Tiên Sinh Hoàn Hảo Và Cô Nàng Tạm Được
Chương 4
Uyển Chi
13/05/2021
Edit + Beta: motquadaocute
Khi Vân Thư trở về nhà, vừa mở cửa, Kẹo Lạc đã ngồi đợi sẵn, thấy cô quay lại, nó nhảy nhảy lên kéo kéo cô.
Kẹo Lạc thuộc giống chó chăn cừu Úc, được Vân Thư mang về nuôi từ khi mới 2 tháng tuổi, tính ra cô nuôi nó đã 11 năm rồi. Bộ lông màu trắng gạo có những nét vằn vằn, vì thế quyết định đặt tên là Kẹo Lạc. Chó chăn cừu có chỉ số thông minh khá cao, đã nuôi 10 năm, nó không thể hiện ra ngoài nhưng lại vô cùng chung thành với chủ nhân, mỗi ngày đều năm trước cửa chờ Vân Thư về mới đi ngủ.
Vân Thư ngồi xuống ôm nó, một người một chó cọ cọ mặt nhau.
“Đi nào, mang em đi tắm rửa.”
Kẹo Lạc cùng Vân Thư đi đến nhà tắm, nó cũng đã già, tính ra tương đương với 70 tuổi so với con người, không còn chạy nhanh được nữa. Vân Thư cố ý đi chậm lại, chờ nó cùng đi.
Kẹo Lạc những lúc tắm đặc biệt ngoan ngoãn, Vân Thư dùng sữa tắm kì cọ người nó tạo thành một lớp bọt màu trắng, bọt trắng bao phủ, chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt nâu, chiếc mũi nhỏ. Vân Thư bôi một lớp bọt lên mũi nó, Kẹo Lạc có chút bất mãn lắc lắc, đem bọt xà phòng bắn lên người cô. Vân Thư vui vẻ hớn hở lau khô tay, đưa cái mặt dính đầy bọt xà phòng tới gần Kẹo Lạc, làm biểu cảm dễ thương chụp một tấm hình sau đấy mới xả nước.
Dù Kẹo Lạc khi tắm rất phối hợp, nhưng nó rất to, lông lại nhiều nên để sấy khô cũng khiến cô tốn không ít sức lực, trên người cũng bị ướt không ít.
Vân Thư khom lưng dọn dẹp mấy dụng cụ dưới đất, Kẹo Lạc cọ cọ cái đầu của nó vào mặt nàng, lông nó vừa được sấy, mang theo một cảm giác rất ấm áp, rất thoải mái.
“Nóng quá.” Vân Thư đẩy nhẹ đầu nó, “Được rồi, em tự vào phòng chơi trước đi, chị cũng phải đi tắm cái đã.”
Vân Thư tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo ngủ rộng rãi thoải mái tiến vào phòng ngủ, Kẹo Lạc dùng chân bật điều hòa một cái, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống.
Chó không thể tắm quá thường xuyên, lúc trước cô tắm cho nó rất nhiều, ngược lại phản tác dụng làm cho nó bị bệnh ngoài da, mắc bệnh rụng lông trầm trọng, nên giờ mỗi tuần cô chỉ có thể tắm cho nó 1 lần.
Ngày thường khi Kẹo Lạc chưa được tắm rửa, nó thường ngủ ở chiếc chuồng cạnh giường cô, nhưng mỗi lần tắm rửa sạch sẽ, nó sẽ nhảy luôn lên giường đòi ngủ cùng với Vân Thư, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Vân Thư chui vào trong chăn, Kẹo Lạc cũng chui vào cùng, cọ cọ bên người cô, làm cô có chút nóng nực.
Cô cầm lấy điều khiển chỉnh thấp đi mấy độ, bên trong có cơ thể ấm áp của Kẹo Lạc, cái bụng nhỏ của nó áp vào mu bàn chân cô, quả thực vô cùng hạnh phúc.
Dù có chếch choáng say, nhưng cô lại không buồn ngủ lắm.
Lời Lý Úy nói lúc tiễn cô dưới lầu vẫn văng văng bên tai: “Nhóc con, việc cứ dậm chân tại chỗ thực chất chính là bước lùi lại.”
“Kẹo Lạc—-” Vân Thư ôm nó, vùi đầu mình vào lớp lông của nó mà cọ cọ, bộ lông của nó lại trở nên rối tung, “Nếu chị có thể như em thì tốt quá, mỗi ngày đều ăn rồi lại ngủ, chẳng phải lo lắng điều gì.”
Chương Tư Niên vừa mới bước vào nhà, nới lỏng cà vạt, liền nhìn thấy trong nhà có khách không mời mà đến.
Hôm nay anh gặp mặt Vân Thư, sau đó lại quay về công ty xử lí công việc, tới tận khuya mới trở về nhà.
Ra mở cửa, kì thực cũng không còn quá kì lạ nữa, cái vị luôn không mời mà đến, đại khái cũng chỉ có tên hàng xóm kiêm học sinh, Lục Dữ thôi.
Lục Dữ không khách khí vào nhà, nhảy lên sopha, “Hôm nay chuyện thế nào rồi?”
Nhà ông nội cậu ấy và ông nội anh đối diện nhau, Lục Dữ nhỏ hơn anh 4 tuổi, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau nên đối với hôn sự này cậu cũng biết tới 80%.
“Thành rồi.” Chương Tư Niên cởi cà vạt, cất vào chỗ thường cất trong tủ.
Tâm tính hóng chuyện bát quái của Lục Dữ không được thỏa mãn, tiếp tục hỏi han:” Chậc chậc, đối với nữ cường của chốn thương trường, ý kiến của anh thế này? Em cứ tưởng anh sẽ đánh giá rất cao cô ấy, hai người nói chuyện với nhau có khi diễn lại thành thật.”
“Không phải, là em gái cô ấy, Vân Thư.”
“Anh nói ai cơ?” Lục Dữ đang ngồi trên sopha bỗng nhảy dựng lên.
“Vân Thư.”
“Fuck!” Lục Dữ bùng nổ. “Là Vân Thư? Sao anh không nói với em sớm chứ, nếu không em đã lén đi theo hóng chuyện rồi.”
“Em biết cô ấy?” Chương Tư Niên có chút nghi hoặc.
“Đù, anh lại còn không biết cơ đấy.” Lục Dữ lục điện thoại di động trong túi, phát hiện là không mang theo, “Cô ấy chính là bá chủ Weibo đó nha, hay tổ chức mấy talk show. Khi em rỗi rãi không đóng phim thường xem chương trình của cô ấy, siêu hài, có một kì làm để cười nhạo đám phú nhị đại, quả thực rất tuyệt hahaha.”
“Anh đưa điện thoại đây, em tìm cho anh xem.”
Chương Tư Niên móc điện thoại di động ra, đưa cho hắn.
Lục Dữ tìm một hồi, cuối cùng phát hiện Weibo nằm xó ở mục “Các ứng dụng MXH không thường xuyên động tới”: “Anh quả thật giống mấy người già, đến Weibo còn không hay vào xem.”
“Quá nhiều tin tức.” Hắn có mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, khi nhìn thấy mục tin nhắn đỏ là luôn muốn nhấn vào xem, nhưng hễ cứ nhấn vào xem thì lại càng đau đầu bởi những tin nhắn vô nghĩa.
Lục Dữ click vào Weibo, Chương Tư Niên có cả đống tin nhắn:”Không phải là có chức năng không nhận tin nhắn hay sao, dù sao thì anh như này vẫn còn tốt chán, đều là những thiếu nữ trẻ trung nhắn tin gọi “lão công”, fans của em kìa, mỗi ngày đều kêu gào đòi ngủ, lại còn viết đoản văn CP này kia nữa chứ. Haizza, chính em còn không dám lên Weibo tìm tên mình, sợ tìm thấy nội dung 18+”
Lục Dữ nhấn vào giao diện tìm kiếm, tìm @Vân cuồn cuốn cuốn nhi, đưa cho anh xem.
Chương Tư Niên theo hướng máy, nhìn vào hình đại diện là một cô gái đang thổi bong bóng siêu lớn, che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt rất sáng. Mái tóc màu hồng nổi bật tới mức anh chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, dù cho ảnh chụp có hơi xa. Fans Weibo của cô phía dưới hiển thị 860 vạn người.
Lục Dữ vào trang chủ của cô, nhìn thấy Weibo mới nhất cô vừa phát, la lên:”Anh nè, có phải anh nói như này với cô ấy không?”
Sau đấy cậu liền đọc to lên:” Hôm nay bị người ta nhắc nhở cách ăn mặc, nói từ đầu đến cuối không được mặc quá ba màu. ╭(╯^╰)╮ Mình cảm thấy quần áo mình cũng đẹp lắm mà.”
Chương Tư Niên không có đáp lời, chỉ cầm lấy di dộng và nhìn.
Ánh đèn quán bar mờ ảo, da Vân Thư lại trắng sáng vô cùng, hệt như cái đèn phát quang, Vân Thư tức giận ngẩng cao đầu, bữu môi cùng biểu tình.
“Aiza, vừa nãy em có trượt tay like ảnh. Anh không thích thì có thể hủy bỏ.”
Chương Tư Niên đảo mắt, trượt trượt mấy cái liền thấy kì thực đã hủy bỏ.
Lục Dữ thò đầu qua nhìn:” Anh cứ hủy đi. Trên Weibo có tới mấy chục nghìn lượt thích. Anh thích một cái cũng không ai để ý đâu.”
“Quên đi, không hủy nữa.” Khóe miệng Chương Tư Niên vô thức giật giật, tưởng tượng ra biểu cảm như con mèo xù lông của Vân Thư.
“Anh buồn ngủ rồi.”Chương Tư Niên không khách sáo liếc đồng hồ mà đuổi khách.
“Đi ngủ đúng 10h30 tối, anh làm việc và nghỉ ngơi cũng khô cứng quá mà.” Lục Dữ một bên cảm khái một bên đẩy cửa về nhà.
Chương Tư Niên tiễn cậu đi, đi vào phòng tắm rửa mặt, chiếc gương mờ mờ với hơi nước nhưng anh vẫn có thể thấy khóe miệng mình cong lên —— vô tình trêu đùa trẻ con thật thoải mái quá.
Vân Thư một bên ôm Kẹo Lạc, một bên cầm điện thoại, như thường lệ lướt Weibo.
Cô thường hay đọc bình luận của fans, trong đó thường có rất nhiều chuyện vô cùng buồn cười, mỗi lần đọc xong cô sẽ cười nghiêng ngả, hay cũng có những gợi ý về chủ đề talk show, thi thoảng cô cũng chọn 1 vài chủ đề có độ quan tâm cao rồi thực hiện.
Nàng vào bài mới nhất của mình, đọc bình luận có nhiều lượt like nhất.
@Mê muội Tiểu Vân Đóa: Xem tôi thấy ai trong danh sách like bài nè. Trời má, hóa ra lão công nhà tôi cũng vào weibo của Vân Đóa đó nha hahaha.
Hình đại diện trong cũng có vẻ khá giống với Chương Tư Niên.
Cô lập tức tỉnh ngủ, mắt mờ mờ, tay run run ấn vào bức hình, trong lòng thoáng có chút hy vọng, xem chừng đây có thể do fans lập không chừng đó nha.
Tên weibo là Chương Tư Niên, không sao, có lẽ là trùng tên thôi.
Chứng nhận Weibo: Chủ tịch Phi tấn tài, không sao này ai cũng viết được.
Số lượng fans 526 vạn…
Vân Thư hóa đá ngay tức thời, chính là Chương Tư Niên, mái tóc gọn gàng, mặc vest đi giày da, ánh mắt sắc bén đó nha.
Điện thoại không cầm chắc cứ thể rơi và đập vào mặt cô, trùng ngay sống mũi.
Cô choáng váng, phải mất mấy giây mới hoàn hồn:”Ai ui, đau quá.”
Kẹo Lạc đang mơ màng ngủ thì bị cô đánh thức, nó bất mãn dụi dụi cô mấy cái.
Vân Thư đã hoàn toàn tỉnh táo, giống như cô đang nói xấu GVCN với bạn học, khi quay đầu lại phát hiện giáo viên luôn đứng sau lưng xem mình làm trò vậy.
Quả thực vô cùng kinh hoàng nha.
