Chương 10: Lục nhãn hồ sồ xuy ngọc địch
Thụ Hạ Dã Hồ
11/04/2013
Yến Tiểu Tiên đang ngủ say,hồn nhiên bất tri,môi hồng chớm nở, hơi thở như lan,hàng răng trắng lấp lánh như ngọc có thể trộm nhìn rõ.
“Đại ca….”
Lúc này khoảng cách với Sở Dịch và đôi môi ngọc ấy chẳng được một thốn,Yến Tiểu Tiên đột nhiên mơ hồ nói mớ,thanh âm mềm mại thơ ngây,tưởng như lời trách cứ đứa trẻ đang nghịch ngợm.
Sở Dịch giật mình,toàn thân đột nhiên cứng đơ,một phần hồn vía tưởng như theo cổ họng bay vuột mất ra ngoài,nghĩ phải thu mình thoái lui lập tức,không ngờ quá sợ hãi khẩn trương ,đổi lại làm hắn kinh ngạc đứng ngây ngốc nguyên trạng ở đó, chân tay dừng lơ lửng ở giữa không trung, một bước không dám động đậy.
Ánh hồng của lò lửa bập bùng, trước mặt chỉ một thốn, Yến Tiểu Tiên nằm đó trong giấc ngủ sâu, khoé môi khẽ cười, tiếng hô hấp dài nhè nhẹ, tựa như đang ở trong một giấc mộng đẹp ngọt ngào.
Sở Dịch đáy tim run rẩy ,đột nhiên cảm giác mình ô trọc bất kham, khuôn mặt nóng như thiêu, giật mình nghĩ thầm:” Sở Dịch ơi là Sở Dịch, uổng cho ngươi mười năm đọc sách thánh hiền, nghĩa đệ đối đãi với ngươi như thủ túc, ngươi lại sinh ra những ý niêm như cầm thú với đệ ấy, quả thật là không bằng heo chó nữa!”
“Bốp!”
Hắn thấy vừa tự trách ngượng ngùng, lại vừa bi phẫn thống hận, không nhịn được giơ tay phải lên,tát mạnh vào tai của mình.
Tiếng bạt tai này vang lên rõ ràng vang vọng trong sự tĩnh mịch của thạch động giữa lúc đêm khuya,
Yến Tiểu Tiên mi dài khẽ động, nhẹ nhàng mở khẽ hai mắt, sóng mắt mê ly
“Chết rồi!” Sở Dịch trong lòng chùng xuống, hồn phi phách tán, hoảng loạn đứng lên lùi lại phía sau, không ngờ đầu gối mềm nhũn, khiến cả người loạng choạng , ngã lên người Yến Tiểu Tiên.
Trong lúc quan trọng này, đôi môi khéo thay không lệch một chút nào, dán lên đôi môi mềm mại của Yến Tiểu Tiên!
“ơ”
Yến Tiểu Tiên đột nhiên giật mình, lập tức tỉnh dậy, đôi mắt trong suốt, tràn đầy ngạc nhiên , thần sắc mê hoặc.
Sở Dịch cả đời chưa bao giờ lúng túng ngượng ngịu đến như vây, lục thần vô chủ bay lên đỉnh đầu, phồng môi định giải thích, nhưng đầu lưỡi lại dường như cứng đơ, không thể nói dược câu gì.
Lúc này bốn mắt nhìn nhau,tiếng hô hấp,nhịp tim đập đều có thể nghe rõ
Mọi thứ dường như ngừng lại.
Yến Tiểu Tiên thần người nhìn chằm chằm một khoảnh khắc, dường như hiểu ra điều gì, trong ánh thu ba , sự kinh ngạc, khốn hoặc từ từ chuyển sang kinh hoảng, sợ hãi lẫn ngượng ngùng,mi dài khẽ chớp, đôi má ửng hồng, yếu đuối vô lực thấp giọng nói :” Đại ca, huynh…huynh…” rồi nhắm mắt lại, đôi môi anh đào khẽ run tựa cánh hoa.
Sở Dịch hai tai đỏ hồng, ngượng đến muốn chết,nhất thời chỉ hận cái giường ngọc thạch không lập tức nứt một cái khe để hắn có thể chui vào,mồ hôi đầm đìa,không dám nhìn Yến Tiểu Tiên,tay chân khua loạn để chống khửu tay,những mong nhỏm người nằm qua một bên.
Trong lúc kinh hoàng, tay phải ngẫu nhiên đặt lên ngực Yến Tiểu Tiên,cảm giác mềm mại phong mãn,tưởng như ngón tay cầm phải một đồi thịt đàn hồi
Yến Tiểu Tiên “A” lên một tiếng thất thanh, toàn thân như bị điện giật , càng trở nên yếu đuối hơn.
Sở Dịch tim đập mạnh, rụt mạnh lại cánh tay, cúi đầu nhìn xuống, toàn thân run bần bât, suýt nữa phát ra tiếng thét kinh ngạc!
Vạt áo Yến Ti ểu Ti ên bị hắn kéo rộng ra hơn một xích, vòm ngực no tròn được quấn chặt bằng đai lụa mỏng, ẩn hiện hai núm hồng hồng, khe núi thâm sâu đối nghịch với đồi tuyết mịn màng trắng sáng, đang hô hấp gấp gáp phập phồng
“Nghĩa đệ” không ngờ là một tuyệt sắc mỹ nữ.
Sở Dịch đầu dường như bị cái gì đánh trúng , phảng phật như bị điện lôi kích phải , mắt trừng miệng há, trong khoảnh khắc một ý nghĩ chợt loé lên, đột nhiên đại ngộ
Nghĩ đến mình cùng một tuyệt sắc mỹ nữ như thế kết nghĩa huynh đệ, cùng đi một đường mà không hề biết gì, nhịn không được lén tự chửi mình :” Sở Dich ơi là Sở Dịch, ngươi là thằng ngu thằng mù nhất trên đời, thiên hạ làm gì có nam tử nào như hoa như ngọc, băng tuyết thông minh đến thế?”
Một thời gian tâm loạn như ma, cảm giác pha trộn, không biết là kinh hãi, ngượng ngùng hay là cuồng hỉ nữa.
Hai người một trên một dưới nguyên si bất đông, tưởng như đã bị đông kết thành một khối.
Yến Tiểu Tiên rèm mi khép lại, tim đập thình thịch, cùng lúc này, nhìn thấy Sở Dich thủy chung đến một cử động cũng không dám động , ý niệm hoảng loạn, sợ hãi dần dần mờ đi, ẩn ẩn trong đó có một chút thất vọng. Sau khi định thần, chuyển mắt nhìn qua, vừa đúng đụng vào ánh mắt của Sở Dịch.
Hai người trên mặt điểm hồng, cùng chuyển mình qua.
Sở dịch nhấc mình nằm qua một bên, lòng hồi hộp bất an, không dám thở mạnh, cũng không dễ lấy lại được dũng khí, lắp bắp nói:” hiền đệ, thì ra là…thì ra đệ là… huynh… huynh… huynh không phải, đệ…. ờ thì…. đừng nghi ngờ….”lắp bắp đến nửa ngày cũng không hiểu hắn nói cái gì.
Mắt nhìn Yến Tiểu Tiên đỏ mặt không nói,tim hắn càng lúc càng khẩn trương,trong lúc mơ hồ tự nhiên nảy ra một ý nghĩ:” Đúng rồi,là con muỗi ! Huynh … huynh lúc đó thấy chỉ thấy con muỗi đậu trên mặt muội,sở dĩ….”
Yến Tiểu Tiên nhịn không được “ a ha” cười phá lên, mím môi thấp giọng nói” Giữa lúc mùa đông lạnh giá hanh khô, lấy đâu ra muỗi?”
Sở Dịch “ a” lên một tiếng,hai tai đỏ bừng ấp úng nói :” Trong động này…động này ấm áp ẩm uớt,…chắc phải có vài con muỗi".
Yến Tiểu Tiên càng cười to hơn,trong lòng dâng lên ý nghĩ ôn nhu ngọt ngào, nghĩ thầm:”Da mặt đại ca mỏng thật, nếu cứ bắt bẻ mãi,hắn không còn chỗ đứng nữa” rồi nhắm mắt lại, khoé miệng ngậm cười, không nói gì nữa.
Sở Dich tim đập thình thịch,cố một lúc sau,nhịn không được lại một lần nữa quay đầu lén nhìn.
Chỉ thấy Yến Tiểu Tiên nhắm mắt,hàng mi run nhẹ, hai má đỏ hồng như say, kiều diễm như đoá hải đường,không biết đã ngủ hay chưa.
Sở Dich tim nhảy mạnh,nghĩ rằng :” Ta đã đường đột mạo phạm,nghĩa đệ cũng không hề có nửa câu trách cứ.Ai, đại trượng phu quang minh lỗi lạc,ta lại đi nói dối lấp liếm, chẳng phải là…. chẳng phải là ti tiện lắm hay sao”.
“Bốp bốp” S ở Dịch xấu hổ không chịu đựợc, tát mạnh vào hai tai mình.
“Đại ca…huynh…” Yến Tiểu Tiên giật mình hoảng hốt, vội giữ tay hắn lại.
Mục quang giao tiếp, nàng đu đưa rèm mắt, hai lúm đồng tiền kiều diễm mọng đỏ, trong ánh sáng nhàn nhạt trông càng thêm kiều mị.
Sở Dịch trong lòng rung động, hốt nhiên muôn vạn nhu tình dâng lên, không biết lấy dũng khí từ đâu, mặt đỏ hồng to ti ếng nói:” Hiền.. muội, đại ca huynh…huynh đã mạo pham…thực ra là vì không cầm lòng được… chỉ là ta đối với muội là một tấm chân tâm, không có một chút dối trá. Bất quản muội là nữ hay là nam ,thấy thích huynh cũng được, ghét huynh cũng được, tâm ý huynh đối với muội mãi không thay đổi."
Nửa đầu hắn nói còn có chút ngập ngừng ấp úng, tuy nhiên càng về sau càng trôi trảy lưu loát, nói đến câu cuối cùng như đóng đinh chặt sắt, không hề có chút ý vòng vo.
Yến Tiểu Tiên rung nhè nhẹ,hai mắt run run ngưng thị nhìn vào hắn, mặt hồng như say, thấp giọng nói :” Đại ca, muội không trách huynh, huynh … huynh có th ể đối v ới mu ội nh ư vậy, muội rất vui. Chỉ là huynh…chỉ là huynh có thật không quản muội là ai không , dù thế nào cũng yêu muội chứ?”
Sở Dịch tim đập thình thịch, tự hồ như không tin vào tai mình, nhất thời cảm giác may mắn đến tận tâm linh, nắm đôi bàn tay trắng như tuyết bạch của nàng, run giọng nói :” Không sai! Có thiên địa làm chứng,vĩnh viễn không hối hận ! bằng không…"
Yến Tiểu tiên vươn tay bịt miệng không cho hắn nói tiếp, khóe mắt thoáng hồng, lệ châu đột nhiên lã chã, lắc nhẹ đầu, môi cười như hoa,thấp giọng mỹ miều đáp :” Đại ca, muội không cần huynh phải thề. Muội đối huynh cũng thương yêu như vậy. Chỉ cần huynh tương lai mãi không hối hận những lời đêm nay, muội đã thấy mãn ý đầy đủ lắm rồi!”.
Nói xong chữ cuối cùng, âm thanh dường như nhỏ không thể nghe thấy được, cúi đầu dựa vào lòng, đôi tay nắm chặt đôi tay hắn.
Sở Dịch trong tim ngọt ngào kinh hỉ, ý nghĩ cứ dâng lên, những sự việc đến ngày hôm nay như lướt nhanh qua trước mắt, họ đầu tiên không hề lưu ý đến tiểu tiết, rồi càng ngày càng trở nên tâm đầu ý hợp. Nhu tình mật ý của Yến Tiểu Tiên đối với mình đột nhiên trở nên rõ ràng.Những ý nghĩ đó tưởng như cuồng triều nổi sóng lớn, sóng cao xô sóng thấp làm cho hắn muốn chìm nghỉm bên trong , làm cho hắn hơi thở khó khăn, hô hấp như nghẹn lại.
Sở Dịch nhận thấy cái cảm giác hai người yêu nhau thật vô cùng hạnh phúc, ôm nàng chặt trong lòng, không thể tả được khoan khoái cuồng hỉ đến thế nào, chỉ hận không thể trong đêm khuya này cất tiếng hoan hô, nhưng trong lòng quá kích động một tiếng cũng không thể phát ra.
Hai người dựa vào nhau, trong lòng đều cảm thấy ngọt ngào hoan hỉ, như đang trong mộng, nhất thời như quên mất bản thân đang ở đâu.
Đột nhiên nghe thấy một thanh âm ngọt ngào kiều mị của một nữ tử :” Nơi thanh tịnh như Hoa Sơn động phủ, từ bao giờ lại biến thành nơi động phòng hoa chúc tình nồng ý mật?”
Yến Tiểu Tiên thân thể mềm mại đột nhiên căng cứng, thất thanh kêu lên: "Đại ca, chạy mau..."
Lời còn chưa dứt, trong động cuồng phong đại khởi, rèm hồng tung bay, một đạo ánh sáng bảy màu phóng vào, khiến Sở Dịch không thể mở mắt.
Tiếng cười dường như không dứt bên tai,, "Xích Xích" liên thanh.
Sở Dịch trên tay, chân đột nhiên trói chặt, tựa hồ như bị một vật nào đó cuốn lấy. Còn chưa lấy lại tinh thần, sau tiếng "Hô" liền từ mặt đất bay lên, trời đất xoay chuyển, xuất hiện một tia sáng ngũ sắc mảnh mai như tơ, du du phiêu đãng trên không.
Một trận hương phong dấy lên, khắp nơi ánh sáng điểm điểm, trước mắt đột nhiên xuất hiện một lục y thiếu nữ đẹp tựa tiên thiên.
Nàng vận một bộ bích sa trường quần, da thịt trắng tuyết, dung mạo vui tươi, đôi mắt to linh động dị thường, toàn bộ làmột màu lam trong suốt, mỗi khi cười hai nhãn châu tựa như làn nước dập dờn, làm cho người ta không khỏi tâm thần phiêu đãng.
Trước mắt dung mạo hiện rõ, tựa hồ bất quá là một tiểu cô nương Tây Vực tuổi chừng 11 12, nhưng mỗi một cái nhấc tay thật là phong tình vạn loại, mị thái hoành sanh, khiến người nhìn thần hồn đều biến mất.
Khi Sở Dịch bị đôi mắt lam lướt qua, hô hấp như ngừng lại, kinh sợ không nguôi, nghĩ thầm: "thiên hạ lại có đôi mắt lam trong suốt như vậy. Nguyên lai khi người ta nói "Thu thủy minh mâu, cố phán sanh huy" quả có ý này.
Yên Tiểu Tiên nhanh nhẹn đứng tại góc sàng, vẻ kinh sợ chợt lóe lên rồi biến mất, thản nhiên cười nói: "Ta tưởng là ai, hóa ra là Phiên Phiên muội tử. Muội không ở dưới Thiên Sơn chơi đùa, lại chạy tới Hoa Sơn làm loạn, cũng không sợ cái lão mũi trâu ở Linh Bảo này làm phiền toái sao?"
Cô gái mắt xanh khanh khách cười, không trả lời mà hỏi lại: "Yến tỷ tỷ, người ăn cắp bảo bối, còn không chạy nhanh, lại ở chỗ này cùng Sở công tử đàm tình thuyết ái, cũng không sợ vô phúc tiêu thụ à?"
Sở Dịch nghe vậy ngạc nhiên, đêm trước hắn nghe Yến Tiểu Tiên nói rất nhiều về đạo ma lưỡng môn nhân vật điển cố, đều ghi tạc trong lòng. Chẳng lẽ cô bé mảnh mai này lại là ma môn thiên tiên phái tên gọi Tiêu Phiên Phiên?
Nghe nói "Cửu thần thiên tiên" Tiêu Phiên Phiên nguyên là công chúa Ba Tư, sau nước mất nhà tan, được Thái Âm nguyên quân Tiêu Thái Chân thu dưỡng làm nghĩa nữ, truyền hết sở học, thủ đoạn tàn bạo từ đó mà ra. Hiện tại dù không tới 15, cũng đã là yêu nữ ma đầu nổi tiếng thiên hạ, tại ma môn thập lục tiên được bài danh đứng hàng thứ hai.
Chỉ là nàng xưa nay thường tại Tây Vực Thiên Sơn hoạt động, vì sao đột nhiên lại xuất hiện trong Hoa Sơn mật động? Lại như thế nào nhận biết Yến Tiểu Tiên? Chẳng lẽ lại vì cái pháp bảo kia, một đường truy tung theo hai người đến đây?
Trước mắt nhìn Yến Tiểu Tiên thương thế chưa lành bên ngoài có truy binh, bên trong có hung địch, sao có thể thoát thân đây?
Sở Dịch trong lòng ngạc nhiên, hốt nhiên lớn tiếng nói: "Tiên muội, muội đừng để ý ta. Mau chạy ra ngoài động, gọi Long Hổ, Thượng Thanh, Linh Bảo tam phái đạo sĩ tiến tới bắt yêu nữ này!"
Phiên Phiên "Hì hì" cười, vỗ vỗ ngực mình nói: "Sở công tử đừng dọa ta. Ngoài động mấy gã lỗ mũi trâu đều là tìm các người cả, đều cùng mục đích giống ta. Ai, mấy gã xú đạo sĩ này lượn đi lượn lại cả một buổi tối, tự mình sơn động lại không đi tìm, còn mỗi ngày khoe khoang khoác lác, nói cái gì trảm yêu trừ ma, xấu hổ thay cho bọn chúng!"
Nàng chân trần phiêu hốt đi lại, nhìn đẹp hơn cả vũ đạo, nhưng mỗi từng bước đều là theo thiên cương bắc đẩu, ám tàng sát khí.
Yến Tiểu Tiên liên tiếp lui lại phía sau, trong thâm tâm kinh nghi, mỉm cười nói: "nguyên lai ngươi đã sớm trốn tại trong động này! đã là như thế, vì cá gì không thừa lúc chúng ta ngủ, nhất cử bắt gọn?
Phiên Phiên bật cười, ôn nhu nói: "Yến tỷ tỷ, tỷ vì dụng minh tâm khắc cốt đinh cứu Sở công tử này, không tiếc tự thương kinh mạch, đem nửa thân chân nguyên cho hắn, phân tình ý này, thật sự là khắc cốt gi tâm. Ta nhìn mà thật cảm động, sao có thể nhẫn tâm "bổng đả uyên ương", phá vỡ phong cảnh tình này?"
Sở Dịch "A" lên một tiếng, trong lòng đại chấn, nhất thời vừa là kinh ngạc cảm động, vừa là tu não khí nộ.
Cảm động chính là Yến Tiểu Tiên vì cứu mình mà cam nguyện hi sinh như thế, tu não chính là yêu nữ này trốn tại đây, hai người thân mật tình ý đều rơi vào trong mắt ả.
Phiên Phiên sóng mắt lưu chuyển, dừng ở Sở Dịch, thản nhiên nói: "Sở công tử, người đừng tức giận, ta là không có ý nhìn lén các người. Ta ở chỗ này nguyên là chờ giác mãng lão tổ, không thể tưởng được lão ma đầu lại bị ngươi ăn vào trong bụng, lại không thể tưởng được hai ngươi tự động đưa tới đây, quả thực là thiên ý mà, sao trách được ai?"
Phiên Phiên cặp mắt màu lam trong suốt tràn đầy tiếu ý, khiến Sở Dịch lửa giận trong lòng nhất thời biến thành hư ảo, trong lòng rùng mình, biết nàng đang sử nhiếp tâm yêu pháp mị hoặc chính mình, liền "hừ" một tiếng, quay đầu đi.
Yến Tiểu Tiên trong lòng chợt dâng phát giác có sự không ổn, nghe khẩu khí yêu nữ này, nàng hình như là cố ý ở trong này chờ, chờ giác mãng ma tổ đem bọn người trương thiên sư dẫn nhập vào trong động.
Ma Môn yêu nhân đối với đạo môn chạy còn không kịp, nàng như vậy lại không sợ, không khỏi quá mức không bình thường.
Chẳng lẽ ngoại trừ giá họa Linh Bảo Phái, trong này còn có âm mưu quỷ kế? đạo cô chết thảm này, có hay không cùng với nàng có quan hệ?
Yến Tiểu Tiên trong lòng hồ nghi, trên mặt lại không có biểu lộ qua, thản nhiên cười nói: "Phiên Phiên muội tử, ngươi không dám vọng động, có phải là hiểu ta đem bảo bối giấu ở "Tử Mẫu Huyết Phù Châu"? Tử châu hủy, mẫu châu vong. Ta nếu có tự mình tam trường nhị đoản, !"
Lời nói chưa dứt, bên ngoài đã truyền tới một trân reo hò: "Trương Thiên Sư, ta tìm được một linh bảo đạo cô, nàng nói phía sau thác nước có một sơn động, là động phủ của Lăng Ba tiên tử bí mật tu luyện. Mọi người hãy cẩn thận tìm kiến!"
Yến Tiểu Tiên cùng Sở Dịch nhìn nhau, trong lòng rét run.
Phiên Phiên cười dài nói: "Yến tỷ tỷ, xem ra lão mũi trâu sắp tiến vào rồi. Lão mũi trâo ngoài đạo mạo nghiêm trang, bên trong lại là tham lam, bộ lông của tỷ chắc sẽ rơi vào tay bọn hộ thôi. Không bằng tỷ đem pháp bảo giao cho ta, ta liền đem các người rời đi nơi đây, để các người bạch đầu giai lão, tử tôn mãn đường, thế nào?"
Yến Tiểu Tiên trên mặt đỏ lên, mỉm cười nói: "Ta nếu không giao cho ngươi thì sao? Trong đầu suy nghĩ nhanh chóng,tính toán thừa lúc nàng ta không phòng bị, cắp theo Sở Dịch, theo khe nứt phía trên thành đồng chạy ra.
Phiên Phiên thở dài nói: "Nghe nói Yến tỷ tỷ chạy trốn là thiên hạ vô song, ta có lẽ không thể bắt được. Bất quá, vị Sở công tử chỉ sợ phải chịu một ít ủy khuất thôi!"
Lời nói vừa dứt, cô ta tách hai ngón tay hiện ra một khúc bích ngọc đoản dài sáu tấc, xoay vòng vòng trên tay.
"Lục phách địch?" Yến Tiểu Tiên đồng tử co rút lại, trên mặt dần biến sắc.
Cây sáo này nguyên là Thái Âm nguyên quân Tiêu Thái Chân pháp bảo, câu hồn nhiếp phách, quỷ dị khó lường, tại tu chân tám mươi mốt pháp bảo liệt danh thứ mười tám. Không thể tưởng được Tiêu Thái Chân lại truyền nó cho yêu nữ này.
"Địch Thanh nhất khởi, Thần tiêu hồn dữ" Phiên Phiên thản nhiên cười nói: "Yến tỷ tỷ, Sở công tử thật vất vả mới tài bồi lên bộ dạng tuấn tú này, nếu là trở lại bộ dạng yêu ma, một phen tâm huyết của ngươi chẳng không phải uổng phí sao? nói xong, đem bích ngọc đoản đặt bên môi, âm thanh du dương bắt đầu phát lên.
Tiếng sao âm nhu uyển chuyển, như khóc như hờn, như vạn ngàn oan hồn thống khổ ai oán, khiến người nghe dựng cả tóc gáy.
"Hưu Hưu Hưu!"
Giữa không trung đám mây mù chợt phóng ra, hóa thành vô số nghê quang khí tiền, toàn bộ hướng tới bắn vào trong cơ thể Sở Dịch
Sở Dịch trước mắt hoa lên ngã xuống mặt đất. Toàn thân phảng phất trong nháy mắt bị ngàn vạn mũi tên xuyên vào, lại cảm thấy như bị vô số kiến càng cùng lúc cắn xé, đau nhức ngứa ngáy không thể nói nên lời, nhịn không được kêu lên thất thanh, cuộn tròn trên mặt đất.
"Đại Ca!".
Yến Tiểu Tiên mặt mày biến sắc, bạch y nhoáng lên, không để ý hết thảy vội phi thân tới.
Phiên Phiên cũng không ngăn cản, chỉ đứng ở một bên, mỉm cười tiếp tục thổi địch (sáo)
Tiếng sáo càng ngày càng thê lương, Sở Dịch đan điền vô cùng đau nhức, cơn đau tới tận xương tủy, toàn thân da thịt chuyển động như sóng, xương cốt không ngừng phát ra "Lạc lạp lạp" lặp lại liên tục.
Câu hồn võng của Phiên Phiên chính là nam chiếu hung cổ thất hồn thực tủy trùng đặc chế mà thành, loại quái trùng này đủ mọi màu sắc, nghe nói là oan hồn biên thành. Một khi chui vào bên trong cơ thể người, sẽ toàn tâm thực tủy hấp hồn, cho đến khi thân người biến thành cái xác không hồn.
Nghe thấy tiếng sáo, yêu trùng này chui vào trong cơ thể Sở Dịch, bắt đầu điên cuồng cắn xé tâm phế, trong thời gian ngắn đã lan tới toàn thân.
Sở Dịch tuy đã được minh tâm khắc cốt đinh luyện thành mình đồng da sắt nhưng vẫn không thể chịu được ma địch lẫn yêu cổ hai tầng công kích.
Hắn lăn lộn khắp trên mặt đất, mồ hôi chảy đầm đìa, hai tay phát cuồng cào tới thân thể bật máu, hận không thể đem thân thể mình cào thành ngàn vạn mảnh.
Trước tiên để trấn áp xà đan tà thần đã hòa tan là không dễ dàng, chân khí như nấm mọc sau mưa, đội đất theo nhau nhú lên, theo thất hồn thực tủy trùng di trú đi vòng khắp các đại kinh mạch toàn thân, dường như một khối liêt hỏa lan rộng thiêu đốt, càng lúc càng hung mãnh cuồng liệt.
"Xuy Xuy" vang lên, quần áo Sở Dịch không ngừng bị xé tan nát, chỉ trong nháy mắt không ngờ cả thân đầy là vẩy rắn, bích quang lóe sáng, tay chân cấp tốc co rút lại, dần đã hóa thành xà hình.
"Đại Ca"
Yến Tiểu Tiên cúi người thân thiết ôm chầm lấy hắn, vừa sợ vừa giận, bi thương cực độ, nước mắt lã chã rơi xuống.
Chính mình hao tổn tâm huyết, cay đắng hy sinh chỉ trong phút chốc đã trôi theo dòng nước.
Sở Dịch trong lòng thống khổ, muốn nói vài lời an ủi, vừa mới hé miệng, thanh âm đã biến thành tiếng quái hống đáng sợ. Muốn dùng tay vỗ về, đã phát giác chính mình đôi tay đã không còn, chỉ còn lại một cái đuôi thật lớn đang không ngừng ngoe ngoảy. . .
"Ta rốt cục cũng đã biến thành một con rắn rồi" Sở Dịch hoảng hoảng hốt hốt nghĩ, trước mắt chỉ còn một màu đỏ hồn độn, Yến Tiểu Tiên dung nhan thống khổ trước mắt dần như tan vào trong nước trở thành ảo ảnh phiêu đãng, bên tai mọi thứ dần cái gì cũng không nghe rõ, chỉ còn tiếng oanh long vang lên.
Hai mắt hắn hồng quang nhấp nháy, cái trán trơn nhẵn xoay tròn nổi lên, một cái sừng dài màu lam, hàm răng chỉnh tề chợt biến thành răng nanh tua tủa, cái lưỡi cũng hóa thành lưỡi rắn, co duỗi thò ra.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã lột xác biến thành một con giác mãng thật lớn, mềm mại bò trên mặt đất.
Phiên Phiên thu hồi cây sáo, thở dài nói: "Dịch cầu vô giới hảo, nan đắc hữu tình lang. Yến tỷ tỷ, một lang quân tuấn tú, tỷ sao nỡ để hắn biến thành bộ dạng đó? chẳng lẽ tiểu tiểu Ngọc Đỉnh kia lại hơn cả tính mạng của hắn?"
Yến Tiểu Tiên ôm Sở Dịch, nghe vậy. Ngỡ ngàng, kinh ngạc, sợ hãi, đau khổ, hối hận, tuyệt vọng. . . ùn ùn kéo đến, trong lòng thật là hỗn loạn.
"Hảo huynh đệ, ta tưởng rẳng đời này kiếp này đều rốt cuộc không nhìn thấy ngươi nữa. Chỉ sợ buông tay sẽ chẳng thể nhìn gặp lại được ngươi. . . "
"Hiền đệ, ngươi nói có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, chẳng lẽ đã quên rồi chăng? Không sinh cùng năm cùng tháng, chỉ mong được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày chẳng lẽ chỉ là nói chơi thôi sao? hôm nay cho dù là chết, chúng ta cũng phải chết cùng một chỗ, vĩnh viễn chẳng chi lìa. "
"Đồ ngốc, không trúng được trạng nguyên, không làm được đại quan, thì đã làm sao? Kết giao được với người tri kỉ như ngươi, mới là đệ nhất khoái sự trong đời ta.
". . . ta đối với ngươi thật là một mảnh chân tình, tuyệt không nửa phần giả ý. Mặc kệ ngươi là nữ cũng bỏ, nam cũng bỏ, thích ta cũng mặc, chán ghét ta cũng mặc, nhưng ta đối với ngươi tâm ý đều mãi mãi không có gì thay đổi. . . "
Mấy ngày ở chung quang cảnh thân quen ngọt ngào, Sở Dịch nụ cười giản dị như mặt trời sáng lạn, ngôn ngữ chân tình, điều đó trông thật bình thường nhưng lại trở thành hạnh phúc. . . như từng cơn sóng to, ép tới nàng trong lòng nàng, khóc không thành tiếng.
"đại ca, đại ca. . . . "
Nàng thân thiết ôm lấy cái đầu rắn lạnh lùng to lớn kia, lòng đau như cắt, nước mắt phút chốc rơi xuống như mưa.
Trong sát na đó, sinh tử, luân hồi, thiên giới, vĩnh hằng. . . tất cả tất thảy đều trở nên không quan trọng nữa.
tại đây hư ảo vô thường trong thế giới của mình, nàng thầm nghĩ sẽ cùng hắn bình bình an an, bạch đầu giai lão.
Ngoài động tiếng ồn ào ngày càng gần. Phiên Phiên mắt lam nheo lại, ôn nhu nói: "Yến Tỷ Tỷ, thời gian không còn nhiều nữa. Bây giờ nếu tỷ giao ra thái ất chân nguyên đỉnh cùng Kiền Khôn Nguyên Cương Hồ, ta còn có thể đem Sở công tử hồi phục nguyên dạng, cho hắn tiếp tục làm môn sanh thiên tử trạng nguyên. Nếu không mấy gã lỗ mũi trâu tiến đến, nhận hắn thành yêu ma, sẽ chém hắn thành tám khối.
Yến Tiểu Tiên tâm loạn như ma, cơ hồ sắp bật ra lời đáp ứng, nhưng lại trông thấy đôi mắt lam trong suốt sáng rực, trong lòng đột nhiên "lạc đăng" một tiếng, nhất thời tỉnh lại.
Suy nghĩ: "Yên nữ này đang che dấu điều gì, ngồi chờ giác mãng lão quái dẫn đạo môn cao thủ vào trong động, trong đây tất có âm mưu mà ta không biết. Lão quái đã chết, lẽ ra kế hoạch phải hủy, nàng vừa mới cố ý đem đại ca hóa ma, thay cho lão yêu quái. Giờ ta đem pháp bảo giao cho nàng, đại ca vị tất có thể biến hồi nguyên dạng, chỉ sợ càng thêm dữ nhiều lành ít, nhược không bằng, nhược không bằng tìm đường sống trong đường chết. . . . "
nàng tâm tư phi nhanh, liếc mắt trông thấy lò luyện đan, bỗng dưng nổi dậy một kế hoạch nguy hiểm, nghĩ thầm rằng: "Con đường này mặc dù mạo hiểm vô vàn, nhưng còn hơn là thúc thủ vô sách. Huống chi đại ca đồng thân thiết cốt, chỉ cần kéo dài được một khắc, có thể an toàn vô dạng, nhân họa đắc phúc"
Lập tức không chần chờ do dự, hô: "Đại ca! Đại ca!" ôm mạnh lấy cái đầu rắn xù xì của Sở Dịch, hôn vào cái mồm tua tủa răng nanh.
Sở Dịch thần chí hoảng hốt, mơ hồ cảm thấy hai phiến mềm mại ướt át như hoa, nhẹ nhàng đặt tại cái mồm khô nứt của mình, tiếp theo một hương vị ôn nhu ngọt ngào tiến vào, đem một viên châu tử lạnh lẽo tống vào trong miệng mình.
Hắn vô ý thức liền nuốt vào trong yết hầu, phát ra một tiếng hống khiếu cổ quái, khỏa viên châu trong nháy mắt chảy xuống bụng, ngọt như mật, mát lạnh như nước suối.
Phiên Phiên cười khanh khách nói: "Yến tỷ tỷ, ngày sau còn dài, làm gì mà nhất thời nóng vội? Chỉ cần tỷ giao ra pháp bảo, còn không sợ không cơ thời gian thân nhiệt sao?"
Yến Tiểu Tiên trong lòng thống khổ, thầm nghĩ: "Hôm nay từ biệt, chẳng biết còn có thể bao giờ gặp lại?" nước mắt suýt nữa lại tuôn trào. Cắn răng nghiến lợi, đột nhiên một chưởng đánh vào bụng Sở Dịch.
Sở Dịch phát ra một tiếng quái hống thê lương cuồng loạn, lăng không bay ra, Không sai không lệch suất nhập vào bên trong luyện đan lô.
Phiên Phiên kinh di một tiếng, ứng phó không kịp.
Yến Tiểu Tiên một kích đắc thủ, lập tức dán sát mặt đất nhanh chóng xông tới, xoay tay ra sau phách 1 cái, chân khí ầm ầm cuộn tới. Mượn phản lực của sóng khí, xoay người phi vũ, cực nhanh xuất nhập vào bên trong khe nứt trên đỉnh động.
Như thỏ chạy dưới đất chim tước bay trên trời, nhanh như thiểm điện, biến mất không để lại chút dấu vết.
Phiên Phiên tưởng rằng đại cục nắm trong lòng bàn tay, nhất thời không chú ý, vạn vạn không có nghĩ đến Yến Tiểu Tiên hạ thủ độc ác, một mình chạy trốn.
Đợi cho nàng phục hồi tinh thần lại, Yến Tiểu Tiên đã nhảy vào bên trong khe nứt trên đỉnh động, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười văng vẳng: "Đại ca, xin lỗi. Ta mặc dù thích ngươi, nhưng không thể vì người, bỏ phí bảo vật phi thăng tiên giới. Không bằng ta tự tay giết ngươi, miễn cho người bị yêu nữ này hành hạ. "
Phiên Phiên vừa tức vừa giận, quát: "Chạy đi đâu!" bỏ mặc Sở Dịch sống chết, lục y phiêu vũ, lập tức truy theo. tố thủ giương lên, ánh sáng xanh nộ bạo, một thanh thanh đồng nguyệt nha sạn dài hai thước ô quay tròn, gào thét phá không bay tới.
Yến Tiểu Tiên sớm có phòng bị, hai tay lấy từ túi áo ra một cái ngân la hai mặt linh lung xinh xắn, cắt vào đầu lưỡi, phun ra một chùm máu tươi vào mép cồng, quát lên: "Lôi công điện mẫu, phong hổ vân long. Hồi phong phản tỏa, lôi đình tùy tòng. Tật!"
"Oanh" Ngân la giao kích, hai đạo bạch quang tung hoành bắn ra, Lôi Điện dường như đánh vào trên thanh đồng nguyệt nha sạn.
Động bích đột nhiên xuất hiện một mảng sáng chói mắt, oanh long rung mạnh, loạn thạch rơi xuống, toàn bộ sơn động dường như sắp đổ sụp xuống.
Yên Tiểu Tiên ôm lấy tròn thân hình, phun ra một ngụm máu tươi, lợi dụng phản chấn lập tức phóng ra ngoài như phi đạn, nhảy ra khỏi đỉnh liên hoa phong.
Bóng người như hạt đâu, bay qua mây mù, biến mất vô tung vô ảnh.
Trong động quật, đá rơi như mưa, sóng khí mạnh mẽ như tầng tầng dao động, thạch trác ( bàn đá ), ngọc sàng đều khuynh đảo bay tứ tung, chỉ có thanh đồng đan lô vẫn uy nhiên bất động.
Phiên Phiên bị sóng khí chấn bay ngược lại, vòng quanh đồng lô năm sáu vòng mới miễn cưỡng đứng lại.
Tu vi của nàng vốn cao hơn Yến Tiểu Tiên, chỉ vì úy kị, sợ hủy đi thái ất chân nguyên đỉnh và kiền khôn nguyên cương hồ nên không dám xuống tay với Yến Tiểu Tiên, không thể tưởng được một chút không để ý, để cho con vịt quay chín rồi bay mất.
Để nàng đào tẩu cũng đành thôi, trước mắt còn có nhiệm vụ trọng yếu, không thể truy đuổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai kiện đại pháp bảo bay mất.
Phiên Phiên tức giận dâng trào, hận tới ngứa răng, nheo lại hai mắt, lạnh lùng cười nói: "Được, bên ngoài thiên la địa võng, xem ngươi chạy có thoát không!" Sóng mắt lưu chuyển, liếc nhìn Sở Dịch đang cuộn tròn bên trong đan lô, trong mắt sát khí đại tác, tố thủ đẩy ra, luyện đan lô nhất thời lay động.
"Hô"!
Đồng lô như miệng con ác thú khổng lồ, ngọn lửa bùng cháy, thân lô nhất thời nóng đỏ, trong lô bích quang, tử khí nổi lên.
Sở Dịch nóng bỏng thấu xương, giọng khàn kêu đau đớn, bên trong lô phát cuồng quẫy loạn
Phiên Phiên khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, ôn nhu nói: "Sở công tử, ngươi chịu khó nhẫn nhịn nhé, một hồi sẽ không đau nữa đâu. "
Lúc này lâm râm nghe thấy bên ngoài động có người quát: "Tìm được rồi! bà nó chứ, có nguyệt quang huyễn kính che chở, chẳng trách nhìn không ra. Mọi người từng người một đi vào, bắt được yêu ma, thưởng hoàng kim hai ngàn!"
Phiên Phiên thản nhiên cười, lẩm bẩm: " là lúc này". liền ngồi xuống bên cạnh thanh đồng đan lô, trong miệng niệm niệm pháp ngữ, trên người khởi dậy một đoàn bích quang.
Ánh sáng dao động, gương mặt, thân ảnh nàng biến ảo nhanh chóng. . .
“Đại ca….”
Lúc này khoảng cách với Sở Dịch và đôi môi ngọc ấy chẳng được một thốn,Yến Tiểu Tiên đột nhiên mơ hồ nói mớ,thanh âm mềm mại thơ ngây,tưởng như lời trách cứ đứa trẻ đang nghịch ngợm.
Sở Dịch giật mình,toàn thân đột nhiên cứng đơ,một phần hồn vía tưởng như theo cổ họng bay vuột mất ra ngoài,nghĩ phải thu mình thoái lui lập tức,không ngờ quá sợ hãi khẩn trương ,đổi lại làm hắn kinh ngạc đứng ngây ngốc nguyên trạng ở đó, chân tay dừng lơ lửng ở giữa không trung, một bước không dám động đậy.
Ánh hồng của lò lửa bập bùng, trước mặt chỉ một thốn, Yến Tiểu Tiên nằm đó trong giấc ngủ sâu, khoé môi khẽ cười, tiếng hô hấp dài nhè nhẹ, tựa như đang ở trong một giấc mộng đẹp ngọt ngào.
Sở Dịch đáy tim run rẩy ,đột nhiên cảm giác mình ô trọc bất kham, khuôn mặt nóng như thiêu, giật mình nghĩ thầm:” Sở Dịch ơi là Sở Dịch, uổng cho ngươi mười năm đọc sách thánh hiền, nghĩa đệ đối đãi với ngươi như thủ túc, ngươi lại sinh ra những ý niêm như cầm thú với đệ ấy, quả thật là không bằng heo chó nữa!”
“Bốp!”
Hắn thấy vừa tự trách ngượng ngùng, lại vừa bi phẫn thống hận, không nhịn được giơ tay phải lên,tát mạnh vào tai của mình.
Tiếng bạt tai này vang lên rõ ràng vang vọng trong sự tĩnh mịch của thạch động giữa lúc đêm khuya,
Yến Tiểu Tiên mi dài khẽ động, nhẹ nhàng mở khẽ hai mắt, sóng mắt mê ly
“Chết rồi!” Sở Dịch trong lòng chùng xuống, hồn phi phách tán, hoảng loạn đứng lên lùi lại phía sau, không ngờ đầu gối mềm nhũn, khiến cả người loạng choạng , ngã lên người Yến Tiểu Tiên.
Trong lúc quan trọng này, đôi môi khéo thay không lệch một chút nào, dán lên đôi môi mềm mại của Yến Tiểu Tiên!
“ơ”
Yến Tiểu Tiên đột nhiên giật mình, lập tức tỉnh dậy, đôi mắt trong suốt, tràn đầy ngạc nhiên , thần sắc mê hoặc.
Sở Dịch cả đời chưa bao giờ lúng túng ngượng ngịu đến như vây, lục thần vô chủ bay lên đỉnh đầu, phồng môi định giải thích, nhưng đầu lưỡi lại dường như cứng đơ, không thể nói dược câu gì.
Lúc này bốn mắt nhìn nhau,tiếng hô hấp,nhịp tim đập đều có thể nghe rõ
Mọi thứ dường như ngừng lại.
Yến Tiểu Tiên thần người nhìn chằm chằm một khoảnh khắc, dường như hiểu ra điều gì, trong ánh thu ba , sự kinh ngạc, khốn hoặc từ từ chuyển sang kinh hoảng, sợ hãi lẫn ngượng ngùng,mi dài khẽ chớp, đôi má ửng hồng, yếu đuối vô lực thấp giọng nói :” Đại ca, huynh…huynh…” rồi nhắm mắt lại, đôi môi anh đào khẽ run tựa cánh hoa.
Sở Dịch hai tai đỏ hồng, ngượng đến muốn chết,nhất thời chỉ hận cái giường ngọc thạch không lập tức nứt một cái khe để hắn có thể chui vào,mồ hôi đầm đìa,không dám nhìn Yến Tiểu Tiên,tay chân khua loạn để chống khửu tay,những mong nhỏm người nằm qua một bên.
Trong lúc kinh hoàng, tay phải ngẫu nhiên đặt lên ngực Yến Tiểu Tiên,cảm giác mềm mại phong mãn,tưởng như ngón tay cầm phải một đồi thịt đàn hồi
Yến Tiểu Tiên “A” lên một tiếng thất thanh, toàn thân như bị điện giật , càng trở nên yếu đuối hơn.
Sở Dịch tim đập mạnh, rụt mạnh lại cánh tay, cúi đầu nhìn xuống, toàn thân run bần bât, suýt nữa phát ra tiếng thét kinh ngạc!
Vạt áo Yến Ti ểu Ti ên bị hắn kéo rộng ra hơn một xích, vòm ngực no tròn được quấn chặt bằng đai lụa mỏng, ẩn hiện hai núm hồng hồng, khe núi thâm sâu đối nghịch với đồi tuyết mịn màng trắng sáng, đang hô hấp gấp gáp phập phồng
“Nghĩa đệ” không ngờ là một tuyệt sắc mỹ nữ.
Sở Dịch đầu dường như bị cái gì đánh trúng , phảng phật như bị điện lôi kích phải , mắt trừng miệng há, trong khoảnh khắc một ý nghĩ chợt loé lên, đột nhiên đại ngộ
Nghĩ đến mình cùng một tuyệt sắc mỹ nữ như thế kết nghĩa huynh đệ, cùng đi một đường mà không hề biết gì, nhịn không được lén tự chửi mình :” Sở Dich ơi là Sở Dịch, ngươi là thằng ngu thằng mù nhất trên đời, thiên hạ làm gì có nam tử nào như hoa như ngọc, băng tuyết thông minh đến thế?”
Một thời gian tâm loạn như ma, cảm giác pha trộn, không biết là kinh hãi, ngượng ngùng hay là cuồng hỉ nữa.
Hai người một trên một dưới nguyên si bất đông, tưởng như đã bị đông kết thành một khối.
Yến Tiểu Tiên rèm mi khép lại, tim đập thình thịch, cùng lúc này, nhìn thấy Sở Dich thủy chung đến một cử động cũng không dám động , ý niệm hoảng loạn, sợ hãi dần dần mờ đi, ẩn ẩn trong đó có một chút thất vọng. Sau khi định thần, chuyển mắt nhìn qua, vừa đúng đụng vào ánh mắt của Sở Dịch.
Hai người trên mặt điểm hồng, cùng chuyển mình qua.
Sở dịch nhấc mình nằm qua một bên, lòng hồi hộp bất an, không dám thở mạnh, cũng không dễ lấy lại được dũng khí, lắp bắp nói:” hiền đệ, thì ra là…thì ra đệ là… huynh… huynh… huynh không phải, đệ…. ờ thì…. đừng nghi ngờ….”lắp bắp đến nửa ngày cũng không hiểu hắn nói cái gì.
Mắt nhìn Yến Tiểu Tiên đỏ mặt không nói,tim hắn càng lúc càng khẩn trương,trong lúc mơ hồ tự nhiên nảy ra một ý nghĩ:” Đúng rồi,là con muỗi ! Huynh … huynh lúc đó thấy chỉ thấy con muỗi đậu trên mặt muội,sở dĩ….”
Yến Tiểu Tiên nhịn không được “ a ha” cười phá lên, mím môi thấp giọng nói” Giữa lúc mùa đông lạnh giá hanh khô, lấy đâu ra muỗi?”
Sở Dịch “ a” lên một tiếng,hai tai đỏ bừng ấp úng nói :” Trong động này…động này ấm áp ẩm uớt,…chắc phải có vài con muỗi".
Yến Tiểu Tiên càng cười to hơn,trong lòng dâng lên ý nghĩ ôn nhu ngọt ngào, nghĩ thầm:”Da mặt đại ca mỏng thật, nếu cứ bắt bẻ mãi,hắn không còn chỗ đứng nữa” rồi nhắm mắt lại, khoé miệng ngậm cười, không nói gì nữa.
Sở Dich tim đập thình thịch,cố một lúc sau,nhịn không được lại một lần nữa quay đầu lén nhìn.
Chỉ thấy Yến Tiểu Tiên nhắm mắt,hàng mi run nhẹ, hai má đỏ hồng như say, kiều diễm như đoá hải đường,không biết đã ngủ hay chưa.
Sở Dich tim nhảy mạnh,nghĩ rằng :” Ta đã đường đột mạo phạm,nghĩa đệ cũng không hề có nửa câu trách cứ.Ai, đại trượng phu quang minh lỗi lạc,ta lại đi nói dối lấp liếm, chẳng phải là…. chẳng phải là ti tiện lắm hay sao”.
“Bốp bốp” S ở Dịch xấu hổ không chịu đựợc, tát mạnh vào hai tai mình.
“Đại ca…huynh…” Yến Tiểu Tiên giật mình hoảng hốt, vội giữ tay hắn lại.
Mục quang giao tiếp, nàng đu đưa rèm mắt, hai lúm đồng tiền kiều diễm mọng đỏ, trong ánh sáng nhàn nhạt trông càng thêm kiều mị.
Sở Dịch trong lòng rung động, hốt nhiên muôn vạn nhu tình dâng lên, không biết lấy dũng khí từ đâu, mặt đỏ hồng to ti ếng nói:” Hiền.. muội, đại ca huynh…huynh đã mạo pham…thực ra là vì không cầm lòng được… chỉ là ta đối với muội là một tấm chân tâm, không có một chút dối trá. Bất quản muội là nữ hay là nam ,thấy thích huynh cũng được, ghét huynh cũng được, tâm ý huynh đối với muội mãi không thay đổi."
Nửa đầu hắn nói còn có chút ngập ngừng ấp úng, tuy nhiên càng về sau càng trôi trảy lưu loát, nói đến câu cuối cùng như đóng đinh chặt sắt, không hề có chút ý vòng vo.
Yến Tiểu Tiên rung nhè nhẹ,hai mắt run run ngưng thị nhìn vào hắn, mặt hồng như say, thấp giọng nói :” Đại ca, muội không trách huynh, huynh … huynh có th ể đối v ới mu ội nh ư vậy, muội rất vui. Chỉ là huynh…chỉ là huynh có thật không quản muội là ai không , dù thế nào cũng yêu muội chứ?”
Sở Dịch tim đập thình thịch, tự hồ như không tin vào tai mình, nhất thời cảm giác may mắn đến tận tâm linh, nắm đôi bàn tay trắng như tuyết bạch của nàng, run giọng nói :” Không sai! Có thiên địa làm chứng,vĩnh viễn không hối hận ! bằng không…"
Yến Tiểu tiên vươn tay bịt miệng không cho hắn nói tiếp, khóe mắt thoáng hồng, lệ châu đột nhiên lã chã, lắc nhẹ đầu, môi cười như hoa,thấp giọng mỹ miều đáp :” Đại ca, muội không cần huynh phải thề. Muội đối huynh cũng thương yêu như vậy. Chỉ cần huynh tương lai mãi không hối hận những lời đêm nay, muội đã thấy mãn ý đầy đủ lắm rồi!”.
Nói xong chữ cuối cùng, âm thanh dường như nhỏ không thể nghe thấy được, cúi đầu dựa vào lòng, đôi tay nắm chặt đôi tay hắn.
Sở Dịch trong tim ngọt ngào kinh hỉ, ý nghĩ cứ dâng lên, những sự việc đến ngày hôm nay như lướt nhanh qua trước mắt, họ đầu tiên không hề lưu ý đến tiểu tiết, rồi càng ngày càng trở nên tâm đầu ý hợp. Nhu tình mật ý của Yến Tiểu Tiên đối với mình đột nhiên trở nên rõ ràng.Những ý nghĩ đó tưởng như cuồng triều nổi sóng lớn, sóng cao xô sóng thấp làm cho hắn muốn chìm nghỉm bên trong , làm cho hắn hơi thở khó khăn, hô hấp như nghẹn lại.
Sở Dịch nhận thấy cái cảm giác hai người yêu nhau thật vô cùng hạnh phúc, ôm nàng chặt trong lòng, không thể tả được khoan khoái cuồng hỉ đến thế nào, chỉ hận không thể trong đêm khuya này cất tiếng hoan hô, nhưng trong lòng quá kích động một tiếng cũng không thể phát ra.
Hai người dựa vào nhau, trong lòng đều cảm thấy ngọt ngào hoan hỉ, như đang trong mộng, nhất thời như quên mất bản thân đang ở đâu.
Đột nhiên nghe thấy một thanh âm ngọt ngào kiều mị của một nữ tử :” Nơi thanh tịnh như Hoa Sơn động phủ, từ bao giờ lại biến thành nơi động phòng hoa chúc tình nồng ý mật?”
Yến Tiểu Tiên thân thể mềm mại đột nhiên căng cứng, thất thanh kêu lên: "Đại ca, chạy mau..."
Lời còn chưa dứt, trong động cuồng phong đại khởi, rèm hồng tung bay, một đạo ánh sáng bảy màu phóng vào, khiến Sở Dịch không thể mở mắt.
Tiếng cười dường như không dứt bên tai,, "Xích Xích" liên thanh.
Sở Dịch trên tay, chân đột nhiên trói chặt, tựa hồ như bị một vật nào đó cuốn lấy. Còn chưa lấy lại tinh thần, sau tiếng "Hô" liền từ mặt đất bay lên, trời đất xoay chuyển, xuất hiện một tia sáng ngũ sắc mảnh mai như tơ, du du phiêu đãng trên không.
Một trận hương phong dấy lên, khắp nơi ánh sáng điểm điểm, trước mắt đột nhiên xuất hiện một lục y thiếu nữ đẹp tựa tiên thiên.
Nàng vận một bộ bích sa trường quần, da thịt trắng tuyết, dung mạo vui tươi, đôi mắt to linh động dị thường, toàn bộ làmột màu lam trong suốt, mỗi khi cười hai nhãn châu tựa như làn nước dập dờn, làm cho người ta không khỏi tâm thần phiêu đãng.
Trước mắt dung mạo hiện rõ, tựa hồ bất quá là một tiểu cô nương Tây Vực tuổi chừng 11 12, nhưng mỗi một cái nhấc tay thật là phong tình vạn loại, mị thái hoành sanh, khiến người nhìn thần hồn đều biến mất.
Khi Sở Dịch bị đôi mắt lam lướt qua, hô hấp như ngừng lại, kinh sợ không nguôi, nghĩ thầm: "thiên hạ lại có đôi mắt lam trong suốt như vậy. Nguyên lai khi người ta nói "Thu thủy minh mâu, cố phán sanh huy" quả có ý này.
Yên Tiểu Tiên nhanh nhẹn đứng tại góc sàng, vẻ kinh sợ chợt lóe lên rồi biến mất, thản nhiên cười nói: "Ta tưởng là ai, hóa ra là Phiên Phiên muội tử. Muội không ở dưới Thiên Sơn chơi đùa, lại chạy tới Hoa Sơn làm loạn, cũng không sợ cái lão mũi trâu ở Linh Bảo này làm phiền toái sao?"
Cô gái mắt xanh khanh khách cười, không trả lời mà hỏi lại: "Yến tỷ tỷ, người ăn cắp bảo bối, còn không chạy nhanh, lại ở chỗ này cùng Sở công tử đàm tình thuyết ái, cũng không sợ vô phúc tiêu thụ à?"
Sở Dịch nghe vậy ngạc nhiên, đêm trước hắn nghe Yến Tiểu Tiên nói rất nhiều về đạo ma lưỡng môn nhân vật điển cố, đều ghi tạc trong lòng. Chẳng lẽ cô bé mảnh mai này lại là ma môn thiên tiên phái tên gọi Tiêu Phiên Phiên?
Nghe nói "Cửu thần thiên tiên" Tiêu Phiên Phiên nguyên là công chúa Ba Tư, sau nước mất nhà tan, được Thái Âm nguyên quân Tiêu Thái Chân thu dưỡng làm nghĩa nữ, truyền hết sở học, thủ đoạn tàn bạo từ đó mà ra. Hiện tại dù không tới 15, cũng đã là yêu nữ ma đầu nổi tiếng thiên hạ, tại ma môn thập lục tiên được bài danh đứng hàng thứ hai.
Chỉ là nàng xưa nay thường tại Tây Vực Thiên Sơn hoạt động, vì sao đột nhiên lại xuất hiện trong Hoa Sơn mật động? Lại như thế nào nhận biết Yến Tiểu Tiên? Chẳng lẽ lại vì cái pháp bảo kia, một đường truy tung theo hai người đến đây?
Trước mắt nhìn Yến Tiểu Tiên thương thế chưa lành bên ngoài có truy binh, bên trong có hung địch, sao có thể thoát thân đây?
Sở Dịch trong lòng ngạc nhiên, hốt nhiên lớn tiếng nói: "Tiên muội, muội đừng để ý ta. Mau chạy ra ngoài động, gọi Long Hổ, Thượng Thanh, Linh Bảo tam phái đạo sĩ tiến tới bắt yêu nữ này!"
Phiên Phiên "Hì hì" cười, vỗ vỗ ngực mình nói: "Sở công tử đừng dọa ta. Ngoài động mấy gã lỗ mũi trâu đều là tìm các người cả, đều cùng mục đích giống ta. Ai, mấy gã xú đạo sĩ này lượn đi lượn lại cả một buổi tối, tự mình sơn động lại không đi tìm, còn mỗi ngày khoe khoang khoác lác, nói cái gì trảm yêu trừ ma, xấu hổ thay cho bọn chúng!"
Nàng chân trần phiêu hốt đi lại, nhìn đẹp hơn cả vũ đạo, nhưng mỗi từng bước đều là theo thiên cương bắc đẩu, ám tàng sát khí.
Yến Tiểu Tiên liên tiếp lui lại phía sau, trong thâm tâm kinh nghi, mỉm cười nói: "nguyên lai ngươi đã sớm trốn tại trong động này! đã là như thế, vì cá gì không thừa lúc chúng ta ngủ, nhất cử bắt gọn?
Phiên Phiên bật cười, ôn nhu nói: "Yến tỷ tỷ, tỷ vì dụng minh tâm khắc cốt đinh cứu Sở công tử này, không tiếc tự thương kinh mạch, đem nửa thân chân nguyên cho hắn, phân tình ý này, thật sự là khắc cốt gi tâm. Ta nhìn mà thật cảm động, sao có thể nhẫn tâm "bổng đả uyên ương", phá vỡ phong cảnh tình này?"
Sở Dịch "A" lên một tiếng, trong lòng đại chấn, nhất thời vừa là kinh ngạc cảm động, vừa là tu não khí nộ.
Cảm động chính là Yến Tiểu Tiên vì cứu mình mà cam nguyện hi sinh như thế, tu não chính là yêu nữ này trốn tại đây, hai người thân mật tình ý đều rơi vào trong mắt ả.
Phiên Phiên sóng mắt lưu chuyển, dừng ở Sở Dịch, thản nhiên nói: "Sở công tử, người đừng tức giận, ta là không có ý nhìn lén các người. Ta ở chỗ này nguyên là chờ giác mãng lão tổ, không thể tưởng được lão ma đầu lại bị ngươi ăn vào trong bụng, lại không thể tưởng được hai ngươi tự động đưa tới đây, quả thực là thiên ý mà, sao trách được ai?"
Phiên Phiên cặp mắt màu lam trong suốt tràn đầy tiếu ý, khiến Sở Dịch lửa giận trong lòng nhất thời biến thành hư ảo, trong lòng rùng mình, biết nàng đang sử nhiếp tâm yêu pháp mị hoặc chính mình, liền "hừ" một tiếng, quay đầu đi.
Yến Tiểu Tiên trong lòng chợt dâng phát giác có sự không ổn, nghe khẩu khí yêu nữ này, nàng hình như là cố ý ở trong này chờ, chờ giác mãng ma tổ đem bọn người trương thiên sư dẫn nhập vào trong động.
Ma Môn yêu nhân đối với đạo môn chạy còn không kịp, nàng như vậy lại không sợ, không khỏi quá mức không bình thường.
Chẳng lẽ ngoại trừ giá họa Linh Bảo Phái, trong này còn có âm mưu quỷ kế? đạo cô chết thảm này, có hay không cùng với nàng có quan hệ?
Yến Tiểu Tiên trong lòng hồ nghi, trên mặt lại không có biểu lộ qua, thản nhiên cười nói: "Phiên Phiên muội tử, ngươi không dám vọng động, có phải là hiểu ta đem bảo bối giấu ở "Tử Mẫu Huyết Phù Châu"? Tử châu hủy, mẫu châu vong. Ta nếu có tự mình tam trường nhị đoản, !"
Lời nói chưa dứt, bên ngoài đã truyền tới một trân reo hò: "Trương Thiên Sư, ta tìm được một linh bảo đạo cô, nàng nói phía sau thác nước có một sơn động, là động phủ của Lăng Ba tiên tử bí mật tu luyện. Mọi người hãy cẩn thận tìm kiến!"
Yến Tiểu Tiên cùng Sở Dịch nhìn nhau, trong lòng rét run.
Phiên Phiên cười dài nói: "Yến tỷ tỷ, xem ra lão mũi trâu sắp tiến vào rồi. Lão mũi trâo ngoài đạo mạo nghiêm trang, bên trong lại là tham lam, bộ lông của tỷ chắc sẽ rơi vào tay bọn hộ thôi. Không bằng tỷ đem pháp bảo giao cho ta, ta liền đem các người rời đi nơi đây, để các người bạch đầu giai lão, tử tôn mãn đường, thế nào?"
Yến Tiểu Tiên trên mặt đỏ lên, mỉm cười nói: "Ta nếu không giao cho ngươi thì sao? Trong đầu suy nghĩ nhanh chóng,tính toán thừa lúc nàng ta không phòng bị, cắp theo Sở Dịch, theo khe nứt phía trên thành đồng chạy ra.
Phiên Phiên thở dài nói: "Nghe nói Yến tỷ tỷ chạy trốn là thiên hạ vô song, ta có lẽ không thể bắt được. Bất quá, vị Sở công tử chỉ sợ phải chịu một ít ủy khuất thôi!"
Lời nói vừa dứt, cô ta tách hai ngón tay hiện ra một khúc bích ngọc đoản dài sáu tấc, xoay vòng vòng trên tay.
"Lục phách địch?" Yến Tiểu Tiên đồng tử co rút lại, trên mặt dần biến sắc.
Cây sáo này nguyên là Thái Âm nguyên quân Tiêu Thái Chân pháp bảo, câu hồn nhiếp phách, quỷ dị khó lường, tại tu chân tám mươi mốt pháp bảo liệt danh thứ mười tám. Không thể tưởng được Tiêu Thái Chân lại truyền nó cho yêu nữ này.
"Địch Thanh nhất khởi, Thần tiêu hồn dữ" Phiên Phiên thản nhiên cười nói: "Yến tỷ tỷ, Sở công tử thật vất vả mới tài bồi lên bộ dạng tuấn tú này, nếu là trở lại bộ dạng yêu ma, một phen tâm huyết của ngươi chẳng không phải uổng phí sao? nói xong, đem bích ngọc đoản đặt bên môi, âm thanh du dương bắt đầu phát lên.
Tiếng sao âm nhu uyển chuyển, như khóc như hờn, như vạn ngàn oan hồn thống khổ ai oán, khiến người nghe dựng cả tóc gáy.
"Hưu Hưu Hưu!"
Giữa không trung đám mây mù chợt phóng ra, hóa thành vô số nghê quang khí tiền, toàn bộ hướng tới bắn vào trong cơ thể Sở Dịch
Sở Dịch trước mắt hoa lên ngã xuống mặt đất. Toàn thân phảng phất trong nháy mắt bị ngàn vạn mũi tên xuyên vào, lại cảm thấy như bị vô số kiến càng cùng lúc cắn xé, đau nhức ngứa ngáy không thể nói nên lời, nhịn không được kêu lên thất thanh, cuộn tròn trên mặt đất.
"Đại Ca!".
Yến Tiểu Tiên mặt mày biến sắc, bạch y nhoáng lên, không để ý hết thảy vội phi thân tới.
Phiên Phiên cũng không ngăn cản, chỉ đứng ở một bên, mỉm cười tiếp tục thổi địch (sáo)
Tiếng sáo càng ngày càng thê lương, Sở Dịch đan điền vô cùng đau nhức, cơn đau tới tận xương tủy, toàn thân da thịt chuyển động như sóng, xương cốt không ngừng phát ra "Lạc lạp lạp" lặp lại liên tục.
Câu hồn võng của Phiên Phiên chính là nam chiếu hung cổ thất hồn thực tủy trùng đặc chế mà thành, loại quái trùng này đủ mọi màu sắc, nghe nói là oan hồn biên thành. Một khi chui vào bên trong cơ thể người, sẽ toàn tâm thực tủy hấp hồn, cho đến khi thân người biến thành cái xác không hồn.
Nghe thấy tiếng sáo, yêu trùng này chui vào trong cơ thể Sở Dịch, bắt đầu điên cuồng cắn xé tâm phế, trong thời gian ngắn đã lan tới toàn thân.
Sở Dịch tuy đã được minh tâm khắc cốt đinh luyện thành mình đồng da sắt nhưng vẫn không thể chịu được ma địch lẫn yêu cổ hai tầng công kích.
Hắn lăn lộn khắp trên mặt đất, mồ hôi chảy đầm đìa, hai tay phát cuồng cào tới thân thể bật máu, hận không thể đem thân thể mình cào thành ngàn vạn mảnh.
Trước tiên để trấn áp xà đan tà thần đã hòa tan là không dễ dàng, chân khí như nấm mọc sau mưa, đội đất theo nhau nhú lên, theo thất hồn thực tủy trùng di trú đi vòng khắp các đại kinh mạch toàn thân, dường như một khối liêt hỏa lan rộng thiêu đốt, càng lúc càng hung mãnh cuồng liệt.
"Xuy Xuy" vang lên, quần áo Sở Dịch không ngừng bị xé tan nát, chỉ trong nháy mắt không ngờ cả thân đầy là vẩy rắn, bích quang lóe sáng, tay chân cấp tốc co rút lại, dần đã hóa thành xà hình.
"Đại Ca"
Yến Tiểu Tiên cúi người thân thiết ôm chầm lấy hắn, vừa sợ vừa giận, bi thương cực độ, nước mắt lã chã rơi xuống.
Chính mình hao tổn tâm huyết, cay đắng hy sinh chỉ trong phút chốc đã trôi theo dòng nước.
Sở Dịch trong lòng thống khổ, muốn nói vài lời an ủi, vừa mới hé miệng, thanh âm đã biến thành tiếng quái hống đáng sợ. Muốn dùng tay vỗ về, đã phát giác chính mình đôi tay đã không còn, chỉ còn lại một cái đuôi thật lớn đang không ngừng ngoe ngoảy. . .
"Ta rốt cục cũng đã biến thành một con rắn rồi" Sở Dịch hoảng hoảng hốt hốt nghĩ, trước mắt chỉ còn một màu đỏ hồn độn, Yến Tiểu Tiên dung nhan thống khổ trước mắt dần như tan vào trong nước trở thành ảo ảnh phiêu đãng, bên tai mọi thứ dần cái gì cũng không nghe rõ, chỉ còn tiếng oanh long vang lên.
Hai mắt hắn hồng quang nhấp nháy, cái trán trơn nhẵn xoay tròn nổi lên, một cái sừng dài màu lam, hàm răng chỉnh tề chợt biến thành răng nanh tua tủa, cái lưỡi cũng hóa thành lưỡi rắn, co duỗi thò ra.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã lột xác biến thành một con giác mãng thật lớn, mềm mại bò trên mặt đất.
Phiên Phiên thu hồi cây sáo, thở dài nói: "Dịch cầu vô giới hảo, nan đắc hữu tình lang. Yến tỷ tỷ, một lang quân tuấn tú, tỷ sao nỡ để hắn biến thành bộ dạng đó? chẳng lẽ tiểu tiểu Ngọc Đỉnh kia lại hơn cả tính mạng của hắn?"
Yến Tiểu Tiên ôm Sở Dịch, nghe vậy. Ngỡ ngàng, kinh ngạc, sợ hãi, đau khổ, hối hận, tuyệt vọng. . . ùn ùn kéo đến, trong lòng thật là hỗn loạn.
"Hảo huynh đệ, ta tưởng rẳng đời này kiếp này đều rốt cuộc không nhìn thấy ngươi nữa. Chỉ sợ buông tay sẽ chẳng thể nhìn gặp lại được ngươi. . . "
"Hiền đệ, ngươi nói có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, chẳng lẽ đã quên rồi chăng? Không sinh cùng năm cùng tháng, chỉ mong được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày chẳng lẽ chỉ là nói chơi thôi sao? hôm nay cho dù là chết, chúng ta cũng phải chết cùng một chỗ, vĩnh viễn chẳng chi lìa. "
"Đồ ngốc, không trúng được trạng nguyên, không làm được đại quan, thì đã làm sao? Kết giao được với người tri kỉ như ngươi, mới là đệ nhất khoái sự trong đời ta.
". . . ta đối với ngươi thật là một mảnh chân tình, tuyệt không nửa phần giả ý. Mặc kệ ngươi là nữ cũng bỏ, nam cũng bỏ, thích ta cũng mặc, chán ghét ta cũng mặc, nhưng ta đối với ngươi tâm ý đều mãi mãi không có gì thay đổi. . . "
Mấy ngày ở chung quang cảnh thân quen ngọt ngào, Sở Dịch nụ cười giản dị như mặt trời sáng lạn, ngôn ngữ chân tình, điều đó trông thật bình thường nhưng lại trở thành hạnh phúc. . . như từng cơn sóng to, ép tới nàng trong lòng nàng, khóc không thành tiếng.
"đại ca, đại ca. . . . "
Nàng thân thiết ôm lấy cái đầu rắn lạnh lùng to lớn kia, lòng đau như cắt, nước mắt phút chốc rơi xuống như mưa.
Trong sát na đó, sinh tử, luân hồi, thiên giới, vĩnh hằng. . . tất cả tất thảy đều trở nên không quan trọng nữa.
tại đây hư ảo vô thường trong thế giới của mình, nàng thầm nghĩ sẽ cùng hắn bình bình an an, bạch đầu giai lão.
Ngoài động tiếng ồn ào ngày càng gần. Phiên Phiên mắt lam nheo lại, ôn nhu nói: "Yến Tỷ Tỷ, thời gian không còn nhiều nữa. Bây giờ nếu tỷ giao ra thái ất chân nguyên đỉnh cùng Kiền Khôn Nguyên Cương Hồ, ta còn có thể đem Sở công tử hồi phục nguyên dạng, cho hắn tiếp tục làm môn sanh thiên tử trạng nguyên. Nếu không mấy gã lỗ mũi trâu tiến đến, nhận hắn thành yêu ma, sẽ chém hắn thành tám khối.
Yến Tiểu Tiên tâm loạn như ma, cơ hồ sắp bật ra lời đáp ứng, nhưng lại trông thấy đôi mắt lam trong suốt sáng rực, trong lòng đột nhiên "lạc đăng" một tiếng, nhất thời tỉnh lại.
Suy nghĩ: "Yên nữ này đang che dấu điều gì, ngồi chờ giác mãng lão quái dẫn đạo môn cao thủ vào trong động, trong đây tất có âm mưu mà ta không biết. Lão quái đã chết, lẽ ra kế hoạch phải hủy, nàng vừa mới cố ý đem đại ca hóa ma, thay cho lão yêu quái. Giờ ta đem pháp bảo giao cho nàng, đại ca vị tất có thể biến hồi nguyên dạng, chỉ sợ càng thêm dữ nhiều lành ít, nhược không bằng, nhược không bằng tìm đường sống trong đường chết. . . . "
nàng tâm tư phi nhanh, liếc mắt trông thấy lò luyện đan, bỗng dưng nổi dậy một kế hoạch nguy hiểm, nghĩ thầm rằng: "Con đường này mặc dù mạo hiểm vô vàn, nhưng còn hơn là thúc thủ vô sách. Huống chi đại ca đồng thân thiết cốt, chỉ cần kéo dài được một khắc, có thể an toàn vô dạng, nhân họa đắc phúc"
Lập tức không chần chờ do dự, hô: "Đại ca! Đại ca!" ôm mạnh lấy cái đầu rắn xù xì của Sở Dịch, hôn vào cái mồm tua tủa răng nanh.
Sở Dịch thần chí hoảng hốt, mơ hồ cảm thấy hai phiến mềm mại ướt át như hoa, nhẹ nhàng đặt tại cái mồm khô nứt của mình, tiếp theo một hương vị ôn nhu ngọt ngào tiến vào, đem một viên châu tử lạnh lẽo tống vào trong miệng mình.
Hắn vô ý thức liền nuốt vào trong yết hầu, phát ra một tiếng hống khiếu cổ quái, khỏa viên châu trong nháy mắt chảy xuống bụng, ngọt như mật, mát lạnh như nước suối.
Phiên Phiên cười khanh khách nói: "Yến tỷ tỷ, ngày sau còn dài, làm gì mà nhất thời nóng vội? Chỉ cần tỷ giao ra pháp bảo, còn không sợ không cơ thời gian thân nhiệt sao?"
Yến Tiểu Tiên trong lòng thống khổ, thầm nghĩ: "Hôm nay từ biệt, chẳng biết còn có thể bao giờ gặp lại?" nước mắt suýt nữa lại tuôn trào. Cắn răng nghiến lợi, đột nhiên một chưởng đánh vào bụng Sở Dịch.
Sở Dịch phát ra một tiếng quái hống thê lương cuồng loạn, lăng không bay ra, Không sai không lệch suất nhập vào bên trong luyện đan lô.
Phiên Phiên kinh di một tiếng, ứng phó không kịp.
Yến Tiểu Tiên một kích đắc thủ, lập tức dán sát mặt đất nhanh chóng xông tới, xoay tay ra sau phách 1 cái, chân khí ầm ầm cuộn tới. Mượn phản lực của sóng khí, xoay người phi vũ, cực nhanh xuất nhập vào bên trong khe nứt trên đỉnh động.
Như thỏ chạy dưới đất chim tước bay trên trời, nhanh như thiểm điện, biến mất không để lại chút dấu vết.
Phiên Phiên tưởng rằng đại cục nắm trong lòng bàn tay, nhất thời không chú ý, vạn vạn không có nghĩ đến Yến Tiểu Tiên hạ thủ độc ác, một mình chạy trốn.
Đợi cho nàng phục hồi tinh thần lại, Yến Tiểu Tiên đã nhảy vào bên trong khe nứt trên đỉnh động, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười văng vẳng: "Đại ca, xin lỗi. Ta mặc dù thích ngươi, nhưng không thể vì người, bỏ phí bảo vật phi thăng tiên giới. Không bằng ta tự tay giết ngươi, miễn cho người bị yêu nữ này hành hạ. "
Phiên Phiên vừa tức vừa giận, quát: "Chạy đi đâu!" bỏ mặc Sở Dịch sống chết, lục y phiêu vũ, lập tức truy theo. tố thủ giương lên, ánh sáng xanh nộ bạo, một thanh thanh đồng nguyệt nha sạn dài hai thước ô quay tròn, gào thét phá không bay tới.
Yến Tiểu Tiên sớm có phòng bị, hai tay lấy từ túi áo ra một cái ngân la hai mặt linh lung xinh xắn, cắt vào đầu lưỡi, phun ra một chùm máu tươi vào mép cồng, quát lên: "Lôi công điện mẫu, phong hổ vân long. Hồi phong phản tỏa, lôi đình tùy tòng. Tật!"
"Oanh" Ngân la giao kích, hai đạo bạch quang tung hoành bắn ra, Lôi Điện dường như đánh vào trên thanh đồng nguyệt nha sạn.
Động bích đột nhiên xuất hiện một mảng sáng chói mắt, oanh long rung mạnh, loạn thạch rơi xuống, toàn bộ sơn động dường như sắp đổ sụp xuống.
Yên Tiểu Tiên ôm lấy tròn thân hình, phun ra một ngụm máu tươi, lợi dụng phản chấn lập tức phóng ra ngoài như phi đạn, nhảy ra khỏi đỉnh liên hoa phong.
Bóng người như hạt đâu, bay qua mây mù, biến mất vô tung vô ảnh.
Trong động quật, đá rơi như mưa, sóng khí mạnh mẽ như tầng tầng dao động, thạch trác ( bàn đá ), ngọc sàng đều khuynh đảo bay tứ tung, chỉ có thanh đồng đan lô vẫn uy nhiên bất động.
Phiên Phiên bị sóng khí chấn bay ngược lại, vòng quanh đồng lô năm sáu vòng mới miễn cưỡng đứng lại.
Tu vi của nàng vốn cao hơn Yến Tiểu Tiên, chỉ vì úy kị, sợ hủy đi thái ất chân nguyên đỉnh và kiền khôn nguyên cương hồ nên không dám xuống tay với Yến Tiểu Tiên, không thể tưởng được một chút không để ý, để cho con vịt quay chín rồi bay mất.
Để nàng đào tẩu cũng đành thôi, trước mắt còn có nhiệm vụ trọng yếu, không thể truy đuổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai kiện đại pháp bảo bay mất.
Phiên Phiên tức giận dâng trào, hận tới ngứa răng, nheo lại hai mắt, lạnh lùng cười nói: "Được, bên ngoài thiên la địa võng, xem ngươi chạy có thoát không!" Sóng mắt lưu chuyển, liếc nhìn Sở Dịch đang cuộn tròn bên trong đan lô, trong mắt sát khí đại tác, tố thủ đẩy ra, luyện đan lô nhất thời lay động.
"Hô"!
Đồng lô như miệng con ác thú khổng lồ, ngọn lửa bùng cháy, thân lô nhất thời nóng đỏ, trong lô bích quang, tử khí nổi lên.
Sở Dịch nóng bỏng thấu xương, giọng khàn kêu đau đớn, bên trong lô phát cuồng quẫy loạn
Phiên Phiên khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, ôn nhu nói: "Sở công tử, ngươi chịu khó nhẫn nhịn nhé, một hồi sẽ không đau nữa đâu. "
Lúc này lâm râm nghe thấy bên ngoài động có người quát: "Tìm được rồi! bà nó chứ, có nguyệt quang huyễn kính che chở, chẳng trách nhìn không ra. Mọi người từng người một đi vào, bắt được yêu ma, thưởng hoàng kim hai ngàn!"
Phiên Phiên thản nhiên cười, lẩm bẩm: " là lúc này". liền ngồi xuống bên cạnh thanh đồng đan lô, trong miệng niệm niệm pháp ngữ, trên người khởi dậy một đoàn bích quang.
Ánh sáng dao động, gương mặt, thân ảnh nàng biến ảo nhanh chóng. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.