Tiên Sở

Chương 63: Chỉ thủ bổ thiên

Thụ Hạ Dã Hồ

11/04/2013

Trong lúc Sở Dịch đang mơ hồ không hiểu tại sao,Tô Anh Anh đang nằm dưới gốc tùng đột nhiên ngồi dậy, dụi hai mắt ngẩn ngơ nhìn bốn phía nói:

-Đây là đâu? Đại ca tôi đâu.

Thấy nàng đã tỉnh, hai người Sở Dịch thở phào một hơi, liền đem mọi chuyện thuật lại một lượt cho nàng.

Tô Anh Anh nghe,lúc phẫn nộ, lúc cao hứng hồi hộp, đến đoạn cuối nghe được Tề Vũ Tiêu muốn xâu dây qua xương tỳ bà của mình,lập tức tức giận đến nhảy dựng lên, chống hông quát:

-Úy,mũi trâu thối, bản cô nương cùng ngươi vô oán vô thù,ngươi lại đối xử vậy với ta,thật là xấu xa mà!

Nàng không hề khách khí đá cho hắn vài phát.

Chân khí Tề Vũ Tiêu bị hút đi phần lớn, kinh mạch đứt đoạn, đã sớm thành phế nhân, bị nàng đá trúng phổi, đau đến mồ hôi đầm địa, ho khan kịch liệt.

Hắn ngẩng đầu lên, giương hai mắt oán độc nhìn Sở Dịch, hổn hển nói:

-Tiểu tử, ngươi tự cam lòng lọt vào ma đạo, học yêu pháp hại người đó, tự có báo ứng! Hắc hắc,đợi bọn yêu ma giết hảo muội muội yêu quý của ngươi, thả Xi Vưu ra,mùi vị đó chắc là hay lắm đấy.

Sở Dịch lạnh người,nắm lấy cổ áo hắn quát:

-Ngươi nói cái gì.

Tề Vũ Tiêu sắc mặt tím tái, nanh ác cười nói:

-Hồ ly tinh muội tử của ngươi sẽ chết nhanh thôi! Đạo phật các phái đã thành tù nhân trong ngục, thịt trên thớt của ma môn.Đợi Xi Vưu trùng sinh hiện thế, ngươi có Hiên viên lục bảo như thế, chỉ có một đường chết mà thôi!

Sở Dịch cảm thấy bất diệu, quát to vấn hỏi,nhưng hắn không nói gì nữa, chỉ hổn hển cuồng tiếu không ngừng.

Sở Dịch vừa kinh hãi vừa tức giận,vỗ cho hắn một chưởng ngất lịm,chuyển mình giải khai huyệt đạo cho hai đạo đồng, trầm giọng hỏi:

-Cuối cùng đã phát sinh chuyện gì? Mau thành thật nói ra,ta tha chết cho bọn ngươi!

Thanh Phong, Minh Nguyệt kinh hoàng, lập cập kể hết mọi chuyện ra.

Hai người mỗi người một câu, nói chẳng đâu vào đâu, ba người Sở Dịch nghe nói một hồi lâu, mới hiểu được đại khái.

Thì ra sau đại loạn tiết nguyên tiêu ở Trường An, đạo phật các phái phái thám tử ra tứ phía, tìm tin tức của Lý Tư Tư.

Bọn người Tề Vũ Tiêu, Ngọc Hư Tử đều đoán có nhiều khả năng nhất là Lý Tư Tư đến núi Côn Lôn ,đoạt Khai Dương thần kiếm từ tay Kim mẫu, liền theo nhau truy đến Thổ Phồn.

Đến trên đỉnh Côn Lôn, đạo phật mấy mươi môn phái hợp lực dại chiến phiên tăng Thổ Phiền cùng Kim Mẫu môn, tuy tiêu diệt được quần ma, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được nơi hạ lạc của Lý Tư Tư.

Chính lúc đang hoang mang không có kế sách gì, đột nhiên trong không trung xuất hiện hình ảnh một thị trấn lâu các khổng lồ.

Tiếp đó hình ảnh chuyện sang chiếu về trận đại chiến Khôi Hoằng thời viễn cổ, tiếp đó đến Hoàng đế luyện thần binh, phóng thả lục bảo, thu phục tứ linh thần thú, thiên hạ thái bình.

Tiếp đó lại xuất hiện một nữ tử rất giống Yến Tiểu Tiên,ngồi trên đỉnh Xà Phong của Quy Xà đảo, trong tay cầm Hiên Viên lục bảo, phía dưới có vạn người quỳ lạy, tung hô hò hét. Theo miệng của bọn họ mà đoán, chắc là đang hô hai chữ “ Thánh nữ”

Rồi bỗng nhiên bầu trời tối đen, thiên cẩu thôn thực (nhật thực).Vị thánh nữ nọ đem Hiên Viên lục bảo nọ nhảy vào khe nứt trong xà phong.

Lập tức quả núi đổ sụp xuống, sóng lớn dâng đầy trời, từ trong đó xuất hiện một nam tử to lớn xấu xí.Mọi người đều quỳ lạy, tứ linh thần thú không con nào không thần phục hắn.

Sở Dịch nghe đến chỗ đó liền hiểu ra.

Viễn cảnh thị trấn biển đó chính là những huyễn ảnh mà thanh đồng đỉnh phát ra, không ngờ xa tận Côn Lôn cũng có thể nhìn thấy được.Chỉ là ngày đó hắn không hề nhìn thấy cảnh tượng tế lễ ngày nhật thực cuối cùng đó.

Chiếu theo những gì bọn chúng tả lại,nam tử xuất hiện cuối cùng trong đoạn huyễn ảnh đó,giống y hệt Xi Vưu mà hắn đã tận mắt nhìn thấy. Không lẽ việc Xi Vưu sống lại, quả thật là ý của ông trời đã sớm có chủ định sao? Nghĩ đến đây,hắn không khỏi thất vọng ,không cam lòng.

Thanh Phong nói:

-Ma môn đệ tử trên núi Côn Lôn nhìn thấy những hình ảnh đó, đều hoan hô, sĩ khí đại chấn, nói cái gì lời sấm thành sự thật,hồn phách Xi Vưu được an táng trong lòng Xà Phong sơn, chỉ cần lấy tính mệnh của Ma môn thánh nữ, thêm vào Hiên viên lục bảo, cùng tế vong hồn ma đế, Xi Vưu sẽ trùng sinh chuyển thế.

Minh Nguyệt nói tiếp:

-Các vị sư trưởng của đạo môn nghe vậy, vừa phẫn nộ lại vừa sợ hãi, không màng tìm Lý Tư Tư cùng Kim Mẫu nữa, theo nhau đến Quy Xà đảo.Bọn họ đều muốn tìm được Thánh nữ trước ma môn, giết chết nàng đi, cản trở Xi Vưu sống lại.

Nói đến câu “Giết chết nàng đi”,tiểu đạo đồng lập cập liếc mắt nhìn Sở Dịch, thanh âm không tự chủ được run lên.

Sở Dịch lòng lạnh toát, cuối cùng cũng biết ý tứ âm độc vui mừng trước cái họa của người khác của Tề Vũ Tiêu.Hắn thu liễm tâm thần, trầm giọng nói:

-Sau đó thì sao? Nàng vì sao lại lọt vào trong tay ma môn.

Thanh Phong nói:

-Chúng tôi đến Bắc Hải, không tìm được Quy Xà đảo, ngẫu nhiên gặp đạo phật đệ tử từ bốn phương bát hướng đổ đến,cũng như rất rất nhiều ma môn yêu loại.Thì ra bọn họ ai cũng nhìn thấy huyễn ảnh đấy, không hẹn mà cùng tới đây.

Minh Nguyệt xen lời:

-Mọi người vừa tìm Quy Xà đảo và tung tích của Yến cô nương, vừa cùng yêu nhân ma môn huyết chiến.Vừa tìm vừa đánh, vừa đánh vừa tìm, mãi không thu hoạch được gì.

Cho đến hoàng hôn ba ngày trước,Bích Hà nguyên quân của Ma môn tìm thấy Yến cô nương đầu tiên, mọi người đều nhao lên, đánh một trận lớn.

Thanh Phong nói:

-Mắt thấy đã sắp bắt được Yến cô nương thì ai ngờ Kim mẫu đột nhiên xuất hiện, tiếp đó là Thanh đế thống lĩnh Thanh Long hạm đội đến.Chúng tôi người ít không địch lại địch đông, kịch chiến nửa ngày, tử thương cực nhiều, Tuệ Từ sư thái, Pháp Tương đại sự, Đỗ sư bá, Ngọc sư thúc đều thất thủ bị giam cầm.

Minh Nguyệt liếc nhìn Tề Vũ Tiêu đang hôn mê một cái, rồi mới ngập ngừng nói:

-Thế là Sư tôn nói, giữ được núi xanh, lo gì không có củi đun, dẫn theo bọn ta trốn đến đây.Sau đó truy theo ma môn yêu nghiệt, chờ cơ hội cứu mọi người,rồi tính chuyện phản công.

Tô Anh Anh phì một tiếng nói:

-Cái gì ’giữ được rừng xanh, lo gì không có củi đun’,ta thấy mà ham sống sợ chết mới đúng! Tên mũi trâu thúi đó truy theo ma môn, cũng chẳng phải có lòng tốt gì, nhiều lắm là muốn khuấy nước mò cá,tranh đoạt Hiên Viên lục bảo mà thôi.

Thanh Phong, Minh Nguyệt thần sắc khó coi, nhìn nhau một cái, rồi mới tiếp tục nói:

-Ma môn yêu nghiệt tìm kiếm ở Bắc Hải ba ngày ba đêm, thủy chung vẫn không tìm được Quy Xà đảo, cho đến buổi chiều hôm qua, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn như sấm, trên mặt biển bốc lên một côn sóng lớn cao hơn trăm trượng.Ma môn yêu nghiệt nghĩ đây là ám hiệu của Xi Vưu,liền xuôi thuyền xuống phía nam, đi thêm vài trăm dặm, quả nhiên nhìn thấy Quy Xà đảo.

Minh Nguyệt nhíu mày nói

-Quy Xà đảo đó thật là kỳ quái, sư tôn tôi ba năm trước từng đến đảo này hái thảo dược,nhưng lần này cũng chính đảo đó, vị trí dường như lại di động về phía đông nam đến hơn nghìn dặm, không lạ chúng tôi mãi vẫn không tìm ra.

Thanh Phong nói:

-Sư tôn tôi nói, Lý Tư Tư con yêu nữ đó nhất định đã nhìn thấy ảo ảnh, tuyệt không bỏ lỡ cơ hội tốt trở thành đệ nhất công thần của ma môn,vì thế mới dẫn theo bọn ta lén lên đảo, tìm tung tích của yêu nữ đó, không ngờ ngẫu nhiên gặp Tô cô nương.

Sở Dịch nghe vậy không nhẫn nại được nữa, quát nói:

-Giờ tình thế ra sao rồi? Nếu như bọn họ muốn lễ tế trên đảo, sao chẳng trông thấy nửa bóng người? Yến cô nương giờ ở đâu? Người của đạo phật các phái bị giam ở đâu?

Hai đạo đồng bị hắn quát hỏi như súng liên thanh, sợ hãi rụt cổ lại, vội vàng nói:

-Yêu nghiệt ma môn coi đảo này là thánh địa, không dám tự tiện đi lung tung, vì thế đều tụ tập ở vịnh phía nam của Xà phong đợi thời cơ.Chỉ đợi ngày nhật thực đến, sẽ đem Yến cô nương của sư trưởng của đạo phật các phái cùng giết sạch, bỏ vào trong khe nứt ở Xà phong.

Sở Dịch lạnh người, hai tay vỗ một cái, chế trụ kinh mạch hai đạo đồng này một lần nữa, đứng lên nói:

-Việc không thể chậm trễ được nữa, chúng ta lập tức đi cứu bọn họ ra.

-Chậm đã!

Tô Mạn Như nhìn thẳng vào hắn, điềm đạm nói:

-Sở vương gia, Ma môn người đông thế mạnh, ngay đến những đại cao thủ của đạo phật các phái như Tuệ Từ sư thái, Pháp tướng đại sư cũng đấu không lại, chỉ bằng vào hai người tôi và ngài, cứ đi như vậy, làm sao cứu họ ra được?

Tô Anh Anh tròn hai mắt nói:

-Ai nói chỉ có hai người các ngươi? Còn có bổn cô nương nữa!

Sở Dịch không nhịn được cười, sự vội vàng hấp tấp cũng lập tức dịu lại quá nửa, gật đầu nói:

-Tô tiên tử nói không sai, lo lắng ắt loạn.Trước mắt địch ta chênh lệch, chỉ có thể dùng trí, không thể lỗ mãng hành sự.

Hắn suy nghĩ một hồi, bồi hồi trầm ngâm, nhảm nhảm nói:

-Dùng binh trước dùng mưu.Có phương pháp nào, để không chém giết, mà cũng bắt được bọn yêu nghiệt đó giao Tiểu tiên ra đây?

Tô Mạn Như nói:

-Người có thể khiến bọn yêu nghiệt đó cúi đầu nghe lệnh, chỉ có một người.

Sở Dịch giật mình, nhìn nàng một cái, lập tức nghĩ ra, tâm ý tương thông, buột miệng nói:

-Xi Vưu

Hắn đắc ý ha ha cười nói:

-Diệu kế! thật là diệu kế!Bọn yêu nghiệt đó căn bản không biết Xi Vưu đã phục sinh, bổn vương chỉ phải thâu thiên hóan nhật, lấy nó khống chế nó là được!

Liền đó hắn mặc niệm pháp quyết “Bảy mươi hai biến”, xương cốt lách cách kêu, sau một trận đau đớn, hắn biến thành hình dạng hùng vĩ của Xi Vưu.

Tô Mạn Như nhịn không được mỉm cười nói:



-Tuy còn chút ít không giống, những cũng được tám chính phần, bọn yêu nghiệt đó phân biệt không ra đâu.Ừm, đã có Ma đế phục sinh, ta cùng Lý Tư Tư đành bó tay chịu trói thôi.

Tô Anh Anh nghe thấy nói để nàng đóng giả Lý Tư Tư,cảm thấy rất hứng thú, liên tục vỗ tay khen nay.Liền đó theo lời chỉ dạy của Sở Dịch,ghi nhớ tính tình ngôn ngữ của Lý Tư Tư trong lòng, diễn luyện lại nhiều lần.

Tính nàng vốn thông minh, giỏi việc bắt chước, không lâu sau đã học cử chỉ thần thái của Lý Tư Tư giống như đúc.

Sở Dịch rất yên tâm, liếc nhìn Tề Vũ Tiêu đang hôn mê một cái,cười nói:

-Ma môn yêu nghiệt đối với ta hận đến tận xương, cái vị đầu xương đều bị lộ ra này,đóng ta là hợp nhất rồi.

Liền đó hắn phong bế kinh mạch của Tề Vũ Tiêu, biến thành hình dạng mình,trói gô hắn lại, cặp dưới nách, cười nói:

-Đi thôi.

Ba người niệm quyết ẩn thân, cưỡi gió bay đi, bám vào tường phía bắc Xà phong phi lên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi cuồng phong thổi mạnh, tuyết tùng nhấp nhô,đá lớn lổn nhổn, phía trung ương quả nhiên có một liệt động cực lớn, tối đen sâu không nhìn thấy đáy.

Phía bắc của liệt động đã xây tế đài bằng huyền thạch, chín trụ hương khổng lồ khói bốc nghi ngút, bay tán loạn theo từng đợt cuồng phong cuộn đến.

Bốn phía có đặt chín cái đỉnh khổng lồ, lửa cháy phừng phừng,nước sôi cuồn cuộn, khí trắng bốc lên.Trừ những thứ đó ra không có vật gì khác, cũng chẳng có nửa bóng người.

Sở Dịch đến bên bờ nhai, ngưng thần dòm xuống dưới.

Chỉ thấy sóng băng dập dềnh,lấp lánh chói mắt, dọc theo bờ đảo hình nguyệt nha có đậu mấy mươi chiến hạm, cờ bay phần phật,người bằng con kiến chạy đi chạy lại, cực kỳ huyên náo.

Bên ngoài mạn thuyền của ba chiến hạm phía trung tâm có thả xuống vô số xích sắt,trói dày đặc ba bốn trăm người,đều bị thả vào trong băng dương,chỉ lộ đầu ra, nhấp nhô theo từng cơn sóng.

Phóng mắt nhìn, đó đều là đạo phật cao thủ các phái.Băng thủy của Bắc hải lạnh thấu xương,bọn họ kinh mạch bị phong bế,toàn thân bị chói chặt, dù có một thân thần công cũng không có chỗ thi triển, bị lạnh đến mặt xanh xám, run lẩy bẩy,trên mặt kết một tầng băng mỏng.

Sở Dịch nín thở nhìn quanh,lòng chợt trầm xuống,bọn Tiêu Vãn Tình, Đường Mộng Yểu, Phiên Phiên cũng bị tù trong băng hải, mặt trắng như tuyết, mi dài khép chặt, trông rất khổ sở đáng thương.

Hắn lửa giận xông lên,vài lần không nhịn được, nắm chặt lòng bàn tay, tiếp tục tìm thân ảnh Yến Tiểu Tiên, nhưng thủy chung không tìm được.Chắc nàng đã bị giam ở một nơi cực kỳ ẩn mật, đợi lúc tế lễ mới hiện thân.

Tô Mạn Như quan sát kỹ lưỡng tình hình xung quanh vài lần, ghi nhớ kỹ trong lòng,đối chiếu với kế hoạch đã định một lần, gật đầu nói

-Sở vương gia, động thủ đi.

Sở Dịch tích tụ lửa giận trong lòng, chỉ đợi câu nói này.Hắn nắm lấy Tề Vũ Tiêu, cất tiếng hú dài, từ đỉnh Xà phong vọt lên không, tay phải vỗ một chưởng, bích quang cuồn cuộn,đá núi dưới chân nổ tung, văng ra tứ phía.

Cũng đồng thời, Tô Anh Anh cầm theo Tô Mạn Như lăng không phi vũ, vọt ra ngoài nhai, cùng Sở Dịch một trước một sau nhẹ nhàng hạ xuống bên dưới.

Mọi người phía dưới nghe thấy âm hưởng, không ai không huyên náo, theo nhau chạy ra mạn thuyền, ngẩng đầu nhìn lên.

Tiếng gió vù vù, y phục phần phật.

Thế Sở Dịch vọt xuống cực kỳ mau,vốn còn ở cao hơn Tô Anh Anh hơn hai mươi trượng,thế mà khoảnh khắc đã xẹt qua nàng, như điện chớp hạ xuống chiến hạm khổng lồ nơi trung tâm.

“Bùng”,thân thuyền lún xuống hai trượng có dư, nhưng không hề lắc lư, từ từ nổi lên.

Sở Dịch giơ tay trái lên, ném mạnh Tề Vũ Tiêu xuống boong thuyền.

Tề Vũ Tiêu lăn tròn ra xa, đầu khẽ nghiêng đi để lộ dụng mạo đã được biến hóa.Vài ma môn đệ tử tinh mắt nhìn thấy lập tức thất thanh hét lên:

-Là Sở tiểu tử,hắn sao lại bị đánh thành ra như thế.

Tù nhân trong nước nghe nói Sở Dịch bị bắt, cũng hống lên.

Bọn Tiêu Vãn Tình biến sắc, thất thanh hô gọi, muốn quay đầu lại nhìn cho rõ, nhưng không thể động đậy được, hoảng hốt đến nước mắt lăn tròn quanh bờ mi.

Những ngày gần đây, Sở Dịch phá Tần Lăng, náo Trường An, liên tiếp phá vỡ âm mưu của Ma môn, đã sớm nổi danh thiên hạ, không ai không biết, trong lòng ma môn chúng nhân,đã trở thành một kình địch nghe tiếng phải đau đầu.

Nhưng không ngờ hắn lại bị người thần mật đó bắt giữ,bị ném xuống trước mặt bọn chúng như nắm cơm.Ma môn quần hùng không ai không huyên náo, vừa kinh ngạc vừa bội phục, nhao nhao lên nói:

-Dám hỏi các hạ là ai? Là người nào trong Thần môn của chúng ta.

Sở Dịch khoanh tay sau lưng, lạnh lùng bễ nghễ nhìn mọi người, không nói một lời,thái độ lãnh mạc ngạo mạn của Xi Vưu hắn học được cả mười phần.

Trong tiếng huyên náo,Tô Anh Anh cắp Tô Mạn Như nhẹ nhàng nhảy lên thuyền,bắt chước tư thế của Lý Tư Tư, cung kính bái phỏng, nói lớn:

-Thần môn đệ tử Lý Tư Tư bái kiến thiên đế! Thiên đế sống lại, là khánh phúc của thiên hạ, đệ tử hân hạnh vô cùng!

Một lời vừa nói ra, như sấm nổ giữa trời quang, tứ phía bỗng trở nên yên tĩnh,không có âm thanh nào.

Mọi người trợn mắt há mồm, ngơ ngẩn nhìn Sở Dịch, một lúc sau vẫn không phản ứng gì.

Qua một hồi, mới có người thét lên:

-Đúng là ngài rồi! Là thiên đế điện hạ!ông ta cùng Thiên đế trong ảo ảnh đó giống nhau như một.

Hắn kính sợ, thanh âm run rẩy, không dám nói lại, chỉ quỳ xuống lạy trên đất, lắp bắp dập đầu nói:

-Thiên đế phục sinh,là khánh phúc của thiên hạ.

Ma môn chúng nhân giờ mới như tỉnh mộng, theo nhau bái láy, hô hoán không ngừng.

Bọn ma môn này đa phần là lũ quỷ trá đa nghi, nếu đổi lại là bình thường, chỉ bằng diện mạo giống nhau, chưa chắc đã dễ dàng coi là thật.

Chỉ là lúc này nơi đây, bọn chúng vốn một lòng đợi Ma đế phục sinh, tâm lý vi diệu,giờ đột nhiên trước mắt thấy người đó xuất hiện, đánh cho tử địch Sở Dịch thảm như thế, lại có Lý Tư Tư ngoan độc gian giảo là thế cũng đối với hắn cúi đầu nghe lệnh, lúc nào cũng cung kính, vì thế mới không nghi ngờ.

Bọn ma môn đầu lĩnh Lăng Thanh Vân, Kim Mẫu, Bích Hà nguyên quân, Phương Thái Trăn đang ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi, nghe tiếng hô hoán không ai không chấn động, theo nhau đổ ra xem.

Sở Dịch ngang nhiên đứng ngạo nghễ, nhìn nhất thế ma môn yêu nhân quỳ xuống dưới chân, tung hô vạn tuế, trong lòng thống khoái khó tả.

Mục quang chuyển đi, hắn thấy bọn Lăng Thanh Vân từ phía xa xa ngạc hiên nhìn chằm chằm mình, liền lạnh lùng nói:

-Các ngươi là ai, trông thấy quả nhân, còn chưa quỳ xuống.

Bị nhãn quang lạnh giá như băng của hắn quét qua,bọn người Bắc Cực lão tổ, Hỏa Diệu thiên tôn nổi da gà, hai chân mềm nhũn, không tự chủ được quỳ xuống hô:

-Vãn bối tham kiến Thiên đế.

Phương Thái Trăn, Bích Hà nguyên quân không chần trừ nữa, cũng quỳ bái trên đất.

Duy chỉ có Kim Mẫu, Lăng Thanh Vân hai người không hề động đậy, vừa kinh hãi vừa nghi hoặc ước chừng hắn,trù chừ không quyết.Trong lòng bọn chúng dường như cảm thấy có gì không thỏa đáng, nhưng ngưng thần xem xét, lại cảm ứng được chân khí trong cơ thể người này thâm bất khả trắc,chỉ sợ vạn nhất hắn đúng thật là Xi Vưu, bọn họ gặp đại họa.

Sở Dịch dương mày, càng tỏ uy phong. đột nhiên hắn liếc thấy dung mạo của Bích Hà nguyên quân, lập tức sững người, vừa kinh ngạc vừa giận giữ.

Khoảnh khắc hắn hiểu ra thế lực của ma môn đã xâm nhập vào triều dã rất sâu, ngay đến Khang vương phi cũng có thân phận yêu nữ, không lạ Bùi Vĩnh Khánh sau khi có quyền thế, chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi đã có thể phá cho thiên hạ đại loạn.

Lăng Thanh Vân thấy hắn thần tình kỳ dị, lòng nghi ngờ càng tăng,chắp tay lại nói:

-Các hạ nếu thật sự là Thiên đế trùng sinh, bọn chúng tôi đương nhiên cung nghênh thánh giá, cúi đầu thần phục.Nhưng ngày đó xem cảnh thánh đế xuống trần, trước tiên phải có thiên cẩu thôn nhật, sau đó biển réo núi lở, thiên đế mới có thể sống lại.Không phải là Lăng mỗ cố ý đoán bừa,nhưng sự việc quan hệ trọng đại, không dám khinh xuất.

Tô Anh Anh không đợi hắn nói xong, khanh khách cười nói:

-Lăng lão nhi, ngươi có gan lớn đấy, dám ở trước mặt thiên đế ngạo mạn vô lễ như thế! Thiên tôn chỉ cần dùng một ngón tay út cũng có thể bắt gọn tiểu tử họ Sở cùng tiểu ni cô này,ngươi nghĩ mình có thể chịu được mấy ngón tay của ngài đây?

Sắc mặt nàng trầm xuống, thả mạnh Tô Mạn Như xuống nước, lạnh lùng nói:

-Bất quản là ai, nếu còn dám bất kính với đế tôn, sẽ như tiểu ni cô này bị thả vào nước cho cá ăn.

Kim Mẫu điềm đạm nói:

-Tiên Nghi công chúa thông minh đại nghĩa như vậy, chắc sau khi nhìn thấy thiên đế, đã sớm tiến hiến Hiên viên lục bảo lên thiên đế rồi?Cam Nam Trác Mã Oa sống ở Côn Lôn,không biết chuyện thế gian, có thể thỉnh thiên tôn đưa ra Hiên Viên lục bảo, để Cam Nam Trác Mã Oa được khai nhãn được không?Đó cũng là để mọi người tâm phục khẩu phục.

Kim Mẫu đối với Lý Tư Tư còn nhiều nghi kị, đoán rằng yêu nữ nọ biết Thiên tôn sắp phục sinh, cố ý tìm một kẻ giả mạo lừa gạt,muốn đoạt Khai Dương kiếm từ tay bà,thu đủ Hiên viên lục bảo,điều khiển thiên tử ra lệnh chư hầu, lợi dụng hoàng đế bù nhìn để lên làm ma môn thái thượng hoàng.

Bà đoán với cá tính của Lý Tư Tư, ắt sẽ không đem Hiên Viên lục bảo mà ả khổ sở tìm kiếm đưa vào tay người khác, cho dù đối phương có là thiên đế trùng sinh, vì thế mới cố ý thử cật vấn.

Sở Dịch thầm hô không hay, ha ha cuồng tiếu nói:

-A đầu, ngươi có thân phận gì? Sao dám đòi quả nhân Hiên viên lục bảo?hắc hắc, muốn xem tận mắt bảo vật thì không khó, chỉ cần ngươi vừa quỳ vừa đi, đem Khai Dương kiếm dâng cho quả nhân là được!.

Kim mẫu nghe lời nói ấy, trong lòng càng chắc chắn “Thiên đế” này là bù nhìn của Lý Tư Tư, trong ánh mắt sát cơ bừng lên, lạnh lùng cười một tiếng nói:

-Cam Nam Trác Mã Oa có thần khí quý hiếm như Khai Dương kiếm, nguyện tiến hiến cho đế tôn xem.

Tạng y cổ vũ,tay phải như hoa lan xòe nở, từ chưởng tâm vọt lên cái một bạch đồng kính tròn, ngân quang điện vũ,nhắm thẳng đến mặt Sở Dịch.

Sở Dịch khẽ giật mình, quang mang lóe lên, khuôn mặt dao động như sóng nước đập dềnh một lúc rồi trở về nguyên trạng,vẫn là khuôn mặt vừa méo mó vừa anh hùng của Xi Vưu.

Kim mẫu sững người, Sở Dịch ha ha cười lớn nói:

-A đầu, giờ ngươi đã tin chưa.

Hắn sớm có chuẩn bị, biết được ma nữ này ắt dùng “Chân huyền kính” kiểm chứng thân phận mình, vì thế mới ngưng thần tụ khí, mặc niệm “bất biến ứng vạn biến” trong ” Thất thập nhị biến quyết”, để bà không có khe hở nào mà lợi dụng.

Mọi người huyên náo, không ai còn nghi ngờ gì nữa.



Nhất thời, có người hoảng sợ, có người kinh nộ, có người thét lớn:

-Cam Nam Trác Mã, còn không mau quỳ xuống tạ tội với thiên tôn!

Lập tức những tiếng phụ họa vang lên từ tứ phía.

Sắc mặt Kim mẫu thoáng biến đổi, lòng nghĩ:”Không lẽ hắn thực sự là thiên tôn sống lại sao?” Khí thế cũng dịu lại ba phần.

Chính lúc đang chần chờ có quỳ xuống thỉnh tội hay không, bàn tay khẽ run ,ngân quang của “chân huyền kính” chiếu chệch sang, không sai lệch chiếu đúng vào thân thể Tề Vũ Tiêu.

Lách cách mấy tiếng, quang ba kịch hưởng, Tề Vũ Tiêu hiện lại diện mạo vốn có.

Mọi người ngạc nhiên, nhao nhao lên nói:

-Í, đây không phải là lão mũi trâu họ Tề sao?”

-”Nếu đây không phải là Sở tiểu tử, thì Sở tiểu tử ở đâu?”

Bọn chúng vừa kinh ngạc vừa kỳ quái, nhốn nháo không thôi.

Kim mẫu liền hiểu ra, quát nói:

-Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!

Bà tập trung chấn khí,thần quang của “Chân huyền kính” thế như sét đánh không kịp bưng tai,một lần nữa như điện chiếu lên người Sở Dịch.

Quang ba lan ra tứ phía, Sở Dịch lần này không kịp phòng bị, lập tức lộ nguyên hình.

Lăng Thanh Vân dương mày, giận quá hóa cười nói:

-Tiểu tử thối, thì ra là ngươi giả thần giả quỷ.

Mọi người trong ma môn không ai không huyên náo, nhất thời tình thế chuyển cấp bách, kiếm khí tung hoành, thần binh loạn vũ, tầng tầng lớp lớp vây Tô Anh Anh cùng Sở Dịch vào giữa.

Bị nhìn thấu, Sở Dịch đành cất giọng cười lớn nói:

-Không sai, chính là Sở gia gia của ngươi đây! Bọn tôn tử các người từ ngàn dặm xa xôi đến đây cúi đầu thỉnh an gia gia, qua nhiên là có lòng hiếu thuận, rất tốt, rất tốt.

Mấy người Tiêu Vãn Tình, Đường Mộng Yểu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ,đạo ma quần hùng đang bị thả trong nước băng cũng như vớ được phao cứu sinh, theo nhau kêu lên hoan hỉ.

Tiêu Vãn Tình cao giọng nói:

-Sở lang, Yến muội muội bị Lăng Thanh Vân giam trong ‘tử ngọ chung’ trong thuyền hạm chủ lực, chàng mau đi cứu muội ấy ra đây.

Lời nói chưa dứt, đã thấy huyệt đạo sau lưng ấm lên, kinh mạch đã được giải khai.

Nàng kinh ngạc, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tô Mạn Như ở dưới nước khẽ mỉm cười, đưa tay lên miệng, ra hiệu đừng kêu lên, thân ảnh như cá bơi xuyên qua nàng, lại đến bên cạnh bọn người Đường Mộng Yểu, Phiên Phiên giải khai kinh mạch cho bọn họ.

Các hàng hoan hỉ, liền quây lại một khối, vùng vẫy thoát khỏi dây xích, lặn vào trong nước, giải cứu những phật đạo quần hùng khác.

Bọn người ma môn đang tập trung sự chú ý lên người Sở Dịch, Tô Anh Anh, không một ai phát giác.

Quần ma tuy hung hãn hò hét, nhưng khiếp sợ uy phong của Sở Dịch, không ai dám tiến lên trước một bước, đợi Kim mẫu cùng các lãnh đạo ma môn khác động thủ mới nhao lên loạn đao cùng chém xuống.

-Thiên đường có lối không đi, địa ngục vô môn lại cứ tiến vào.

Lăng Thanh Vân bước lên phía trước, đắc ý cười nói:

-Tiểu tử, không ngờ ngươi cùng Lý Tư Tư lại cấu kết với nhau, xem hôm đó bị ả hại còn chưa đủ thảm sao?

Sở Dịch cười nói:

-Ta tưởng là ai mà nhìn quen mắt thế, thì ra là bại tướng dưới tay.Lăng lão nhi,đêm đó trên Hoa Sơn, Sở gia gia nhường không ngươi ba đao,ngay đến cọng tóc ta cũng không chạm tới được,vốn nghĩ ngươi sẽ ngoan ngoãn lăn đi càng xa càng tốt, không ngờ ngươi còn mặt mũi làm nên việc ngày hôm nay.

Lăng Thanh Vân sắc mặt biến đổi, Tô Anh Anh khanh khách cười nói:

-Lão yêu quái, Sở đại ca sao cùng Lý Tư Tư kết minh được?Con yêu nữ đó đã bị đánh đến hồn phi phách tán,giờ đến lượt ngươi đấy.

Mọi người nghe thấy thế huyên náo một trận, không ngờ Lý Tư Tư tính toán kỹ như vậy, ngược lại uổng mạng.

-Cá trong lưới, thịt trên thớt, Lăng đế tôn hà tất phải cùng bọn chúng phí lời.

Bích hà nguyên quân không nhẫn nại được, chuyển mình khanh khách cười nói:

-Xú tiểu tử, mau mau giao ra Hiên viên lục bảo, quỳ xuống chịu chết.

Từ trong tay ả tử quang bạo phát, Tử Hà thiên Binh hóa thành một đạo khí đao dài vài trượng,dẫn đầu cướp đường phóng về phía Sở Dịch.

-Chậm đã.

Tay trái Lăng Thanh Vân khua lên, Bích quang cuộn vũ, chặn đứng tay nàng, lạnh giọng nói:

-Tính mệnh tên tiểu tử này là của quả nhân, đợi quả nhân lấy đầu hắn rồi, các ngươi đến cướp Hiên viên lục bảo cũng không muộn.

Ngày đó trên Lạc Nhạn phong, hắn liên tiếp đánh ba đao vào Sở Dịch không có sức có sức chống cự mà không giết được hắn, lại bị ép phải giữ lời cả đời không được bước chân vào trung thổ, trong lòng sớm coi đó là một sự sỉ nhục lớn.Hôm này cừu nhân gặp lại,mắt đỏ hồng,hận không thể chính tay mình trả thù rửa hận, nay lại thấy hắn nói ra chuyện này trước mọi người, càng giận không át đi được,sao có thể để người khác đánh trước mình.

Sở Dịch ha ha cười to nói:

-Lão thất phu,ngươi muốn tự chuốc lấy nhục, ta đành thành toàn cho ngươi thôi.Chẳng qua,khổng tử viết “có đi mà không có lại là phi lễ”, lần trước ta không động đậy chấp ngươi ba đao, lần này ngươi có phải là nên nhường ta ba đao hay không ?

Thoại âm chưa dứt, người trong Thanh đế môn theo nhau há mồm mắng lớn:

-Xú tiểu tử ngươi mơ mộng hão cái gì đấy.

-Con bà nó, đế tôn cùng ngươi đơn chiến, đã tính được là cẩu vận của ngươi may mắn lắm rồi, nếu không tiểu tử ngươi đã bị phanh thây thành vạn mảnh, đến cọng lông cũng tìm không ra rồi.

Tô Anh Anh phì lên cười, lớn tiếng nói:

-Sớm biết lão yêu quái đó không có gan rồi! Sở đại ca,huynh để cho hắn chiếm tiện nghi đi, nếu không hắn chẳng chịu được một đao của huynh, trước mặt mọi người ô hô ai tai,lúc đến diêm vương điện còn mặt mũi nào nữa.

-Ai nói quả nhân không dám.

Lăng Thanh Vân mặt xám như sắt, ngắt lời nói:

-Tiểu tử, quả nhân hôm nay không hoàn thủ, nhường ngươi ba đao.

Bích Hà nguyên quân sắc mặt khẽ biến đổi, nhíu mày nói:

-Đế tôn hà tất phải khách khí với tên tiểu tử này? Giết chết hắn,đoạt Hiên viên lục bảo mới là trọng yếu.

Mọi người nhao nhao phụ họa,khuyên hắn đừng trúng kế khích tướng của Tô Anh Anh.

Lăng Thanh Vân trước nay cuồng tạo tự đại, cực kỳ coi trọng mặt mũi,những người xung quanh càng nói, hắn càng thấy phẫn nộ, liền quát lớn:

-Câm mồm!

Mặt hắn thanh quang lấp lánh, sát khí lăng lệ, từng chữ một nói:

-Đây là ân oán cá nhân giữa ta và Sở tiểu tử,nếu ai dám can thiệp, đừng trách quả nhân hạ thủ vô tình.

Bị âm thanh như lôi đình của hắn chấn động, ma môn chúng nhân không ai không giật mình, im lặng không tiếng động

Điều đó trúng ý Sở Dịch, hắn ha ha cười to nói:

-Hay thật hay thật,thế mới đùng là chưởng phái Phù Tang Thanh Đế chứ! Ngươi đã dám cá cược như thế, Sở mỗ há có thể không bồi tiếp sao?

Tay phải khua lên, bạt Xích Tiêu Kiếm của Tề Vũ Tiêu ra, dương mày nói:

-Lăng lão nhi, ta nếu ba kiếm không giết được ngươi, sẽ tự chặt đầu mình, Hiên viên lục bảo tùy người định đoạt! Nếu như nuốt lời, trời giáng thiên lôi.

Xung quanh lại huyên náo lên, bọn Tiêu Vãn Tình ở trong nước nghe thấy thế, sắc mặt cùng biến đổi , rất lo lắng.

Lăng Thanh Vân trợn hai mắt lên, râu dài nhẹ bay, y phục phần phật, đột nhiên ha ha cười dài nói:

-Hảo! Ngươi trong tam kiếm nếu như giết được ta, quả nhấn chết cũng vô oán! Con tiểu hồ ly tinh đó tùy ngươi mang đi.Nếu như nuốt lời, trời giáng thiên lôi.

Ma môn chúng nhân nhìn nhau, tuy cảm thấy phẫn nộ, nhưng không dám làm trái ý hắn.

Bọn người Kim Mẫu, Phương Thái Trăn ai cũng có lòng riêng, nghĩ rằng vô luận song phương ai thăng ai thua, đối với bản thân bọn chúng cũng có lợi vô hại,chỉ cần phủi tay đứng một bên nhìn, ngồi hưởng lợi ngư ông.

Thanh đế môn đệ tử từ trong thuyền hạm đẩy ra một cỗ thanh đồng xa, trên xe có để một cái chung lưu ly thủy tinh màu xanh nhạt.

Yến Tiểu Tiên ngồi trong đó,đôi mắt huyền nước mắt long lanh nhìn chằm chằm Sở Dịch, lo lắng vui mừng giao thoa, dường như có muôn vạn lời muốn bày tỏ, nhưng lại không phát ra được chút âm thanh nào.

Sở Dịch trong lòng phấn khích,cất tiếng hú dài, quát nói:

-Lăng lão nhi, chuẩn bị chịu chết đi!

Hắn nắm lấy Xích tiêu kiếm, bay lên không, xoay người chuyển hướng, vọt xuống phía Lăng Thanh Vân.

Cuộc sinh tử quyết chiến quan hệ đế sự tồn vong của thiên hạ, cuối cùng cũng được triển khai trên băng dương mênh mông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Sở

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook