Chương 2: Anh sẽ chiếu cố em
Tô Tâm Đường Tiểu Điềm Bính
23/11/2020
Dịch và edit: PUPANDA
Dịch Tranh Hoa nhìn dáng vẻ có chút ngờ nghệch của Trình Vân, khóe miệng nhịn không được dẫn ra một tia cười, lần nữa xoa tóc đen mềm mại kia: "Đi, lên xe thôi."
Lần thứ hai bị xoa đầu, Trình Vân có chút sững sờ, Lý Tuệ vào lúc cậu rời đi, nhắn nhủ với cậu, bảo cậu hiểu chuyện, bảo cậu học cách nhìn sắc mặt, đừng làm chuyện khiến Dịch Tranh Hoa không vui, cậu cũng tận lực không nói chuyện, sợ nói nhiều gây ra phản cảm, cũng sợ nói nhiều sai nhiều, không ngờ như vậy đều có thể bị nam nhân xoa đầu hai lần...loại cảm giác này có chút vi diệu.
Lương Uyên lái xe, y vừa lái xe vừa quan sát hai người ở băng sau trong kính chiếu hậu, y kỳ thực rất khó hiểu, ông chủ nhà mình sao đột nhiên kết hôn, còn kết hôn gấp rút như vậy, thậm chí cả hôn lễ đều không định tổ chức.
Tầm mắt của Lương Uyên làm Trình Vân có chút lúng túng, cũng có chút khẩn trương, cậu khẩn trương nhịn không được muốn rung chân, lại sợ để lại ấn tượng không tốt cho người khác, đành phải nhịn. Cậu điều chỉnh tư thế ngồi một tí, dùng tay chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ, để mình suy nghĩ chuyện khác, giả vờ không để ý ánh mắt phía trước
Trình Vân đang bắt đầu nghĩ lát nữa lúc ăn cơm nói gì, thì nghe thấy nam nhân bên cạnh nói, giọng nói không nghe ra vui giận: "Lương Uyên, tập trung lái xe."
Lương Uyên nghe thấy lời của ông chủ, biết ông chủ đây là cảnh cáo, bấy giờ mới thu lại tâm tư tìm tòi, chuyên tâm lái xe.
Trình Vân dùng dư quang lén nhìn Dịch Tranh Hoa bên cạnh, vừa vặn đụng ngay ánh mắt của anh, cậu đành phải cười cười, vờ như không có gì xoay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, bề ngoài ung dung, trong lòng lại sớm đã đánh lô tô.
Lời vừa nãy của anh là đang giải vây cho mình sao?
Lúc anh nhìn mình có chút đẹp trai a.
Ánh mắt đó....
Trình Vân nghĩ hồi liền nhịn không được bắt đầu nghĩ linh tinh, lúc cậu nghĩ đến nam nhân này đã là của mình, liền muốn cười, sau đó lại nghĩ đến sắp cùng ăn cơm, phải nghĩ coi nói gì mới có thể không lúng túng....
Chờ Trình Vân thoát khỏi tưởng tượng của bản thân, đã đến nơi.
Địa điểm ăn cơm được chọn là một hội sở tư nhân, nhìn đặc biệt cổ xưa, đèn lồng treo ở cửa bị gió thôi lay động, hai môn đồng đứng ở cửa mỉm cười đón tiếp khách đến.
Lương Uyên sau khi đưa hai người đến nơi, liền rời đi, y đi tìm một nơi ăn cơm, chờ hai người ăn xong lại đến đón người.
Trình Vân thấy Lương Uyên rời khỏi, tâm tình có chút phức tạp, cậu vốn tưởng là ba người cùng ăn cơm, bây giờ chỉ còn lại cậu với Dịch Tranh Hoa, cậu đã có thể tưởng tượng đến cảnh lúng túng lát nữa.
Phục vụ viên hiển nhiên là nhận biết Dịch Tranh Hoa, sai khi hỏi han, liền trực tiếp dẫn hai người đến phòng bao Dịch Tranh Hoa thường đi.
Chờ sau khi hai người đều ngồi xuống, phục vụ viên mỉm cười hỏi: "Dịch tiên sinh, món ăn vẫn giống trước sao?"
Dịch Tranh Hoa rơi ánh mắt trên người Trình Vân ở đối diện, "Chờ chút, Trình Vân, em muốn ăn gì? Thực đơn ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy."
Tên món ăn ở đây được khắc trên ống tre, xem như vật trang trí, treo trên tường.
Trong lòng Trình Vân có chút khẩn trương, nghe thấy câu hỏi của Dịch Tranh Hoa, mỉm cười nói: "Em...không kén ăn, ăn gì cũng được."
Dịch Tranh Hoa nhìn ra khẩn trương của Trình Vân, theo tư liệu của Trình Vân lúc đó mẹ đưa, gọi mấy món cậu thích.
Trình Vân có chút bất ngờ, cậu không ngờ Dịch Tranh Hoa lại biết sở thích của cậu, ngẩng đầu nhìn người đối diện, không ngờ lần nữa nhìn nhau, cậu đành phải tiếp tục cười cười, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt giữ cười mỉm là được.
Trình Vân là thật sự không kén ăn, ăn gì cũng được.
Sau khi phục vụ viên đi khỏi, trong phòng bao chỉ còn lại hai người họ.
Dịch Tranh Hoa châm ly trà cho Trình Vân, Trình Vân nho nhỏ nói cảm ơn.
Dịch Tranh Hoa đột nhiên cảm thấy rất thú vị, anh sau khi xem tư liệu của Trình Vân, đối với cậu kỳ thực đã có hiểu biết đại khái, trên tư liệu nói tính cách cậu rất tốt, hoạt bát cởi mở, rất giỏi giao tiếp, bạn bè cũng nhiều, đứa trẻ này ở trước mặt mình sao câu nệ như vậy, nói chuyện đều nhỏ tiếng.
Dịch Tranh Hoa cảm thấy, anh nên nói rõ với Trình Vân vài chuyện, tối thiểu hai người vì sao kết hôn, phải nói rõ.
Dịch Tranh Hoa không biết, đối với chuyện này, Trình Vân đã bổ não mấy vở kịch hào môn.
Dịch Tranh Hoa uống ngụm trà, dùng tay vuốt ly trà, nghĩ phải mở miệng thế nào tốt hơn.
Trình Vân ngồi đối diện, luôn quan sát Dịch Tranh Hoa, cậu muốn phá vỡ trầm mặc, lại không biết nên nói gì, nếu trực tiếp hỏi vì sao sẽ kết hôn với mình, hình như lại không lễ độ lắm...
"Trình Vân, chúng ta đã là vợ chồng." Dịch Tranh Hoa biết đứa nhỏ lúc đối mặt với anh khẩn trương, nghĩ một lát, cảm thấy vẫn là đơn giản nói thẳng tốt hơn. "Cho nên em không cần khẩn trương, anh sẽ không ăn em."
Dịch Tranh Hoa nói đùa, Trình Vân thật là bị chọc cười.
Đứa nhỏ cười rồi, Dịch Tranh Hoa cũng thả lỏng hơn nhiều, tuy đã lãnh giấy với Trình Vân, nhưng anh đã rất lâu không giao thiệp với người mười mấy tuổi, anh sợ nói lời quá mức, dọa đến đứa nhỏ, bởi vậy lúc anh nói chuyện mang theo thăm dò, cùng lúc đang quan sát Trình Vân.
Trình Vân cảm thấy Dịch Tranh Hoa cũng không khó tiếp cận như bên ngoài nói, đều có thể nói đùa với mình này, cậu cảm thấy có thể thử hỏi một tí anh vì sao kết hôn với mình.
Trình Vân hiện tại còn chưa biết xưng hô Dịch Tranh Hoa ra làm sao, nghĩ đến Lương Uyên gọi mình Trình tiên sinh, vậy mình gọi anh Dịch tiên sinh là được ha?
"Dịch....Dịch tiên sinh..." Trình Vân vốn nhìn đối phương, phát giác Dịch Tranh Hoa cũng đang nhìn cậu, từ từ lại cúi đầu xuống, nhìn ly trà, tiếng nói chuyện cũng không quá nhỏ nữa: "Anh vì sao sẽ...kết hôn với em..."
Trình Vân nói xong, ngẩng đầu nhìn Dịch Tranh Hoa, phát hiện đối phương vẫn đang nhìn cậu, lúc Dịch Tranh Hoa không cười, gương mặt đó vẫn làm người áp lực rất lớn, Trình Vân khẩn trương: "Cái đó, anh không muốn nói, cũng không sao...."
Dịch Tranh Hoa bị dáng vẻ của Trình Vân chọc cười, rót trà cho cậu, mỉm cười nói: "Chúng ta đã kết hôn, em có thể trực tiếp gọi tên anh."
Trình Vân uống ngụm trà, "Tranh Hoa?" Cậu gọi xong tự mình thấy chịu không nổi trước, còn không bằng Dịch tiên sinh.
Dịch Tranh Hoa thành công bị chọc cười lần nữa, đứa nhỏ gọi tên mình cũng thú vị, anh đáp một tiếng, "Ừ... về chúng ta vì sao kết hôn, anh vốn định nói rõ với em."
Trình Vân ưỡn ngực ngẩng đầu, để mình ngồi càng thêm nghiêm chỉnh, cùng lúc để mình lộ vẻ nghiêm túc hơn, không ngờ người đối diện đã cười trước.
"Mẹ anh khá là mê tín, tìm người bói một quẻ cho anh..." Dịch Tranh Hoa thực ra có chút không biết phải nói thế nào, đối với mẹ mình, anh nhiều hơn là đành chịu.
Trình Vân kinh ngạc, xem bói?!
"Người xem bói nói, nếu anh 32 tuổi không kết hôn, thì sẽ cô độc cả đời...." Dịch Tranh Hoa đành chịu cười cười, tiếp tục nói: "Mẹ anh nói, anh không thể sống cô độc, liền làm mai cho anh, bà nói bà đã chọn rất lâu mới chọn trúng em...."
Trình Vân nghe xong, đánh lô tô trong lòng căn bản không dừng được, như ngựa hoang thoát cương, xem bói? Lại là nguyên nhân này! Ân oán hào môn cậu bổ não đâu?! Toàn là giả sao?
"Thực ra, anh nên xin lỗi em, mẹ anh cứ thúc giục anh kết hôn, anh cũng dưới xung động, đã đáp ứng đề nghị của mẹ...em còn nhỏ, anh đã 32 rồi." Nghĩ đến chênh lệch tuổi tác của hai người, Dịch Tranh Hoa cảm thấy mình thật sự đã quá xung động: "Nếu không hôn nhân của chúng ta bảo trì 1 năm, sau 1 năm, nếu không muốn tiếp tục, chúng ta có thể lựa chọn ly hôn."
"1 năm này, anh sẽ chiếu cố em."
Dịch Tranh Hoa nhìn dáng vẻ có chút ngờ nghệch của Trình Vân, khóe miệng nhịn không được dẫn ra một tia cười, lần nữa xoa tóc đen mềm mại kia: "Đi, lên xe thôi."
Lần thứ hai bị xoa đầu, Trình Vân có chút sững sờ, Lý Tuệ vào lúc cậu rời đi, nhắn nhủ với cậu, bảo cậu hiểu chuyện, bảo cậu học cách nhìn sắc mặt, đừng làm chuyện khiến Dịch Tranh Hoa không vui, cậu cũng tận lực không nói chuyện, sợ nói nhiều gây ra phản cảm, cũng sợ nói nhiều sai nhiều, không ngờ như vậy đều có thể bị nam nhân xoa đầu hai lần...loại cảm giác này có chút vi diệu.
Lương Uyên lái xe, y vừa lái xe vừa quan sát hai người ở băng sau trong kính chiếu hậu, y kỳ thực rất khó hiểu, ông chủ nhà mình sao đột nhiên kết hôn, còn kết hôn gấp rút như vậy, thậm chí cả hôn lễ đều không định tổ chức.
Tầm mắt của Lương Uyên làm Trình Vân có chút lúng túng, cũng có chút khẩn trương, cậu khẩn trương nhịn không được muốn rung chân, lại sợ để lại ấn tượng không tốt cho người khác, đành phải nhịn. Cậu điều chỉnh tư thế ngồi một tí, dùng tay chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ, để mình suy nghĩ chuyện khác, giả vờ không để ý ánh mắt phía trước
Trình Vân đang bắt đầu nghĩ lát nữa lúc ăn cơm nói gì, thì nghe thấy nam nhân bên cạnh nói, giọng nói không nghe ra vui giận: "Lương Uyên, tập trung lái xe."
Lương Uyên nghe thấy lời của ông chủ, biết ông chủ đây là cảnh cáo, bấy giờ mới thu lại tâm tư tìm tòi, chuyên tâm lái xe.
Trình Vân dùng dư quang lén nhìn Dịch Tranh Hoa bên cạnh, vừa vặn đụng ngay ánh mắt của anh, cậu đành phải cười cười, vờ như không có gì xoay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, bề ngoài ung dung, trong lòng lại sớm đã đánh lô tô.
Lời vừa nãy của anh là đang giải vây cho mình sao?
Lúc anh nhìn mình có chút đẹp trai a.
Ánh mắt đó....
Trình Vân nghĩ hồi liền nhịn không được bắt đầu nghĩ linh tinh, lúc cậu nghĩ đến nam nhân này đã là của mình, liền muốn cười, sau đó lại nghĩ đến sắp cùng ăn cơm, phải nghĩ coi nói gì mới có thể không lúng túng....
Chờ Trình Vân thoát khỏi tưởng tượng của bản thân, đã đến nơi.
Địa điểm ăn cơm được chọn là một hội sở tư nhân, nhìn đặc biệt cổ xưa, đèn lồng treo ở cửa bị gió thôi lay động, hai môn đồng đứng ở cửa mỉm cười đón tiếp khách đến.
Lương Uyên sau khi đưa hai người đến nơi, liền rời đi, y đi tìm một nơi ăn cơm, chờ hai người ăn xong lại đến đón người.
Trình Vân thấy Lương Uyên rời khỏi, tâm tình có chút phức tạp, cậu vốn tưởng là ba người cùng ăn cơm, bây giờ chỉ còn lại cậu với Dịch Tranh Hoa, cậu đã có thể tưởng tượng đến cảnh lúng túng lát nữa.
Phục vụ viên hiển nhiên là nhận biết Dịch Tranh Hoa, sai khi hỏi han, liền trực tiếp dẫn hai người đến phòng bao Dịch Tranh Hoa thường đi.
Chờ sau khi hai người đều ngồi xuống, phục vụ viên mỉm cười hỏi: "Dịch tiên sinh, món ăn vẫn giống trước sao?"
Dịch Tranh Hoa rơi ánh mắt trên người Trình Vân ở đối diện, "Chờ chút, Trình Vân, em muốn ăn gì? Thực đơn ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy."
Tên món ăn ở đây được khắc trên ống tre, xem như vật trang trí, treo trên tường.
Trong lòng Trình Vân có chút khẩn trương, nghe thấy câu hỏi của Dịch Tranh Hoa, mỉm cười nói: "Em...không kén ăn, ăn gì cũng được."
Dịch Tranh Hoa nhìn ra khẩn trương của Trình Vân, theo tư liệu của Trình Vân lúc đó mẹ đưa, gọi mấy món cậu thích.
Trình Vân có chút bất ngờ, cậu không ngờ Dịch Tranh Hoa lại biết sở thích của cậu, ngẩng đầu nhìn người đối diện, không ngờ lần nữa nhìn nhau, cậu đành phải tiếp tục cười cười, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt giữ cười mỉm là được.
Trình Vân là thật sự không kén ăn, ăn gì cũng được.
Sau khi phục vụ viên đi khỏi, trong phòng bao chỉ còn lại hai người họ.
Dịch Tranh Hoa châm ly trà cho Trình Vân, Trình Vân nho nhỏ nói cảm ơn.
Dịch Tranh Hoa đột nhiên cảm thấy rất thú vị, anh sau khi xem tư liệu của Trình Vân, đối với cậu kỳ thực đã có hiểu biết đại khái, trên tư liệu nói tính cách cậu rất tốt, hoạt bát cởi mở, rất giỏi giao tiếp, bạn bè cũng nhiều, đứa trẻ này ở trước mặt mình sao câu nệ như vậy, nói chuyện đều nhỏ tiếng.
Dịch Tranh Hoa cảm thấy, anh nên nói rõ với Trình Vân vài chuyện, tối thiểu hai người vì sao kết hôn, phải nói rõ.
Dịch Tranh Hoa không biết, đối với chuyện này, Trình Vân đã bổ não mấy vở kịch hào môn.
Dịch Tranh Hoa uống ngụm trà, dùng tay vuốt ly trà, nghĩ phải mở miệng thế nào tốt hơn.
Trình Vân ngồi đối diện, luôn quan sát Dịch Tranh Hoa, cậu muốn phá vỡ trầm mặc, lại không biết nên nói gì, nếu trực tiếp hỏi vì sao sẽ kết hôn với mình, hình như lại không lễ độ lắm...
"Trình Vân, chúng ta đã là vợ chồng." Dịch Tranh Hoa biết đứa nhỏ lúc đối mặt với anh khẩn trương, nghĩ một lát, cảm thấy vẫn là đơn giản nói thẳng tốt hơn. "Cho nên em không cần khẩn trương, anh sẽ không ăn em."
Dịch Tranh Hoa nói đùa, Trình Vân thật là bị chọc cười.
Đứa nhỏ cười rồi, Dịch Tranh Hoa cũng thả lỏng hơn nhiều, tuy đã lãnh giấy với Trình Vân, nhưng anh đã rất lâu không giao thiệp với người mười mấy tuổi, anh sợ nói lời quá mức, dọa đến đứa nhỏ, bởi vậy lúc anh nói chuyện mang theo thăm dò, cùng lúc đang quan sát Trình Vân.
Trình Vân cảm thấy Dịch Tranh Hoa cũng không khó tiếp cận như bên ngoài nói, đều có thể nói đùa với mình này, cậu cảm thấy có thể thử hỏi một tí anh vì sao kết hôn với mình.
Trình Vân hiện tại còn chưa biết xưng hô Dịch Tranh Hoa ra làm sao, nghĩ đến Lương Uyên gọi mình Trình tiên sinh, vậy mình gọi anh Dịch tiên sinh là được ha?
"Dịch....Dịch tiên sinh..." Trình Vân vốn nhìn đối phương, phát giác Dịch Tranh Hoa cũng đang nhìn cậu, từ từ lại cúi đầu xuống, nhìn ly trà, tiếng nói chuyện cũng không quá nhỏ nữa: "Anh vì sao sẽ...kết hôn với em..."
Trình Vân nói xong, ngẩng đầu nhìn Dịch Tranh Hoa, phát hiện đối phương vẫn đang nhìn cậu, lúc Dịch Tranh Hoa không cười, gương mặt đó vẫn làm người áp lực rất lớn, Trình Vân khẩn trương: "Cái đó, anh không muốn nói, cũng không sao...."
Dịch Tranh Hoa bị dáng vẻ của Trình Vân chọc cười, rót trà cho cậu, mỉm cười nói: "Chúng ta đã kết hôn, em có thể trực tiếp gọi tên anh."
Trình Vân uống ngụm trà, "Tranh Hoa?" Cậu gọi xong tự mình thấy chịu không nổi trước, còn không bằng Dịch tiên sinh.
Dịch Tranh Hoa thành công bị chọc cười lần nữa, đứa nhỏ gọi tên mình cũng thú vị, anh đáp một tiếng, "Ừ... về chúng ta vì sao kết hôn, anh vốn định nói rõ với em."
Trình Vân ưỡn ngực ngẩng đầu, để mình ngồi càng thêm nghiêm chỉnh, cùng lúc để mình lộ vẻ nghiêm túc hơn, không ngờ người đối diện đã cười trước.
"Mẹ anh khá là mê tín, tìm người bói một quẻ cho anh..." Dịch Tranh Hoa thực ra có chút không biết phải nói thế nào, đối với mẹ mình, anh nhiều hơn là đành chịu.
Trình Vân kinh ngạc, xem bói?!
"Người xem bói nói, nếu anh 32 tuổi không kết hôn, thì sẽ cô độc cả đời...." Dịch Tranh Hoa đành chịu cười cười, tiếp tục nói: "Mẹ anh nói, anh không thể sống cô độc, liền làm mai cho anh, bà nói bà đã chọn rất lâu mới chọn trúng em...."
Trình Vân nghe xong, đánh lô tô trong lòng căn bản không dừng được, như ngựa hoang thoát cương, xem bói? Lại là nguyên nhân này! Ân oán hào môn cậu bổ não đâu?! Toàn là giả sao?
"Thực ra, anh nên xin lỗi em, mẹ anh cứ thúc giục anh kết hôn, anh cũng dưới xung động, đã đáp ứng đề nghị của mẹ...em còn nhỏ, anh đã 32 rồi." Nghĩ đến chênh lệch tuổi tác của hai người, Dịch Tranh Hoa cảm thấy mình thật sự đã quá xung động: "Nếu không hôn nhân của chúng ta bảo trì 1 năm, sau 1 năm, nếu không muốn tiếp tục, chúng ta có thể lựa chọn ly hôn."
"1 năm này, anh sẽ chiếu cố em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.