngồi ở giữa hai người bọn họ.
Trịnh tổng cũng chẳng thấy ngại ngùng gì, chỉ là hơi khó xử.
Chung Việt đi theo Anatole, từ đầu tới cuối cứ như người xa lạ. Ngồi chốc lát, Chung Việt nói không khỏe rồi về trước, không bao lâu sau Lý Niệm nghe điện thoại rồi cũng rời đi.
Trước khi đi còn ngoan cố, "Tôi đưa Trịnh tổng về trước."
Trịnh Mỹ Dung nhăn nhó như đau trứng, "Không cần anh đưa, tôi có lái xe."
Lý Niệm nhìn chị, "Tôi đưa cô về."
Trịnh Mỹ Dung sợ phá hỏng bầu không khí, bèn xách túi theo anh ta về.
Bạch Dương thấy không thoải mái, Thế An cũng nhận ra cậu mất tự nhiên, chỉ mỉm cười nắm tay cậu phía dưới bàn.
Bọn họ đều thành công, nhưng không phải ai cũng có được thứ mà mình muốn.
Bầu không khí không thoải mái kia dù gì cũng chỉ là nhạc đệm, đa số mọi người đều vui vẻ say sưa, Trương Huệ Thông kéo theo ekip sản xuất cùng ngồi xuống bàn, lại gọi Bạch Dương và Khương Duệ Quân mỗi người ngồi một bên, Thế An cũng ngồi xuống với cậu.
"Tôi ấy à, lúc trước doanh thu vẫn chưa được công bố, tôi ngại nói." Trương Huệ Thông say rượu đỏ bừng mặt, bảo trợ lý lấy một tập tư liệu thật dày qua, "Hôm nay ngây tại đây, tôi có một chuyện thỉnh cầu các vị. Hy vọng năm 2016, Tần Hoài mộng có thể có phần hai."
"Phần thứ nhất là tôi quay cho người nước ngoài xem, phần hai, tôi muốn cho tổ quốc của mình thưởng thức." Trương Huệ Thông hiển nhiên đã quá chén rồi, nói chuyện cũng mang theo giọng điệu ngông nghênh, ông lật tập giấy lên, "Mấy tháng quay phim mọi người đều vất vả, tôi cũng không nhàn rỗi. Tôi với Khải Từ mang theo một nhóm đi hỏi thăm chuyện xưa của Nam Kinh, các vị xem tôi tìm được gì đây."
Ông nói như vậy, Thế An mơ hồ thấy mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng.
Trương Huệ Thông năm lần bảy lượt bảo hắn viết phần hai của Tần Hoài mộng, Thế An đều khéo léo từ chối, chỉ nói: "Tư liệu không rõ, muốn động bút cũng không viết rõ ràng được, viết một bộ mới thì có thể."
Trương Huệ Thông thấy thái độ của hắn kiên quyết như vậy thì vẫn không chịu buông tha, ông già qua tuổi sáu mươi này vẫn còn bốc đồng như thiếu niên vậy. Ông không liên lạc với Thế An nữa, dẫn theo Thiện Khải Từ đi thăm viếng khắp đường lớn ngõ nhỏ giữa mùa đông giá rét.
"Tôi phải tra ra mấy chuyện này để cho đồ tôn của ông hết đường chối cãi."
Thiện Khải Từ không nói gì, chỉ vui vẻ cười với Trương Huệ Thông.
Trương Huệ Thông không để ý đến sắc mặt tái mét của Thế An, ông đẩy tư liệu vào tay Bạch Dương, lại lấy ra một tấm giấy hình vuông đưa cho cậu như thể hiến trân bảo.
Khương Duệ Quân cũng nhìn qua.
Là một tấm ảnh chụp.
Trương Huệ Thông đắc ý, "Kỳ duyên! Đúng là kỳ duyên. Tiểu Bạch, nếu Thế An không phải còn trẻ tuổi thì tôi đã nghĩ là cậu ấy là người thật trong câu chuyện này rồi. Trong quá khứ, Nam Kinh đúng là có một danh linh tên là Bạch Lộ Sinh, trước kia đi diễn ở Đắc Nguyệt Đài, sau đó tham gia kháng Nhật mà hy sinh, giờ chôn ở Phố Khẩu. Mất rất nhiều công sức mới tìm được người quen của cậu ấy, chính là quản gia năm ấy hầu hạ Bạch Lộ Sinh ---- Cháu gái của quản gia liên hệ với bọn tôi, thật sự rất trùng hợp." Trương Huệ Thông vỗ đùi, "Các vị có đoán được không? Lúc trước Bạch Lộ Sinh được một vị thiếu gia nâng đỡ, cũng là tri âm của cậu ấy, quan hệ của hai người không bình thường, giống y như trong phim của chúng ta vậy. Tôi hỏi cô cháu gái đó, vị thiếu gia ấy danh tính ra sao?" Trương Huệ Thông cười lớn, "Hỏi ra thì tất cả đều sững người, vậy mà lại họ Kim!" Ông chỉ vào Thế An, "Trùng tên trùng họ, Kim Thế An!"
Ông say mèm giơ tấm ảnh chụp lên, "Nhìn thấy ảnh chụp tôi càng sốc hơn! Bạch Lộ Sinh này trông quá giống Tiểu Bạch rồi! Các vị nhìn xem!"
Hai người trên tấm ảnh chụp rất mơ hồ, bộ mặt của người đang ngồi đã không còn nhìn rõ nữa, nhưng người đang đứng kia thì như thể chính là Bạch Dương.
Toàn thân Thế An đổ mồ hôi lạnh, hắn muốn cản Trương Huệ Thông lại nhưng ông đâu thèm đếm xỉa đến lời hắn nói nữa.
Bạch Dương ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào tấm ảnh không nói một lời.
Trương Huệ Thông vui vẻ nói chuyện, "An Thế Tĩnh, Kim Thế An, Thẩm Bạch Lộ, Bạch Lộ Sinh." Ông nói đến mức phấn khởi, không nghe ai khuyên nữa, lại nâng một chén lên uống, "Lúc trước Thế An nói với tôi, không ai giống Thẩm Bạch Lộ hơn Bạch Dương, tôi còn cảm thấy thằng nhóc này mạnh miệng! Bái phục! Bái phục! Tìm khắp thiên hạ này cũng không còn ai giống hơn được nữa."
Trương Huệ Thông buông chén rượu xuống, bồi hồi xúc động: "Cái gì gọi là ý trời, trong kịch bản không thành đôi, nhưng ngoài kịch bản thì thành rồi! Ngoại hình hai cậu còn giống nữa, đúng là kỳ duyên giai thoại! Nào, cùng cạn chén!"
Tất cả đều là người một nhà, Trương Huệ Thông nói chuyện không kiêng nể, ai cũng hiểu ý mà cười, cùng nâng chén chúc mừng.
Trương Huệ Thông lại nhìn Khương Duệ Quân, "Có một số chuyện không thể cưỡng cầu được, nên tan thì tan, trời cao biển rộng, phải không nào?"
Ông say rồi, cũng có thể là hoàn toàn không say, câu chuyện của hôm nay, ông đặc biệt nói ra vì Khương Duệ Quân.
Khương Duệ Quân thích Bạch Dương, ông nhận ra rồi. Nhưng chuyện Bạch Dương và Kim Thế An đã định, ông cũng hiểu được. Hành động của Khương Duệ Quân ở Đài Bắc là điểm mấu chốt cuối cùng, bước thêm một bước nữa lại không nên.
Nếu Bạch Dương không vững lòng thì ông chẳng việc gì phải cản trở Khương Duệ Quân như vậy. Nhưng người ta đã lưỡng tình tương duyệt, Khương Duệ Quân hà cớ phải làm khó chính mình?
Ông hy vọng có thể dùng ý trời mà thuyết phục Khương Duệ Quân, không cần cưỡng cầu nữa, phim là Khương Duệ Quân và Bạch Dương diễn, nhưng người thành gia quyến ở bên ngoài sẽ là Bạch Dương và Kim Thế An --- Chẳng lẽ đây không phải ý trời? Kịch bản của Kim Thế An viết ra vô tình lại trùng hợp với chuyện thật. Có lẽ là trời cao thương xót,, kiếp trước không thành tình duyên, kiếp này được đền lại.
Trương Huệ Thông nói vậy rồi thôi, ông tin rằng Khương Duệ Quân đủ thông minh để buông tay. hai người đều là ái tướng của ông, ông hy vọng bọn họ đừng nên có khúc mắc tình cảm, ảnh hưởng đến lần quay phim tiếp theo.
Khương Duệ Quân cũng không chấn động gì lắm, mặt cậu ta không đổi sắc, bình tĩnh kính rượu Trương Huệ Thông: "Cảm ơn đạo diễn Trương, tôi kính ngài một ly." Trong khoảnh khắc nhận lấy ly rượu, cậu ta lạnh nhạt mỉm cười: "Trước kia ngài đã từng nói với tôi, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên."
Bọn họ ở bên này nói năng hàm ý, mà Bạch Dương và Thế An đã không còn nghe thấy họ nói gì nữa.
Trương Huệ Thông có nhạy bén đến đâu cũng không ngờ được, ông đã nói thẳng ra tình hình thực tế.
Dù ông có thông minh gần như thành tinh thì cũng làm sao đoán được, hai Kim Thế An kia căn bản là cùng một người? Trương Huệ Thông có ý tốt, lại nói trắng ra sự thực đáng sợ nhất.
Không ai biết được sự thật này, trừ Thế An và Bạch Dương.
Bạch Dương thừ người nhìn tấm ảnh, bỗng nhiên cúi đầu rót rượu, rượu tràn ra cả bàn. Phục vụ cuống quýt chạy tới.
"Không cần, tôi tự làm được."
Bạch Dương cảm thấy những âm thanh lọt vào tai mình quá khó nghe, giống như lặp đi lặp lại rồi xé toạc ra, đè nén lại.
Đúng vậy, có những duyên phận không thể cưỡng cầu, đạo diễn Trương nói đúng, cậu hiểu rồi, nên buông tay thôi. Bạch Dương hoảng hốt cảm thấy như có kim đâm vào xương tủy, cậu thầm nghĩ dry white chảy qua yết hầu cậu, thật giống như thật nhiều con dao cứa vào lồng ngực.
- ---------------------
Trương đạo không hổ danh đạo diễn bóp team
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.