Chương 30: Chẳng Lẽ Là.. Nữ Thần Của Em Giúp Anh Viết Bản Kiểm Điểm?
Lâm Uyên Ngư Nhi
25/03/2021
Mấy ngày nay mỗi lần tan học Hứa Viễn Hàng đều đi phía sau cô, đây là lần đầu tiên anh từ phía trước mặt đi tới.
Trì Vân Phàm cùng anh bốn mắt nhìn nhau, thành thật mà nói, ngay cả khi cô đã tận mắt chứng kiến anh đánh nhau thì anh vẫn không hề giống thiếu niên bất lương trong nhận thức của cô. Anh không hút thuốc lá, hơi thở trên người thực sạch sẽ. Anh luôn đứng thẳng lưng, đây không phải là cố ý giả vờ càng giống như một thói quen khắc sâu trong xương. Đôi mắt kia trong trẻo và sâu thẳm, nhất thời mang đến cho người ta cảm giác lơ đãng không quan tâm đến cái gì, thỉnh thoảng lại vô tình tiết lộ sự tuyệt vọng và cô đơn..
Cô cảm thấy bọn họ là cùng một dạng người.
Cùng dùng vẻ ngoài giả dối để che giấu nội tâm thật sự của mình.
Hứa Viễn Hàng không thể không biết chuyện này, như vậy, đến tột cùng anh đã nhìn thấu cô được mấy phần?
Cùng lúc đó, Hứa Viễn Hàng cũng chìm trong suy nghĩ. Anh tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và baba cô. Anh đoán không sai, người gây chuyện thật sự là Tiêu Dĩnh.
Nhưng tại sao Tiêu Dĩnh muốn làm như thế?
Trong không gian yên lặng, ánh mặt trời đột phá tầng mây, chiếu rọi khắp nhân gian, làn gió mát từ từ thổi qua.
Trì Vân Phàm thu lại tâm trí đang lang thang của mình, khẽ mím môi: "Đồng phục học sinh chờ giặt sạch sẽ trả lại cậu."
Lúc đầu Hứa Viễn Hàng muốn nói không cần. Đó giờ anh quen sống đơn giản thô sơ không câu nệ tiểu tiết. Với lại cô chỉ mặc trông chốc lát như vậy, có thể bẩn đi nơi nào? Căn bản không cần giặt. Nhưng không biết anh nghĩ đến cái gì, lời đến khóe miệng liền sửa lại: "Không vội."
Không giống như trong tưởng tượng của Trì Vân Phàm, Hứa Viễn Hàng hình như không vì chuyện đồng phục mà tìm đến cô. Cô chủ động mở chủ đề, anh rất tự nhiên liền nhấc lên chuyện bởi vì không mặc đồng phục nên bị chủ nhiệm Lục phạt viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ, còn nửa tự giễu nửa hài hước nói: "Cậu biết đó, viết kiểm điểm thật sự là quá khó đối với những đứa học sinh ban thể dục "đầu óc ngu si tứ chi phát triển" như chúng tôi."
Thiếu điều muốn nói rõ là cô phải chịu trách nhiệm viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ vậy.
Hửm?
Trì Vân Phàm lớn từng này còn chưa bao giờ viết qua bản kiểm điểm. Sau một hồi sững sờ, cô thử giảng đạo lý với anh: "Là cậu cố đem đồng phục nhét cho tôi."
Hứa Viễn Hàng gật gật đầu, lần nữa nói ra lời kinh người: "Nhưng tôi bởi vì cậu mới bị phạt, cũng là sự thật."
Trì Vân Phàm bị thanh niên da mặt dày lại dùng thao tác ăn vạ chuyên nghiệp này làm chấn kinh rồi, trong lúc nhất thời lại tìm không được lý do phản bác: "Tôi không biết viết bản kiểm điểm."
"Không sao cả, một lần thì lạ, hai lần thì quen."
Người này luôn có lý do biến thái ngụy biện cho chính mình. Trì Vân Phàm không thèm để ý đến anh, đi nhanh về phía trước.
Hứa Viễn Hàng đuổi theo, nhìn chuẩn thời cơ cô đang ở kèo dưới, lưỡi xán hoa sen[1], miệng lưỡi lưu loát, nói đến khi cô về đến cửa tiểu khu cũng chưa chịu ngừng.
Trì Vân Phàm không hề cảm động, nên cự tuyệt vẫn cự tuyệt không chừa một đường thương lượng nào, cô lại nói: "Cám ơn mấy ngày nay cậu đưa tôi về nhà, nhưng sau này không cần nữa. Những người kia sẽ không tới tìm tôi gây phiền phức."
Thì ra cô đều biết cả.
Vốn tưởng rằng bí mật chỉ mình mình biết, thế mà lại bị cô chọc thủng ngay trước mặt. Hứa Viễn Hàng sững sờ vài giây, khóe miệng hơi hơi mở ra, còn muốn nói vài câu ngớ ngẩn, chẳng hạn như: Đưa cậu về nhà? Cậu chớ tự mình đa tình, ông đây chỉ thuần túy muốn đi dạo một vòng thôi, dù sao người âm thầm ở sau lưng đương hộ hoa sứ giả gì đó căn bản không phù hợp với thiết lập nhân vật "Đại lão bá chủ một phương ở hẻm Nam" của anh.
Đáng tiếc Trì Vân Phàm không cho anh cơ hội nói ra, xoay người bước vào khu biệt thự.
Hứa Viễn Hàng: "..."
Anh nhớ tới chính sự, liền hét lên với bóng lưng cô: "Bản kiểm điểm chậm nhất trưa mai nộp đó."
Tự nhiên không nhận được phản hồi.
Ngược lại làm mấy con chim nhỏ đang đậu trên nhánh cây giật mình bay tứ tung.
Buổi trưa đã nói chuyện rõ ràng nên tan học chiều nay, Trì Vân Phàm phát hiện Hứa Viễn Hàng quả nhiên không ở phía sau nữa. Cô mang theo túi giấy đựng đồng phục chậm rãi đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây. Bước chân không hiểu sao nhẹ nhõm, cô vẫn thích cảm giác đi một mình.
Trở lại biệt thự, Trì Vân Phàm đem cặp cùng túi giấy đặt lên bàn. Người giúp việc đang bận rộn trong bếp đi tới hỏi cô muốn uống trà trái cây hay canh gà tần sâm đen[2]. Tầm mắt của cô rơi vào chiếc khăn trải bàn đã bị ánh chiều tà choáng nhiễm đến nhu hòa, trong mắt cũng có tia sáng ngời: "Cho tôi một ly nước đun sôi."
"Vâng."
Một người giúp việc khác cũng bước lên trước, thành thạo cầm túi giấy lên chuẩn bị đem quần áo bên trong đi giặt.
Trì Vân Phàm cũng lười nghĩ ra lý do để giải thích vì sao lại mang đồng phục nam sinh về nhà: "Cái này không cần giặt."
Người giúp việc lập tức dừng động tác lại: "Được."
"Tiểu thư, phu nhân nói thân thể người có chút không thoải mái, cho nên hôm nay sẽ không tới."
Trì Vân Phàm nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Nước sôi để nguội đã đặt lên bàn, cô cầm cốc uống từng ngụm nhỏ, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve trên thành cốc. Một lát sau, lông mày đang nhíu lại dần thả lỏng, cô tìm điện thoại trong cặp lấy ra gọi cho mẹ.
Không đợi cô mở miệng thì một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng vang lên: "Phàm Phàm."
"Mẹ, mẹ có khỏe không?"
"Không có gì đâu, chỉ là tuột huyết áp, chóng mặt, bệnh cũ mà thôi."
"Dạ, mẹ nhớ chú ý đến thân thể mình nhiều hơn."
Trì Vân Phàm lại hỏi: "Ba ba còn chưa về nhà sao?"
"Ông ấy.." Mạnh Đinh Lan dừng một chút, "Ba ba con còn ở công ty tăng ca."
"Ồ."
Trì Vân Phàm không rõ, vợ chồng bọn họ cùng giường chung gối hơn hai mươi năm, chẳng lẽ ba ba phản bội hôn nhân cùng gia đình bọn họ đến nỗi không giữ chút ranh giới cuối cùng nào như thế mà mẹ vẫn không phát hiện ra? Suy cho cùng, tính tình mẹ quá mềm yếu, chỉ có thể chịu đựng, một câu nói nặng cũng không dám nói, bị ủy khuất thì chỉ biết trốn đi khóc trong lặng thầm, chỉ có thể bị ba ba cô chèn ép đến chết.
Có phải hai mẹ con Tiêu Dĩnh cũng nắm trúng điểm này, cho rằng cô cũng là quả hồng mềm như mẹ mình, cho nên mới không kiêng nể gì mà đến trước mặt cô khiêu khích?
Vậy họ nhất định thất vọng rồi.
Cho dù một ngày nào đó cô và mẹ sẽ dọn ra khỏi nhà, Tiêu Viện cũng đừng nghĩ xa xỉ rằng bà ta có thể đường hoàng trở thành nữ chủ nhân Trì gia, mà đời này Tiêu Dĩnh chỉ có thể là đứa con gái ngoài giá thú..
Cuộc trò chuyện với mẹ kết thúc không bao lâu, Trì Vân Phàm lại nhận được điện thoại của ba ba nói rằng chuyện đã giải quyết xong xuôi, để cô không phải lo lắng mà an tâm học hành. Hình như ông còn bận việc khác, vội nói vài câu liền cúp máy.
Bên ngoài hoàng hôn đã tới, người giúp việc mở đèn, ánh sáng dịu nhẹ choàng lên thân Trì Vân Phàm. Cô cầm điện thoại ngồi ngây người trên sô pha một lúc rồi mới đi ăn cơm.
Trên bàn cơm chiều có tám món ăn thịnh soạn cùng hai món soup, mỗi loại cô đều ăn một ít, cũng gần đủ làm cô no.
(Continue)
CHÚ THÍCH
[1] lưỡi sáng hoa sen: nguyên văn là "thiệt xán liên hoa", dùng để chỉ người có tài ăn nói.
Trì Vân Phàm cùng anh bốn mắt nhìn nhau, thành thật mà nói, ngay cả khi cô đã tận mắt chứng kiến anh đánh nhau thì anh vẫn không hề giống thiếu niên bất lương trong nhận thức của cô. Anh không hút thuốc lá, hơi thở trên người thực sạch sẽ. Anh luôn đứng thẳng lưng, đây không phải là cố ý giả vờ càng giống như một thói quen khắc sâu trong xương. Đôi mắt kia trong trẻo và sâu thẳm, nhất thời mang đến cho người ta cảm giác lơ đãng không quan tâm đến cái gì, thỉnh thoảng lại vô tình tiết lộ sự tuyệt vọng và cô đơn..
Cô cảm thấy bọn họ là cùng một dạng người.
Cùng dùng vẻ ngoài giả dối để che giấu nội tâm thật sự của mình.
Hứa Viễn Hàng không thể không biết chuyện này, như vậy, đến tột cùng anh đã nhìn thấu cô được mấy phần?
Cùng lúc đó, Hứa Viễn Hàng cũng chìm trong suy nghĩ. Anh tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và baba cô. Anh đoán không sai, người gây chuyện thật sự là Tiêu Dĩnh.
Nhưng tại sao Tiêu Dĩnh muốn làm như thế?
Trong không gian yên lặng, ánh mặt trời đột phá tầng mây, chiếu rọi khắp nhân gian, làn gió mát từ từ thổi qua.
Trì Vân Phàm thu lại tâm trí đang lang thang của mình, khẽ mím môi: "Đồng phục học sinh chờ giặt sạch sẽ trả lại cậu."
Lúc đầu Hứa Viễn Hàng muốn nói không cần. Đó giờ anh quen sống đơn giản thô sơ không câu nệ tiểu tiết. Với lại cô chỉ mặc trông chốc lát như vậy, có thể bẩn đi nơi nào? Căn bản không cần giặt. Nhưng không biết anh nghĩ đến cái gì, lời đến khóe miệng liền sửa lại: "Không vội."
Không giống như trong tưởng tượng của Trì Vân Phàm, Hứa Viễn Hàng hình như không vì chuyện đồng phục mà tìm đến cô. Cô chủ động mở chủ đề, anh rất tự nhiên liền nhấc lên chuyện bởi vì không mặc đồng phục nên bị chủ nhiệm Lục phạt viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ, còn nửa tự giễu nửa hài hước nói: "Cậu biết đó, viết kiểm điểm thật sự là quá khó đối với những đứa học sinh ban thể dục "đầu óc ngu si tứ chi phát triển" như chúng tôi."
Thiếu điều muốn nói rõ là cô phải chịu trách nhiệm viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ vậy.
Hửm?
Trì Vân Phàm lớn từng này còn chưa bao giờ viết qua bản kiểm điểm. Sau một hồi sững sờ, cô thử giảng đạo lý với anh: "Là cậu cố đem đồng phục nhét cho tôi."
Hứa Viễn Hàng gật gật đầu, lần nữa nói ra lời kinh người: "Nhưng tôi bởi vì cậu mới bị phạt, cũng là sự thật."
Trì Vân Phàm bị thanh niên da mặt dày lại dùng thao tác ăn vạ chuyên nghiệp này làm chấn kinh rồi, trong lúc nhất thời lại tìm không được lý do phản bác: "Tôi không biết viết bản kiểm điểm."
"Không sao cả, một lần thì lạ, hai lần thì quen."
Người này luôn có lý do biến thái ngụy biện cho chính mình. Trì Vân Phàm không thèm để ý đến anh, đi nhanh về phía trước.
Hứa Viễn Hàng đuổi theo, nhìn chuẩn thời cơ cô đang ở kèo dưới, lưỡi xán hoa sen[1], miệng lưỡi lưu loát, nói đến khi cô về đến cửa tiểu khu cũng chưa chịu ngừng.
Trì Vân Phàm không hề cảm động, nên cự tuyệt vẫn cự tuyệt không chừa một đường thương lượng nào, cô lại nói: "Cám ơn mấy ngày nay cậu đưa tôi về nhà, nhưng sau này không cần nữa. Những người kia sẽ không tới tìm tôi gây phiền phức."
Thì ra cô đều biết cả.
Vốn tưởng rằng bí mật chỉ mình mình biết, thế mà lại bị cô chọc thủng ngay trước mặt. Hứa Viễn Hàng sững sờ vài giây, khóe miệng hơi hơi mở ra, còn muốn nói vài câu ngớ ngẩn, chẳng hạn như: Đưa cậu về nhà? Cậu chớ tự mình đa tình, ông đây chỉ thuần túy muốn đi dạo một vòng thôi, dù sao người âm thầm ở sau lưng đương hộ hoa sứ giả gì đó căn bản không phù hợp với thiết lập nhân vật "Đại lão bá chủ một phương ở hẻm Nam" của anh.
Đáng tiếc Trì Vân Phàm không cho anh cơ hội nói ra, xoay người bước vào khu biệt thự.
Hứa Viễn Hàng: "..."
Anh nhớ tới chính sự, liền hét lên với bóng lưng cô: "Bản kiểm điểm chậm nhất trưa mai nộp đó."
Tự nhiên không nhận được phản hồi.
Ngược lại làm mấy con chim nhỏ đang đậu trên nhánh cây giật mình bay tứ tung.
Buổi trưa đã nói chuyện rõ ràng nên tan học chiều nay, Trì Vân Phàm phát hiện Hứa Viễn Hàng quả nhiên không ở phía sau nữa. Cô mang theo túi giấy đựng đồng phục chậm rãi đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây. Bước chân không hiểu sao nhẹ nhõm, cô vẫn thích cảm giác đi một mình.
Trở lại biệt thự, Trì Vân Phàm đem cặp cùng túi giấy đặt lên bàn. Người giúp việc đang bận rộn trong bếp đi tới hỏi cô muốn uống trà trái cây hay canh gà tần sâm đen[2]. Tầm mắt của cô rơi vào chiếc khăn trải bàn đã bị ánh chiều tà choáng nhiễm đến nhu hòa, trong mắt cũng có tia sáng ngời: "Cho tôi một ly nước đun sôi."
"Vâng."
Một người giúp việc khác cũng bước lên trước, thành thạo cầm túi giấy lên chuẩn bị đem quần áo bên trong đi giặt.
Trì Vân Phàm cũng lười nghĩ ra lý do để giải thích vì sao lại mang đồng phục nam sinh về nhà: "Cái này không cần giặt."
Người giúp việc lập tức dừng động tác lại: "Được."
"Tiểu thư, phu nhân nói thân thể người có chút không thoải mái, cho nên hôm nay sẽ không tới."
Trì Vân Phàm nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Nước sôi để nguội đã đặt lên bàn, cô cầm cốc uống từng ngụm nhỏ, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve trên thành cốc. Một lát sau, lông mày đang nhíu lại dần thả lỏng, cô tìm điện thoại trong cặp lấy ra gọi cho mẹ.
Không đợi cô mở miệng thì một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng vang lên: "Phàm Phàm."
"Mẹ, mẹ có khỏe không?"
"Không có gì đâu, chỉ là tuột huyết áp, chóng mặt, bệnh cũ mà thôi."
"Dạ, mẹ nhớ chú ý đến thân thể mình nhiều hơn."
Trì Vân Phàm lại hỏi: "Ba ba còn chưa về nhà sao?"
"Ông ấy.." Mạnh Đinh Lan dừng một chút, "Ba ba con còn ở công ty tăng ca."
"Ồ."
Trì Vân Phàm không rõ, vợ chồng bọn họ cùng giường chung gối hơn hai mươi năm, chẳng lẽ ba ba phản bội hôn nhân cùng gia đình bọn họ đến nỗi không giữ chút ranh giới cuối cùng nào như thế mà mẹ vẫn không phát hiện ra? Suy cho cùng, tính tình mẹ quá mềm yếu, chỉ có thể chịu đựng, một câu nói nặng cũng không dám nói, bị ủy khuất thì chỉ biết trốn đi khóc trong lặng thầm, chỉ có thể bị ba ba cô chèn ép đến chết.
Có phải hai mẹ con Tiêu Dĩnh cũng nắm trúng điểm này, cho rằng cô cũng là quả hồng mềm như mẹ mình, cho nên mới không kiêng nể gì mà đến trước mặt cô khiêu khích?
Vậy họ nhất định thất vọng rồi.
Cho dù một ngày nào đó cô và mẹ sẽ dọn ra khỏi nhà, Tiêu Viện cũng đừng nghĩ xa xỉ rằng bà ta có thể đường hoàng trở thành nữ chủ nhân Trì gia, mà đời này Tiêu Dĩnh chỉ có thể là đứa con gái ngoài giá thú..
Cuộc trò chuyện với mẹ kết thúc không bao lâu, Trì Vân Phàm lại nhận được điện thoại của ba ba nói rằng chuyện đã giải quyết xong xuôi, để cô không phải lo lắng mà an tâm học hành. Hình như ông còn bận việc khác, vội nói vài câu liền cúp máy.
Bên ngoài hoàng hôn đã tới, người giúp việc mở đèn, ánh sáng dịu nhẹ choàng lên thân Trì Vân Phàm. Cô cầm điện thoại ngồi ngây người trên sô pha một lúc rồi mới đi ăn cơm.
Trên bàn cơm chiều có tám món ăn thịnh soạn cùng hai món soup, mỗi loại cô đều ăn một ít, cũng gần đủ làm cô no.
(Continue)
CHÚ THÍCH
[1] lưỡi sáng hoa sen: nguyên văn là "thiệt xán liên hoa", dùng để chỉ người có tài ăn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.