Vân Thư đánh thức Kẹo Lạc dậy, nội tâm vỡ vụn:”Kẹo Lạc, chị phải làm sao giờ aaaa.”
Khi Vân Thư trở về nhà, vừa mở cửa, Kẹo Lạc đã ngồi đợi sẵn, thấy cô quay lại, nó nhảy nhảy lên kéo kéo cô.
Kẹo Lạc thuộc giống chó chăn cừu Úc, được Vân Thư mang về nuôi từ khi mới 2 tháng tuổi, tính ra cô nuôi nó đã 11 năm rồi. Bộ lông màu trắng gạo có những nét vằn vằn, vì thế quyết định đặt tên là Kẹo Lạc. Chó chăn cừu có chỉ số thông minh khá cao, đã nuôi 10 năm, nó không thể hiện ra ngoài nhưng lại vô cùng chung thành với chủ nhân, mỗi ngày đều năm trước cửa chờ Vân Thư về mới đi ngủ.
Vân Thư ngồi xuống ôm nó, một người một chó cọ cọ mặt nhau.
“Đi nào, mang em đi tắm rửa.”
Kẹo Lạc cùng Vân Thư đi đến nhà tắm, nó cũng đã già, tính ra tương đương với 70 tuổi so với con người, không còn chạy nhanh được nữa. Vân Thư cố ý đi chậm lại, chờ nó cùng đi.
Kẹo Lạc những lúc tắm đặc biệt ngoan ngoãn, Vân Thư dùng sữa tắm kì cọ người nó tạo thành một lớp bọt màu trắng, bọt trắng bao phủ, chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt nâu, chiếc mũi nhỏ. Vân Thư bôi một lớp bọt lên mũi nó, Kẹo Lạc có chút bất mãn lắc lắc, đem bọt xà phòng bắn lên người cô. Vân Thư vui vẻ hớn hở lau khô tay, đưa cái mặt dính đầy bọt xà phòng tới gần Kẹo Lạc, làm biểu cảm dễ thương chụp một tấm hình sau đấy mới xả nước.
Dù Kẹo Lạc khi tắm rất phối hợp, nhưng nó rất to, lông lại nhiều nên để sấy khô cũng khiến cô tốn không ít sức lực, trên người cũng bị ướt không ít.
Vân Thư khom lưng dọn dẹp mấy dụng cụ dưới đất, Kẹo Lạc cọ cọ cái đầu của nó vào mặt nàng, lông nó vừa được sấy, mang theo một cảm giác rất ấm áp, rất thoải mái.
“Nóng quá.” Vân Thư đẩy nhẹ đầu nó, “Được rồi, em tự vào phòng chơi trước đi, chị cũng phải đi tắm cái đã.”
Vân Thư tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo ngủ rộng rãi thoải mái tiến vào phòng ngủ, Kẹo Lạc dùng chân bật điều hòa một cái, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống.
Chó không thể tắm quá thường xuyên, lúc trước cô tắm cho nó rất nhiều, ngược lại phản tác dụng làm cho nó bị bệnh ngoài da, mắc bệnh rụng lông trầm trọng, nên giờ mỗi tuần cô chỉ có thể tắm cho nó 1 lần.
Ngày thường khi Kẹo Lạc chưa được tắm rửa, nó thường ngủ ở chiếc chuồng cạnh giường cô, nhưng mỗi lần tắm rửa sạch sẽ, nó sẽ nhảy luôn lên giường đòi ngủ cùng với Vân Thư, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Vân Thư chui vào trong chăn, Kẹo Lạc cũng chui vào cùng, cọ cọ bên người cô, làm cô có chút nóng nực.
Cô cầm lấy điều khiển chỉnh thấp đi mấy độ, bên trong có cơ thể ấm áp của Kẹo Lạc, cái bụng nhỏ của nó áp vào mu bàn chân cô, quả thực vô cùng hạnh phúc.
Dù có chếch choáng say, nhưng cô lại không buồn ngủ lắm.
Lời Lý Úy nói lúc tiễn cô dưới lầu vẫn văng văng bên tai: “Nhóc con, việc cứ dậm chân tại chỗ thực chất chính là bước lùi lại.”
“Kẹo Lạc—-” Vân Thư ôm nó, vùi đầu mình vào lớp lông của nó mà cọ cọ, bộ lông của nó lại trở nên rối tung, “Nếu chị có thể như em thì tốt quá, mỗi ngày đều ăn rồi lại ngủ, chẳng phải lo lắng điều gì.”
Chương Tư Niên vừa mới bước vào nhà, nới lỏng cà vạt, liền nhìn thấy trong nhà có khách không mời mà đến.
Hôm nay anh gặp mặt Vân Thư, sau đó lại quay về công ty xử lí công việc, tới tận khuya mới trở về nhà.
Ra mở cửa, kì thực cũng không còn quá kì lạ nữa, cái vị luôn không mời mà đến, đại khái cũng chỉ có tên hàng xóm kiêm học sinh, Lục Dữ thôi.
Lục Dữ không khách khí vào nhà, nhảy lên sopha, “Hôm nay chuyện thế nào rồi?”
Nhà ông nội cậu ấy và ông nội anh đối diện nhau, Lục Dữ nhỏ hơn anh 4 tuổi, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau nên đối với hôn sự này cậu cũng biết tới 80%.
“Thành rồi.” Chương Tư Niên cởi cà vạt, cất vào chỗ thường cất trong tủ.
Tâm tính hóng chuyện bát quái của Lục Dữ không được thỏa mãn, tiếp tục hỏi han:” Chậc chậc, đối với nữ cường của chốn thương trường, ý kiến của anh thế này? Em cứ tưởng anh sẽ đánh giá rất cao cô ấy, hai người nói chuyện với nhau có khi diễn lại thành thật.”
“Không phải, là em gái cô ấy, Vân Thư.”
“Anh nói ai cơ?” Lục Dữ đang ngồi trên sopha bỗng nhảy dựng lên.
“Vân Thư.”
“Fuck!” Lục Dữ bùng nổ. “Là Vân Thư? Sao anh không nói với em sớm chứ, nếu không em đã lén đi theo hóng chuyện rồi.”
“Em biết cô ấy?” Chương Tư Niên có chút nghi hoặc.
“Đù, anh lại còn không biết cơ đấy.” Lục Dữ lục điện thoại di động trong túi, phát hiện là không mang theo, “Cô ấy chính là bá chủ Weibo đó nha, hay tổ chức mấy talk show. Khi em rỗi rãi không đóng phim thường xem chương trình của cô ấy, siêu hài, có một kì làm để cười nhạo đám phú nhị đại, quả thực rất tuyệt hahaha.”
“Anh đưa điện thoại đây, em tìm cho anh xem.”
Chương Tư Niên móc điện thoại di động ra, đưa cho hắn.
Lục Dữ tìm một hồi, cuối cùng phát hiện Weibo nằm xó ở mục “Các ứng dụng MXH không thường xuyên động tới”: “Anh quả thật giống mấy người già, đến Weibo còn không hay vào xem.”
“Quá nhiều tin tức.” Hắn có mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, khi nhìn thấy mục tin nhắn đỏ là luôn muốn nhấn vào xem, nhưng hễ cứ nhấn vào xem thì lại càng đau đầu bởi những tin nhắn vô nghĩa.
Lục Dữ click vào Weibo, Chương Tư Niên có cả đống tin nhắn:”Không phải là có chức năng không nhận tin nhắn hay sao, dù sao thì anh như này vẫn còn tốt chán, đều là những thiếu nữ trẻ trung nhắn tin gọi “lão công”, fans của em kìa, mỗi ngày đều kêu gào đòi ngủ, lại còn viết đoản văn CP này kia nữa chứ. Haizza, chính em còn không dám lên Weibo tìm tên mình, sợ tìm thấy nội dung 18+”
Lục Dữ nhấn vào giao diện tìm kiếm, tìm @Vân cuồn cuốn cuốn nhi, đưa cho anh xem.
Chương Tư Niên theo hướng máy, nhìn vào hình đại diện là một cô gái đang thổi bong bóng siêu lớn, che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt rất sáng. Mái tóc màu hồng nổi bật tới mức anh chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, dù cho ảnh chụp có hơi xa. Fans Weibo của cô phía dưới hiển thị 860 vạn người.
Lục Dữ vào trang chủ của cô, nhìn thấy Weibo mới nhất cô vừa phát, la lên:”Anh nè, có phải anh nói như này với cô ấy không?”
Sau đấy cậu liền đọc to lên:” Hôm nay bị người ta nhắc nhở cách ăn mặc, nói từ đầu đến cuối không được mặc quá ba màu. ╭(╯^╰)╮ Mình cảm thấy quần áo mình cũng đẹp lắm mà.”
Chương Tư Niên không có đáp lời, chỉ cầm lấy di dộng và nhìn.
Ánh đèn quán bar mờ ảo, da Vân Thư lại trắng sáng vô cùng, hệt như cái đèn phát quang, Vân Thư tức giận ngẩng cao đầu, bữu môi cùng biểu tình.
“Aiza, vừa nãy em có trượt tay like ảnh. Anh không thích thì có thể hủy bỏ.”
Chương Tư Niên đảo mắt, trượt trượt mấy cái liền thấy kì thực đã hủy bỏ.
Lục Dữ thò đầu qua nhìn:” Anh cứ hủy đi. Trên Weibo có tới mấy chục nghìn lượt thích. Anh thích một cái cũng không ai để ý đâu.”
“Quên đi, không hủy nữa.” Khóe miệng Chương Tư Niên vô thức giật giật, tưởng tượng ra biểu cảm như con mèo xù lông của Vân Thư.
“Anh buồn ngủ rồi.”Chương Tư Niên không khách sáo liếc đồng hồ mà đuổi khách.
“Đi ngủ đúng 10h30 tối, anh làm việc và nghỉ ngơi cũng khô cứng quá mà.” Lục Dữ một bên cảm khái một bên đẩy cửa về nhà.
Chương Tư Niên tiễn cậu đi, đi vào phòng tắm rửa mặt, chiếc gương mờ mờ với hơi nước nhưng anh vẫn có thể thấy khóe miệng mình cong lên —— vô tình trêu đùa trẻ con thật thoải mái quá.
Vân Thư một bên ôm Kẹo Lạc, một bên cầm điện thoại, như thường lệ lướt Weibo.
Cô thường hay đọc bình luận của fans, trong đó thường có rất nhiều chuyện vô cùng buồn cười, mỗi lần đọc xong cô sẽ cười nghiêng ngả, hay cũng có những gợi ý về chủ đề talk show, thi thoảng cô cũng chọn 1 vài chủ đề có độ quan tâm cao rồi thực hiện.
Nàng vào bài mới nhất của mình, đọc bình luận có nhiều lượt like nhất.
@Mê muội Tiểu Vân Đóa: Xem tôi thấy ai trong danh sách like bài nè. Trời má, hóa ra lão công nhà tôi cũng vào weibo của Vân Đóa đó nha hahaha.
Hình đại diện trong cũng có vẻ khá giống với Chương Tư Niên.
Cô lập tức tỉnh ngủ, mắt mờ mờ, tay run run ấn vào bức hình, trong lòng thoáng có chút hy vọng, xem chừng đây có thể do fans lập không chừng đó nha.
Tên weibo là Chương Tư Niên, không sao, có lẽ là trùng tên thôi.
Chứng nhận Weibo: Chủ tịch Phi tấn tài, không sao này ai cũng viết được.
Số lượng fans 526 vạn…
Vân Thư hóa đá ngay tức thời, chính là Chương Tư Niên, mái tóc gọn gàng, mặc vest đi giày da, ánh mắt sắc bén đó nha.
Điện thoại không cầm chắc cứ thể rơi và đập vào mặt cô, trùng ngay sống mũi.
Cô choáng váng, phải mất mấy giây mới hoàn hồn:”Ai ui, đau quá.”
Kẹo Lạc đang mơ màng ngủ thì bị cô đánh thức, nó bất mãn dụi dụi cô mấy cái.
Vân Thư đã hoàn toàn tỉnh táo, giống như cô đang nói xấu GVCN với bạn học, khi quay đầu lại phát hiện giáo viên luôn đứng sau lưng xem mình làm trò vậy.
Quả thực vô cùng kinh hoàng nha.
Vân Thư đánh thức Kẹo Lạc dậy, nội tâm vỡ vụn:”Kẹo Lạc, chị phải làm sao giờ aaaa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.