Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 4: Đi săn

Quyết Tuyệt

22/09/2021

Chu Tịch sau lại không nói gì nữa.

Hùng Dã cảm thấy hẳn là không có loại động vật nào tên "Tịch" cả, Chu Tịch hơn phân nửa là thấy tên người khác đều có hai chữ, hắn cũng muốn như vậy nên mới đặt cho mình cái tên "Chu Tịch" như vậy.

Vội vàng một ngày, lại đem từng khúc gỗ dọn đến trước cửa huyệt động, Hùng Dã dù cho thể chất rất tốt nhưng vẫn phi thường mỏi mệt, vừa nằm xuống đã ngủ say như chết.

Ngày hôm sau trời mưa, mưa phùn mênh mông.

Hùng Dã mở cửa, đã bị trận mưa bụi ập vào mặt làm cho run rẩy.

Y bắt đầu cân nhắc có nên khoác thêm da thú lên người giống như Chu Tịch hay không, nhưng thực mau đã phủ quyết cái ý tưởng này.

Như vậy quá phiền phức, huống chi y đi săn cơ bản là dùng hình thú, không sợ lạnh không nói, da thú mang theo còn không tiện.

Sơn động Hùng Dã cư trú quay về phía nam, hướng rất tốt, nhưng vị trí có hơi cao, ra vào thực không thuận tiện. Trước khi y vào ở, ngoài cửa chỉ có một cái đài hẹp cao, ngay cả cầu thang để đi xuống cũng không có.

Chẳng qua mấy năm nay, y đào huyệt động vào sâu thêm chút nữa, còn mở rộng cái đài, lại ở trên vách núi đá tạc một ít khe lõm thuận tiện leo xuống, đi lại liền dễ dàng hơn nhiều.

Hiện giờ lối vào động bị mấy khúc gỗ chắn nên không dễ đi, nhưng Hùng Dã động tác linh hoạt, một chút cũng không thèm để ý, chỉ trong chớp mắt đã tới đáy khe.

Y lại đi tìm Sư Lệ.

Đội săn thú của bộ lạc cách ngày mới đi ra ngoài một lần, mà những ngày không ra ngoài đó y cơ bản đều là đi săn cùng với Sư Lệ.

Thú hình của y luận thể trọng viễn siêu Sư Lệ, sức lực cũng lớn hơn so với Sư Lệ, nhưng động tác không được linh hoạt như thú hình của Sư Lệ, sức chiến đấu đảo cũng hoàn toàn không mạnh hơn Sư Lệ được bao nhiêu.

Kết hợp đặc điểm thú hình của mỗi người, dĩ vãng đi săn bọn họ đều là chọn một nơi rồi mai phục, chờ thời điểm con mồi tới gần hai người sẽ cùng nhau xuất kích. Sư Lệ sẽ nhắm ngay vào phần cổ con mồi tiến hành công kích, y thì công kích mặt bên, chỉ cần có thể đánh ngã con mồi, vậy thì nó chính là vật trong bàn tay của bọn họ.

Hai người bọn họ hợp tác đi săn đã nhiều năm, phối hợp phi thường ăn ý, thường xuyện có thể bắt được con mồi. Chẳng qua Sư Lệ từ sau khi gia nhập bộ lạc, không cần giống như trước cả ngày lo lắng bữa tiếp theo sẽ ăn cái gì, liền có chút phạm lười......

Đây là bệnh chung của những người thức tỉnh thành sư tử. Nếu như không ai đi quản hắn, hắn vừa lúc lại ăn no, Sư Lệ thậm chí có thể ngủ thông một ngày một đêm.

Nhưng Hùng Dã không giống Sư Lệ, không có tồn lương y sẽ cảm thấy trong lòng không yên ổn, còn có chính là...... Sư Lệ phải nuôi cả mẹ và em trai.

Ở trong bộ lạc bọn họ, tình huống của Sư Lệ như vậy, nguyện ý nuôi mẹ của mình thôi đã tính không tệ rồi, giống nhau sẽ không nuôi em trai. Dù sao em trai cũng không đói chết được, hơn nữa thú nhân ở tuổi này đã có thể làm một chút việc nhỏ.

Nhưng Sư Lệ lại không giống, Sư Lệ đối xử với mẹ và em trai phi thường tốt, bình thường tình nguyện để mình đói bụng cũng phải cho mẹ và em trai được ăn no.

Kể từ đó, lượng thức ăn bọn họ yêu cầu lại nhiều hơn —— em trai Sư Lệ đang trong giai đoạn phát triển, hiện tại chính là càng ngày càng ăn nhiều hơn.

Hùng Dã đi đến cửa huyệt động của Sư Lệ, hô một tiếng. Cửa mở ra, lần này chính là Dương Tốc.

Dương Tốc khi còn nhỏ thái độ với Hùng Dã rất tốt, nhưng từ sau khi mười tuổi thức tỉnh thành dê, thái độ của nó với Hùng Dã liền xuống dốc không phanh. Hùng Dã thực khó hiểu nên hỏi riêng Sư Lệ, Sư Lệ nói nó thức tỉnh thành một con dê vô dụng, cảm thấy không vui cho nên mới giận dỗi bọn họ.

Hùng Dã cảm thấy Dương Tốc như vậy không được, Miêu Cẩm thức tỉnh thành con mèo nhỏ xíu, không phải cũng có thể trông cửa sao?

Dương Tốc thức tỉnh thành sơn dương, dựa theo cách nói của tư tế gia gia, loài động vật này có thể hành tẩu trên vách đá chênh vênh, sừng trên đầu có thể chiến đấu, chạy trốn còn rất nhanh, kỳ thật cũng không tính quá kém...... Nhưng Dương Tốc chưa từng luyện tập mấy kỹ năng này không nói, thậm chí nó còn không quá nguyện ý biến thành hình thú để thích ứng thân thể của mình.

"Dương Tốc, Sư Lệ đâu?" Hùng Dã hỏi.

Dương Tốc nhìn Hùng Dã mắt trợn trắng, nhưng vẫn nói: "Ta đi gọi hắn."

Hùng Dã gật gật đầu, cũng không đi vào mà chờ ở cửa.

Huyệt động của Sư Lệ bị phân cách thành hai nửa, trong đó một khu vực là độc thuộc về Sư Lệ —— Sư Lệ không thích bị quấy rầy trong lúc ngủ.

Lúc này, Hùng Dã nhìn thấy Dương Tốc đi đến chỗ Sư Lệ nói: "Anh ơi, Hùng Dã tới tìm anh này!"

"Ồn muốn chết!" Thanh âm của Sư Lệ thực không kiên nhẫn.

Dương Tốc sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn Hùng Dã một cái nói: "Là Hùng Dã tới tìm anh."

Sư Lệ lúc này mới từ trong phòng bước ra, gã vuốt vuốt mái tóc nâu lộn xộn của mình mấy cái, nói: "Ta đói bụng, đồ ăn đâu?"

"Ở kia kìa!" Dương Tốc chỉ vào cái bát trên cái bàn gỗ bên cạnh nói.

Sư Lệ nhìn vào cái bát đá thì thấy bên trong có thịt và một quả tim còn lưu dấu răng, tức khắc nổi lên một trận phiền chán.

Đây là...... Cho gã ăn đồ thừa của người khác?

"Anh, em và mẹ để lại cho anh hơn phân nửa quả tim." Dương Tốc khoe thành tích.

"Tim này vốn dĩ là chia cho ta mà? Các ngươi chỉ để lại cho ta có nửa quả?" Sư Lệ bất mãn nói, gã đã bao nhiêu năm rồi chưa ăn thức ăn bị người khác cắn qua?!

Dương Tốc lúc trước đi gọi Sư Lệ, bị Sư Lệ rống "Ồn muốn chết" đã có chút không vui, hiện tại thấy Sư Lệ như vậy thì càng sửng sốt.



Tính cách Sư Lệ có hơi bá đạo, muốn người khác mọi chuyện đều phải theo ý gã, nhưng đối với bọn họ lại vẫn rất hào phóng, đồ vật trong nhà cũng không đếm hết. Tối hôm qua lãnh thịt trở về, cho dù bọn họ có ăn hết thì Sư Lệ cũng chỉ sẽ nghĩ cách đi săn thêm chứ không nói gì bọn họ.

Đúng là bởi vì như vậy, bọn họ mới không muốn Sư Lệ và Hùng Dã kết thành bạn lữ.

Sư Lệ kết thành bạn lữ với Hùng Dã sẽ dọn ra ngoài, sau đó còn có thể tiếp tục đối tốt với bọn họ như vậy sao?

Bọn họ còn có thể đi theo Sư Lệ ăn thịt sao?

Phải biết rằng, Hùng Dã đối với bọn họ vẫn luôn lạnh nhạt.

Kết quả, hiện tại Sư Lệ còn chưa cùng Hùng Dã kết thành bạn lữ đâu, thế nhưng đã không cho bọn họ ăn thịt!

Dương Tốc trong lúc nhất thời như lâm đại địch.

Sư Lệ sau khi phát bực một trận, lực chú ý lại phóng tới trên người Hùng Dã.

Hùng Dã bây giờ, so với Hùng Dã trong ấn tượng của gã không quá giống nhau.

Trong ấn tượng của gã Hùng Dã rất cường đại, rất có lực uy hiếp. Hùng Dã trước mắt lại không giống, y thoạt nhìn tuổi trẻ non nớt, đặc biệt thanh xuân.

Nhìn thấy gã, Hùng Dã còn cười cười, cười đến phi thường đẹp.

Sư Lệ giật mình. Khi gã còn trẻ tuổi, gã đối với Hùng Dã là thật lòng thích, trong bộ lạc bọn họ lại không có kẻ nào xuất sắc hơn Hùng Dã. Đáng tiếc một thời gian thật dài sau đó, gã thấy chán.

Gã tất nhiên không có khả năng lại kết thành bạn lữ với Hùng Dã. Nhưng không kết thành bạn lữ với Hùng Dã, gã vẫn có thể cùng Hùng Dã ở bên nhau, hai người có thể giống như hầu hết người trong bộ lạc cùng nhau sinh hoạt, tương lai cảm thấy không thích hợp thì tách ra, hảo tụ hảo tán.

Không, cũng không cần tách ra, chờ gã cường đại lên, bên người tự nhiên có thể có rất nhiều người.

Những Thú Vương đó hầu như đều có mấy chục người vợ, trên trăm đứa con!

Đến nỗi Hùng Dã...... Hùng Dã lúc trẻ tuổi tuy rằng cứng nhắc, nhất định phải tìm một bạn lữ toàn tâm toàn ý sinh hoạt, nhưng về sau hơn phân nửa sẽ thay đổi. Chỉ cần gã đủ cường đại, Hùng Dã khẳng định sẽ không rời khỏi gã, cũng không thể rời khỏi gã.

Sư Lệ suy nghĩ rất nhiều, Hùng Dã nhưng thật ra không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy ánh mắt Sư Lệ đánh giá mình quái quái, hơn nữa...... Sư Lệ thế nhưng cùng Chu Tịch giống nhau, ở trên người bọc một tấm da thú.

Hắn trước kia không phải rất phiền khi bọc da thú lên trên người sao? Thậm chí hận không thể vứt quách luôn tấm da thú vây quanh hông cho xong.

Hùng Dã nói: "Sư Lệ, chúng ta đi săn đi."

Sư Lệ không muốn ăn thức ăn người khác từng ăn qua, hơn nữa gã nhớ rõ tay nghề nướng thịt của Hùng Dã rất tốt...... Gã gật gật đầu.

Hùng Dã nói: "Ta đêm qua lúc đi vào rừng chặt cây thì gặp được Lăng Xỉ long(Hypsilophodon). Chúng ta hôm nay nếu có thể bắt lấy một con thì tốt, nếu như không bắt được, chúng ta có thể đi bắt cá."

Lúc bộ lạc săn thú tập thể, mọi người phân công hợp tác, tổng luôn có thể có chút thu hoạch. Nhưng hai người gã và Hùng Dã đi săn thú lại không nhất định lần nào cũng có thể bắt được con mồi —— có đôi khi bọn họ cẩn thận chờ đợi nửa ngày nhưng cái gì cũng không bắt được.

Những lúc thế này, Hùng Dã sẽ lựa chọn đi bắt cá, nếu vẫn không được thì tìm chút thực vật có thể ăn cũng tốt.

Gã mười mấy tuổi sau khi thức tỉnh chạy khỏi bộ lạc rèn luyện thú hình, luyện đến khi đói lả rồi thì ngay cả đám cỏ cũng gặm.

Đương nhiên cũng là vì như vậy, gã đặc biệt thống hận ăn cỏ.

Sư Lệ biểu tình cứng đờ.

Gã bắt đầu hồi tưởng lại cách thức bọn họ săn thú lúc này.

Khi đó gã thế nhưng trực tiếp dùng miệng cắn xé con mồi, còn tới cái đầm nhỏ lầy lội ngâm nửa ngày chỉ vì bắt mấy con cá ——Thật ra gã muốn tới con sông lớn hơn để bắt, nhưng Hùng Dã lo lắng nơi đó có sinh vật nguy hiểm nên không cho gã đi.

Hồi tưởng lại đủ thứ chuyện từng làm, Sư Lệ không khỏi ghét bỏ, lúc này lại nhìn thấy bên ngoài đang mưa......

"Bên ngoài đang mưa?" Sư Lệ nhíu mày.

"Đúng vậy." Hùng Dã thật cao hứng: "Loại ngày mưa thế này rất thích hợp để đi săn." Mưa nhỏ sẽ quấy nhiễu tầm mắt và khứu giác con mồi, thuận tiện cho bọn họ bắt giữ được.

Sư Lệ nói: "Ta hôm nay không thoải mái lắm, không đi đâu." So với đi săn, gã vẫn nên tiếp tục tu luyện thì hơn! Bỏ công mài dao chẻ củi nhanh hơn, chỉ có thực lực cường đại rồi mới có thể đạt được người khác tôn kính!

Gã đời trước mãi cho đến 50 tuổi mới rốt cuộc trở thành Thú Vương. Đời này tiến hành tu luyện trước mấy năm, có lẽ hơn ba mươi tuổi là có thể trở thành Thú Vương!

"Đồ ăn của ngươi đủ sao?" Hùng Dã nhíu mày.

"Đủ rồi." Sư Lệ nói. Trong bộ lạc bọn họ, rất nhiều người chỉ tham gia săn thú tập thể, không phải cũng chẳng đói chết được hay sao? Đồ ăn bọn họ được phân còn ít hơn so với gã nữa là.

"Ngươi vẫn nên đi cùng ta thôi." Hùng Dã lại nói. Sư Lệ chịu không nổi đói bụng, mùa đông vừa qua, đầu mùa xuân con mồi rất ít, bọn họ đều không có tồn lương...... Lúc này không đi săn, Sư Lệ đủ ăn sao?

"Ta không muốn đi." Sư Lệ nói. Gã phiền nhất chính là Hùng Dã buộc gã đi làm một ít việc gã không thích làm, chẳng lẽ không thể cho gã ngủ một giấc thật ngon sao?



Đương nhiên, gã hiện tại không phải muốn ngủ, mà là muốn tu luyện.

Ngày hôm qua gã đã bắt đầu tu luyện. Tuy rằng bởi vì vừa mới bắt đầu nên luyện được rất chậm, nhưng cũng đã đạt được chút thành tựu.

"Ngươi ngày hôm qua có phải bị thương hay không?" Hùng Dã hỏi. Lúc săn thú tập thể buổi sáng hôm qua y vẫn luôn ở cùng Sư Lệ, lúc ấy xem ra Sư Lệ không bị thương, nhưng cũng nói không chừng...... Sư Lệ luôn rất sĩ diện.

"Không có. Ta chỉ là không được thoải mái." Sư Lệ bị Hùng Dã đuổi theo hỏi thì có chút phiền, xoay người trở về phòng mình.

Hùng Dã không hiểu Sư Lệ bị làm sao, y nhìn nhìn sắc trời, bất đắc dĩ đến tìm Hổ Nguyệt.

Hổ Nguyệt là chị gái cùng cha khác mẹ của y, thức tỉnh thành lão hổ.

Quan hệ giữa hai người không tồi, những lúc bộ lạc săn thú tập thể cũng thường xuyên hợp tác. Nếu Sư Lệ không muốn đi săn thú, vậy đi tìm Hổ Nguyệt cũng không tồi.

Hiện tại thời gian còn sớm, lúc Hùng Dã đến, Hổ Nguyệt còn chưa xuất phát, đang ăn cái gì đó. Nghe ý đồ đến đây của Hùng Dã, Hổ Nguyệt nói: "Ta và Hùng Bạch đã hẹn đi săn với nhau rồi, ngươi có thể đi cùng chúng ta."

"Ta đi với các ngươi." Hùng Dã nói.

Hùng Bạch là một đại nữ nhân chẳng kém cạnh gì y. Y thức tỉnh thành gấu nâu, là loài gấu lớn nhất, mà Hùng Bạch thì thức tỉnh thành gấu đen(hay còn gọi là gấu ngựa), hình thể chỉ bằng một phần ba y.

Đương nhiên, ngay cả khi như vậy, sức chiến đấu của Hùng Bạch vẫn rất mạnh —— Nàng am hiểu trèo cây, không chỉ có có thể hỗ trợ quan sát con mồi khi nào tới đây, còn có thể từ trên cây tụt xuống bất kỳ lúc nào để công kích con mồi.

Không đến chốc lát, Hùng Bạch đã tới rồi.

Hùng Bạch tuy rằng tên là "Bạch", nhưng hình thú của nàng đen không nói, ngay cả hình người cũng rất đen, chính là thiếu nữ kiện mỹ mà Hùng Dã ngày hôm qua đã gặp.

"Hùng Dã, ngươi muốn đi cùng chúng ta sao? Sư Lệ đâu?" Hùng Bạch vừa nhìn thấy Hùng Dã hai mắt đã tỏa ánh sáng.

Hùng Dã là người trẻ tuổi nhất luôn làm người chú mục trong bộ lạc, lại cùng là loài gấu giống như Hùng Bạch. Hùng Bạch từ nhỏ đã thích y, cả ngày chạy theo phía sau y.

Hùng Dã nói: "Thân thể hắn không thoải mái nên hôm nay không đi, chúng ta mau xuất phát thôi."

Hùng Bạch gật đầu, ba người thực mau đã rời khỏi bộ lạc.

Thời điểm bộ lạc săn thú tập thể, bọn họ sẽ chạy tới những địa điểm có nhiều con mồi. Nhưng chỉ có vài người đi ra ngoài săn thú thì sẽ không làm như vậy.

Ba người tới bờ khe núi phía Đông Nam chỗ mọc rất nhiều bụi cây.

Có vài nơi cây sinh trưởng rất cao lớn, vì thế phía dưới cũng chỉ có lá rụng và một ít thực vật ưa bóng. Nhưng cây cối nơi này đều là thấp bé, dưới tàng cây cũng mọc rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ.

Ba người Hùng Dã biến về nguyên hình chậm rãi đi tới. Đi được một đoạn, Hùng Dã đột nhiên đứng dậy nhìn về một phương hướng: "Có mùi của Dị Xỉ long(Dimetrodon)."

Ba người thương lượng một chút, lấy bùn đất bôi lên người để che dấu mùi vị, sau đó chọn một bụi cây trốn vào.

Bọn họ hy vọng con Dị Xỉ long này có thể đi về phía mình. Nhưng mà nó lại không làm theo ý muốn của bọn họ...... Nó thế nhưng càng đi càng xa.

Bọn họ chỉ có thể đổi chỗ khác rồi lại tiếp tục.

Kết quả lần này, bọn họ thế nhưng nhìn thấy một con Lăng Bối long(Scelidosaurus) thân dài ước khoảng ba mét đang gặm một bụi dương xỉ.

Trên lưng Lăng Bối long bao phủ một tầng vảy lân thật dày, mặt trên còn mọc thêm gai xương sắc bén. Rất nhiều khủng long ăn thịt đều không thích vồ mồi chúng, nhưng Hùng Dã đối phó với loại khủng long này lại khá là quen thuộc.

"Hùng Bạch hấp dẫn lực chú ý của nó, ta thì lật ngửa nó lên, còn Hổ Nguyệt công kích!" Hùng Dã nói. Phần lưng Lăng Bối long khiến cho bọn họ không có chỗ hạ miệng, bụng chính là nhược điểm. Móng vuốt y tuy dài tận mười centimet nhưng không đủ sắc bén, Hổ Nguyệt lại bất đồng. Hổ Nguyệt chỉ cần một móng vuốt hạ xuống là có thể nhẹ nhàng xé mở bụng Lăng Bối long.

Đương nhiên, Hổ Nguyệt lại không có cách nào lật ngửa được con Lăng Bối long dài 3 mét......

Ba người ẩn núp kỹ càng, ánh mắt nhìn con Lăng Bối long kia giống hệt như là đang nhìn một núi thịt nhỏ.

Tác giả có lời muốn nói:

Về cân nặng của mọi người trong truyện:

Gấu nâu đảo Kodiak là loài gấu lớn nhất trên thế giới, gấu đực thành niên nặng từ 680kg trở lên, tối đa là 1 tấn. Loài gấu này lúc đứng cao hơn 3 mét, có thể ngửi được mùi hương trong phạm vi 1.5 km.

Sư tử giống nhau nặng trên dưới 200kg, nặng nhất là hơn 300kg một chút.

Lão hổ thể trọng cùng sư tử không khác biệt lắm, lão hổ và sư tử thể trọng tương đương đấu với nhau, lão hổ luôn thắng.

Gấu đen Trung Quốc nặng trên dưới 150kg.

Đến nỗi voi Ma-mút...... Hiện tại voi Châu Phi đều nặng khoảng năm sáu tấn, trước kia voi Ma-mút thành niên thể trọng đại khái 10-15 tấn, phương diện cân nặng không phải điều quan trọng nhất với chư vị.

——

Chu Tịch: Ta phải cẩn thận chút kẻo áp hỏng mất tức phụ......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook