Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi
Chương 84: Thời-Không hỗn loạn
Thiểu Thuyết Phế Thoại
15/05/2022
Thời gian quay lại mấy tiếng trước, Bạch Ức mặc một chiếc áo lông dày,
theo sau Lâu An vào một con hẻm nhỏ xấu xí ở khu Bắc thành phố S.
Con hẻm này quanh co vắng vẻ, xung quanh chỉ có mấy hộ gia đình bình thường, Bạch Ức sờ sờ tường đá bị phong tỏa trước mặt, khẳng định ngửi thấy được mùi của lão Cố trong đó.
"Địa điểm bọn họ đánh dấu chắc là chỗ này." Lâu An mở túi lấy một quyển sổ rồi ghi chép cái gì đó, phía sau cậu còn có bốn người đàn ông mặc đồng phục đặc biệt, mỗi tiếng nói cử động của bốn người này đều có khí tức đặc biệt của quân đội, Lão Bạch động não, đã sớm đoán ra đây có thể là thành viên cơ mật được quốc gia cử tới trợ giúp Hiệp hội thiên sư.
Chỉ là không biết đối phương muốn bắt quỷ thế nào, Bạch Ức tò mò đánh giá thứ nhô ra bên hông những người kia, lẽ nào bọn họ còn có loại đạn nhắm vào linh hồn?
"Có thể liên lạc với Duy Sanh không?" Lâu An ngẩng đầu hỏi một câu, sắc trời dần tối đen, nhưng cậu vẫn không nhận được tín hiệu nào Lâu Tiêu truyền ra, điều này khiến biểu tình của Lâu An dần trở nên nghiêm túc.
"Vẫn không thể." Bạch Ức lắc đầu, có chút ủ rũ nói.
Cậu có thể chắc chắn lão Cố sẽ không "block" mình vào thời điểm này. Như vậy xem ra, cũng chỉ có thể bên trong Sơn Thị có thứ gì đó cắt đứt tâm linh tương thông của hai người.
"Hay vấn đề nằm ở chỗ cậu?" Lâu An hoài nghi nhìn chiếc mũ trên đầu Bạch Ức, cậu còn nhớ sáng nay mình đã nhìn thấy thấp thoáng đôi tai mèo trên đầu đối phương.
"Ông đây mới sẽ không phạm sai lầm! Cái đồ tiểu bối ngu ngốc!" Nghe xong lời này, Bạch Ức phản xạ có điều kiện đè vành mũ xuống, vốn dĩ cậu đã bị lỗ tai của mình làm cho vô cùng phiền não, giờ lại nghe Lâu An nhắc tới, cậu lại càng xù lông lên.
Cậu chỉ là nghiên cứu thử công pháp yêu tộc mà thôi, ai ngờ công pháp kia lại thật sự có hiệu quả với mình, Bạch Ức hừ một tiếng, tiếp theo chém đinh chặt sắt nói: "Cơ thể tôi không có vấn đề, có vấn đề chính là con đường này."
"Một mùi hương đổ nát lạnh lẽo." Bạch Ức ghét bỏ nhéo nhéo mũi, "Chỗ này chắc chắn là lối vào Sơn Thị ở thành phố S, chúng ta chỉ cần canh ở đây là được rồi."
Thật ra cậu cũng không lo lắng cho an nguy của lão Cố và Lâu Tiêu, trong mắt Bạch Ức, cho dù có mười Phương Kim, người cười đến cuối cùng chắc chắn sẽ là hai tên yêu nghiệt kia.
"Nhưng bọn họ đã biến mất tám tiếng đồng hồ." Lâu An vừa gọi người phong tỏa hiện trường vừa triệu tập các thiên sư khác ở thành phố S, "Sơn thị thật sự lớn lắm sao?"
Dù rằng Lâu An cũng coi như là vong hồn lưu lại nhân gian, nhưng từ lúc có ý thức cậu đã đi theo cha Lâu, cho nên cậu không có quá nhiều hiểu biết về Sơn Thị trong truyền thuyết này.
"Cũng không phải quá lớn, chỉ là một toà thành trấn bình thường." Lão Bạch vừa vuốt vành mũ vừa cẩn thận nhớ lại, "Nhưng thời gian bên trong lại khác biệt với bên ngoài."
"Nơi đó chỉ có chạng vạng, và một hoàng hôn không bao giờ lặn."
