Tiên Sinh Hoàn Hảo Và Cô Nàng Tạm Được
Chương 23
Uyển Chi
25/07/2021
Vân Thư chưa bao giờ là một người mạnh mẽ. Dạo trước vì chuyện của Kẹo
Lạc mà sầu lo quá độ, đã vậy lại còn dính mưa. Vì thế nên trận bệnh này
đặc biệt nghiêm trọng.
Đau đầu, nhức họng, đau mắt, ù tai, cuối cùng ý thức cũng mơ mơ màng màng, nói chung là cả người vô cùng khó chịu. Chương Tư Niên cho cô uống rất nhiều đường đỏ với trà gừng, nhưng vào trong khoang miệng lại chẳng cảm nhận được tí vị ngọt ngào nào.
Sau khi uống thuốc hạ sốt lúc sáng, nhiệt độ có chút giảm nhẹ, đến chiều lại phát sốt. Cuối cùng đành phải gọi bác sĩ gia đình đến, dùng thuốc kháng sinh, treo bình.
Thuốc tiêu viêm được pha loãng với nước muối sinh lý, truyền vào mạch máu theo một ống nhựa mềm trong suốt.
Kẹo Lạc nằm trên giường, lông xù ra trông cứ như một quả bóng lớn vậy.
Đây là biện pháp mà Chương Tư Niên nghĩ ra. Vân Thư sốt tới mê mang đầu óc, nhưng cơ thể lại rất không thành thật, cứ lật tới lật lui lật trái lật phải, Chương Tư Niên vừa ra ngoài một tí, lúc trở về thì đã thấy tất cả chăn mền đều rơi xuống đất hết.
Chương Tư Niên để ý thấy Kẹo Lạc vẫn luôn nằm nhoài bên cạnh giường của Vân Thư, vì vậy anh lau sạch bàn chân nó rồi ôm nó lên giường, thay Vân Thư ép chăn.
Kẹo Lạc quả thật là một quả bông siêu to, chiếm rất nhiều diện tích giường, không chỉ có thể ép giường mà còn có thể ngăn cản Vân Thư lăn qua lăn lại khiến cho chăn mền bị hở — Chương Tư Niên gật gật đầu, vô cùng hài lòng khi tìm ra một công dụng mới của Kẹo Lạc.
Vân Thư bắt đầu truyền dịch, nước biển truyền vào khiến hai bàn tay lạnh buốt, thế là Kẹo Lạc lại có thêm một công dụng khác: làm ấm tay.
Đưa bàn tay lạnh ngắt của mình lên bộ lông mềm mại của Kẹo Lạc, trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp của nó.
Kẹo Lạc hôm nay vô cùng ngoan ngoãn không quấy rầy cô, yên lặng nằm lỳ trên giường. Thấy cô tỉnh dậy, nó liền dụi đầu vào trong tay Vân Thư.
Nhưng khi nhìn thấy cách tay đang cắm dịch truyền của Vân Thư định giơ lên, nó lại kêu lên một tiếng, kêu đến khi Vân Thư đổi sang tay khác nó mới dừng lại.
Đầu ngón tay của cô chạm vào lớp lông tơ mềm mại của Kẹo Lạc, cảm giác ngứa ngáy và ấm áp theo đầu ngón tay truyền vào trong trái tim cô.
Vân Thư bị sốt đến đầu óc đau nhức, lưng ướt đẫm mồ hôi, giờ phút này lại cảm thấy thực ra cũng không có khó chịu đến như vậy.
Sau khi truyền dịch xong, nhiệt độ cơ thể cuối cùng cũng giảm xuống một chút. Nửa đêm, Chương Tư Niên có dậy xem cô một lần, xác nhận cô không lên cơn sốt nữa, đang ngủ cùng Kẹo Lạc, rất an tĩnh. Vân Thư nằm co lại thành một quả bóng, đầu dựa vào Kẹo Lạc, phía sau lưng cả một khoảng lớn bị hở làm gió lùa vào.
Chương Tư Niên trở về phòng tìm một chiếc chăn nhỏ che kín khoảng trống lớn lộ ra phía sau vai của cô.
Sáng sớm hôm sau, anh đo nhiệt độ trên trán, vẫn còn sốt nhẹ.
“Bây giờ em tốt hơn nhiều rồi, không cần có người phải trông chừng nữa, thầy cứ đi làm đi.” Hôm qua Chương Tư Niên chiếu cố Vân Thư một ngày, cùng sống dưới một mái nhà lâu như vậy, cô biết rõ ràng công việc của Chương Tư Niên bận rộn đến nhường nào.
Chương Tư Niên cúi đầu khuấy bát thuốc cho cô: “Chút nữa trợ lý sẽ đem văn kiện tới sau.”
Mặc dù trên danh nghĩa là quan hệ vợ chồng bình đẳng, nhưng Vân Thư nhỏ hơn anh rất nhiều, tính tình lại trẻ con, anh tự nhận có nhiệm vụ phải chăm sóc tốt cho cô trong khoảng thời gian này.
“Uống thuốc đi.” Chương Tư Niên đem bát thuốc đã nguội đưa cho Vân Thư.
Vân Thư uống thuốc giống như Kẹo Lạc vậy, thè lưỡi ra, liếm liếm, phải nếm thử hương vị chén thuốc.
Hôm nay vị giác của cô đã hồi phục chút chút, vừa nếm thử liền nhanh chóng rụt đầu lưỡi lại, đau khổ nhìn chằm chằm bát thuốc này, giống như muốn nhìn xuyên qua đáy bát thuốc vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt như vậy, Chương Tư Niên trong lòng thầm cảm thấy buồn cười, thản nhiên nói: “Thuốc này nhất định phải uống hết.”
Vân Thư nhìn chằm chằm bát thuốc này, nuốt ngụm nước miếng, cuối cùng hơi ngửa đầu, dùng bộ dạng oai phong lẫm liệt, đem thuốc trong bát một hơi uống hết sạch.
“Ai da…” Uống xong, cô lè lưỡi, mặt nhăn thành một nắm, “đắng quá đi.”
Chương Tư Niên đưa cho cô một cái đệm nước: “Đợi chút nữa bác sĩ sẽ tới, nhớ để bác sĩ xem một chút, xem có cần truyền dịch thêm một ngày nữa hay không.”
Kết quả là sáng hôm đó cô lại tiếp tục truyền thêm một chai dịch khác, và cơn sốt cuối cùng cũng hạ xuống. Tuy nhiên cổ họng cô vẫn đau, ho liên tục.
Ngày thứ ba, Chương Tư Niên trở lại công việc bình thường, nhưng ở trên bếp có hầm bối mẫu Tứ Xuyên [1] chưng tuyết lê cho cô, vị giác của cô cơ bản đã hồi phục hoàn toàn, húp thử một thìa lập tức cảm thấy vị ngọt trào dâng trong khoang miệng.
[1] Bối mẫu Tứ Xuyên có vị đắng, tính hơi hàn, là vị thuốc chủ đạo trong nhiều bài thuốc đông y trừ ho. Bối mấu Tứ Xuyên hầm chung với lê là bài thuốc dân gian dùng để trị ho vô cùng hiệu quả.
Tuy hồi đầu uống cảm thấy vô cùng ngọt ngào, về sau uống nhiều quá, chỉ cần ngửi thấy vị ngọt trong không khí, cô thậm chí còn không muốn bước vào phòng bếp nửa bước.
May mắn thay, sau khi uống nó suốt một tuần, cơn ho cuối cùng cũng được chữa khỏi.
Chính thức gửi lời tạm biệt những bát canh ngọt ngào và chán ngấy này.
…
Vân Thư khỏi bệnh hoàn toàn, khôi phục tạng thái nhảy nhót tưng bừng hàng ngày. Nhưng trong nhà còn một bệnh nhân khác nữa, tình trạng cũng không coi là tốt.
Sắp đến sinh nhật lần thứ mười một của Kẹo Lạc. Những năm trước Vân Thư nhất định sẽ rất nhiệt tình đặt bánh gato, và chuẩn bị quà cho nó. Nhưng năm nay làm thế nào cô cũng không thể vui được.
Trạng thái tinh thần của Kẹo Lạc càng ngày càng kém, càng ngày càng không muốn đi ra ngoài.
Vân Thư định mang theo nó ra ngoài đi tản bộ, chưa đi được hai bước, nó liền ghé vào bên chân cô nũng nịu muốn về.
Hoạt động tình nguyện duy nhất của nó chính là mỗi khi Vân Thư đi ra ngoài, nó đều chậm rãi đi đến trước cửa, nằm lỳ ở đó, dùng đôi mắt đã bắt đầu mờ đục cố chấp nhìn chằm chằm cánh cửa. Nếu Vân Thư không quay lại, cho dù Chương Tư Niên dỗ dành thế nào cũng không trở về ăn cơm hoặc là đi ngủ.
Vì lý do này, Chương Tư Niên đã đặt thêm một cái thảm trước cửa ra vào để cho nó nằm ở đấy.
Gần tới ngày sinh nhật, Vân Thư định đặt một cái bánh sinh nhật cho thú cưng tại tiệm bánh lần trước. Chủ tiệm bảo Vân Thư gửi cho anh ta một tấm ảnh chụp thú cưng để làm những chiếc bánh quy thơm ngon hình chú chó nhỏ.
Vân Thư mở điện thoại di động, nhấn vào một album ảnh có tên là “Mây nhỏ và Kẹo Lạc”, cô lật xem từng cái từng cái một, từ bức ảnh tự sướng đầy bọt biển của một người và một chó khi cô đang tắm cho Kẹo Lạc, cho đến bức ảnh dưới ánh hoàng hôn, Kẹo Lạc vui vẻ chạy về phía cô, cô dang hai tay chuẩn bị đón lấy nó, rồi đến những tấm ảnh chụp ở nhà cũ, hồi nó được đưa về nhà cô, Kẹo Lạc chỉ mới là một chú chó nhỏ, khi ngủ, cái bụng mềm mại của nó lộ ra, bốn cái chân ngắn ngủi rúc vào một chỗ, đáng yêu hết sức.
Mãi cho đến khi chủ cửa hàng thấy cô đã lâu không phản hỏi, nhắn tin thúc giục, âm thanh nhắc nhở vang lên, Vân Thư mới lấy lại tinh thần, dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt đang chảy trên gương mặt, rồi chọn lấy một tấm hình mà trong đó Kẹo Lạc hạnh phúc và vui vẻ nhất gửi qua.
Ngày sinh nhật. Trạng thái của Kẹo Lạc hôm nay tốt bất ngờ.
Khi Vân Thư vừa tỉnh dậy, đập vào mắt cô là hình ảnh Kẹo Lạc đang ngồi chồm hổm bên cạnh giường, đôi mắt màu nâu ngập tràn ánh sáng. Dạo này tinh thần nó vẫn luôn không tốt, bình thường đều là mệt mỏi nằm cạnh giường Vân Thư.
Thấy cô đứng dậy, Kẹo Lạc đi tới bên chân cô, cọ qua cọ lại.
Sáng sớm thấy nó trạng thái tốt, tậm trạng của Vân Thư cũng xán lạn hẳn lên, cô đưa tay xoa xoa cái đầu xù của nó: “Sáng sớm đã đến lấy quà sinh nhật nha.”
Nói rồi cô đứng dậy, từ ngăn tủ lấy ra một hộp quà được gói rất đẹp mắt, bên trên có thắt một cái nơ thật xinh.
Ngay trước mặt Kẹo Lạc, từng chút từng chút đem giấy gói quà bóc ra, mở hộp và đặt trước mặt Kẹo Lạc.
Trong hộp nhung là chiếc vòng cổ định chế riêng mà Vân Thư đã đặt làm hồi trước.
Kẹo Lạc dùng miệng ngậm nó lên.
Vân Thư mỉm cười, đưa tay tiếp nhận, đem cái vòng thắt lên trên cổ nó.
Phần lông trên cổ của Kẹo Lạc không còn trắng như trước mà có màu vàng nhạt.
Vân Thư vẫn ngồi xổm xuống, ôm lấy nó cổ, khích lệ nói: “Kẹo Lạc nhà chúng ta sao lại đẹp thế này cơ chứ!!”
Sức khỏe Kẹo Lạc đã không còn được như trước, cả ngày đều mệt mỏi, chán nản. Năm nay Vân Thư đặc biệt vì nó mà đặt một bộ tây trang màu nâu sẫm, nó hết cọ cọ chân cô lại cọ sang chân Chương Tư Niên, đến lúc mệt rồi thì nằm sấp bên cạnh chân Vân Thư.
Bộ quần áo đã được Vân Thư đặt làm riêng cách đây hai tuần, nhưng hôm nay mặc lại có vẻ hơi rộng một chút.
Sáu giờ tối, chiếc bánh sinh nhật cho thú cưng đúng giờ đưa tới.
Chương Tư Niên dịch chuyển bàn cà phê ra chỗ khác để tạo một khoảng trống lớn, co chân lại, lấy cái bánh sinh nhật ra, đặt dưới đất.
Bánh sinh nhật có hình dạng giống như một cái xương. Những chú chó con, nơ con bươm, ngôi sao, bóng bay và các loại bánh quy có hình dáng khác nhau được cắm đầy trên đấy, và những chiếc bánh quy có hình dạng giống hình Kẹo Lạc được đặt ở chính giữa cái bánh.
Vân Thư một hai đòi nhất định phải đội cho Kẹo Lạc cái mũ sinh nhật hình nón sáng bóng có in hình những ngôi sao, tiếng cười như chuông bạc và tiếng chó kêu khe khẽ hòa vào với nhau, sự vui vẻ lan tỏa khắp không khí.
Anh cắm cây nến hình số 11 lên trên bánh gato: “Có muốn thắp nến ngay bây giờ không?”
“Đợi chút đã.” Vân Thư nhanh chóng đem chiếc mũ sinh nhật trên đầu Kẹo Lạc chỉnh ngay ngắn lại, rồi dẫn Kẹo Lạc đến trước bánh gatô, ngồi xếp bằng bên cạnh cô.
Chương Tư Niên thấy sàn nhà lạnh lẽo, đứng dậy cầm hai cái đệm, một cái cho Vân Thư, một cái cho anh. Anh chưa bao giờ ngồi trên sàn như thế này, lúc ngồi xuống động tác có chút mất tự nhiên.
Sau đó Vân Thư thắp nến.
“Được rồi, đừng lộn xộn nữa, để chị hát chúc mừng sinh nhật em.” Vân Thư vuốt vuốt cằm Kẹo Lạc.
Kẹo Lạc ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh cô.
Vân Thư ngồi trước bánh kem bắt đầu hát bài hát chúc mừng sinh nhật, vẻ mặt cô vô cùng chăm chú. Từ góc độ của Chương Tư Niên, đáy mắt cô tích tụ hơi nước, dưới ánh nến giọt nước ấy bỗng lóe lên.
Chương Tư Niên chần chừ giây lát, rốt cuộc cũng đưa tay vỗ theo nhịp.
Kẹo Lạc nằm trước mặt bánh gato, con ngươi màu nâu nhìn chằm chằm những ngọn nến trên bánh, miệng cũng phối hợp kêu gâu gâu.
Sau khi Vân Thư hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật, cô thay Kẹo Lạc thổi nến.
Sau đó lấy những chiếc bánh quy nhỏ với nhiều hình dạng khác nhau cắm trên đó, để sang một bên và bắt đầu cắt bánh.
Cô cắt cho nó một miếng bánh nhỏ, trộn với một ít sữa dê, rồi đưa lên miệng Kẹo Lạc.
Khả năng tiêu hóa của nó không tốt, không thể ăn một lúc quá nhiều.
Bánh gato của Vân Thư chỉ lớn hơn bàn tay một chút, cắt ra một miếng nhỏ, vẫn còn thừa lại khá nhiều.
Vân Thư mắt nhìn Chương Tư Niên đang ngồi đối diện, hỏi: “Thầy… Thầy ăn không?”
Chương Tư Niên ngạc nhiên: “Tôi tưởng bánh này dành cho thú cưng.”
“Cái này người cũng có thể ăn được, đúng rồi, ruột bánh được làm từ khoai lang tím, có thêm ức gà, cá ngừ và cà rốt. Chỉ là không có gia vị như đường hay muối thôi.”
“Em chỉ tiện hỏi thế thôi, thầy không cần miễn cưỡng ăn đâu.”Vân Thư vội bổ sung thêm.
“Vậy thì chia cho tôi một nửa.”
Vân Thư chia miếng nhỏ còn lại thành hai nửa, một nửa đặt vào trong đĩa Chương Tư Niên, nửa còn lại đặt vào trong đĩa của mình.
Chương Tư Niên nếm thử một miếng, nó thực sự không có mùi vị gì, nhưng nguyên liệu đều là những đồ ăn bình thường, không tính là khó ăn, cũng không được tính là ăn ngon.
Hai người cùng nhau bồi Kẹo Lạc ăn bánh gato.
Kẹo Lạc hiếm khi đem đĩa liếm sạch sẽ. Vân Thư cười tủm tỉm dọn dẹp tàn cuộc, để Chương Tư Niên ôm đậu phộng đường lên tầng đi ngủ.
Ngay khi Chương Tư Niên duỗi tay, Kẹo Lạc liền lập tức dang hai chân trước ra.
Đối với một chú chó lớn tuổi, việc tự leo các bậc cầu thang vô tình tạo cho xương khớp một gánh nặng không hề nhỏ.
Trước đây không xảy ra chuyện gì nên Vân Thư cũng không có để tâm đến vấn đề này. Mãi cho đến ngày hôm trước, Kẹo Lạc lề mà lề mề đi xuống tầng, cuối cùng chân không vững, lăn xuống dưới.
Cũng may lúc đó chỉ còn mấy bậc cầu thang nên không có tạo thành tổn thương gì cho nó.
Nhưng từ đó Vân Thư thần hồn nát thần tính, sau khi hỏi ý kiến của bác sĩ thú y, cũng không dám để nó tự leo cầu thang nữa.
Bởi vậy, ngoại trừ việc nấu cơm cho Kẹo Lạc, Chương Tư Niên lại có thêm một công việc là — ôm Kẹo Lạc lên xuống cầu thang.
Tinh thần Kẹo Lạc hôm nay vô cùng tốt, khi trở về phòng còn náo loạn với Vân Thư một lúc lâu rồi nằm xuống chiếc đệm êm ái đặt bên cạnh giường Vân Thư của mình mà ngủ thiếp đi.
Vân Thư chui vào trong chăn, đưa tay ra xoa xoa đầu nó, tắt đèn đầu giường rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
…
Sáng sớm hôm sau, Chương Tư Niên chuẩn bị bữa sáng như thường lệ, thức ăn của Kẹo Lạc đã làm xong, nhưng không thấy Vân Thư đi xuống.
Chương Tư Niên vừa lên đến đầu cầu thang, anh liền nghe thấy tiếng khóc của Vân Thư loáng thoáng truyền từ trong phòng tới.
“Vân Thư.” Anh gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại. Anh có chút lo lắng đẩy cửa vào.
Vừa vào cửa liền thấy Vân Thư quỳ gối ở đệm bên cạnh giường khẽ khóc nức nở, ôm đầu Kẹo Lạc vào lòng, Kẹo Lạc nhắm mắt, cũng không đáp lại cái ôm của cô.
Đầu óc minh mẫn mọi lúc mọi nơi của Chương Tư Niên bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Anh thở dài, ngồi quỳ chân bên cạnh Vân Thư, đắn đo thật lâu nhưng không nói được lời nói.
Đối mặt với sự sống và cái chết, mọi lời nói đều trở nên vô ích.
Anh đưa tay vuốt ve bờ vai đang run rẩy của Vân Thư, im lặng an ủi.
Cảm nhận được động tác của anh, Vân Thư ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc, nước mắt không tự chủ được tuôn rơi, cả người run lên không ngừng.
Chương Tư Niên ôm cô gái nhỏ đang khóc trước mặt anh vào lòng và vuốt ve tấm lưng đang không ngừng run rẩy của cô hết lần này đến lần khác.
Vân Thư vùi mặt vào trong ngực anh, cố đè nén tiếng khóc lại, nhưng nước mắt cô cứ tuôn rơi, thẫm đẫm một mảng áo của Chương Tư Niên.
Đau đầu, nhức họng, đau mắt, ù tai, cuối cùng ý thức cũng mơ mơ màng màng, nói chung là cả người vô cùng khó chịu. Chương Tư Niên cho cô uống rất nhiều đường đỏ với trà gừng, nhưng vào trong khoang miệng lại chẳng cảm nhận được tí vị ngọt ngào nào.
Sau khi uống thuốc hạ sốt lúc sáng, nhiệt độ có chút giảm nhẹ, đến chiều lại phát sốt. Cuối cùng đành phải gọi bác sĩ gia đình đến, dùng thuốc kháng sinh, treo bình.
Thuốc tiêu viêm được pha loãng với nước muối sinh lý, truyền vào mạch máu theo một ống nhựa mềm trong suốt.
Kẹo Lạc nằm trên giường, lông xù ra trông cứ như một quả bóng lớn vậy.
Đây là biện pháp mà Chương Tư Niên nghĩ ra. Vân Thư sốt tới mê mang đầu óc, nhưng cơ thể lại rất không thành thật, cứ lật tới lật lui lật trái lật phải, Chương Tư Niên vừa ra ngoài một tí, lúc trở về thì đã thấy tất cả chăn mền đều rơi xuống đất hết.
Chương Tư Niên để ý thấy Kẹo Lạc vẫn luôn nằm nhoài bên cạnh giường của Vân Thư, vì vậy anh lau sạch bàn chân nó rồi ôm nó lên giường, thay Vân Thư ép chăn.
Kẹo Lạc quả thật là một quả bông siêu to, chiếm rất nhiều diện tích giường, không chỉ có thể ép giường mà còn có thể ngăn cản Vân Thư lăn qua lăn lại khiến cho chăn mền bị hở — Chương Tư Niên gật gật đầu, vô cùng hài lòng khi tìm ra một công dụng mới của Kẹo Lạc.
Vân Thư bắt đầu truyền dịch, nước biển truyền vào khiến hai bàn tay lạnh buốt, thế là Kẹo Lạc lại có thêm một công dụng khác: làm ấm tay.
Đưa bàn tay lạnh ngắt của mình lên bộ lông mềm mại của Kẹo Lạc, trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp của nó.
Kẹo Lạc hôm nay vô cùng ngoan ngoãn không quấy rầy cô, yên lặng nằm lỳ trên giường. Thấy cô tỉnh dậy, nó liền dụi đầu vào trong tay Vân Thư.
Nhưng khi nhìn thấy cách tay đang cắm dịch truyền của Vân Thư định giơ lên, nó lại kêu lên một tiếng, kêu đến khi Vân Thư đổi sang tay khác nó mới dừng lại.
Đầu ngón tay của cô chạm vào lớp lông tơ mềm mại của Kẹo Lạc, cảm giác ngứa ngáy và ấm áp theo đầu ngón tay truyền vào trong trái tim cô.
Vân Thư bị sốt đến đầu óc đau nhức, lưng ướt đẫm mồ hôi, giờ phút này lại cảm thấy thực ra cũng không có khó chịu đến như vậy.
Sau khi truyền dịch xong, nhiệt độ cơ thể cuối cùng cũng giảm xuống một chút. Nửa đêm, Chương Tư Niên có dậy xem cô một lần, xác nhận cô không lên cơn sốt nữa, đang ngủ cùng Kẹo Lạc, rất an tĩnh. Vân Thư nằm co lại thành một quả bóng, đầu dựa vào Kẹo Lạc, phía sau lưng cả một khoảng lớn bị hở làm gió lùa vào.
Chương Tư Niên trở về phòng tìm một chiếc chăn nhỏ che kín khoảng trống lớn lộ ra phía sau vai của cô.
Sáng sớm hôm sau, anh đo nhiệt độ trên trán, vẫn còn sốt nhẹ.
“Bây giờ em tốt hơn nhiều rồi, không cần có người phải trông chừng nữa, thầy cứ đi làm đi.” Hôm qua Chương Tư Niên chiếu cố Vân Thư một ngày, cùng sống dưới một mái nhà lâu như vậy, cô biết rõ ràng công việc của Chương Tư Niên bận rộn đến nhường nào.
Chương Tư Niên cúi đầu khuấy bát thuốc cho cô: “Chút nữa trợ lý sẽ đem văn kiện tới sau.”
Mặc dù trên danh nghĩa là quan hệ vợ chồng bình đẳng, nhưng Vân Thư nhỏ hơn anh rất nhiều, tính tình lại trẻ con, anh tự nhận có nhiệm vụ phải chăm sóc tốt cho cô trong khoảng thời gian này.
“Uống thuốc đi.” Chương Tư Niên đem bát thuốc đã nguội đưa cho Vân Thư.
Vân Thư uống thuốc giống như Kẹo Lạc vậy, thè lưỡi ra, liếm liếm, phải nếm thử hương vị chén thuốc.
