Tiên Sinh Hoàn Hảo Và Cô Nàng Tạm Được
Chương 6
Uyển Chi
13/05/2021
Edit + Beta: motquadaocute
Ông bà của Chương Tư Niên khi còn trẻ làm giáo viên ở đại học T, hiện tại đang sống ở tiểu khu mà trường học cũ đóng góp xây dựng. Các trường đại học nổi danh thành phố S đều gần nhau, đại học C và đại học F chỉ cách nhau một con đường cái. Đại học C và đại học F chỉ cách nhau hai trạm tàu điện ngầm, Vân Thư thuê phòng ngay ở gần trường luôn. Ước tính thời gian đi bộ hay đi tàu điện ngầm sẽ mất khoảng 20 phút, còn lái xe mà tắc đường thì có khi còn lâu hơn chút.
Chương Tư Niên dừng xe ở dưới cổng tiểu khu, tắt máy rồi cởi dây an toàn.
“Cô cứ tự nhiên là ổn thôi.” Chương Tư Niên cầm tay Vân Thư, mở miệng nói.
Vân Thư gật gật đầu, nhưng vẫn còn có chút chột dạ.
Khuôn mặt Chương Tư Niên đột nhiên sát lại gần, Vân Thư vô thức lùi lại, nhưng lại bị ghế và dây an toàn làm cho không nhúc nhích được.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một chút, tầm nhìn của Vân Thư cơ hồ bị đôi mắt hẹp, dài mà thâm thúy, sống mũi cao, đôi môi mỏng và hẹp của Chương Tư Niên, quanh hơi thở có thể mơ hồ ngửi được mùi hương thanh mát của anh.
“Ông bà tôi đều đang đứng ở cửa.” Chương Tư Niên thấp giọng nói tới, “Họ có thể thấy được tình hình trong xe.”
Vân Thư thả lỏng cơ thể, tuy nhiên trong lòng lại căng thẳng —- màn diễn chính thức bắt đầu.
Chương Tư Niên ân cần mở cửa cho cô, cánh tay khẽ lắc lắc, ánh mắt ra hiệu cho cô nắm lấy tay anh.
Vân Thư phá lệ, vỗ vỗ tay mấy cái, nhớ lại cảnh tưởng Lục Tri Ý và Lý Úy thân mật ngày xưa, thân thể thả lỏng, hơi dựa vào lòng Chương Tư Niên một chút.
Hai vị trưởng lão ở tầng một, hai phòng một sảnh, có một khoảng sân nhỏ, vừa ra khỏi cửa xe đã thấy ông bà đứng đó chờ họ.
Mái tóc hai người đã đều chuyển về màu hoa râm, ông nội Chương thực sự rất gầy, ngũ quan vô cùng giống với Chương Tư Niên. Tay phải ông cầm cây gậy đã nổi gân xanh, nước da cũng sạm màu. Bà nội Chương có hơi mập hơn, đuôi tóc uốn xoăn một chút, nhìn vậy nhưng khí chất cũng rất phù hợp với ông nội Chương. Hai người đều cười rất hiền lành.
“Ông nội, bà nội khỏe ạ.” Vân Thư hướng hai người chào.
“Ai za.” Ông nội Chương lên tiếng, gương mặt đầy nếp nhăn nhưng đậm ý cười.
Chương Tư Niên cùng ông nội Chương đi vào nhà, Vân Thư cũng rất tự nhiên mà cầm lấy tay bà nội Chương.
“Vân Thư. Đây là một cái tên rất hay. Là mây cuộn lại rồi mây lại tan.” Ông nội Chương vừa đi vừa hỏi chuyện.
“Đúng là như vậy ạ, nhưng ngay từ nhà con cũng không nghĩ tới ý thơ này. Bất quá vào thời điểm con sinh, con khóc lóc ầm ĩ, vì thế người nhà đặt cái tên này cũng là để sau này con ngoan ngoãn một chút.”
“Tuy nhiên thì từ nhỏ đến lớn con đều quậy tới gà bay chó sủa, trên cơ bản là không thể thực hiện được kì vọng của gia đình.”
Ông và bà nội Chương nghe thế đều bật cười thành tiếng.
“Tóc con chắc là di truyền từ bà của con đi, ta còn nhớ năm đó tóc bà ấy cũng là xoăn tự nhiên.” Lời nói của bà nội Chương có chút hoài niệm.
“Đúng là vậy ạ…” Vân Thư vừa cười nói vừa ôm lấy cánh tay lão thái thái.
“Khi con còn nhỏ, anh trai con có nói đùa, nói con là do dùng tiền mua đến, bà con qua đời, cả nhà đều tóc xoăn. Hồi đó còn nhỏ nên con thực sự đã tin, lại còn khóc lóc bù lu bù loa nữa.”
Cuối cùng cô không quên bổ sung một câu: “Cuối cùng thì anh trai đã bị cô con dạy dỗ một trận nên thân.”
Bà nội Chương nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, che miệng khẽ cười thành tiếng: ” Quả nhiên con và ông nội con rất giống nhau, ai nấy đều rất vui tươi.”
“Màu sắc tóc này của con cũng rất đẹp.”
“Thật như vậy ạ?” Vân Thư có chút kinh hỉ, đưa tay gãi gãi mái tóc xoăn, “Con trước đó còn lo lắng ông bà sẽ không thích như thế này, lần đầu tiên con nhuộm tóc trở về nhà, thiếu chút nữa là ông nội đuổi con ra khỏi nhà luôn, cuối cùng giữ thế này được một năm, thật may là ông đã cảm thấy thuận mắt, mới không nói gì nữa.”
“Màu tóc này của con nhìn rất đẹp, trông vừa có sức sống lại vừa tự nhiên. Tuy nhiên có vẻ màu này dễ bị phai đi.”
Vân Thư không nghĩ tới bà nội Chương cũng biết nhiều như vậy, liền giải thích: “Chăm sóc tóc thường xuyên với lại hay đi nhuộm lại chút là vẫn có thể giữ được ạ.”
Nội tâm Vân Thư khẽ thả lỏng. Cô từ nhỏ đã rất có duyên với các vị trưởng bối, trong suy nghĩ của các vị trưởng bối, không ai không yêu quý cô cả. Ông bà nội Chương lại rất hòa nhã nhẹ nhàng, ở chung cũng sẽ không có khó khăn gì.
Vào tới trong nhà, dì giúp việc đang nấu ăn, hương thơm lan tỏa khắp phòng.
Vân Thư hít hít mấy cái, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc cùng vui sướng: “Đây là tương vịt có phải không ạ?”
“Đúng vậy, nghe ông nội con nói con thích ăn món này, ta liền tới thôn Minh Quang mua một ít đem về, hiện tại đang hâm nóng lại.”
“Con đã lâu rồi không được ăn tương vịt sạch ở thôn Minh Quang đấy ạ.” Vân Thư vui sướng ôm lấy cánh tay bà nội Chương, “Con không nghĩ tới hôm nay ở đây sẽ được thưởng thức món này đấy ạ.”
Cô nói chuyện không hề khách sáo, tựa như đang nói chuyện cùng với người thân trong nhà vậy, vô cùng tự nhiên.
Chương Tư Niên đi phía trước đỡ ông nội Chương, trong mắt lóe lên tia hài lòng.
Bốn người cùng ngồi trò chuyện uống nước tại bàn trà, Chương Tư Niên và Vân Thư ngồi cùng một chiếc ghế sofa, dựa sát gần nhau.
Ông nội chưa ho nhẹ mấy tiếng: “Hai con thế nào rồi? Có tốt không?”
“Tiểu Thư thực sự rất tốt.” Chương Tư Niên cầm chén trà, vẻ mặt nghiêm túc “Tính cách cô ấy rất vui vẻ hoạt bát, vừa hay có thể bổ sung cho con.”
Ông nội Chương hướng ánh mắt đến phía Vân Thư.
Vân Thư cũng đã sớm có chuẩn bị, không hề hoảng loạn. Nhưng cô lại không nghĩ mở miệng lại gọi bừa một tiếng: “Tư…Tư Niên.”
Chương Tư Niên khẽ nhíu nhíu mày.
Nhưng căn bản Vân Thư phản ứng rất nhanh nhạy, thè lưỡi làm mặt xấu nói: “Nhưng kỳ thực con thường gọi anh ấy là thầy Chương hơn.”
Cô có chút thẹn thùng nhìn sang Chương Tư Niên: “Anh ấy có nói con phải sửa, cứ như thầy giáo với học sinh yêu nhau vậy. Nhưng con cũng đã quen mất rồi, sửa lại cũng có chút khó khăn.”
Ông nội Chương bị bộ dạng của cô chọc cười: “Ta chút nữa thì quên con cũng là sinh viên đại học C.”
Vân Thư thẹn thùng cúi đầu, thanh âm nhỏ nhẹ:”Trước đó khi đi học, con vô cùng ngưỡng mộ anh ấy. Lần trước gặp mắt phát hiện là anh ấy, thực sự là ngoài ý muốn của con, con rất vui sướng.”
“Con vốn dĩ có chút phản cảm khi ông nội con nhúng tay vào chuyện tình cảm cá nhân…nhưng…là thầy Chương thì cái gì cũng tốt hết ạ.”
Tuy rằng mở đầu có chút lung tung, nhưng lời này Vân Thư đã tập dượt quá vô số lần trong đầu, lại có biểu hiện bản thân mình rất ngại ngùng, khẩn trương, từng động tác đều được thực hiện tốt, cụp mắt xuống giấu đi đôi mắt bình đạm, đầu ngón tay khẽ nắm lấy góc áo, quả thực diễn như không diễn.
Ông nội vừa lòng gật gật đầu, hướng phía bà nội Chương đắc ý cười: ” Cô Ngô à, cô trước đó còn bảo tôi không được miễn cưỡng hai người bọn chúng. Tôi đúng quá mà. Đúng là duyên trời định đấy.”
Bà nội Chương không nói tiếp, cũng không phản bác lại, chỉ gật gật nhẹ đầu,: “Đi ăn cơm thôi nào.”
Trên bàn ăn thức ăn không quá nhiều, sáu món mặn một món canh, bốn người ăn là vừa đủ. Vân Thư nhớ đến cái tư liệu sở thích của Chương Tư Niên mới gửi mấy ngày trước, nhìn trên bàn toàn là những món hai người bọn họ ưa thích.
Vân Thư vừa mới cầm đũa lên, Chương Tư Niên liền gắp cho cô một miếng tương vịt đặt vào trong bát.
Vân Thư vừa ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt đầy ý cười của ông nội Chương, nhìn xuống mặt bàn cũng không động đũa. Chương Tư Niên chưa ăn liền gắp cho cô trước một miếng, giờ cô gặp lại ngay thì đúng là có hơi giả trân.
Do dự vài giây, cô cúi đầu ăn mấy miếng, qua một lúc mới gắp lại cho Chương Tư Niên một ít măng hầm chân giò.
Chương Tư Niên hơi ngừng lại một chút, thần sắc trấn tĩnh mà đem chỗ thức ăn cô gắp ăn cho hết.
Một bữa cơm rất hài hòa trôi qua, hai người đang chuẩn bị bồi hai ông bà nội ra phơi nắng, thì Chương Tư Niên nhận được điện thoại.
Chương Tư Niên nghe máy, không biết nội dung cuộc trò chuyện là gì nhưng thần sắc anh bỗng trở nên nghiêm túc.
“Ông bà nội, công ty con có chút việc gấp, con phải quay lại đó ngay.”
“Hừ.” Sắc mặt ông nội Chương thoáng chốc trầm xuống, phất phất tay. “Anh đi đi ngay đi…Hiếm lắm mới có dịp ghé qua.”
“Vậy Tiểu Thư, em…”Chương Tư Niên nhìn về phía Vân Thư.
“Em sẽ ở đây trò chuyện cùng ông bà nội.” Vân Thư nói xong, quay sang xoa dịu ông nội Chương “Anh ấy luôn phải vội vã như vậy đó ạ, ông đừng giận quá. Khi còn còn nhỏ có một thời gian học tướng thanh, nếu không thì để con nói tướng thanh cho ông nghe luôn nhé.”
Sắc mặt ông nội Chương có khá hơn chút “Đi đi, nhớ quay lại sớm để bồi chuyện với Tiểu Thư đấy.”
Chương Tư Niên gật gật đầu đứng dậy rời đi.
Ông nội Chương xụ mặt đem anh đuổi đi, lại bắt đầu lải nhải:
“Đều bận mải vì tiền cả, cái gì cũng thế.”
“Chương gia chúng ta đều là dòng dõi thư hương. Ta, bà nội nó, cha mẹ nó có ai là không ở đại học dạy học đâu. Nó lại đi ngược lại, đang giảng dạy, tự nhiên lại đi thành lập ba cái công ty kia.”
“Ông nội đừng nóng giận. ” Vân Thư an ủi “Nhà con kinh doanh gì đó đều do chị con làm chủ, nên con cũng không hiểu biết gì lắm, nhưng cũng biết ngành liên quan tới internet biến đổi rất nhanh, rất nhiều vấn đề đột ngột xuất hiện, trở tay không kịp.”
“Hơn nữa nếu anh ấy không rời đại học C, chắc hẳn con và ông bà cũng sẽ không có cơ hội này đi, vì anh ấy sẽ bị xử phạt mất.”
“Con nói tướng thanh cho hai ông bà nghe, có được không ạ?”
“Vậy con nói về bài vè Liên Bảo thụy đơn đi.”
“Lâu lắm rồi con cũng không có nói lại, hai ông bà đừng ghét bỏ con nha.”
Khi Chương Tư Niên trở lại, sắc trời đã tối đen. Chưa có vào nhà nhưng đã nghe thấy trong viện thanh âm thanh thúy, trong trẻo như ngọc của Vân Thư.
Vân Thư thường ngày nói chuyện không rõ khẩu âm, nhưng khi nói tướng thanh, giọng Bắc Kinh rất rõ ràng, lời nói dí dỏm như nước chảy mây trôi, hết lượt này tới lượt kia, khi cô dừng lại liền có thể nghe thấy tiếng cười của hai ông bà.
Khi Chương Tư Niên vào tới nơi, Vân Thư quay lưng về phía anh, đứng trong nhà, tay chống eo: “Lão tam rất keo kiệt/ Phản lại làm lão tứ hố một phen, thông minh lại bị thông minh hại, biểu hiện tức giận rất sống động: “Không tính””
Ba người ăn cơm xong, ngồi nghỉ mát dưới tán cây ở sân, gió nhẹ nhàng thôi, hơi se se lạnh.
Chương Tư Niên bận rộn cả một buổi chiều, giờ mới có thể thả lỏng lại, khóe môi bất giác ẩn hiện ý cười không biết nguyên do.
Ông nội Chương trầm trồ vỗ tay ngợi khen cô, ánh mắt đảo qua người anh, ý cười thu liễm lại: “Còn biết trở về cơ đấy.”
Chương Tư Niên gật gật đầu, tiến đến nâng ông dậy. Lão gia sắc mặt tươi tỉnh, lâu lắm rồi thần sắc mới tốt như vậy.
“Còn muốn ăn cơm không?”
“Con ở công ty đã ăn chút rồi ạ.”
“Trời không còn sớm nữa rồi, con đưa Vân Thư về đi.”
“Đừng làm con bé phiền lòng, biết chưa?”
Chương Tư Niên dìu ông nội vào nhà, sau đó mới lên xe.
Vân Thư trên xe ô tô, khẽ thở phào một hơi.
“Hôm nay em vất vả rồi.”
“Không có việc gì ạ, ông bà anh rất tốt. ” Vân Thư không chú ý hình tượng nữa, trượt người dựa vào ghế xe, “Thực ra những người già đôi khi cũng có thể là những đứa trẻ, cần dỗ dành. Em đã dỗ ông nội em tới quen thuộc luôn rồi.”
Chương Tư Niên đại khái đưa cho cô một tập tài liệu đã đóng gáy dày chừng 1cm: “Tôi đã chỉnh sửa lại trọng điểm giáo trình kinh tế lượng kĩ lưỡng, cuối tuần tôi phải đi Mỹ công tác, nhưng em cứ học, đọc thử trước đi, xem không hiểu chỗ nào, tuần sau tôi về sẽ giảng bài cho em.”
Ánh mắt Vân Thư như dại ra, thần thái vừa nãy còn bừng bừng sức sống giờ như bông hoa héo rũ.: Này…đây là trọng điểm ấy ạ?”
Chương Tư Niên gật gật đầu, thả phanh: “Em thắt dây an toàn cẩn thận”
Vân Thư thắt dây an toàn, cả người vô lực, nội tâm gào thét điên rồ: “Tập tài liệu dày hơn trăm trang này mới là trọng điểm!!!Trọng điểm!!! Thầy Chương, thầy có hiểu trọng điểm là cái gì không hả?”
Hai người cứ thế trầm mặc, đi một lúc tới tiểu khu của Vân Thư ở, cô xuống xe thì Chương Tư Niên gọi cô lại:
“Tôi muốn phiền em một chút.”
“vâng?”
“Ông nội tôi xem chừng rất vui, nếu có thể, phiền em ghé thăm ông hai lần, để cùng trò chuyện với ông.”
“Ông tôi tính cách cố chấp, đối với việc tôi nghỉ làm giáo sư khó mà chấp nhận, tôi đi thể nào ông cũng cần trút giận nữa.”
Vân Thư gật gật đầu, đáp ứng anh.
“Em nếu muốn quà gì cứ nói, tôi sẽ từ Mỹ mua về.”
Trong nháy mắt Vân Thư lên tinh thần, ánh mắt cún nhìn Chương Tư Niên: “Có thể đổi phương thức cảm ơn khác không ạ, ví dụ như….”Vân Thư nâng tập tài liệu trọng điểm kia đưa tới trước mắt Chương Tư Niên. “Thầy có thể chọn một kiến thức trọng điểm nhất trong tập tài liệu này được không, ball ball you?”
Chương Tư Niên thực sự không hiểu nổi ball ball you là ý gì, quyết định không nghĩ thêm nữa tránh lãng phí thời gian. Anh đẩy đẩy gọng kính, không hề dao động nói:”Tôi đã đồng ý với Vân Lam sẽ dạy dỗ em rồi. 800 trang sách giáo khoa hay tập tài liệu này, chỉ có thể chọn 1 trong hai.”
Tay cầm tập tài liệu của Vân Thư bỗng trở nên vô lực, mất đi sức lực, đầu gục xuống, tóc xõa ngang che mặt.
Chương Tư Niên suy nghĩ một chút rồi nói: “Ở nước Mỹ có không ít thương hiệu ván trượt có vẻ khá ổn, em có thích không?”
“A—” Khóe mắt Vân Thư cong lên, hai mắt sáng rực như đèn pha ô tô, vì bất ngờ mà trợn tròn, mang theo tia lấp lánh: “Có thể mua ván trượt sao ạ?”
“Đúng vậy. Em thích mẫu như thế nào, hình dáng ra sao cứ nói với tôi.” Chương Tư Niên nói ít mà ý nhiều.
“Em muốn một cái của hãng Boosted Board, một hãng của Mỹ, trở về sẽ gửi ảnh qua cho anh.”
Vân Thư trước đó tâm trạng còn chùng xuống, giờ phút này cảm thấy lòng như nở hoa, vui vẻ không chịu được, như muốn nhảy ngay xuống xe.
Có ván trượt khích lệ tinh thần, Vân Thư mỗi khi rảnh rỗi liền chạy tới thăm ông nội Chương.
Những lúc đấy có vài câu hỏi liên quan tới chuyện của hai người.
Chương Tư Niên không có mặt, vì vậy khi ông nội Chương hỏi chuyện, Vân Thư đều phải tùy cơ ứng biến mà trả lời.”
“Thầy Chương thoạt nhìn có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng thực ra rất tốt với con. Lần này anh ấy đi Mỹ cũng sẽ mua ván trượt mới cho con nữa, ông xem này, mới hai ngày trước con gửi mẫu cho anh ấy đó ạ.”
“Anh ấy vẫn luôn cảm thấy con dùng ván trượt không quá an toàn, những lúc con trượt đều không cho con làm những động tác nguy hiểm. Nhưng vẫn là không cản được con, đến cuối cùng vẫn là cho con mua…”
“Con không qua chương trình học, anh ấy liền sửa sang lại giáo trình trọng điểm một lần, còn nói khi về sẽ dạy con nữa.”
“Hồi trước khi thầy Chương còn giảng dạy nhận được rất nhiều mến mộ. Có không ít nữ sinh tới giảng đường xem anh ấy giảng bài luôn ạ.”
“Trước kì thi của con, anh ấy còn giảng lại cho con một lần những vấn đề khó hiểu, rất cẩn thận và ấm áp>”
Mới đi thăm ông nội có ba lần, Vân Thư đã bịa ra n chuyện vô căn cứ của hai người, cuối cùng đành phải thông báo từng cái một với Chương Tư Niên.
Mỗi lần Chương Tư Niên họp xong, bật nguồn điện thoại thì sẽ toàn là tin nhắn từ Vân Thư.
Anh cười như không cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra hiện tại, Vân Thư so với Vân Lam đúng là thích hợp hơn. Nếu cùng Vân Lam phối hợp, đại khái chỉ có thể diễn thành mối quan hệ lạnh như băng, liên hôn vì gia tộc. Nhưng là Vân Thư, tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng có thể làm cho ông nội vui vẻ, hơn nữa cùng nhau sánh đôi, thực sự giống như hai người đã quen biết từ lâu về trước, hiện tại tình cảm rất tốt.
Khi CHương Tư Niên đáp máy bay về thành phố S, vừa lúc Vân Thư đang ở nhà ông nội anh.
Anh đưa hành lý cho trợ lý, và cầm chiếc ván trượt do trợ lý mua tới nhà ông nội, nếu Vân Thư đã nói anh định tặng cô ván trượt làm quà, so với đưa cô sau đấy thì đưa cô ngay bây giờ có vẻ sẽ tốt hơn.
Lần này Vân Thư không nói tướng thanh, cũng không pha trò. Cô đang ngoan ngoãn ngồi bên giường, nghe ông nội anh nói về nhân duyên với ông nội cô, nói mấy câu lại ho mấy tiếng, ông còn đang phải truyền thuốc.
Cô vội vã trở lại đỡ ông, tay chân có phần luống cuống.
Ngày hôm qua thời tiết thay đổi, thế nên ông nội Chương liền ngã bệnh. Các số liệu sức khỏe của ông đều xảy ra vấn đề, giờ phút này đang nằm trên giường truyền thuốc.
Vân Thư ngồi trước giường, nghĩ tới “sự tình nửa năm nay” của Chương Tư Niên, lòng như có tảng đá đè nặng.
“Tư Niên đã trở về rồi.” Bà nội Chương bưng ly nước tiến vào phòng, xua xua tay với cô, ý bảo cô ra ngoài.
Vân Thư vội vàng chạy ra ngoài cửa, Chương Tư Niên liền đứng trước cửa, đưa chiếc ván trượt được bọc cẩn thận trong bọc giấy cho cô, mặt mày mang theo chút bôn ba mệt mỏi sau chuyến công tác.
Vân Thư sung sướng nhận lấy, ôm nó vào lòng, khóe mắt cong lên, khóe miệng cười tươi, bên má là hai cái lúm đồng tiền, trông rất ngọt ngào.
Chương Tư Niên hơi đảo mắt nhìn vào trong phòng, thấy cả hai ông bà đều đang nhìn bọn họ, mặt mang theo chút ôn hòa và ý cười, lấy tay xoa xoa đầu cô mấy cái.
“Tư Niên…”
Chương Tư Niên đáp lại, dắt tay Vân Thư vào nhà.
Ông nội Chương được bà nội đỡ dậy, đôi mắt đã có chút mờ nhìn hai người: “Con cùng Vân Thư tình cảm cũng tốt, hơn nữa trước đây có từng quen biết ở trường học, cũng không tính là vội vàng. Ta…cũng không biết khi nào….Cả hai đứa con suy nghĩ, tìm một thời điểm thích hợp, rồi kết hôn đi.”
Ông nội vừa nói xong liền ho liền hồi, Chương Tư Niên vội đi tới, đưa nước lên cho ông.
Lão gia hơi thở đã bình ổn lại chút, tiếp tục nói: “Nếu một ngày nào đó, ta…Nguyên lai là nếu sau này ta có gặp lại cụ ông cụ bà của Vân Thư, cùng những người khác, ít nhất còn cho họ một lời giải đáp.”
————————–
Ball ball you: nghĩa của từ này kiểu như “cầu xin đó”
Ông bà của Chương Tư Niên khi còn trẻ làm giáo viên ở đại học T, hiện tại đang sống ở tiểu khu mà trường học cũ đóng góp xây dựng. Các trường đại học nổi danh thành phố S đều gần nhau, đại học C và đại học F chỉ cách nhau một con đường cái. Đại học C và đại học F chỉ cách nhau hai trạm tàu điện ngầm, Vân Thư thuê phòng ngay ở gần trường luôn. Ước tính thời gian đi bộ hay đi tàu điện ngầm sẽ mất khoảng 20 phút, còn lái xe mà tắc đường thì có khi còn lâu hơn chút.
Chương Tư Niên dừng xe ở dưới cổng tiểu khu, tắt máy rồi cởi dây an toàn.
“Cô cứ tự nhiên là ổn thôi.” Chương Tư Niên cầm tay Vân Thư, mở miệng nói.
Vân Thư gật gật đầu, nhưng vẫn còn có chút chột dạ.
Khuôn mặt Chương Tư Niên đột nhiên sát lại gần, Vân Thư vô thức lùi lại, nhưng lại bị ghế và dây an toàn làm cho không nhúc nhích được.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một chút, tầm nhìn của Vân Thư cơ hồ bị đôi mắt hẹp, dài mà thâm thúy, sống mũi cao, đôi môi mỏng và hẹp của Chương Tư Niên, quanh hơi thở có thể mơ hồ ngửi được mùi hương thanh mát của anh.
“Ông bà tôi đều đang đứng ở cửa.” Chương Tư Niên thấp giọng nói tới, “Họ có thể thấy được tình hình trong xe.”
Vân Thư thả lỏng cơ thể, tuy nhiên trong lòng lại căng thẳng —- màn diễn chính thức bắt đầu.
Chương Tư Niên ân cần mở cửa cho cô, cánh tay khẽ lắc lắc, ánh mắt ra hiệu cho cô nắm lấy tay anh.
Vân Thư phá lệ, vỗ vỗ tay mấy cái, nhớ lại cảnh tưởng Lục Tri Ý và Lý Úy thân mật ngày xưa, thân thể thả lỏng, hơi dựa vào lòng Chương Tư Niên một chút.
Hai vị trưởng lão ở tầng một, hai phòng một sảnh, có một khoảng sân nhỏ, vừa ra khỏi cửa xe đã thấy ông bà đứng đó chờ họ.
Mái tóc hai người đã đều chuyển về màu hoa râm, ông nội Chương thực sự rất gầy, ngũ quan vô cùng giống với Chương Tư Niên. Tay phải ông cầm cây gậy đã nổi gân xanh, nước da cũng sạm màu. Bà nội Chương có hơi mập hơn, đuôi tóc uốn xoăn một chút, nhìn vậy nhưng khí chất cũng rất phù hợp với ông nội Chương. Hai người đều cười rất hiền lành.
“Ông nội, bà nội khỏe ạ.” Vân Thư hướng hai người chào.
“Ai za.” Ông nội Chương lên tiếng, gương mặt đầy nếp nhăn nhưng đậm ý cười.
Chương Tư Niên cùng ông nội Chương đi vào nhà, Vân Thư cũng rất tự nhiên mà cầm lấy tay bà nội Chương.
“Vân Thư. Đây là một cái tên rất hay. Là mây cuộn lại rồi mây lại tan.” Ông nội Chương vừa đi vừa hỏi chuyện.
“Đúng là như vậy ạ, nhưng ngay từ nhà con cũng không nghĩ tới ý thơ này. Bất quá vào thời điểm con sinh, con khóc lóc ầm ĩ, vì thế người nhà đặt cái tên này cũng là để sau này con ngoan ngoãn một chút.”
“Tuy nhiên thì từ nhỏ đến lớn con đều quậy tới gà bay chó sủa, trên cơ bản là không thể thực hiện được kì vọng của gia đình.”
Ông và bà nội Chương nghe thế đều bật cười thành tiếng.
“Tóc con chắc là di truyền từ bà của con đi, ta còn nhớ năm đó tóc bà ấy cũng là xoăn tự nhiên.” Lời nói của bà nội Chương có chút hoài niệm.
“Đúng là vậy ạ…” Vân Thư vừa cười nói vừa ôm lấy cánh tay lão thái thái.
“Khi con còn nhỏ, anh trai con có nói đùa, nói con là do dùng tiền mua đến, bà con qua đời, cả nhà đều tóc xoăn. Hồi đó còn nhỏ nên con thực sự đã tin, lại còn khóc lóc bù lu bù loa nữa.”
Cuối cùng cô không quên bổ sung một câu: “Cuối cùng thì anh trai đã bị cô con dạy dỗ một trận nên thân.”
Bà nội Chương nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, che miệng khẽ cười thành tiếng: ” Quả nhiên con và ông nội con rất giống nhau, ai nấy đều rất vui tươi.”
“Màu sắc tóc này của con cũng rất đẹp.”
“Thật như vậy ạ?” Vân Thư có chút kinh hỉ, đưa tay gãi gãi mái tóc xoăn, “Con trước đó còn lo lắng ông bà sẽ không thích như thế này, lần đầu tiên con nhuộm tóc trở về nhà, thiếu chút nữa là ông nội đuổi con ra khỏi nhà luôn, cuối cùng giữ thế này được một năm, thật may là ông đã cảm thấy thuận mắt, mới không nói gì nữa.”
“Màu tóc này của con nhìn rất đẹp, trông vừa có sức sống lại vừa tự nhiên. Tuy nhiên có vẻ màu này dễ bị phai đi.”
Vân Thư không nghĩ tới bà nội Chương cũng biết nhiều như vậy, liền giải thích: “Chăm sóc tóc thường xuyên với lại hay đi nhuộm lại chút là vẫn có thể giữ được ạ.”
Nội tâm Vân Thư khẽ thả lỏng. Cô từ nhỏ đã rất có duyên với các vị trưởng bối, trong suy nghĩ của các vị trưởng bối, không ai không yêu quý cô cả. Ông bà nội Chương lại rất hòa nhã nhẹ nhàng, ở chung cũng sẽ không có khó khăn gì.
Vào tới trong nhà, dì giúp việc đang nấu ăn, hương thơm lan tỏa khắp phòng.
Vân Thư hít hít mấy cái, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc cùng vui sướng: “Đây là tương vịt có phải không ạ?”
“Đúng vậy, nghe ông nội con nói con thích ăn món này, ta liền tới thôn Minh Quang mua một ít đem về, hiện tại đang hâm nóng lại.”
“Con đã lâu rồi không được ăn tương vịt sạch ở thôn Minh Quang đấy ạ.” Vân Thư vui sướng ôm lấy cánh tay bà nội Chương, “Con không nghĩ tới hôm nay ở đây sẽ được thưởng thức món này đấy ạ.”
Cô nói chuyện không hề khách sáo, tựa như đang nói chuyện cùng với người thân trong nhà vậy, vô cùng tự nhiên.
Chương Tư Niên đi phía trước đỡ ông nội Chương, trong mắt lóe lên tia hài lòng.
Bốn người cùng ngồi trò chuyện uống nước tại bàn trà, Chương Tư Niên và Vân Thư ngồi cùng một chiếc ghế sofa, dựa sát gần nhau.
Ông nội chưa ho nhẹ mấy tiếng: “Hai con thế nào rồi? Có tốt không?”
“Tiểu Thư thực sự rất tốt.” Chương Tư Niên cầm chén trà, vẻ mặt nghiêm túc “Tính cách cô ấy rất vui vẻ hoạt bát, vừa hay có thể bổ sung cho con.”
Ông nội Chương hướng ánh mắt đến phía Vân Thư.
Vân Thư cũng đã sớm có chuẩn bị, không hề hoảng loạn. Nhưng cô lại không nghĩ mở miệng lại gọi bừa một tiếng: “Tư…Tư Niên.”
Chương Tư Niên khẽ nhíu nhíu mày.
Nhưng căn bản Vân Thư phản ứng rất nhanh nhạy, thè lưỡi làm mặt xấu nói: “Nhưng kỳ thực con thường gọi anh ấy là thầy Chương hơn.”
Cô có chút thẹn thùng nhìn sang Chương Tư Niên: “Anh ấy có nói con phải sửa, cứ như thầy giáo với học sinh yêu nhau vậy. Nhưng con cũng đã quen mất rồi, sửa lại cũng có chút khó khăn.”
Ông nội Chương bị bộ dạng của cô chọc cười: “Ta chút nữa thì quên con cũng là sinh viên đại học C.”
Vân Thư thẹn thùng cúi đầu, thanh âm nhỏ nhẹ:”Trước đó khi đi học, con vô cùng ngưỡng mộ anh ấy. Lần trước gặp mắt phát hiện là anh ấy, thực sự là ngoài ý muốn của con, con rất vui sướng.”
“Con vốn dĩ có chút phản cảm khi ông nội con nhúng tay vào chuyện tình cảm cá nhân…nhưng…là thầy Chương thì cái gì cũng tốt hết ạ.”
Tuy rằng mở đầu có chút lung tung, nhưng lời này Vân Thư đã tập dượt quá vô số lần trong đầu, lại có biểu hiện bản thân mình rất ngại ngùng, khẩn trương, từng động tác đều được thực hiện tốt, cụp mắt xuống giấu đi đôi mắt bình đạm, đầu ngón tay khẽ nắm lấy góc áo, quả thực diễn như không diễn.
Ông nội vừa lòng gật gật đầu, hướng phía bà nội Chương đắc ý cười: ” Cô Ngô à, cô trước đó còn bảo tôi không được miễn cưỡng hai người bọn chúng. Tôi đúng quá mà. Đúng là duyên trời định đấy.”
Bà nội Chương không nói tiếp, cũng không phản bác lại, chỉ gật gật nhẹ đầu,: “Đi ăn cơm thôi nào.”
Trên bàn ăn thức ăn không quá nhiều, sáu món mặn một món canh, bốn người ăn là vừa đủ. Vân Thư nhớ đến cái tư liệu sở thích của Chương Tư Niên mới gửi mấy ngày trước, nhìn trên bàn toàn là những món hai người bọn họ ưa thích.
Vân Thư vừa mới cầm đũa lên, Chương Tư Niên liền gắp cho cô một miếng tương vịt đặt vào trong bát.
Vân Thư vừa ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt đầy ý cười của ông nội Chương, nhìn xuống mặt bàn cũng không động đũa. Chương Tư Niên chưa ăn liền gắp cho cô trước một miếng, giờ cô gặp lại ngay thì đúng là có hơi giả trân.
Do dự vài giây, cô cúi đầu ăn mấy miếng, qua một lúc mới gắp lại cho Chương Tư Niên một ít măng hầm chân giò.
Chương Tư Niên hơi ngừng lại một chút, thần sắc trấn tĩnh mà đem chỗ thức ăn cô gắp ăn cho hết.
Một bữa cơm rất hài hòa trôi qua, hai người đang chuẩn bị bồi hai ông bà nội ra phơi nắng, thì Chương Tư Niên nhận được điện thoại.
Chương Tư Niên nghe máy, không biết nội dung cuộc trò chuyện là gì nhưng thần sắc anh bỗng trở nên nghiêm túc.
“Ông bà nội, công ty con có chút việc gấp, con phải quay lại đó ngay.”
“Hừ.” Sắc mặt ông nội Chương thoáng chốc trầm xuống, phất phất tay. “Anh đi đi ngay đi…Hiếm lắm mới có dịp ghé qua.”
“Vậy Tiểu Thư, em…”Chương Tư Niên nhìn về phía Vân Thư.
“Em sẽ ở đây trò chuyện cùng ông bà nội.” Vân Thư nói xong, quay sang xoa dịu ông nội Chương “Anh ấy luôn phải vội vã như vậy đó ạ, ông đừng giận quá. Khi còn còn nhỏ có một thời gian học tướng thanh, nếu không thì để con nói tướng thanh cho ông nghe luôn nhé.”
Sắc mặt ông nội Chương có khá hơn chút “Đi đi, nhớ quay lại sớm để bồi chuyện với Tiểu Thư đấy.”
Chương Tư Niên gật gật đầu đứng dậy rời đi.
Ông nội Chương xụ mặt đem anh đuổi đi, lại bắt đầu lải nhải:
“Đều bận mải vì tiền cả, cái gì cũng thế.”
“Chương gia chúng ta đều là dòng dõi thư hương. Ta, bà nội nó, cha mẹ nó có ai là không ở đại học dạy học đâu. Nó lại đi ngược lại, đang giảng dạy, tự nhiên lại đi thành lập ba cái công ty kia.”
“Ông nội đừng nóng giận. ” Vân Thư an ủi “Nhà con kinh doanh gì đó đều do chị con làm chủ, nên con cũng không hiểu biết gì lắm, nhưng cũng biết ngành liên quan tới internet biến đổi rất nhanh, rất nhiều vấn đề đột ngột xuất hiện, trở tay không kịp.”
“Hơn nữa nếu anh ấy không rời đại học C, chắc hẳn con và ông bà cũng sẽ không có cơ hội này đi, vì anh ấy sẽ bị xử phạt mất.”
“Con nói tướng thanh cho hai ông bà nghe, có được không ạ?”
“Vậy con nói về bài vè Liên Bảo thụy đơn đi.”
“Lâu lắm rồi con cũng không có nói lại, hai ông bà đừng ghét bỏ con nha.”
Khi Chương Tư Niên trở lại, sắc trời đã tối đen. Chưa có vào nhà nhưng đã nghe thấy trong viện thanh âm thanh thúy, trong trẻo như ngọc của Vân Thư.
Vân Thư thường ngày nói chuyện không rõ khẩu âm, nhưng khi nói tướng thanh, giọng Bắc Kinh rất rõ ràng, lời nói dí dỏm như nước chảy mây trôi, hết lượt này tới lượt kia, khi cô dừng lại liền có thể nghe thấy tiếng cười của hai ông bà.
Khi Chương Tư Niên vào tới nơi, Vân Thư quay lưng về phía anh, đứng trong nhà, tay chống eo: “Lão tam rất keo kiệt/ Phản lại làm lão tứ hố một phen, thông minh lại bị thông minh hại, biểu hiện tức giận rất sống động: “Không tính””
Ba người ăn cơm xong, ngồi nghỉ mát dưới tán cây ở sân, gió nhẹ nhàng thôi, hơi se se lạnh.
Chương Tư Niên bận rộn cả một buổi chiều, giờ mới có thể thả lỏng lại, khóe môi bất giác ẩn hiện ý cười không biết nguyên do.
Ông nội Chương trầm trồ vỗ tay ngợi khen cô, ánh mắt đảo qua người anh, ý cười thu liễm lại: “Còn biết trở về cơ đấy.”
Chương Tư Niên gật gật đầu, tiến đến nâng ông dậy. Lão gia sắc mặt tươi tỉnh, lâu lắm rồi thần sắc mới tốt như vậy.
“Còn muốn ăn cơm không?”
“Con ở công ty đã ăn chút rồi ạ.”
“Trời không còn sớm nữa rồi, con đưa Vân Thư về đi.”
“Đừng làm con bé phiền lòng, biết chưa?”
Chương Tư Niên dìu ông nội vào nhà, sau đó mới lên xe.
Vân Thư trên xe ô tô, khẽ thở phào một hơi.
“Hôm nay em vất vả rồi.”
“Không có việc gì ạ, ông bà anh rất tốt. ” Vân Thư không chú ý hình tượng nữa, trượt người dựa vào ghế xe, “Thực ra những người già đôi khi cũng có thể là những đứa trẻ, cần dỗ dành. Em đã dỗ ông nội em tới quen thuộc luôn rồi.”
Chương Tư Niên đại khái đưa cho cô một tập tài liệu đã đóng gáy dày chừng 1cm: “Tôi đã chỉnh sửa lại trọng điểm giáo trình kinh tế lượng kĩ lưỡng, cuối tuần tôi phải đi Mỹ công tác, nhưng em cứ học, đọc thử trước đi, xem không hiểu chỗ nào, tuần sau tôi về sẽ giảng bài cho em.”
Ánh mắt Vân Thư như dại ra, thần thái vừa nãy còn bừng bừng sức sống giờ như bông hoa héo rũ.: Này…đây là trọng điểm ấy ạ?”
Chương Tư Niên gật gật đầu, thả phanh: “Em thắt dây an toàn cẩn thận”
Vân Thư thắt dây an toàn, cả người vô lực, nội tâm gào thét điên rồ: “Tập tài liệu dày hơn trăm trang này mới là trọng điểm!!!Trọng điểm!!! Thầy Chương, thầy có hiểu trọng điểm là cái gì không hả?”
Hai người cứ thế trầm mặc, đi một lúc tới tiểu khu của Vân Thư ở, cô xuống xe thì Chương Tư Niên gọi cô lại:
“Tôi muốn phiền em một chút.”
“vâng?”
“Ông nội tôi xem chừng rất vui, nếu có thể, phiền em ghé thăm ông hai lần, để cùng trò chuyện với ông.”
“Ông tôi tính cách cố chấp, đối với việc tôi nghỉ làm giáo sư khó mà chấp nhận, tôi đi thể nào ông cũng cần trút giận nữa.”
Vân Thư gật gật đầu, đáp ứng anh.
“Em nếu muốn quà gì cứ nói, tôi sẽ từ Mỹ mua về.”
Trong nháy mắt Vân Thư lên tinh thần, ánh mắt cún nhìn Chương Tư Niên: “Có thể đổi phương thức cảm ơn khác không ạ, ví dụ như….”Vân Thư nâng tập tài liệu trọng điểm kia đưa tới trước mắt Chương Tư Niên. “Thầy có thể chọn một kiến thức trọng điểm nhất trong tập tài liệu này được không, ball ball you?”
Chương Tư Niên thực sự không hiểu nổi ball ball you là ý gì, quyết định không nghĩ thêm nữa tránh lãng phí thời gian. Anh đẩy đẩy gọng kính, không hề dao động nói:”Tôi đã đồng ý với Vân Lam sẽ dạy dỗ em rồi. 800 trang sách giáo khoa hay tập tài liệu này, chỉ có thể chọn 1 trong hai.”
Tay cầm tập tài liệu của Vân Thư bỗng trở nên vô lực, mất đi sức lực, đầu gục xuống, tóc xõa ngang che mặt.
Chương Tư Niên suy nghĩ một chút rồi nói: “Ở nước Mỹ có không ít thương hiệu ván trượt có vẻ khá ổn, em có thích không?”
“A—” Khóe mắt Vân Thư cong lên, hai mắt sáng rực như đèn pha ô tô, vì bất ngờ mà trợn tròn, mang theo tia lấp lánh: “Có thể mua ván trượt sao ạ?”
“Đúng vậy. Em thích mẫu như thế nào, hình dáng ra sao cứ nói với tôi.” Chương Tư Niên nói ít mà ý nhiều.
“Em muốn một cái của hãng Boosted Board, một hãng của Mỹ, trở về sẽ gửi ảnh qua cho anh.”
Vân Thư trước đó tâm trạng còn chùng xuống, giờ phút này cảm thấy lòng như nở hoa, vui vẻ không chịu được, như muốn nhảy ngay xuống xe.
Có ván trượt khích lệ tinh thần, Vân Thư mỗi khi rảnh rỗi liền chạy tới thăm ông nội Chương.
Những lúc đấy có vài câu hỏi liên quan tới chuyện của hai người.
Chương Tư Niên không có mặt, vì vậy khi ông nội Chương hỏi chuyện, Vân Thư đều phải tùy cơ ứng biến mà trả lời.”
“Thầy Chương thoạt nhìn có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng thực ra rất tốt với con. Lần này anh ấy đi Mỹ cũng sẽ mua ván trượt mới cho con nữa, ông xem này, mới hai ngày trước con gửi mẫu cho anh ấy đó ạ.”
“Anh ấy vẫn luôn cảm thấy con dùng ván trượt không quá an toàn, những lúc con trượt đều không cho con làm những động tác nguy hiểm. Nhưng vẫn là không cản được con, đến cuối cùng vẫn là cho con mua…”
“Con không qua chương trình học, anh ấy liền sửa sang lại giáo trình trọng điểm một lần, còn nói khi về sẽ dạy con nữa.”
“Hồi trước khi thầy Chương còn giảng dạy nhận được rất nhiều mến mộ. Có không ít nữ sinh tới giảng đường xem anh ấy giảng bài luôn ạ.”
“Trước kì thi của con, anh ấy còn giảng lại cho con một lần những vấn đề khó hiểu, rất cẩn thận và ấm áp>”
Mới đi thăm ông nội có ba lần, Vân Thư đã bịa ra n chuyện vô căn cứ của hai người, cuối cùng đành phải thông báo từng cái một với Chương Tư Niên.
Mỗi lần Chương Tư Niên họp xong, bật nguồn điện thoại thì sẽ toàn là tin nhắn từ Vân Thư.
Anh cười như không cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra hiện tại, Vân Thư so với Vân Lam đúng là thích hợp hơn. Nếu cùng Vân Lam phối hợp, đại khái chỉ có thể diễn thành mối quan hệ lạnh như băng, liên hôn vì gia tộc. Nhưng là Vân Thư, tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng có thể làm cho ông nội vui vẻ, hơn nữa cùng nhau sánh đôi, thực sự giống như hai người đã quen biết từ lâu về trước, hiện tại tình cảm rất tốt.
Khi CHương Tư Niên đáp máy bay về thành phố S, vừa lúc Vân Thư đang ở nhà ông nội anh.
Anh đưa hành lý cho trợ lý, và cầm chiếc ván trượt do trợ lý mua tới nhà ông nội, nếu Vân Thư đã nói anh định tặng cô ván trượt làm quà, so với đưa cô sau đấy thì đưa cô ngay bây giờ có vẻ sẽ tốt hơn.
Lần này Vân Thư không nói tướng thanh, cũng không pha trò. Cô đang ngoan ngoãn ngồi bên giường, nghe ông nội anh nói về nhân duyên với ông nội cô, nói mấy câu lại ho mấy tiếng, ông còn đang phải truyền thuốc.
Cô vội vã trở lại đỡ ông, tay chân có phần luống cuống.
Ngày hôm qua thời tiết thay đổi, thế nên ông nội Chương liền ngã bệnh. Các số liệu sức khỏe của ông đều xảy ra vấn đề, giờ phút này đang nằm trên giường truyền thuốc.
Vân Thư ngồi trước giường, nghĩ tới “sự tình nửa năm nay” của Chương Tư Niên, lòng như có tảng đá đè nặng.
“Tư Niên đã trở về rồi.” Bà nội Chương bưng ly nước tiến vào phòng, xua xua tay với cô, ý bảo cô ra ngoài.
Vân Thư vội vàng chạy ra ngoài cửa, Chương Tư Niên liền đứng trước cửa, đưa chiếc ván trượt được bọc cẩn thận trong bọc giấy cho cô, mặt mày mang theo chút bôn ba mệt mỏi sau chuyến công tác.
Vân Thư sung sướng nhận lấy, ôm nó vào lòng, khóe mắt cong lên, khóe miệng cười tươi, bên má là hai cái lúm đồng tiền, trông rất ngọt ngào.
Chương Tư Niên hơi đảo mắt nhìn vào trong phòng, thấy cả hai ông bà đều đang nhìn bọn họ, mặt mang theo chút ôn hòa và ý cười, lấy tay xoa xoa đầu cô mấy cái.
“Tư Niên…”
Chương Tư Niên đáp lại, dắt tay Vân Thư vào nhà.
Ông nội Chương được bà nội đỡ dậy, đôi mắt đã có chút mờ nhìn hai người: “Con cùng Vân Thư tình cảm cũng tốt, hơn nữa trước đây có từng quen biết ở trường học, cũng không tính là vội vàng. Ta…cũng không biết khi nào….Cả hai đứa con suy nghĩ, tìm một thời điểm thích hợp, rồi kết hôn đi.”
Ông nội vừa nói xong liền ho liền hồi, Chương Tư Niên vội đi tới, đưa nước lên cho ông.
Lão gia hơi thở đã bình ổn lại chút, tiếp tục nói: “Nếu một ngày nào đó, ta…Nguyên lai là nếu sau này ta có gặp lại cụ ông cụ bà của Vân Thư, cùng những người khác, ít nhất còn cho họ một lời giải đáp.”
————————–
Ball ball you: nghĩa của từ này kiểu như “cầu xin đó”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.