Lâu An dừng lại bút trong tay: "Thời gian... Sao?"
"Chắc còn có không gian nữa," Bạch Ức bổ sung, "Lối vào Sơn Thị rất phức tạp, nếu không có sự chỉ dẫn của đèn dẫn hồn, trở về đường cũ gần như là chuyện không thể."
"Chờ đã..." Như là đột nhiên hiểu được suy đoán của Lâu An, Bạch Ức trợn tròn mắt, "Ý cậu là thời gian và không gian bên trong Sơn Thị bị hỗn loạn, nên mãi mà chúng ta vẫn không nhận được tin tức gì từ bọn lão Cố?"
"Đúng vậy." Lâu An khẳng định nói, "Với thực lực bây giờ của anh hai, không ai có thể âm thầm khống chế anh ấy tám tiếng đồng hồ."
"Nhưng thời gian ở hiện thực mới là chân thật." Bạch Ức lo lắng nhìn thoáng qua sắc trời, "Ngày âm tháng âm, giờ tý đêm nay, chính là thời điểm toàn bộ âm khí của nước Z dày đặc nhất."
"Tất cả chỉ là suy đoán," Lâu An cất sổ ghi chép, "Không vào được Sơn Thị, những gì chúng ta có thể làm bây giờ cũng chỉ là chờ đợi."
"Các thiên sư của Hiệp hội thiên sư đã chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến, cho dù số lượng lớn vong hồn có đột đích vào giờ tý, chúng ta cũng không phải không có sức đánh một trận."
"Lâu nhị thiếu quả nhiên rất can đảm."
Giọng nói du dương truyền tới từ chỗ khúc cua, người đàn ông sau lưng Lâu An lập tức lên nòng súng, chĩa thẳng vào người đang đến.
Bạch Ức vén vành mũ lên nhìn, phát hiện hai người này lại còn là người mình quen biết.
Đây không phải là Vân Hành và Giang Yên sao, bọn họ tới đây làm gì?
"Đương nhiên là tới giúp đỡ." Như là nhìn thấu tiếng lòng Bạch Ức, Vân Hành giơ hai tay lên ra hiệu mình tuyệt đối vô hại, sau đó cậu ôn hòa cười nói, "Người chị gái vô dụng kia của tôi, cũng đã đến lúc được dạy dỗ một trận."
"Chị gái?" Giang Yên không đồng ý nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Dựa theo vai vế thì cô ta phải là em gái của tôi nhỉ?"
"Nhưng thôi, tôi không muốn có một cô em gái bị bệnh chẻ chou như thế đâu."
Thần kinh của đứa nhỏ này cũng lớn dữ. Bạch Ức có thính giác nhạy không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Giang Yên một cái, sau đó nhỏ giọng giải thích lai lịch của hai người này cho Lâu An.
Nhìn hai người bình thường tay trói gà không chặt này, Lâu An do dự một chút, cuối cùng vẫn bảo anh giai cầm súng cho hai người họ vào trong.
"Tôi biết các cậu đang lo lắng điều gì." Vân Hành ngữ khí chắc chắn mở miệng, tuy vẻ mặt nhìn thấu mọi sự của cậu thường rất dễ bị ghét, nhưng không thể không nói, vào giờ phút như thế này, loại bình tĩnh của cậu lại trở thành một loại ma lực làm cho người ta yên tâm, "Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh đúng là đã đi vào một chiều không gian rối loạn."
"Chắc bây giờ họ vẫn còn trên đường, ngay cả cổng chính của Sơn Thị cũng không nhìn thấy."
"Giải pháp thì sao?" Lâu An thẳng thắn hỏi, tình thế khẩn cấp, cậu không cho rằng đối phương mạo hiểm tới đây chỉ để nói vài câu nhảm nhí.
"Giải pháp chính là tôi."
Vân Hành chỉ mình rồi cười một cái, nhưng Lão Bạch lại chú ý tới sắc mặt đối phương bỗng nhiên tái đi.
"Sau khi đã trải qua vô số lần địa ngục trần gian, cậu sẽ nhớ lối vào địa ngục ở đâu, đúng không?"
*
Hai đóa hoa nở, mỗi đóa một cành (*)
(Hoa khai hai đóa, các biểu một chi [花开两朵, 各表一枝]: Ở đây ý muốn nói hai (hay nhiều) sự việc xảy ra cùng lúc, ta chỉ có thể miêu tả xong một sự việc rồi mới tới sự việc tiếp theo)
Hai người bên trong Sơn Thị không biết ngoài thế giới hiện thực đã có Vân Hành cứu nguy, sau khi nghe Phương Kim kiêu ngạo đắc ý khiêu khích, Cố Duy Sanh mím mím môi, lần thứ hai nắm chặt Khước Sương.
Ba loại chí bảo vốn dĩ có quan hệ mật thiết với thời gian, ngay cả loại gà mờ như Giang Yên cũng có khả năng đóng băng thời gian, Phương Kim thức tỉnh đã lâu đương nhiên cũng có thể làm loạn thời gian trên đường nhỏ.
Lần này là y bất cẩn rồi.
Chỉ còn một tiếng, y và Lâu Tiêu nhất định phải nhanh chóng biết được các lối vào, như vậy mới có thể đánh dấu địa điểm cho thiên sư bên ngoài Sơn Thị chuẩn bị.
Cố Duy Sanh muốn liên lạc với Lão Bạch, nhưng chẳng biết vì sao, mối liên hệ chưa bao giờ đứt giữa y và Lão Bạch vào lúc này lại xảy ra lỗi.
"Đừng tốn sức nữa," Phương Kim phủi bụi bặm không tồn tại trên làn váy, rồi chậm rãi nói, "Cứ để đám ngu bên ngoài đó đợi đi."
Nhìn ả rất có tự tin mình sẽ thắng, như thể đã thấy trước thắng lợi của mình. Nhưng Lâu Tiêu là ai? Từ khi mới ra mắt hắn đã quay phim liên tục, diễn viên hợp tác lại càng vô số kể, lúc này dù cho Phương Kim cố gắng giả vờ bình tĩnh đến đâu, Lâu Tiêu vẫn chú ý tới sự khẩn trương trong đáy mắt cô ả.
Có lẽ còn có hận thù?
Vẻ mặt này hình như hắn đã gặp ở đâu đó rồi? Lâu Tiêu suy nghĩ thật nhanh, trong đầu đột nhiên dần hiện ra hình bóng một thanh niên.
"Là Vân Hành."
Lâu Tiêu bình tĩnh mở miệng, lần đầu gặp mặt ở khách sạn Lãng Vực lúc trước, lúc nhắc tới Vân Hành Phương Kim cũng bày ra vẻ mặt phức tạp như vầy.
"Cậu ta lại phá hỏng kế hoạch của cô đúng không?" Lâu Tiêu khẽ cười, "Có vẻ như lần này tương lai lại thắng hiện tại."
Cơ thể Phương Kim cứng đờ, nhưng vẫn duy trì hoàn mỹ vẻ kiêu ngạo trên mặt: "Cậu ta sống không lâu đâu."
"Tiết lộ thiên cơ sẽ bị trời phạt."
"Tôi không biết Quảng Lan tiên quân lại là người thích nói nhảm như vậy." Phương Kim vừa nhấc tay phải lên, dải lụa trắng như con rắn dài lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công vào cổ họng Lâu Tiêu, "Tiên quân rốt cuộc đang tính toán cái gì, không ngại nói thử cho tôi nghe chứ?"
Lần này Phương Kim rõ ràng là đánh thật, Cố Duy Sanh gập năm ngón tay lại, băng ti trong suốt mỏng như sợi tơ trong chớp mắt đã trói chặt dải lụa trắng của Phương Kim.
Đều có vũ khí mềm trong tay, chẳng lẽ Cố Duy Sanh y còn sợ Phương Kim hay sao?
Bông tuyết trong suốt nháy mắt đã đóng băng dải lụa trắng trên không trung. Cố Duy Sanh trao đổi mắt với Lâu Tiêu, một giây sau, cực kỳ phối hợp thu hồi băng ti.
"Cẩn thận!"
Nghiệp hỏa nhiệt độ cao lan rộng trên sương giá, cảm giác nóng và lạnh nhanh chóng đan xen, dải lụa trắng ban đầu vẫn còn tinh tế và linh hoạt trong thoáng chốc đã nổ tung, phát ra tiếng nổ "đoàng" điếc tai.
Phương Kim lảo đảo một bước, trên tay cũng bị dư âm của linh khí nổ ra một mảnh máu, nhưng ả lại bất chấp vết thương đau đớn, khẩn cấp xoay người nhìn về phía người đàn ông trên vương tọa.
Vụn giấy tung bay cản trở tầm mắt của Phương Kim, ả không thấy rõ thần sắc trong mắt người đàn ông, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khóe môi mím chặt của đối phương.
Lại là xót thương lo lắng cho ả nữa sao? Phương Kim vui vẻ cười, cảm thấy đau đớn trên tay cũng biến thành mùi vị ngọt ngào.
Ả biết ngay, trên thế giới này miễn là thứ ả muốn, ả chắc chắn sẽ đoạt được tất cả.
Ai nói mệnh trời không thể làm trái? Phương Kim ả mới không làm rùa rụt cổ ở một góc, chỉ biết làm một người đứng nhìn đáng thương giống hai tên ngu ngốc nào đó.
Huống chi ả đã yêu từ lâu rồi.
Còn có lời tỏ tình nào tốt hơn việc tự tay mình giúp người đàn ông mình yêu lên ngôi và trao cả thế giới cho anh ấy sao?
Phía sau truyền đến hai luồng khí tức một nóng một lạnh, Phương Kim vừa xoay tay trái, một cây bút lông bình thường lập tức xuất hiện trong tay ả.
Cây bút lông nho nhỏ kia có vẻ ngoài không nổi bật, nhưng dễ dàng vặn xoắn thời-không chung quanh. Cố Duy Sanh chỉ cảm thấy Khước Sương dưới tay mình như bị mất đầu, mũi kiếm chĩa thẳng tới nhưng không thể nào chạm vào cơ thể Phương Kim.
Vô số mảnh giấy trắng mỏng manh nhưng sắc bén hiện lên trên không trung, Phương Kim điểm mũi chân một chút, mượn lực từ giấy trắng, một cái xoay người nhẹ nhàng lưu loát né được một kích hợp lực của Lâu Cố.
Tại giây phút bút lông rời khỏi Khước Sương, cảm giác thời-không hỗn loạn đã biến mất, Khước Sương tiếp tục di chuyển về phía trước, nhưng đòn đánh này lại không ngoài suy đoán lại rơi vào khoảng không.
Có chút thú vị. Một đòn không trúng, Cố Duy Sanh không tức chỉ cười, thậm chí còn nóng lòng muốn thử mà giật giật ngón tay ——
Bóp méo thời gian và không gian, tiếp theo y nên chơi thế nào đây?
Con hẻm này quanh co vắng vẻ, xung quanh chỉ có mấy hộ gia đình bình thường, Bạch Ức sờ sờ tường đá bị phong tỏa trước mặt, khẳng định ngửi thấy được mùi của lão Cố trong đó.
"Địa điểm bọn họ đánh dấu chắc là chỗ này." Lâu An mở túi lấy một quyển sổ rồi ghi chép cái gì đó, phía sau cậu còn có bốn người đàn ông mặc đồng phục đặc biệt, mỗi tiếng nói cử động của bốn người này đều có khí tức đặc biệt của quân đội, Lão Bạch động não, đã sớm đoán ra đây có thể là thành viên cơ mật được quốc gia cử tới trợ giúp Hiệp hội thiên sư.
Chỉ là không biết đối phương muốn bắt quỷ thế nào, Bạch Ức tò mò đánh giá thứ nhô ra bên hông những người kia, lẽ nào bọn họ còn có loại đạn nhắm vào linh hồn?
"Có thể liên lạc với Duy Sanh không?" Lâu An ngẩng đầu hỏi một câu, sắc trời dần tối đen, nhưng cậu vẫn không nhận được tín hiệu nào Lâu Tiêu truyền ra, điều này khiến biểu tình của Lâu An dần trở nên nghiêm túc.
"Vẫn không thể." Bạch Ức lắc đầu, có chút ủ rũ nói.
Cậu có thể chắc chắn lão Cố sẽ không "block" mình vào thời điểm này. Như vậy xem ra, cũng chỉ có thể bên trong Sơn Thị có thứ gì đó cắt đứt tâm linh tương thông của hai người.
"Hay vấn đề nằm ở chỗ cậu?" Lâu An hoài nghi nhìn chiếc mũ trên đầu Bạch Ức, cậu còn nhớ sáng nay mình đã nhìn thấy thấp thoáng đôi tai mèo trên đầu đối phương.
"Ông đây mới sẽ không phạm sai lầm! Cái đồ tiểu bối ngu ngốc!" Nghe xong lời này, Bạch Ức phản xạ có điều kiện đè vành mũ xuống, vốn dĩ cậu đã bị lỗ tai của mình làm cho vô cùng phiền não, giờ lại nghe Lâu An nhắc tới, cậu lại càng xù lông lên.
Cậu chỉ là nghiên cứu thử công pháp yêu tộc mà thôi, ai ngờ công pháp kia lại thật sự có hiệu quả với mình, Bạch Ức hừ một tiếng, tiếp theo chém đinh chặt sắt nói: "Cơ thể tôi không có vấn đề, có vấn đề chính là con đường này."
"Một mùi hương đổ nát lạnh lẽo." Bạch Ức ghét bỏ nhéo nhéo mũi, "Chỗ này chắc chắn là lối vào Sơn Thị ở thành phố S, chúng ta chỉ cần canh ở đây là được rồi."
Thật ra cậu cũng không lo lắng cho an nguy của lão Cố và Lâu Tiêu, trong mắt Bạch Ức, cho dù có mười Phương Kim, người cười đến cuối cùng chắc chắn sẽ là hai tên yêu nghiệt kia.
"Nhưng bọn họ đã biến mất tám tiếng đồng hồ." Lâu An vừa gọi người phong tỏa hiện trường vừa triệu tập các thiên sư khác ở thành phố S, "Sơn thị thật sự lớn lắm sao?"
Dù rằng Lâu An cũng coi như là vong hồn lưu lại nhân gian, nhưng từ lúc có ý thức cậu đã đi theo cha Lâu, cho nên cậu không có quá nhiều hiểu biết về Sơn Thị trong truyền thuyết này.
"Cũng không phải quá lớn, chỉ là một toà thành trấn bình thường." Lão Bạch vừa vuốt vành mũ vừa cẩn thận nhớ lại, "Nhưng thời gian bên trong lại khác biệt với bên ngoài."
"Nơi đó chỉ có chạng vạng, và một hoàng hôn không bao giờ lặn."
Lâu An dừng lại bút trong tay: "Thời gian... Sao?"
"Chắc còn có không gian nữa," Bạch Ức bổ sung, "Lối vào Sơn Thị rất phức tạp, nếu không có sự chỉ dẫn của đèn dẫn hồn, trở về đường cũ gần như là chuyện không thể."
"Chờ đã..." Như là đột nhiên hiểu được suy đoán của Lâu An, Bạch Ức trợn tròn mắt, "Ý cậu là thời gian và không gian bên trong Sơn Thị bị hỗn loạn, nên mãi mà chúng ta vẫn không nhận được tin tức gì từ bọn lão Cố?"
"Đúng vậy." Lâu An khẳng định nói, "Với thực lực bây giờ của anh hai, không ai có thể âm thầm khống chế anh ấy tám tiếng đồng hồ."
"Nhưng thời gian ở hiện thực mới là chân thật." Bạch Ức lo lắng nhìn thoáng qua sắc trời, "Ngày âm tháng âm, giờ tý đêm nay, chính là thời điểm toàn bộ âm khí của nước Z dày đặc nhất."
"Tất cả chỉ là suy đoán," Lâu An cất sổ ghi chép, "Không vào được Sơn Thị, những gì chúng ta có thể làm bây giờ cũng chỉ là chờ đợi."
"Các thiên sư của Hiệp hội thiên sư đã chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến, cho dù số lượng lớn vong hồn có đột đích vào giờ tý, chúng ta cũng không phải không có sức đánh một trận."
"Lâu nhị thiếu quả nhiên rất can đảm."
Giọng nói du dương truyền tới từ chỗ khúc cua, người đàn ông sau lưng Lâu An lập tức lên nòng súng, chĩa thẳng vào người đang đến.
Bạch Ức vén vành mũ lên nhìn, phát hiện hai người này lại còn là người mình quen biết.
Đây không phải là Vân Hành và Giang Yên sao, bọn họ tới đây làm gì?
"Đương nhiên là tới giúp đỡ." Như là nhìn thấu tiếng lòng Bạch Ức, Vân Hành giơ hai tay lên ra hiệu mình tuyệt đối vô hại, sau đó cậu ôn hòa cười nói, "Người chị gái vô dụng kia của tôi, cũng đã đến lúc được dạy dỗ một trận."
"Chị gái?" Giang Yên không đồng ý nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Dựa theo vai vế thì cô ta phải là em gái của tôi nhỉ?"
"Nhưng thôi, tôi không muốn có một cô em gái bị bệnh chẻ chou như thế đâu."
Thần kinh của đứa nhỏ này cũng lớn dữ. Bạch Ức có thính giác nhạy không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Giang Yên một cái, sau đó nhỏ giọng giải thích lai lịch của hai người này cho Lâu An.
Nhìn hai người bình thường tay trói gà không chặt này, Lâu An do dự một chút, cuối cùng vẫn bảo anh giai cầm súng cho hai người họ vào trong.
"Tôi biết các cậu đang lo lắng điều gì." Vân Hành ngữ khí chắc chắn mở miệng, tuy vẻ mặt nhìn thấu mọi sự của cậu thường rất dễ bị ghét, nhưng không thể không nói, vào giờ phút như thế này, loại bình tĩnh của cậu lại trở thành một loại ma lực làm cho người ta yên tâm, "Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh đúng là đã đi vào một chiều không gian rối loạn."
"Chắc bây giờ họ vẫn còn trên đường, ngay cả cổng chính của Sơn Thị cũng không nhìn thấy."
"Giải pháp thì sao?" Lâu An thẳng thắn hỏi, tình thế khẩn cấp, cậu không cho rằng đối phương mạo hiểm tới đây chỉ để nói vài câu nhảm nhí.
"Giải pháp chính là tôi."
Vân Hành chỉ mình rồi cười một cái, nhưng Lão Bạch lại chú ý tới sắc mặt đối phương bỗng nhiên tái đi.
"Sau khi đã trải qua vô số lần địa ngục trần gian, cậu sẽ nhớ lối vào địa ngục ở đâu, đúng không?"
*
Hai đóa hoa nở, mỗi đóa một cành (*)
(Hoa khai hai đóa, các biểu một chi [花开两朵, 各表一枝]: Ở đây ý muốn nói hai (hay nhiều) sự việc xảy ra cùng lúc, ta chỉ có thể miêu tả xong một sự việc rồi mới tới sự việc tiếp theo)
Hai người bên trong Sơn Thị không biết ngoài thế giới hiện thực đã có Vân Hành cứu nguy, sau khi nghe Phương Kim kiêu ngạo đắc ý khiêu khích, Cố Duy Sanh mím mím môi, lần thứ hai nắm chặt Khước Sương.
Ba loại chí bảo vốn dĩ có quan hệ mật thiết với thời gian, ngay cả loại gà mờ như Giang Yên cũng có khả năng đóng băng thời gian, Phương Kim thức tỉnh đã lâu đương nhiên cũng có thể làm loạn thời gian trên đường nhỏ.
Lần này là y bất cẩn rồi.
Chỉ còn một tiếng, y và Lâu Tiêu nhất định phải nhanh chóng biết được các lối vào, như vậy mới có thể đánh dấu địa điểm cho thiên sư bên ngoài Sơn Thị chuẩn bị.
Cố Duy Sanh muốn liên lạc với Lão Bạch, nhưng chẳng biết vì sao, mối liên hệ chưa bao giờ đứt giữa y và Lão Bạch vào lúc này lại xảy ra lỗi.
"Đừng tốn sức nữa," Phương Kim phủi bụi bặm không tồn tại trên làn váy, rồi chậm rãi nói, "Cứ để đám ngu bên ngoài đó đợi đi."
Nhìn ả rất có tự tin mình sẽ thắng, như thể đã thấy trước thắng lợi của mình. Nhưng Lâu Tiêu là ai? Từ khi mới ra mắt hắn đã quay phim liên tục, diễn viên hợp tác lại càng vô số kể, lúc này dù cho Phương Kim cố gắng giả vờ bình tĩnh đến đâu, Lâu Tiêu vẫn chú ý tới sự khẩn trương trong đáy mắt cô ả.
Có lẽ còn có hận thù?
Vẻ mặt này hình như hắn đã gặp ở đâu đó rồi? Lâu Tiêu suy nghĩ thật nhanh, trong đầu đột nhiên dần hiện ra hình bóng một thanh niên.
"Là Vân Hành."
Lâu Tiêu bình tĩnh mở miệng, lần đầu gặp mặt ở khách sạn Lãng Vực lúc trước, lúc nhắc tới Vân Hành Phương Kim cũng bày ra vẻ mặt phức tạp như vầy.
"Cậu ta lại phá hỏng kế hoạch của cô đúng không?" Lâu Tiêu khẽ cười, "Có vẻ như lần này tương lai lại thắng hiện tại."
Cơ thể Phương Kim cứng đờ, nhưng vẫn duy trì hoàn mỹ vẻ kiêu ngạo trên mặt: "Cậu ta sống không lâu đâu."
"Tiết lộ thiên cơ sẽ bị trời phạt."
"Tôi không biết Quảng Lan tiên quân lại là người thích nói nhảm như vậy." Phương Kim vừa nhấc tay phải lên, dải lụa trắng như con rắn dài lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công vào cổ họng Lâu Tiêu, "Tiên quân rốt cuộc đang tính toán cái gì, không ngại nói thử cho tôi nghe chứ?"
Lần này Phương Kim rõ ràng là đánh thật, Cố Duy Sanh gập năm ngón tay lại, băng ti trong suốt mỏng như sợi tơ trong chớp mắt đã trói chặt dải lụa trắng của Phương Kim.
Đều có vũ khí mềm trong tay, chẳng lẽ Cố Duy Sanh y còn sợ Phương Kim hay sao?
Bông tuyết trong suốt nháy mắt đã đóng băng dải lụa trắng trên không trung. Cố Duy Sanh trao đổi mắt với Lâu Tiêu, một giây sau, cực kỳ phối hợp thu hồi băng ti.
"Cẩn thận!"
Nghiệp hỏa nhiệt độ cao lan rộng trên sương giá, cảm giác nóng và lạnh nhanh chóng đan xen, dải lụa trắng ban đầu vẫn còn tinh tế và linh hoạt trong thoáng chốc đã nổ tung, phát ra tiếng nổ "đoàng" điếc tai.
Phương Kim lảo đảo một bước, trên tay cũng bị dư âm của linh khí nổ ra một mảnh máu, nhưng ả lại bất chấp vết thương đau đớn, khẩn cấp xoay người nhìn về phía người đàn ông trên vương tọa.
Vụn giấy tung bay cản trở tầm mắt của Phương Kim, ả không thấy rõ thần sắc trong mắt người đàn ông, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khóe môi mím chặt của đối phương.
Lại là xót thương lo lắng cho ả nữa sao? Phương Kim vui vẻ cười, cảm thấy đau đớn trên tay cũng biến thành mùi vị ngọt ngào.
Ả biết ngay, trên thế giới này miễn là thứ ả muốn, ả chắc chắn sẽ đoạt được tất cả.
Ai nói mệnh trời không thể làm trái? Phương Kim ả mới không làm rùa rụt cổ ở một góc, chỉ biết làm một người đứng nhìn đáng thương giống hai tên ngu ngốc nào đó.
Huống chi ả đã yêu từ lâu rồi.
Còn có lời tỏ tình nào tốt hơn việc tự tay mình giúp người đàn ông mình yêu lên ngôi và trao cả thế giới cho anh ấy sao?
Phía sau truyền đến hai luồng khí tức một nóng một lạnh, Phương Kim vừa xoay tay trái, một cây bút lông bình thường lập tức xuất hiện trong tay ả.
Cây bút lông nho nhỏ kia có vẻ ngoài không nổi bật, nhưng dễ dàng vặn xoắn thời-không chung quanh. Cố Duy Sanh chỉ cảm thấy Khước Sương dưới tay mình như bị mất đầu, mũi kiếm chĩa thẳng tới nhưng không thể nào chạm vào cơ thể Phương Kim.
Vô số mảnh giấy trắng mỏng manh nhưng sắc bén hiện lên trên không trung, Phương Kim điểm mũi chân một chút, mượn lực từ giấy trắng, một cái xoay người nhẹ nhàng lưu loát né được một kích hợp lực của Lâu Cố.
Tại giây phút bút lông rời khỏi Khước Sương, cảm giác thời-không hỗn loạn đã biến mất, Khước Sương tiếp tục di chuyển về phía trước, nhưng đòn đánh này lại không ngoài suy đoán lại rơi vào khoảng không.
Có chút thú vị. Một đòn không trúng, Cố Duy Sanh không tức chỉ cười, thậm chí còn nóng lòng muốn thử mà giật giật ngón tay ——
Bóp méo thời gian và không gian, tiếp theo y nên chơi thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.