Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi
Chương 15: Ghét quỷ
Thiểu Thuyết Phế Thoại
26/09/2021
Tuy luôn bị Lão Bạch dùng những lời như "kim chủ" "bao nuôi" để trêu chọc, nhưng trong lòng Cố Duy Sanh hiểu rõ giữa y và Lâu Tiêu nhiều nhất chỉ có thể xem như quan hệ hợp tác đặc thù, còn phương án "ngủ chung" hiển nhiên không nằm trong phạm vi hợp tác mà Cố Duy Sanh có thể chấp nhận được.
"Rầm."
Cố Duy Sanh lặng lẽ hất móng vuốt của vị ảnh đế nào đó ra, ngăn đối phương và Lão Bạch ở ngoài phòng khách.
Có lẽ bởi vì trải qua nửa đêm quá đặc sắc quá hỗn loạn, Cố Duy Sanh ngủ rất sâu, chờ đến khi y bị đồng hồ báo thức đánh thức, đầu Cố Duy Sanh hiếm thấy mộng mị vài giây.
Sáng sớm sáu giờ rưỡi, trời sáng choang, Cố Duy Sanh dụi mắt vào phòng tắm tắm rửa, sau đó mặc đồ ngủ mở cửa phòng ngủ ra ngoài.
Không biết hôm nay Phương Mộc sẽ đem món ngon gì tới.
Nhưng chân Cố Duy Sanh cuối cùng vẫn không thể bước ra khỏi phòng ngủ, bởi vì y phát hiện trước cửa phòng ngủ của y có một người đang nghiêng ngả dựa vào.
—— Là Lâu Tiêu, hắn đang ngồi trước cửa phòng Cố Duy Sanh, xem dáng vẻ thì đã dựa vào cửa phòng ngủ cả đêm.
Khả năng thăng bằng của Lâu đại ảnh đế vô cùng tốt, đột nhiên mất đi cửa phòng chống đỡ cũng không làm cho hắn ngã xuống, hắn chỉ lắc lư một chút, sau đó vững vàng chống được sàn nhà.
"Sao anh lại ngủ ở đây?" Lâu Tiêu nhắm mắt biểu tình thả lỏng cho Cố Duy Sanh một loại cảm giác ôn hòa vô hại. Cố Duy Sanh sửng sốt, trong lúc hoảng hốt cảm thấy mình nhìn thấy một con cún bự đang canh giữ trước cửa phòng chủ nhân.
"Ở gần cậu sẽ có chút thoải mái," Lâu Tiêu đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, sau đó mượn lực đỡ khung cửa đứng dậy, "Tôi nói rồi chúng ta ở cùng một chỗ mới là lựa chọn tốt nhất, tôi không lừa cậu."
Lâu Tiêu có một đôi mắt hẹp dài lại sắc bén, khi hắn mở mắt ra, những ôn hòa hiếm thấy kia nhanh chóng biến mất như nước thủy triều rút.
Cố Duy Sanh khẽ lắc đầu, cảm thấy buồn cười vì tưởng tượng vừa rồi của mình.
"Tùy anh," Cố Duy Sanh vòng qua Lâu Tiêu ra khỏi phòng ngủ, "Đường Ninh chưa tới sao?"
"Tôi bảo anh ta bảy giờ mang bữa sáng đến." Lâu Tiêu cực kỳ tự nhiên đi về phía phòng tắm, "Tôi đi tắm nhé."
"Ừ." Cố Duy Sanh cầm điện thoại lướt Weibo, y thờ ơ đáp một tiếng, tiếp tục tìm kiếm những từ khóa liên quan đến [Mê trạch].
Nhưng mà... Bảy giờ? Tay lướt điện thoại của Cố Duy Sanh dừng lại, lần này chỉ sợ Phương Mộc và Đường Ninh phải đụng mặt nhau.
Xem ra hôm nay nhất định là một ngày gà bay chó sủa.
Nhắc tào tháo là tào tháo tới, Cố Duy Sanh vừa mới nhắc tới hai vị trợ lý toàn năng này, chuông cửa căn hộ của y đã vang lên ba tiếng.
Khí tức của hai người, Cố Duy Sanh lê dép "lẹp xẹp" đi mở cửa, xem ra có người đại diện quá đúng giờ cũng phải chuyện tốt.
Cửa vừa mở ra, Cố Duy Sanh liền đối diện với người đại diện nhà mình đang giả bộ bình tĩnh, còn Đường Ninh bên cạnh Phương Mộc thì vô cùng lễ phép chào hỏi:"Chào Cố tiên sinh."
[Chà chà, nhìn năng lực nghiệp vụ thấy biến không sợ hãi của Đường Ninh người ta kìa,] Lão Bạch ngửi thấy mùi thơm chạy tới meo meo, [Tiểu Phương Mộc nhà chúng ta vẫn còn kém xa nha.]
"Xin chào," Cố Duy Sanh nhận lấy túi đồ ăn sáng rồi mời người vào phòng, "Lâu Tiêu đang tắm, chắc sắp ra rồi đấy."
Cố Duy Sanh vừa dứt lời, tầm mắt Phương Mộc như tia X quang quét y từ trên xuống dưới, còn Đương Ninh đang tiện tay đóng cửa vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: "Vâng, làm phiền Cố tiên sinh."
"Không có chi," Cố Duy Sanh đặt bữa sáng lên bàn, cháo thịt nạc với mùi thơm đậm đà, tâm tình Cố Duy Sanh không tệ, còn tiện tay chia hai chén cho Lão Bạch đang nhảy lên ghế, [Có người ngoài ở đây, lúc ăn làm ơn giống mèo chút.]
[Biết gòi.] Lão Bạch phối hợp giơ giơ vuốt mèo, [Hôm nay ông đây không cần thìa.]
Cố Duy Sanh mệt tâm lườm một cái: [Xin em đừng dùng.]
Để một con mèo dùng móng vuốt cầm chắc thìa có bao nhiêu khó khăn? Có lẽ chỉ có hỏi những mảnh sứ trong sọt rác nhà Cố Duy Sanh mới có thể có được đáp án.
Phương Mộc vừa mới điều chỉnh tốt tâm tình bước vào phòng ăn thì nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Cố Duy Sanh, anh vội vàng đi tới hạ giọng nói: "Anh nói này tổ tông, chúng ta có thể chú ý hình tượng một chút hay không? Những bài học trong lớp quản lý biểu cảm đều bị ngài quên hết rồi hả?"
"Chưa quên," Cố Duy Sanh kéo kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười giả trân, "Như vầy hoàn mỹ chưa?"
"Được được được, tiểu nhân lười quản ngài," Phương Mộc sốt ruột phất phất tay, "Cậu biết chuyện Từ đạo bị tai nạn xe nằm viện không? Mặc dù bây giờ truyền thông đang ép xuống chưa tung ra, nhưng Từ Thanh Sơn nằm viện, bộ phim [Mê Trạch] này chắc toang rồi."
"Sao lại toang?" Ở trước mặt người ngoài phải chú ý hình tượng, mặc dù bụng rất đói, Cố Duy Sanh cũng đành phải cầm thìa ngồi trên ghế chờ Lâu Tiêu ra ăn cơm, "Từ đạo bị thương ở chân chứ nào phải đầu, nên quay thì cứ quay thôi."
"Bị thương ở chân?" Phương Mộc trừng mắt, "Sao cậu lại biết rõ như thế? Tổ tông ơi, cậu đừng có mà gây thêm chuyện cho anh nha?"
Cố Duy Sanh thản nhiên quăng nồi: "Không liên quan đến em, không tin anh đi hỏi Lâu Tiêu đi."
"Đúng là chuyện này không liên quan tới cậu ấy," Lâu Tiêu ăn mặc chỉnh tề, tiện tay kéo ghế đối diện Cố Duy Sanh ra, "Không cần lo cho bộ phim, nội trong năm nay [Mê Trạch] nhất định sẽ đúng giờ chiếu phim."
"Tôi không lo lắng, người lo lắng là ổng đó," Cố Duy Sanh cắn thìa nhìn Phương Mộc, "Đứa nhỏ này mỗi ngày đều thích bận tâm mấy chuyện vớ vẩn."
Phương Mộc đã ba mươi: "...." Mặt non trách anh chắc?
Cố Duy Sanh không phải người thích tự cao tự đại, y cũng không có thói quen ăn không nói ngủ không nói, nhìn Đường Ninh ngồi đối diện Phương Mộc, Cố Duy Sanh coi như nhiệt tình chào hỏi một câu: "Đại diện Đường muốn ăn cùng không?"
"Không cần, cảm ơn Cố tiên sinh." Đường Ninh vẫn duy trì nụ cười như cũ, nụ cười kia ôn hòa lễ độ, giống như tiêu chuẩn chung được khắc ra từ một khuôn.
"Vết thương của Từ Thanh Sơn thế nào rồi," Lâu Tiêu mở miệng hỏi một câu, "Cảnh hôm nay có quay không?"
Giọng điệu của Đường Ninh khó có chút do dự: "Tình huống của Từ đạo không tốt lắm..."
"Nói chuyện bình thường thôi," Lâu Tiêu cũng không ngẩng đầu lên nói, "Trong phòng này không có người bình thường."
Phương Mộc không hiểu ra sao bị kéo vào phe "không phải người bình thường": "...."
Luôn cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra mà anh không biết.
Đường Ninh không để ý tới vẻ mặt thất thần của Phương Mộc, anh khẽ gật đầu, bình tĩnh nói ra tình trạng trước mắt: "Chân của Từ Thanh Sơn bị tổn thương nghiêm trọng, ông ta bị quỷ anh cắn xé quá lâu, cách chữa trị bình thường căn bản không thể nào làm vết thương của ông ta khép lại."
"Bệnh viện đưa ra đề nghị cắt chi, nhưng Từ Thanh Sơn không đồng ý, bây giờ ông ta đang liều mạng liên hệ với Lâu gia và các thiên sư khác, nhưng tới giờ vẫn chưa có ai dám nhận đơn hàng này."
Số lượng thiên sư không nhiều, cho nên trong giới này một khi có cái gì gió thổi cỏ lay, không cần một đêm đã truyền khắp các môn các hộ giới huyền đạo.
Chuyện Chung gia dẫn đầu tính kế con cả Lâu gia đã sớm lan truyền trong giới, hai nhà Lâu Chung còn chưa lên tiếng, sẽ không ai ngu ngốc đến mức chủ động đi cứu người bình thường lập trường không rõ ràng như Từ Thanh Sơn.
Đối với hướng đi này Lâu Tiêu cũng không thấy bất ngờ: "Lâu gia nhận đơn hàng này chỉ vì muốn giúp ông ta đuổi quỷ mà thôi, về phần còn lại không cần để ý tới."
Hắn là thiên sư chứ không phải nhà từ thiện, Từ Thanh Sơn tự tạo nghiệt không lý do gì hắn phải tới trả tiền.
"Còn có," Lâu Tiêu dừng một chút lại nói, "Giúp tôi liên hệ một vài đạo diễn đáng tin, nếu Từ Thanh Sơn không được thì lập tức thay người."
Đường Ninh ghi nhớ từng yêu cầu của Lâu Tiêu, Phương Mộc ở một bên yên lặng theo dõi nhịn không được đẩy kính mắt——
Tổ tông nhà anh và Lâu Tiêu thật sự lăn lộn cùng một giới giải trí hả?
Cố Duy Sanh bị Phương Mộc niệm không có cảm giác gì, huyền học đạo thuật từ xưa đến nay đã được trong giới thượng lưu ưa chuộng, chỉ cần nhìn la bàn gỗ mun tơ vàng trong tay Lâu Tiêu thì cũng biết được chút ít về thiên sư thế gia Lâu gia.
"Anh muốn thiêu Tống Như Yên?" Cố Duy Sanh dừng thìa lại, đột nhiên hỏi một câu.
"Nếu không thì sao?" Lâu Tiêu nhướng mày, "Sao? Cậu thấy đồng loại nên mềm lòng à?"
"Chẳng qua tôi thấy anh nên ít dùng nghiệp hỏa thì hơn." Cố Duy Sanh lại khiếm nhã lườm một cái, sau khi biết Đường Ninh cũng không phải người thường, y nói chuyện càng không kiêng kỵ, "Nghiệp hỏa hại người hại mình, nếu như anh muốn tích công đức, siêu độ cũng là lựa chọn rất tốt."
Mặc dù nghiệp hỏa thiêu đốt tội nghiệt mang đến một lượng công đức đáng kể, nhưng hành động này của Lâu Tiêu cũng tương đương với việc chặt đứt con đường luân hồi chuyển thế của vong hồn, hành vi như vậy rốt cuộc là tốt hay là xấu, ngay cả Cố Duy Sanh cũng không thể nói rõ.
Hoặc là nói, Lâu Tiêu vốn là một người rất mâu thuẫn.
Kim quang công đức thâm hậu và nghiệp hỏa Hồng Liên đồng thời xuất hiện trên người một người, đây giống như một trò đùa lớn từ trên trời rơi xuống.
"Siêu độ?" Tay gắp thức ăn của Lâu Tiêu dừng lại, "Đó là việc hòa thượng mới có thể làm."
Lời này Cố Duy Sanh lại không đồng ý: "Đạo gia có phương pháp có thể sử dụng cũng không thiếu."
"Nhưng tôi không muốn sử dụng."
Nói xong lời này, Lâu Tiêu lập tức buông bát đũa đứng dậy rời đi: "Tôi ăn xong rồi, nhớ đúng giờ đến đoàn làm phim."
"Biết rồi." Cố Duy Sanh đẩy Phương Mộc đang ngồi bên cạnh, "Tiểu Phương Tử, tiễn khách."
Tay Cố Duy Sanh lạnh như băng, trong đầu Phương Mộc đang diễn các loại tiểu kịch trường bị lạnh đến rùng mình, vội vàng đứng dậy tiễn vị ảnh đế sắc mặt không tốt kia.
Ba phút sau, Phương Mộc cuối cùng hoàn hồn bám khung cửa cẩn thận nhìn về phía Cố Duy Sanh: "Anh nói này... Mấy người mới nãy nói chuyện kịch bản đúng không?"
Cố Duy Sanh dở khóc dở cười: "Anh cảm thấy đấy là kịch bản hả?"
Làm y nghĩ sao Phương Mộc lại có thể bình tĩnh như thế, thì ra đứa nhỏ này tới giờ mới cảm thấy có gì đó sai sai.
Cung phản xạ của đứa ngốc này rốt cuộc là dài bao nhiêu vậy chứ?
"Lúc cần động não thì không động não, lúc thường thì lại não bổ rất giỏi." Cố Duy Sanh nheo mắt lại, cố ý hù dọa đối phương nói, "Bát tự của anh nhẹ vô cùng, đi đêm nhớ cẩn thận."
Phương Mộc nhịn xuống một tiếng "Mé" kích động nhảy lên, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Vậy... Tổ tông cậu có biện pháp giải quyết nào không?"
"Không có," Cố Duy Sanh khẽ mỉm cười, dựng thẳng quỷ đồng như mắt mèo, "Bởi vì... Em là quỷ đấy nhá." . Truyện Mạt Thế
"Bộp."
Phương Mộc theo thói quen đẩy kính mắt thì trượt tay một cái, mắt kính gọng vàng đáng thương và sàn nhà thân mật hôn nhau.
Không tiếp tục để ý tới Phương Mộc đang trong trạng thái sụp đổ, Cố Duy Sanh như có điều suy nghĩ nhìn về phía chén cháo thịt nạc còn sót lại một nửa——
Lâu Tiêu ghét quỷ sao?
"Rầm."
Cố Duy Sanh lặng lẽ hất móng vuốt của vị ảnh đế nào đó ra, ngăn đối phương và Lão Bạch ở ngoài phòng khách.
Có lẽ bởi vì trải qua nửa đêm quá đặc sắc quá hỗn loạn, Cố Duy Sanh ngủ rất sâu, chờ đến khi y bị đồng hồ báo thức đánh thức, đầu Cố Duy Sanh hiếm thấy mộng mị vài giây.
Sáng sớm sáu giờ rưỡi, trời sáng choang, Cố Duy Sanh dụi mắt vào phòng tắm tắm rửa, sau đó mặc đồ ngủ mở cửa phòng ngủ ra ngoài.
Không biết hôm nay Phương Mộc sẽ đem món ngon gì tới.
Nhưng chân Cố Duy Sanh cuối cùng vẫn không thể bước ra khỏi phòng ngủ, bởi vì y phát hiện trước cửa phòng ngủ của y có một người đang nghiêng ngả dựa vào.
—— Là Lâu Tiêu, hắn đang ngồi trước cửa phòng Cố Duy Sanh, xem dáng vẻ thì đã dựa vào cửa phòng ngủ cả đêm.
Khả năng thăng bằng của Lâu đại ảnh đế vô cùng tốt, đột nhiên mất đi cửa phòng chống đỡ cũng không làm cho hắn ngã xuống, hắn chỉ lắc lư một chút, sau đó vững vàng chống được sàn nhà.
"Sao anh lại ngủ ở đây?" Lâu Tiêu nhắm mắt biểu tình thả lỏng cho Cố Duy Sanh một loại cảm giác ôn hòa vô hại. Cố Duy Sanh sửng sốt, trong lúc hoảng hốt cảm thấy mình nhìn thấy một con cún bự đang canh giữ trước cửa phòng chủ nhân.
"Ở gần cậu sẽ có chút thoải mái," Lâu Tiêu đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, sau đó mượn lực đỡ khung cửa đứng dậy, "Tôi nói rồi chúng ta ở cùng một chỗ mới là lựa chọn tốt nhất, tôi không lừa cậu."
Lâu Tiêu có một đôi mắt hẹp dài lại sắc bén, khi hắn mở mắt ra, những ôn hòa hiếm thấy kia nhanh chóng biến mất như nước thủy triều rút.
Cố Duy Sanh khẽ lắc đầu, cảm thấy buồn cười vì tưởng tượng vừa rồi của mình.
"Tùy anh," Cố Duy Sanh vòng qua Lâu Tiêu ra khỏi phòng ngủ, "Đường Ninh chưa tới sao?"
"Tôi bảo anh ta bảy giờ mang bữa sáng đến." Lâu Tiêu cực kỳ tự nhiên đi về phía phòng tắm, "Tôi đi tắm nhé."
"Ừ." Cố Duy Sanh cầm điện thoại lướt Weibo, y thờ ơ đáp một tiếng, tiếp tục tìm kiếm những từ khóa liên quan đến [Mê trạch].
Nhưng mà... Bảy giờ? Tay lướt điện thoại của Cố Duy Sanh dừng lại, lần này chỉ sợ Phương Mộc và Đường Ninh phải đụng mặt nhau.
Xem ra hôm nay nhất định là một ngày gà bay chó sủa.
Nhắc tào tháo là tào tháo tới, Cố Duy Sanh vừa mới nhắc tới hai vị trợ lý toàn năng này, chuông cửa căn hộ của y đã vang lên ba tiếng.
Khí tức của hai người, Cố Duy Sanh lê dép "lẹp xẹp" đi mở cửa, xem ra có người đại diện quá đúng giờ cũng phải chuyện tốt.
Cửa vừa mở ra, Cố Duy Sanh liền đối diện với người đại diện nhà mình đang giả bộ bình tĩnh, còn Đường Ninh bên cạnh Phương Mộc thì vô cùng lễ phép chào hỏi:"Chào Cố tiên sinh."
[Chà chà, nhìn năng lực nghiệp vụ thấy biến không sợ hãi của Đường Ninh người ta kìa,] Lão Bạch ngửi thấy mùi thơm chạy tới meo meo, [Tiểu Phương Mộc nhà chúng ta vẫn còn kém xa nha.]
"Xin chào," Cố Duy Sanh nhận lấy túi đồ ăn sáng rồi mời người vào phòng, "Lâu Tiêu đang tắm, chắc sắp ra rồi đấy."
Cố Duy Sanh vừa dứt lời, tầm mắt Phương Mộc như tia X quang quét y từ trên xuống dưới, còn Đương Ninh đang tiện tay đóng cửa vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: "Vâng, làm phiền Cố tiên sinh."
"Không có chi," Cố Duy Sanh đặt bữa sáng lên bàn, cháo thịt nạc với mùi thơm đậm đà, tâm tình Cố Duy Sanh không tệ, còn tiện tay chia hai chén cho Lão Bạch đang nhảy lên ghế, [Có người ngoài ở đây, lúc ăn làm ơn giống mèo chút.]
[Biết gòi.] Lão Bạch phối hợp giơ giơ vuốt mèo, [Hôm nay ông đây không cần thìa.]
Cố Duy Sanh mệt tâm lườm một cái: [Xin em đừng dùng.]
Để một con mèo dùng móng vuốt cầm chắc thìa có bao nhiêu khó khăn? Có lẽ chỉ có hỏi những mảnh sứ trong sọt rác nhà Cố Duy Sanh mới có thể có được đáp án.
Phương Mộc vừa mới điều chỉnh tốt tâm tình bước vào phòng ăn thì nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Cố Duy Sanh, anh vội vàng đi tới hạ giọng nói: "Anh nói này tổ tông, chúng ta có thể chú ý hình tượng một chút hay không? Những bài học trong lớp quản lý biểu cảm đều bị ngài quên hết rồi hả?"
"Chưa quên," Cố Duy Sanh kéo kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười giả trân, "Như vầy hoàn mỹ chưa?"
"Được được được, tiểu nhân lười quản ngài," Phương Mộc sốt ruột phất phất tay, "Cậu biết chuyện Từ đạo bị tai nạn xe nằm viện không? Mặc dù bây giờ truyền thông đang ép xuống chưa tung ra, nhưng Từ Thanh Sơn nằm viện, bộ phim [Mê Trạch] này chắc toang rồi."
"Sao lại toang?" Ở trước mặt người ngoài phải chú ý hình tượng, mặc dù bụng rất đói, Cố Duy Sanh cũng đành phải cầm thìa ngồi trên ghế chờ Lâu Tiêu ra ăn cơm, "Từ đạo bị thương ở chân chứ nào phải đầu, nên quay thì cứ quay thôi."
"Bị thương ở chân?" Phương Mộc trừng mắt, "Sao cậu lại biết rõ như thế? Tổ tông ơi, cậu đừng có mà gây thêm chuyện cho anh nha?"
Cố Duy Sanh thản nhiên quăng nồi: "Không liên quan đến em, không tin anh đi hỏi Lâu Tiêu đi."
"Đúng là chuyện này không liên quan tới cậu ấy," Lâu Tiêu ăn mặc chỉnh tề, tiện tay kéo ghế đối diện Cố Duy Sanh ra, "Không cần lo cho bộ phim, nội trong năm nay [Mê Trạch] nhất định sẽ đúng giờ chiếu phim."
"Tôi không lo lắng, người lo lắng là ổng đó," Cố Duy Sanh cắn thìa nhìn Phương Mộc, "Đứa nhỏ này mỗi ngày đều thích bận tâm mấy chuyện vớ vẩn."
Phương Mộc đã ba mươi: "...." Mặt non trách anh chắc?
Cố Duy Sanh không phải người thích tự cao tự đại, y cũng không có thói quen ăn không nói ngủ không nói, nhìn Đường Ninh ngồi đối diện Phương Mộc, Cố Duy Sanh coi như nhiệt tình chào hỏi một câu: "Đại diện Đường muốn ăn cùng không?"
"Không cần, cảm ơn Cố tiên sinh." Đường Ninh vẫn duy trì nụ cười như cũ, nụ cười kia ôn hòa lễ độ, giống như tiêu chuẩn chung được khắc ra từ một khuôn.
"Vết thương của Từ Thanh Sơn thế nào rồi," Lâu Tiêu mở miệng hỏi một câu, "Cảnh hôm nay có quay không?"
Giọng điệu của Đường Ninh khó có chút do dự: "Tình huống của Từ đạo không tốt lắm..."
"Nói chuyện bình thường thôi," Lâu Tiêu cũng không ngẩng đầu lên nói, "Trong phòng này không có người bình thường."
Phương Mộc không hiểu ra sao bị kéo vào phe "không phải người bình thường": "...."
Luôn cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra mà anh không biết.
Đường Ninh không để ý tới vẻ mặt thất thần của Phương Mộc, anh khẽ gật đầu, bình tĩnh nói ra tình trạng trước mắt: "Chân của Từ Thanh Sơn bị tổn thương nghiêm trọng, ông ta bị quỷ anh cắn xé quá lâu, cách chữa trị bình thường căn bản không thể nào làm vết thương của ông ta khép lại."
"Bệnh viện đưa ra đề nghị cắt chi, nhưng Từ Thanh Sơn không đồng ý, bây giờ ông ta đang liều mạng liên hệ với Lâu gia và các thiên sư khác, nhưng tới giờ vẫn chưa có ai dám nhận đơn hàng này."
Số lượng thiên sư không nhiều, cho nên trong giới này một khi có cái gì gió thổi cỏ lay, không cần một đêm đã truyền khắp các môn các hộ giới huyền đạo.
Chuyện Chung gia dẫn đầu tính kế con cả Lâu gia đã sớm lan truyền trong giới, hai nhà Lâu Chung còn chưa lên tiếng, sẽ không ai ngu ngốc đến mức chủ động đi cứu người bình thường lập trường không rõ ràng như Từ Thanh Sơn.
Đối với hướng đi này Lâu Tiêu cũng không thấy bất ngờ: "Lâu gia nhận đơn hàng này chỉ vì muốn giúp ông ta đuổi quỷ mà thôi, về phần còn lại không cần để ý tới."
Hắn là thiên sư chứ không phải nhà từ thiện, Từ Thanh Sơn tự tạo nghiệt không lý do gì hắn phải tới trả tiền.
"Còn có," Lâu Tiêu dừng một chút lại nói, "Giúp tôi liên hệ một vài đạo diễn đáng tin, nếu Từ Thanh Sơn không được thì lập tức thay người."
Đường Ninh ghi nhớ từng yêu cầu của Lâu Tiêu, Phương Mộc ở một bên yên lặng theo dõi nhịn không được đẩy kính mắt——
Tổ tông nhà anh và Lâu Tiêu thật sự lăn lộn cùng một giới giải trí hả?
Cố Duy Sanh bị Phương Mộc niệm không có cảm giác gì, huyền học đạo thuật từ xưa đến nay đã được trong giới thượng lưu ưa chuộng, chỉ cần nhìn la bàn gỗ mun tơ vàng trong tay Lâu Tiêu thì cũng biết được chút ít về thiên sư thế gia Lâu gia.
"Anh muốn thiêu Tống Như Yên?" Cố Duy Sanh dừng thìa lại, đột nhiên hỏi một câu.
"Nếu không thì sao?" Lâu Tiêu nhướng mày, "Sao? Cậu thấy đồng loại nên mềm lòng à?"
"Chẳng qua tôi thấy anh nên ít dùng nghiệp hỏa thì hơn." Cố Duy Sanh lại khiếm nhã lườm một cái, sau khi biết Đường Ninh cũng không phải người thường, y nói chuyện càng không kiêng kỵ, "Nghiệp hỏa hại người hại mình, nếu như anh muốn tích công đức, siêu độ cũng là lựa chọn rất tốt."
Mặc dù nghiệp hỏa thiêu đốt tội nghiệt mang đến một lượng công đức đáng kể, nhưng hành động này của Lâu Tiêu cũng tương đương với việc chặt đứt con đường luân hồi chuyển thế của vong hồn, hành vi như vậy rốt cuộc là tốt hay là xấu, ngay cả Cố Duy Sanh cũng không thể nói rõ.
Hoặc là nói, Lâu Tiêu vốn là một người rất mâu thuẫn.
Kim quang công đức thâm hậu và nghiệp hỏa Hồng Liên đồng thời xuất hiện trên người một người, đây giống như một trò đùa lớn từ trên trời rơi xuống.
"Siêu độ?" Tay gắp thức ăn của Lâu Tiêu dừng lại, "Đó là việc hòa thượng mới có thể làm."
Lời này Cố Duy Sanh lại không đồng ý: "Đạo gia có phương pháp có thể sử dụng cũng không thiếu."
"Nhưng tôi không muốn sử dụng."
Nói xong lời này, Lâu Tiêu lập tức buông bát đũa đứng dậy rời đi: "Tôi ăn xong rồi, nhớ đúng giờ đến đoàn làm phim."
"Biết rồi." Cố Duy Sanh đẩy Phương Mộc đang ngồi bên cạnh, "Tiểu Phương Tử, tiễn khách."
Tay Cố Duy Sanh lạnh như băng, trong đầu Phương Mộc đang diễn các loại tiểu kịch trường bị lạnh đến rùng mình, vội vàng đứng dậy tiễn vị ảnh đế sắc mặt không tốt kia.
Ba phút sau, Phương Mộc cuối cùng hoàn hồn bám khung cửa cẩn thận nhìn về phía Cố Duy Sanh: "Anh nói này... Mấy người mới nãy nói chuyện kịch bản đúng không?"
Cố Duy Sanh dở khóc dở cười: "Anh cảm thấy đấy là kịch bản hả?"
Làm y nghĩ sao Phương Mộc lại có thể bình tĩnh như thế, thì ra đứa nhỏ này tới giờ mới cảm thấy có gì đó sai sai.
Cung phản xạ của đứa ngốc này rốt cuộc là dài bao nhiêu vậy chứ?
"Lúc cần động não thì không động não, lúc thường thì lại não bổ rất giỏi." Cố Duy Sanh nheo mắt lại, cố ý hù dọa đối phương nói, "Bát tự của anh nhẹ vô cùng, đi đêm nhớ cẩn thận."
Phương Mộc nhịn xuống một tiếng "Mé" kích động nhảy lên, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Vậy... Tổ tông cậu có biện pháp giải quyết nào không?"
"Không có," Cố Duy Sanh khẽ mỉm cười, dựng thẳng quỷ đồng như mắt mèo, "Bởi vì... Em là quỷ đấy nhá." . Truyện Mạt Thế
"Bộp."
Phương Mộc theo thói quen đẩy kính mắt thì trượt tay một cái, mắt kính gọng vàng đáng thương và sàn nhà thân mật hôn nhau.
Không tiếp tục để ý tới Phương Mộc đang trong trạng thái sụp đổ, Cố Duy Sanh như có điều suy nghĩ nhìn về phía chén cháo thịt nạc còn sót lại một nửa——
Lâu Tiêu ghét quỷ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.