Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi
Chương 27: Ở chung và thú nhận
Thiểu Thuyết Phế Thoại
15/10/2021
"Cô điên rồi hả?" Phó Minh Huân không đồng ý, ngăn Lang Thu Ngọc lại, "Giờ trời đã tối rồi, nhà gỗ chắc chắn không ở gần đây, nếu trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô phải làm sao?"
Lang Thu Ngọc kinh ngạc nhìn Phó Minh Huân, như là không ngờ đối phương lại hành động như vậy.
Dù sao cuộc trò chuyện vừa rồi giữa bọn họ cũng không vui vẻ gì cho cam.
"Phong độ quý ông," Phó Minh Huân nhếch môi, "Nói thế nào cô cũng là phụ nữ, tôi không thể trơ mắt nhìn cô làm chuyện ngu ngốc."
Lang Thu Ngọc không khách sáo đẩy tay Phó Minh Huân ra: "Cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi cần gọi điện về nhà để xác nhận một chuyện."
"Chị Lang, chị có thể dùng điện thoại của nhân viên công tác," Chúc Linh đề nghị, "Bọn họ nhất định sẽ cho chị mượn điện thoại mà."
"Không phải vấn đề này..." Giọng điệu Lang Thu Ngọc hiếm khi lộ ra một chút do dự, sau đó cô nhắm mắt lại nói với tốc độ thật nhanh, "Được rồi, thành thật mà nói tôi có hơi não cá vàng, tôi không thể nhớ số nào từ bốn số trở lên, vậy nên tôi phải đi lấy điện thoại của mình."
Vấn đề nhỏ này của Lang Thu Ngọc không tính là tật xấu, fan của cô đã biết từ lâu: Trong thời đại khóa vân tay vẫn chưa phổ biến, cô đã không ít lần tự nhốt mình ở ngoài cửa nhà.
Là một giang cư mận mỗi ngày lướt weibo hít drama, Cố Duy Sanh có thể xác định điểm này Lang Thu Ngọc không hề nói dối, nhưng thứ đối phương muốn lấy rốt cuộc có phải là điện thoại hay không, này cũng là chuyện chín người mười ý.
Nhưng bị mọi người biết là một chuyện, tự mình nói ra lại là một chuyện khác, có thể khiến một người luôn duy trì sự hoàn mỹ như Lang Thu Ngọc phải chủ động nói ra khuyết điểm, xem ra đối phương rất muốn tìm được nhà gỗ trong tối nay.
"Vậy để tôi đi chung với chị Lang nhé," Vân Hành nãy giờ vẫn im lặng, ôn hòa nở nụ cười, "Thật hiếm khi có cảm giác kích thích như hôm nay, tôi cũng muốn gọi điện thoại cho người nhà."
"Thích liều lĩnh vậy à?" Mắt thấy tình huống đang từ từ trở nên mất kiểm soát, Lâu Tiêu trầm giọng nói, "Ban đêm không an toàn, có chuyện gì thì để sáng mai rồi làm."
Dọc theo đường đi trông Lâu Tiêu như một tiền bối dễ ở chung, bởi vậy một khi hắn trở nên nghiêm túc và nghiêm khắc, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Mặt mũi tiểu thiên sư vốn nhìn đã không hiền, Cố Duy Sanh ôm Lão Bạch quan sát gò má Lâu Tiêu, đối phương lạnh mặt xuống là có mấy phần mùi vị hung thần ác sát.
Quả thực giống như nhân vật phản diện hoàn mỹ chuyên bắt nạt nhân vật chính trong phim ảnh.
[Mặt mũi ngài nhìn cũng thuộc người dễ bắt nạt đấy,] Lão Bạch lo lắng thở dài, [Cẩn thận bị bắt nạt đến mất luôn cả nịt.]
Cố Duy Sanh không đồng ý lấy ngón tay vuốt vuốt tai Lão Bạch: [Nhưng anh cảm thấy hắn đối xử với anh rất tốt, tàng thư kia cũng không phải thứ bình thường có thể tùy ý xem.]
[Hơn nữa mỗi lần dùng linh khí của anh, hắn đều dùng máu của mình để giúp anh bồi bổ,] Cố Duy Sanh liệt kê từng lợi ích của Lâu Tiêu, [Còn có chương trình giải trí này, cho dù hắn đến Bình Sơn vì lý do gì, nhưng việc tham gia [Đưa Bạn] thực sự có thể giúp anh tăng tần suất xuất hiện trước công chúng.]
[Thậm chí là bởi vì có quan hệ tốt với hắn, công ty còn đưa cho Phương Mộc không ít kịch bản chế tác lớn, tuy còn chưa chọn được thứ anh thích, nhưng tiểu thiên sư quả thật đã làm được chuyện hắn từng hứa với anh.]
Mà việc y phải làm chẳng qua là ở bên cạnh đối phương, tu luyện hay ngủ mặc cho y lựa chọn, nghĩ như vậy, Cố Duy Sanh dĩ nhiên cảm thấy chỗ tốt này mình lấy quá dễ dàng.
[Cho nên em mới nói anh ngốc bạch ngọt đó,] Lão Bạch bất mãn kêu lên, [Không nói nữa, với bản lĩnh của lão Cố anh, nếu thật sự muốn nhận được tài nguyên tốt từ công ty kia, anh căn bản không cần chờ một người như Lâu Tiêu.]
[Nhưng đó không phải là cách con người làm.]
Khí tràng của Lâu Tiêu trong âm khí chừng hai mét tám, thấy đối phương thành công "đuổi" những người còn lại về lều, Cố Duy Sanh không nhịn được cong lên đôi mắt đào hoa.
Hình ảnh này sao mà giống gà mẹ che chở cho đàn gà con vậy ta.
Xem ra tiểu thiên sư cũng rất coi trọng mạng người nha.
[Làm người thì có gì tốt,] Lão Bạch lẩm bẩm một câu, [Lại nói, Lâu Tiêu rõ ràng là hận quỷ yêu người, một tên Quỷ Tiên như anh cười vui vẻ như vậy làm gì.]
[Bởi vì anh đang vui.]
Vui vì người bạn nhân loại của mình sau hai mươi mấy năm bị nghiệp hỏa hành hạ, nhưng đáy lòng vẫn duy trì được một chút mềm mại.
[Còn cái vấn đề thứ nhất... Vạn sự vạn vật sau khi tu thành chính quả đều sẽ hóa thành hình người, chẳng lẽ vậy mà còn không rõ ư? Cố Duy Sanh nhéo nhéo đuôi Lão Bạch, [Các Vitamin C nói sau này em mà thành tinh nhất định sẽ là một bé shota ngạo kiều[1].]
(Shota - tiểu chính thái [小正太]: chỉ mấy bé trai hay mấy nhân vật có ngoại hình nhỏ con, dễ thương, nhìn như mấy đứa nhóc. Còn ngạo kiều [傲娇]: là mấy đứa mà ngoài lạnh trong nóng ấy.)
Lão Bạch quẩy đuôi đánh vào mu bàn tay Cố Duy Sanh: [Hoá hình thì có gì tốt, em mới không thèm.]
Cố Duy Sanh bất đắc dĩ chọt chọt trán Lão Bạch, y không biết nên giải thích cảm giác của mình như thế nào với Lão Bạch, nhưng những ngày giả thành người so với việc tu luyện trên núi thật sự thú vị hơn rất nhiều.
Chỉ riêng sự tồn tại của hai loại thần khí là mỹ thực và Internet đã đủ khiến y muốn trở thành nhân loại cả đời.
"Nghĩ gì vậy," Lâu Tiêu kéo tay Cố Duy Sanh qua, "Đi, đi về nghỉ ngơi thôi."
Xem xét đến vấn đề riêng tư của nghệ sĩ, như tình huống nghệ sĩ thay quần áo đi ngủ, cameraman sẽ không quay tiếp nữa, tổ tiết mục treo một máy quay di động trong lều mỗi nhóm, đồng thời đã sớm hẹn thời gian tắt máy.
Lâu Tiêu vừa vào lều đã ném áo khoác sang một bên, chụp chính xác lên camera vẫn đang hoạt động.
"Anh muốn thay đồ?" Cố Duy Sanh buông lỏng tay để Lão Bạch nhảy xuống, "Cần tôi tránh đi không?"
Lâu Tiêu không nói gì, hắn chỉ đưa tay kéo một cái, thuần thục ôm Cố Duy Sanh vào trong lòng.
"Lâu Tiêu? Anh không sao chứ?" Cố Duy Sanh phản xạ có điều kiện dùng linh khí bao lấy Lâu Tiêu, thuận tiện còn che luôn thiết bị thu âm trên người hai người. Từ sau đêm ở Tống trạch, Lâu Tiêu đã rất lâu không có lúc thất thố như vậy.
"Âm khí nơi này rất quái lạ," giọng Lâu Tiêu có chút khàn, "Nghiệp hỏa muốn thiêu nhưng thiêu không dễ, giờ nó đang dày vò tôi."
Cố Duy Sanh kinh ngạc: "Thiêu không dễ?"
"Có tội cũng có oán, thế nhưng không thuần túy, thiêu có hơi phiền phức," Lâu Tiêu giải thích, "Cho nên nó vẫn chưa tới mức buộc tôi phải tự thiêu."
Cố Duy Sanh lần đầu tiên nghe có người dùng "thuần túy" để hình dung tội và oán, theo lời giải thích của Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh chỉ có thể nghĩ đến một khả năng——
Âm khí ngưng kết ở đây cũng không phải vì tư oán.
"Anh có ổn không?" Cố Duy Sanh tận lực dùng linh khí ngăn cách âm khí nồng đậm và dương khí nhạt nhòa bốn phía, nhưng sức mạnh cá nhân từ xưa đã rất khó chống lại đất trời, nơi này vốn là một vùng đất âm, cho dù là Cố Duy Sanh, cũng không có khả năng dùng linh khí tinh khiết lấp kín toàn bộ lều.
Huống hồ linh khí tinh khiết nhất trên người y đã sớm tạo thành cơ thể này, cũng không trách được tiểu thiên sư luôn thích bám lấy y tạo ra chút tiếp xúc cơ thể.
"Tàm tạm," Lâu Tiêu mỉm cười, "Cậu xem, lần này tôi cũng đâu có bốc hỏa?"
"Không muốn cười thì đừng cười."
Cố Duy Sanh giãy khỏi lồng ngực Lâu Tiêu, y đối diện với đôi mắt u ám không chút ý cười của Lâu Tiêu, hiếm khi chủ động hỏi một câu đối với y mà nói xem như vượt quá giới hạn: "Lâu Tiêu, tại sao anh lại muốn đến Bình Sơn?"
Y không gọi hắn là tiểu thiên sư, ngay cả đuôi mắt ửng đỏ mang theo ba phần ý cười dường như cũng lạnh xuống.
Ngoại trừ vài lần gặp gỡ ban đầu, thì hầu như Lâu Tiêu chưa từng thấy sắc mặt lạnh lùng của Cố Duy Sanh, rõ ràng vẫn là Cố Duy Sanh với mái tóc đen mềm mại, nhưng Lâu Tiêu lại cảm thấy mình như nhìn thấy Tiên Tôn đại nhân tu luyện Thái Thượng Vong Tình Đạo.
"Bởi vì tôi không thể không đến," Lâu Tiêu cụp mắt, "Hội trưởng Hiệp hội Thiên sư hàng năm nhất định phải xử lý xong nhiệm vụ hàng đầu, mà năm nay nhiệm vụ tôi nhận được là làm sạch Bình Sơn."
"Anh điên rồi hả?" Cố Duy Sanh ném cho Lâu Tiêu nguyên câu Phó Minh Huân đã nói, "Âm khí dày đặc như vậy anh phải làm sạch tới khi nào mới xong?"
"Tinh Hỏa Liệu Nguyên," Lâu Tiêu dấy một ngọn nghiệp hỏa trên đầu ngón tay, "Chỉ cần có nó ở đây, sẽ không có âm khí mà tôi không thể thiêu."
Cố Duy Sanh tức giận nói: "Ờ, nhưng thiên sư đại nhân ngài có phải đã quên mất, chính anh cũng là nhiên liệu cho nghiệp hỏa."
"Chưa quên," Lâu Tiêu thu hồi nghiệp hỏa, "Lúc đầu âm khí ở Bình Sơn cũng không dày đặc như vậy, hơn nữa tôi cũng không có ý định sẽ hành động trong những ngày này."
"Tôi chỉ cùng cậu tham gia chương trình theo thỏa thuận, sẵn đến đây thăm dò tình hình thôi."
Dù Lâu Tiêu có kiêu ngạo đến đâu, hắn cũng sẽ không làm sạch âm khí mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào trong quá trình quay chương trình.
"Nhưng tình huống bây giờ rõ ràng đã vượt quá sự mong đợi của anh." Cố Duy Sanh nói trúng tim đen, "Nơi này chắc cũng chôn bảo bối nào đó dễ dẫn động hai khí âm dương, chẳng lẽ lại là Chung gia kia?"
Âm khí bên trong Bình Sơn đột ngột tăng lên là do xương người trong bụng cá sau khi được nhìn thấy ánh mặt trời, mà đúng lúc tổ tiết mục lại bố trí nhiệm vụ ngày đầu tiên là bắt cá trong dòng suối, nếu nói trong chuyện này không có ai quấy rồi, Cố Duy Sanh sẽ là người đầu tiên không tin.
"Khó nói lắm," Lâu Tiêu lắc đầu, "Hiệp hội Thiên sư, loại bánh ngọt có thể kết nối với ngành đặc biệt của quốc gia, muốn ăn cũng không phải chỉ một mình Chung gia."
Cố Duy Sanh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bên ngoài lều của hai người lại vang lên tiếng bước chân của đàn ông.
Cố Duy Sanh vung tay trái lên thay áo ngủ đặt bên cạnh cho hai người, sau đó y khẽ nhấc tay, chiếc áo khoác chắn trên ống kính lặng lẽ trượt xuống đất.
Ngay sau khi máy quay và bộ thu âm trở lại bình thường, bước chân bên ngoài lều cũng dừng lại.
Quả nhiên là người của tổ tiết mục đến nhắc nhở.
"Tôi đi ngủ." Cố Duy Sanh chui vào túi ngủ nhắm mắt lại, "Ngủ ngon."
Nhận thấy linh khí xung quanh mình chưa từng giảm bớt, Lâu Tiêu cũng lặng lẽ chui vào túi ngủ của mình.
Kèm quỷ của hắn quá mềm lòng, lúc cắn hắn cũng không dám mở lớn miệng, nhưng lúc duy trì linh khí cho hắn lại không hẹp hòi chút nào.
Trước khi quen Cố Duy Sanh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới người giải quẻ của mình lại là một Quỷ Tiên không giống quỷ như vậy.
Tuổi thọ của con người quá ngắn, Lâu Tiêu lật người, nhưng hắn không muốn trở thành quỷ chút nào, cũng không muốn trăm năm sau Cố Duy Sanh ở bên cạnh người khác.
Hắn nên làm thế nào mới có thể để Quỷ Tiên này vĩnh viễn thuộc về mình?
Vào một khắc trước khi chết giết chết đối phương sao?
Vị ảnh đế nào đó có linh khí hộ thể nhưng tối nay lại rơi vào mất ngủ.
Lang Thu Ngọc kinh ngạc nhìn Phó Minh Huân, như là không ngờ đối phương lại hành động như vậy.
Dù sao cuộc trò chuyện vừa rồi giữa bọn họ cũng không vui vẻ gì cho cam.
"Phong độ quý ông," Phó Minh Huân nhếch môi, "Nói thế nào cô cũng là phụ nữ, tôi không thể trơ mắt nhìn cô làm chuyện ngu ngốc."
Lang Thu Ngọc không khách sáo đẩy tay Phó Minh Huân ra: "Cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi cần gọi điện về nhà để xác nhận một chuyện."
"Chị Lang, chị có thể dùng điện thoại của nhân viên công tác," Chúc Linh đề nghị, "Bọn họ nhất định sẽ cho chị mượn điện thoại mà."
"Không phải vấn đề này..." Giọng điệu Lang Thu Ngọc hiếm khi lộ ra một chút do dự, sau đó cô nhắm mắt lại nói với tốc độ thật nhanh, "Được rồi, thành thật mà nói tôi có hơi não cá vàng, tôi không thể nhớ số nào từ bốn số trở lên, vậy nên tôi phải đi lấy điện thoại của mình."
Vấn đề nhỏ này của Lang Thu Ngọc không tính là tật xấu, fan của cô đã biết từ lâu: Trong thời đại khóa vân tay vẫn chưa phổ biến, cô đã không ít lần tự nhốt mình ở ngoài cửa nhà.
Là một giang cư mận mỗi ngày lướt weibo hít drama, Cố Duy Sanh có thể xác định điểm này Lang Thu Ngọc không hề nói dối, nhưng thứ đối phương muốn lấy rốt cuộc có phải là điện thoại hay không, này cũng là chuyện chín người mười ý.
Nhưng bị mọi người biết là một chuyện, tự mình nói ra lại là một chuyện khác, có thể khiến một người luôn duy trì sự hoàn mỹ như Lang Thu Ngọc phải chủ động nói ra khuyết điểm, xem ra đối phương rất muốn tìm được nhà gỗ trong tối nay.
"Vậy để tôi đi chung với chị Lang nhé," Vân Hành nãy giờ vẫn im lặng, ôn hòa nở nụ cười, "Thật hiếm khi có cảm giác kích thích như hôm nay, tôi cũng muốn gọi điện thoại cho người nhà."
"Thích liều lĩnh vậy à?" Mắt thấy tình huống đang từ từ trở nên mất kiểm soát, Lâu Tiêu trầm giọng nói, "Ban đêm không an toàn, có chuyện gì thì để sáng mai rồi làm."
Dọc theo đường đi trông Lâu Tiêu như một tiền bối dễ ở chung, bởi vậy một khi hắn trở nên nghiêm túc và nghiêm khắc, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Mặt mũi tiểu thiên sư vốn nhìn đã không hiền, Cố Duy Sanh ôm Lão Bạch quan sát gò má Lâu Tiêu, đối phương lạnh mặt xuống là có mấy phần mùi vị hung thần ác sát.
Quả thực giống như nhân vật phản diện hoàn mỹ chuyên bắt nạt nhân vật chính trong phim ảnh.
[Mặt mũi ngài nhìn cũng thuộc người dễ bắt nạt đấy,] Lão Bạch lo lắng thở dài, [Cẩn thận bị bắt nạt đến mất luôn cả nịt.]
Cố Duy Sanh không đồng ý lấy ngón tay vuốt vuốt tai Lão Bạch: [Nhưng anh cảm thấy hắn đối xử với anh rất tốt, tàng thư kia cũng không phải thứ bình thường có thể tùy ý xem.]
[Hơn nữa mỗi lần dùng linh khí của anh, hắn đều dùng máu của mình để giúp anh bồi bổ,] Cố Duy Sanh liệt kê từng lợi ích của Lâu Tiêu, [Còn có chương trình giải trí này, cho dù hắn đến Bình Sơn vì lý do gì, nhưng việc tham gia [Đưa Bạn] thực sự có thể giúp anh tăng tần suất xuất hiện trước công chúng.]
[Thậm chí là bởi vì có quan hệ tốt với hắn, công ty còn đưa cho Phương Mộc không ít kịch bản chế tác lớn, tuy còn chưa chọn được thứ anh thích, nhưng tiểu thiên sư quả thật đã làm được chuyện hắn từng hứa với anh.]
Mà việc y phải làm chẳng qua là ở bên cạnh đối phương, tu luyện hay ngủ mặc cho y lựa chọn, nghĩ như vậy, Cố Duy Sanh dĩ nhiên cảm thấy chỗ tốt này mình lấy quá dễ dàng.
[Cho nên em mới nói anh ngốc bạch ngọt đó,] Lão Bạch bất mãn kêu lên, [Không nói nữa, với bản lĩnh của lão Cố anh, nếu thật sự muốn nhận được tài nguyên tốt từ công ty kia, anh căn bản không cần chờ một người như Lâu Tiêu.]
[Nhưng đó không phải là cách con người làm.]
Khí tràng của Lâu Tiêu trong âm khí chừng hai mét tám, thấy đối phương thành công "đuổi" những người còn lại về lều, Cố Duy Sanh không nhịn được cong lên đôi mắt đào hoa.
Hình ảnh này sao mà giống gà mẹ che chở cho đàn gà con vậy ta.
Xem ra tiểu thiên sư cũng rất coi trọng mạng người nha.
[Làm người thì có gì tốt,] Lão Bạch lẩm bẩm một câu, [Lại nói, Lâu Tiêu rõ ràng là hận quỷ yêu người, một tên Quỷ Tiên như anh cười vui vẻ như vậy làm gì.]
[Bởi vì anh đang vui.]
Vui vì người bạn nhân loại của mình sau hai mươi mấy năm bị nghiệp hỏa hành hạ, nhưng đáy lòng vẫn duy trì được một chút mềm mại.
[Còn cái vấn đề thứ nhất... Vạn sự vạn vật sau khi tu thành chính quả đều sẽ hóa thành hình người, chẳng lẽ vậy mà còn không rõ ư? Cố Duy Sanh nhéo nhéo đuôi Lão Bạch, [Các Vitamin C nói sau này em mà thành tinh nhất định sẽ là một bé shota ngạo kiều[1].]
(Shota - tiểu chính thái [小正太]: chỉ mấy bé trai hay mấy nhân vật có ngoại hình nhỏ con, dễ thương, nhìn như mấy đứa nhóc. Còn ngạo kiều [傲娇]: là mấy đứa mà ngoài lạnh trong nóng ấy.)
Lão Bạch quẩy đuôi đánh vào mu bàn tay Cố Duy Sanh: [Hoá hình thì có gì tốt, em mới không thèm.]
Cố Duy Sanh bất đắc dĩ chọt chọt trán Lão Bạch, y không biết nên giải thích cảm giác của mình như thế nào với Lão Bạch, nhưng những ngày giả thành người so với việc tu luyện trên núi thật sự thú vị hơn rất nhiều.
Chỉ riêng sự tồn tại của hai loại thần khí là mỹ thực và Internet đã đủ khiến y muốn trở thành nhân loại cả đời.
"Nghĩ gì vậy," Lâu Tiêu kéo tay Cố Duy Sanh qua, "Đi, đi về nghỉ ngơi thôi."
Xem xét đến vấn đề riêng tư của nghệ sĩ, như tình huống nghệ sĩ thay quần áo đi ngủ, cameraman sẽ không quay tiếp nữa, tổ tiết mục treo một máy quay di động trong lều mỗi nhóm, đồng thời đã sớm hẹn thời gian tắt máy.
Lâu Tiêu vừa vào lều đã ném áo khoác sang một bên, chụp chính xác lên camera vẫn đang hoạt động.
"Anh muốn thay đồ?" Cố Duy Sanh buông lỏng tay để Lão Bạch nhảy xuống, "Cần tôi tránh đi không?"
Lâu Tiêu không nói gì, hắn chỉ đưa tay kéo một cái, thuần thục ôm Cố Duy Sanh vào trong lòng.
"Lâu Tiêu? Anh không sao chứ?" Cố Duy Sanh phản xạ có điều kiện dùng linh khí bao lấy Lâu Tiêu, thuận tiện còn che luôn thiết bị thu âm trên người hai người. Từ sau đêm ở Tống trạch, Lâu Tiêu đã rất lâu không có lúc thất thố như vậy.
"Âm khí nơi này rất quái lạ," giọng Lâu Tiêu có chút khàn, "Nghiệp hỏa muốn thiêu nhưng thiêu không dễ, giờ nó đang dày vò tôi."
Cố Duy Sanh kinh ngạc: "Thiêu không dễ?"
"Có tội cũng có oán, thế nhưng không thuần túy, thiêu có hơi phiền phức," Lâu Tiêu giải thích, "Cho nên nó vẫn chưa tới mức buộc tôi phải tự thiêu."
Cố Duy Sanh lần đầu tiên nghe có người dùng "thuần túy" để hình dung tội và oán, theo lời giải thích của Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh chỉ có thể nghĩ đến một khả năng——
Âm khí ngưng kết ở đây cũng không phải vì tư oán.
"Anh có ổn không?" Cố Duy Sanh tận lực dùng linh khí ngăn cách âm khí nồng đậm và dương khí nhạt nhòa bốn phía, nhưng sức mạnh cá nhân từ xưa đã rất khó chống lại đất trời, nơi này vốn là một vùng đất âm, cho dù là Cố Duy Sanh, cũng không có khả năng dùng linh khí tinh khiết lấp kín toàn bộ lều.
Huống hồ linh khí tinh khiết nhất trên người y đã sớm tạo thành cơ thể này, cũng không trách được tiểu thiên sư luôn thích bám lấy y tạo ra chút tiếp xúc cơ thể.
"Tàm tạm," Lâu Tiêu mỉm cười, "Cậu xem, lần này tôi cũng đâu có bốc hỏa?"
"Không muốn cười thì đừng cười."
Cố Duy Sanh giãy khỏi lồng ngực Lâu Tiêu, y đối diện với đôi mắt u ám không chút ý cười của Lâu Tiêu, hiếm khi chủ động hỏi một câu đối với y mà nói xem như vượt quá giới hạn: "Lâu Tiêu, tại sao anh lại muốn đến Bình Sơn?"
Y không gọi hắn là tiểu thiên sư, ngay cả đuôi mắt ửng đỏ mang theo ba phần ý cười dường như cũng lạnh xuống.
Ngoại trừ vài lần gặp gỡ ban đầu, thì hầu như Lâu Tiêu chưa từng thấy sắc mặt lạnh lùng của Cố Duy Sanh, rõ ràng vẫn là Cố Duy Sanh với mái tóc đen mềm mại, nhưng Lâu Tiêu lại cảm thấy mình như nhìn thấy Tiên Tôn đại nhân tu luyện Thái Thượng Vong Tình Đạo.
"Bởi vì tôi không thể không đến," Lâu Tiêu cụp mắt, "Hội trưởng Hiệp hội Thiên sư hàng năm nhất định phải xử lý xong nhiệm vụ hàng đầu, mà năm nay nhiệm vụ tôi nhận được là làm sạch Bình Sơn."
"Anh điên rồi hả?" Cố Duy Sanh ném cho Lâu Tiêu nguyên câu Phó Minh Huân đã nói, "Âm khí dày đặc như vậy anh phải làm sạch tới khi nào mới xong?"
"Tinh Hỏa Liệu Nguyên," Lâu Tiêu dấy một ngọn nghiệp hỏa trên đầu ngón tay, "Chỉ cần có nó ở đây, sẽ không có âm khí mà tôi không thể thiêu."
Cố Duy Sanh tức giận nói: "Ờ, nhưng thiên sư đại nhân ngài có phải đã quên mất, chính anh cũng là nhiên liệu cho nghiệp hỏa."
"Chưa quên," Lâu Tiêu thu hồi nghiệp hỏa, "Lúc đầu âm khí ở Bình Sơn cũng không dày đặc như vậy, hơn nữa tôi cũng không có ý định sẽ hành động trong những ngày này."
"Tôi chỉ cùng cậu tham gia chương trình theo thỏa thuận, sẵn đến đây thăm dò tình hình thôi."
Dù Lâu Tiêu có kiêu ngạo đến đâu, hắn cũng sẽ không làm sạch âm khí mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào trong quá trình quay chương trình.
"Nhưng tình huống bây giờ rõ ràng đã vượt quá sự mong đợi của anh." Cố Duy Sanh nói trúng tim đen, "Nơi này chắc cũng chôn bảo bối nào đó dễ dẫn động hai khí âm dương, chẳng lẽ lại là Chung gia kia?"
Âm khí bên trong Bình Sơn đột ngột tăng lên là do xương người trong bụng cá sau khi được nhìn thấy ánh mặt trời, mà đúng lúc tổ tiết mục lại bố trí nhiệm vụ ngày đầu tiên là bắt cá trong dòng suối, nếu nói trong chuyện này không có ai quấy rồi, Cố Duy Sanh sẽ là người đầu tiên không tin.
"Khó nói lắm," Lâu Tiêu lắc đầu, "Hiệp hội Thiên sư, loại bánh ngọt có thể kết nối với ngành đặc biệt của quốc gia, muốn ăn cũng không phải chỉ một mình Chung gia."
Cố Duy Sanh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bên ngoài lều của hai người lại vang lên tiếng bước chân của đàn ông.
Cố Duy Sanh vung tay trái lên thay áo ngủ đặt bên cạnh cho hai người, sau đó y khẽ nhấc tay, chiếc áo khoác chắn trên ống kính lặng lẽ trượt xuống đất.
Ngay sau khi máy quay và bộ thu âm trở lại bình thường, bước chân bên ngoài lều cũng dừng lại.
Quả nhiên là người của tổ tiết mục đến nhắc nhở.
"Tôi đi ngủ." Cố Duy Sanh chui vào túi ngủ nhắm mắt lại, "Ngủ ngon."
Nhận thấy linh khí xung quanh mình chưa từng giảm bớt, Lâu Tiêu cũng lặng lẽ chui vào túi ngủ của mình.
Kèm quỷ của hắn quá mềm lòng, lúc cắn hắn cũng không dám mở lớn miệng, nhưng lúc duy trì linh khí cho hắn lại không hẹp hòi chút nào.
Trước khi quen Cố Duy Sanh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới người giải quẻ của mình lại là một Quỷ Tiên không giống quỷ như vậy.
Tuổi thọ của con người quá ngắn, Lâu Tiêu lật người, nhưng hắn không muốn trở thành quỷ chút nào, cũng không muốn trăm năm sau Cố Duy Sanh ở bên cạnh người khác.
Hắn nên làm thế nào mới có thể để Quỷ Tiên này vĩnh viễn thuộc về mình?
Vào một khắc trước khi chết giết chết đối phương sao?
Vị ảnh đế nào đó có linh khí hộ thể nhưng tối nay lại rơi vào mất ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.