Chương 20: Hi ác quỷ
Thính Thuyết Ngã Thị Hắc Sơn Lão Yêu
07/01/2020
Triệu Cương Lịch thật sự không có cách nào mới tìm tới Tống Triết để thử vận may. lúc on trai xuất hiện dị thường, ông từng tìm bà đồng ở quê xem thử, bà đồng lẩm bẩm này nọ, nhận tiền nhưng không giải quyết được chuyện. Tìm vài người cũng không có tác dụng, lúc này Triệu Cương Lịch nghe người ta nói ở phố bói toán có một vị đại sư trẻ tuổi nhưng bản lĩnh rất lợi hại, chỉ là thu phí so với bình thường đắt hơn, hơn nữa còn xuất quỷ nhập thần, muốn tìm được hay không phải dựa vào vận may.
Triệu Cương Lịch canh ở đây ba ngày, rốt cuộc cũng chờ được Tống Triết.
"Đại sư, cậu nói xem có phải con trai tôi bị quỷ nhập không?" Triệu Cương Lịch sầu não, không ngừng than thở.
Tống Triết quan sát mi tâm Triệu Cương Lịch thì nhìn thấy hình ảnh Triệu Cương Lịch tức giận đánh Triệu Khoa, thế nhưng Triệu Khoa vẫn luôn mỉm cười, không trốn không tránh để mặc Triệu Cương Lịch đánh mình. Triệu Cương Lịch càng đánh càng hung, càng mắng càng dữ, mà Triệu Khoa thì lại càng cười vui vẻ hơn.
Hình ảnh này thực sự không bình thường chút nào, khó trách Triệu Cương Lịch nghĩ rằng con trai mình bị quỷ nhập.
Tống Triết nói: "Bên người con trai ông quả thực có đồ bẩn, là hi ác quỷ.
Triệu Cương Lịch sửng sốt: "Hi ác quỷ? Đó là thứ gì?"
Tống Triết giải thích: "Là một loại quỷ đặc biệt hi vọng thế nhân làm ác, càng nhiều người làm ác thì nó càng vui vẻ, tinh thần cũng thỏa mãn, vì thế ác lực cũng ngày càng lợi hại hơn, sau này sẽ trực tiếp chiếm xác. Sau khi bị nó dây dưa tính cách của con trai ông sẽ ngày càng cổ quái, hành vi cử chỉ ngày càng quá đáng, đầu tiên là nháo chút việc nhỏ, sau này sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn."
Triệu Cương Lịch sợ tới ứa mồ hôi lạnh, con trai ông mới đầu là ngược đãi động vật, sau đó đánh nhau với bạn học, thậm chí còn dám cầm ghế đập người, nếu không bị dạy dỗ, tiếp sau đó có phải sẽ cầm dao giết người không?
"Đại sư, đại sư, cậu giúp tôi với a đại sư!" Triệu Cương Lịch vội vàng lấy tiền trong bóp muốn đưa cho Tống Triết, bất quá bị cậu cản lại: "Ông đừng vội, loại quỷ này khá dễ giải quyết."
Tống Triết lấy ra giấy vàng, chấm chút mực đỏ, bắt đầu vẽ bùa, vừa vẽ vừa cảm thấy quển sách của nguyên chủ giống như bách khoa toàn thư về quỷ vậy, thực dễ xài a.
Triệu Cương Lịch sốt ruột nhìn Tống Triết vèo vèo vẽ xong lá bùa có hình thù kỳ quái, thấy đối phương đưa qua cho mình, ông liền hỏi: "Đại sư, này là?"
"Sau khi trở về, ông trói con trai ông vào giường, dán lá bùa này lên trán cậu ta, sau đó bất kể cậu ta nói gì làm gì cũng không được cởi trói. Nửa tiếng sau thì thả ra."
Triệu Cương Lịch nghe vậy thì cảm thấy phương pháp này quá đơn giản, vì thế lo lắng hỏi: "Đại sư, cậu không về cùng tôi sao?"
Tống Triết bật cười: "Không cần, ông cầm lá bùa này về cứ làm theo lời tôi là được."
Triệu Cương Lịch do dự, bất quá thấy Tống Triết chỉ mỉm cười chứ không có động tác nào khác thì khẽ cắn răng, chỉ đành ngựa chết thành ngựa sống, hỏi Tống Triết thu phí bao nhiêu, gửi tiền rồi đi.
Ông nghĩ, nếu đại sư được mọi người khen ngợi này là tên lừa đảo thì ông nhất định sẽ quay lại đập đổ quầy hàng.
Triệu Cương Lịch lái xe vội vội vàng vàng trở về nhà, vợ ông đang canh giữ ngoài cửa phòng con trai, không cho nó ra ngoài. Con trai ở bên trong không ngừng đập cửa ầm ầm vang dội.
Vợ Triệu Cương Lịch thấy ông về thì vội vàng chạy tới đón: "Sao rồi? Đại sư nói thế nào? Đại sư không theo ông về à?"
Triệu Cương Lịch đưa lá bùa Tống Triết cho đưa cho vợ xem, sau đó thuật lại lời Tống Triết một lần: "Vị đại sư kia thoạt nhìn chỉ xấp xỉ con trai chúng ta, cũng không biết cách này có hữu dụng không nữa."
Vợ Triệu Cương Lịch nhíu mày: "Em cũng chỉ vô tình nghe người ta nói đại sư trẻ tuổi này có vài phần bản lĩnh, miêu tả dữ dằn lắm, hẳn là không gạt người đi?"
Triệu Cương Lịch nói: "Lúc anh thấy cậu ta thì không có ai tới sạp của cậu ta cả, cậu ta đang ngồi vọc di động. Nếu không phải em nói người trẻ tuổi nhất ở đó chính là cậu ta thì anh đã không tin rồi." Ông thở dài, bất đắc dĩ khoát tay: "Thôi thôi, nếu cầu được một lá bùa thì cứ thử xem thế nào. Nếu thật sự không được, chúng ta tìm câu ta tính sổ."
Vợ Triệu Cương Lịch tiều tụy gật đầu, bà nhận lấy lá bùa, thấy Triệu Cương Lịch mở cửa rồi túm lấy Triệu Khoa đang định bỏ chạy ra ngoài. Triệu Cương Lịch dáng người cao lớn, lại còn là người trưởng thành, Triệu Khoa chỉ là cậu nhóc lớp mười một, đang trong kỳ trổ mã, dáng người gầy như gậy trúc, không tới vài phút đã bị Triệu Cương Lịch dùng một sợi dây trói chặt trên giường.
Triệu Khoa tức tới đỏ mắt, há miệng quát mắng như kẻ điên, từ ngữ thô tục không ngừng phun ra, Triệu Cương Lịch nghe mà giận tới ứa gân xanh.
Thấy chồng mình đã trói con trai lại, vợ Triệu Cương Lịch vội vàng tiến tới dán lá bùa lên trán Triệu Khoa.
Triệu Khoa theo bản năng cảm thấy sợ hãi, bắt đầu gào thét giãy dụa, thấy không thể thoát được thì trào nước mắt cầu xin tha thứ: "Mẹ, mẹ, mau thả con ra đi, con biết lỗi rồi. Mẹ, mẹ đừng trói con mà, con khó chịu quá, mẹ!"
Con trai không ngừng gọi bà, vợ Triệu Cương Lịch nhìn mái tóc ướt sũng cùng hốc mắt đỏ ửng của con trai mà đau lòng, dịu dàng nói: "Tiểu Khoa, con đừng sợ, dán bùa lên là tốt thôi, rất nhanh sẽ tốt thôi."
Triệu Khoa điên cuồng giãy dụa, Triệu Cương Lịch phải đưa tay đè đầu Triệu Khoa lại cho vợ mình dán bùa.
Khoảnh khắc lá bùa bị dán lên, Triệu Khoa điên cuồng gào thét, biểu tình dữ tợn, hai mắt trợn trừng, tựa hồ có thứ gì đó đang trôi lơ lửng trên người cậu ta.
Triệu Cương Lịch cùng vợ hoảng hồn, nhìn biểu tình dữ tợn như ác quỷ của con trai, trong lòng run sợ. Đột nhiên, biểu tình Triệu Khoa biến thành ngoan hiền thường thấy: "Ba, mẹ, cứu con-----"
Triệu Cương Lịch sửng sốt, thế nhưng rất nhanh lại biến thành dữ tợn, lại điên cuồng mắng chửi.
Vợ Triệu Cương Lịch rúc vào bên người Triệu Cương Lịch, ứa nước mắt nhìn dáng vẻ bị hành hạ của con trai, muốn tiến tới trấn an nhưng bị chồng cản lại: "Không được, không thể mềm lòng."
Lúc nói chuyện, âm thanh của Triệu Cương Lịch có chút run rẩy, vị đại sư trẻ tuổi kia nói không sai, trên người con trai ông thật sự có hi ác quỷ. Như vậy ông phải chờ tới nửa tiếng sau mới có thể thả Triệu Khoa ra.
"Nếu không chịu nổi, em về phòng trước đi. Đại sư nói trong vòng nửa tiếng không được mở trói."
Vợ Triệu Cương Lịch chảy nước mắt lắc đầu, nắm chặt tay chồng mình không chịu rời đi.
Cứ vậy hai người nhìn con trai mình lúc thanh tỉnh lúc phát điên, sau đó, hi ác quỷ kia tựa hồ sức cùng lực kiệt, thời gian xuất hiện càng lúc càng ngắn, nửa tiếng sau, Triệu Khoa mướt mồ hôi nằm trên giường thở hổn hển.
Sắc mặt Triệu Khoa tái nhợt, vô lực gọi: "Ba, mẹ, con bị sao vậy?"
Vợ Triệu Cương Lịch bụm miệng khóc, vội vàng chạy tới ôm Triệu Khoa vào lòng: "Con trai, con trai à, con không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Hốc mắt Triệu Cương Lịch cũng ướt át, thấy Triệu Khoa ù ù cạc cạc thì nhịn không được đi tới, xoa đầu cậu: "Con trai, con cảm thấy thế nào?"
Triệu Khoa giật giật thân mình, phát hiện mình bị trói chặt trên giường thì có chút sửng sốt: "Ba mẹ, sao hai người lại trói con lại?"
Triệu Cương cùng vợ vội vàng cởi trói, vừa cởi vừa kể lại chuyện hi ác quỷ mê hoặc cậu làm xằng làm bậy, Triệu Khoa nghe mà lạnh sống lưng, mặc dù cậu khá tinh nghịch, cũng khá nóng tính, thế nhưng tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện này. Nhất là khi nghe thấy mình tự tay giết chết thú cưng thì Triệu Khoa nhịn không được khóc thảm, bé mèo này cậu đã nuôi bốn năm, là thú cưng cậu yêu thương nhất, sao cậu có thể giết chết bé được chứ? Thời điểm bị chủ nhân yêu thương hành hạ đến chết, nó tuyệt vọng biết bao nhiêu a...
Vợ Triệu Cương Lịch ôm con trai khóc, Triệu Cương Lịch thì an ủi, nói người không bị sao là tốt rồi.
Chờ Triệu Khoa nghỉ ngơi một đoạn thời gian, tinh thần thoạt nhìn không tệ lắm, Triệu Cương Lịch liền dẫn con trai tới phố bói toán.
Tống Triết đang núp trong góc tránh nắng, cậu không giống nhũng vị tiên sinh khác thích tìm nơi đông đúc người qua lại bày sạp, cậu thích núp trong góc nhỏ, nếu có người gặp được cậu thì chính là duyên phận.
Cậu mới không thừa nhận ở trong góc râm này sẽ thoải mái hơn.
"Đại sư, chuyện lúc trước thật sự rất cám ơn cậu, bây giờ con trai tôi đã không có việc gì nữa rồi." Triệu Cương Trình đưa qua một giỏ trái cây, lại kéo Triệu Khoa tới cám ơn Tống Triết.
Triệu Khoa nhìn Tống Triết, có chút kinh ngạc há to miệng, vị đại sư này thực trẻ tuổi a! Thoạt nhìn chỉ hơn cậu vài tuổi: "Đại... đại sư, cám ơn anh!"
Tống Triết nhìn Triệu Khoa, hi ác quỷ đã được giải quyết, bất quá vì phụ thân quá lâu nên âm khí trên người Triệu Khoa vẫn chưa tiêu tán, cứ như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.
Tống Triết cười híp mắt lấy một lá bùa đưa cho Triệu Khoa: "Cái này cho em, trừ khử âm khí."
Triệu Khoa nhận lấy, cũng không có nghi hoặc, bởi vì sau khi biết mình đã làm ra nhiều chuyện xấu như vậy, tam quan của cậu đã hoàn toàn sụp đổ.
"Trở về học hành cho thật giỏi, làm nhiều việc tốt."
Triệu Khoa nắm lá bùa, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Đại sư, em có một con mèo, nó tên là Tiểu Miêu." Nói tới đây, Triệu Khoa cúi thấp đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Em có thể biết nó hiện giờ ra sao không?"
Ánh mắt Tống Triết nhu hòa, đưa tay xoa đầu Triệu Khoa: "Nó biết chủ nhân mình không sao thì đi đầu thai rồi. Nó không trách em, nó biết kẻ đó không phải em."
Nước mắt Triệu Khoa lộp bộp rơi xuống, cậu ngẩng đầu tràn trề hi vọng nhìn Tống Triệt: "Có thật không?"
"Dĩ nhiên, mèo có đều có linh tính động vật, chúng nhận ra được ai là chủ nhân thật sự của mình."
Nghe Tống Triết nói vậy, Triệu Khoa liền an lòng, cậu vẫn luôn lo sợ Tiểu Miêu nghĩ rằng chủ nhân đã hại nó.
Triệu Cương Lịch sờ đầu Triệu Khoa, im lặng an ủi.
Sau khi cha con Triệu thị rời đi, Tống Triết đặt giỏ trái cây ở trên bàn qua một bên, lấy ra một quả dâu bỏ vào miệng. Trời nắng thế này ăn trái cây là thoải mái nhất.
Ngay lúc Tống Triết đang ăn ngon lành, một người nữ hốc mắt đỏ ửng, biểu tình bi thương xuất hiện ở trước mắt cậu: "Xin hỏi, cậu có thể giúp tôi không?"
Dương Bình San lững thửng không mục đích đi dạo trên phố bói toán, tất cả tiên sinh đoán mệnh đều làm như không thấy cô, trong lúc vô tình Dương Bình San thấy cha con Triệu thị xách giỏ trái cây tới cám ơn Tống Triết. Thấy Tống Triết tuy nhỏ tuổi nhưng ngôn hành cử chỉ lại rất đặc biệt nên mới theo bản năng tìm tới nhờ Tống Triết hỗ trợ.
...*...
Triệu Cương Lịch canh ở đây ba ngày, rốt cuộc cũng chờ được Tống Triết.
"Đại sư, cậu nói xem có phải con trai tôi bị quỷ nhập không?" Triệu Cương Lịch sầu não, không ngừng than thở.
Tống Triết quan sát mi tâm Triệu Cương Lịch thì nhìn thấy hình ảnh Triệu Cương Lịch tức giận đánh Triệu Khoa, thế nhưng Triệu Khoa vẫn luôn mỉm cười, không trốn không tránh để mặc Triệu Cương Lịch đánh mình. Triệu Cương Lịch càng đánh càng hung, càng mắng càng dữ, mà Triệu Khoa thì lại càng cười vui vẻ hơn.
Hình ảnh này thực sự không bình thường chút nào, khó trách Triệu Cương Lịch nghĩ rằng con trai mình bị quỷ nhập.
Tống Triết nói: "Bên người con trai ông quả thực có đồ bẩn, là hi ác quỷ.
Triệu Cương Lịch sửng sốt: "Hi ác quỷ? Đó là thứ gì?"
Tống Triết giải thích: "Là một loại quỷ đặc biệt hi vọng thế nhân làm ác, càng nhiều người làm ác thì nó càng vui vẻ, tinh thần cũng thỏa mãn, vì thế ác lực cũng ngày càng lợi hại hơn, sau này sẽ trực tiếp chiếm xác. Sau khi bị nó dây dưa tính cách của con trai ông sẽ ngày càng cổ quái, hành vi cử chỉ ngày càng quá đáng, đầu tiên là nháo chút việc nhỏ, sau này sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn."
Triệu Cương Lịch sợ tới ứa mồ hôi lạnh, con trai ông mới đầu là ngược đãi động vật, sau đó đánh nhau với bạn học, thậm chí còn dám cầm ghế đập người, nếu không bị dạy dỗ, tiếp sau đó có phải sẽ cầm dao giết người không?
"Đại sư, đại sư, cậu giúp tôi với a đại sư!" Triệu Cương Lịch vội vàng lấy tiền trong bóp muốn đưa cho Tống Triết, bất quá bị cậu cản lại: "Ông đừng vội, loại quỷ này khá dễ giải quyết."
Tống Triết lấy ra giấy vàng, chấm chút mực đỏ, bắt đầu vẽ bùa, vừa vẽ vừa cảm thấy quển sách của nguyên chủ giống như bách khoa toàn thư về quỷ vậy, thực dễ xài a.
Triệu Cương Lịch sốt ruột nhìn Tống Triết vèo vèo vẽ xong lá bùa có hình thù kỳ quái, thấy đối phương đưa qua cho mình, ông liền hỏi: "Đại sư, này là?"
"Sau khi trở về, ông trói con trai ông vào giường, dán lá bùa này lên trán cậu ta, sau đó bất kể cậu ta nói gì làm gì cũng không được cởi trói. Nửa tiếng sau thì thả ra."
Triệu Cương Lịch nghe vậy thì cảm thấy phương pháp này quá đơn giản, vì thế lo lắng hỏi: "Đại sư, cậu không về cùng tôi sao?"
Tống Triết bật cười: "Không cần, ông cầm lá bùa này về cứ làm theo lời tôi là được."
Triệu Cương Lịch do dự, bất quá thấy Tống Triết chỉ mỉm cười chứ không có động tác nào khác thì khẽ cắn răng, chỉ đành ngựa chết thành ngựa sống, hỏi Tống Triết thu phí bao nhiêu, gửi tiền rồi đi.
Ông nghĩ, nếu đại sư được mọi người khen ngợi này là tên lừa đảo thì ông nhất định sẽ quay lại đập đổ quầy hàng.
Triệu Cương Lịch lái xe vội vội vàng vàng trở về nhà, vợ ông đang canh giữ ngoài cửa phòng con trai, không cho nó ra ngoài. Con trai ở bên trong không ngừng đập cửa ầm ầm vang dội.
Vợ Triệu Cương Lịch thấy ông về thì vội vàng chạy tới đón: "Sao rồi? Đại sư nói thế nào? Đại sư không theo ông về à?"
Triệu Cương Lịch đưa lá bùa Tống Triết cho đưa cho vợ xem, sau đó thuật lại lời Tống Triết một lần: "Vị đại sư kia thoạt nhìn chỉ xấp xỉ con trai chúng ta, cũng không biết cách này có hữu dụng không nữa."
Vợ Triệu Cương Lịch nhíu mày: "Em cũng chỉ vô tình nghe người ta nói đại sư trẻ tuổi này có vài phần bản lĩnh, miêu tả dữ dằn lắm, hẳn là không gạt người đi?"
Triệu Cương Lịch nói: "Lúc anh thấy cậu ta thì không có ai tới sạp của cậu ta cả, cậu ta đang ngồi vọc di động. Nếu không phải em nói người trẻ tuổi nhất ở đó chính là cậu ta thì anh đã không tin rồi." Ông thở dài, bất đắc dĩ khoát tay: "Thôi thôi, nếu cầu được một lá bùa thì cứ thử xem thế nào. Nếu thật sự không được, chúng ta tìm câu ta tính sổ."
Vợ Triệu Cương Lịch tiều tụy gật đầu, bà nhận lấy lá bùa, thấy Triệu Cương Lịch mở cửa rồi túm lấy Triệu Khoa đang định bỏ chạy ra ngoài. Triệu Cương Lịch dáng người cao lớn, lại còn là người trưởng thành, Triệu Khoa chỉ là cậu nhóc lớp mười một, đang trong kỳ trổ mã, dáng người gầy như gậy trúc, không tới vài phút đã bị Triệu Cương Lịch dùng một sợi dây trói chặt trên giường.
Triệu Khoa tức tới đỏ mắt, há miệng quát mắng như kẻ điên, từ ngữ thô tục không ngừng phun ra, Triệu Cương Lịch nghe mà giận tới ứa gân xanh.
Thấy chồng mình đã trói con trai lại, vợ Triệu Cương Lịch vội vàng tiến tới dán lá bùa lên trán Triệu Khoa.
Triệu Khoa theo bản năng cảm thấy sợ hãi, bắt đầu gào thét giãy dụa, thấy không thể thoát được thì trào nước mắt cầu xin tha thứ: "Mẹ, mẹ, mau thả con ra đi, con biết lỗi rồi. Mẹ, mẹ đừng trói con mà, con khó chịu quá, mẹ!"
Con trai không ngừng gọi bà, vợ Triệu Cương Lịch nhìn mái tóc ướt sũng cùng hốc mắt đỏ ửng của con trai mà đau lòng, dịu dàng nói: "Tiểu Khoa, con đừng sợ, dán bùa lên là tốt thôi, rất nhanh sẽ tốt thôi."
Triệu Khoa điên cuồng giãy dụa, Triệu Cương Lịch phải đưa tay đè đầu Triệu Khoa lại cho vợ mình dán bùa.
Khoảnh khắc lá bùa bị dán lên, Triệu Khoa điên cuồng gào thét, biểu tình dữ tợn, hai mắt trợn trừng, tựa hồ có thứ gì đó đang trôi lơ lửng trên người cậu ta.
Triệu Cương Lịch cùng vợ hoảng hồn, nhìn biểu tình dữ tợn như ác quỷ của con trai, trong lòng run sợ. Đột nhiên, biểu tình Triệu Khoa biến thành ngoan hiền thường thấy: "Ba, mẹ, cứu con-----"
Triệu Cương Lịch sửng sốt, thế nhưng rất nhanh lại biến thành dữ tợn, lại điên cuồng mắng chửi.
Vợ Triệu Cương Lịch rúc vào bên người Triệu Cương Lịch, ứa nước mắt nhìn dáng vẻ bị hành hạ của con trai, muốn tiến tới trấn an nhưng bị chồng cản lại: "Không được, không thể mềm lòng."
Lúc nói chuyện, âm thanh của Triệu Cương Lịch có chút run rẩy, vị đại sư trẻ tuổi kia nói không sai, trên người con trai ông thật sự có hi ác quỷ. Như vậy ông phải chờ tới nửa tiếng sau mới có thể thả Triệu Khoa ra.
"Nếu không chịu nổi, em về phòng trước đi. Đại sư nói trong vòng nửa tiếng không được mở trói."
Vợ Triệu Cương Lịch chảy nước mắt lắc đầu, nắm chặt tay chồng mình không chịu rời đi.
Cứ vậy hai người nhìn con trai mình lúc thanh tỉnh lúc phát điên, sau đó, hi ác quỷ kia tựa hồ sức cùng lực kiệt, thời gian xuất hiện càng lúc càng ngắn, nửa tiếng sau, Triệu Khoa mướt mồ hôi nằm trên giường thở hổn hển.
Sắc mặt Triệu Khoa tái nhợt, vô lực gọi: "Ba, mẹ, con bị sao vậy?"
Vợ Triệu Cương Lịch bụm miệng khóc, vội vàng chạy tới ôm Triệu Khoa vào lòng: "Con trai, con trai à, con không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Hốc mắt Triệu Cương Lịch cũng ướt át, thấy Triệu Khoa ù ù cạc cạc thì nhịn không được đi tới, xoa đầu cậu: "Con trai, con cảm thấy thế nào?"
Triệu Khoa giật giật thân mình, phát hiện mình bị trói chặt trên giường thì có chút sửng sốt: "Ba mẹ, sao hai người lại trói con lại?"
Triệu Cương cùng vợ vội vàng cởi trói, vừa cởi vừa kể lại chuyện hi ác quỷ mê hoặc cậu làm xằng làm bậy, Triệu Khoa nghe mà lạnh sống lưng, mặc dù cậu khá tinh nghịch, cũng khá nóng tính, thế nhưng tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện này. Nhất là khi nghe thấy mình tự tay giết chết thú cưng thì Triệu Khoa nhịn không được khóc thảm, bé mèo này cậu đã nuôi bốn năm, là thú cưng cậu yêu thương nhất, sao cậu có thể giết chết bé được chứ? Thời điểm bị chủ nhân yêu thương hành hạ đến chết, nó tuyệt vọng biết bao nhiêu a...
Vợ Triệu Cương Lịch ôm con trai khóc, Triệu Cương Lịch thì an ủi, nói người không bị sao là tốt rồi.
Chờ Triệu Khoa nghỉ ngơi một đoạn thời gian, tinh thần thoạt nhìn không tệ lắm, Triệu Cương Lịch liền dẫn con trai tới phố bói toán.
Tống Triết đang núp trong góc tránh nắng, cậu không giống nhũng vị tiên sinh khác thích tìm nơi đông đúc người qua lại bày sạp, cậu thích núp trong góc nhỏ, nếu có người gặp được cậu thì chính là duyên phận.
Cậu mới không thừa nhận ở trong góc râm này sẽ thoải mái hơn.
"Đại sư, chuyện lúc trước thật sự rất cám ơn cậu, bây giờ con trai tôi đã không có việc gì nữa rồi." Triệu Cương Trình đưa qua một giỏ trái cây, lại kéo Triệu Khoa tới cám ơn Tống Triết.
Triệu Khoa nhìn Tống Triết, có chút kinh ngạc há to miệng, vị đại sư này thực trẻ tuổi a! Thoạt nhìn chỉ hơn cậu vài tuổi: "Đại... đại sư, cám ơn anh!"
Tống Triết nhìn Triệu Khoa, hi ác quỷ đã được giải quyết, bất quá vì phụ thân quá lâu nên âm khí trên người Triệu Khoa vẫn chưa tiêu tán, cứ như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.
Tống Triết cười híp mắt lấy một lá bùa đưa cho Triệu Khoa: "Cái này cho em, trừ khử âm khí."
Triệu Khoa nhận lấy, cũng không có nghi hoặc, bởi vì sau khi biết mình đã làm ra nhiều chuyện xấu như vậy, tam quan của cậu đã hoàn toàn sụp đổ.
"Trở về học hành cho thật giỏi, làm nhiều việc tốt."
Triệu Khoa nắm lá bùa, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Đại sư, em có một con mèo, nó tên là Tiểu Miêu." Nói tới đây, Triệu Khoa cúi thấp đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Em có thể biết nó hiện giờ ra sao không?"
Ánh mắt Tống Triết nhu hòa, đưa tay xoa đầu Triệu Khoa: "Nó biết chủ nhân mình không sao thì đi đầu thai rồi. Nó không trách em, nó biết kẻ đó không phải em."
Nước mắt Triệu Khoa lộp bộp rơi xuống, cậu ngẩng đầu tràn trề hi vọng nhìn Tống Triệt: "Có thật không?"
"Dĩ nhiên, mèo có đều có linh tính động vật, chúng nhận ra được ai là chủ nhân thật sự của mình."
Nghe Tống Triết nói vậy, Triệu Khoa liền an lòng, cậu vẫn luôn lo sợ Tiểu Miêu nghĩ rằng chủ nhân đã hại nó.
Triệu Cương Lịch sờ đầu Triệu Khoa, im lặng an ủi.
Sau khi cha con Triệu thị rời đi, Tống Triết đặt giỏ trái cây ở trên bàn qua một bên, lấy ra một quả dâu bỏ vào miệng. Trời nắng thế này ăn trái cây là thoải mái nhất.
Ngay lúc Tống Triết đang ăn ngon lành, một người nữ hốc mắt đỏ ửng, biểu tình bi thương xuất hiện ở trước mắt cậu: "Xin hỏi, cậu có thể giúp tôi không?"
Dương Bình San lững thửng không mục đích đi dạo trên phố bói toán, tất cả tiên sinh đoán mệnh đều làm như không thấy cô, trong lúc vô tình Dương Bình San thấy cha con Triệu thị xách giỏ trái cây tới cám ơn Tống Triết. Thấy Tống Triết tuy nhỏ tuổi nhưng ngôn hành cử chỉ lại rất đặc biệt nên mới theo bản năng tìm tới nhờ Tống Triết hỗ trợ.
...*...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.