Chương 230: Liên tiếp
Thính Thuyết Ngã Thị Hắc Sơn Lão Yêu
05/10/2020
Lôi Hoành Triết vô thức nuốt một ngụm nước bọt, không biết vì sao lại có cảm giác Lục Kiến Minh thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị cùng xa lạ.
"Mau chạy đi! Có quỷ!" Hoàng Bằng rốt cuộc cũng phản ứng được nắm chặt di động chạy vọt đi, lúc chạy ngang qua Lôi Hoàng Triết thì túm đối phương lôi đi.
Vẻ mặt Lôi Hoành Triết ngơ ngác chạy theo Hoàng Bằng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Quỷ? Quỷ gì?"
Hoàng Bằng sợ muốn chết, làm sao có thời gian giải thích chuyện vừa nãy, chỉ hổn hển nói: "Chạy, chạy mau!"
Hoàng Bằng muốn chạy xuống lầu một nhưng vừa tới chỗ cầu thang thì nhìn thấy Lục Kiến Minh ở dưới bậc thang xuống lầu một đang mỉm cười quỷ dị, Hoàng Bằng sợ tới run lẩy bẩy, lập tức chạy ngược lên lầu ba.
Lôi Hoành Triết đi theo phía sau tự nhiên cũng nhìn thấy Lục Kiến Minh trên cầu thang, trong lòng giật thót, kỳ quái, không phải vừa nãy Lục Kiến Minh ở phía sau lưng bọn họ à? Sao bây giờ lại còn chạy nhanh hơn bọn họ?
Giờ phút này nếu Lôi Hoành Triết còn không hiểu được chuyện này có cổ quái thì rõ ràng chính là kẻ ngu.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận hắn cũng lật đật chạy theo lên lầu ba.
Hoàng Bằng không biết đã đi nơi nào, trong hành lang không có bóng dáng, có thể đã lên lầu bốn.
Lôi Hoành Triết thở hồng hộc leo lên lầu bốn, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Bằng đang dựa trên vách tường thở dốc, Lôi Hoành Triết cực kỳ hoảng sợ tới gần: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Lục Kiến Minh lại biến thành quỷ rồi?"
Hoàng Bằng vỗ vỗ ngực, thiết bị phát sóng trên người không cánh mà bay, Lôi Hoàng Triết cũng không hỏi chúng đâu rồi, lúc này hắn rất sợ, buổi chiều Thi Văn nói mình thấy quỷ rõ ràng không phải nói dối mà là sự thật. Sớm biết vậy thì hắn nên giống như Thi Văn, có chết cũng không chịu tới đây.
Lôi Hoành Triết càng nghĩ lại càng giận, đấm mạnh một đấm vào tường.
Cùng lúc đó, người ái mộ xem phát sóng một lần nữa kinh động: "Lôi Hoành Triết, Lôi Hoành Triết, cái tên đó không phải Hoàng Bằng đâu, không phải Hoàng Bằng đâu, Hoàng bằng ở trong phòng chứa đồ lầu ba! Hoàng Bằng ở lầu ba!"
"Mau xem chat đi, mau xem chat đi a!"
"Tiêu, tiêu rồi, Lôi Hoành Triết nhất định là cái mạng thứ hai rồi, tiêu rồi tiêu rồi!"
"Đệttttttt! Có ai có số điện thoại của Lôi Hoành Triết không? Mau gọi đi a!"
...
Hoàng Bằng núp trong tủ treo quần áo, sợ tới mức sắc mặt hốt hoảng tái nhợt như quỷ, mồ hôi túa ra như mưa, nhịp tim đập thật nhanh, cứ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn thậm chí còn không dám lớn tiếng thở dốc, rất sợ dụ con quỷ kia tới.
Độ sáng màn hình cũng chỉnh tối lại, đảm bảo không để ánh sáng lọt ra ngoài, xem bình luận trên kênh phát sóng thì hắn đã biến con quỷ kia đang giả trang thành dáng vẻ mình để lừa gạt Lôi Hoành Triết.
Tay Hoàng Bằng run rẩy, cả người cũng không biết làm sao, tiền gì đó, danh tiếng gì đó, cái gì hắn cũng không muốn nữa, hắn chỉ muốn bình an về nhà mà thôi. Hắn không còn muốn danh tiếng gì nữa rồi!
Tiếng khóc nỉ non văng vẳng vọng tới, Hoàng Bằng vội vàng bụm kín miệng mình, cố không để âm thanh phát ra.
Âu Thi Văn lo lắng nhìn hai người, thấy Lôi Hoành Triết bị con quỷ kia giả thành Hoàng Bằng lừa, lòng cô nóng như lửa đốt, lập tức gọi điện nói Lôi Hoành Triết mau chạy đi.
Chỉ là vừa chạm vào nút gọi thì Lôi Hoành Triết đã chết rồi.
Hắn bị con quỷ kia dùng tay không vặn gãy cổ, Lôi Hoành Triết cứ vậy chết không nhắm mắt, cặp mắt mở trừng trừng thật to, sau đó từ trên vách tường mềm nhũn tuột xuống.
Đầu Lôi Hoành Triết vô lực rũ xuống, cặp mắt xám xịt sung huyết nhìn chằm chằm màn hình di động, làm đám ái mộ đang xem phát sóng kinh hãi la hét: "A a a a a! Lại chết rồi, lại chết nữa rồi! Đáng sợ quá!"
"Tôi không dám xem nữa, tôi không dám xem nữa đâu, ánh mắt anh ta đang trợn trừng nhìn chằm chằm tôi!"
"Đệt mợ! Tôi bị bệnh tim luôn rồi!"
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chỉ còn lại Hoàng Bằng thôi phải làm sao bây giờ? Sao đám cảnh sát kia vẫn còn chưa tới?"
....
Hoàng Bằng trốn trong tủ quần áo bụm chặt miệng, tầm mắt đang đối diện với ánh mắt xám tro đáng sợ của Lôi Hoành Triết, tim co thắt, đau không chịu nổi.
Chết, chết hết rồi, chỉ còn lại một mình hắn!
Tuyệt vọng cùng bất an phủ khắp toàn thân hắn, mỗi tế bào đều đang kêu gào cứu mạng.
Đúng lúc này bên ngoài phòng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, Hoàng Bằng bụm miệng, nín thở không để âm thanh phát ra. Trong lòng cũng không ngừng niệm Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ.
Người ái mộ xem phát sóng không biết con quỷ kia ở nơi nào, thế nhưng nhìn dáng vẻ Hoàng Bằng lúc này cũng thực lo lắng cho hắn.
Tiếng bước chân ngày càng xa hơn, Hoàng Bằng cho rằng con quỷ kia đã đi xa rồi, nó không phát hiện mình.
Hoàng Bằng thở dài một hơi, vừa thả lỏng một chút liền phát hiện toàn thân mình ướt đẫm, cả người ngồi co ro trong tủ quần áo, hai chân giống như nhũn ra, bò cũng không bò dậy nổi.
Đúng lúc này tủ quần áo đột nhiên bị mở ra, nam nhân cười híp mắt, độ cong bên khóe miệng không đổi: "Ồ, tìm được rồi!"
Kinh hoàng gần như nhấn chìm Hoàng Bằng, tim hắn siết chặt đến đau đớn hệt như đang chơi tàu lượn siêu tốc, thậm chí cổ họng cũng không thể phát ra nổi tiếng kêu cứu mạng.
"A a a a a a a!!!"
"A a a a a a a!!!"
"A a a a a a a!!!"
...
Màn hình phát sóng bị chữ a a a a của người ái mộ lấp kín, thật sự quá đáng sợ, lúc mọi người cho rằng Hoàng Bằng đã tránh được một kiếp, cao trào phim kinh dị lại bắt đầu rồi.
Hoàng Bằng bị bắt rồi!
"A a a a a a! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đáng sợ quá! Hắn cư nhiên giả mặt của Lôi Hoành Triết!"
"Con quỷ này có phải cố ý không? Vì sao nó cứ năm lần bảy lượt đổi mặt chứ?"
"Rốt cuộc có phải làm trò không vậy? Có hơi thái quá!"
"Lầu trên, ông có thể moi tim ra hay dùng tay không vặn gãy cổ người khác để làm trò được không?!"
"Tôi chỉ quan tâm là vì sao cảnh sát vẫn còn chưa tới? Sao vẫn còn chưa tới? Trời ơi trời ơi trời ơi!"
...
Lúc người ái mộ cho rằng Hoàng Bằng khó tránh được số kiếp thì màn hình đột nhiên xuất hiện một người nam nhân, mọi người đang sửng sốt thì nghe Hoàng Bằng cực kỳ mừng rỡ rống to một tiếng: "Đại sư, đại sư, đại sư, mau cứu tôi!"
Mọi người:??? Đại sư?
Bọn họ còn không kịp phản ứng đã nghe người được gọi là đại sư kia lạnh lùng nói: "Còn không mau tắt phát sóng trực tiếp!"
"Vâng vâng vâng!" Hoàng Bằng run lập cập, mồ hôi hệt như hạt đậu từ trên trán túa ra, chảy vào trong mắt chua xót, thế nhưng hắn căn bản không thèm để ý. Hắn chỉ biết, đại sư đã tới rồi, hắn được cứu rồi, hắn được cứu rồi!
"Chờ đã, đại sư kia là ai vậy?"
"Đừng a, đến đoạn nghịch chuyển rồi, sao có thể ngừng phát sóng chứ?"
"??? Cái này thật sự không phải là đang đóng phim à?"
...
Hoàng Bằng mặc kệ nhóm ái mộ kêu than, hắn căn bản không còn tâm tư đâu để quản, trực tiếp tắt phát sóng, lưng dựa vào tủ quần áo thở hồng hộc.
"Đại sư, tôi tắt rồi!"
Tống Triết lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói hai lời rút Hiên Viên Hạ Vũ kiếm đâm về phía ác quỷ.
Ác quỷ nhanh chóng lùi ra sau, nháy mắt khôi phục dáng dấp thật sự của mình, quần áo tả tơi, mùi hôi tanh tưởi, sát khí nồng nặc.
"Ác quỷ từ đâu tới, dám ở đây tùy ý giết người?"
Tống Triết trăm phần trăm xác định lúc mình tới giải quyết đám quỷ ở khách sạn hôm qua căn bản không phát hiện sự tồn tại của các quỷ này. Nhất định là nó chờ cậu đi rồi mới tới.
Ác quỷ nhe nanh, hai mắt âm lãnh không nói tiếng nào công kích Tống Triết.
Tống Triết nhanh chóng né tránh tiện tay tung bùa, cậu cắn ngón tay búng máu tươi ra bốn phía dính vào trên lá bùa, vây ác quỷ ở bên trong.
Ác quỷ điên cuồng vung tay đập bùa, mỗi khi lá bùa đụng vào người hắn liền nổ tung, phá hư âm thể của hắn.
Ác quỷ buồn bực không thôi, nó ngửa mặt lên trời gào to, cương khí quất thẳng tới chỗ Tống Triết, Tống Triết cười lạnh nâng Hiên Viên Hạ Vũ kiếm trong tay, chỉ chém một phát, cương khí đã bị chém tan nát.
Thân kiếm ẩn chưa sức mạnh mà ác quỷ căn bản không thể chống đỡ, kiếm khí bức người lưu lại vết thương trên âm thể của hắn.
"Mi không phải Lý đại sư bắt quỷ kia, mi là ai?" Ác quỷ thở hổn hển cảnh giác nhìn Tống Triết, chủ nhân của nó rõ ràng đã nói năng lực của Lý đại sư kia kém hơn nó.
Lý đại sư?! Tống Triết híp mắt, có vẻ con ác quỷ này được dùng để đối phó với Lý đại sư! Thật trùng hợp lại rơi vào tay cậu.
"Ta là ai? Rõ ràng, ta là người tiễn mi xuống địa ngục!"
Nói xong, Tống Triết bắt đầu đọc chú ngữ, đồng thời nhanh chóng bày trận, lấy Hiên Viên Hạ Vũ kiếm làm trung tâm để vẽ một vòng tròn lớn, bùa trong tay không ngừng bay ra giam cầm ác quỷ ở bên trong. Hiên Viên Hạ Vũ Kiếm phát ra tiếng ong ong, lóe sáng sáng ngời, Tống Triết nhanh chóng nhỏ máu, hô một tiếng: "Đi!"
Giây tiếp theo ác quỷ bị vây trong trận pháp không có chỗ nào để ẩn núp bị Hiên Viên Hạ Vũ Kiếm đâm xuyên, ánh sáng từ thân kiếm nhanh chóng khuếch tán, ác quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó âm hồn biến mất không còn tung tích.
Tống Triết thu hồi Hiên Viên Hạ Vũ kiếm, thân kiếm kêu khẽ, ánh sáng dần dần yếu đi rồi trở lại như bình thường.
Hoàng Bằng trồn trong tủ mở to mắt nhìn Tống Triết đại chiến ác quỷ, sau đó thực dễ dàng tiêu diệt nó, hắn lảo đảo bò ra, quỳ rạp trước mặt Tống Triết khóc ròng: "Đại sư, đại sư, cám ơn đại sư!"
Tống Triết mặt không biểu cảm đi ngang qua người hắn, đi xuống lầu hai cùng lầu ba siêu độ giúp Lục Kiến Minh cùng Lôi Hoành Triết đã chết oan.
Nửa đêm lúc Vu Huy Dịch gọi điện tới Tống Triết đang ngủ ngon, nghe Vu Huy Dịch khiếp sợ nói chuyện này, Tống Triết lập tức mở di động tìm kênh phát sóng trực tiếp. Sau khi nhìn thấy nội dung, Tống Triết liền nhịn không được mắng đám Hoàng Bằng tự tìm đường chết.
Ngoài ra thì cậu còn kinh ngạc một vấn đề khác, tại sao trong khách sạn vẫn còn quỷ? Hơn nữa thoạt nhìn còn không phải loại quỷ bình thường.
Thế nhưng tình huống khẩn cấp, không cho phép cậu nghĩ quá nhiều.
Đi máy bay khẳng định không kịp, Tống Triết chỉ có thể thử thuật thuấn di mà mình đọc thấy trong bách khoa toàn thư, nó có thể nhanh chóng di chuyển từ nơi này tới nơi khác, lúc ở nhà cậu chỉ thử qua phạm vi mấy trăm met, lần này xa như vậy, cậu cũng không biết có thể thành công hay không.
May mắn thần may mắn đứng về phía cậu.
Tiêu Thiên vốn muốn đi cùng, thế nhưng Tống Triết nói năng lực của cậu bây giờ chỉ sợ không đủ để thuấn di hai người, Tiêu Thiên không còn cách nào khác chỉ đành từ bỏ, lo lắng ở nhà chờ Tống Triết trở về.
[end 229]
"Mau chạy đi! Có quỷ!" Hoàng Bằng rốt cuộc cũng phản ứng được nắm chặt di động chạy vọt đi, lúc chạy ngang qua Lôi Hoàng Triết thì túm đối phương lôi đi.
Vẻ mặt Lôi Hoành Triết ngơ ngác chạy theo Hoàng Bằng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Quỷ? Quỷ gì?"
Hoàng Bằng sợ muốn chết, làm sao có thời gian giải thích chuyện vừa nãy, chỉ hổn hển nói: "Chạy, chạy mau!"
Hoàng Bằng muốn chạy xuống lầu một nhưng vừa tới chỗ cầu thang thì nhìn thấy Lục Kiến Minh ở dưới bậc thang xuống lầu một đang mỉm cười quỷ dị, Hoàng Bằng sợ tới run lẩy bẩy, lập tức chạy ngược lên lầu ba.
Lôi Hoành Triết đi theo phía sau tự nhiên cũng nhìn thấy Lục Kiến Minh trên cầu thang, trong lòng giật thót, kỳ quái, không phải vừa nãy Lục Kiến Minh ở phía sau lưng bọn họ à? Sao bây giờ lại còn chạy nhanh hơn bọn họ?
Giờ phút này nếu Lôi Hoành Triết còn không hiểu được chuyện này có cổ quái thì rõ ràng chính là kẻ ngu.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận hắn cũng lật đật chạy theo lên lầu ba.
Hoàng Bằng không biết đã đi nơi nào, trong hành lang không có bóng dáng, có thể đã lên lầu bốn.
Lôi Hoành Triết thở hồng hộc leo lên lầu bốn, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Bằng đang dựa trên vách tường thở dốc, Lôi Hoành Triết cực kỳ hoảng sợ tới gần: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Lục Kiến Minh lại biến thành quỷ rồi?"
Hoàng Bằng vỗ vỗ ngực, thiết bị phát sóng trên người không cánh mà bay, Lôi Hoàng Triết cũng không hỏi chúng đâu rồi, lúc này hắn rất sợ, buổi chiều Thi Văn nói mình thấy quỷ rõ ràng không phải nói dối mà là sự thật. Sớm biết vậy thì hắn nên giống như Thi Văn, có chết cũng không chịu tới đây.
Lôi Hoành Triết càng nghĩ lại càng giận, đấm mạnh một đấm vào tường.
Cùng lúc đó, người ái mộ xem phát sóng một lần nữa kinh động: "Lôi Hoành Triết, Lôi Hoành Triết, cái tên đó không phải Hoàng Bằng đâu, không phải Hoàng Bằng đâu, Hoàng bằng ở trong phòng chứa đồ lầu ba! Hoàng Bằng ở lầu ba!"
"Mau xem chat đi, mau xem chat đi a!"
"Tiêu, tiêu rồi, Lôi Hoành Triết nhất định là cái mạng thứ hai rồi, tiêu rồi tiêu rồi!"
"Đệttttttt! Có ai có số điện thoại của Lôi Hoành Triết không? Mau gọi đi a!"
...
Hoàng Bằng núp trong tủ treo quần áo, sợ tới mức sắc mặt hốt hoảng tái nhợt như quỷ, mồ hôi túa ra như mưa, nhịp tim đập thật nhanh, cứ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn thậm chí còn không dám lớn tiếng thở dốc, rất sợ dụ con quỷ kia tới.
Độ sáng màn hình cũng chỉnh tối lại, đảm bảo không để ánh sáng lọt ra ngoài, xem bình luận trên kênh phát sóng thì hắn đã biến con quỷ kia đang giả trang thành dáng vẻ mình để lừa gạt Lôi Hoành Triết.
Tay Hoàng Bằng run rẩy, cả người cũng không biết làm sao, tiền gì đó, danh tiếng gì đó, cái gì hắn cũng không muốn nữa, hắn chỉ muốn bình an về nhà mà thôi. Hắn không còn muốn danh tiếng gì nữa rồi!
Tiếng khóc nỉ non văng vẳng vọng tới, Hoàng Bằng vội vàng bụm kín miệng mình, cố không để âm thanh phát ra.
Âu Thi Văn lo lắng nhìn hai người, thấy Lôi Hoành Triết bị con quỷ kia giả thành Hoàng Bằng lừa, lòng cô nóng như lửa đốt, lập tức gọi điện nói Lôi Hoành Triết mau chạy đi.
Chỉ là vừa chạm vào nút gọi thì Lôi Hoành Triết đã chết rồi.
Hắn bị con quỷ kia dùng tay không vặn gãy cổ, Lôi Hoành Triết cứ vậy chết không nhắm mắt, cặp mắt mở trừng trừng thật to, sau đó từ trên vách tường mềm nhũn tuột xuống.
Đầu Lôi Hoành Triết vô lực rũ xuống, cặp mắt xám xịt sung huyết nhìn chằm chằm màn hình di động, làm đám ái mộ đang xem phát sóng kinh hãi la hét: "A a a a a! Lại chết rồi, lại chết nữa rồi! Đáng sợ quá!"
"Tôi không dám xem nữa, tôi không dám xem nữa đâu, ánh mắt anh ta đang trợn trừng nhìn chằm chằm tôi!"
"Đệt mợ! Tôi bị bệnh tim luôn rồi!"
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chỉ còn lại Hoàng Bằng thôi phải làm sao bây giờ? Sao đám cảnh sát kia vẫn còn chưa tới?"
....
Hoàng Bằng trốn trong tủ quần áo bụm chặt miệng, tầm mắt đang đối diện với ánh mắt xám tro đáng sợ của Lôi Hoành Triết, tim co thắt, đau không chịu nổi.
Chết, chết hết rồi, chỉ còn lại một mình hắn!
Tuyệt vọng cùng bất an phủ khắp toàn thân hắn, mỗi tế bào đều đang kêu gào cứu mạng.
Đúng lúc này bên ngoài phòng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, Hoàng Bằng bụm miệng, nín thở không để âm thanh phát ra. Trong lòng cũng không ngừng niệm Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ.
Người ái mộ xem phát sóng không biết con quỷ kia ở nơi nào, thế nhưng nhìn dáng vẻ Hoàng Bằng lúc này cũng thực lo lắng cho hắn.
Tiếng bước chân ngày càng xa hơn, Hoàng Bằng cho rằng con quỷ kia đã đi xa rồi, nó không phát hiện mình.
Hoàng Bằng thở dài một hơi, vừa thả lỏng một chút liền phát hiện toàn thân mình ướt đẫm, cả người ngồi co ro trong tủ quần áo, hai chân giống như nhũn ra, bò cũng không bò dậy nổi.
Đúng lúc này tủ quần áo đột nhiên bị mở ra, nam nhân cười híp mắt, độ cong bên khóe miệng không đổi: "Ồ, tìm được rồi!"
Kinh hoàng gần như nhấn chìm Hoàng Bằng, tim hắn siết chặt đến đau đớn hệt như đang chơi tàu lượn siêu tốc, thậm chí cổ họng cũng không thể phát ra nổi tiếng kêu cứu mạng.
"A a a a a a a!!!"
"A a a a a a a!!!"
"A a a a a a a!!!"
...
Màn hình phát sóng bị chữ a a a a của người ái mộ lấp kín, thật sự quá đáng sợ, lúc mọi người cho rằng Hoàng Bằng đã tránh được một kiếp, cao trào phim kinh dị lại bắt đầu rồi.
Hoàng Bằng bị bắt rồi!
"A a a a a a! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đáng sợ quá! Hắn cư nhiên giả mặt của Lôi Hoành Triết!"
"Con quỷ này có phải cố ý không? Vì sao nó cứ năm lần bảy lượt đổi mặt chứ?"
"Rốt cuộc có phải làm trò không vậy? Có hơi thái quá!"
"Lầu trên, ông có thể moi tim ra hay dùng tay không vặn gãy cổ người khác để làm trò được không?!"
"Tôi chỉ quan tâm là vì sao cảnh sát vẫn còn chưa tới? Sao vẫn còn chưa tới? Trời ơi trời ơi trời ơi!"
...
Lúc người ái mộ cho rằng Hoàng Bằng khó tránh được số kiếp thì màn hình đột nhiên xuất hiện một người nam nhân, mọi người đang sửng sốt thì nghe Hoàng Bằng cực kỳ mừng rỡ rống to một tiếng: "Đại sư, đại sư, đại sư, mau cứu tôi!"
Mọi người:??? Đại sư?
Bọn họ còn không kịp phản ứng đã nghe người được gọi là đại sư kia lạnh lùng nói: "Còn không mau tắt phát sóng trực tiếp!"
"Vâng vâng vâng!" Hoàng Bằng run lập cập, mồ hôi hệt như hạt đậu từ trên trán túa ra, chảy vào trong mắt chua xót, thế nhưng hắn căn bản không thèm để ý. Hắn chỉ biết, đại sư đã tới rồi, hắn được cứu rồi, hắn được cứu rồi!
"Chờ đã, đại sư kia là ai vậy?"
"Đừng a, đến đoạn nghịch chuyển rồi, sao có thể ngừng phát sóng chứ?"
"??? Cái này thật sự không phải là đang đóng phim à?"
...
Hoàng Bằng mặc kệ nhóm ái mộ kêu than, hắn căn bản không còn tâm tư đâu để quản, trực tiếp tắt phát sóng, lưng dựa vào tủ quần áo thở hồng hộc.
"Đại sư, tôi tắt rồi!"
Tống Triết lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói hai lời rút Hiên Viên Hạ Vũ kiếm đâm về phía ác quỷ.
Ác quỷ nhanh chóng lùi ra sau, nháy mắt khôi phục dáng dấp thật sự của mình, quần áo tả tơi, mùi hôi tanh tưởi, sát khí nồng nặc.
"Ác quỷ từ đâu tới, dám ở đây tùy ý giết người?"
Tống Triết trăm phần trăm xác định lúc mình tới giải quyết đám quỷ ở khách sạn hôm qua căn bản không phát hiện sự tồn tại của các quỷ này. Nhất định là nó chờ cậu đi rồi mới tới.
Ác quỷ nhe nanh, hai mắt âm lãnh không nói tiếng nào công kích Tống Triết.
Tống Triết nhanh chóng né tránh tiện tay tung bùa, cậu cắn ngón tay búng máu tươi ra bốn phía dính vào trên lá bùa, vây ác quỷ ở bên trong.
Ác quỷ điên cuồng vung tay đập bùa, mỗi khi lá bùa đụng vào người hắn liền nổ tung, phá hư âm thể của hắn.
Ác quỷ buồn bực không thôi, nó ngửa mặt lên trời gào to, cương khí quất thẳng tới chỗ Tống Triết, Tống Triết cười lạnh nâng Hiên Viên Hạ Vũ kiếm trong tay, chỉ chém một phát, cương khí đã bị chém tan nát.
Thân kiếm ẩn chưa sức mạnh mà ác quỷ căn bản không thể chống đỡ, kiếm khí bức người lưu lại vết thương trên âm thể của hắn.
"Mi không phải Lý đại sư bắt quỷ kia, mi là ai?" Ác quỷ thở hổn hển cảnh giác nhìn Tống Triết, chủ nhân của nó rõ ràng đã nói năng lực của Lý đại sư kia kém hơn nó.
Lý đại sư?! Tống Triết híp mắt, có vẻ con ác quỷ này được dùng để đối phó với Lý đại sư! Thật trùng hợp lại rơi vào tay cậu.
"Ta là ai? Rõ ràng, ta là người tiễn mi xuống địa ngục!"
Nói xong, Tống Triết bắt đầu đọc chú ngữ, đồng thời nhanh chóng bày trận, lấy Hiên Viên Hạ Vũ kiếm làm trung tâm để vẽ một vòng tròn lớn, bùa trong tay không ngừng bay ra giam cầm ác quỷ ở bên trong. Hiên Viên Hạ Vũ Kiếm phát ra tiếng ong ong, lóe sáng sáng ngời, Tống Triết nhanh chóng nhỏ máu, hô một tiếng: "Đi!"
Giây tiếp theo ác quỷ bị vây trong trận pháp không có chỗ nào để ẩn núp bị Hiên Viên Hạ Vũ Kiếm đâm xuyên, ánh sáng từ thân kiếm nhanh chóng khuếch tán, ác quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó âm hồn biến mất không còn tung tích.
Tống Triết thu hồi Hiên Viên Hạ Vũ kiếm, thân kiếm kêu khẽ, ánh sáng dần dần yếu đi rồi trở lại như bình thường.
Hoàng Bằng trồn trong tủ mở to mắt nhìn Tống Triết đại chiến ác quỷ, sau đó thực dễ dàng tiêu diệt nó, hắn lảo đảo bò ra, quỳ rạp trước mặt Tống Triết khóc ròng: "Đại sư, đại sư, cám ơn đại sư!"
Tống Triết mặt không biểu cảm đi ngang qua người hắn, đi xuống lầu hai cùng lầu ba siêu độ giúp Lục Kiến Minh cùng Lôi Hoành Triết đã chết oan.
Nửa đêm lúc Vu Huy Dịch gọi điện tới Tống Triết đang ngủ ngon, nghe Vu Huy Dịch khiếp sợ nói chuyện này, Tống Triết lập tức mở di động tìm kênh phát sóng trực tiếp. Sau khi nhìn thấy nội dung, Tống Triết liền nhịn không được mắng đám Hoàng Bằng tự tìm đường chết.
Ngoài ra thì cậu còn kinh ngạc một vấn đề khác, tại sao trong khách sạn vẫn còn quỷ? Hơn nữa thoạt nhìn còn không phải loại quỷ bình thường.
Thế nhưng tình huống khẩn cấp, không cho phép cậu nghĩ quá nhiều.
Đi máy bay khẳng định không kịp, Tống Triết chỉ có thể thử thuật thuấn di mà mình đọc thấy trong bách khoa toàn thư, nó có thể nhanh chóng di chuyển từ nơi này tới nơi khác, lúc ở nhà cậu chỉ thử qua phạm vi mấy trăm met, lần này xa như vậy, cậu cũng không biết có thể thành công hay không.
May mắn thần may mắn đứng về phía cậu.
Tiêu Thiên vốn muốn đi cùng, thế nhưng Tống Triết nói năng lực của cậu bây giờ chỉ sợ không đủ để thuấn di hai người, Tiêu Thiên không còn cách nào khác chỉ đành từ bỏ, lo lắng ở nhà chờ Tống Triết trở về.
[end 229]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.