Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi
Chương 29: Giả làm đạo sĩ
Toán Miêu Nhi
27/05/2015
Bóng đêm từ từ buông xuống.
Ánh trăng chiếu xuống mặt biển, nhấp nhô theo con sóng.
Trong sân nhỏ, tiếng cười đùa vang khắp nơi, dường như nó chính là nơi bình yên trong lòng mọi người, lánh xa trần thế, không có lừa gạt, không có những lo toan của cuộc sống, đơn giản và bình dị.
Lạc Vũ Hinh giơ chén lên nhận lấy cục móng heo mẹ Hạ gắp cho, sau khi cắn thử một miếng nhỏ, lập tức trợn to mắt, “Rất ngon! Con chưa từng ăn cái móng heo nào ngon đến thế này! Ngon hơn đầu bếp trong nhà con nấu nhiều!”
“Thật không?” Hạ Hưng Quốc vui vẻ nhìn Lạc Vũ Hinh, lúc đầu còn sợ Lạc Vũ Hinh không hài lòng, ai ngờ nghe là còn ngon hơn đầu bếp trong nhà họ Lạc. Đầu bếp nhà họ Lạc không phải là đầu bếp nổi tiếng ở nước ngoài sao?
“Thật ạ! Bác trai, đặc biệt là món.... ... Món rau muống này nè, ngon không thể chê, về sau con có lộc ăn rồi!” Hạ Vũ Hinh quyết định, đời này không phải trai nhà họ Hạ không lấy! Lạc Vũ Hinh vừa ăn ngấu nghiến như hổ đói, vừa nghĩ có cơ hội phải kêu cha mẹ nếm thử mới được.
Hạ Nguyệt Đình kích động nói, “Món đó.... ... Món đó.... .... Chị dâu, rau muống là em xào đó!”
Ba Hạ bưng ba chén tổ yến lên, “Tổ yến nấu với đường mía, không ngọt lắm đâu, Vũ Hinh, con nếm thử đi, A Hải chén này là của con!”
Chỉ có ba chén, chậm là không còn. Hạ Mộng Lộ và Hạ Nguyệt Đình đồng thời đưa tay kéo lấy chén tổ yến cuối cùng, “Của con!”
“Của em!”
Mẹ Hạ dùng đũa đập lên mu bàn tay của Hạ Mộng Lộ và Hạ Nguyệt Đình, “Không của ai hết! Chén này cho anh của hai đứa!”
Hạ Mộng Lộ xoa xoa mu bàn tay, chu miệng nói, “Mẹ thiên vị! Con lớn từng này còn chưa được uống tổ yến hồng như vậy đó! Người ta vừa mới kết hôn mà!”
“Đúng! Cô, không phải nên nhường cho người nhỏ ăn sao?” Hạ Nguyệt Đình nói.
“Hừ! Hai đứa bây càng lớn càng không hiểu chuyện! Có bản lĩnh thì tự mình mua đi, mẹ không tin hai đứa không có mấy vạn tiền riêng!” Mẹ Hạ nói xong nhanh chóng đẩy chén tổ yến đến trước mặt con trai, rồi gắp ba con bào ngư to nhất và ba phần vây cá cho Lạc Vũ Hinh.
Lạc Vũ Hinh nhìn ba người ngơ ngẩn, bỗng thấy rất hâm mộ, có lẽ đây mới gọi là người một nhà, cãi nhau ầm ĩ, chứ không giống mình, đừng nói là bị đánh, lớn thế này còn không biết cãi nhau là gì, người thân cưng chiều, bạn bè nhường nhịn, người lạ sợ hãi, duy chỉ có Trạch Nguyên là thỉnh thoảng tức giận trách mình. Lạc Vũ Hinh đẩy chén tổ yến đến trước mặt Hạ Nguyệt Đình, còn lại bào ngư vi cá đều cho Hạ Mộng Lộ, “Ở nhà tôi ăn mấy thứ này nhiều rồi, hai người ăn đi!”
Hạ Mộng Lộ và Hạ Nguyệt Đình nhìn nhau, tuy kêu chị dâu, nhưng hai người đều biết, Lạc Vũ Hinh còn nhỏ hơn hai người hai tuổi, nên cũng ngại nhận, lúng túng đẩy về lại, “Không không không, mấy món này cha đặc biệt nấu cho chị, chị không ăn sao được?”
“Vũ Hinh, kệ hai đứa nó, con cứ ăn đi, con tưởng nó chưa từng ăn thật sao? Cũng không biết người nào cứ mỗi lần có khách gọi món đó là lại lén đi nhà vệ sinh xén bớt phần!” Mẹ Hạ liếc một cái khinh bỉ.
Lạc Vân Hải buồn cười, đưa phần của mình cho vợ, “Không sợ người ta cười à?”
Hạ Mộng Lộ cười hì hì kéo tay Lạc Vân Hải làm nũng, “Chỉ có A Hải của em là hiểu em rõ nhất!”
“Anh muốn uống với ba và em rể mấy ly, Nguyệt Đình, cho em đó!” Hạ Trạch Nguyên nói. Chỉ cần cả nhà hòa thuận là tốt rồi.
“Hì hì, cảm ơn anh họ!”
Lạc Vũ Hinh thấy Lạc Vân Hải mỉm cười cưng chiều nhìn Hạ Mộng Lộ ôm cánh tay mình thì bồn chồn không yên. Xem ra anh hai đang thật lòng, vậy chị dâu Bảo Nhi phải làm sao đây? Từ nhỏ chị Bảo Nhi đã có nguyện vọng gả cho anh hai, nên luôn quan tâm chăm sóc cha mẹ, và tận trách nhiệm với mình. Người trong bang Long Hổ đều nói họ là một đôi trời sinh, thanh mai trúc mã, mà anh hai cũng chưa từng nhìn cô gái nào khác lâu hơn ba giây, chưa từng có tin đồn yêu đương gì.
Anh hai yêu Thái Bảo Nhi, hơn nữa không phải hai người đã ở cùng nhau sao? Chẳng lẽ tương lai mình có hai chị dâu? Chuyện này quá đáng sợ! Hạ Mộng Lộ nhìn thế nào cũng không phải là người sẽ chịu chung chồng, mà chị Bảo Nhi cũng vậy, nếu thế, cuộc sống sao này của Hạ Mộng Lộ sẽ ra sao?
Như vầy chẳng khác nào anh hai đang bắt cá hai tay, lừa gạt tình cảm của em vợ tương lai của mình sao? Vấn đề lớn nhất trước mắt là mình nên giúp ai? Giúp em vợ tương lai, thì chắc chắn cha mẹ sẽ đuổi mình ra khỏi nhà, bởi vì chị Bảo Nhi là đứa con dâu mẹ rất vừa lòng, có học vấn, hiểu lễ nghĩa, gia cảnh lại hùng hậu. Còn em vợ tương lai có gì? Cô ấy chẳng có gì hơn được chị Bảo Nhi cả.
Dù về sau anh hai có lựa chọn em vợ tương lai, ba mẹ chắn chắc sẽ phản đối, còn nếu giúp chị Bảo Nhi, nhất định sẽ có khúc mắc với Trạch Nguyên. Trời ơi! Con mới hai mươi tuổi thôi, đừng bắt con lựa chọn có được không?
Nếu anh hai vẫn cứ trong tình trạng mất trí nhớ này, thì tất nhiên mình hi vọng anh hai và em vợ tương lai sẽ ở bên nhau, bởi vì mình chưa từng thấy anh hai vui sướng và hiền lành như thế này bao giờ.
Lễ độ với mọi người, không có vẻ mắt cao hơn đầu, luôn một bộ ‘các người đều là người trần mắt thịt, không có việc gì thì đừng nói chuyện với ta’, lạnh như một khối băng. So với dáng vẻ hiện tại, thật chẳng khác nào hai người.
Về phần chị Bảo Nhi, mình không ghét, nhưng cũng không thích nổi, chuyện gì chị ấy cũng thích giấu trong lòng, lúc nên tức giận, chị ấy cười, lúc nên cười, chị ấy cũng cười, khiến người ta không thể hiểu nổi, dĩ nhiên sẽ không muốn đi làm thân. Còn Hạ Mộng Lộ, có gì nói đó, bất mãn chính là bất mãn, vui giận đều hiện rõ trên mặt, khiến người ta càng thích làm bạn hơn.
“Vũ Hinh, một tiểu thư như cô, sao lại thích anh tôi vậy?” Hạ Mộng Lộ chống tay hỏi.
Trong nháy mắt Lạc Vũ Hinh đã đưa ra một quyết định trọng đại, đó là đứng ở trung gian, yên lặng theo dõi diễn tiến, không giúp ai hết, “Lúc tôi bất lực nhất, anh ấy sẽ yên lặng đứng sau lưng tôi. Anh ấy rất ngốc, cứ đứng như vậy, không nói một lời, khi đó tôi không thèm quan tâm tới anh ấy, nhưng anh ấy vẫn không đi, cứ vậy một tháng, mỗi khi tôi không vui, chỉ cần quay đầu lại là sẽ thấy anh ấy. Lúc tôi mượn rượu giải sầu, anh ấy sẽ giật lấy rượu uống hết tất cả, sau đó té xuống đường cái mà ngủ. Bị tôi mắng anh ấy cũng không tức giận, tôi hỏi tại sao, mọi người biết anh ấy nói gì không?”
“Nói gì?” Hạ Mộng Đình suốt ruột hỏi.
“Anh ấy nói cần gì phải so đo với một chú chó nhỏ đang nổi giận? Mọi người nói anh ấy có đáng đánh không? Từ nhỏ tôi đã luyện võ, nên một đấm đánh ra, anh ấy liền gục, ba ngày không thể đi học. Cho tới một ngày, tôi tưởng bạn tốt nhất nói xấu sau lưng, nên rất khổ sở, chạy đi uống rượu một mình, uống đến mê mang không biết gì, bị mấy tên đàn ông đùa giỡn, anh ấy xông lại đánh cho bọn chúng bò lê bò càng, mà chính anh ấy cũng thương tích đầy mình, tôi đưa anh ấy đi bệnh viện, sau đó.... ... Sau đó chúng tôi.... .....” Lạc Vũ Hinh đỏ mặt, cúi đầu nhìn chén cơm.
Mọi người trố mắt nhìn nhau. Mẹ Hạ la lên, “Chỉ như vậy?”
Lạc Vũ Hinh ngượng ngùng gật đầu, vậy còn chưa đủ sao? Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ các anh em trong nhà, chưa có ai dám vì mình mà không quan tâm mạng sống như vậy, hơn nữa chỉ mới bị trêu chọc, mà Trạch Nguyên đã tức sùi bọt mép.
“Chị chưa từng nghĩ là ngộ nhớ anh ấy biết thân phận thật của chị nên mới.... ....” Hạ Nguyệt Đình hít một hơi, dễ lừa quá!
“Không đâu! Lúc đó anh ấy hoàn toàn không biết tôi là ai!” Lạc Vũ Hinh lập tức giải thích.
Hạ Trạch Nguyên gật đầu phụ họa, “Đúng vậy! Nếu anh biết từ đầu thì đã không tự mình chuốc cực vào thân! Mọi người nhìn anh đi, một thanh niên tốt đã bị chà đạp thành thế này đây!”
“Em chà đạp anh hồi nào? Còn không phải là vì muốn tạo ấn tượng tốt cho nhà anh sao? Quỷ mới biết chỗ anh phong kiến tới vậy!” Lạc Vũ Hinh bất mãn vung quả đấm uy hiếp.
“Đó! Mọi người xem, hễ chút là đòi đánh đòi giết, anh nói cho em biết, chắc chắn chỉ có anh mới chịu được em, nếu là người khác, đã sớm hộc máu mà chết, cậu thấy đúng không, em rể!”
Lạc Vân Hải dở khóc dở cười, “Như nhau thôi!” Vợ mình cũng là dạ xoa đấy thôi! Hoàn toàn không coi chồng ra gì!
Hạ Mộng Lộ đen mặt, lập tức đứng dậy bóp lấy cổ Lạc Vân Hải, một lát sau biến thành anh chạy em đuổi. Mọi người cười ầm lên, ba Hạ mẹ Hạ cũng đã đón nhận đứa con dâu không dễ chọc này, về phần con trai vì người ta mà vào bệnh viện, hai người chẳng những không thấy đau lòng, ngược lại còn thấy tự hào, vậy mới là đàn ông đích thực!
Hạ Nguyệt Đình nhìn cảnh này mà ước ao, không biết lúc nào mình mới gặp được một người đàn ông tốt như anh họ và anh rể.
Mặc dù Lạc Vũ Hinh trông có vẻ điêu ngoa, nhưng rõ ràng cô rất giỏi võ vậy mà lần nào cũng đánh hụt, đây chính là tình yêu sao? Dù ngoài miệng nói ác, nhưng hành động lại không nỡ làm đối phương bị thương.
Vào giờ phút này, cách đó không xa, có một chiếc du thuyền cực kỳ xa hoa đang chậm rãi đến gần.
Người đàn ông đứng bên mép thuyền, mặc đồ tây thẳng thớm. Hai cô gái xinh đẹp trình quần áo được gấp chỉnh tề lên.
“Tất cả đã chuẩn bị bị xong ạ!”
Đỗ Vương nghe vậy, hít sâu một hơi rồi thở dài nói, “Thì ra là núi Phổ Đà!” Hèn chi, tìm khắp nơi vẫn không thấy! Mất trí nhớ? Đã kết hôn? Sống rất vui vẻ? Đại ca, anh có biết bác trai bác gái vì anh mà đau khổ thế nào? Có biết con của anh đã không còn? Có biết chị dâu mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt?
Dù thế nào, anh em vĩnh viễn đứng ở phía anh, anh chọn ai cũng vậy, anh em tuyệt đối không ngăn cản, miễn anh vui vẻ là được!
Đỗ Vương nhận lấy quần áo, đi vào khoang thuyền, tới một phòng ngủ tráng lệ, thay đồ tây bằng quần áo của đạo sĩ, đội nón âm dương và túi vải lên người.
Đỗ Vương nhìn gương, chậc lưỡi một cái, chỉ mặc một bộ đồ mà thấy cả người khác hẳn, cũng may mình vốn đẹp trai sẵn, nên bận gì cũng quyến rũ.
Theo tin tức dò la được, người nhà họ Hạ cực kỳ keo kiệt, của nặng hơn người, cho nên nếu muốn xâm nhập vào chỉ có một cách, mặc dù là biện pháp Đỗ Vương hoàn toàn không thích, nhưng vì để bảo vệ đại ca đang mất trí nhớ hai bốn trên hai bốn giờ, chỉ có thể làm như vậy.
Một đời lẫy lừng của mình sắp bị hủy trong chốc lát! Chắc chắn là ông trời thấy mình sống quá tự tại nên mới cố ý giày vò mình đây mà!
Đỗ Vương hắng giọng, lạnh lùng nói với mười tên cấp dưới đang đứng ngay cửa, “Chưa từng thấy đạo sĩ hả?”
Mười người nghe vậy đều cúi đầu, quả thật chưa từng thấy.
“Lo mà giữ miệng!”
“Dạ!”
Cho bọn họ một trăm vạn lá gan, cũng không dám đi tuyên truyền vì sao cấp trên lại phải ăn mặc thế này ?!
Ánh trăng chiếu xuống mặt biển, nhấp nhô theo con sóng.
Trong sân nhỏ, tiếng cười đùa vang khắp nơi, dường như nó chính là nơi bình yên trong lòng mọi người, lánh xa trần thế, không có lừa gạt, không có những lo toan của cuộc sống, đơn giản và bình dị.
Lạc Vũ Hinh giơ chén lên nhận lấy cục móng heo mẹ Hạ gắp cho, sau khi cắn thử một miếng nhỏ, lập tức trợn to mắt, “Rất ngon! Con chưa từng ăn cái móng heo nào ngon đến thế này! Ngon hơn đầu bếp trong nhà con nấu nhiều!”
“Thật không?” Hạ Hưng Quốc vui vẻ nhìn Lạc Vũ Hinh, lúc đầu còn sợ Lạc Vũ Hinh không hài lòng, ai ngờ nghe là còn ngon hơn đầu bếp trong nhà họ Lạc. Đầu bếp nhà họ Lạc không phải là đầu bếp nổi tiếng ở nước ngoài sao?
“Thật ạ! Bác trai, đặc biệt là món.... ... Món rau muống này nè, ngon không thể chê, về sau con có lộc ăn rồi!” Hạ Vũ Hinh quyết định, đời này không phải trai nhà họ Hạ không lấy! Lạc Vũ Hinh vừa ăn ngấu nghiến như hổ đói, vừa nghĩ có cơ hội phải kêu cha mẹ nếm thử mới được.
Hạ Nguyệt Đình kích động nói, “Món đó.... ... Món đó.... .... Chị dâu, rau muống là em xào đó!”
Ba Hạ bưng ba chén tổ yến lên, “Tổ yến nấu với đường mía, không ngọt lắm đâu, Vũ Hinh, con nếm thử đi, A Hải chén này là của con!”
Chỉ có ba chén, chậm là không còn. Hạ Mộng Lộ và Hạ Nguyệt Đình đồng thời đưa tay kéo lấy chén tổ yến cuối cùng, “Của con!”
“Của em!”
Mẹ Hạ dùng đũa đập lên mu bàn tay của Hạ Mộng Lộ và Hạ Nguyệt Đình, “Không của ai hết! Chén này cho anh của hai đứa!”
Hạ Mộng Lộ xoa xoa mu bàn tay, chu miệng nói, “Mẹ thiên vị! Con lớn từng này còn chưa được uống tổ yến hồng như vậy đó! Người ta vừa mới kết hôn mà!”
“Đúng! Cô, không phải nên nhường cho người nhỏ ăn sao?” Hạ Nguyệt Đình nói.
“Hừ! Hai đứa bây càng lớn càng không hiểu chuyện! Có bản lĩnh thì tự mình mua đi, mẹ không tin hai đứa không có mấy vạn tiền riêng!” Mẹ Hạ nói xong nhanh chóng đẩy chén tổ yến đến trước mặt con trai, rồi gắp ba con bào ngư to nhất và ba phần vây cá cho Lạc Vũ Hinh.
Lạc Vũ Hinh nhìn ba người ngơ ngẩn, bỗng thấy rất hâm mộ, có lẽ đây mới gọi là người một nhà, cãi nhau ầm ĩ, chứ không giống mình, đừng nói là bị đánh, lớn thế này còn không biết cãi nhau là gì, người thân cưng chiều, bạn bè nhường nhịn, người lạ sợ hãi, duy chỉ có Trạch Nguyên là thỉnh thoảng tức giận trách mình. Lạc Vũ Hinh đẩy chén tổ yến đến trước mặt Hạ Nguyệt Đình, còn lại bào ngư vi cá đều cho Hạ Mộng Lộ, “Ở nhà tôi ăn mấy thứ này nhiều rồi, hai người ăn đi!”
Hạ Mộng Lộ và Hạ Nguyệt Đình nhìn nhau, tuy kêu chị dâu, nhưng hai người đều biết, Lạc Vũ Hinh còn nhỏ hơn hai người hai tuổi, nên cũng ngại nhận, lúng túng đẩy về lại, “Không không không, mấy món này cha đặc biệt nấu cho chị, chị không ăn sao được?”
“Vũ Hinh, kệ hai đứa nó, con cứ ăn đi, con tưởng nó chưa từng ăn thật sao? Cũng không biết người nào cứ mỗi lần có khách gọi món đó là lại lén đi nhà vệ sinh xén bớt phần!” Mẹ Hạ liếc một cái khinh bỉ.
Lạc Vân Hải buồn cười, đưa phần của mình cho vợ, “Không sợ người ta cười à?”
Hạ Mộng Lộ cười hì hì kéo tay Lạc Vân Hải làm nũng, “Chỉ có A Hải của em là hiểu em rõ nhất!”
“Anh muốn uống với ba và em rể mấy ly, Nguyệt Đình, cho em đó!” Hạ Trạch Nguyên nói. Chỉ cần cả nhà hòa thuận là tốt rồi.
“Hì hì, cảm ơn anh họ!”
Lạc Vũ Hinh thấy Lạc Vân Hải mỉm cười cưng chiều nhìn Hạ Mộng Lộ ôm cánh tay mình thì bồn chồn không yên. Xem ra anh hai đang thật lòng, vậy chị dâu Bảo Nhi phải làm sao đây? Từ nhỏ chị Bảo Nhi đã có nguyện vọng gả cho anh hai, nên luôn quan tâm chăm sóc cha mẹ, và tận trách nhiệm với mình. Người trong bang Long Hổ đều nói họ là một đôi trời sinh, thanh mai trúc mã, mà anh hai cũng chưa từng nhìn cô gái nào khác lâu hơn ba giây, chưa từng có tin đồn yêu đương gì.
Anh hai yêu Thái Bảo Nhi, hơn nữa không phải hai người đã ở cùng nhau sao? Chẳng lẽ tương lai mình có hai chị dâu? Chuyện này quá đáng sợ! Hạ Mộng Lộ nhìn thế nào cũng không phải là người sẽ chịu chung chồng, mà chị Bảo Nhi cũng vậy, nếu thế, cuộc sống sao này của Hạ Mộng Lộ sẽ ra sao?
Như vầy chẳng khác nào anh hai đang bắt cá hai tay, lừa gạt tình cảm của em vợ tương lai của mình sao? Vấn đề lớn nhất trước mắt là mình nên giúp ai? Giúp em vợ tương lai, thì chắc chắn cha mẹ sẽ đuổi mình ra khỏi nhà, bởi vì chị Bảo Nhi là đứa con dâu mẹ rất vừa lòng, có học vấn, hiểu lễ nghĩa, gia cảnh lại hùng hậu. Còn em vợ tương lai có gì? Cô ấy chẳng có gì hơn được chị Bảo Nhi cả.
Dù về sau anh hai có lựa chọn em vợ tương lai, ba mẹ chắn chắc sẽ phản đối, còn nếu giúp chị Bảo Nhi, nhất định sẽ có khúc mắc với Trạch Nguyên. Trời ơi! Con mới hai mươi tuổi thôi, đừng bắt con lựa chọn có được không?
Nếu anh hai vẫn cứ trong tình trạng mất trí nhớ này, thì tất nhiên mình hi vọng anh hai và em vợ tương lai sẽ ở bên nhau, bởi vì mình chưa từng thấy anh hai vui sướng và hiền lành như thế này bao giờ.
Lễ độ với mọi người, không có vẻ mắt cao hơn đầu, luôn một bộ ‘các người đều là người trần mắt thịt, không có việc gì thì đừng nói chuyện với ta’, lạnh như một khối băng. So với dáng vẻ hiện tại, thật chẳng khác nào hai người.
Về phần chị Bảo Nhi, mình không ghét, nhưng cũng không thích nổi, chuyện gì chị ấy cũng thích giấu trong lòng, lúc nên tức giận, chị ấy cười, lúc nên cười, chị ấy cũng cười, khiến người ta không thể hiểu nổi, dĩ nhiên sẽ không muốn đi làm thân. Còn Hạ Mộng Lộ, có gì nói đó, bất mãn chính là bất mãn, vui giận đều hiện rõ trên mặt, khiến người ta càng thích làm bạn hơn.
“Vũ Hinh, một tiểu thư như cô, sao lại thích anh tôi vậy?” Hạ Mộng Lộ chống tay hỏi.
Trong nháy mắt Lạc Vũ Hinh đã đưa ra một quyết định trọng đại, đó là đứng ở trung gian, yên lặng theo dõi diễn tiến, không giúp ai hết, “Lúc tôi bất lực nhất, anh ấy sẽ yên lặng đứng sau lưng tôi. Anh ấy rất ngốc, cứ đứng như vậy, không nói một lời, khi đó tôi không thèm quan tâm tới anh ấy, nhưng anh ấy vẫn không đi, cứ vậy một tháng, mỗi khi tôi không vui, chỉ cần quay đầu lại là sẽ thấy anh ấy. Lúc tôi mượn rượu giải sầu, anh ấy sẽ giật lấy rượu uống hết tất cả, sau đó té xuống đường cái mà ngủ. Bị tôi mắng anh ấy cũng không tức giận, tôi hỏi tại sao, mọi người biết anh ấy nói gì không?”
“Nói gì?” Hạ Mộng Đình suốt ruột hỏi.
“Anh ấy nói cần gì phải so đo với một chú chó nhỏ đang nổi giận? Mọi người nói anh ấy có đáng đánh không? Từ nhỏ tôi đã luyện võ, nên một đấm đánh ra, anh ấy liền gục, ba ngày không thể đi học. Cho tới một ngày, tôi tưởng bạn tốt nhất nói xấu sau lưng, nên rất khổ sở, chạy đi uống rượu một mình, uống đến mê mang không biết gì, bị mấy tên đàn ông đùa giỡn, anh ấy xông lại đánh cho bọn chúng bò lê bò càng, mà chính anh ấy cũng thương tích đầy mình, tôi đưa anh ấy đi bệnh viện, sau đó.... ... Sau đó chúng tôi.... .....” Lạc Vũ Hinh đỏ mặt, cúi đầu nhìn chén cơm.
Mọi người trố mắt nhìn nhau. Mẹ Hạ la lên, “Chỉ như vậy?”
Lạc Vũ Hinh ngượng ngùng gật đầu, vậy còn chưa đủ sao? Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ các anh em trong nhà, chưa có ai dám vì mình mà không quan tâm mạng sống như vậy, hơn nữa chỉ mới bị trêu chọc, mà Trạch Nguyên đã tức sùi bọt mép.
“Chị chưa từng nghĩ là ngộ nhớ anh ấy biết thân phận thật của chị nên mới.... ....” Hạ Nguyệt Đình hít một hơi, dễ lừa quá!
“Không đâu! Lúc đó anh ấy hoàn toàn không biết tôi là ai!” Lạc Vũ Hinh lập tức giải thích.
Hạ Trạch Nguyên gật đầu phụ họa, “Đúng vậy! Nếu anh biết từ đầu thì đã không tự mình chuốc cực vào thân! Mọi người nhìn anh đi, một thanh niên tốt đã bị chà đạp thành thế này đây!”
“Em chà đạp anh hồi nào? Còn không phải là vì muốn tạo ấn tượng tốt cho nhà anh sao? Quỷ mới biết chỗ anh phong kiến tới vậy!” Lạc Vũ Hinh bất mãn vung quả đấm uy hiếp.
“Đó! Mọi người xem, hễ chút là đòi đánh đòi giết, anh nói cho em biết, chắc chắn chỉ có anh mới chịu được em, nếu là người khác, đã sớm hộc máu mà chết, cậu thấy đúng không, em rể!”
Lạc Vân Hải dở khóc dở cười, “Như nhau thôi!” Vợ mình cũng là dạ xoa đấy thôi! Hoàn toàn không coi chồng ra gì!
Hạ Mộng Lộ đen mặt, lập tức đứng dậy bóp lấy cổ Lạc Vân Hải, một lát sau biến thành anh chạy em đuổi. Mọi người cười ầm lên, ba Hạ mẹ Hạ cũng đã đón nhận đứa con dâu không dễ chọc này, về phần con trai vì người ta mà vào bệnh viện, hai người chẳng những không thấy đau lòng, ngược lại còn thấy tự hào, vậy mới là đàn ông đích thực!
Hạ Nguyệt Đình nhìn cảnh này mà ước ao, không biết lúc nào mình mới gặp được một người đàn ông tốt như anh họ và anh rể.
Mặc dù Lạc Vũ Hinh trông có vẻ điêu ngoa, nhưng rõ ràng cô rất giỏi võ vậy mà lần nào cũng đánh hụt, đây chính là tình yêu sao? Dù ngoài miệng nói ác, nhưng hành động lại không nỡ làm đối phương bị thương.
Vào giờ phút này, cách đó không xa, có một chiếc du thuyền cực kỳ xa hoa đang chậm rãi đến gần.
Người đàn ông đứng bên mép thuyền, mặc đồ tây thẳng thớm. Hai cô gái xinh đẹp trình quần áo được gấp chỉnh tề lên.
“Tất cả đã chuẩn bị bị xong ạ!”
Đỗ Vương nghe vậy, hít sâu một hơi rồi thở dài nói, “Thì ra là núi Phổ Đà!” Hèn chi, tìm khắp nơi vẫn không thấy! Mất trí nhớ? Đã kết hôn? Sống rất vui vẻ? Đại ca, anh có biết bác trai bác gái vì anh mà đau khổ thế nào? Có biết con của anh đã không còn? Có biết chị dâu mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt?
Dù thế nào, anh em vĩnh viễn đứng ở phía anh, anh chọn ai cũng vậy, anh em tuyệt đối không ngăn cản, miễn anh vui vẻ là được!
Đỗ Vương nhận lấy quần áo, đi vào khoang thuyền, tới một phòng ngủ tráng lệ, thay đồ tây bằng quần áo của đạo sĩ, đội nón âm dương và túi vải lên người.
Đỗ Vương nhìn gương, chậc lưỡi một cái, chỉ mặc một bộ đồ mà thấy cả người khác hẳn, cũng may mình vốn đẹp trai sẵn, nên bận gì cũng quyến rũ.
Theo tin tức dò la được, người nhà họ Hạ cực kỳ keo kiệt, của nặng hơn người, cho nên nếu muốn xâm nhập vào chỉ có một cách, mặc dù là biện pháp Đỗ Vương hoàn toàn không thích, nhưng vì để bảo vệ đại ca đang mất trí nhớ hai bốn trên hai bốn giờ, chỉ có thể làm như vậy.
Một đời lẫy lừng của mình sắp bị hủy trong chốc lát! Chắc chắn là ông trời thấy mình sống quá tự tại nên mới cố ý giày vò mình đây mà!
Đỗ Vương hắng giọng, lạnh lùng nói với mười tên cấp dưới đang đứng ngay cửa, “Chưa từng thấy đạo sĩ hả?”
Mười người nghe vậy đều cúi đầu, quả thật chưa từng thấy.
“Lo mà giữ miệng!”
“Dạ!”
Cho bọn họ một trăm vạn lá gan, cũng không dám đi tuyên truyền vì sao cấp trên lại phải ăn mặc thế này ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.