Hôm nay vị giác của cô đã hồi phục chút chút, vừa nếm thử liền nhanh chóng rụt đầu lưỡi lại, đau khổ nhìn chằm chằm bát thuốc này, giống như muốn nhìn xuyên qua đáy bát thuốc vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt như vậy, Chương Tư Niên trong lòng thầm cảm thấy buồn cười, thản nhiên nói: “Thuốc này nhất định phải uống hết.”
Vân Thư nhìn chằm chằm bát thuốc này, nuốt ngụm nước miếng, cuối cùng hơi ngửa đầu, dùng bộ dạng oai phong lẫm liệt, đem thuốc trong bát một hơi uống hết sạch.
“Ai da…” Uống xong, cô lè lưỡi, mặt nhăn thành một nắm, “đắng quá đi.”
Chương Tư Niên đưa cho cô một cái đệm nước: “Đợi chút nữa bác sĩ sẽ tới, nhớ để bác sĩ xem một chút, xem có cần truyền dịch thêm một ngày nữa hay không.”
Kết quả là sáng hôm đó cô lại tiếp tục truyền thêm một chai dịch khác, và cơn sốt cuối cùng cũng hạ xuống. Tuy nhiên cổ họng cô vẫn đau, ho liên tục.
Ngày thứ ba, Chương Tư Niên trở lại công việc bình thường, nhưng ở trên bếp có hầm bối mẫu Tứ Xuyên [1] chưng tuyết lê cho cô, vị giác của cô cơ bản đã hồi phục hoàn toàn, húp thử một thìa lập tức cảm thấy vị ngọt trào dâng trong khoang miệng.
[1] Bối mẫu Tứ Xuyên có vị đắng, tính hơi hàn, là vị thuốc chủ đạo trong nhiều bài thuốc đông y trừ ho. Bối mấu Tứ Xuyên hầm chung với lê là bài thuốc dân gian dùng để trị ho vô cùng hiệu quả.
Tuy hồi đầu uống cảm thấy vô cùng ngọt ngào, về sau uống nhiều quá, chỉ cần ngửi thấy vị ngọt trong không khí, cô thậm chí còn không muốn bước vào phòng bếp nửa bước.
May mắn thay, sau khi uống nó suốt một tuần, cơn ho cuối cùng cũng được chữa khỏi.
Chính thức gửi lời tạm biệt những bát canh ngọt ngào và chán ngấy này.
…
Vân Thư khỏi bệnh hoàn toàn, khôi phục tạng thái nhảy nhót tưng bừng hàng ngày. Nhưng trong nhà còn một bệnh nhân khác nữa, tình trạng cũng không coi là tốt.
Sắp đến sinh nhật lần thứ mười một của Kẹo Lạc. Những năm trước Vân Thư nhất định sẽ rất nhiệt tình đặt bánh gato, và chuẩn bị quà cho nó. Nhưng năm nay làm thế nào cô cũng không thể vui được.
Trạng thái tinh thần của Kẹo Lạc càng ngày càng kém, càng ngày càng không muốn đi ra ngoài.
Vân Thư định mang theo nó ra ngoài đi tản bộ, chưa đi được hai bước, nó liền ghé vào bên chân cô nũng nịu muốn về.
Hoạt động tình nguyện duy nhất của nó chính là mỗi khi Vân Thư đi ra ngoài, nó đều chậm rãi đi đến trước cửa, nằm lỳ ở đó, dùng đôi mắt đã bắt đầu mờ đục cố chấp nhìn chằm chằm cánh cửa. Nếu Vân Thư không quay lại, cho dù Chương Tư Niên dỗ dành thế nào cũng không trở về ăn cơm hoặc là đi ngủ.
Vì lý do này, Chương Tư Niên đã đặt thêm một cái thảm trước cửa ra vào để cho nó nằm ở đấy.
Gần tới ngày sinh nhật, Vân Thư định đặt một cái bánh sinh nhật cho thú cưng tại tiệm bánh lần trước. Chủ tiệm bảo Vân Thư gửi cho anh ta một tấm ảnh chụp thú cưng để làm những chiếc bánh quy thơm ngon hình chú chó nhỏ.
Vân Thư mở điện thoại di động, nhấn vào một album ảnh có tên là “Mây nhỏ và Kẹo Lạc”, cô lật xem từng cái từng cái một, từ bức ảnh tự sướng đầy bọt biển của một người và một chó khi cô đang tắm cho Kẹo Lạc, cho đến bức ảnh dưới ánh hoàng hôn, Kẹo Lạc vui vẻ chạy về phía cô, cô dang hai tay chuẩn bị đón lấy nó, rồi đến những tấm ảnh chụp ở nhà cũ, hồi nó được đưa về nhà cô, Kẹo Lạc chỉ mới là một chú chó nhỏ, khi ngủ, cái bụng mềm mại của nó lộ ra, bốn cái chân ngắn ngủi rúc vào một chỗ, đáng yêu hết sức.
Mãi cho đến khi chủ cửa hàng thấy cô đã lâu không phản hỏi, nhắn tin thúc giục, âm thanh nhắc nhở vang lên, Vân Thư mới lấy lại tinh thần, dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt đang chảy trên gương mặt, rồi chọn lấy một tấm hình mà trong đó Kẹo Lạc hạnh phúc và vui vẻ nhất gửi qua.
Ngày sinh nhật. Trạng thái của Kẹo Lạc hôm nay tốt bất ngờ.
Khi Vân Thư vừa tỉnh dậy, đập vào mắt cô là hình ảnh Kẹo Lạc đang ngồi chồm hổm bên cạnh giường, đôi mắt màu nâu ngập tràn ánh sáng. Dạo này tinh thần nó vẫn luôn không tốt, bình thường đều là mệt mỏi nằm cạnh giường Vân Thư.
Thấy cô đứng dậy, Kẹo Lạc đi tới bên chân cô, cọ qua cọ lại.
Sáng sớm thấy nó trạng thái tốt, tậm trạng của Vân Thư cũng xán lạn hẳn lên, cô đưa tay xoa xoa cái đầu xù của nó: “Sáng sớm đã đến lấy quà sinh nhật nha.”
Nói rồi cô đứng dậy, từ ngăn tủ lấy ra một hộp quà được gói rất đẹp mắt, bên trên có thắt một cái nơ thật xinh.
Ngay trước mặt Kẹo Lạc, từng chút từng chút đem giấy gói quà bóc ra, mở hộp và đặt trước mặt Kẹo Lạc.
Trong hộp nhung là chiếc vòng cổ định chế riêng mà Vân Thư đã đặt làm hồi trước.
Kẹo Lạc dùng miệng ngậm nó lên.
Vân Thư mỉm cười, đưa tay tiếp nhận, đem cái vòng thắt lên trên cổ nó.
Phần lông trên cổ của Kẹo Lạc không còn trắng như trước mà có màu vàng nhạt.
Vân Thư vẫn ngồi xổm xuống, ôm lấy nó cổ, khích lệ nói: “Kẹo Lạc nhà chúng ta sao lại đẹp thế này cơ chứ!!”
Sức khỏe Kẹo Lạc đã không còn được như trước, cả ngày đều mệt mỏi, chán nản. Năm nay Vân Thư đặc biệt vì nó mà đặt một bộ tây trang màu nâu sẫm, nó hết cọ cọ chân cô lại cọ sang chân Chương Tư Niên, đến lúc mệt rồi thì nằm sấp bên cạnh chân Vân Thư.
Bộ quần áo đã được Vân Thư đặt làm riêng cách đây hai tuần, nhưng hôm nay mặc lại có vẻ hơi rộng một chút.
Sáu giờ tối, chiếc bánh sinh nhật cho thú cưng đúng giờ đưa tới.
Chương Tư Niên dịch chuyển bàn cà phê ra chỗ khác để tạo một khoảng trống lớn, co chân lại, lấy cái bánh sinh nhật ra, đặt dưới đất.
Bánh sinh nhật có hình dạng giống như một cái xương. Những chú chó con, nơ con bươm, ngôi sao, bóng bay và các loại bánh quy có hình dáng khác nhau được cắm đầy trên đấy, và những chiếc bánh quy có hình dạng giống hình Kẹo Lạc được đặt ở chính giữa cái bánh.
Vân Thư một hai đòi nhất định phải đội cho Kẹo Lạc cái mũ sinh nhật hình nón sáng bóng có in hình những ngôi sao, tiếng cười như chuông bạc và tiếng chó kêu khe khẽ hòa vào với nhau, sự vui vẻ lan tỏa khắp không khí.
Anh cắm cây nến hình số 11 lên trên bánh gato: “Có muốn thắp nến ngay bây giờ không?”
“Đợi chút đã.” Vân Thư nhanh chóng đem chiếc mũ sinh nhật trên đầu Kẹo Lạc chỉnh ngay ngắn lại, rồi dẫn Kẹo Lạc đến trước bánh gatô, ngồi xếp bằng bên cạnh cô.
Chương Tư Niên thấy sàn nhà lạnh lẽo, đứng dậy cầm hai cái đệm, một cái cho Vân Thư, một cái cho anh. Anh chưa bao giờ ngồi trên sàn như thế này, lúc ngồi xuống động tác có chút mất tự nhiên.
Sau đó Vân Thư thắp nến.
“Được rồi, đừng lộn xộn nữa, để chị hát chúc mừng sinh nhật em.” Vân Thư vuốt vuốt cằm Kẹo Lạc.
Kẹo Lạc ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh cô.
Vân Thư ngồi trước bánh kem bắt đầu hát bài hát chúc mừng sinh nhật, vẻ mặt cô vô cùng chăm chú. Từ góc độ của Chương Tư Niên, đáy mắt cô tích tụ hơi nước, dưới ánh nến giọt nước ấy bỗng lóe lên.
Chương Tư Niên chần chừ giây lát, rốt cuộc cũng đưa tay vỗ theo nhịp.
Kẹo Lạc nằm trước mặt bánh gato, con ngươi màu nâu nhìn chằm chằm những ngọn nến trên bánh, miệng cũng phối hợp kêu gâu gâu.
Sau khi Vân Thư hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật, cô thay Kẹo Lạc thổi nến.
Sau đó lấy những chiếc bánh quy nhỏ với nhiều hình dạng khác nhau cắm trên đó, để sang một bên và bắt đầu cắt bánh.
Cô cắt cho nó một miếng bánh nhỏ, trộn với một ít sữa dê, rồi đưa lên miệng Kẹo Lạc.
Khả năng tiêu hóa của nó không tốt, không thể ăn một lúc quá nhiều.
Bánh gato của Vân Thư chỉ lớn hơn bàn tay một chút, cắt ra một miếng nhỏ, vẫn còn thừa lại khá nhiều.
Vân Thư mắt nhìn Chương Tư Niên đang ngồi đối diện, hỏi: “Thầy… Thầy ăn không?”
Chương Tư Niên ngạc nhiên: “Tôi tưởng bánh này dành cho thú cưng.”
“Cái này người cũng có thể ăn được, đúng rồi, ruột bánh được làm từ khoai lang tím, có thêm ức gà, cá ngừ và cà rốt. Chỉ là không có gia vị như đường hay muối thôi.”
“Em chỉ tiện hỏi thế thôi, thầy không cần miễn cưỡng ăn đâu.”Vân Thư vội bổ sung thêm.
“Vậy thì chia cho tôi một nửa.”
Vân Thư chia miếng nhỏ còn lại thành hai nửa, một nửa đặt vào trong đĩa Chương Tư Niên, nửa còn lại đặt vào trong đĩa của mình.
Chương Tư Niên nếm thử một miếng, nó thực sự không có mùi vị gì, nhưng nguyên liệu đều là những đồ ăn bình thường, không tính là khó ăn, cũng không được tính là ăn ngon.
Hai người cùng nhau bồi Kẹo Lạc ăn bánh gato.
Kẹo Lạc hiếm khi đem đĩa liếm sạch sẽ. Vân Thư cười tủm tỉm dọn dẹp tàn cuộc, để Chương Tư Niên ôm đậu phộng đường lên tầng đi ngủ.
Ngay khi Chương Tư Niên duỗi tay, Kẹo Lạc liền lập tức dang hai chân trước ra.
Đối với một chú chó lớn tuổi, việc tự leo các bậc cầu thang vô tình tạo cho xương khớp một gánh nặng không hề nhỏ.
Trước đây không xảy ra chuyện gì nên Vân Thư cũng không có để tâm đến vấn đề này. Mãi cho đến ngày hôm trước, Kẹo Lạc lề mà lề mề đi xuống tầng, cuối cùng chân không vững, lăn xuống dưới.
Cũng may lúc đó chỉ còn mấy bậc cầu thang nên không có tạo thành tổn thương gì cho nó.
Nhưng từ đó Vân Thư thần hồn nát thần tính, sau khi hỏi ý kiến của bác sĩ thú y, cũng không dám để nó tự leo cầu thang nữa.
Bởi vậy, ngoại trừ việc nấu cơm cho Kẹo Lạc, Chương Tư Niên lại có thêm một công việc là — ôm Kẹo Lạc lên xuống cầu thang.
Tinh thần Kẹo Lạc hôm nay vô cùng tốt, khi trở về phòng còn náo loạn với Vân Thư một lúc lâu rồi nằm xuống chiếc đệm êm ái đặt bên cạnh giường Vân Thư của mình mà ngủ thiếp đi.
Vân Thư chui vào trong chăn, đưa tay ra xoa xoa đầu nó, tắt đèn đầu giường rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
…
Sáng sớm hôm sau, Chương Tư Niên chuẩn bị bữa sáng như thường lệ, thức ăn của Kẹo Lạc đã làm xong, nhưng không thấy Vân Thư đi xuống.
Chương Tư Niên vừa lên đến đầu cầu thang, anh liền nghe thấy tiếng khóc của Vân Thư loáng thoáng truyền từ trong phòng tới.
“Vân Thư.” Anh gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại. Anh có chút lo lắng đẩy cửa vào.
Vừa vào cửa liền thấy Vân Thư quỳ gối ở đệm bên cạnh giường khẽ khóc nức nở, ôm đầu Kẹo Lạc vào lòng, Kẹo Lạc nhắm mắt, cũng không đáp lại cái ôm của cô.
Đầu óc minh mẫn mọi lúc mọi nơi của Chương Tư Niên bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Anh thở dài, ngồi quỳ chân bên cạnh Vân Thư, đắn đo thật lâu nhưng không nói được lời nói.
Đối mặt với sự sống và cái chết, mọi lời nói đều trở nên vô ích.
Anh đưa tay vuốt ve bờ vai đang run rẩy của Vân Thư, im lặng an ủi.
Cảm nhận được động tác của anh, Vân Thư ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc, nước mắt không tự chủ được tuôn rơi, cả người run lên không ngừng.
Chương Tư Niên ôm cô gái nhỏ đang khóc trước mặt anh vào lòng và vuốt ve tấm lưng đang không ngừng run rẩy của cô hết lần này đến lần khác.
Vân Thư vùi mặt vào trong ngực anh, cố đè nén tiếng khóc lại, nhưng nước mắt cô cứ tuôn rơi, thẫm đẫm một mảng áo của Chương Tư Niên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.