Chương 58
Giải Phong Lưu
26/05/2022
Ông lão từ chối hồi lâu, cuối cùng vẫn nói không lại Thẩm Lan nên đành để hai người đưa về.
Thẩm Lan nhìn mớ hải sản kia, bất kể chủng loại hay số lượng đều đủ cho hai người ăn nên không mua thêm gì nữa, hai người khiêng thùng hải sản ra cốp sau rồi chui vào xe.
"Ông lão, cháu nói ông nghe nhé."
Ông lão hơi bị lãng tai nên Thẩm Lan phải gào lên, "Ông nhìn tờ tiền này đi, sờ tay vào dưới cổ áo người này nếu thấy hoa văn nằm ngang thì phần lớn là tiền thật đấy ạ." Hắn cầm tờ một trăm tệ huơ huơ, "Nếu không có thì chắc chắn là giả, với lại ông nhìn tiền giả kia đi, tờ nào cũng mới tinh nên rất có thể là giả, tiền cũ mới là thật."
Có lẽ ông lão chưa bao giờ ngồi xe hơi nên tư thế ngồi như trẻ con, hai chân xoắn vào nhau, hai tay đặt trên đầu gối, lưng khòm xuống, khi biết mình nhận hơn một ngàn tệ tiền giả ông hết sức tuyệt vọng, nào ngờ còn có kỳ tích xảy ra khiến ông rưng rưng nước mắt: "Tôi biết rồi, cám ơn các cậu, cám ơn các cậu."
Thẩm Lan cười nói: "Không cần cám ơn đâu ạ."
"Nói địa chỉ nhà ông cho cháu đi." Lâm Uyên Dương vừa lái xe vừa nhìn bản đồ: "Cụ thể ở đâu ạ?"
"Ngay phía Bắc Tây Lý Hồ." Ông lão nói: "Nhà tôi không phải chung cư mà là nhà trệt, gần đường Phúc Nguyên ấy."
Lâm Uyên Dương gật đầu: "Sao ở tuổi này mà còn phải tự mình kiếm tiền nữa? Trong nhà không có con cái gì à?"
Ông lão gật đầu rồi nói bằng giọng già nua: "Cả đời tôi không cưới vợ mà."
Thẩm Lan hơi kinh ngạc, "Cứ vò võ một mình như vậy ông không thấy buồn sao?"
Ông lão chỉ cười không đáp.
Thẩm Lan nhìn Lâm Uyên Dương, chẳng biết nghĩ gì mà không hỏi thêm nữa.
Nhà ông lão cách bến tàu không xa, lái xe gần nửa tiếng là đến, Lâm Uyên Dương lái xe đến chỗ ông lão nói, chỉ chốc lát sau đã tìm được nhà.
"Hôm nay thật cám ơn các cậu." Ông lão cúi đầu lau nước mắt nghẹn ngào nói: "Nếu không có các cậu tôi chẳng biết làm sao nữa."
Lâm Uyên Dương nhìn ông rồi lãnh đạm nói: "Lần sau ông nhớ cẩn thận một chút, không phải lần nào cũng gặp được chúng cháu đâu."
Quan điểm của Lâm Uyên Dương khác với Thẩm Lan, Thẩm Lan cảm thấy người này rất đáng thương nhưng y không nghĩ thế, thế giới này vốn dĩ là nơi mạnh được yếu thua, kẻ vô dụng kiểu gì cũng sẽ bị đào thải, nghèo khó hay cô độc đều chẳng đáng thương xót.
Nếu không phải Thẩm Lan muốn quản chuyện này thì y đã chẳng nhúng tay vào.
Những chuyện thế này y gặp mãi thành quen, Lâm Uyên Dương từng thấy những người còn đáng thương hơn gấp mười, gấp trăm lần.
Thẩm Lan túm tay áo Lâm Uyên Dương lôi y ra sau lưng, "Ông về trước đi ạ."
Ông lão liên tục gật đầu, không ngừng nói cám ơn Thẩm Lan.
Tiễn ông lão đi xong, Thẩm Lan mới thở dốc một hơi rồi nhìn Lâm Uyên Dương nhẹ giọng hỏi: "Em giúp ông ấy làm anh không vui à?"
Lâm Uyên Dương lắc đầu: "Không có, chỉ là anh chẳng thương xót gì ông ta cả, chỉ là người qua đường thôi."
"Em thấy ông ấy lớn tuổi sống một mình cũng chẳng dễ gì, hơn một ngàn tệ đối với chúng ta không nhiều, cùng lắm chỉ là một bộ đồ nhưng với ông ấy có thể là cả mạng sống."
"Thẩm Lan, trên đời này người khổ hơn ông ta còn có ngàn vạn, em đâu thể giúp hết được."
"Em biết," Thẩm Lan cười: "Nhưng đã gặp thì cứ cố gắng giúp thôi."
Lâm Uyên Dương không nói tiếp nữa, y mấp máy môi: "Về nhà đi."
Thẩm Lan chà tay lên lưng áo Lâm Uyên Dương rồi cười hì hì: "Ừ."
Đây là địa bàn Hàn Thụy, Lâm Uyên Dương không muốn ở đây lâu nên lái xe đi ngay.
Nhưng trời không chiều lòng người, hai người đi chưa bao lâu thì mơ hồ nghe thấy tiếng súng vang lên.
Cách lớp kính, tiếng súng kia nghe loáng thoáng như có như không, Lâm Uyên Dương và Thẩm Lan liếc nhau mới biết chắc mình không nghe lầm.
Lâm Uyên Dương nhíu mày, có người nổ súng trên địa bàn Hàn Thụy thì tám chín phần mười là Hàn Thụy gặp chuyện, lẽ ra cũng không liên quan gì đến Lâm Uyên Dương nhưng......
Lâm Uyên Dương dừng xe ven đường rồi lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
"A lô, giờ cậu đang ở đâu?"
"Lâm ca, em đang ở Tây Hồ ạ." Giọng người kia như cười trên nỗi đau của người khác: "Lũ khốn Thanh Bang đánh nhau với người của Lục gia, lần này chắc không thoát được đâu."
"Lục gia?" Lâm Uyên Dương nao nao: "Lục Túy hay Lục Tỉnh?"
"Em cũng không biết nữa, chỉ nghe bọn họ nói là người của Lục gia thôi, em đang tránh ở phía sau, Hàn Thụy dẫn người xông lên bị đám kia đánh tơi bời rồi."
Lâm Uyên Dương suy nghĩ một lát: "Quanh đây chúng ta có bao nhiêu người?"
"Khoảng năm mươi ạ."
"Đi giúp hắn đi."
Người kia sửng sốt: "Giúp, giúp ai ạ?"
"Hàn Thụy." Lâm Uyên Dương gằn từng chữ: "Hàn Thụy nhất định không thể chết."
Trước kia y chưa biết quan hệ giữa Hàn Thụy và Cố Minh Khiêm, nhưng giờ đã biết thì không thể mặc kệ chuyện này, nếu Hàn Thụy chết thì chỉ sợ Cố Minh Khiêm sẽ lật tung nửa thành phố, những thế lực như bọn họ cũng bị liên lụy theo.
"Ca, anh không phải ......"
"Không có thời gian giải thích đâu, Hàn Thụy không thể chết." Lâm Uyên Dương quả quyết nói: "Tôi đang ở gần đó, cậu triệu tập các huynh đệ cố gắng chống đỡ đi, bảo các huynh đệ đừng liều mạng mà thông minh lanh trí một chút, tôi sẽ tới ngay."
Lâm Uyên Dương lấy súng trong hộc xe rồi nhìn Thẩm Lan nghiêm túc nói: "Anh phải đi cứu hắn."
"Anh lo cho gã họ Cố kia à?" Thẩm Lan lập tức hiểu ra.
"Ừ," Lâm Uyên Dương nhanh chóng mặc thêm áo: "Chắc giờ hắn cũng nghe tin rồi, chỉ không biết có tới kịp không thôi."
"Tay em bị thương nên đừng xuống dưới." Lâm Uyên Dương mở cửa xe: "Anh sẽ không gia nhập chiến trường đâu, em chờ anh về nhé."
Đương nhiên Thẩm Lan đời nào chịu ngồi yên, bảo hắn chờ ở đây thà đánh hắn bất tỉnh còn hơn, hắn khăng khăng nói: "Không, em cũng đi, em không cần súng."
Lâm Uyên Dương biết cản không được nên chẳng nói thêm nữa mà chỉ dặn hắn đừng cử động tay phải.
Hai người mau chóng tìm được người mình cài vào Thanh Bang, Lâm Uyên Dương bảo những người khác đi giúp Hàn Thụy, chỉ để lại một người.
"Có chuyện gì vậy? Sao người của Lục gia lại đánh nhau với Thanh Bang?"
"Em nghe nói mấy ngày trước Thanh Bang cướp một lô hàng ở bến tàu, lúc đầu cứ tưởng chỉ là mấy rương đồ bình thường, ai ngờ chủ nhân đứng sau là Lục gia, Lục gia bảo Hàn Thụy trả hàng về nhưng với tính tình Hàn Thụy dễ gì chịu trả, mấy ngày sau người Lục gia bực mình kéo tới đánh nhau." Người kia nói: "Lần này Lục gia dẫn theo không ít người, e là đã quyết tâm tiêu diệt Thanh Bang."
Lâm Uyên Dương vừa nghe vừa cúi đầu nhìn điện thoại, đến khi người kia nói xong y mới ngẩng đầu: "Hàn Thụy không thể chết, hắn không chỉ đơn giản là thủ lĩnh Thanh Bang đâu, nếu hắn chết thì cả thành phố sẽ bị lật ngược."
Lâm Uyên Dương nhớ mình có lưu số điện thoại Lục Túy nhưng nãy giờ tìm hồi lâu mà không thấy, cả hai huynh đệ Lục gia đều không có số điện thoại nên đành thôi.
"Để tôi đi xem trước." Lâm Uyên Dương nói: "Cậu chờ bên ngoài đi, lát nữa chắc sẽ có người đến chi viện, nếu thấy thì dẫn bọn họ vào."
Dứt lời y quay đầu nhìn Thẩm Lan chăm chú: "Thẩm Lan, tay em không tiện. Giờ không thể tới đó được, em ở đây đợi anh nhé."
Thẩm Lan vừa định nói thì Lâm Uyên Dương đưa tay ôm mặt hắn rồi tựa vào trán hắn thấp giọng gọi: "Bảo bối."
Ánh mắt Thẩm Lan tối đi, hắn hít một hơi thật sâu: "Ừ, em không đi, anh chú ý an toàn nhé."
Thẩm Lan nhìn mớ hải sản kia, bất kể chủng loại hay số lượng đều đủ cho hai người ăn nên không mua thêm gì nữa, hai người khiêng thùng hải sản ra cốp sau rồi chui vào xe.
"Ông lão, cháu nói ông nghe nhé."
Ông lão hơi bị lãng tai nên Thẩm Lan phải gào lên, "Ông nhìn tờ tiền này đi, sờ tay vào dưới cổ áo người này nếu thấy hoa văn nằm ngang thì phần lớn là tiền thật đấy ạ." Hắn cầm tờ một trăm tệ huơ huơ, "Nếu không có thì chắc chắn là giả, với lại ông nhìn tiền giả kia đi, tờ nào cũng mới tinh nên rất có thể là giả, tiền cũ mới là thật."
Có lẽ ông lão chưa bao giờ ngồi xe hơi nên tư thế ngồi như trẻ con, hai chân xoắn vào nhau, hai tay đặt trên đầu gối, lưng khòm xuống, khi biết mình nhận hơn một ngàn tệ tiền giả ông hết sức tuyệt vọng, nào ngờ còn có kỳ tích xảy ra khiến ông rưng rưng nước mắt: "Tôi biết rồi, cám ơn các cậu, cám ơn các cậu."
Thẩm Lan cười nói: "Không cần cám ơn đâu ạ."
"Nói địa chỉ nhà ông cho cháu đi." Lâm Uyên Dương vừa lái xe vừa nhìn bản đồ: "Cụ thể ở đâu ạ?"
"Ngay phía Bắc Tây Lý Hồ." Ông lão nói: "Nhà tôi không phải chung cư mà là nhà trệt, gần đường Phúc Nguyên ấy."
Lâm Uyên Dương gật đầu: "Sao ở tuổi này mà còn phải tự mình kiếm tiền nữa? Trong nhà không có con cái gì à?"
Ông lão gật đầu rồi nói bằng giọng già nua: "Cả đời tôi không cưới vợ mà."
Thẩm Lan hơi kinh ngạc, "Cứ vò võ một mình như vậy ông không thấy buồn sao?"
Ông lão chỉ cười không đáp.
Thẩm Lan nhìn Lâm Uyên Dương, chẳng biết nghĩ gì mà không hỏi thêm nữa.
Nhà ông lão cách bến tàu không xa, lái xe gần nửa tiếng là đến, Lâm Uyên Dương lái xe đến chỗ ông lão nói, chỉ chốc lát sau đã tìm được nhà.
"Hôm nay thật cám ơn các cậu." Ông lão cúi đầu lau nước mắt nghẹn ngào nói: "Nếu không có các cậu tôi chẳng biết làm sao nữa."
Lâm Uyên Dương nhìn ông rồi lãnh đạm nói: "Lần sau ông nhớ cẩn thận một chút, không phải lần nào cũng gặp được chúng cháu đâu."
Quan điểm của Lâm Uyên Dương khác với Thẩm Lan, Thẩm Lan cảm thấy người này rất đáng thương nhưng y không nghĩ thế, thế giới này vốn dĩ là nơi mạnh được yếu thua, kẻ vô dụng kiểu gì cũng sẽ bị đào thải, nghèo khó hay cô độc đều chẳng đáng thương xót.
Nếu không phải Thẩm Lan muốn quản chuyện này thì y đã chẳng nhúng tay vào.
Những chuyện thế này y gặp mãi thành quen, Lâm Uyên Dương từng thấy những người còn đáng thương hơn gấp mười, gấp trăm lần.
Thẩm Lan túm tay áo Lâm Uyên Dương lôi y ra sau lưng, "Ông về trước đi ạ."
Ông lão liên tục gật đầu, không ngừng nói cám ơn Thẩm Lan.
Tiễn ông lão đi xong, Thẩm Lan mới thở dốc một hơi rồi nhìn Lâm Uyên Dương nhẹ giọng hỏi: "Em giúp ông ấy làm anh không vui à?"
Lâm Uyên Dương lắc đầu: "Không có, chỉ là anh chẳng thương xót gì ông ta cả, chỉ là người qua đường thôi."
"Em thấy ông ấy lớn tuổi sống một mình cũng chẳng dễ gì, hơn một ngàn tệ đối với chúng ta không nhiều, cùng lắm chỉ là một bộ đồ nhưng với ông ấy có thể là cả mạng sống."
"Thẩm Lan, trên đời này người khổ hơn ông ta còn có ngàn vạn, em đâu thể giúp hết được."
"Em biết," Thẩm Lan cười: "Nhưng đã gặp thì cứ cố gắng giúp thôi."
Lâm Uyên Dương không nói tiếp nữa, y mấp máy môi: "Về nhà đi."
Thẩm Lan chà tay lên lưng áo Lâm Uyên Dương rồi cười hì hì: "Ừ."
Đây là địa bàn Hàn Thụy, Lâm Uyên Dương không muốn ở đây lâu nên lái xe đi ngay.
Nhưng trời không chiều lòng người, hai người đi chưa bao lâu thì mơ hồ nghe thấy tiếng súng vang lên.
Cách lớp kính, tiếng súng kia nghe loáng thoáng như có như không, Lâm Uyên Dương và Thẩm Lan liếc nhau mới biết chắc mình không nghe lầm.
Lâm Uyên Dương nhíu mày, có người nổ súng trên địa bàn Hàn Thụy thì tám chín phần mười là Hàn Thụy gặp chuyện, lẽ ra cũng không liên quan gì đến Lâm Uyên Dương nhưng......
Lâm Uyên Dương dừng xe ven đường rồi lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
"A lô, giờ cậu đang ở đâu?"
"Lâm ca, em đang ở Tây Hồ ạ." Giọng người kia như cười trên nỗi đau của người khác: "Lũ khốn Thanh Bang đánh nhau với người của Lục gia, lần này chắc không thoát được đâu."
"Lục gia?" Lâm Uyên Dương nao nao: "Lục Túy hay Lục Tỉnh?"
"Em cũng không biết nữa, chỉ nghe bọn họ nói là người của Lục gia thôi, em đang tránh ở phía sau, Hàn Thụy dẫn người xông lên bị đám kia đánh tơi bời rồi."
Lâm Uyên Dương suy nghĩ một lát: "Quanh đây chúng ta có bao nhiêu người?"
"Khoảng năm mươi ạ."
"Đi giúp hắn đi."
Người kia sửng sốt: "Giúp, giúp ai ạ?"
"Hàn Thụy." Lâm Uyên Dương gằn từng chữ: "Hàn Thụy nhất định không thể chết."
Trước kia y chưa biết quan hệ giữa Hàn Thụy và Cố Minh Khiêm, nhưng giờ đã biết thì không thể mặc kệ chuyện này, nếu Hàn Thụy chết thì chỉ sợ Cố Minh Khiêm sẽ lật tung nửa thành phố, những thế lực như bọn họ cũng bị liên lụy theo.
"Ca, anh không phải ......"
"Không có thời gian giải thích đâu, Hàn Thụy không thể chết." Lâm Uyên Dương quả quyết nói: "Tôi đang ở gần đó, cậu triệu tập các huynh đệ cố gắng chống đỡ đi, bảo các huynh đệ đừng liều mạng mà thông minh lanh trí một chút, tôi sẽ tới ngay."
Lâm Uyên Dương lấy súng trong hộc xe rồi nhìn Thẩm Lan nghiêm túc nói: "Anh phải đi cứu hắn."
"Anh lo cho gã họ Cố kia à?" Thẩm Lan lập tức hiểu ra.
"Ừ," Lâm Uyên Dương nhanh chóng mặc thêm áo: "Chắc giờ hắn cũng nghe tin rồi, chỉ không biết có tới kịp không thôi."
"Tay em bị thương nên đừng xuống dưới." Lâm Uyên Dương mở cửa xe: "Anh sẽ không gia nhập chiến trường đâu, em chờ anh về nhé."
Đương nhiên Thẩm Lan đời nào chịu ngồi yên, bảo hắn chờ ở đây thà đánh hắn bất tỉnh còn hơn, hắn khăng khăng nói: "Không, em cũng đi, em không cần súng."
Lâm Uyên Dương biết cản không được nên chẳng nói thêm nữa mà chỉ dặn hắn đừng cử động tay phải.
Hai người mau chóng tìm được người mình cài vào Thanh Bang, Lâm Uyên Dương bảo những người khác đi giúp Hàn Thụy, chỉ để lại một người.
"Có chuyện gì vậy? Sao người của Lục gia lại đánh nhau với Thanh Bang?"
"Em nghe nói mấy ngày trước Thanh Bang cướp một lô hàng ở bến tàu, lúc đầu cứ tưởng chỉ là mấy rương đồ bình thường, ai ngờ chủ nhân đứng sau là Lục gia, Lục gia bảo Hàn Thụy trả hàng về nhưng với tính tình Hàn Thụy dễ gì chịu trả, mấy ngày sau người Lục gia bực mình kéo tới đánh nhau." Người kia nói: "Lần này Lục gia dẫn theo không ít người, e là đã quyết tâm tiêu diệt Thanh Bang."
Lâm Uyên Dương vừa nghe vừa cúi đầu nhìn điện thoại, đến khi người kia nói xong y mới ngẩng đầu: "Hàn Thụy không thể chết, hắn không chỉ đơn giản là thủ lĩnh Thanh Bang đâu, nếu hắn chết thì cả thành phố sẽ bị lật ngược."
Lâm Uyên Dương nhớ mình có lưu số điện thoại Lục Túy nhưng nãy giờ tìm hồi lâu mà không thấy, cả hai huynh đệ Lục gia đều không có số điện thoại nên đành thôi.
"Để tôi đi xem trước." Lâm Uyên Dương nói: "Cậu chờ bên ngoài đi, lát nữa chắc sẽ có người đến chi viện, nếu thấy thì dẫn bọn họ vào."
Dứt lời y quay đầu nhìn Thẩm Lan chăm chú: "Thẩm Lan, tay em không tiện. Giờ không thể tới đó được, em ở đây đợi anh nhé."
Thẩm Lan vừa định nói thì Lâm Uyên Dương đưa tay ôm mặt hắn rồi tựa vào trán hắn thấp giọng gọi: "Bảo bối."
Ánh mắt Thẩm Lan tối đi, hắn hít một hơi thật sâu: "Ừ, em không đi, anh chú ý an toàn nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.