Tiên Sinh Nằm Vùng

Chương 16

Giải Phong Lưu

07/11/2021

Lâm Uyên Dương không thể phủ nhận khi Thẩm Lan dùng ngữ khí gần như trêu chọc nói ra ba chữ kia, trái tim y đập mạnh dữ dội, y tự giễu mình sống hơn ba mươi năm mà còn bị một tên nhóc con trêu chọc.

Y nhếch môi, gượng gạo đánh trống lảng: "Tôi thấy vết thương của cậu chắc hết đau rồi nhỉ, còn có tâm trạng nghĩ những thứ này nữa."

Thẩm Lan lập tức trưng ra vẻ mặt ủy khuất, còn nhe răng trợn mắt để minh họa: "Không có, đau lắm."

Lâm Uyên Dương cười ha ha.

Nhưng sâu trong nội tâm y không hề có ý cười, y đương nhiên hiểu rõ Thẩm Lan hỏi mình vấn đề kia là có ý gì, điều này khiến trong lòng Lâm Uyên Dương vang lên một hồi chuông cảnh tỉnh.

Y và Thẩm Lan đã đến quá gần.

Lâm Uyên Dương có chút ảo não. Y biết rất rõ Thẩm Lan là cảnh sát. Nhưng không thể phủ nhận rằng trên người Thẩm Lan tỏa ra một loại ánh sáng dịu dàng khiến người ta mất tự chủ muốn tới gần.

Hệt như bươm bướm và đám lửa.

Trong lúc nhất thời cả hai không nói gì, ai nấy đều có tâm sự của riêng mình.

"Hôm nay tôi phải ra ngoài, cậu ở nhà một mình nhé." Chốc lát sau Lâm Uyên Dương đứng dậy đi đến tủ tìm quần áo, "Nếu có chuyện gì cứ gọi quản gia, không được nữa thì gọi điện cho tôi."

Thẩm Lan hỏi: "Anh đi đâu vậy?"



"Dạo này không đến kho bãi nên hôm nay đi xem một lát." Lâm Uyên Dương nói, thật ra y chỉ muốn tìm một nơi không có Thẩm Lan để tĩnh tâm một chút, quan hệ giữa y và Thẩm Lan thật sự quá loạn. Là quan hệ không đội trời chung, là bạn trên giường, hơn nữa Thẩm Lan còn cứu y một mạng, lúc này Lâm Uyên Dương thật không biết mình rốt cuộc phải dùng thái độ gì để đối mặt với Thẩm Lan, y cần suy nghĩ thật kỹ.

"Vậy giữa trưa anh có về nhà không?"

"...... Chưa biết nữa, để xem tình hình thế nào đã."

Thẩm Lan rũ mắt khổ sở thì thào: "Không có anh thì buồn lắm."

Thanh âm kia giống như trẻ con mất đi đồ chơi, vừa đáng thương vừa ấm ức.

Lâm Uyên Dương ngước mắt nhìn hắn một cái, vô cùng bất đắc dĩ đổi giọng: "Tôi sẽ về trước buổi trưa."

"Vậy em ở nhà chờ anh....." Thẩm Lan nằm úp sấp trên giường, hắn ngoẹo đầu nhìn Lâm Uyên Dương: "Ca, anh mặc sơmi trắng đẹp quá."

Nhất là khuy tay áo và dãy nút trước ngực còn chưa cài kín, cổ tay và lồng ngực trần như ẩn như hiện quả thực rất gợi cảm, thật khiến người ta kìm lòng không nổi.

"Tiểu dâm ma cậu suốt ngày nghĩ gì trong đầu vậy hả." Lâm Uyên Dương ung dung cài nút lại rồi liếc xéo Thẩm Lan: "Trên người còn chưa khỏi hẳn mà đã bắt đầu nghĩ những thứ này rồi."

Thẩm Lan vô tội chớp mắt mấy cái rồi nói với vẻ khó hiểu: "Em có nghĩ gì đâu, chỉ nói thật thôi mà, anh đang nghĩ đi đâu thế?"



Lâm Uyên Dương bị hắn chọc cười, "Thẩm Lan, với cái miệng này của cậu mà có thể sống đến bây giờ thật không dễ dàng."

"Hì hì, thật sao." Thẩm Lan ngượng ngùng gãi đầu, "Người ta cũng khen em miệng lưỡi dẻo quẹo đấy."

"Cậu nghĩ gì đều viết trong mắt cả." Lâm Uyên Dương chỉ vào mắt mình, khoanh tay trước ngực nói: "Ánh mắt cậu bây giờ chính là của tiểu dâm ma."

Thẩm Lan nghe vậy thì trầm mặc tự vấn bản thân. Ánh mắt hắn dâʍ đãиɠ thèm khát đến vậy sao?

"Tôi đi đây," Lâm Uyên Dương đã thay đồ xong, trước khi ra cửa y quay đầu bảo Thẩm Lan: "Lúc tôi không có ở đây đừng gây chuyện đấy nhé, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."

"Yên tâm đi," Thẩm Lan thở dài một hơi: "Em cũng không phải mèo nên không cắn đứt dây điện thoại nhà anh được đâu, có việc gì còn để quản gia gọi báo cảnh sát nữa chứ."

Gân xanh trên trán Lâm Uyên Dương nhảy lên, y dùng hết tu dưỡng cả đời để nặn ra một nụ cười rồi đóng cửa đi thẳng.

Sau khi Lâm Uyên Dương đi, Thẩm Lan uể oải ngã phịch xuống giường như đói thuốc.

Trước kia không cảm thấy gì, bây giờ đã tiếp xúc gần gũi với Lâm Uyên Dương, hắn cảm thấy đây thật là một quá trình đấu trí đấu dũng gian nan. Nhất là hắn còn có tình cảm không nói rõ được với người này.

Thẩm Lan duỗi hai tay ra trước mắt, hắn vừa nhìn vân tay đan xen nhau vừa lẩm bẩm: "Mình phải làm sao đây......?"

Hiện giờ Thẩm Lan có thể xác định mình thích Lâm Uyên Dương. Hắn không thể làm chuyện gì phản bội y. Nhưng thân phận của hắn đã định trước hắn và Lâm Uyên Dương không thể nào đi chung một đường, cái gọi là không cùng chí hướng khó nói chuyện có lẽ là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Sinh Nằm Vùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook