Chương 226: Hiện thân
Thính Thuyết Ngã Thị Hắc Sơn Lão Yêu
21/09/2020
Nghe vậy, ba người kia cực kỳ kinh ngạc, Lục Kiến Minh bật dậy, kinh hoảng tới khó coi: "Ông điên rồi à? Hoàng Bằng, ông rốt cuộc có hiểu tình huống hiện tại không vậy? Khách sạn kia thật sự có quỷ, còn hại chết người! Ông muốn tiền tới phát điên rồi à?"
Hoàng Bằng cắn đầu lọc thuốc lá, kéo Lục Kiến Minh đang kích động ngồi xuống, tránh cho hắn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, Hoàng Bằng gạt gạt tàn thuốc nhìn về phía ba người, khinh miệt nhếch môi: "Tiền, lẽ nào mấy người không muốn tiền?"
Âu Thi Văn nhỏ giọng nói: "Thế nhưng nhờ phát sóng trực tiếp, hàng tháng chúng ta cũng kiếm được không ít tiền rồi mà, chia ra thì mỗi người cũng được mấy vạn, lẽ nào còn chưa đủ?"
Phải biết thu nhập mấy vạn mỗi tháng, tính ra toàn quốc cũng không nhiều, tuy vật giá đế đô khá cao nhưng với thu thập của bọn họ, sinh hoạt cũng rất thoải mái. Cho nên vì sao lại phải nghĩ không thông như vậy?
Hoàng Bằng chỉ chỉ Âu Thi Văn: "Con gái chính là nhát gan như vậy!"
Âu Thi Văn không phục: "Em nhát gan, nhưng Lục Kiến Minh cùng Lôi Hoành Triết không phải cũng vậy sao? Hoàng Bằng, chỉ có mình anh vì tiền mà lo gan lớn mật thôi."
Lôi Hoành Triết nhìn về phía Hoàng Bằng nói: "Được rồi đừng có hút thuốc, ở đây không cho phép hút. Mau dập đi, coi chừng phục vụ qua đấy."
Hoàng Bằng hít sâu ngụm khói cuối cùng, dập thuốc, tay cũng không còn run rẩy lợi hại như khi nãy nữa, hắn cầm khăn lau mặt, sau đó nhấp một ngụm cà phê nói: "Ở đế đô này, muốn mua phòng mua xe, mấy vạn chẳng đáng là gì. Nghĩ tới sinh hoạt của Vu Huy Dịch đi, lẽ nào mấy người không ước ao sao?"
Lôi Hoành Triết vẫn khá lý trí: "Nhóm chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, trong nhà không có tiền như Vu Huy Dịch. Đó không phải là hiện thực mà chúng ta đã nhận rõ ngay từ ban đầu à? Chúng ta quả thực kém hơn phú nhị đại nhưng so với những người đồng lứa khác thì đã vượt qua rất xa."
"Xa?! Xa cái rắm! Ở đế đô này, không có quyền thì phải có tiền!"
Lục Kiến Minh nhíu mày, khó hiểu nhìn Hoàng Bằng: "Gần nhất ông bị làm sao vậy? Trước kia rõ ràng ông không phải người coi trọng tiền tài như vậy!" Trước đây Hoàng Bằng phát sóng trực tiếp chỉ vì yêu thích, sau đó kênh của bọn họ ngày càng lớn, ngày càng tốt hơn, Hoàng Bằng bắt đầu lạc lối, suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện làm sao để kiếm được nhiều tiền hơn.
"Ai nói thế? Trước đây tôi cũng yêu tiền mà! Không thảo luận chuyện này, tôi hỏi mấy người có làm hay là không?"
Lôi Hoành Triết có chút tức giận nói: "Làm cái gì mà làm, biết rõ khách sạn có quỷ mà còn vui vẻ chạy tới tặng mạng cho người ta, ông tưởng bọn tôi là mèo yêu có chín cái mạng chắc, chết rồi sẽ có mạng khác thế vào?"
Hoàng Bằng cười ha hả: "Ai nói chúng ta sẽ tới đó lúc có quỷ?"
"Hả?" Ba người cùng nghi hoặc nhìn qua: "Chẳng lẽ không phải?"
Hoàng Bằng nhếch môi: "Dĩ nhiên là không, tôi đâu có phải người ngu. Qua đó chẳng khác nào chờ người ta phát hiện thi thể nguội lạnh của chúng ta. Đại sư kia không phải đã nói sao, cậu ta sẽ đi bắt quỷ. Chờ đến khi cậu ta bắt hết rồi đi không phải được rồi à? Tuy hiệu quả không hấp dẫn bằng trực tiếp quay đại sư bắt quỷ, thế nhưng vẫn nhấc lên một đợt sóng lớn. Thế nào?"
Ý nghĩ này đáng giá suy tính một chút, dù sao thì quỷ cũng đã bị bắt, đến khi đó phát sóng trực tiếp thì đâu có chuyện gì, ngược lại càng làm người ái mộ kích thích hơn.
"Được, cứ làm vậy đi!" Lục Kiến Minh đáp ứng, ngay sau đó Lôi Hoành Triết cũng gật đầu biểu thị đồng ý, Âu Thi Văn nhìn hai bọn họ, lại nhìn dáng vẻ nắm chắc phần thắng của Hoàng Bằng, cuối cùng gật đầu, dù sao thì quỷ cũng bị bắt rồi, hẳn sẽ không có vấn đề!
Mà bên này, biết có một khách sạn hung tàn như vậy tồn tại, Tống Triết lập tức mua vé máy bay quyết định giải quyết ngay lập tức.
Quỷ bên trong không khó giải quyết, chỉ cần hóa giải oán khí, siêu độ một chút là được.
Cho nên cậu báo một tiếng với Tiêu Thiên, giao Tam Hoàng cho dì Vương, sau đó liền xuất phát.
Đêm đó, Tống Triết tới mục đích, xung quanh khách sạn vẫn còn giăng dây phong tỏa, cấm ra vào. Lúc này trời vẫn còn chưa tối nhưng nơi này đã không còn bao nhiêu người qua lại, mọi người đều vội vội vàng vàng, lúc đi ngang qua khách sạn này thì bước chân lại càng nhanh hơn không ít.
Thoạt nhìn vì biết chuyện ma quái ở nơi này nên không dám dừng lại nửa bước.
Thế nhưng cũng có nhóm người trẻ tuổi xem TV mộ danh tìm tới, tựa hồ muốn vào tìm hiểu.
Cư dân phụ cận nhìn đám người trẻ tuổi kia hệt như nhìn đứa ngốc, đang yên đang lành lại muốn đi tìm cái chết.
Tống Triết ở xa xa quan sát sắc trời, suy tính thời gian.
Một bác gái xách túi rác đi ngang qua người Tống Triết, nhìn cậu một cái rồi ngừng lại hỏi: "Chàng trai trẻ, không phải cậu cũng muốn vào đó thám hiểm lúc nửa đêm chứ?"
Tống Triết đeo một cái ba lô, bên trong đựng công cụ kiếm sống, thế nhưng thoạt nhìn cũng không khác mấy với nhóm thanh niên thiếu niên đeo ba lô xách trang bị kia.
Tống Triết cười nói: "Không phải ạ, con tới đây du lịch thôi, hôm nay vừa xem được tin tức, nghĩ tới mình cũng ở gần đó nên muốn tới xem một cái thôi."
Bác gái thở phào nhẹ nhõm nói: "Không phải thì tốt rồi, chuyện ma quái ở khách sạn này có từ rất lâu rồi, đám trẻ tuổi không biết trời cao đất dày kia cho là đùa giỡn nên chạy tới chơi. Bốn đứa nhỏ chết hôm qua cũng không biết là nhóm thứ mấy rồi nữa."
Tống Triết có chút kinh ngạc nhíu mày: "Trước kia cũng từng chết người ạ? Sao không thấy tin tức gì trên mạng cả?"
Bác gái cẩn thận liếc nhìn bốn phía, thấp giọng nói: "Trước đây sự tình không có huyên náo lớn như vậy, đều là chết đã rất lâu mới bị phát hiện. Theo như bác biết thì không dưới mười người chết ở đây rồi. Cho nên sau khi trời tối đen, người ở đây căn bản không có ai dám tới gần nơi này, rất sợ quỷ sẽ đi ra. Chàng trai à, trời sắp tối đen rồi, cậu mau đi đi!"
Lúc đang nói chuyện thì cảnh sát tuần tra tới, nhìn thấy nhóm thanh thiếu niên trẻ tuổi tụ tập ở bên ngoài khách sạn thì vội vàng chạy tới bảo rời đi, bọn họ là cảnh sát ở gần đây nên biết chuyện, chuyện chết người như vậy không phải bình thường.
"Đi mau đi mau, đừng có vây ở đây, không thấy dây phong tỏa à?"
"Đệt, cảnh sát tới rồi!"
...
Nhóm thanh niên trẻ bị cảnh sát xua đuổi một phen, cuối cùng không cam lòng rời đi, thế nhưng nhìn dáng vẻ thì Tống Triết biết bọn họ không phải người dễ dàng thỏa hiệp.
Biết rõ núi có hổ vẫn cứ chạy lên núi, này coi là hành động gì? Muốn chết?!
Thấy ánh mắt của cảnh sát rơi vào người mình, Tống Triết xốc vai đeo ba lô, nói tạm biệt với bác gái rồi tự nhiên rời đi. Cảnh sát thấy cậu không giống đám trẻ trước đó liền không để ý, tiếp tục tuần tra.
Mười hai giờ khuya, Tống Triết bày một trận pháp ở bên ngoài khách sạn ngăn cấm bất kỳ người nào tiến vào trong. Cậu sợ trong lúc mình bắt quỷ thì đám thanh thiếu niên không biết trời cao đất dày kia sẽ lén xông vào, vì thế chỉ đành bày trận pháp.
Bố trí trận pháp xong, Tống Triết thần không biết quỷ không hay lén vào khách sạn.
Vừa tiến vào trong, âm khí tàn sát bừa bãi, hắc khí quẩn quanh, đối với người bình thường mà nói nơi này chính là một cơn ác mộng, còn đối với Tống Triết lại chính là thiên đường nhân gian.
Cậu đi tới giữa đại sảnh bày hết đồ ra, mở một trận pháp, bùa chú xoay quanh trận pháp lúc sáng lúc tối, miệng Tống Triết lẩm bẩm, không bao lâu sau, ngày càng nhiều quỷ xuất hiện ở phòng khách.
Chúng nhìn thấy Tống Triết thì ánh mắt lóe sáng, giống như trước kia chậm rãi vây lấy cậu.
Giây tiếp theo bùa chú xâm nhập vào thân thể đám quỷ, không ngừng hút lấy oán khí âm khí của chúng, đám quỷ phát ra tiếng gào thét, âm phong nổi lên từng trận, tiếng gào khóc thảm thiết, đêm hôm khuya khoắt thế này thật sự có thể hù chết người.
"Thu!" Tống Triết lệnh một tiếng, những lá bùa hấp thu âm khí ào ào bay ra khỏi người đám quỷ, xoay quanh Tống Triết.
Tống Triết hấp thu âm khí xong rồi bấm pháp quyết, bày trận tập trung quỷ hồn lại một chỗ, bắt đầu siêu độ.
Cùng lúc đó ở bên ngoài khách sạn, đám thanh thiếu niên trẻ tuổi bị cánh sát đuổi đi trước đó thừa dịp trời tối trăng mờ muốn lén tiến vào khách sạn.
Đột nhiên ở lầu một khách sạn tựa hồ có ánh sáng như ẩn như hiện xuất hiện, ngay sau đó là tiếng quỷ gào thét, gió lạnh thổi quét làm bọn họ sợ hãi không thôi.
"Tui tui tui tui..... tui sợ quá, hay là thôi đi? Nơi này thật sự có quỷ a!"
"Sợ, sợ cái rắm, nếu chúng ta chụp được quỷ thì nhất định sẽ nổi tiếng."
"Tui đâu có cần danh tiếng làm gì, lỡ như cũng chết như nhóm streamer kia thì phải làm sao?"
"Cái đám nhát gan này, không muốn vào thì tôi đi một mình."
Kết quả, vài người trẻ tuổi run lẩy bẩy nhìn người kia kéo dây phong tỏa chui vào, sau đó bắt đầu đảo quanh khách sạn.
Đảo qua một vòng lại một vòng, phối hợp với tiếng kêu thê lương ở bên trong, bọn họ nhìn mà nổi da gà run lập cập.
"Ôi chao, mấy ông nói coi ổng đang làm gì vậy?"
"Sao không đi vào? Không lẽ ổng cũng sợ?"
Hoàng Bằng cắn đầu lọc thuốc lá, kéo Lục Kiến Minh đang kích động ngồi xuống, tránh cho hắn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, Hoàng Bằng gạt gạt tàn thuốc nhìn về phía ba người, khinh miệt nhếch môi: "Tiền, lẽ nào mấy người không muốn tiền?"
Âu Thi Văn nhỏ giọng nói: "Thế nhưng nhờ phát sóng trực tiếp, hàng tháng chúng ta cũng kiếm được không ít tiền rồi mà, chia ra thì mỗi người cũng được mấy vạn, lẽ nào còn chưa đủ?"
Phải biết thu nhập mấy vạn mỗi tháng, tính ra toàn quốc cũng không nhiều, tuy vật giá đế đô khá cao nhưng với thu thập của bọn họ, sinh hoạt cũng rất thoải mái. Cho nên vì sao lại phải nghĩ không thông như vậy?
Hoàng Bằng chỉ chỉ Âu Thi Văn: "Con gái chính là nhát gan như vậy!"
Âu Thi Văn không phục: "Em nhát gan, nhưng Lục Kiến Minh cùng Lôi Hoành Triết không phải cũng vậy sao? Hoàng Bằng, chỉ có mình anh vì tiền mà lo gan lớn mật thôi."
Lôi Hoành Triết nhìn về phía Hoàng Bằng nói: "Được rồi đừng có hút thuốc, ở đây không cho phép hút. Mau dập đi, coi chừng phục vụ qua đấy."
Hoàng Bằng hít sâu ngụm khói cuối cùng, dập thuốc, tay cũng không còn run rẩy lợi hại như khi nãy nữa, hắn cầm khăn lau mặt, sau đó nhấp một ngụm cà phê nói: "Ở đế đô này, muốn mua phòng mua xe, mấy vạn chẳng đáng là gì. Nghĩ tới sinh hoạt của Vu Huy Dịch đi, lẽ nào mấy người không ước ao sao?"
Lôi Hoành Triết vẫn khá lý trí: "Nhóm chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, trong nhà không có tiền như Vu Huy Dịch. Đó không phải là hiện thực mà chúng ta đã nhận rõ ngay từ ban đầu à? Chúng ta quả thực kém hơn phú nhị đại nhưng so với những người đồng lứa khác thì đã vượt qua rất xa."
"Xa?! Xa cái rắm! Ở đế đô này, không có quyền thì phải có tiền!"
Lục Kiến Minh nhíu mày, khó hiểu nhìn Hoàng Bằng: "Gần nhất ông bị làm sao vậy? Trước kia rõ ràng ông không phải người coi trọng tiền tài như vậy!" Trước đây Hoàng Bằng phát sóng trực tiếp chỉ vì yêu thích, sau đó kênh của bọn họ ngày càng lớn, ngày càng tốt hơn, Hoàng Bằng bắt đầu lạc lối, suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện làm sao để kiếm được nhiều tiền hơn.
"Ai nói thế? Trước đây tôi cũng yêu tiền mà! Không thảo luận chuyện này, tôi hỏi mấy người có làm hay là không?"
Lôi Hoành Triết có chút tức giận nói: "Làm cái gì mà làm, biết rõ khách sạn có quỷ mà còn vui vẻ chạy tới tặng mạng cho người ta, ông tưởng bọn tôi là mèo yêu có chín cái mạng chắc, chết rồi sẽ có mạng khác thế vào?"
Hoàng Bằng cười ha hả: "Ai nói chúng ta sẽ tới đó lúc có quỷ?"
"Hả?" Ba người cùng nghi hoặc nhìn qua: "Chẳng lẽ không phải?"
Hoàng Bằng nhếch môi: "Dĩ nhiên là không, tôi đâu có phải người ngu. Qua đó chẳng khác nào chờ người ta phát hiện thi thể nguội lạnh của chúng ta. Đại sư kia không phải đã nói sao, cậu ta sẽ đi bắt quỷ. Chờ đến khi cậu ta bắt hết rồi đi không phải được rồi à? Tuy hiệu quả không hấp dẫn bằng trực tiếp quay đại sư bắt quỷ, thế nhưng vẫn nhấc lên một đợt sóng lớn. Thế nào?"
Ý nghĩ này đáng giá suy tính một chút, dù sao thì quỷ cũng đã bị bắt, đến khi đó phát sóng trực tiếp thì đâu có chuyện gì, ngược lại càng làm người ái mộ kích thích hơn.
"Được, cứ làm vậy đi!" Lục Kiến Minh đáp ứng, ngay sau đó Lôi Hoành Triết cũng gật đầu biểu thị đồng ý, Âu Thi Văn nhìn hai bọn họ, lại nhìn dáng vẻ nắm chắc phần thắng của Hoàng Bằng, cuối cùng gật đầu, dù sao thì quỷ cũng bị bắt rồi, hẳn sẽ không có vấn đề!
Mà bên này, biết có một khách sạn hung tàn như vậy tồn tại, Tống Triết lập tức mua vé máy bay quyết định giải quyết ngay lập tức.
Quỷ bên trong không khó giải quyết, chỉ cần hóa giải oán khí, siêu độ một chút là được.
Cho nên cậu báo một tiếng với Tiêu Thiên, giao Tam Hoàng cho dì Vương, sau đó liền xuất phát.
Đêm đó, Tống Triết tới mục đích, xung quanh khách sạn vẫn còn giăng dây phong tỏa, cấm ra vào. Lúc này trời vẫn còn chưa tối nhưng nơi này đã không còn bao nhiêu người qua lại, mọi người đều vội vội vàng vàng, lúc đi ngang qua khách sạn này thì bước chân lại càng nhanh hơn không ít.
Thoạt nhìn vì biết chuyện ma quái ở nơi này nên không dám dừng lại nửa bước.
Thế nhưng cũng có nhóm người trẻ tuổi xem TV mộ danh tìm tới, tựa hồ muốn vào tìm hiểu.
Cư dân phụ cận nhìn đám người trẻ tuổi kia hệt như nhìn đứa ngốc, đang yên đang lành lại muốn đi tìm cái chết.
Tống Triết ở xa xa quan sát sắc trời, suy tính thời gian.
Một bác gái xách túi rác đi ngang qua người Tống Triết, nhìn cậu một cái rồi ngừng lại hỏi: "Chàng trai trẻ, không phải cậu cũng muốn vào đó thám hiểm lúc nửa đêm chứ?"
Tống Triết đeo một cái ba lô, bên trong đựng công cụ kiếm sống, thế nhưng thoạt nhìn cũng không khác mấy với nhóm thanh niên thiếu niên đeo ba lô xách trang bị kia.
Tống Triết cười nói: "Không phải ạ, con tới đây du lịch thôi, hôm nay vừa xem được tin tức, nghĩ tới mình cũng ở gần đó nên muốn tới xem một cái thôi."
Bác gái thở phào nhẹ nhõm nói: "Không phải thì tốt rồi, chuyện ma quái ở khách sạn này có từ rất lâu rồi, đám trẻ tuổi không biết trời cao đất dày kia cho là đùa giỡn nên chạy tới chơi. Bốn đứa nhỏ chết hôm qua cũng không biết là nhóm thứ mấy rồi nữa."
Tống Triết có chút kinh ngạc nhíu mày: "Trước kia cũng từng chết người ạ? Sao không thấy tin tức gì trên mạng cả?"
Bác gái cẩn thận liếc nhìn bốn phía, thấp giọng nói: "Trước đây sự tình không có huyên náo lớn như vậy, đều là chết đã rất lâu mới bị phát hiện. Theo như bác biết thì không dưới mười người chết ở đây rồi. Cho nên sau khi trời tối đen, người ở đây căn bản không có ai dám tới gần nơi này, rất sợ quỷ sẽ đi ra. Chàng trai à, trời sắp tối đen rồi, cậu mau đi đi!"
Lúc đang nói chuyện thì cảnh sát tuần tra tới, nhìn thấy nhóm thanh thiếu niên trẻ tuổi tụ tập ở bên ngoài khách sạn thì vội vàng chạy tới bảo rời đi, bọn họ là cảnh sát ở gần đây nên biết chuyện, chuyện chết người như vậy không phải bình thường.
"Đi mau đi mau, đừng có vây ở đây, không thấy dây phong tỏa à?"
"Đệt, cảnh sát tới rồi!"
...
Nhóm thanh niên trẻ bị cảnh sát xua đuổi một phen, cuối cùng không cam lòng rời đi, thế nhưng nhìn dáng vẻ thì Tống Triết biết bọn họ không phải người dễ dàng thỏa hiệp.
Biết rõ núi có hổ vẫn cứ chạy lên núi, này coi là hành động gì? Muốn chết?!
Thấy ánh mắt của cảnh sát rơi vào người mình, Tống Triết xốc vai đeo ba lô, nói tạm biệt với bác gái rồi tự nhiên rời đi. Cảnh sát thấy cậu không giống đám trẻ trước đó liền không để ý, tiếp tục tuần tra.
Mười hai giờ khuya, Tống Triết bày một trận pháp ở bên ngoài khách sạn ngăn cấm bất kỳ người nào tiến vào trong. Cậu sợ trong lúc mình bắt quỷ thì đám thanh thiếu niên không biết trời cao đất dày kia sẽ lén xông vào, vì thế chỉ đành bày trận pháp.
Bố trí trận pháp xong, Tống Triết thần không biết quỷ không hay lén vào khách sạn.
Vừa tiến vào trong, âm khí tàn sát bừa bãi, hắc khí quẩn quanh, đối với người bình thường mà nói nơi này chính là một cơn ác mộng, còn đối với Tống Triết lại chính là thiên đường nhân gian.
Cậu đi tới giữa đại sảnh bày hết đồ ra, mở một trận pháp, bùa chú xoay quanh trận pháp lúc sáng lúc tối, miệng Tống Triết lẩm bẩm, không bao lâu sau, ngày càng nhiều quỷ xuất hiện ở phòng khách.
Chúng nhìn thấy Tống Triết thì ánh mắt lóe sáng, giống như trước kia chậm rãi vây lấy cậu.
Giây tiếp theo bùa chú xâm nhập vào thân thể đám quỷ, không ngừng hút lấy oán khí âm khí của chúng, đám quỷ phát ra tiếng gào thét, âm phong nổi lên từng trận, tiếng gào khóc thảm thiết, đêm hôm khuya khoắt thế này thật sự có thể hù chết người.
"Thu!" Tống Triết lệnh một tiếng, những lá bùa hấp thu âm khí ào ào bay ra khỏi người đám quỷ, xoay quanh Tống Triết.
Tống Triết hấp thu âm khí xong rồi bấm pháp quyết, bày trận tập trung quỷ hồn lại một chỗ, bắt đầu siêu độ.
Cùng lúc đó ở bên ngoài khách sạn, đám thanh thiếu niên trẻ tuổi bị cánh sát đuổi đi trước đó thừa dịp trời tối trăng mờ muốn lén tiến vào khách sạn.
Đột nhiên ở lầu một khách sạn tựa hồ có ánh sáng như ẩn như hiện xuất hiện, ngay sau đó là tiếng quỷ gào thét, gió lạnh thổi quét làm bọn họ sợ hãi không thôi.
"Tui tui tui tui..... tui sợ quá, hay là thôi đi? Nơi này thật sự có quỷ a!"
"Sợ, sợ cái rắm, nếu chúng ta chụp được quỷ thì nhất định sẽ nổi tiếng."
"Tui đâu có cần danh tiếng làm gì, lỡ như cũng chết như nhóm streamer kia thì phải làm sao?"
"Cái đám nhát gan này, không muốn vào thì tôi đi một mình."
Kết quả, vài người trẻ tuổi run lẩy bẩy nhìn người kia kéo dây phong tỏa chui vào, sau đó bắt đầu đảo quanh khách sạn.
Đảo qua một vòng lại một vòng, phối hợp với tiếng kêu thê lương ở bên trong, bọn họ nhìn mà nổi da gà run lập cập.
"Ôi chao, mấy ông nói coi ổng đang làm gì vậy?"
"Sao không đi vào? Không lẽ ổng cũng sợ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.