Chương 26: Tuyết Liên Hoa Khai
Thụ Hạ Dã Hồ
11/04/2013
Một vầng trăng khuyết sáng treo cao trên bầu trời đêm xanh thẳm, phát ra quầng sáng lờ mờ. Những vì sao thưa thớt xung quanh đang cô đơn nhấp nháy.
Ly sơn chạy dài, biển rừng tùng bách xanh tươi rậm rạp, như làn sóng gào rít trong gió lạnh. Trong khe núi, đám tuyết tích tụ còn chưa tan lấp lánh ánh ngân quang dịu mát.
Vây quanh khe núi phía tây là dãy núi hùng vĩ vươn thẳng lên cao, một băng hồ uốn cong sáng trong như gương dưới ánh nguyệt quang.
Vài con hươu sao nhẹ nhàng chạy nhanh qua mặt hồ, đột nhiên một tiếng hí kinh hãi vang lên, tất cả đều dừng lại, viền tai chuyển động, nhìn về phía bên phải ở đằng trước.
“Rắc rắc!” một trận khẽ vang, mặt băng bỗng nhiên nhiên nứt ra vô số khe hở, cả mặt hồ đột ngột trũng xuống dưới rồi nhanh chóng đổ sụp.
“Ầm!” Tầng băng nổ tán loạn, sóng biếc tuôn trào, vài đạo nhân ảnh xông thẳng lên trời.
Mặt hồ không ngừng rạn nứt, trũng xuống với tốc độ kinh nhân, trong nháy mắt đã hình thành vài chục vòng xoáy cực lớn, dòng nước xiết cuồn cuộn, những tảng băng nổi khắp nơi.
Bầy hươu sao ngẩng đầu kinh hãi kêu, chạy như bay ra bốn phía, nhưng xông lên chẳng được mấy bước, lập tức ào ào rơi xuống khe hở trên tầng băng trôi, bị vòng xoáy chớp mắt cuốn mất.
Một con hươu cái chân sau lún xuống, bị tầng băng kẹp lấy, chân trước ra sức đá, kêu dài tiếng u u bi thảm, mắt thấy sắp rơi vào trong vòng nước.
Bỗng nhiên một đạo nhân ảnh chợt lướt qua, đột ngột kéo nó bay thẳng lên trời.
Hươu cái đang kêu kinh hãi, còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị người đó bất ngờ cắn một cái vào cổ. Nó vùng vẫy loạn xạ, đau đớn kêu vang, máu tươi bắn vọt ra ngoài.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt người đó, mắt như thu ba, đôi mi đen nhánh vẽ ngang, bông hoa cài chiếu sáng rực rỡ, không ngờ lại là một mỹ nhân diễm lệ, phong hoa tuyệt thế, chiếc váy màu lục bay phần phật, nâng trong lòng một con hồ ly trắng như tuyết, tay phải cầm một thanh trường kiếm đồng thau lượn cong như làn sóng, ánh sáng xanh biếc lấp lánh.
Nàng vừa nhanh chóng vút bay, vừa hút từng ngụm máu hươu lớn, qua một lúc, khuôn mặt nhợt nhạt liền khôi phục lại vẻ xinh tươi, máu hươu theo khóe miệng đang mỉm cười của nàng chảy xuống, càng tăng thêm mười phần yêu mị kỳ dị mà ngang bướng.
“Yêu nữ, mau thả nàng xuống!” Một tiếng quát mắng từ nơi xa, như tiếng sấm giữa mùa xuân, một thiếu niên vô cùng tuấn tú đạp gió đuổi tới, thân thể xích lõa khỏe mạnh rắn chắc, phát ra khí tức cuồng ngạo ngang ngạnh.
Thiếu niên kẹp trong tay một lục y nữ lang, dung mạo tươi đẹp như hoa, ánh thu ba khẽ chuyển động, thánh thiện đến động người.
Mỹ nhân yêu mị kia quay đầu nở nụ cười xinh đẹp, khẽ giọng nói: “Sở lang, muốn cứu người thương của chàng thì phải mau mau đuổi đến đây. Bằng không qua một chốc nữa, nếu thiếp thấy khát nước, nói không chừng sẽ lấy máu của nàng ta để uống.” Thuận tay ném con hươu cái hãy còn đang co giật không ngừng, nhẹ nhàng ngự phong, lướt về phía tây.
Thiếu niên trong lúc quát mắng, kề sát mặt hồ rồi bắn người lên, xông thẳng đến bầu trời sao, cùng nàng ta một trước một sau, một cao một thấp bay về dãy núi tây lĩnh.
Ba người này tự nhiên chính là Tiêu Thái Chân, Sở Dịch và Tiêu Vãn Tình.
Hóa ra Tần lăng địa cung liên tục kéo dài đến bên dưới Ly sơn, còn có một thông đạo tuyệt mật thẳng tới tây sơn băng hồ này.
Tiêu Thái Chân trong lúc tuyệt vọng nóng giận, dùng Thiên Xu thần kiếm đâm xuyên qua cơ quan, mở miệng cống ra, khiến nước trong băng hồ chạy ngược vào bí thất, sau đó nhân lúc hỗn loạn kẹp Yến Tiểu Tiên, ngược dòng bơi lên, trốn chạy mất dạng.
Địa cung cách mặt đất nói ít ra cũng sâu khoảng trăm trượng, nước ngầm đột ngột chạy ngược, không chỉ như thiên hà tuôn chảy, khí thế mãnh liệt, thêm vào đó nhiệt độ nước hàn lạnh thấu xương, những kẻ tu vi hơi yếu trong quần yêu Ma môn lập tức có không ít bị chết chìm.
Cho dù là Lý Huyền, Phương Thái Trăn và những yêu đế Ma môn, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng cũng bị dội đến thất điên bát nháo, không kịp đuổi theo.
May mà Sở Dịch mấy ngày nay vừa lúc học xong Long Lân Tị Thủy quyết, lập tức nín thở bế khí, dùng lỗ chân lông khắp toàn thân hấp nạp không khí trong nước, sau đó dán sát vào bờ môi Tiêu Vãn Tình, liên tục không ngừng đưa không khí trong lành vào tâm phế nàng, bám sát theo Tiêu Thái Chân, hắn là người thứ hai xông ra khỏi mặt hồ.
Ngự phong thuật của Thiên Tiên môn độc bộ thiên hạ, hiếm có địch thủ. Sở Dịch tuy có chân khí mạnh mẽ và dồi dào, lại học được rất nhiều thượng cổ kỳ thuật, nhất thời cũng không cách nào vượt qua, chỉ đành dốc hết tốc lực đuổi theo.
Trong khe núi chấn động ầm ầm, hơi nước che phủ lờ mờ, cả băng hồ rầm rầm sụp xuống, nhanh chóng khô cạn, trong nháy mắt chỉ còn một hố lớn chu vi vài dặm.
Thủy tảo dưới đáy hồ thu lại, lộ ra vài chục động lớn, dòng xoáy cuồn cuộn mau chóng hút băng thủy sót lại vào, sủi bọt liên tục.
“Rào rào!” Trong các động ngầm đột nhiên bắn ngược ra những cột nước, như vài chục con ngân long ào ào xông thẳng lên trời, vô số nhân ảnh xuyên qua đợt sóng bay lượn, tiếng gầm thét giận dữ hết đợt này đến đợt khác.
“Con bà nó, đừng để chúng chạy!”
“Giết bọn chúng, giành lại Hiên Viên ngũ bảo!”
Thần binh đan xen, sóng không khí như sắp nổ, đám yêu nhân Ma môn từ bốn phương tám hướng chung quanh đuổi tới, tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Trước mắt Sở Dịch chợt hoa lên, đã có bốn nhân ảnh bổ nhào đến. Tiêu Vãn
Tình kinh hãi la một tiếng, khẽ giọng kêu: “Cẩn thận!”
Đôi con ngươi kim sắc của hắn lóe sáng, niệm lực quét nhanh, trong nháy mắt đã phân biệt rõ ràng chân khí mạnh yếu, thần binh pháp bảo, thậm chí từng lỗ chân lông khắp người của những kẻ vừa đến.
Tâm niệm chớp lên, hắn thầm nghĩ: “Hai kẻ dẫn đầu là tu Mộc tông chân khí, binh khí xuân lôi bạt và thiết đằng tiên của chúng đều là thần binh thuộc tính mộc, cần phải dùng pháp thuật và thần binh kim tông để phá. Tên đằng sau ở bên trái tu hỏa tông chân khí, pháp bảo cũng là vật thuộc tính hỏa, dùng pháp thuật và thần binh thủy tông có thể khắc chế. Còn tên phía sau bên phải có chút kỳ quái, rõ ràng là tu kim tông chân khí, nhưng lại sử dụng thần binh thủy tính, nhất định để dùng “kim sinh thủy”, kích hóa uy lực lớn nhất của thần binh thủy tính…hừ, ta sẽ mượn hoa dâng phật, bốn lạng đẩy ngàn cân!”
Trong chốc lát đã tính toán xong, Sở Dịch nhếch mày cười lớn nói: “Từ đâu đến thì cút về đó cho ta!”
Mau chóng niệm pháp quyết, tay phải múa may, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một miếng lục giác tử đồng kính, như thiểm điện đánh về phía hai kẻ đi đầu.
“Tử Quang thần kính!” Quần yêu sợ hãi, tiếng kinh hô liên tục vang lên.
Tử Quang thần kính này là bảo vật thái cổ của Kim tộc, với Xuân Thu kính, Lưu Hà kính…cùng xưng là Đại Hoang Ngũ Đại Danh Kính, kiên cố không gì phá nổi, có thể phản chấn bất cứ vật công kích nào trở lại, dùng đại pháp Hồi
Phong Phản Hỏa phụ giúp lại càng thêm kỳ diệu.
Thần kính lượn vòng, tử quang bừng bừng bắn ra bốn phía, ầm vang một tiếng, hai kẻ dẫn đầu phun một dòng máu tươi, xoay người ngã xuống.
Xuân Lôi bạt ngân dài leng keng, cùng Thiết Đằng tiên bay ngược lại, mang theo hai đạo bích quang hừng hực, đánh thẳng vào hai bên Ly Hỏa thần thương của người kia.
“Ầm!” Người nọ không chịu nổi trọng kích, trong lúc kêu thảm, lộn người rơi xuống, thất khiếu lưu huyết, một mạng đi đời tại chỗ.
Ly Hỏa thần thương tức thì tuột khỏi tay bay ra, xích quang bùng lên dữ dội, bừng bừng bay đến, quét ngang vào Huyền Thủy Long Giác đao của người thứ tư.
Ly Hỏa thần thương vừa chịu hai đạo Mộc tông chân khí cường mãnh, uy lực đã đến mức lớn nhất. Thủy hỏa gặp nhau, chỉ nghe tiếng ầm vang chấn động, sóng không khí điên cuồng ập tới, Huyền Thủy Long Giác đao lập tức bị nứt vỡ rồi nổ tan.
Dư lực của thần thương chưa yếu, thế như cầu vồng, tiếp tục phá vào chân khí hộ thể của kẻ thứ tư.
Kẻ đó “A” hô lên thảm thiết, bị đâm xuyên qua, nuốt trọn trong ngọn lửa tím, nháy mắt đã thiêu thành một bộ xương khét lẹt.
Tiêu Vãn Tình “Y” một tiếng, mở to đôi mắt trong sáng ngây thơ, ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào Sở Dịch, cũng chẳng biết là kinh hỉ hay là sợ hãi.
Trong bốn người này, hai kẻ là Bách Hoa sứ kiệt xuất trong Đông Hải Thanh Đế môn, gã khác là Nam Cương Ly Hỏa chân quân, còn kẻ kia là Long Giác chân nhân của Tây Vực Lôi Đình môn, ai cũng là chân tiên Ma môn, thực lực chưa hẳn đã dưới nàng…không ngờ chỉ một hiệp đã bị Sở Dịch tá lực đả lực, làm hai chết hai bị thương!
Sở Dịch trước tiên dùng pháp bảo thuộc tính kim đánh bại Bách Hoa sứ của Mộc tông, sau đó mượn thế Mộc tông chân khí bắn ngược lại, đánh chết Ly Hỏa chân quân của Hỏa tông, đồng thời kích hóa Hỏa tông thần binh trở thành chí mãnh chí liệt, một lần nữa đánh chết Long Giác chân nhân của Kim tông.
Những việc này như điện quang hỏa thạch, liền một mạch, ứng dụng quy luật ngũ hành tương sinh tương khắc đến mức tuyệt diệu, thực sự khiến Tiêu Vãn Tình được đại khai nhãn giới.
Sở Dịch trong lòng khoái trá, cười ha ha nói: “Còn ai muốn tự tìm chết cứ việc tới đây!”
Tay phải lướt nhanh, không chút khách khí nắm Ly Hỏa thần thương và những đại thần binh kia vào lòng bay tay, thu nhỏ lại rồi cho vào trong túi Càn Khôn. Hai chân liên tục không ngừng, như thiểm điện vút lên không trung, đuổi về hướng Tiêu Thái Chân.
Quần yêu Ma môn vừa kinh hãi vừa tức giận, tuy sợ thần uy nhưng rốt cuộc Hiên Viên lục bảo quá cám dỗ dụ người, đáng để vứt bỏ sống chết để cướp đoạt.
Ngay sau đó chúng dồn dập thi triển toàn bộ bản lĩnh, hết lớp trước đến lớp sau vây đuổi chặn đường.
Sở Dịch làm y chang lúc nãy, nhằm vào tu hành chân khí và thuộc tính pháp bảo của địch thủ, liên tục không ngừng thi triển pháp thuật, thần binh tương khắc, giết đến nỗi quần yêu không kịp tiếp ứng, ào ào tháo chạy tán toạn.
Mắt thấy kỳ chiêu diệu thuật của hắn đã đến trình độ xuất sắc, pháp bảo thần binh vô cùng tận, đều là những thứ mắt chưa hề thấy, tai chưa từng nghe, quần yêu Ma môn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, càng lúc càng tin thiếu niên này chính là Tần Thủy Hoàng chuyển thế.
Lý Huyền, Tiêu Diêu đại đế, Hỏa Diệu thiên tôn và đám Ma môn hung ác liên tục lượn lờ bên ngoài, nhìn chòng chọc như hổ đói im lặng đợi chờ cơ hội tốt, đều định sau khi hiểu rõ ràng lộ số của Sở Dịch, sẽ tìm chỗ sơ hở, đột ngột tấn công, muốn một lần hành động phải giết chết hắn.
Bầu trời đêm xanh biếc, ánh trăng như làn nước, bóng người đan xen vào nhau, những tia sáng rực rỡ lấp lánh, tiếng quát tháo kêu thảm vang vọng giữa dãy núi.
Sở Dịch càng đánh càng thoải mái, tùy tâm sở dục, Ma môn ngũ tông tuyệt học mấy ngày nay tu luyện vào thời khắc này đều thấu hiểu quán triệt, phát huy một cách vô cùng tinh tế. Cảm giác thích thú thống khoái này giống như đã uống trăm hũ rượu ngon, nhân lúc say sưa múa bút hát ca.
Giết đến chỗ say mê, tinh thần phấn chấn, không nhịn được hát lên ầm ĩ.
Tiêu Vãn Tình ở trong lòng hắn nhìn đến hoa mắt mê mẩn, phương tâm thiếu nữ đập loạn thình thịch, mới biết những quyển tông cổ đó lại có uy lực như vậy.
Cách trong gang tấc, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt như được ngọc thạch chạm khắc của hắn, tỏa ra thần thái rực rỡ, lại tuấn tú tuyệt luân, cuồng ngạo ngang ngạnh như vậy…
Cổ họng nàng dường như bị gì đó lấp kín, chẳng thể hô hấp, tận đáy lòng nổi lên một trận đau khổ chua xót, kịch liệt mà gay gắt.
Ở không xa đó, Tiêu Thái Chân ngự phong bay cao, tay áo dài múa uyển chuyển, tung bay như tiên nữ. Thiên Xu kiếm múa lượn ngang dọc, nơi bích quang lóe lên, máu bắn tung tóe, tiếng kêu thảm không ngừng, chúng nhân cũng chẳng có cách nào lại gần.
Nghe thấy Sợ Dịch hú dài, Tiêu Thái Chân khẽ chuyển ánh thu ba, liếc nhìn hắn từ phía xa, cười khanh khách nói: “Hồng đậu mai cốt, tuyết liên hoa khai, ngày nào chàng lại đến? Sở lang, những kẻ nhàn rỗi nơi này quá nhiều, muốn cứu người tình nhỏ bé của chàng thì mang Hiên Viên lục bảo đến nơi xưa tìm thiếp nói chuyện cũ!”
Giọng nói chưa dứt, bỗng nhiên thân người nàng uyển chuyển cuốn lên không, nhanh nhẹn đạp lên thân kiếm, lao về chân trời phía tây nhanh như vệt lưu tinh.
Gần như đồng thời, đôi môi anh đào của nàng hé mở, mười ngón múa như bay, thổi Tâm Ma Sanh kêu u u.
Ma âm lả lướt êm tai, giống như đông phong chợt đến trong đêm, trăm hoa đua nở, yêu mị bí hiểm, rung động lòng người.
Chúng nhân tâm thần chợt chùng xuống, những ý niệm bẩn thỉu đen tối chôn vùi ở nơi sâu thẳm tận đáy lòng ào ào tuôn ra, trong nháy mắt lan tràn phát triển, ma vân ngút trời, dệt thành ngàn vạn xuân cảnh ảo mộng dâm ô không chịu nổi.
Ngay cả Sở Dịch cũng ý động thần diêu một trận, trước mắt chợt sáng lên, dường như trở về thời thơ ấu, cách khung cửa sổ nhìn thấy Trương quả phụ sống cạnh đó đang lõa lồ ngồi trong thùng gỗ, vừa giội nước tắm rửa thân thể đẫy đà trắng như tuyết, vừa cười quyến rũ vẫy tay về phía hắn, đôi chân ngọc tách ra, để lộ xuân sắc vô biên…
Một vòng dục hỏa rừng rực ầm ầm trút lên, trong chớp mắt thiêu đốt đến huyết mạch nở rộng, chân khí rẽ hỗn loạn. Tim hắn theo sanh âm ma luật đó đập dữ dội, gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Miệng lưỡi hắn khô nóng, dục niệm như thiêu đốt, không nhịn nổi từng bước một đi về phía Trương quả phụ, hận không thể ngay lập tức bổ nhào phu nhân lẳng lơ đó xuống đất, đưa binh thảo phạt.
Trong lúc mơ hồ, tựa hồ nghe thấy có người kêu thét thảm thiết, Sở Dịch chợt rét, vội vàng dùng ý nghĩ tập trung nơi đan điền, loại trừ tà niệm mạnh mẽ từ trong đáy lòng đó.
Tai mắt lập tức trấn tĩnh, ngưng thần quét nhìn, chỉ thấy những nhân ảnh hỗn loạn trong không trung, tiếng hô thảm liên tiếp vang lên, không ngừng có người bị ma âm dụ đến phát cuồng, hoặc bị tiết tấu hoan lạc đó kích động đến tâm lực suy kiệt, đột tử từ trên không rơi xuống.
Đám người còn lại vô cùng sợ hãi, tới tấp bịt tai lại, phát động chân khí hộ thể đối kháng với ma âm.
Nhìn từ xa, muôn vàn quang tráo đủ màu sắc lấp lánh rực rỡ dưới trời sao, sặc sỡ lạ thường, trở nên vô cùng tráng lệ.
Vào thời khắc này, Tiêu Thái Chân sớm đã ngự kiếm phi hành, lướt qua dãy Tần Lĩnh phong, ở nơi xa xăm chẳng thể phân biệt rõ.
Sở Dịch mở hết tầm mắt, khó nhìn thấy thân ảnh nàng nữa, vừa kinh hãi vừa gấp rút: “Yêu nữ này bị ta làm cho chúng bạn xa lánh, việc sắp thành lại hỏng, sớm đã hận ta thấu xương. Nếu không mau chóng đuổi theo, ả đem oán hận phát tiết lên người Tiên muội, há không phải…há không phải…”
Ý nghĩ chưa dứt, một luồng sát khí lăng lẻ thấu cốt ở phía sau khiến lông tơ hắn dựng đứng, giọng cười lạnh lẽo đáng sợ của Tiêu Diêu đại đế nổ vang: “Tiểu tử, chịu chết đi!”
“Đinh!” Trời đất bừng sáng, cả dãy núi đều là màu trắng.
Nơi khóe mắt liếc tới, ngân quang cuồn cuộn, tiếng long ngâm bất tuyệt, sáu đạo kiếm quang tựa sao Nam Đẩu vút ngang trời, gào rít bắn đến như điện.
“Nam Đẩu thần binh!” Trong lòng Sở Dịch rét lạnh, “Nam Đẩu” của Tiêu Diêu đại đế xếp thứ năm trong thập đại thần binh Ma môn. Do sáu thanh thần kiếm thượng cổ của Kim tộc, Thủy tộc hợp thành, ẩn tàng trong Tiêu Diêu Phiến Cốt, hợp tan biến hóa, sức mạnh vô cùng, với Bắc Đẩu thần binh trong truyền thuyết cùng gọi là thập tam thiên binh, uy danh cực nổi.
Một khi bị ‘Nam Đẩu’ đâm trúng thì huyết dịch toàn thân trong khoảnh khắc sẽ đông lại, lạnh cứng mà chết. Bởi vậy vốn có câu “Nam Đẩu hoành tà thiên hạ hàn.”
Vừa nãy Tiêu Diêu đại đế ở bên cạnh ngấp nghé rất lâu, lúc này nhìn thấy Sở Dịch ngơ ngẩn, lập tức thừa cơ đánh lén, dồn toàn lực vào một kích.
Sở Dịch linh quang nhanh chóng lóe lên, bỗng lấy từ trong túi Càn Khôn ra một chiếc ô bằng đồng thau, ngưng thần tụ khí, quát lên: “Di tinh hoán đẩu, điên đảo âm dương, mau!”
“Phù!”
Chiếc ô đồng thau đột nhiên mở ra, ngân quang bừng lên dữ dội xung quanh, bao bọc hai người Sở Dịch vào trong.
Trong quần yêu Ma môn có kẻ tinh mắt, thất thanh kêu: “Âm Dương Cửu Hiệp Tản!”
Chiếc ô này là thần binh của cao thủ thứ sáu Kim tộc Thiên Khuyển Hoàng Củ thời đại hoang cổ xưa, khi thu vào vô cùng sắc bén, khi mở ra kiên cố không gì phá nổi. Một khi bị thu vào trong ô, chẳng những nguyên thần phong ấn, tứ chi thân thể cũng lập tức bị âm dương nhị khí trong ô cuộn nát, hóa thành cốt tương huyết thủy.
Nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh, kiếm quang như ngân hà cuồn cuộn bay tới, liên tiếp bắn lên ngân quang của ô đồng, dày đặc như mưa lớn.
Chỉ nghe ầm một tiếng, quang mang lóa mắt, sóng không khí lan tỏa, chiếc ô đồng đột ngột thu lại, sáu đạo kiếm quang bắn ngược lên trời.
Hổ khẩu Sở Dịch tê rần, bối tâm như bị trọng chùy đập phải, phun ra một ngụm tụ huyết, hơi thở dồn dập, cuộn tròn ô lại, như nộ tiễn rời cung, đẩy vội về phía trước.
Lại nghe Tiêu Vãn Tình ở trong lòng khẽ rên ‘a’ một tiếng, thân thể ấm áp mềm mại đó đột nhiên trở nên cứng đờ lạnh giá, run lên cầm cập.
Sở Dịch chợt rét, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy nàng hoa dung nhợt nhạt, đôi môi xanh tím, bờ vai bên trái không ngờ có một vết thương màu tím đậm, nhanh chóng lan rộng, co lại, trên làn da như băng tuyết ngưng tụ một tầng sương trắng mỏng, hiện ra càng lúc càng sáng long lanh…
Hóa ra ban nãy dưới trọng kích lục kiếm, vẫn có một thanh xuyên qua ô đồng, đâm nàng bị thương.
Vầng mắt Tiêu Vãn Tình hơi đỏ, si ngốc nhìn chằm chằm Sở Dịch, khóe miệng khẽ nở nụ cười đau khổ mà dịu dàng, giọng run rẩy như muỗi kêu: “Sở…Sở công tử, muội sắp chết rồi…muội không phải cố tình gạt…gạt huynh, huynh…huynh đừng oán hận muội…có được không?”
Sở Dịch vừa kinh vừa giận, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một trận đau đớn như dao cắt, quát nói: “Quy tức bế khí, đừng nói nữa!” Tay trái liền lật lại, đặt lên vai nàng, liên tục truyền chân khí vào. Nơi tay tiếp xúc hàn lạnh thấu xương, bỗng nhiên rùng mình, bất giác hơi run lên.
“Tuyệt diệu tuyệt diệu, tiểu tử này đã bị Tiêu Diêu đế tôn đả thương!”
“Con bà nó, mọi người toàn lực giết tiểu tử này, giành lại Hiên Viên ngũ bảo!”
Quần ma bùng nổ tiếng hoan hô, gào thét như sấm, bóng người thấp thoáng, ào ào vây đánh.
Hỏa Diệu thiên tôn, Lý Huyền, Tư Mã Kình Ba đám hung ác cũng kêu lên ầm ĩ, toàn lực tiến đến.
Tử Vi Tinh Bàn, Nam Đẩu, Huyễn Ma Châu… các loại thần binh phá không gào rít, xen kẽ ngang dọc. Nhất thời, quang hoa rực rỡ múa loạn cả bầu trời, sáng chói đến nỗi hai mắt Sở Dịch hoa lên.
Y phục màu tím của Hỏa Diệu thiên tôn phất phới, xông đến trước tiên, hai tay nắm chặt chiếc sừng lớn dài khoảng bảy xích, thổi u u.
“Hô!”
Một vòng gió nóng xoay tròn thành hình xoắn ốc, xanh biếc, đỏ tím, trắng sáng… các ngọn lửa đủ màu sắc từ trong chiếc sừng lớn đó bừng bừng bay lượn, hóa thành muôn vàn hình dạng yêu cầm hung thú, từ bốn phương tám hướng gào thét nhào đến.
Sợ Dịch liền nghẹt thở, bị hơi nóng đó đánh đến không thể hô hấp, trong lòng sợ hãi, biết lúc này không đi, chỉ sợ khó mà thoát thân được nữa. Nhưng quần ma múa loạn trước mắt, chênh lệch khá nhiều, làm sao mới có thể toàn vẹn thối lui?
Sở Dịch chợt động linh cơ, bỗng nghĩ đến Tốn Phong Lôi Hỏa Luân trong túi Càn Khôn, thò tay cầm ra hai vòng xe bằng vàng, cười ha ha nói: “Đến rất đúng lúc! Đất trời lạnh giá, đang lo không có ngươi châm lửa thổi gió cho ta!”
Thầm niệm pháp quyết, Thái Ất Nguyên Chân Đỉnh, Càn Khôn Nguyên Cương Hồ trong đan điền xoay tròn ngược hướng với nhau, chân khí nội thể lập tức cuồn cuộn lưu chuyển, xông thẳng đến song luân trong bàn tay.
Ầm một tiếng, biển lửa ngũ sặc sỡ nóng rực chung quanh đột nhiên xông vào song luân trong tay hắn, bị hút sạch sẽ cạn khô.
Trong lúc chúng nhân kinh hô, Sở Dịch cười dài một tiếng, tay phải vung vẫy, hai vòng xe bằng vàng bỗng xoay tít trong không trung, xích quang nhấp nháy bừng bừng, cuộn lên hai vầng viêm phong hỏa lãng màu tím đỏ, tức thì tuôn đên đánh đám yêu nhân vây xung quanh tháo chạy thảm hại.
“Phong sanh lôi hỏa, giá vụ đằng vân, nhanh!” Trong lúc Sở Dịch quát to, người đạp lên song luân, chân khí toàn thân liên tục xông đến huyệt dũng tuyền ở lòng bàn chân.
“Hô!”
Tử hỏa trên song luân cháy hừng hực, phong lôi gào rít dữ dội, chở hắn phá không bay lên, trong nháy mắt phóng thẳng ra vạn trượng, nhanh như chớp vội đuổi về hướng Tiêu Thái Chân biến mất.
Tốn Phong Lôi Hỏa Luân chính là thái cổ thần khí của Kim tộc, được thợ giỏi nhất đại hoang khéo léo dùng ba mươi sáu loại thần thiết đúc thành, một khi được chân khí cường mãnh hoặc liệt hỏa kích hóa, lập tức sẽ sản sinh lực động lực siêu cường không gì sánh nổi. Đạp lên nó có thể ngự phong phi hành, trong chớp mắt ngàn dặm, cho dù là thương long phương điểu cũng khó đuổi kịp.
Quần yêu trơ mắt nhìn hắn vút thẳng lên tầng mây như vậy, biến mất giữa trời đất, nhất thời chết lặng, kinh hãi cuồng nộ, cả tiếng cũng không nói ra nổi.
Hỏa Diệu thiên tôn nghĩ đến mình toàn lực đánh sóng lửa mãnh liệt, trái lại thành ra giúp cho hắn bỏ chạy mất dạng, càng tức đến mặt đen hóa tím, hai mắt lồi ra, gần như sắp nổ tung.
Duy chỉ có Lý Huyền đứng lặng lẽ trên không, tay áo lất phất, Tinh Bàn xoay tròn, quang mang trong mắt lấp lánh, khóe miệng thoáng lộ nét cười lạnh nhạt khó thấy.
Gió lớn phả vào mặt, trời đất quay cuồng, những ngôi sao lấp lánh mê loạn, dường như thò tay có thể hái được.
Sở Dịch quay đầu nhìn, mặt đất mênh mông, dãy nút ngút ngàn, ở đâu còn thấy được bóng người? Trong lòng bất giác thở phào một tiếng, đột nhiên cảm thấy thân thể giai nhân trong lòng càng lúc càng lạnh giá, hắn lập tức chợt rét, cúi đầu xuống nhìn.
Chỉ thấy dung nhan Tiêu Vãn Tình trắng nhợt như tuyết, băng sương trên làn da kết càng ngày càng dày, ngay cả sợi tóc, chân mày, trên lông mi cũng dính những vụn băng óng ánh, không ngừng run rẩy.
Đôi thu ba yêu mị lờ mờ thất thần, dường như đang nhìn chăm chú hắn, lại phảng phất như đang nhìn những vì sao ở trên, tiếu ý thê lương dịu dàng vẫn đông cứng ở khóe miệng, ngọc thủ mảnh mai nắm chặt cánh tay hắn, tựa hồ một khắc cũng không muốn phân ly.
Trong chốc lát, con tim Sở Dịch dường như cũng bị cánh tay trắng muốt của nàng níu chặt lấy, đau đến không cách nào hô hâp. Yêu và hận rừng rực, đan xen lẫn nhau, bùng cháy hừng hực trong lòng hắn như liệt hỏa. Vào lúc này, hắn đột nhiên hiểu rõ, hóa ra bản thân lại quan tâm đến yêu nữ đã năm lần bảy lượt lừa mình như vậy…
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa ngây thơ vừa kiều diễm, đột nhiên cúi đầu xuống, hút tầng ngụm lớn ở vết thương trên bờ vai tuyết bạch của nàng.
Hàn khí lăng lệ như đao, ầm ầm xuyên qua yết hầu, chạy loạn như dời sông lấp biển trong bụng hắn, băng hàn thấu xương, đau đớn khổ sở như cắt. Tuy rằng chân khí hắn cường mạnh như vậy, nhưng tứ chi cũng lạnh cóng tê rần, quai hàm đập cầm cập vào nhau.
Chẳng biết đã qua bao lâu, thân thể Tiêu Vãn Tình dần dần trở nên ấm áp, băng thủy đã tan, theo cổ nàng trượt xuống, chảy vào khe ngực.
Khuôn ngực trắng xanh cũng trở nên óng mượt, nhấp nhô dồn dập, lông mi khẽ run, đôi thu ba sáng từng bước khôi phục vẻ trong suốt.
“Sở công tử…” Tiêu Vãn Tình kinh hô một tiếng, ra sức đẩy hắn ra, lắc đầu run giọng nói: “Không thể như vậy! Nam Đẩu kiếm khí thiên hạ chí hàn, cho dù…cho dù huynh có thể hút toàn bộ ra, huynh…lục phủ ngũ tảng của huynh cũng sẽ thụ thương rất nặng…”
“Im miệng! Ngươi…” Sở Dịch giận dữ quát lên, lạnh lùng trợn mắt với nàng, bất chợt lại cúi đầu tiếp tục hút hàn khí.
Đạo lý này hắn chẳng phải không biết? Chỉ là trước mắt còn có cách nào nữa? Lẽ nào trơ mắt nhìn nàng đông thành băng nhân, hương tiêu ngọc vẫn sao?
Ngay sau đó vừa thầm niệm Hỏa tông Viêm Phong Lưu Hỏa quyết mà hai ngày trước đã nghiên cứu, bảo hộ kinh mạch phế phủ của bản thân, vừa vận chuyển Thái Ất Chân Nguyên Đỉnh, cố gắng hết sức hút băng hàn kiếm khí ở nội thể nàng vào trong đỉnh, tiêu dung hóa giải.
Tiêu Vãn Tình cắn môi, ngơ ngẩn nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng không nói ra.
Đôi thu ba của nàng bỗng nhiên mơ màng, một giọt lệ óng ánh tuôn ra, theo gò má hơi hiện nét ửng đỏ thoáng chốc lăn xuống, tiếp đó khóe miệng run rẩy, nở nụ cười như có như không, ngọt ngào, ôn nhu mà thê lương.
“Ngươi cười cái gì?” Sở Dịch oán hận nói, hai tay không nhịn được dùng sức siết bả vai nàng một cái.
Nàng ‘a’ một tiếng, đau đến đôi mày liễu khẽ nhíu, nhưng tiếu ý nơi khóe miệng lại càng đậm nét. Thở dài một hơi, nàng dịu dàng nhìn hắn chăm chú rồi thấp giọng nói: “Sở lang, chàng yên tâm, từ nay về sau, Tình nhi tuyệt sẽ không lừa dối chàng nửa câu. Nếu trái lời thề này, thiên đả lôi phách, vạn kiếp bất phục.”
Ngữ âm tuy nhẹ nhàng nhưng như chém đinh chặt sắt, không chút do dự. Khi nói đến từ cuối cùng, vành mắt lại đỏ lên, nước mắt trong suốt như muốn nhỏ xuống.
Sở Dịch trong lòng chấn động kịch liệt, cảm xúc cuộn trào lẫn lộn, bỗng nhiên miết hai má nàng, hung hãn áp chặt vào môi nàng.
Tiêu Vãn Tình ‘ưm’ một tiếng, toàn thân chớp mắt mềm nhũn, thân thể lạnh giá đó cũng phảng phất trở nên nóng như lửa, nước mắt không nhịn nổi tuôn rơi lã chã, ôm chặt lấy hắn, líu ríu nghẹn ngào kêu: “Sở lang! Sở lang!”
Từng tiếng đó cất lên ôn nhu mà thống thiết như vậy, kích thích liệt hỏa hừng hực tận đáy lòng hắn, cháy bỏng và đau buốt.
Hắn quay cuồng ghì lấy nàng, bạo ngước mút cánh môi mềm mại ngọt dịu đó, hận không thể ép cả người nàng vào nội thể…
Cuồng phong hô hoán, sông Ngân lặng im.
Dưới ánh trăng như làn khói mỏng nhẹ chảy, hai người ôm chặt nhau, đạp lên Phong Hỏa Luân lấp lánh ánh tử quang, nhanh chóng bay về chân trời phía tây.
Không biết đã qua bao lâu, hai người tạm tách ra, nhìn nhau mỉm cười, đột nhiên đều có chút lúng túng ngượng nghịu, nhưng càng nhiều hơn lại là sự dịu dàng chua chát mà ngọt ngào.
Trong ánh trăng mênh mông vô biên này, tất cả trở nên lờ mờ hư ảo như vậy. Chuyện xảy ra mấy ngày nay, phân phân hợp hợp chẳng hiểu vì sao…lúc này nghĩ lại cũng giống nguyệt quang lay động bất định, dường như đã qua mấy đời mấy kiếp.
“Hỏng rồi! Tiên muội!” Sở Dịch bỗng nhiên hồi tỉnh, thất thanh kêu lớn. Nghĩ đến bản thân ban nãy khôi phục tình cảm ban đầu với Tiêu Vãn Tình, yêu hận đan xen, triền miên quên mình, lại nhất thời ném sinh tử an nguy của nghĩa muội sang bên, bất giác mang tai thiêu đốt, cảm thấy vô cùng hổ thẹn day dứt.
“Sở lang yên tâm…’ Đôi má lúm đồng tiền của Tiêu Vãn Tình đỏ ửng như say, khẽ nhếch miệng mỉm cười, giọng dịu dàng nói: “Tiêu lão yêu bà vẫn trông chờ lấy Yến muội muội đổi Hiên Viên ngũ bảo mà, làm sao dám thương hại chút nào đến muội ấy?”
Sở Dịch trong lòng liền nhẹ nhõm, bỗng nhiên nhớ đến câu khi Tiêu Thái Chân chạy trốn nói. Đọc thầm vài lần, nhíu mày lẩm bẩm: “Hồng đậu mai cốt, tuyết liên hoa khai, ngày nào chàng lại đến? ‘Nơi xưa’ mà ả nói rốt cuộc là chỗ nào?”
Tiêu Vãn Tình trầm ngâm nói: “Tuyết liên là kỳ hoa chỉ có ở Thiên sơn, Tiêu lão yêu bà lại lấy Thiên sơn làm sào huyệt, chắc hẳn ả bắt Yên muội muội về Thiên Sơn cung ở Thiên sơn rồi.”
Sở Dịch lắc đầu nói: “Không đúng. Những người trong Ma môn đa phần đều biết chỗ Thiên Sơn cung, nếu như ả thật sự bắt Tiên muội về Thiên sơn thì cần gì trước mặt chúng nhân tỏ ý khiêu khích rõ ràng như thế? Vậy chẳng phải tự gây phiền phức sao? Ta thấy có lẽ ả gương đông kích tây, cố ý dẫn dụ yêu nhân Ma môn đi Thiên sơn.”
Tiêu Vãn Tình liền cười xinh tươi, dịu dàng nói: “Sở lang nói có đạo lý. Nhưng nếu không ở Thiên sơn thì có nơi nào khác sản sinh tuyết liên đây?”
Tâm niệm Sở Dịch chợt động, trong đầu đột nhiên lóe lên một bức tranh mỹ lệ mà quen thuộc: Dưới vạn dặm trời xanh, tuyết phong trắng xóa, những khối đá đỏ lởm chởm, một nữ tử mặc y sam xanh biếc quay đầu lại cười, cánh tay mảnh mai nắm đóa tuyết liên đỏ tươi. Chân núi xa xa, đồng cỏ liên miên, sắc màu rực rỡ, dê bò ở giữa dòng suối xa tít kêu u u …
“A Ni Mã Khanh!’ Sở Dịch trong lòng hết sức chấn động, bỗng buột miệng nói ra.
Tiêu Vãn Tình mở to đôi mắt tuyệt đẹp, ngạc nhiên nói: “Cái gì?”
Trong đầu Sở Dịch điện quang hỏa thạch, bỗng nhớ lại từng chút rồi kêu lên: “Đúng rồi! Là A Ni Mã Khanh! Cũng chính là Thanh Hải Tích Thạch sơn! “A Ni Mã Khanh” là ghép thêm Tạng ngữ, ý là ‘tiên tổ vĩ đại’, là Thần sơn của Tạng tộc.
Đó là nơi Sở Cuồng Ca và Tiêu Thái Chân trước đây là đầu tiên quen nhau.
Tiêu Vãn Tình vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, nàng và Tiêu Thái Chân sống chung với nhau mười tám năm, lại chưa bao giờ nghe qua chuyện này. Đang định hỏi kỹ thì Sở Dịch đã vội vã ôm nàng, quay ngoặt về hướng tây nam, cưỡi Phong Hỏa Luân cấp tốc bay đi.
Ánh trăng chiếu sáng, vạn dặm sông nước hiện ra rõ ràng, hai người nhanh chóng phi hành, sắp tiến vào trong phạm vi Thanh hải.
Lướt qua Thanh Hải hồ, phóng hết tầm mắt, dãy núi phía tây nam thôn làng đồng cỏ nhấp nhô, sông lớn chảy xiết, những ngọn núi cao lớn màu đỏ thẫm đỉnh phủ tuyết trắng xóa, uốn lượn chạy dài từ tây sang đông.
Tuyết phong sừng sững, vươn thẳng đứng vô cùng hùng vĩ, nhìn dưới ánh nguyệt quang như một ngọc trụ , trong sáng long lanh, cực kỳ thánh khiết tráng lệ.
Gió lạnh thấu xương, xa xa truyền lại tiếng cò trắng thê lương, đệm theo tiếng nước ầm vang của dòng Hoàng hà cuồn cuộn bên dưới rặng núi phía đông nam nơi viễn xứ, càng khiến người ta cảm thấy bi tráng.
Cuồng phong tạt vào mặt, A Ni Mã Khanh sơn càng lúc càng gần.
Đỉnh núi tuyết hùng vĩ, liên miên cao vút, chung quanh đều là sườn dốc vách đứng, loạn thạch lởm chởm, giống như ngàn vạn quái thú từ trên cao trông xuống, nhìn chằm chằm tựa hổ đói, mang đến hai người một áp lực vô hình to lớn.
Sở Dịch ngự phong gấp rút phi hành, đập vào mắt, chỉ cảm thấy mỗi cảnh vật đều quen thuộc như thế, cơn sóng lòng trào dâng, rất nhiều ‘vãng sự’ hiện ra trong lòng, hắn định nhớ kỹ nhưng mọi việc lại lúc ẩn lúc hiện chẳng thể truy đuổi.
Tận đáy lòng hắn bỗng nhiên không hiểu vì sao có một trận hiếu kỳ lẫn sợ hãi: Trong tuyết sơn tráng lệ thê lương này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên, sau sông băng ở đỉnh núi tuyết phía tây nam vọng đến tiếng sênh như có như không, vui tươi thanh tĩnh, lại lờ mờ mang theo chút đau buồn xót xa, giống như tiếng than thở ai oán của một nữ tử.
Tiêu Thái Chân! Ả quả nhiên đợi ở chỗ này!
Hai người Sở Dịch đưa mắt nhìn nhau, vừa kinh ngạc vui mừng vừa sợ hãi, không chần chừ nữa, toàn lực bay về phướng tiếng sênh trầm bổng.
Vượt qua đỉnh núi tuyết cao vút như cột sống rồng, cuồng phong thổi đến, dị hương ập vào mũi, xông lên khiến người ta muốn say. Trước mắt hai người
chợt sáng, cùng bật tiếng hô khẽ.
Băng nhai tuyệt bích sâu vạn nhận mọc đầy tuyết liên hoa. Thân đen lá xanh, nụ trắng cánh đỏ, ngay từ băng lạnh đua nở, đung đưa trước gió. Phóng mắt nhìn giống như vô số lục y mỹ nhân đang ngẩng đầu trông mong…
Bên dưới tuyệt bích, ở lưng chừng núi lẫn đầy băng là động tuyết sâu thẳm, một mỹ nhân mặc váy xanh biếc ngồi dưới đất, cúi đầu rũ mày, dây lưng bay lất phất, đang hết sức chuyên tâm thổi bích ngọc sênh.
Ở bên, hương nhang lượn lờ, chiếc đèn ngọc chao động, thanh Thiên Khu kiếm uốn lượn đó đã cắm vào lớp tuyết trên mặt đất, một bạch y thiếu nữ nằm cạnh kiếm, mắt như xuân ba, thanh lệ tựa vẽ, đang vô cùng kinh ngạc và cảnh giác nhìn chăm chú vào họ.
Chính là Yến Tiểu Tiên.
Sở Dịch thở dài một hơi, tim đập loạn thình thịch, vô cùng kích động kêu lên: “Tiên muội, muội không sao chứ?
Yêu nữ này có làm muội bị thương không?”
Yến Tiểu Tiên hoa dung hơi biến đổi, chớp hiện thần sắc vừa kinh ngạc vui mừng vừa không thể tin nổi, thất thanh nói: “Ngươi…ngươi là đại ca?”
Nhưng đôi mắt tuyệt đẹp liền xoay tròn, liếc nhìn thân thể trần trụi tráng kiện đó của hắn, cùng với Tiêu Vãn Tình đang mỉm cười không nói ở bên cạnh, nghi ngờ
Dẫu sao, thiếu niên tuấn tú ngang ngạnh ở trước mắt này so với thư sinh chính trực thiện lương lúc trước, bất luận là bề ngoài, giọng nói, kể cả tính cách khí chất cũng đều khác xa.
Điều quan trọng nhất là sau khi thai hóa dịch hình, nửa hạt hồng đậu trong nội thể Sở Dịch cũng đã theo đó tiêu tan.
Yến tiểu tiên dùng niệm lực xem xét một lúc, không cảm ứng được chút linh niệm của hồng đậu, nỗi vui mừng khôn xiết vừa mới trào dâng lập tức tan sạch, kinh nghi bất định.
Lúc này, tiếng sênh đột nhiên dừng lại, dư âm ngân nga bất tuyệt.
Ly sơn chạy dài, biển rừng tùng bách xanh tươi rậm rạp, như làn sóng gào rít trong gió lạnh. Trong khe núi, đám tuyết tích tụ còn chưa tan lấp lánh ánh ngân quang dịu mát.
Vây quanh khe núi phía tây là dãy núi hùng vĩ vươn thẳng lên cao, một băng hồ uốn cong sáng trong như gương dưới ánh nguyệt quang.
Vài con hươu sao nhẹ nhàng chạy nhanh qua mặt hồ, đột nhiên một tiếng hí kinh hãi vang lên, tất cả đều dừng lại, viền tai chuyển động, nhìn về phía bên phải ở đằng trước.
“Rắc rắc!” một trận khẽ vang, mặt băng bỗng nhiên nhiên nứt ra vô số khe hở, cả mặt hồ đột ngột trũng xuống dưới rồi nhanh chóng đổ sụp.
“Ầm!” Tầng băng nổ tán loạn, sóng biếc tuôn trào, vài đạo nhân ảnh xông thẳng lên trời.
Mặt hồ không ngừng rạn nứt, trũng xuống với tốc độ kinh nhân, trong nháy mắt đã hình thành vài chục vòng xoáy cực lớn, dòng nước xiết cuồn cuộn, những tảng băng nổi khắp nơi.
Bầy hươu sao ngẩng đầu kinh hãi kêu, chạy như bay ra bốn phía, nhưng xông lên chẳng được mấy bước, lập tức ào ào rơi xuống khe hở trên tầng băng trôi, bị vòng xoáy chớp mắt cuốn mất.
Một con hươu cái chân sau lún xuống, bị tầng băng kẹp lấy, chân trước ra sức đá, kêu dài tiếng u u bi thảm, mắt thấy sắp rơi vào trong vòng nước.
Bỗng nhiên một đạo nhân ảnh chợt lướt qua, đột ngột kéo nó bay thẳng lên trời.
Hươu cái đang kêu kinh hãi, còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị người đó bất ngờ cắn một cái vào cổ. Nó vùng vẫy loạn xạ, đau đớn kêu vang, máu tươi bắn vọt ra ngoài.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt người đó, mắt như thu ba, đôi mi đen nhánh vẽ ngang, bông hoa cài chiếu sáng rực rỡ, không ngờ lại là một mỹ nhân diễm lệ, phong hoa tuyệt thế, chiếc váy màu lục bay phần phật, nâng trong lòng một con hồ ly trắng như tuyết, tay phải cầm một thanh trường kiếm đồng thau lượn cong như làn sóng, ánh sáng xanh biếc lấp lánh.
Nàng vừa nhanh chóng vút bay, vừa hút từng ngụm máu hươu lớn, qua một lúc, khuôn mặt nhợt nhạt liền khôi phục lại vẻ xinh tươi, máu hươu theo khóe miệng đang mỉm cười của nàng chảy xuống, càng tăng thêm mười phần yêu mị kỳ dị mà ngang bướng.
“Yêu nữ, mau thả nàng xuống!” Một tiếng quát mắng từ nơi xa, như tiếng sấm giữa mùa xuân, một thiếu niên vô cùng tuấn tú đạp gió đuổi tới, thân thể xích lõa khỏe mạnh rắn chắc, phát ra khí tức cuồng ngạo ngang ngạnh.
Thiếu niên kẹp trong tay một lục y nữ lang, dung mạo tươi đẹp như hoa, ánh thu ba khẽ chuyển động, thánh thiện đến động người.
Mỹ nhân yêu mị kia quay đầu nở nụ cười xinh đẹp, khẽ giọng nói: “Sở lang, muốn cứu người thương của chàng thì phải mau mau đuổi đến đây. Bằng không qua một chốc nữa, nếu thiếp thấy khát nước, nói không chừng sẽ lấy máu của nàng ta để uống.” Thuận tay ném con hươu cái hãy còn đang co giật không ngừng, nhẹ nhàng ngự phong, lướt về phía tây.
Thiếu niên trong lúc quát mắng, kề sát mặt hồ rồi bắn người lên, xông thẳng đến bầu trời sao, cùng nàng ta một trước một sau, một cao một thấp bay về dãy núi tây lĩnh.
Ba người này tự nhiên chính là Tiêu Thái Chân, Sở Dịch và Tiêu Vãn Tình.
Hóa ra Tần lăng địa cung liên tục kéo dài đến bên dưới Ly sơn, còn có một thông đạo tuyệt mật thẳng tới tây sơn băng hồ này.
Tiêu Thái Chân trong lúc tuyệt vọng nóng giận, dùng Thiên Xu thần kiếm đâm xuyên qua cơ quan, mở miệng cống ra, khiến nước trong băng hồ chạy ngược vào bí thất, sau đó nhân lúc hỗn loạn kẹp Yến Tiểu Tiên, ngược dòng bơi lên, trốn chạy mất dạng.
Địa cung cách mặt đất nói ít ra cũng sâu khoảng trăm trượng, nước ngầm đột ngột chạy ngược, không chỉ như thiên hà tuôn chảy, khí thế mãnh liệt, thêm vào đó nhiệt độ nước hàn lạnh thấu xương, những kẻ tu vi hơi yếu trong quần yêu Ma môn lập tức có không ít bị chết chìm.
Cho dù là Lý Huyền, Phương Thái Trăn và những yêu đế Ma môn, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng cũng bị dội đến thất điên bát nháo, không kịp đuổi theo.
May mà Sở Dịch mấy ngày nay vừa lúc học xong Long Lân Tị Thủy quyết, lập tức nín thở bế khí, dùng lỗ chân lông khắp toàn thân hấp nạp không khí trong nước, sau đó dán sát vào bờ môi Tiêu Vãn Tình, liên tục không ngừng đưa không khí trong lành vào tâm phế nàng, bám sát theo Tiêu Thái Chân, hắn là người thứ hai xông ra khỏi mặt hồ.
Ngự phong thuật của Thiên Tiên môn độc bộ thiên hạ, hiếm có địch thủ. Sở Dịch tuy có chân khí mạnh mẽ và dồi dào, lại học được rất nhiều thượng cổ kỳ thuật, nhất thời cũng không cách nào vượt qua, chỉ đành dốc hết tốc lực đuổi theo.
Trong khe núi chấn động ầm ầm, hơi nước che phủ lờ mờ, cả băng hồ rầm rầm sụp xuống, nhanh chóng khô cạn, trong nháy mắt chỉ còn một hố lớn chu vi vài dặm.
Thủy tảo dưới đáy hồ thu lại, lộ ra vài chục động lớn, dòng xoáy cuồn cuộn mau chóng hút băng thủy sót lại vào, sủi bọt liên tục.
“Rào rào!” Trong các động ngầm đột nhiên bắn ngược ra những cột nước, như vài chục con ngân long ào ào xông thẳng lên trời, vô số nhân ảnh xuyên qua đợt sóng bay lượn, tiếng gầm thét giận dữ hết đợt này đến đợt khác.
“Con bà nó, đừng để chúng chạy!”
“Giết bọn chúng, giành lại Hiên Viên ngũ bảo!”
Thần binh đan xen, sóng không khí như sắp nổ, đám yêu nhân Ma môn từ bốn phương tám hướng chung quanh đuổi tới, tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Trước mắt Sở Dịch chợt hoa lên, đã có bốn nhân ảnh bổ nhào đến. Tiêu Vãn
Tình kinh hãi la một tiếng, khẽ giọng kêu: “Cẩn thận!”
Đôi con ngươi kim sắc của hắn lóe sáng, niệm lực quét nhanh, trong nháy mắt đã phân biệt rõ ràng chân khí mạnh yếu, thần binh pháp bảo, thậm chí từng lỗ chân lông khắp người của những kẻ vừa đến.
Tâm niệm chớp lên, hắn thầm nghĩ: “Hai kẻ dẫn đầu là tu Mộc tông chân khí, binh khí xuân lôi bạt và thiết đằng tiên của chúng đều là thần binh thuộc tính mộc, cần phải dùng pháp thuật và thần binh kim tông để phá. Tên đằng sau ở bên trái tu hỏa tông chân khí, pháp bảo cũng là vật thuộc tính hỏa, dùng pháp thuật và thần binh thủy tông có thể khắc chế. Còn tên phía sau bên phải có chút kỳ quái, rõ ràng là tu kim tông chân khí, nhưng lại sử dụng thần binh thủy tính, nhất định để dùng “kim sinh thủy”, kích hóa uy lực lớn nhất của thần binh thủy tính…hừ, ta sẽ mượn hoa dâng phật, bốn lạng đẩy ngàn cân!”
Trong chốc lát đã tính toán xong, Sở Dịch nhếch mày cười lớn nói: “Từ đâu đến thì cút về đó cho ta!”
Mau chóng niệm pháp quyết, tay phải múa may, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một miếng lục giác tử đồng kính, như thiểm điện đánh về phía hai kẻ đi đầu.
“Tử Quang thần kính!” Quần yêu sợ hãi, tiếng kinh hô liên tục vang lên.
Tử Quang thần kính này là bảo vật thái cổ của Kim tộc, với Xuân Thu kính, Lưu Hà kính…cùng xưng là Đại Hoang Ngũ Đại Danh Kính, kiên cố không gì phá nổi, có thể phản chấn bất cứ vật công kích nào trở lại, dùng đại pháp Hồi
Phong Phản Hỏa phụ giúp lại càng thêm kỳ diệu.
Thần kính lượn vòng, tử quang bừng bừng bắn ra bốn phía, ầm vang một tiếng, hai kẻ dẫn đầu phun một dòng máu tươi, xoay người ngã xuống.
Xuân Lôi bạt ngân dài leng keng, cùng Thiết Đằng tiên bay ngược lại, mang theo hai đạo bích quang hừng hực, đánh thẳng vào hai bên Ly Hỏa thần thương của người kia.
“Ầm!” Người nọ không chịu nổi trọng kích, trong lúc kêu thảm, lộn người rơi xuống, thất khiếu lưu huyết, một mạng đi đời tại chỗ.
Ly Hỏa thần thương tức thì tuột khỏi tay bay ra, xích quang bùng lên dữ dội, bừng bừng bay đến, quét ngang vào Huyền Thủy Long Giác đao của người thứ tư.
Ly Hỏa thần thương vừa chịu hai đạo Mộc tông chân khí cường mãnh, uy lực đã đến mức lớn nhất. Thủy hỏa gặp nhau, chỉ nghe tiếng ầm vang chấn động, sóng không khí điên cuồng ập tới, Huyền Thủy Long Giác đao lập tức bị nứt vỡ rồi nổ tan.
Dư lực của thần thương chưa yếu, thế như cầu vồng, tiếp tục phá vào chân khí hộ thể của kẻ thứ tư.
Kẻ đó “A” hô lên thảm thiết, bị đâm xuyên qua, nuốt trọn trong ngọn lửa tím, nháy mắt đã thiêu thành một bộ xương khét lẹt.
Tiêu Vãn Tình “Y” một tiếng, mở to đôi mắt trong sáng ngây thơ, ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào Sở Dịch, cũng chẳng biết là kinh hỉ hay là sợ hãi.
Trong bốn người này, hai kẻ là Bách Hoa sứ kiệt xuất trong Đông Hải Thanh Đế môn, gã khác là Nam Cương Ly Hỏa chân quân, còn kẻ kia là Long Giác chân nhân của Tây Vực Lôi Đình môn, ai cũng là chân tiên Ma môn, thực lực chưa hẳn đã dưới nàng…không ngờ chỉ một hiệp đã bị Sở Dịch tá lực đả lực, làm hai chết hai bị thương!
Sở Dịch trước tiên dùng pháp bảo thuộc tính kim đánh bại Bách Hoa sứ của Mộc tông, sau đó mượn thế Mộc tông chân khí bắn ngược lại, đánh chết Ly Hỏa chân quân của Hỏa tông, đồng thời kích hóa Hỏa tông thần binh trở thành chí mãnh chí liệt, một lần nữa đánh chết Long Giác chân nhân của Kim tông.
Những việc này như điện quang hỏa thạch, liền một mạch, ứng dụng quy luật ngũ hành tương sinh tương khắc đến mức tuyệt diệu, thực sự khiến Tiêu Vãn Tình được đại khai nhãn giới.
Sở Dịch trong lòng khoái trá, cười ha ha nói: “Còn ai muốn tự tìm chết cứ việc tới đây!”
Tay phải lướt nhanh, không chút khách khí nắm Ly Hỏa thần thương và những đại thần binh kia vào lòng bay tay, thu nhỏ lại rồi cho vào trong túi Càn Khôn. Hai chân liên tục không ngừng, như thiểm điện vút lên không trung, đuổi về hướng Tiêu Thái Chân.
Quần yêu Ma môn vừa kinh hãi vừa tức giận, tuy sợ thần uy nhưng rốt cuộc Hiên Viên lục bảo quá cám dỗ dụ người, đáng để vứt bỏ sống chết để cướp đoạt.
Ngay sau đó chúng dồn dập thi triển toàn bộ bản lĩnh, hết lớp trước đến lớp sau vây đuổi chặn đường.
Sở Dịch làm y chang lúc nãy, nhằm vào tu hành chân khí và thuộc tính pháp bảo của địch thủ, liên tục không ngừng thi triển pháp thuật, thần binh tương khắc, giết đến nỗi quần yêu không kịp tiếp ứng, ào ào tháo chạy tán toạn.
Mắt thấy kỳ chiêu diệu thuật của hắn đã đến trình độ xuất sắc, pháp bảo thần binh vô cùng tận, đều là những thứ mắt chưa hề thấy, tai chưa từng nghe, quần yêu Ma môn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, càng lúc càng tin thiếu niên này chính là Tần Thủy Hoàng chuyển thế.
Lý Huyền, Tiêu Diêu đại đế, Hỏa Diệu thiên tôn và đám Ma môn hung ác liên tục lượn lờ bên ngoài, nhìn chòng chọc như hổ đói im lặng đợi chờ cơ hội tốt, đều định sau khi hiểu rõ ràng lộ số của Sở Dịch, sẽ tìm chỗ sơ hở, đột ngột tấn công, muốn một lần hành động phải giết chết hắn.
Bầu trời đêm xanh biếc, ánh trăng như làn nước, bóng người đan xen vào nhau, những tia sáng rực rỡ lấp lánh, tiếng quát tháo kêu thảm vang vọng giữa dãy núi.
Sở Dịch càng đánh càng thoải mái, tùy tâm sở dục, Ma môn ngũ tông tuyệt học mấy ngày nay tu luyện vào thời khắc này đều thấu hiểu quán triệt, phát huy một cách vô cùng tinh tế. Cảm giác thích thú thống khoái này giống như đã uống trăm hũ rượu ngon, nhân lúc say sưa múa bút hát ca.
Giết đến chỗ say mê, tinh thần phấn chấn, không nhịn được hát lên ầm ĩ.
Tiêu Vãn Tình ở trong lòng hắn nhìn đến hoa mắt mê mẩn, phương tâm thiếu nữ đập loạn thình thịch, mới biết những quyển tông cổ đó lại có uy lực như vậy.
Cách trong gang tấc, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt như được ngọc thạch chạm khắc của hắn, tỏa ra thần thái rực rỡ, lại tuấn tú tuyệt luân, cuồng ngạo ngang ngạnh như vậy…
Cổ họng nàng dường như bị gì đó lấp kín, chẳng thể hô hấp, tận đáy lòng nổi lên một trận đau khổ chua xót, kịch liệt mà gay gắt.
Ở không xa đó, Tiêu Thái Chân ngự phong bay cao, tay áo dài múa uyển chuyển, tung bay như tiên nữ. Thiên Xu kiếm múa lượn ngang dọc, nơi bích quang lóe lên, máu bắn tung tóe, tiếng kêu thảm không ngừng, chúng nhân cũng chẳng có cách nào lại gần.
Nghe thấy Sợ Dịch hú dài, Tiêu Thái Chân khẽ chuyển ánh thu ba, liếc nhìn hắn từ phía xa, cười khanh khách nói: “Hồng đậu mai cốt, tuyết liên hoa khai, ngày nào chàng lại đến? Sở lang, những kẻ nhàn rỗi nơi này quá nhiều, muốn cứu người tình nhỏ bé của chàng thì mang Hiên Viên lục bảo đến nơi xưa tìm thiếp nói chuyện cũ!”
Giọng nói chưa dứt, bỗng nhiên thân người nàng uyển chuyển cuốn lên không, nhanh nhẹn đạp lên thân kiếm, lao về chân trời phía tây nhanh như vệt lưu tinh.
Gần như đồng thời, đôi môi anh đào của nàng hé mở, mười ngón múa như bay, thổi Tâm Ma Sanh kêu u u.
Ma âm lả lướt êm tai, giống như đông phong chợt đến trong đêm, trăm hoa đua nở, yêu mị bí hiểm, rung động lòng người.
Chúng nhân tâm thần chợt chùng xuống, những ý niệm bẩn thỉu đen tối chôn vùi ở nơi sâu thẳm tận đáy lòng ào ào tuôn ra, trong nháy mắt lan tràn phát triển, ma vân ngút trời, dệt thành ngàn vạn xuân cảnh ảo mộng dâm ô không chịu nổi.
Ngay cả Sở Dịch cũng ý động thần diêu một trận, trước mắt chợt sáng lên, dường như trở về thời thơ ấu, cách khung cửa sổ nhìn thấy Trương quả phụ sống cạnh đó đang lõa lồ ngồi trong thùng gỗ, vừa giội nước tắm rửa thân thể đẫy đà trắng như tuyết, vừa cười quyến rũ vẫy tay về phía hắn, đôi chân ngọc tách ra, để lộ xuân sắc vô biên…
Một vòng dục hỏa rừng rực ầm ầm trút lên, trong chớp mắt thiêu đốt đến huyết mạch nở rộng, chân khí rẽ hỗn loạn. Tim hắn theo sanh âm ma luật đó đập dữ dội, gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Miệng lưỡi hắn khô nóng, dục niệm như thiêu đốt, không nhịn nổi từng bước một đi về phía Trương quả phụ, hận không thể ngay lập tức bổ nhào phu nhân lẳng lơ đó xuống đất, đưa binh thảo phạt.
Trong lúc mơ hồ, tựa hồ nghe thấy có người kêu thét thảm thiết, Sở Dịch chợt rét, vội vàng dùng ý nghĩ tập trung nơi đan điền, loại trừ tà niệm mạnh mẽ từ trong đáy lòng đó.
Tai mắt lập tức trấn tĩnh, ngưng thần quét nhìn, chỉ thấy những nhân ảnh hỗn loạn trong không trung, tiếng hô thảm liên tiếp vang lên, không ngừng có người bị ma âm dụ đến phát cuồng, hoặc bị tiết tấu hoan lạc đó kích động đến tâm lực suy kiệt, đột tử từ trên không rơi xuống.
Đám người còn lại vô cùng sợ hãi, tới tấp bịt tai lại, phát động chân khí hộ thể đối kháng với ma âm.
Nhìn từ xa, muôn vàn quang tráo đủ màu sắc lấp lánh rực rỡ dưới trời sao, sặc sỡ lạ thường, trở nên vô cùng tráng lệ.
Vào thời khắc này, Tiêu Thái Chân sớm đã ngự kiếm phi hành, lướt qua dãy Tần Lĩnh phong, ở nơi xa xăm chẳng thể phân biệt rõ.
Sở Dịch mở hết tầm mắt, khó nhìn thấy thân ảnh nàng nữa, vừa kinh hãi vừa gấp rút: “Yêu nữ này bị ta làm cho chúng bạn xa lánh, việc sắp thành lại hỏng, sớm đã hận ta thấu xương. Nếu không mau chóng đuổi theo, ả đem oán hận phát tiết lên người Tiên muội, há không phải…há không phải…”
Ý nghĩ chưa dứt, một luồng sát khí lăng lẻ thấu cốt ở phía sau khiến lông tơ hắn dựng đứng, giọng cười lạnh lẽo đáng sợ của Tiêu Diêu đại đế nổ vang: “Tiểu tử, chịu chết đi!”
“Đinh!” Trời đất bừng sáng, cả dãy núi đều là màu trắng.
Nơi khóe mắt liếc tới, ngân quang cuồn cuộn, tiếng long ngâm bất tuyệt, sáu đạo kiếm quang tựa sao Nam Đẩu vút ngang trời, gào rít bắn đến như điện.
“Nam Đẩu thần binh!” Trong lòng Sở Dịch rét lạnh, “Nam Đẩu” của Tiêu Diêu đại đế xếp thứ năm trong thập đại thần binh Ma môn. Do sáu thanh thần kiếm thượng cổ của Kim tộc, Thủy tộc hợp thành, ẩn tàng trong Tiêu Diêu Phiến Cốt, hợp tan biến hóa, sức mạnh vô cùng, với Bắc Đẩu thần binh trong truyền thuyết cùng gọi là thập tam thiên binh, uy danh cực nổi.
Một khi bị ‘Nam Đẩu’ đâm trúng thì huyết dịch toàn thân trong khoảnh khắc sẽ đông lại, lạnh cứng mà chết. Bởi vậy vốn có câu “Nam Đẩu hoành tà thiên hạ hàn.”
Vừa nãy Tiêu Diêu đại đế ở bên cạnh ngấp nghé rất lâu, lúc này nhìn thấy Sở Dịch ngơ ngẩn, lập tức thừa cơ đánh lén, dồn toàn lực vào một kích.
Sở Dịch linh quang nhanh chóng lóe lên, bỗng lấy từ trong túi Càn Khôn ra một chiếc ô bằng đồng thau, ngưng thần tụ khí, quát lên: “Di tinh hoán đẩu, điên đảo âm dương, mau!”
“Phù!”
Chiếc ô đồng thau đột nhiên mở ra, ngân quang bừng lên dữ dội xung quanh, bao bọc hai người Sở Dịch vào trong.
Trong quần yêu Ma môn có kẻ tinh mắt, thất thanh kêu: “Âm Dương Cửu Hiệp Tản!”
Chiếc ô này là thần binh của cao thủ thứ sáu Kim tộc Thiên Khuyển Hoàng Củ thời đại hoang cổ xưa, khi thu vào vô cùng sắc bén, khi mở ra kiên cố không gì phá nổi. Một khi bị thu vào trong ô, chẳng những nguyên thần phong ấn, tứ chi thân thể cũng lập tức bị âm dương nhị khí trong ô cuộn nát, hóa thành cốt tương huyết thủy.
Nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh, kiếm quang như ngân hà cuồn cuộn bay tới, liên tiếp bắn lên ngân quang của ô đồng, dày đặc như mưa lớn.
Chỉ nghe ầm một tiếng, quang mang lóa mắt, sóng không khí lan tỏa, chiếc ô đồng đột ngột thu lại, sáu đạo kiếm quang bắn ngược lên trời.
Hổ khẩu Sở Dịch tê rần, bối tâm như bị trọng chùy đập phải, phun ra một ngụm tụ huyết, hơi thở dồn dập, cuộn tròn ô lại, như nộ tiễn rời cung, đẩy vội về phía trước.
Lại nghe Tiêu Vãn Tình ở trong lòng khẽ rên ‘a’ một tiếng, thân thể ấm áp mềm mại đó đột nhiên trở nên cứng đờ lạnh giá, run lên cầm cập.
Sở Dịch chợt rét, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy nàng hoa dung nhợt nhạt, đôi môi xanh tím, bờ vai bên trái không ngờ có một vết thương màu tím đậm, nhanh chóng lan rộng, co lại, trên làn da như băng tuyết ngưng tụ một tầng sương trắng mỏng, hiện ra càng lúc càng sáng long lanh…
Hóa ra ban nãy dưới trọng kích lục kiếm, vẫn có một thanh xuyên qua ô đồng, đâm nàng bị thương.
Vầng mắt Tiêu Vãn Tình hơi đỏ, si ngốc nhìn chằm chằm Sở Dịch, khóe miệng khẽ nở nụ cười đau khổ mà dịu dàng, giọng run rẩy như muỗi kêu: “Sở…Sở công tử, muội sắp chết rồi…muội không phải cố tình gạt…gạt huynh, huynh…huynh đừng oán hận muội…có được không?”
Sở Dịch vừa kinh vừa giận, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một trận đau đớn như dao cắt, quát nói: “Quy tức bế khí, đừng nói nữa!” Tay trái liền lật lại, đặt lên vai nàng, liên tục truyền chân khí vào. Nơi tay tiếp xúc hàn lạnh thấu xương, bỗng nhiên rùng mình, bất giác hơi run lên.
“Tuyệt diệu tuyệt diệu, tiểu tử này đã bị Tiêu Diêu đế tôn đả thương!”
“Con bà nó, mọi người toàn lực giết tiểu tử này, giành lại Hiên Viên ngũ bảo!”
Quần ma bùng nổ tiếng hoan hô, gào thét như sấm, bóng người thấp thoáng, ào ào vây đánh.
Hỏa Diệu thiên tôn, Lý Huyền, Tư Mã Kình Ba đám hung ác cũng kêu lên ầm ĩ, toàn lực tiến đến.
Tử Vi Tinh Bàn, Nam Đẩu, Huyễn Ma Châu… các loại thần binh phá không gào rít, xen kẽ ngang dọc. Nhất thời, quang hoa rực rỡ múa loạn cả bầu trời, sáng chói đến nỗi hai mắt Sở Dịch hoa lên.
Y phục màu tím của Hỏa Diệu thiên tôn phất phới, xông đến trước tiên, hai tay nắm chặt chiếc sừng lớn dài khoảng bảy xích, thổi u u.
“Hô!”
Một vòng gió nóng xoay tròn thành hình xoắn ốc, xanh biếc, đỏ tím, trắng sáng… các ngọn lửa đủ màu sắc từ trong chiếc sừng lớn đó bừng bừng bay lượn, hóa thành muôn vàn hình dạng yêu cầm hung thú, từ bốn phương tám hướng gào thét nhào đến.
Sợ Dịch liền nghẹt thở, bị hơi nóng đó đánh đến không thể hô hấp, trong lòng sợ hãi, biết lúc này không đi, chỉ sợ khó mà thoát thân được nữa. Nhưng quần ma múa loạn trước mắt, chênh lệch khá nhiều, làm sao mới có thể toàn vẹn thối lui?
Sở Dịch chợt động linh cơ, bỗng nghĩ đến Tốn Phong Lôi Hỏa Luân trong túi Càn Khôn, thò tay cầm ra hai vòng xe bằng vàng, cười ha ha nói: “Đến rất đúng lúc! Đất trời lạnh giá, đang lo không có ngươi châm lửa thổi gió cho ta!”
Thầm niệm pháp quyết, Thái Ất Nguyên Chân Đỉnh, Càn Khôn Nguyên Cương Hồ trong đan điền xoay tròn ngược hướng với nhau, chân khí nội thể lập tức cuồn cuộn lưu chuyển, xông thẳng đến song luân trong bàn tay.
Ầm một tiếng, biển lửa ngũ sặc sỡ nóng rực chung quanh đột nhiên xông vào song luân trong tay hắn, bị hút sạch sẽ cạn khô.
Trong lúc chúng nhân kinh hô, Sở Dịch cười dài một tiếng, tay phải vung vẫy, hai vòng xe bằng vàng bỗng xoay tít trong không trung, xích quang nhấp nháy bừng bừng, cuộn lên hai vầng viêm phong hỏa lãng màu tím đỏ, tức thì tuôn đên đánh đám yêu nhân vây xung quanh tháo chạy thảm hại.
“Phong sanh lôi hỏa, giá vụ đằng vân, nhanh!” Trong lúc Sở Dịch quát to, người đạp lên song luân, chân khí toàn thân liên tục xông đến huyệt dũng tuyền ở lòng bàn chân.
“Hô!”
Tử hỏa trên song luân cháy hừng hực, phong lôi gào rít dữ dội, chở hắn phá không bay lên, trong nháy mắt phóng thẳng ra vạn trượng, nhanh như chớp vội đuổi về hướng Tiêu Thái Chân biến mất.
Tốn Phong Lôi Hỏa Luân chính là thái cổ thần khí của Kim tộc, được thợ giỏi nhất đại hoang khéo léo dùng ba mươi sáu loại thần thiết đúc thành, một khi được chân khí cường mãnh hoặc liệt hỏa kích hóa, lập tức sẽ sản sinh lực động lực siêu cường không gì sánh nổi. Đạp lên nó có thể ngự phong phi hành, trong chớp mắt ngàn dặm, cho dù là thương long phương điểu cũng khó đuổi kịp.
Quần yêu trơ mắt nhìn hắn vút thẳng lên tầng mây như vậy, biến mất giữa trời đất, nhất thời chết lặng, kinh hãi cuồng nộ, cả tiếng cũng không nói ra nổi.
Hỏa Diệu thiên tôn nghĩ đến mình toàn lực đánh sóng lửa mãnh liệt, trái lại thành ra giúp cho hắn bỏ chạy mất dạng, càng tức đến mặt đen hóa tím, hai mắt lồi ra, gần như sắp nổ tung.
Duy chỉ có Lý Huyền đứng lặng lẽ trên không, tay áo lất phất, Tinh Bàn xoay tròn, quang mang trong mắt lấp lánh, khóe miệng thoáng lộ nét cười lạnh nhạt khó thấy.
Gió lớn phả vào mặt, trời đất quay cuồng, những ngôi sao lấp lánh mê loạn, dường như thò tay có thể hái được.
Sở Dịch quay đầu nhìn, mặt đất mênh mông, dãy nút ngút ngàn, ở đâu còn thấy được bóng người? Trong lòng bất giác thở phào một tiếng, đột nhiên cảm thấy thân thể giai nhân trong lòng càng lúc càng lạnh giá, hắn lập tức chợt rét, cúi đầu xuống nhìn.
Chỉ thấy dung nhan Tiêu Vãn Tình trắng nhợt như tuyết, băng sương trên làn da kết càng ngày càng dày, ngay cả sợi tóc, chân mày, trên lông mi cũng dính những vụn băng óng ánh, không ngừng run rẩy.
Đôi thu ba yêu mị lờ mờ thất thần, dường như đang nhìn chăm chú hắn, lại phảng phất như đang nhìn những vì sao ở trên, tiếu ý thê lương dịu dàng vẫn đông cứng ở khóe miệng, ngọc thủ mảnh mai nắm chặt cánh tay hắn, tựa hồ một khắc cũng không muốn phân ly.
Trong chốc lát, con tim Sở Dịch dường như cũng bị cánh tay trắng muốt của nàng níu chặt lấy, đau đến không cách nào hô hâp. Yêu và hận rừng rực, đan xen lẫn nhau, bùng cháy hừng hực trong lòng hắn như liệt hỏa. Vào lúc này, hắn đột nhiên hiểu rõ, hóa ra bản thân lại quan tâm đến yêu nữ đã năm lần bảy lượt lừa mình như vậy…
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa ngây thơ vừa kiều diễm, đột nhiên cúi đầu xuống, hút tầng ngụm lớn ở vết thương trên bờ vai tuyết bạch của nàng.
Hàn khí lăng lệ như đao, ầm ầm xuyên qua yết hầu, chạy loạn như dời sông lấp biển trong bụng hắn, băng hàn thấu xương, đau đớn khổ sở như cắt. Tuy rằng chân khí hắn cường mạnh như vậy, nhưng tứ chi cũng lạnh cóng tê rần, quai hàm đập cầm cập vào nhau.
Chẳng biết đã qua bao lâu, thân thể Tiêu Vãn Tình dần dần trở nên ấm áp, băng thủy đã tan, theo cổ nàng trượt xuống, chảy vào khe ngực.
Khuôn ngực trắng xanh cũng trở nên óng mượt, nhấp nhô dồn dập, lông mi khẽ run, đôi thu ba sáng từng bước khôi phục vẻ trong suốt.
“Sở công tử…” Tiêu Vãn Tình kinh hô một tiếng, ra sức đẩy hắn ra, lắc đầu run giọng nói: “Không thể như vậy! Nam Đẩu kiếm khí thiên hạ chí hàn, cho dù…cho dù huynh có thể hút toàn bộ ra, huynh…lục phủ ngũ tảng của huynh cũng sẽ thụ thương rất nặng…”
“Im miệng! Ngươi…” Sở Dịch giận dữ quát lên, lạnh lùng trợn mắt với nàng, bất chợt lại cúi đầu tiếp tục hút hàn khí.
Đạo lý này hắn chẳng phải không biết? Chỉ là trước mắt còn có cách nào nữa? Lẽ nào trơ mắt nhìn nàng đông thành băng nhân, hương tiêu ngọc vẫn sao?
Ngay sau đó vừa thầm niệm Hỏa tông Viêm Phong Lưu Hỏa quyết mà hai ngày trước đã nghiên cứu, bảo hộ kinh mạch phế phủ của bản thân, vừa vận chuyển Thái Ất Chân Nguyên Đỉnh, cố gắng hết sức hút băng hàn kiếm khí ở nội thể nàng vào trong đỉnh, tiêu dung hóa giải.
Tiêu Vãn Tình cắn môi, ngơ ngẩn nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng không nói ra.
Đôi thu ba của nàng bỗng nhiên mơ màng, một giọt lệ óng ánh tuôn ra, theo gò má hơi hiện nét ửng đỏ thoáng chốc lăn xuống, tiếp đó khóe miệng run rẩy, nở nụ cười như có như không, ngọt ngào, ôn nhu mà thê lương.
“Ngươi cười cái gì?” Sở Dịch oán hận nói, hai tay không nhịn được dùng sức siết bả vai nàng một cái.
Nàng ‘a’ một tiếng, đau đến đôi mày liễu khẽ nhíu, nhưng tiếu ý nơi khóe miệng lại càng đậm nét. Thở dài một hơi, nàng dịu dàng nhìn hắn chăm chú rồi thấp giọng nói: “Sở lang, chàng yên tâm, từ nay về sau, Tình nhi tuyệt sẽ không lừa dối chàng nửa câu. Nếu trái lời thề này, thiên đả lôi phách, vạn kiếp bất phục.”
Ngữ âm tuy nhẹ nhàng nhưng như chém đinh chặt sắt, không chút do dự. Khi nói đến từ cuối cùng, vành mắt lại đỏ lên, nước mắt trong suốt như muốn nhỏ xuống.
Sở Dịch trong lòng chấn động kịch liệt, cảm xúc cuộn trào lẫn lộn, bỗng nhiên miết hai má nàng, hung hãn áp chặt vào môi nàng.
Tiêu Vãn Tình ‘ưm’ một tiếng, toàn thân chớp mắt mềm nhũn, thân thể lạnh giá đó cũng phảng phất trở nên nóng như lửa, nước mắt không nhịn nổi tuôn rơi lã chã, ôm chặt lấy hắn, líu ríu nghẹn ngào kêu: “Sở lang! Sở lang!”
Từng tiếng đó cất lên ôn nhu mà thống thiết như vậy, kích thích liệt hỏa hừng hực tận đáy lòng hắn, cháy bỏng và đau buốt.
Hắn quay cuồng ghì lấy nàng, bạo ngước mút cánh môi mềm mại ngọt dịu đó, hận không thể ép cả người nàng vào nội thể…
Cuồng phong hô hoán, sông Ngân lặng im.
Dưới ánh trăng như làn khói mỏng nhẹ chảy, hai người ôm chặt nhau, đạp lên Phong Hỏa Luân lấp lánh ánh tử quang, nhanh chóng bay về chân trời phía tây.
Không biết đã qua bao lâu, hai người tạm tách ra, nhìn nhau mỉm cười, đột nhiên đều có chút lúng túng ngượng nghịu, nhưng càng nhiều hơn lại là sự dịu dàng chua chát mà ngọt ngào.
Trong ánh trăng mênh mông vô biên này, tất cả trở nên lờ mờ hư ảo như vậy. Chuyện xảy ra mấy ngày nay, phân phân hợp hợp chẳng hiểu vì sao…lúc này nghĩ lại cũng giống nguyệt quang lay động bất định, dường như đã qua mấy đời mấy kiếp.
“Hỏng rồi! Tiên muội!” Sở Dịch bỗng nhiên hồi tỉnh, thất thanh kêu lớn. Nghĩ đến bản thân ban nãy khôi phục tình cảm ban đầu với Tiêu Vãn Tình, yêu hận đan xen, triền miên quên mình, lại nhất thời ném sinh tử an nguy của nghĩa muội sang bên, bất giác mang tai thiêu đốt, cảm thấy vô cùng hổ thẹn day dứt.
“Sở lang yên tâm…’ Đôi má lúm đồng tiền của Tiêu Vãn Tình đỏ ửng như say, khẽ nhếch miệng mỉm cười, giọng dịu dàng nói: “Tiêu lão yêu bà vẫn trông chờ lấy Yến muội muội đổi Hiên Viên ngũ bảo mà, làm sao dám thương hại chút nào đến muội ấy?”
Sở Dịch trong lòng liền nhẹ nhõm, bỗng nhiên nhớ đến câu khi Tiêu Thái Chân chạy trốn nói. Đọc thầm vài lần, nhíu mày lẩm bẩm: “Hồng đậu mai cốt, tuyết liên hoa khai, ngày nào chàng lại đến? ‘Nơi xưa’ mà ả nói rốt cuộc là chỗ nào?”
Tiêu Vãn Tình trầm ngâm nói: “Tuyết liên là kỳ hoa chỉ có ở Thiên sơn, Tiêu lão yêu bà lại lấy Thiên sơn làm sào huyệt, chắc hẳn ả bắt Yên muội muội về Thiên Sơn cung ở Thiên sơn rồi.”
Sở Dịch lắc đầu nói: “Không đúng. Những người trong Ma môn đa phần đều biết chỗ Thiên Sơn cung, nếu như ả thật sự bắt Tiên muội về Thiên sơn thì cần gì trước mặt chúng nhân tỏ ý khiêu khích rõ ràng như thế? Vậy chẳng phải tự gây phiền phức sao? Ta thấy có lẽ ả gương đông kích tây, cố ý dẫn dụ yêu nhân Ma môn đi Thiên sơn.”
Tiêu Vãn Tình liền cười xinh tươi, dịu dàng nói: “Sở lang nói có đạo lý. Nhưng nếu không ở Thiên sơn thì có nơi nào khác sản sinh tuyết liên đây?”
Tâm niệm Sở Dịch chợt động, trong đầu đột nhiên lóe lên một bức tranh mỹ lệ mà quen thuộc: Dưới vạn dặm trời xanh, tuyết phong trắng xóa, những khối đá đỏ lởm chởm, một nữ tử mặc y sam xanh biếc quay đầu lại cười, cánh tay mảnh mai nắm đóa tuyết liên đỏ tươi. Chân núi xa xa, đồng cỏ liên miên, sắc màu rực rỡ, dê bò ở giữa dòng suối xa tít kêu u u …
“A Ni Mã Khanh!’ Sở Dịch trong lòng hết sức chấn động, bỗng buột miệng nói ra.
Tiêu Vãn Tình mở to đôi mắt tuyệt đẹp, ngạc nhiên nói: “Cái gì?”
Trong đầu Sở Dịch điện quang hỏa thạch, bỗng nhớ lại từng chút rồi kêu lên: “Đúng rồi! Là A Ni Mã Khanh! Cũng chính là Thanh Hải Tích Thạch sơn! “A Ni Mã Khanh” là ghép thêm Tạng ngữ, ý là ‘tiên tổ vĩ đại’, là Thần sơn của Tạng tộc.
Đó là nơi Sở Cuồng Ca và Tiêu Thái Chân trước đây là đầu tiên quen nhau.
Tiêu Vãn Tình vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, nàng và Tiêu Thái Chân sống chung với nhau mười tám năm, lại chưa bao giờ nghe qua chuyện này. Đang định hỏi kỹ thì Sở Dịch đã vội vã ôm nàng, quay ngoặt về hướng tây nam, cưỡi Phong Hỏa Luân cấp tốc bay đi.
Ánh trăng chiếu sáng, vạn dặm sông nước hiện ra rõ ràng, hai người nhanh chóng phi hành, sắp tiến vào trong phạm vi Thanh hải.
Lướt qua Thanh Hải hồ, phóng hết tầm mắt, dãy núi phía tây nam thôn làng đồng cỏ nhấp nhô, sông lớn chảy xiết, những ngọn núi cao lớn màu đỏ thẫm đỉnh phủ tuyết trắng xóa, uốn lượn chạy dài từ tây sang đông.
Tuyết phong sừng sững, vươn thẳng đứng vô cùng hùng vĩ, nhìn dưới ánh nguyệt quang như một ngọc trụ , trong sáng long lanh, cực kỳ thánh khiết tráng lệ.
Gió lạnh thấu xương, xa xa truyền lại tiếng cò trắng thê lương, đệm theo tiếng nước ầm vang của dòng Hoàng hà cuồn cuộn bên dưới rặng núi phía đông nam nơi viễn xứ, càng khiến người ta cảm thấy bi tráng.
Cuồng phong tạt vào mặt, A Ni Mã Khanh sơn càng lúc càng gần.
Đỉnh núi tuyết hùng vĩ, liên miên cao vút, chung quanh đều là sườn dốc vách đứng, loạn thạch lởm chởm, giống như ngàn vạn quái thú từ trên cao trông xuống, nhìn chằm chằm tựa hổ đói, mang đến hai người một áp lực vô hình to lớn.
Sở Dịch ngự phong gấp rút phi hành, đập vào mắt, chỉ cảm thấy mỗi cảnh vật đều quen thuộc như thế, cơn sóng lòng trào dâng, rất nhiều ‘vãng sự’ hiện ra trong lòng, hắn định nhớ kỹ nhưng mọi việc lại lúc ẩn lúc hiện chẳng thể truy đuổi.
Tận đáy lòng hắn bỗng nhiên không hiểu vì sao có một trận hiếu kỳ lẫn sợ hãi: Trong tuyết sơn tráng lệ thê lương này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên, sau sông băng ở đỉnh núi tuyết phía tây nam vọng đến tiếng sênh như có như không, vui tươi thanh tĩnh, lại lờ mờ mang theo chút đau buồn xót xa, giống như tiếng than thở ai oán của một nữ tử.
Tiêu Thái Chân! Ả quả nhiên đợi ở chỗ này!
Hai người Sở Dịch đưa mắt nhìn nhau, vừa kinh ngạc vui mừng vừa sợ hãi, không chần chừ nữa, toàn lực bay về phướng tiếng sênh trầm bổng.
Vượt qua đỉnh núi tuyết cao vút như cột sống rồng, cuồng phong thổi đến, dị hương ập vào mũi, xông lên khiến người ta muốn say. Trước mắt hai người
chợt sáng, cùng bật tiếng hô khẽ.
Băng nhai tuyệt bích sâu vạn nhận mọc đầy tuyết liên hoa. Thân đen lá xanh, nụ trắng cánh đỏ, ngay từ băng lạnh đua nở, đung đưa trước gió. Phóng mắt nhìn giống như vô số lục y mỹ nhân đang ngẩng đầu trông mong…
Bên dưới tuyệt bích, ở lưng chừng núi lẫn đầy băng là động tuyết sâu thẳm, một mỹ nhân mặc váy xanh biếc ngồi dưới đất, cúi đầu rũ mày, dây lưng bay lất phất, đang hết sức chuyên tâm thổi bích ngọc sênh.
Ở bên, hương nhang lượn lờ, chiếc đèn ngọc chao động, thanh Thiên Khu kiếm uốn lượn đó đã cắm vào lớp tuyết trên mặt đất, một bạch y thiếu nữ nằm cạnh kiếm, mắt như xuân ba, thanh lệ tựa vẽ, đang vô cùng kinh ngạc và cảnh giác nhìn chăm chú vào họ.
Chính là Yến Tiểu Tiên.
Sở Dịch thở dài một hơi, tim đập loạn thình thịch, vô cùng kích động kêu lên: “Tiên muội, muội không sao chứ?
Yêu nữ này có làm muội bị thương không?”
Yến Tiểu Tiên hoa dung hơi biến đổi, chớp hiện thần sắc vừa kinh ngạc vui mừng vừa không thể tin nổi, thất thanh nói: “Ngươi…ngươi là đại ca?”
Nhưng đôi mắt tuyệt đẹp liền xoay tròn, liếc nhìn thân thể trần trụi tráng kiện đó của hắn, cùng với Tiêu Vãn Tình đang mỉm cười không nói ở bên cạnh, nghi ngờ
Dẫu sao, thiếu niên tuấn tú ngang ngạnh ở trước mắt này so với thư sinh chính trực thiện lương lúc trước, bất luận là bề ngoài, giọng nói, kể cả tính cách khí chất cũng đều khác xa.
Điều quan trọng nhất là sau khi thai hóa dịch hình, nửa hạt hồng đậu trong nội thể Sở Dịch cũng đã theo đó tiêu tan.
Yến tiểu tiên dùng niệm lực xem xét một lúc, không cảm ứng được chút linh niệm của hồng đậu, nỗi vui mừng khôn xiết vừa mới trào dâng lập tức tan sạch, kinh nghi bất định.
Lúc này, tiếng sênh đột nhiên dừng lại, dư âm ngân nga bất tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.