Tiên Sinh Đến Từ 1930

Chương 80: Thân khoác sao trời

Bạch Vân Thi

21/10/2020

Edit: Dờ

Trên đường quay về Nam Kinh, Bạch Dương nhận được điện thoại của Lý Niệm, một cuộc gọi đường dài quốc tế, "Tiểu tổ tông, bận xong việc chưa? Kim Thế An xảy ra chuyện rồi."

"..........Làm sao vậy?"

"Kim baba của cậu sắp chết vì cậu rồi. Mau tới đây đi."

Bạch Dương lạnh lùng cúp điện thoại.

Lý Niệm gọi lại, Bạch Dương kéo anh vào sổ đen.

Một lát sau, Tiểu Mã khẩn cấp gọi cho cậu: "Anh Tiểu Bạch, Kim tổng hình như xảy ra chuyện thật rồi, Lý tổng đang sốt ruột lắm."

Bạch Dương nửa tin nửa ngờ nghe điện thoại, Lý Niệm chửi ầm lên: "Cậu đừng nháo loạn nữa được không tiểu tổ tông? Rốt cuộc là cậu đánh Kim baba của cậu vào chỗ nào vậy, có đánh vào nội tạng không? Bây giờ anh ta vỡ gan nôn ra máu, chỉ còn chờ chết thôi."

"........." Bạch Dương chấn động, hôm ấy đúng là cậu xuống tay hơi nặng thật, cậu có uống rượu, tỉnh lại chỉ nhớ đã đánh Kim Thế An và Lý Niệm, về phần đánh vào đâu, đánh nghiêm trọng không, cậu thực sự không nhớ.

Bạch Dương cố gắng bình tĩnh, ngẫm lại vẫn cảm thấy Lý Niệm đang lừa cậu: "Tôi chẳng phải cao thủ võ lâm, nếu bị thương thì hôm ấy sao anh ta không vào viện đi, anh đừng có lừa tôi."

Lý Niệm nín cười: "Thật đấy, ban đầu tôi cũng nghĩ là không sao, tôi cùng anh ta đi Pháp giải sầu, ai ngờ máy bay xóc một phát, lúc hạ cánh anh ta bắt đầu hộc máu, chỉ nói bây giờ muốn gặp cậu, không gặp được cậu, anh ta sẽ cứ nằm chờ chết."

Bạch Dương vẫn không tin, "Vậy anh đưa anh ta đi viện đi."

Lý Niệm hết cách, đành nói: "Cậu với Trịnh tổng qua bên này đi, tôi không khuyên nổi nữa rồi. Anh ta còn giỏi tiếng Pháp hơn tôi, gọi được xe cứu thương đến thì lại bị anh ta đuổi đi."

Bạch Dương nghe anh nói nghiêm túc như vậy thì vừa tức giận lại vừa xót lòng, Kim Thế An thực sự khiến cậu thất vọng, không yêu nữa thì liền tìm chết? Có bản lĩnh tự gây sức ép như vậy thì lúc trước sao lại không nói rõ ràng với cậu?

Thôi vậy, dù sao cũng là do cậu đánh, cho dù Lý Niệm lừa cậu, Bạch Dương vẫn dặn dò Tiểu Mã Tiểu Ngưu: "Đặt vé máy bay, lái thẳng đến sân bay Lộc Khẩu, Tiểu Ngưu liên hệ với Trịnh tổng đi."

Bên này Lý Niệm vừa cúp điện thoại, Thế An bất đắc dĩ nói: "Thanh danh hai kiếp của tôi bị anh hủy hoại hoàn toàn rồi, chưa từng nghĩ sẽ có ngày giở trò lừa bịp thế này."

Lý Niệm cười lớn, "Lừa cũng là lừa đại bảo bối nhà anh, anh ngốc chung với cậu ta một lần đi."

Chủ ý của Lý Niệm vẫn đê tiện như cũ, năn nỉ lôi kéo Thế An đi Paris, chỉ nói: "Trước kia anh tính dẫn cậu ta đi Pháp chơi đấy còn gì? Chạy vạy mấy ngày làm cho hai người cái visa nhập cảnh nhiều lần, hai người cũng chưa dùng tới, giờ tranh thủ luôn mà dùng. Anh biết cách gây buồn nôn nhất, viết cho cậu ta phong thư giải thích tình huống đi."

Thế An tức đến bật cười: "Anh nghĩ là trong nước thì em ấy còn đến ngay được, ra nước ngoài thì nhất thời không bay được đến đây ngay, phải không?"

"Nói chuyện với anh rất là thoải mái." Lý Niệm vỗ tay, "Lừa cậu ta đến Paris, tranh thủ chút thời gian, đến lúc đó anh nằm trên giường giả chết, tôi khóa trái cửa, anh phát huy sở trường đẹp trai khoai to, chịch đến khi nào cậu ta chịu thua mới thôi."

Nói đến là hạ lưu, Thế An mặc kệ anh. Lý Niệm càng muốn chọc Thế An, xoa cằm nhìn hắn viết thư: "Chủ tịch Kim, Bạch Dương ở trên giường có phải cực kỳ lẳng lơ không? Loại đóa hoa trong trắng này đều là gap-moe, trên giường dâm vô cùng, mấy ngày nay chắc chắn cậu ta đang nhớ nhung thằng em lớn của anh đó."

Thế An vẩy mực bút máy lên mặt Lý Niệm, "Nói chuyện tích đức một chút, tôi thật sự rất muốn rút lưỡi anh đấy."

Lý Niệm cũng chẳng buồn lau mặt, đắc ý ngồi bên cạnh bàn, "Giảm bớt tâm trạng lo âu của anh thôi mà, anh có biết mặt anh khó coi thế nào không? Mặt vàng như đất, chính là anh đấy."

"Anh cũng chẳng tốt hơn tôi là bao, nhìn cái bộ dạng xanh xao vàng vọt của anh đi." Thế An chẳng buồn nhìn, "Đi ra ngoài, không được hút thuốc."

Bạch Dương không nghỉ ngơi, trực tiếp đến sân bay Lộc Khẩu. Trịnh Mỹ Dung đã ở đó chờ cậu.

Trịnh Mỹ Dung trái lại chưa nói gì, chị bận rộn sắp chết đến nơi rồi. Tài chính của An Long cần phải quy hoạch lại, nếu đã dự định đưa lên sàn giao dịch thì cần phải tính toán thật kỹ càng. Mặc dù sang năm lên sàn chứng khoán sẽ không ổn định, nhưng dù gì An Long cũng phải mở rộng. Lý Niệm chuyên tâm vào nghiệp vụ, tài chính và nhân sự anh ta vui vẻ đẩy hết cho Trịnh Mỹ Dung.

Trịnh Mỹ Dung thầm nghiến răng, con chó lưu manh này, rõ ràng là chị đã có điểm yếu của anh ta mà anh ta vẫn có thể phô trương thanh thế quay lại cắn chị một phát. Chị đến An Long lại làm trâu làm ngựa, quả thực là nữ hiệp gánh nồi.

Bạch Dương nói Kim Thế An bị bệnh, Trịnh Mỹ Dung căn bản không tin, còn có thể vì sao? Để Bạch Dương và Kim Thế An sớm hòa hảo cũng là chuyện tốt, miễn cho Kim tổng tài cứ dăm hôm ba bữa lại hồn phi phách tán, gây cản trở chị làm việc.

Trịnh Mỹ Dung chỉ chào hỏi đơn giản với Bạch Dương rồi không nói gì nữa, mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình laptop, gõ chữ như bay. Chị còn đang chuẩn bị tài liệu cho hội nghị thường kỳ tháng sau, các ban ngành quản lý còn đang không ngừng thúc giục chị, Trịnh tổng Trịnh tổng Trịnh tổng, phê duyệt đi ạ phê duyệt đi ạ phê duyệt đi ạ.

Cuộc đời mỗi người đều không giống nhau, có những người trời sinh đã sống tiêu sái, có vô hạn thời gian để mà yêu đương chết đi sống lại, còn chị trời sinh mệnh khổ, chỉ có thể chết đi sống lại vì tiền.

Chuyến bay của bọn họ cất cánh lúc 8 giờ tối, Bạch Dương nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, đêm đen không trăng, chỉ có những vì sao lạnh lẽo rực rỡ điểm tô bầu trời. Bọn họ phải bay trên bầu trời này cả một đêm để đến Paris.

Thân khoác sao trời, đầu đội ánh trăng, một nắng hai sương, dầm mưa dãi gió, có phải chăng chính là lúc này. Bạch Dương thầm nghĩ, cậu sẽ bay qua rất nhiều đại lục và núi cao, bay qua rất nhiều kinh độ và vĩ độ, bay qua thời không chênh lệch, chẳng biết có thể bắt được tình yêu đã vỡ vụn của cậu hay không.

Bên này, Lý Niệm đang tính toán thời gian hạ cánh của bọn họ, vạn sự đều nhờ Trịnh Mỹ Dung, may mà Bạch Dương chưa tới Paris bao giờ, hết thảy phải trông chờ vào thủ đoạn của Trịnh tổng.

Anh đã được chứng kiến sự lợi hại của Trịnh Mỹ Dung, ả đàn bà góa đó chỉ dựng lông mày lên thôi thì cam đoan Bạch Dương sợ tè ra quần, mà một khi dịu dàng xuống một chút thì có thể phát huy sở trường nữ tính. Chính vì thế nên anh mới bảo Bạch Dương dẫn theo Trịnh Mỹ Dung.

Vừa hạ cánh, Trịnh Mỹ Dung gửi tin nhắn cho Lý Niệm, "Tới rồi, đừng tới đón, tôi đi xe qua đó."

Trước kia, khi Kim Thế An theo đuổi Trịnh Mỹ Dung đã dẫn chị tới Paris, chị biết địa chỉ.



Lý Niệm đẩy Thế An nằm lên giường, Thế An nhức đầu, "Gặp mặt là để nói chuyện tử tế, cần gì phải giả bộ thế này?"

Lý Niệm kẹp điếu thuốc nói: "Chủ tịch Kim, trước nay anh luôn sai bảo tôi, lần này anh nghe tôi đi, anh xem, tôi đào tạo Chung Việt dễ bảo biết bao, bảo nói một thì cậu ấy không dám nói hai."

Thế An tựa vào đầu giường, chậm rãi nói: "Lý Niệm, bình thường tôi sẽ không nói chuyện này, rốt cuộc anh với Chung Việt là sao? Hai người đàn ông vốn là có điều trái luân thường, nếu anh không yêu cậu ấy thì để cậu ấy đi tìm người khác, kết hôn sinh con cũng là nhân sinh đại sự. Cần gì phải giữ chân cậu ấy như vậy."

"Cậu ấy muốn đi, tôi chắp hai tay đưa tiễn." Lý Niệm nghịch đầu lọc, "Chuyện tình cảm mà, đôi khi không nói rõ được."

Lý Niệm thế mà cũng có lúc lộ ra vẻ mặt này, Thế An hơi xúc động. Vốn dĩ hắn nghĩ Lý Niệm bất cần đời, xem ra đối với Chung Việt vẫn là thật tình.

"Anh thích cậu ấy, vì sao không cùng cậu ấy sống cho tốt, anh tra tấn Chung Việt đến nỗi khiến cậu ấy thay đổi luôn rồi." Thế An thở dài, "Trước kia Chung Việt không phải như vậy, bây giờ cậu ấy thật sự rất lạnh lùng cứng rắn."

Lý Niệm lấy một chiếc hộp nhỏ trong túi áo ra, "Anh đoán xem đây là gì?"

Thế An cười, "Không phải là nhẫn anh mua tặng cậu ấy chứ?"

Lý Niệm cũng cười, mở hộp ra cho hắn xem, là một viên kim cương lấp lánh cực lớn, trong suốt sáng rực. Thế An không phải chưa từng thấy trân bảo, nhưng thấy Lý Niệm lấy ra thì cũng không khỏi tán thưởng một tiếng, "Màu rất đẹp, anh định tặng cậu ấy?"

Cái này có thành ý hơn nhẫn rất nhiều. Thế An bỗng nhiên thấy hổ thẹn, ngay cả Lý Niệm còn có tâm, trái lại hắn dường như chưa bao giờ tặng Bạch Dương thứ gì như vậy.

Lý Niệm giơ viên kim cương lên trước ánh sáng, "Kim Thế An, anh nghĩ...ngọc trai với kim cương, cái nào đẹp hơn?"

Thế An không biết vì sao Lý Niệm hỏi vậy, suy tư một lát rồi đáp: "Có nét đẹp riêng. Nếu luận giá trị thì đương nhiên là kim cương, nhưng ngọc trai cũng có nét đáng yêu ngọt ngào của riêng nó. Theo tôi thấy, ngọc trai nhu hòa thanh thoát, so với kim cương thì càng giành phần hơn."

Lý Niệm nghịch viên kim cương giữa những ngón tay, "Chỉ có người nhàn rỗi phú quý như anh mới cảm thấy ngọc trai đáng yêu. Mỗi viên ngọc trai đều có một trái tim bằng cát, cho nên không giữ được lâu, rất nhanh sẽ bị xỉn màu." Anh nhìn vào mắt Thế An, "Tôi hy vọng cậu ấy có thể trở thành kim cương, không cần trái tim, cứng cỏi rực rỡ, khiến cho người ta đều biết đến sự sang quý đắt đỏ của cậu ấy."

Thế An không ngờ anh lại nói như vậy, cứ cảm thấy luận điệu của Lý Niệm hơi vặn vẹo bóp méo, lại cảm thấy anh sẽ không nghe người khác khuyên bảo.

"Dương Dương chưa từng mất đi chân tâm, em ấy cũng chưa từng tụt lại phía sau Chung Việt." Thế An nói, "Không lẽ vòng giải trí này cứ phải vô tình thì mới đứng vững được?"

"Anh nghĩ ai cũng được như Bạch Dương sao, có vận khí trời cho, được anh cưng chiều." Lý Niệm cười lạnh, "Cậu ta là ngọc trai trên đầu lão hoàng đế, ai mà sánh được."

Ngọc trai trên đời này, phần lớn sẽ đều tiêu mòn ảm đạm cùng năm tháng, lúc trước còn là ngọc quý, sau lại biến thành những mục nát tro bụi. Chỉ có kim cương, bất kể bao nhiêu năm trôi qua thì vẫn vĩnh viễn tỏa sáng.

Bảo thạch nào cũng phải trải qua đau khổ mới được sinh ra đời, ngọc trai là sự đau đớn của trai ngọc, kim cương là sự nấu chảy bởi lửa nóng.

Lý Niệm thu lại viên kim cương, không đàm luận chuyện văn vở với hắn nữa, "Có lẽ Bạch Dương sắp đến rồi, anh nằm xuống đi, đừng để bị lộ."

Thế An cười nhạo, "Cái kế hoạch này của anh mà làm với Chung Việt, cậu ấy có thể vui vẻ mấy tháng liền."

Lý Niệm che mắt hắn lại, "Đừng nói nữa, tới bây giờ đây này."

"Nhớ đưa thư cho em ấy đọc."

"Biết rồi, anh rách việc thế nhỉ."

Thế An nằm xuống, bỗng nhiên mở mắt nói: "Anh có nghe thấy tiếng gì không?"

"Tiếng đại bảo bối nhà anh rên giường." Lý Niệm phỉ nhổ, "Được rồi, đừng giả bệnh tương tư nữa, cứ thành thật nhắm mắt vào, anh muốn đi vệ sinh trước không?"

Thế An mặc kệ anh, cười nhắm mắt lại. Hắn quả thực thấy hơi mệt, nhắm mắt một hồi mà cũng thấy uể oải dần dâng lên.

Bạch Dương đi ra từ sân bay, trời đã về khuya. Trịnh Mỹ Dung kéo cậu suốt dọc đường, căn bản không cho cậu kháng nghị: "Cậu chưa tới Paris bao giờ, nghe lời tôi. Chậm trễ việc cứu người, bà đây không tha cho cậu."

Bạch Dương lại nhớ tới chuyện Trịnh Mỹ Dung muốn chặt chân cậu, Bạch Dương ngậm miệng.

Trịnh Mỹ Dung gắng sức kéo Bạch Dương nhét cậu vào nhà, hoàn thành nhiệm vụ. Hai người Lý Trịnh ném Bạch Dương vào phòng ngủ rồi khóa trái cửa lại.

Bạch Dương đập cửa cả nửa ngày, vừa tức vừa buồn cười mà ngồi xuống.

"Kim Thế An, anh biết anh mặt dày lắm không?"

Thế An nằm bất động, không lên tiếng, dường như đang ngủ.

Bạch Dương nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, tức giận lại dâng tràn, nhưng lần này lại giống như được bao phủ trong sự dịu dàng vô hạn.

Cậu vẫn yêu hắn, đã tha thứ cho hắn rồi. Bạch Dương nghĩ, trước kia chính cậu đã nói đấy thôi? Hắn tốt như vậy, xứng đáng được nhiều người đem lòng yêu mến, người khác thích hắn, vậy thì có gì mà phải tức giận?

Có lẽ Kim Thế An cũng không phải cố ý muốn gạt cậu, chỉ là không tìm được thời điểm thích hợp để thẳng thắn.



Bạch Lộ Sinh và hắn từng có chuyện gì, đều là quá khứ rồi. Hắn yêu cậu, cậu biết chứ, hắn hoang phí nhiều tiền bạc và thời gian vì cậu, hoang phí rất nhiều tình cảm và sinh mệnh, hắn vì cậu mà rời khỏi Hải Long, cũng không sợ phản bội lại cha mẹ.

Thế An phụ lòng Bạch Lộ Sinh cả đời, Bạch Lộ Sinh lại hy sinh rất thảm thiết, hắn vì cậu ấy mà viết một bộ phim, chẳng lẽ như vậy là không nên?

Không có bộ phim ấy, mình cũng không đạt được vị trí ngày hôm nay.

Ghen tị là khó tránh khỏi, phẫn hận là khó tránh khỏi, đều bởi vì yêu quá điên cuồng. Bạch Dương thầm nghĩ, hóa ra chính cậu cũng có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như vậy, chỉ muốn giữ lấy tất cả của Kim Thế An, một chút cũng không muốn chia sẻ cho người khác.

Kim Thế An thật sự đang ngủ, khuôn mặt say ngủ của hắn vẫn đẹp như thế, dung mạo anh tuấn, Bạch Dương nhớ tới thái độ lạnh lùng và quyết tuyệt với Vương Tĩnh Lâm của Kim Thế An, cậu tự dưng muốn khóc, Kim gia gia của cậu đối xử với ai cũng rất cương quyết, duy chỉ có với cậu là vô hạn dịu dàng, cưng chiều giống như một bạn nhỏ duy nhất trên đời, một viên kẹo không muốn chia cùng ai khác.

Rõ ràng Bạch Lộ Sinh và Kim Thế An quen nhau trước.

Vì sao cậu không thể sinh ra sớm tám mươi năm, như vậy thì người khác sẽ chẳng còn cơ hội chia sẻ một chút nhân sinh nào với Kim Thế An.

Bạch Dương nuốt nước mắt, nhẹ tay đắp chăn cho Kim Thế An, phong thư hắn viết cho cậu đột nhiên rơi ra.

Lần này không dùng bút lông, cũng có rất nhiều chữ đổi thành Giản thể, khác với chữ Chung Vương tiểu Khải mà Thế An thường viết, giấy thư màu vàng nhạt, con chữ xinh đẹp trải dài như thư pháp của Hoàng Sơn Cốc. Bạch Dương được Thế An dạy dỗ mưa dầm thấm đất, cũng hiểu được một chút thư pháp, tuy không nhìn ra đây là phong cách gì, nhưng cậu cũng biết rằng thực sự rất đẹp.

Dương Dương:

Lần này không "kiến tự như ngộ" nữa, bởi vì tôi ở ngay trước mặt em.

Tôi thật sự không còn mặt mũi gặp em, khiến em đau lòng như vậy, đều là do lúc trước tôi thiếu quyết đoán. Chỉ mong em niệm tình cũ, đọc hết lá thư này.

Lộ Sinh quen tôi từ năm cậu ấy mười ba tuổi, lúc quen tôi thì cậu ấy còn là một đứa trẻ, xót thương cậu ấy chịu khổ cực ở gánh hát Xuân Hoa, lại ái mộ tài nghệ lỗi lạc của cậu ấy, cho nên tôi đón ra ngoài ở riêng. Trong mười năm, đúng là tri âm, cũng là bạn tốt, đặt tay lên ngực tự hỏi, lòng yêu mến cũng là có. Tôi nhìn cậu ấy từ nhỏ đến lớn, thật sự không có tà niệm, những chuyện tôi làm cùng em trong ba năm qua, chưa từng làm cùng cậu ấy trong mười năm đó ---- Bởi vậy Lộ Sinh mang oán hận, dưới tình thế cấp bách đã đâm chết tôi, vì thế mà tôi mới đến bên em.

Có lẽ em sẽ rất giận, giận cũng phải thôi. Nếu tôi không đến với thế giới này, có lẽ tôi vẫn sẽ nghĩ rằng Lộ Sinh là tình yêu cả đời của mình, cậu ấy hận tôi oán tôi, trước kia tôi luôn không hiểu nguyên cớ. Cho đến khi hồn tôi nhập vào thân thể này, gặp được em, mới biết hóa ra thế gian có những ái dục như vậy, là do trước kia tôi đã nhầm tưởng tri âm thành thâm tình, thật sự làm lỡ cả đời Lộ Sinh.

Nghĩ đi nghĩ lại, nếu Lộ Sinh nguyện ý trời cao biển rộng, tôi sẽ không bao giờ ngăn cản cậu ấy, nhưng mấy hôm trước em bỏ tôi mà đi, tôi thực sự thấy cuộc đời này chẳng còn hứng thú gì nữa. Lừa em gạt em, là tôi có lỗi, mà tôi thật sự không thể nói ra tất cả, chỉ mong em không biết chuyện. Hai kiếp làm người, làm sao có thể ngờ rằng loại tình cảm đầy dục ái này có thể khiến con người ta hoang đường đến thế. Tôi không dám xin em tha thứ, lại vẫn cứ ngóng trông em sẽ tha thứ cho tôi, tôi nhớ em, nhớ đến mức tim gan vỡ nát.

"Tần Hoài mộng", là sau khi biết tin Lộ Sinh mất, tôi mới có ý tưởng. Mà từ trước khi quyết định viết Tần Hoài mộng, tôi vẫn luôn muốn làm chút gì đó cho em, nhưng trời cao lại cố ý trêu ngươi, tôi muốn viết kịch bản cho em, Lộ Sinh mất, tôi không tự chủ được mà viết về câu chuyện của cậu ấy. Nói ra có lẽ em sẽ không tin, những sầu bi trằn trọc của Thẩm Bạch Lộ, đúng là Lộ Sinh, nhưng hoạt bát hồn nhiên, là đang viết em. Tôi với Lộ Sinh vốn dĩ không tình cảm như trong kịch bản --- Trời biết tôi ma xui quỷ khiến ra sao, viết đến em, tôi cũng khó kìm lòng, đem một mảnh tình yêu em viết lên người An Thế Tĩnh. Mấy lần muốn nói cho em, lại biết mở miệng thế nào? Chỉ sợ nói ra rồi em sẽ không để ý đến tôi nữa. Tôi thật sự, thiếu em một ngày cũng không sống nổi.

Nhiều ngày tôi lặng ngồi một chỗ, cẩn thận suy ngẫm, Dương Dương của tôi, đơn thuần thiện lương, sẽ có một ngày hiểu được nỗi lòng tôi. Tôi không chịu tin em, một mực che giấu, là tôi đã phụ lòng em. Hôm nay Lý tổng nảy ra chủ ý đê tiện này, nếu là trước kia, tôi sẽ không chịu phối hợp, nhưng để có thể gặp em, muốn tôi chết một lần nữa cũng đâu xá gì? Hôm nay tuy tôi chưa chịu tội, chỉ nằm đây thỉnh tội, nếu em bằng lòng tha thứ, liệu có thể nào cho tôi một chiếc hôn?

"........."

Thư viết đến là buồn nôn. Bạch Dương nhìn, vừa khóc vừa cười. Quá ghê tởm, răng sắp rụng ra rồi. Còn hỏi có thể hôn hắn hay không, Bạch Dương thở phì phì, da mặt Kim Thế An dày bao nhiêu vậy? Hắn khiến cậu tức giận muốn chết, còn có mặt mũi bảo cậu chủ động hôn hắn!

Ngón tay của Thế An khẽ động, Bạch Dương quắc mắt, lạnh nhạt nói: "Còn giả bộ ngủ nữa hả?"

Cậu gấp phong thư lại để lên mặt Thế An.

"Tôi đọc xong rồi, anh dậy đi."

Thế An không nhúc nhích, hơi thở của hắn khiến phong thư động đậy.

"Không dậy tôi đấm anh bây giờ!"

Thế An vẫn bất động.

Bạch Dương thực sự thụi một cú vào ngực hắn, "Anh cho rằng tôi muốn hôn anh thật sao? Có mà nằm mơ!"

Cú đấm không hề nhẹ, tới mức Thế An lập tức bật người ngồi dậy. Bạch Dương nước mắt lưng tròng nhìn hắn, "Đồ khốn nạn."

Thế An hiển nhiên nằm hơi lâu, vẻ mặt thất thần, hắn mãnh liệt chớp mắt nhìn về phía Bạch Dương.

Bạch Dương đẩy hắn một phát, "Viết thư buồn nôn có ích gì, tôi muốn nghe chính anh nói."

Thế An cũng không nói chuyện, chỉ quái dị nhìn cậu cả nửa ngày: "........... Bạch Dương?"

Bạch Dương nghe vậy thì sửng sốt.

Thế An xoay người đứng lên, "Cái ** má.... Cậu xuống tay ác thế, đây là đâu vậy?"

Hắn bỏ lại Bạch Dương ngồi đó, vội vã đi loanh quanh, "Điện thoại của tôi đâu? Có máy tính không? Đây là chỗ nào thế?" Hắn định mở cửa ra ngoài, cửa đã bị Lý Niệm khóa trái. Kim Thế An đứng ở cửa chửi ầm lên, "Mẹ kiếp vãi cả loz ai khóa cửa vậy? Mở ra cho bố mày ngay!"

Bạch Dương mờ mịt nhìn hắn, Lý Niệm và Trịnh Mỹ Dung cũng thấy âm thanh bên trong không đúng lắm, vội vàng mở cửa ra. Kim Thế An đứng đối diện hai người, đánh giá một chút: "Lý Niệm?" Lại nhìn sang Trịnh Mỹ Dung: "Chị Dung?"

Hắn vươn đầu thoáng nhìn ra ngoài, "Đây là căn hộ ở Paris của mẹ tôi mà? Bao nhiêu năm không tới, anh chị mang tôi tới đây làm gì? Aish, ai có máy tính không, nhà này có mạng chứ?"

Ba người kia đều toát mồ hôi lạnh toàn thân, Bạch Dương vừa đứng lên lại khuỵu xuống. Đúng vậy, đây mới là Kim Thế An, Lý Niệm và Trịnh Mỹ Dung thầm nghĩ, đây mới là Kim Thế An mà bọn họ từng biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Sinh Đến Từ 1930

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook