Chương 6: Thiếu Niên Bất Lương
Lâm Uyên Ngư Nhi
08/03/2021
Kết thúc hai tiết Ngữ văn liên tiếp, tiết thứ ba là tiết Thể dục, bởi vì chủ nhiệm khối vô cùng có tính người phổ biến chính sách học tập-nghỉ ngơi kết hợp, cho nên nhờ giáo viên thể dục mà lớp bọn họ thân thể luôn khoẻ mạnh, không tồn tại tình huống thường xuyên xin nghỉ phép vì bệnh.
Mục Điềm cùng Trì Vân Phàm xuống lầu, đi tới sân thể dục, xa xa liền thấy chủ nhiệm khối đang dạy bảo hai học sinh đi học trễ.
Mục Điềm mắt sắc phát hiện một học sinh trong đó lại là Hứa Viễn Hàng ban thể dục.
Vị này cũng coi là nhân vật phong vân của Tam Trung * Miên Thành, cũng không phải là thành tích tốt bao nhiêu, mà là cái loại đánh nhau đặc biệt lợi hại kia, đương nhiên vóc người cũng soái, rèn luyện thể dục, dáng người càng siêu cấp, cho dù trùm cái bao tải vào cũng đẹp mắt không tưởng.
(*Yue: Tam Trung dịch là Trường trung học số ba. Tuy nhiên trong truyện mình sẽ không dịch ra mà để nguyên Tam Trung nhé)
Mục Điềm thưởng thức nhất chính là hơi thở badboy trên người anh ta, dù không nói lời nào, đứng đó khoanh tay trước ngực thờ ơ nhìn người, cũng phá lệ có sức hút, đáng tiếc là, thiếu niên bất lương đã từng quát tháo Tam Trung, trốn học đánh nhau hút thuốc uống rượu mọi thứ tinh thông bây giờ giống như là hoàn lương, nhớ tới sự tích huy hoàng trước kia của anh, cô nàng không khỏi thở dài.
Cô nàng nói với Trì Vân Phàm: "Nếu như cậu từng thấy dáng vẻ đánh nhau của cậu ta, cậu sẽ biết, trạng thái bây giờ của cậu ta, thực sự đáng buồn ra sao!"
Trì Vân Phàm không hứng lắm, thất thần mà đáp: "Thật vậy sao?"
"Có hình ảnh chứng thực." Mục Điềm từ túi tiền lấy ra điện thoại di động, "Tớ cho cậu xem video này."
Ngón tay cô nàng hoạt động trên màn hình, click mở Tieba Tam Trung, miệng lẩm bẩm, "Lúc Hứa Viễn Hàng lớp 11, bị mười tên lưu manh bên ngoài trường vây đánh, cậu ta một mình một ngựa.. Cậu đoán thế nào? Một loạt thao tác mãnh như hổ, bùm bùm đem người đánh ngã toàn bộ.."
"Kỳ quái, sao tìm không ra, chẳng lẽ xóa rồi?"
Trì Vân Phàm nhìn đồng hồ đeo tay: "Nhanh vào lớp."
Mục Điềm đành phải từ bỏ.
Các cô vừa tới sân thể dục tập hợp với bạn cùng lớp, chuông vào học liền vang vọng toàn bộ sân trường.
"Chủ nhiệm Lục," Đại Tráng rụt rụt cổ, yếu ớt nhắc nhở, "Lên lớp rồi ạ."
"Em còn biết lên lớp hả!" Chủ nhiệm Lục tức đến mắt nhỏ đều trợn tròn, "Đã là tiết thứ ba, sao không dứt khoát chờ tan học lại đến luôn đi?"
"Nói đi, vì sao đến trễ?"
Đại Tráng có miệng khó trả lời, lau mồ hôi trên trán, aizz, thầy nói xem leo tường tốt bao nhiêu, cố tình muốn đi cổng chính, lần này hay rồi, trực tiếp bị bắt ngay hiện trường, tức quá mà!
Cậu phát động số lượng tế bào não không nhiều nghĩ ra lý do đi trễ, không ngờ vị bạn học Hứa bên cạnh mặt không đổi sắc, há mồm liền nói một câu: "Chủ nhiệm Lục, là thế này, em phát sốt."
Chủ nhiệm Lục cùng Hứa Viễn Hàng cọ qua không ít quan hệ, xem như người quen, dưới sự dạy dỗ mưa thuận gió hòa của ông, học sinh làm người ta đau đầu nhất cũng quyết tâm sửa đổi, an phận không ít, không phải sao, còn tuân thủ nội quy trường học mặc đồng phục trường. Ông xem xét, sắc mặt Hứa Viễn Hàng xác thực không tốt lắm, xem ra là thật sự sinh bệnh, do vậy nên đến trễ về tình cảm cũng có thể tha thứ, vung tay lên: "Vào học đi."
"Cám ơn chủ nhiệm Lục." Hứa Viễn Hàng vô cùng có lễ phép nói cám ơn, suy yếu đi hai bước, quay đầu nhìn Đại Tráng một chút, thấy cậu còn ngây ngốc, lại nhíu mày, thiếu điều muốn lấy hình thức sóng điện đem đáp án tiêu chuẩn "Em dẫn bạn ấy đi bệnh viện khám bệnh" đưa vào trong não cậu.
Đại Tráng phản ứng chậm, nhưng may mắn vẫn chuẩn xác tiếp thu được tín hiệu, lặng lẽ so cái "OK".
"Nói đi." Chủ nhiệm Lục nhìn Đại Tráng, "Em thì sao?"
Đại Tráng đánh một cái ngáp, thuận tiện đánh tiếng ợ no nê, nhanh tay che miệng lại, lại buông ra tay: "Em, em thức đêm làm bài tập, dậy trễ ạ."
Nghe một chút, so với lý do sinh bệnh đến trễ, đây là lý do vừa đúng lúc lại cảm động sâu sắc cỡ nào, nói xong cậu cũng bị chính mình làm cảm động.
Chủ nhiệm Lục cũng không vì thế mà thay đổi: "Bài tập đâu, lấy ra thầy xem một chút."
Đại Tráng không ngờ tới còn có một chiêu này, mặt mũi đầy thịt đều sụp đổ, nhìn về phía Hứa Viễn Hàng xin giúp đỡ, Hứa Viễn Hàng không còn ở đó, đi mất rồi.
Đối thoại vẫn còn tiếp tục --
"Quên, quên ở nhà rồi."
"Sao em không đem người cũng quên ở nhà luôn đi?"
"Bản kiểm điểm một ngàn chữ, lần sau lại bị thầy bắt được, xử phạt nặng!"
"Dạ."
Mục Điềm cùng Trì Vân Phàm xuống lầu, đi tới sân thể dục, xa xa liền thấy chủ nhiệm khối đang dạy bảo hai học sinh đi học trễ.
Mục Điềm mắt sắc phát hiện một học sinh trong đó lại là Hứa Viễn Hàng ban thể dục.
Vị này cũng coi là nhân vật phong vân của Tam Trung * Miên Thành, cũng không phải là thành tích tốt bao nhiêu, mà là cái loại đánh nhau đặc biệt lợi hại kia, đương nhiên vóc người cũng soái, rèn luyện thể dục, dáng người càng siêu cấp, cho dù trùm cái bao tải vào cũng đẹp mắt không tưởng.
(*Yue: Tam Trung dịch là Trường trung học số ba. Tuy nhiên trong truyện mình sẽ không dịch ra mà để nguyên Tam Trung nhé)
Mục Điềm thưởng thức nhất chính là hơi thở badboy trên người anh ta, dù không nói lời nào, đứng đó khoanh tay trước ngực thờ ơ nhìn người, cũng phá lệ có sức hút, đáng tiếc là, thiếu niên bất lương đã từng quát tháo Tam Trung, trốn học đánh nhau hút thuốc uống rượu mọi thứ tinh thông bây giờ giống như là hoàn lương, nhớ tới sự tích huy hoàng trước kia của anh, cô nàng không khỏi thở dài.
Cô nàng nói với Trì Vân Phàm: "Nếu như cậu từng thấy dáng vẻ đánh nhau của cậu ta, cậu sẽ biết, trạng thái bây giờ của cậu ta, thực sự đáng buồn ra sao!"
Trì Vân Phàm không hứng lắm, thất thần mà đáp: "Thật vậy sao?"
"Có hình ảnh chứng thực." Mục Điềm từ túi tiền lấy ra điện thoại di động, "Tớ cho cậu xem video này."
Ngón tay cô nàng hoạt động trên màn hình, click mở Tieba Tam Trung, miệng lẩm bẩm, "Lúc Hứa Viễn Hàng lớp 11, bị mười tên lưu manh bên ngoài trường vây đánh, cậu ta một mình một ngựa.. Cậu đoán thế nào? Một loạt thao tác mãnh như hổ, bùm bùm đem người đánh ngã toàn bộ.."
"Kỳ quái, sao tìm không ra, chẳng lẽ xóa rồi?"
Trì Vân Phàm nhìn đồng hồ đeo tay: "Nhanh vào lớp."
Mục Điềm đành phải từ bỏ.
Các cô vừa tới sân thể dục tập hợp với bạn cùng lớp, chuông vào học liền vang vọng toàn bộ sân trường.
"Chủ nhiệm Lục," Đại Tráng rụt rụt cổ, yếu ớt nhắc nhở, "Lên lớp rồi ạ."
"Em còn biết lên lớp hả!" Chủ nhiệm Lục tức đến mắt nhỏ đều trợn tròn, "Đã là tiết thứ ba, sao không dứt khoát chờ tan học lại đến luôn đi?"
"Nói đi, vì sao đến trễ?"
Đại Tráng có miệng khó trả lời, lau mồ hôi trên trán, aizz, thầy nói xem leo tường tốt bao nhiêu, cố tình muốn đi cổng chính, lần này hay rồi, trực tiếp bị bắt ngay hiện trường, tức quá mà!
Cậu phát động số lượng tế bào não không nhiều nghĩ ra lý do đi trễ, không ngờ vị bạn học Hứa bên cạnh mặt không đổi sắc, há mồm liền nói một câu: "Chủ nhiệm Lục, là thế này, em phát sốt."
Chủ nhiệm Lục cùng Hứa Viễn Hàng cọ qua không ít quan hệ, xem như người quen, dưới sự dạy dỗ mưa thuận gió hòa của ông, học sinh làm người ta đau đầu nhất cũng quyết tâm sửa đổi, an phận không ít, không phải sao, còn tuân thủ nội quy trường học mặc đồng phục trường. Ông xem xét, sắc mặt Hứa Viễn Hàng xác thực không tốt lắm, xem ra là thật sự sinh bệnh, do vậy nên đến trễ về tình cảm cũng có thể tha thứ, vung tay lên: "Vào học đi."
"Cám ơn chủ nhiệm Lục." Hứa Viễn Hàng vô cùng có lễ phép nói cám ơn, suy yếu đi hai bước, quay đầu nhìn Đại Tráng một chút, thấy cậu còn ngây ngốc, lại nhíu mày, thiếu điều muốn lấy hình thức sóng điện đem đáp án tiêu chuẩn "Em dẫn bạn ấy đi bệnh viện khám bệnh" đưa vào trong não cậu.
Đại Tráng phản ứng chậm, nhưng may mắn vẫn chuẩn xác tiếp thu được tín hiệu, lặng lẽ so cái "OK".
"Nói đi." Chủ nhiệm Lục nhìn Đại Tráng, "Em thì sao?"
Đại Tráng đánh một cái ngáp, thuận tiện đánh tiếng ợ no nê, nhanh tay che miệng lại, lại buông ra tay: "Em, em thức đêm làm bài tập, dậy trễ ạ."
Nghe một chút, so với lý do sinh bệnh đến trễ, đây là lý do vừa đúng lúc lại cảm động sâu sắc cỡ nào, nói xong cậu cũng bị chính mình làm cảm động.
Chủ nhiệm Lục cũng không vì thế mà thay đổi: "Bài tập đâu, lấy ra thầy xem một chút."
Đại Tráng không ngờ tới còn có một chiêu này, mặt mũi đầy thịt đều sụp đổ, nhìn về phía Hứa Viễn Hàng xin giúp đỡ, Hứa Viễn Hàng không còn ở đó, đi mất rồi.
Đối thoại vẫn còn tiếp tục --
"Quên, quên ở nhà rồi."
"Sao em không đem người cũng quên ở nhà luôn đi?"
"Bản kiểm điểm một ngàn chữ, lần sau lại bị thầy bắt được, xử phạt nặng!"
"Dạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.