Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao

Chương 2: Chương Đầu

Thính Thuyết Ngã Thị Hắc Sơn Lão Yêu

07/01/2020

Mới đầu hè mặt trời đã nóng hừng hừng thiêu đối mọi người đến đỏ bừng mặt.

Trên đường Thái Bình người đến người đi tấp nập, khu vực này là con phố xem bói nổi danh, bất kể là nam hay nữ đi dạo xong đều thích tới đây xem náo nhiệt, lúc cao hứng cũng xem một quẻ.

"Tiên sinh, tiên sinh, cậu đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a? Tiên sinh!" Âm thanh phụ nữ trung niên lo lắng vang lên bên tai Tống Triết, Tống Tiết mờ mịt mở mắt.

Trước mặt cậu là một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt nóng nảy, thấy cậu mở mắt thì thở phào, không ngừng hỏi cậu bị làm sao.

Tống Triết:...tình huống gì đây?

Cậu im lặng quan sát xung quanh, lại nhìn những món đồ nằm trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, những thứ quen mắt này làm Tống Triết nhớ tới những người xem bói mà mình thỉnh thoảng nhìn thấy ở trên đường khi đi dạo chung với đám anh em, rốt cuộc làm sao cậu lại biến thành tiên sinh đoán mệnh vậy? Excuse me? Tình huống gì đây? Xuyên không? Đùa sao?

"Tiên sinh, tiên sinh..." Người phụ nữ trung niên dồn dập gọi cậu, lúc này Tống Triết quyết tâm thu hồi tâm tư, ngẩng đầu nhìn bà. Chỉ một cái liếc mắt, Tống Triết đột nhiên nhìn thấy bóng dáng một tia âm khí ở trán đối phương, nhìn thêm một lúc thì nó xuất hiện một hình ảnh, một người nam ôm hai cái hũ có vẻ cổ xưa hưng phấn nói gì đó với người nữ trung niên, chẳng qua chỉ ba giây sau, hình ảnh đã biến mất.

Tống Triết sửng sốt, trừng mắt nhìn thêm một lúc nữa, hình ảnh không xuất hiện nhưng tia âm khí vẫn lượn lờ trước trán người nữ. Trong lòng Tống Triết thầm mặc niệm giá trị quan của chủ nghĩa khoa học xã hội, phú quý, dân chủ, văn minh, hòa bình, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, yêu nước, kính nghiệp, thành tín, hữu thiện, sau đó cậu liếc nhìn người phụ nữ lo âu trước mặt, tia âm khí kia vẫn còn.

Trong lòng Tống Triết dâng trào sóng gió, ngón tay khẽ run, cuối cùng đè nén tâm tình nói: "Bà kể lại tình huống trong nhà lần nữa đi. Đã xảy ra chuyện gì?"

Người phụ nữ kia tên là Tào Phương Lệ, nghe Tống Triết nói vậy thì có chút thất vọng, vừa nãy bà đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi, sao lại phải lặp lại lần nữa? Nghĩ tới dáng vẻ lơ đãng của Tống Triết vừa nãy, Tào Phương Lệ thầm than, cảm thấy có lẽ mình đã tìm nhầm người. Vị tiên sinh trẻ tuổi này không nhờ vả được, nếu không phải vị tiên sinh đoán mệnh có danh tiếng hẹn trước với bà không tới, cộng thêm có người nói vị tiên sinh này mặc dù trẻ tuổi nhưng bản lĩnh rất lớn thì bà đã không tới đây thử vận rồi. Aiz!

Nghĩ vậy, Tào Phương Lệ liếc nhìn mấy gian hàng coi bói chật kín người ở bên cạnh, trong lòng vừa không biết làm sao lại vừa sốt ruột, cuối cùng thở dài: "Mấy hôm trước đứa con trai của tôi đột nhiên hết khóc lại nháo, nhất là lúc nửa đêm, giống như bị thứ gì đó kinh động, cứ khóc nháo không ngừng, đã mấy ngày không được ngủ ngon giấc. Cứ ngủ một lúc là khóc nháo. Tôi sợ bé gặp phải thứ bẩn gì đó."

Lúc nói chuyện, biểu tình Tào Phương Lệ lộ rõ buồn phiền, Tống Triết nghĩ tới hình ảnh mình thấy ở trán đối phương vừa nãy, trên hai chiếc hũ kia có âm khí, hiển nhiên không phải thứ tốt. Mà trên người Tào Phương Lệ cũng có âm khí, rất có thể là bị lây nhiễm từ hai món đồ kia.

... hũ mẫu tử.

Đột nhiên, ba từ này khó hiểu xuất hiện trong đầu Tống Triết, Tống Triết sửng sốt, gãi gãi đầu, không rõ vì sao. Bất quá nghĩ tới nguyên thân là tiên sinh đoán mệnh, có lẽ này là bản năng đi. Như vậy, vấn đề là nguyên thân đi đâu rồi?

Cúi đầu liếc nhìn tay mình, non non mềm mềm, lòng bàn tay có một nốt ruồi nhỏ, giống hệt như bàn tay của cậu. Nếu không phải tình huống không đúng, cậu đã sớm tìm một cái gương soi mặt mình.

Tống Triết suy nghĩ cẩn thận rồi mở miệng: "Trước đó có phải người nhà bà từng mang về hai cái hũ không?"

Gương mặt sầu khổ của Tào Phương Lệ xuất hiện một tia kinh ngạc: "Đúng vậy, đúng vậy, mấy hôm trước chồng tôi đào được ở dưới quê, nói là niên đại rất xưa, là đồ cổ, nên mang về nhà. Ý của tiên sinh là..." Tào Phương Lệ run run: "Có phải thứ đồ kia không sạch sẽ không?"



Tào Phương Lệ là người mê tín, đối với mấy thứ cổ xưa kia kỳ thật rất kiêng kỵ, bà nghĩ rằng đồ người chết đã dùng qua thì ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng không tốt tới người sống. Thế nhưng chống bà lại nói thứ kia niên đại rất xưa, nhìn đã biết là thứ tốt, vì thế muốn đợi thêm vài ngày rồi tìm người bán.

Nói ra thì quả thật từ khi mang hai cái hũ kia về thì đứa con mới bắt đầu khóc nháo không ngừng nghỉ.

Tào Phương Lệ nôn nóng, không ngừng truy hỏi: "Tiên sinh, có phải hai cái hũ kia có vấn đề không?"

Tống Triết gật đầu: "Đúng là vậy, cụ thể thì cần đến tối nhìn một chút. Buổi tối, tôi cần tới nhà bà một chuyến."

"Đi đi đi, lập tức đi ngay! Tiên sinh, chúng ta đi ngay đi." Tào Phương Lệ vừa nghe có vấn đề thì làm sao kiên nhẫn chờ đến tận tối được.

Tống Triết chỉ đồ đạc trước mặt: "Vậy cũng phải chờ tôi mang đồ về nhà rồi mới đi được."

Tào Phương Lệ cũng biết mình quá nôn nóng, vội nói: "Được được được, tiên sinh, tôi ở đây chờ cậu. Cậu mau về cất đồ đi."

Tống Triết mỉm cười thu dọn đồ đạc, cậu cũng không biết nguyên thân ở nơi nào, thế nhưng đầu óc sẽ tự động giúp cậu phản ứng. Cậu đi qua đường phố, băng qua một công viên, tiếp tục đi qua một đại lộ tấp nập, đi tới trước một tiểu khu.

Ký ức nói cho cậu biết, đây chính là chỗ ở của nguyên thân.

Tống Triết dựa theo quán tính đi lên lầu ba, đi tới trước cửa phòng 303, từ trong túi móc ra một chiếc chìa khóa.

Liếc nhìn chìa khóa trong tay, Tống Triết mở cửa.

Căn phòng dạng hai phòng ngủ một phòng khách, bố trí đơn giản, quét dọn sạch sẽ. Tống Triết đặt đồ ở một bên, dựa theo trí nhớ đi tới phòng tắm, trong tấm gương trong phòng tấm xuất hiện một bóng người, thanh niên chỉ tầm hai mươi, môi đỏ răng trắng, mặt mũi rất đẹp, không giống tiên sinh đoán mệnh, ngược lại giống như tiểu minh tinh trong giới giải trí.

Tống Triết sờ sờ mặt, véo một cái, vì dùng sức quá lớn nên nhịn không được nhe răng, kỳ quái, mặt mũi sao lại giống cậu như vậy? Tống Triết thuận thế ngồi xuống nắp bồn cầu, bắt đầu suy nghĩ nhân sinh.

Nếu cậu không nhớ nhầm thì trước khi đột nhiên biến thành tiên sinh đoán mệnh, tới tận nửa đêm cậu vẫn còn cố gắng viết luận văn trong phòng ngủ, bởi vì ngày mai chính là hạn chót nộp luận văn. Chẳng lẽ, cậu đột tử?

Không phải chứ? Thảm vậy sao? Cậu chẳng qua chỉ thức một ngày hai đêm thôi mà, thân thể không đến mức yếu ớt như vậy đi!

Nhưng nếu không phải đột tử thì giải thích tình huống hiện tại thế nào?

Đột nhiên, cả người Tống Triết lảo đảo, đầu óc choáng váng, vô số ký ức giống như thủy triều cuồn cuộn trào tới, chen lấn đến mức đầu óc cậu sắp nổ tung.

Khoảng mười phút, Tống Triết mới run lẩy bẩy giơ tay xoa mồ hôi trên trán, cậu ngẩng đầu nhìn chính mình trong kính, mặt mũi ảm đạm, môi tái nhợt, yếu ớt như bị bệnh Tây Thi.



Cậu thở hổn hển, quần áo trên người bị mồ hôi thấm ướt. Thật sự là nhân sinh khốn khiếp a!

Không sai, Tống Triết thật sự đã đột tử vì thức đêm chạy luận văn, trước đó Tống Triết đã nghe qua rất nhiền tin đột tử vì thức khuya, thế nhưng nghe thì nghe nhưng không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra với mình. Người trẻ tuổi bây giờ có ai không thức đến mười một một mười hai giờ mới ngủ, có vài con cú đêm thì giờ này có thể xem là quá sớm.

Thế là tai ương cứ vậy giáng xuống.

Tống Triết hối tiếc gõ gõ đầu mình, sớm biết vậy cho dù bị la rầy cậu cũng không thức đêm a!

Mà chủ nhân của thân thể này cũng chết khá tương tự cậu, cậu ta cũng chết vì thức đêm, bất quá không phải chạy luận văn mà là mê chơi game, tính cả hôm nay thì đã liên tục ba ngày không ngủ nghỉ. Nguyên thân nghĩ gần đây không còn tiền nạp game nên mới tới đường Thái Bình bày sạp. Nào ngờ bị mặt trời nướng một hồi liền đi luôn, đổi thành Tống Triết tới.

Tống Triết mặc niệm cho nguyên thân ba giây, hai bọn họ trùng họ trùng tên, dáng dấp tương tự, kết quả ngay cả vận mạng cũng giống nhau, có cần thê thảm như vậy không a!

Cậu chiếm lấy thân thể nguyên thân, cũng không biết nguyên thân có phải đã chạy tới thế giới cũ, chiếm lấy thân thể của cậu hay không...

Tống Triết nghĩ tới chuyện quay trở lại, thế nhưng tựa hồ có người truyền lời vào đầu cậu, nói rằng không có khả năng, từ bỏ ý định đi. Tống Triết mím môi, chân mày nhíu chặt lộ ra vài phần phiền não, mặc dù ở thế giới kia cậu không có người thương, không có người yêu nhưng không có nghĩa là cậu thích tới tới giới lạ lẫm này, hơn nữa còn trở thành tiên sinh đoán mệnh. Cậu là người ủng hộ chủ nghĩa xã hội khoa học a!

Chẳng qua nghĩ tới thứ nhìn thấy trên trán người phụ nữ trung niên vừa nãy, Tống Triết nhịn không được ôm đầu mếu máo, cậu không muốn xây dựng lại tam quan a.

Giày vò một phen, Tống Triết tiếp tục nhìn lại trí nhớ nguyên thân. Nguyên Thân cũng là trẻ mồ côi, được một đạo sĩ trên núi thu dưỡng, đạo sĩ kia thấy nguyên thân thiên phú xuất chúng liền truyền dạy bản lĩnh. Chờ nguyên thân trưởng thành, đạo sĩ qua đời, nguyên thân dựa theo lời đạo sĩ, xuống núi sinh sống, sau đó lập tức bị thế giới hiện đại phồn hoa này làm cho mê mẩn.

Bản thân nguyên thân có vài phần bản lĩnh, giúp người ta coi bói kiếm được không ít tiền, còn thuê một căn phòng đơn ở đây. Muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, muốn đoán mệnh thì đoán mệnh, so với trong đạo quan tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Tính tình nguyên thân không xấu, chẳng qua không biết tiết chế hành vi, cũng vì thế mà bất ngờ không kịp đề phòng đột tử.

Tống Triết không biết nên cười hay nên khóc, này rốt cuộc là sao a...

Cậu ngồi trên nắp bồn cầu, trầm tư thật lâu, bây giờ không quay lại được, chỉ có thể dùng thân thể này sinh sống, hơn nữa tựa hồ còn thừa kế bản lĩnh đoán mệnh, kia sau này cậu phải dựa vào đoán mệnh để sống à?

Tông Triết vốn cũng không tính là coi thường tiên sinh đoán mệnh, một là cậu vốn không tin quỷ thần, hai là cảm thấy lên đại học lấy bằng cấp ra ngoài làm việc tương đối đáng tin hơn, lỡ như quốc gia đột nhiên nghiêm trị, cậu làm nghề tuyên truyền mê tín lỡ như bị bắt thì làm sao?

Thế nhưng trí nhớ của nguyên thân cùng thứ nhìn thấy trên trán người phụ nữ làm tam quan cùng tín niệm của Tống Triết bắt đầu dao động, làm cậu càng buồn bực hơn chính là nguyên thân không học đại học, thậm chí còn không phải người bản xứ, hộ tịch không ở đây. Cậu một không tiền hai không quyền, làm sao học đại học? Thậm chí ngay cả bằng cấp ba còn không có.

Tống Triết giả chết, yên lặng thiết lập tâm lý, thật ra thì đoán mệnh cũng tốt, còn có thể thấy những chuyện mới lạ mà người khác không thấy được, đúng chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook