Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 71: Món quà

Thiểu Thuyết Phế Thoại

10/03/2022

Tai nạn bất ngờ khiến hiện trường rơi vào cảnh hỗn loạn, các phương tiện truyền thông đang chờ phỏng vấn sau tiệc rượu đều tò mò nhìn vào bên trong thông qua cửa sổ, ánh đèn flash chói mắt liên tiếp chiếu tới.

Những người có mặt ở đây trừ nhân viên phục vụ đều được coi là những người nổi tiếng trong giới giải trí và thời trang. Sau cơn hoảng loạn ban đầu, phần lớn mọi người đã bình tĩnh lại, nhỏ giọng thảo luận về tình hình hiện tại.

Hiện tượng siêu nhiên có thể tồn tại nhưng không thể phơi bày trước công chúng như thế này, Lâu Tiêu có thể ngửi thấy rõ âm khí trong không khí. Nếu hôm nay thực sự có tin đồn kỳ lạ nào, thân là hội trưởng hiệp hội thiên sư, chắc chắn hắn sẽ gặp rắc rối.

Lâu Tiêu vẫy tay trái một cái, gương quá khứ còn đang trong trạng thái được linh khí ôn dưỡng lập tức xuất hiện trước người hắn, mặt gương cổ xưa ám quang lưu chuyển, trông trạng thái tốt hơn vài ngày trước nhiều.

Bóng Giang Yên mờ ảo phía sau gương, hai mắt cô khép hờ vẻ mặt bình thản, thoạt nhìn vẫn chưa tỉnh lại.

"Tách."

Lâu Tiêu nhẹ nhàng búng tay, thiếu nữ lơ lửng phía sau gương quá khứ giống như rối dây bắt chước động tác của hắn, ngay sau đó, toàn bộ không gian giống như bị chững lại.

Ngoại trừ mấy người cụ thể, tất cả mọi người hoặc hài hước hoặc quỷ dị duy trì động tác một giây trước, Lâu An tò mò liếc mắt nhìn Giang Yên, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy hình dáng gương quá khứ linh khí này.

Gương quá khứ và bút hiện tại đồng căn đồng nguyên, lúc này Lâu Tiêu dùng linh lực thúc giục gương quá khứ vốn còn đang ngủ say, đương nhiên cũng nhận ra khí tức đặc biệt ẩn trên lầu hai.

Thời gian và không gian thay đổi đều có quy tắc riêng của nó, Lâu Tiêu khéo léo sử dụng gương quá khứ để cắt đứt không gian và thời gian, nhưng hắn vẫn cần tốc chiến tốc thắng, nếu không thời gian và không gian sẽ tạo ra sự sai lệch.

"Là Phương Kim?" Cố Duy Sanh bước nhanh tới cạnh Lâu Tiêu, nhìn tình huống chung quanh, Cố Duy Sanh cau mày lại, hoàn toàn không hiểu đối phương làm như vậy là có mưu tính gì.

"Đúng vậy, anh cảm nhận được khí tức của cô ta." Lâu Tiêu gật đầu, hắn khẽ dặn dò Lâu An một câu "Khôi phục hiện trường", sau đó nắm tay Cố Duy Sanh nhảy lên lầu hai.

Phòng khiêu vũ ở giữa tầng hai trống rỗng, xung quanh chỉ có một dãy phòng dành cho khách nghỉ ngơi, lan can chạm khắc tinh tế và lộng lẫy, nhưng bởi vì những vệt máu phía trên khiến nó trông có hơi khủng bố.

Vị trí gương quá khứ chỉ ở ngay trước mắt, thấy Lâu Tiêu cất gương, kiếm khí của Cố Duy Sanh rung lên, dễ dàng mở cửa căn phòng đóng chặt trước mắt.

Kiếm khí lẫm liệt, một bóng đen nhanh chóng từ trong phòng bay ra, Cố Duy Sanh nắm chặt Khước Sương, một giây sau, trên lan can xuất hiện một thiếu nữ tóc đen đang ngồi.

Đối phương mặc một bộ váy dài màu trắng, trong tay còn cầm một quyển sách chưa lật, cô ta nhẹ nhàng đong đưa đôi chân trần, sau đó nghiêng đầu mỉm cười với hai người.

"Lần đầu gặp mặt, tôi là Phương Kim."

Có lẽ là vì ba món chí bảo đồng mạch tương liên, tuổi tác của ba nhân vật đại biểu cho ba món chí bảo ở kiếp này không chênh lệch bao nhiêu, Lâu Tiêu nhìn thiếu nữ mỉm cười trước mặt, nhưng không vì khuôn mặt non nớt của đối phương sinh ra bất kỳ dao động nào.

"Đừng thấy tôi nhìn như vậy, thật ra tôi là một bà lão sống rất lâu rồi." Dường như đoán được suy nghĩ trong đầu Lâu Tiêu, thiếu nữ thoải mái trêu chọc, cô ta liếc nhìn túi đối phương, giọng nói có chút tự đắc, "Tôi cũng không phải cô ta, chỉ có thể thụ động nghênh đón số mệnh của mình."

Nếu nói trong ba món chí bảo, người vô tri nhất chính là Giang Yên không hề thức tỉnh chút nào, nếu không nhờ cơ duyên xảo hợp biết được thân phận gương quá khứ của mình, có lẽ cả đời này đối phương sẽ cho rằng mình là một người bình thường.

Nhưng Lâu Tiêu không có ý định nói chuyện phiếm với cô ta, hắn nghiêm mặt lại: "Có chuyện nói thẳng, mục đích của cô là gì."

"Tên lương lai kia không phải đã nói với cậu rồi sao?" Phương Kim cầm quyển sách lật sang trang mới, "Có lẽ tôi nên gọi cậu ta là Vân Hành nhỉ? Dù sao bây giờ cậu ta cũng đã biến thành người phàm chỉ có thể dựa vào huyết thống truyền thừa."



Cô ta cụp mắt nhìn xuống những người bị đứng hình dưới lầu, ánh sáng của bùa chú không ngừng lập lòe, chiếu sáng lễ phục khéo léo sang trọng trên người những người kia.

"Người phàm đã làm chủ quá lâu." Phương Kim giơ ngón tay lên, vẽ lên không khí đường nét của những nhân loại dưới lầu, "Không biết hai vị có hứng thú đổi chủ thế đạo này hay không?"

"Không có hứng thú." Cố Duy Sanh quyết đoán từ chối, thậm chí còn xem thường ở trong lòng, y nhíu mày, "Đây là ý của Quỷ vương?"

Theo kinh nghiệm gần một ngàn năm làm quỷ của y, Quỷ vương của quỷ giới không phải là một người thích đao to búa lớn, chỉ riêng việc vẽ ra Sơn Thị gom hầu hết tất cả quỷ hồn vào trong đó cũng đủ để chứng minh thái độ của đối phương.

Không nghĩ tới Cố Duy Sanh bắt được trọng điểm nhanh như vậy, Phương Kim khựng tay lại: "Cậu không cần quan tâm, coi như hợp tác, chúng ta cũng chỉ là quan hệ đồng minh mà thôi."

"Hợp tác?" Cố Duy Sanh khó hiểu cười cười, "Là ai cho cô ảo giác chúng tôi sẽ hợp tác với cô?"

"Không phải cô luôn muốn giết Lâu Tiêu sao? Sao nào, thấy anh ấy trở về vị trí cũ, cô Phương đây lập tức mặt dày mày dạn nói muốn hợp tác à?" Vừa nghĩ đến tất cả đau khổ mà tiểu thiên sư đã gặp sau khi sinh ra đều đến từ toan tính của đối phương, lúc nói chuyện Cố Duy Sanh không khỏi hơi tức giận, "Loại tính cách này không giống với boss lớn sau màn, cô nghĩ sao, cô Phương?"

Bị Cố Duy Sanh trào phúng như vậy, nhưng sắc mặt Phương Kim không thay đổi chút nào, cô ta thu hồi tầm mắt đang nhìn xuống dưới lầu, bình tĩnh nói: "Cậu nói không sai, Lâu Tiêu đáng chết."

"Phật đạo suy tàn, ngàn năm qua chưa từng có người niết bàn hay đăng tiên," Phương Kim dời ánh mắt về phía Lâu Tiêu, "Mà sự thức tỉnh của cậu, không thể nghi ngờ đã mang đến một bước ngoặt cho Đạo gia."

"Mặc dù chỉ có thể biết được 'hiện tại', nhưng tôi cũng từng nghe được tin đồn Quảng Lan tiên quân được Bồ Đề Mộc nhận chủ, một khi kiếp này cậu trở về vị trí, Bồ Đề Mộc Linh cũng sẽ thức tỉnh, vậy Phật gia cũng có khả năng chuyển biến tốt."

"Nước Z hơn một tỷ người cũng đủ phiền toái rồi, tôi không muốn để cho hai nhà Phật Đạo lại đến góp vui."

Càng không muốn để hai nhà suy bại ngàn năm này ngồi ngư ông đắc lợi.

"Cho nên, Lâu Tiêu, cậu không thể không chết."

Phương Kim hời hợt nói, cô ta khép quyển sách trên tay lại, ngữ khí tùy ý như đang thảo luận tối nay ăn gì.

Thời điểm Lâu Tiêu được sinh ra, Phương Kim đã biết được thân phận của đối phương, cho nên cô ta mới liên lạc với Chung gia, muốn mượn tay Chung gia loại bỏ Lâu Tiêu.

Chiếm xác Lâu Tiêu không thể phi thăng tại chỗ, vạn quỷ cắn thân cũng không thể thúc đẩy đối phương chuyển hóa thành tiên linh thể, Phương Kim lừa Chung gia tra tấn Lâu Tiêu, chẳng qua là ép nghiệp hỏa trong người đối phương ra mà thôi.

Nghiệp hỏa cắn chủ, mồi lửa đã sớm được cấy vào hồn phách của Quảng Lan tiên quân, chỉ cần chủ nhân có ác niệm, cũng đủ để châm lửa đốt cháy hồn phách còn chưa thức tỉnh của đối phương.

Bằng cách này, cô ta có thể loại bỏ kẻ thù lớn mà không phải chịu sự trừng phạt của thiên đạo.

Chỉ tiếc, mưu đồ của Phương Kim không thành công, Vân Hành đột nhiên xuất hiện đã phá hỏng mắt xích quan trọng nhất trong kế hoạch của cô ta.

Không giống như cô ta, Vân Hành cũng là 'báo trước', 'thiên cơ' nhưng lại không thể nhúng tay vào tương lai mà cậu đã nhìn thấy, đó là nguyên tắc mà các thế hệ tiên tri phải tuân theo.

Nhưng Vân Hành lại hành động. Lâu Tiêu kích thích nghiệp hỏa không những không chết, thậm chí còn bởi vì vậy mà tìm được Bồ Đề Mộc của hắn sau mười mấy năm.



Phương Kim không biết rốt cuộc là loại tương lai gì mới có thể thúc đẩy Vân Hành hết lần này đến lần khác tiêu hao mạng sốngsống can thiệp vào việc này, cô ta chỉ biết cô ta đã nếm được mùi vị thất bại.

Từ cuộc trò chuyện giữa Vân Hành và Cố Duy Sanh ở Bình Sơn, Phương Kim biết Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh là mấu chốt để thay đổi số mệnh, chỉ cần kéo hai người này vào dưới trướng, kế hoạch của cô ta sẽ không thể thất bại.

Cho nên ở trong lăng mộ hoàng đế Nhạn Sơn, cô ta mới không tự mình ra tay.

—— Cô ta không muốn hoàn toàn đứng về phía đối lập với hai người này.

Đây cũng là nguyên nhân hôm nay cô ta mạo hiểm xuất hiện trước mặt hai người, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, cho dù cô ta đã từng có chút ân oán với hai người, nhưng lợi ích ở trước mặt, bao nhiêu ân oán đều có thể không đề cập đến mà cười cho qua.

"Về nghĩ lại đi." Phương Kim nói, cô ta sờ sờ mái tóc đen dài của mình, mắt hiện lên vẻ kiên định, "Lá bài quan trọng nhất nằm trong tay tôi, tương lai sống hay chết, nằm trong suy nghĩ của mấy người đấy."

"Khẩu khí lớn thật đấy," Lâu Tiêu cười lạnh, "Tôi muốn nhìn xem cô thì có bản lĩnh gì."

"Xem ra chúng ta đã được định trước là chỉ có thể làm kẻ địch của nhau." Phương Kim giả vờ tiếc nuối thở dài, kết cục này đã sớm nằm trong dự liệu của cô ta, nhưng chuyện quan trọng, cô ta vẫn muốn tự mình đến xác nhận.

"Không gian này sắp không chịu nổi rồi, hi vọng mấy người sẽ thích món quà tôi tặng."

Thiếu nữ ôm sách theo lan can ngửa ra sau, cả người rơi thẳng xuống, mái tóc đen rối tung sau lưng cô ta, Cố Duy Sanh nghiêng người ra, lại đúng lúc đối diện với nụ cười xấu xa trên mặt thiếu nữ.

Khước Sương mang theo hàn khí xuyên qua cơ thể Phương Kim, kim phù nghiệp hỏa theo sát mà lên, nhưng chỉ đốt được một tờ giấy trắng.

Không sai, giấy trắng.

Người giấy trắng bệch nhẹ nhàng rơi xuống đất, mặt Phương Kim bên trên sống động như thật, độ cong khóe miệng càng sinh động hơn, hiển nhiên đây chỉ là một thế thân làm việc tốt.

Lâu Tiêu vốn định dựa vào khí tức của đối phương tiếp tục theo dõi, nhưng kim giây trên đồng hồ tay trái của hắn đúng lúc này nhích về phía trước, âm khí ẩn nấp ở góc rục rịch, Lâu Tiêu không để ý đến những thứ khác, chỉ có thể dừng tay ổn định tình hình tiệc rượu trước.

Năng lực của Lâu An không kém nhưng không thể khôi phục như cũ, pháp quyết trên tay Lâu Tiêu không ngừng, kim phù khắp nơi, chỉ trong chốc lát, âm khí trong góc đã bị niêm phong lại, hiện trường bị phá hủy cũng nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.

"Tích."

Kim giây chầm chậm nhích về phía trước, như tiếng thủy tinh vỡ vụn vang vọng trong đại sảnh không một bóng người, đồng thời đánh thức đám người đang hỗn loạn ý thức.

Nhạc nhảy nhẹ nhàng lại vang lên, Cố Duy Sanh đang nghi hoặc "món quà" mà Phương Kim nói là gì, một giây sau, y đã rơi vào một cái ôm quen thuộc.

Cánh tay ôm hông y dùng sức không bình thường, Cố Duy Sanh bị đau, không khống chế được rên lên tiếng.

Tiếng rên rỉ này giống như mang đến cho đối phương một loại kích thích nào đó, Cố Duy Sanh chỉ cảm thấy môi nóng lên, sau đó bị người ta mạnh mẽ cạy mở khớp hàm, không thể cự tuyệt bị người ta công thành đoạt đất.

Đèn flash chớp sáng nhiều hơn trước, Cố Duy Sanh lại không rảnh bận tâm, đuôi mắt y ửng hồng, con ngươi loang loáng ánh nước.

Đau quá, tiểu thiên sư là chó đó hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook