Chương 66: Bất kính
Niên Chung
10/01/2023
Doãn Từ nhìn con mắt.
Con mắt nhìn vô định. Tiếp xúc với ánh sáng làm tròng đen di chuyển một cách chậm chạp rồi nhìn thẳng vào mắt Doãn Từ sau đó. Không biết là bị kích thích bởi ánh sáng hay do ý thức còn sót lại mà con mắt trong kẽ hở ướt dần, tạo thành ánh lệ bên ngoài con mắt.
Tiếc rằng tượng Thần thịt không có miệng, nên đền Thần vẫn lặng ngắt như tờ.
Tích tắc vừa trôi qua dài đằng đẵng trong tâm trí Doãn Từ.
Thần quân Đế Ốc là tín ngưỡng của dân chúng triều Duẫn nên đền Thần chẳng khác nào thánh địa. Hành vi bất kính nhất mà người ta có thể làm ra bên trong đền Thần cùng lắm cũng chỉ đến mức như hành động Thời Kính Chi đang giả vờ làm: trộm ít tiền vàng lẻ rồi lập tức rời đi.
Dù là kẻ gian độc địa nhất thì cũng không dám động đến tượng Thần bởi nỗi lo sợ gặp báo ứng.
Thật ra Doãn Từ không hề bài xích tín ngưỡng của người khác. Môn phái hướng Phật như chùa Kiến Trần cũng hoàn toàn có thể chung sống hòa thuận với người ngoài. Không phải Doãn Từ chưa từng tìm kiếm câu trả lời từ phía thần linh, nhưng thần linh cũng có hàng nghìn hàng vạn, y chưa điên đến độ mổ xẻ từng đạo pháp ra xem.
Nên dĩ nhiên y chưa từng dò xét tượng Thần của chốn thành thị phồn hoa này.
Đền Thần nơi đây người đến kẻ đi, tượng Thần bởi thế dính đẫy bụi trần, ai ngờ được nó lại có liên quan đến loại chuyện quái dị này?
'Nếu ta không dẫn ngươi đi thì 'nơi này' sẽ trở thành một nơi chốn mà cả đời ngươi không bao giờ đặt chân tới.'
Mấy trăm năm qua Doãn Từ đã dừng chân tại vô số đền Thần, nhưng lại không bao giờ nghĩ đến việc sẽ tra xét bản thân tượng Thần cả. Thời Kính Chi nói đúng, đây cũng chỉ là một trong số những nơi chốn gần ngay gang tấc mà y chưa từng đặt chân đến.
Doãn Từ xoa lên kẽ hở, đáy lòng bộn bề cảm xúc.
Ai biết "người bất tử" đầu tiên mà y vẫn hằng tìm kiếm trong suốt trăm năm lại là một pho tượng Thần tanh hôi mùi thịt sống.
... cũng chính là "đồng loại" sống vượt tuổi thọ con người duy nhất của y.
Phía dưới pho tượng là những chiếc đệm hương bồ xếp thành hàng. Quả cúng vẫn tươi, tàn hương còn ấm. Cư dân tại thành thị sầm uất này có biết mình đang quỳ lạy trước thứ gì không?
Người ta cố tình để tượng thịt ở đây vì mục đích gì?
Từ khi Đại Duẫn dựng nước tới nay, các tín đồ thờ cúng Thần quân Đế Ốc ngày một đông đúc. Như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu tượng thịt bị để lẫn vào trong các đền Thần?
Thôn Nguyên Tiên dùng người sống tạc tượng, tiến trình tạc không nhanh. Thế thì trên khắp Đại Duẫn còn ẩn giấu bao nhiêu "thôn Nguyên Tiên" nữa?
Doãn Từ thấy lòng mình rét lạnh, dường như y đã chạm đến tấm mạng ẩn sâu trong bóng tối. Khoảnh khắc ấy y nghĩ không thông, rốt cuộc bản thân là con mồi, là con nhện, hay là một thứ gì lưu lạc ngoài mạng nhện.
Lúc này, thấy Doãn Từ không lên tiếng, Thời Kính Chi mới chủ động xách theo tay nải ra phía sau tượng Thần.
Hắn nhìn thấy nét mặt khó hiểu của Doãn Từ trước hết, sau đó mới thấy con mắt héo hon trong kẽ hở kia. Con mắt chỉ nhìn chằm chằm Doãn Từ, không hề dời mắt.
Thời Kính Chi đã thấy quen nên không còn run rẩy.
Hắn moi mảnh vỡ trong tay Doãn Từ và khảm lên kẽ hở một cách không hề thương hại. Xong xuôi, hắn dùng dương hỏa nung nóng vết nứt khiến vị trí hư hại vừa rồi chỉ còn lại vết tích lồi lõm nhẹ. Người ngoài có săm soi thì cũng khó mà phát hiện ra.
Trong suốt quá trình thao tác, nét mặt hắn không hề có vẻ do dự hay chẳng đành lòng.
"Đi thôi, A Từ."
Đoạn, không đợi câu trả lời, Thời Kính Chi đã ôm eo Doãn Từ và dẫn y ra khỏi đền Thần.
Doãn Từ nhắm mắt, mặc cho hắn đưa đi.
Ngoài đền Thần, trăng sáng sao thưa.
Tiết trời chớm xuân, đã qua mùa cực lạnh. Đêm chưa ngả về khuya nên phố xá vẫn đông vui. Nhiều thương nhân dựng gian hàng bán mấy món đồ linh tinh hoặc đồ ăn lặt vặt. Cũng có người đã dọn hàng nghỉ ngơi, trên mình treo đầy các loại dụng cụ hoặc hàng hóa quái lạ.
Nhờ ăn mặc giản dị nên dù có đội mũ có màn che thì thầy trò hai người cũng không quá nổi bật giữa đám đông.
Thời Kính Chi để ý thấy Doãn Từ khác thường nhưng không tra hỏi. Hắn chỉ dẫn Doãn Từ đến một ngõ hẻm yên tĩnh, rồi vừa nung chảy giá nến thành những hột vàng, vừa lặng lẽ chờ Doãn Từ bình tĩnh lại.
Hiện giờ Thời Kính Chi đã có thể điều khiển dương hỏa thành thạo. Hắn cầm vàng vỡ trong tay, chớp mắt chúng đã bị nung thành những viên ngọc nhỏ tròn.
Cứ vậy, hễ nung xong một hột vàng là Thời Kính Chi lại liếc Doãn Từ một cái. Hắn cố hết sức mình để tỏ ra cái vẻ "vừa khéo ta cũng đang bận thật", hành động của hắn trông hoàn toàn ung dung, không hề có ý định giục giã.
Phát hiện đáng sợ làm Doãn Từ khó mà phân tâm, do đó, sự quan tâm trong âm thầm của Thời Kính Chi làm lòng Doãn Từ dịu lại. Y liếc nhìn Thời Kính Chi, không làm bộ không có việc gì, mà tiếp tục bình thản suy ngẫm.
Thời Kính Chi cúi đầu tiếp tục công việc của mình, khóe môi lặng lẽ nhếch lên cao.
Khi Doãn Từ nghĩ thông thì Thời Kính Chi cũng xử lí xong giá nến.
Thấy Doãn Từ đã lấy lại sức sống, Thời Kính Chi vác tay nải lên lưng: "Nghĩ thông rồi?"
"Về thôi," Doãn Từ bình tĩnh đáp, "Giờ này bếp trống rồi, ta về làm cá sốt chua ngọt cho sư tôn."
Ai ngờ Thời Kính Chi lại lắc đầu rồi nắm cổ tay Doãn Từ và kéo y ra đường lớn.
"Mai phải lên đường về phương bắc rồi, không biết bao giờ mới được dạo phố xá. A Từ, chúng ta dạo chơi chút rồi hẵng về."
Thấy Doãn Từ khẽ cau mày, Thời Kính Chi lại bồi thêm.
"Tay ngươi cũng đông cứng lại rồi, ít nhất cũng phải ăn cái gì ấm ấm đã. Đây là mệnh lệnh." Tuy là mệnh lệnh nhưng giọng hắn lại rất dịu êm.
Doãn Từ day day trán, chỉ nghĩ Thời Kính Chi nổi hứng nhất thời: "Được rồi, ta đi cùng người."
Thời Kính Chi mỉm cười tươi rói. Sau đó hắn chỉnh mũ cẩn thận rồi kéo Doãn Từ đến trước quầy hoành thánh.
Quầy hoành thánh mở bán ngoài trời, trước quầy ngồi la liệt đủ mọi hạng người. Ánh lửa đỏ chót hòa lẫn khói nóng trắng phau tạo nên hơi ấm giữa gió rét buổi đêm. Có mấy người đàn ông cường tráng uống đã rượu rồi ngồi sa sả trong gian hàng. Hơi nóng phả ra từ cả miệng lẫn bát mì khiến khuôn mặt thực khách nào cũng mờ mờ ảo ảo.
Quầy mì nằm ở một vị trí khuất ngay chính giữa phố phường náo nhiệt, cách bày biện bố trí cũng gọn gàng sạch sẽ một cách hiếm thấy tại nơi này.
Mắt nhìn của Thời Kính Chi vẫn tốt như thường lệ.
Dù có xài tiền lấy ra từ hòm công đức trong đền Thần thì Thời Kính Chi cũng hoàn toàn không cảm thấy có gì chột dạ. Thời Kính Chi gọi hai bát hoành thánh, còn dặn dò chủ quán thêm thịt trứng vào, rồi mới trở lại chỗ ngồi nguyên bản.
Phong thái nhàn nhã của Thời Kính Chi kết hợp với cảnh khói lửa lững lờ nơi đây đã khiến màn đêm rét mướt trở nên sống động.
Mới thoạt nhìn hắn mà ánh mắt Doãn Từ đã dịu dàng đi. Hình ảnh con mắt trong kẽ hở mờ dần, thay vào đó là luồng hơi ấm áp.
Đặt mình vào giữa hàng quán bình dị của trần gian làm y thấy cái rùng mình của xương cốt nằm sâu trong kẽ hở chậm rãi tan đi, y như được một bàn tay vô hình kéo về trần thế.
Chẳng mấy chốc, hoành thánh được bưng lên kéo theo mùi thơm nức mũi.
Những chiếc hoành thánh nhỏ với vỏ mỏng nhân thưa, vừa khéo để mỗi miếng lại ăn một chiếc, ăn vào miệng sẽ thấy vị thanh. Đồ ăn nóng luôn có sức hấp dẫn kỳ lạ trong những đêm đông thế này, có lẽ là bởi cảm giác có thể xoa dịu lòng người của nó.
Thời Kính Chi không vội nhấc đũa. Hắn vén màn sa trước mặt lên rồi hướng cặp mắt yêu kiều về phía Doãn Từ.
... Mình không những không dỗ được người ta mà còn bị tên nhóc này dỗ dành ngược lại. Nghĩ đến đây Doãn Từ dở khóc dở cười, cảm xúc dưới đáy lòng lẫn lộn.
Thời Kính Chi biết y vừa có xuất thân không rõ vừa có sức mạnh đáng gườm, nhưng khí thế của hắn lại vẫn không hề thua kém. Sư phụ gà mờ chỉ thản nhiên ngồi đối diện y và thể hiện ra một sự tử tế đúng mực, song lại thản nhiên đến mức gần như kiêu ngạo.
Không thể không nói, sự "kiêu ngạo" làm Doãn Từ phải cảnh giác trước đây lại khiến y khá yêu thích hiện giờ.
"A Từ mà còn nhìn ta mãi thế là hoành thánh sẽ nguội mất đấy."
Thời Kính Chi nhấp một ngụm canh nóng rồi thở dài khoan khoái.
"Cứ ăn thong thả đi, mà ăn cho đã đời vào. Để lát nữa còn khối việc phải chuẩn bị đấy... Còn vụ tiền ấy, tiền vàng nổi bật quá nên tí trên đường về quán trọ thì chúng ta tranh thủ tẩu tán luôn đi, thả vào mấy chỗ hay có ăn mày qua lại là được."
"Sao nào, sư tôn sợ Thần quân Đế Ốc trả thù à?"
"Sợ cái gì, dẫu sao vi sư cũng từng chém cái thứ ấy rồi." Thời Kính Chi thở hắt ra.
Doãn Từ: "..."
Hiểu, sư phụ y chỉ sợ thứ gì không thấy được, không sờ được mà thôi. Một sự vật có hoang đường đến đâu, chỉ cần biết sẽ chém được là hắn sẽ không sợ hãi nữa.
Doãn Từ nghi ngờ "sự vật hoang đường" bao gồm cả chính mình.
Bất kính quỷ thần bất kính tiên, bất kính bề trên bất kính trời. Doãn Từ cho rằng sư phụ gà mờ không hợp với cái tên Thời Kính Chi, lẽ ra hắn nên học theo Diêm Bất Độ mà đặt tên là "Thời Bất Kính" mới hợp lý.
"Chẳng qua tiền tài đều do dân chúng quyên góp, nếu tự tiện tiêu hết thì thành ra lại phụ lòng các tín đồ thành kính ấy quá đúng không? Nhưng tiền cống cho đền Thần thì lại sẽ vào túi hội Dẫn Tiên. Thế thì chẳng bằng ta thay mặt Thần Quân, dùng số tiền này giúp đỡ người nghèo, chỉ xin hai bát hoành thánh coi như phí vất vả mà thôi."
Thời Kính Chi nói rất hùng hồn.
"Đây là hoành thánh thần tiên cho đấy, ăn nhiều thêm đi A Từ."
Doãn Từ cũng không biết làm gì khác ngoài ăn trọn bát hoành thánh. Khi gác đũa chóp mũi y còn rỉ mồ hôi mịn.
"Thật ra ta luôn biết đấy A Từ. Đến giờ ngươi còn theo ta không oán không hận câu nào, khả năng cao là do có liên quan đến tượng Thần thịt."
Đợi Doãn Từ ăn xong Thời Kính Chi mới nhẹ nhàng mở miệng.
"Diễn nhiều rất mệt, ta biết rất rõ. A Từ, sau này đứng trước mặt ta, ngươi không cần cố gắng che giấu bản thân. Ta muốn điều tra ngươi là thật nhưng nếu ngươi không muốn nói ta cũng sẽ không gặng hỏi đâu."
Hắn cười vẻ vui sướng.
"Trước kia ta đã nói rồi, đây là một trận tỷ thí đường đường chính chính."
Doãn Từ bật cười: "Sư tôn vẫn đau đáu chuyện tỷ thí vạch trần gốc gác đấy hả?"
"Dĩ nhiên rồi."
Nói đoạn Thời Kính Chi vươn tay chỉnh trang mũ mão cho Doãn Từ.
"Ta chỉ mong ngươi mạnh hơn ta tưởng tượng, mau chóng tra rõ thân thế của ta... rồi mau chóng tìm được ta, đến bên ta."
"Đã vậy thì sao không nói thẳng cho ta biết?"
"Nếu A Từ chỉ có võ công cao cường mà không có mạng lưới quan hệ thì tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện này. Thật lòng ta không muốn mất trợ thủ đắc lực như ngươi, nhưng cũng thật sự không muốn để ngươi bị cuốn vào những chuyện vượt quá khả năng kiểm soát."
Thời Kính Chi lắc lắc đầu, lần đầu tiên, phong thái ung dung của hắn phai nhạt đi đôi chút.
"Đi thôi, chúng ta chia nhau thả tiền. Qua thời gian ba nén hương thì gặp nhau ở cổng thành."
"Được."
Sau khi hai người tách ra, Doãn Từ không vội đi giấu tiền mà chạy thẳng đến trạm truyền tin.
Trước thời điểm lên núi, tiến vào trận Phật Tâm, y đã truyền đạt yêu cầu điều tra Thời Kính Chi. Theo ước định ban đầu thì bồ câu xám sẽ gửi thư đến thành Vĩnh Thịnh. Do đó dù Thời Kính Chi không chủ động đến đây, Doãn Từ cũng sẽ lén ghé qua một lần.
Hôm nay vừa khéo đến xem thư.
Tiếc rằng đúng như Thời Kính Chi đã nói, thân thế của hắn không hề dễ thăm dò. Doãn Từ tổng hợp mấy phong thư mà chỉ lựa ra được một đầu mối.
Lão già Tôn Hoài Cẩn có cả thảy bảy người con cháu họ Thời còn sống trên đời. Bảy người này ngoại hình bình thường, gia cảnh tuy đủ ăn đủ mặc nhưng không đến mức giàu sang, chỉ thuộc hàng trung-hạ lưu là cùng, mà tính cách họ cũng trong sạch và an phận.
Bất luận có nhìn nhận ra sao thì trông họ cũng không có vẻ sẽ có họ hàng thân thích với người quái dị như Thời Kính Chi.
Tuy nhiên không phải không gặt hái được gì- Doãn Từ nhận được ghi chép về một người quá cố làm y tò mò.
Tôn Hoài Cẩn có một cháu ngoại gái tên là Thời Sùng Ngọc.
Cha Thời Sùng Ngọc là một thương nhân có chút ít tiếng tăm, ông này có với con gái nhà họ Tôn hai cô con gái. Thời Sùng Ngọc ngoại hình xinh đẹp, lại có tài văn võ, nên có thể nói là tương đối xuất chúng. Tiếc rằng cha nàng bảo thủ, chỉ muốn nàng sớm lập gia đình.
Thời Sùng Ngọc rắn rỏi bẩm sinh, không cam chịu số phận, nàng liền chống đối người nhà rồi tự mình xông xáo giang hồ.
Mà nàng cũng thật sự thành danh.
Tính nàng khí khái mà lại giỏi dùng thương, nên được người đời gọi là "thương ngọc vỡ". Bởi hồi trẻ tuổi nàng có chút danh tiếng nên được phái Thái Hành để mắt tới và thu làm đệ tử. Chỉ là giang sơn rộng lớn, giang hồ vốn chẳng thiếu người. "Thương ngọc vỡ" tung hoành thêm năm, sáu năm rồi bỗng dưng biệt tích.
Nàng tự học thành tài, lại hao phí quá nhiều thời gian bên ngoài nên không được phái Thái Hành coi là đệ tử hạng nhất. Mà dân gian thì không thiếu người tài, nào có ai để ý đến sự vắng bóng của nàng đâu. Tất cả những gì Thời Sùng Ngọc để lại sau đó là lời đồn nàng "bị bệnh qua đời khi mới chừng hai mươi tuổi".
Lời đồn ấy cũng đã là chuyện của hơn hai chục năm về trước.
Doãn Từ gấp phong thư, đoạn dùng chậu than ở trạm đưa tin đốt ngay tại chỗ.
Như vậy, nếu xét theo hướng huyết thống của Tôn Hoài Cẩn thì Thời Sùng Ngọc là người có khả năng liên quan đến Thời Kính Chi nhất. Dù gì họ cũng sắp đi ngang qua phái Thái Hành, mà manh mối này đáng giá để đào sâu thêm.
Khoảng trống hai tư năm từ khi gặp "nhóc câm" đến khi gặp "sư phụ gà mờ", y nhất định phải ra cho bằng được.
... Đừng nói đến việc Thời Kính Chi hy vọng y "tìm được hắn", dù hắn có muốn lẩn tránh, y cũng sẽ xé tan màn sương phủ kinh niên và đến bên cạnh Thời Kính Chi.
Con mắt nhìn vô định. Tiếp xúc với ánh sáng làm tròng đen di chuyển một cách chậm chạp rồi nhìn thẳng vào mắt Doãn Từ sau đó. Không biết là bị kích thích bởi ánh sáng hay do ý thức còn sót lại mà con mắt trong kẽ hở ướt dần, tạo thành ánh lệ bên ngoài con mắt.
Tiếc rằng tượng Thần thịt không có miệng, nên đền Thần vẫn lặng ngắt như tờ.
Tích tắc vừa trôi qua dài đằng đẵng trong tâm trí Doãn Từ.
Thần quân Đế Ốc là tín ngưỡng của dân chúng triều Duẫn nên đền Thần chẳng khác nào thánh địa. Hành vi bất kính nhất mà người ta có thể làm ra bên trong đền Thần cùng lắm cũng chỉ đến mức như hành động Thời Kính Chi đang giả vờ làm: trộm ít tiền vàng lẻ rồi lập tức rời đi.
Dù là kẻ gian độc địa nhất thì cũng không dám động đến tượng Thần bởi nỗi lo sợ gặp báo ứng.
Thật ra Doãn Từ không hề bài xích tín ngưỡng của người khác. Môn phái hướng Phật như chùa Kiến Trần cũng hoàn toàn có thể chung sống hòa thuận với người ngoài. Không phải Doãn Từ chưa từng tìm kiếm câu trả lời từ phía thần linh, nhưng thần linh cũng có hàng nghìn hàng vạn, y chưa điên đến độ mổ xẻ từng đạo pháp ra xem.
Nên dĩ nhiên y chưa từng dò xét tượng Thần của chốn thành thị phồn hoa này.
Đền Thần nơi đây người đến kẻ đi, tượng Thần bởi thế dính đẫy bụi trần, ai ngờ được nó lại có liên quan đến loại chuyện quái dị này?
'Nếu ta không dẫn ngươi đi thì 'nơi này' sẽ trở thành một nơi chốn mà cả đời ngươi không bao giờ đặt chân tới.'
Mấy trăm năm qua Doãn Từ đã dừng chân tại vô số đền Thần, nhưng lại không bao giờ nghĩ đến việc sẽ tra xét bản thân tượng Thần cả. Thời Kính Chi nói đúng, đây cũng chỉ là một trong số những nơi chốn gần ngay gang tấc mà y chưa từng đặt chân đến.
Doãn Từ xoa lên kẽ hở, đáy lòng bộn bề cảm xúc.
Ai biết "người bất tử" đầu tiên mà y vẫn hằng tìm kiếm trong suốt trăm năm lại là một pho tượng Thần tanh hôi mùi thịt sống.
... cũng chính là "đồng loại" sống vượt tuổi thọ con người duy nhất của y.
Phía dưới pho tượng là những chiếc đệm hương bồ xếp thành hàng. Quả cúng vẫn tươi, tàn hương còn ấm. Cư dân tại thành thị sầm uất này có biết mình đang quỳ lạy trước thứ gì không?
Người ta cố tình để tượng thịt ở đây vì mục đích gì?
Từ khi Đại Duẫn dựng nước tới nay, các tín đồ thờ cúng Thần quân Đế Ốc ngày một đông đúc. Như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu tượng thịt bị để lẫn vào trong các đền Thần?
Thôn Nguyên Tiên dùng người sống tạc tượng, tiến trình tạc không nhanh. Thế thì trên khắp Đại Duẫn còn ẩn giấu bao nhiêu "thôn Nguyên Tiên" nữa?
Doãn Từ thấy lòng mình rét lạnh, dường như y đã chạm đến tấm mạng ẩn sâu trong bóng tối. Khoảnh khắc ấy y nghĩ không thông, rốt cuộc bản thân là con mồi, là con nhện, hay là một thứ gì lưu lạc ngoài mạng nhện.
Lúc này, thấy Doãn Từ không lên tiếng, Thời Kính Chi mới chủ động xách theo tay nải ra phía sau tượng Thần.
Hắn nhìn thấy nét mặt khó hiểu của Doãn Từ trước hết, sau đó mới thấy con mắt héo hon trong kẽ hở kia. Con mắt chỉ nhìn chằm chằm Doãn Từ, không hề dời mắt.
Thời Kính Chi đã thấy quen nên không còn run rẩy.
Hắn moi mảnh vỡ trong tay Doãn Từ và khảm lên kẽ hở một cách không hề thương hại. Xong xuôi, hắn dùng dương hỏa nung nóng vết nứt khiến vị trí hư hại vừa rồi chỉ còn lại vết tích lồi lõm nhẹ. Người ngoài có săm soi thì cũng khó mà phát hiện ra.
Trong suốt quá trình thao tác, nét mặt hắn không hề có vẻ do dự hay chẳng đành lòng.
"Đi thôi, A Từ."
Đoạn, không đợi câu trả lời, Thời Kính Chi đã ôm eo Doãn Từ và dẫn y ra khỏi đền Thần.
Doãn Từ nhắm mắt, mặc cho hắn đưa đi.
Ngoài đền Thần, trăng sáng sao thưa.
Tiết trời chớm xuân, đã qua mùa cực lạnh. Đêm chưa ngả về khuya nên phố xá vẫn đông vui. Nhiều thương nhân dựng gian hàng bán mấy món đồ linh tinh hoặc đồ ăn lặt vặt. Cũng có người đã dọn hàng nghỉ ngơi, trên mình treo đầy các loại dụng cụ hoặc hàng hóa quái lạ.
Nhờ ăn mặc giản dị nên dù có đội mũ có màn che thì thầy trò hai người cũng không quá nổi bật giữa đám đông.
Thời Kính Chi để ý thấy Doãn Từ khác thường nhưng không tra hỏi. Hắn chỉ dẫn Doãn Từ đến một ngõ hẻm yên tĩnh, rồi vừa nung chảy giá nến thành những hột vàng, vừa lặng lẽ chờ Doãn Từ bình tĩnh lại.
Hiện giờ Thời Kính Chi đã có thể điều khiển dương hỏa thành thạo. Hắn cầm vàng vỡ trong tay, chớp mắt chúng đã bị nung thành những viên ngọc nhỏ tròn.
Cứ vậy, hễ nung xong một hột vàng là Thời Kính Chi lại liếc Doãn Từ một cái. Hắn cố hết sức mình để tỏ ra cái vẻ "vừa khéo ta cũng đang bận thật", hành động của hắn trông hoàn toàn ung dung, không hề có ý định giục giã.
Phát hiện đáng sợ làm Doãn Từ khó mà phân tâm, do đó, sự quan tâm trong âm thầm của Thời Kính Chi làm lòng Doãn Từ dịu lại. Y liếc nhìn Thời Kính Chi, không làm bộ không có việc gì, mà tiếp tục bình thản suy ngẫm.
Thời Kính Chi cúi đầu tiếp tục công việc của mình, khóe môi lặng lẽ nhếch lên cao.
Khi Doãn Từ nghĩ thông thì Thời Kính Chi cũng xử lí xong giá nến.
Thấy Doãn Từ đã lấy lại sức sống, Thời Kính Chi vác tay nải lên lưng: "Nghĩ thông rồi?"
"Về thôi," Doãn Từ bình tĩnh đáp, "Giờ này bếp trống rồi, ta về làm cá sốt chua ngọt cho sư tôn."
Ai ngờ Thời Kính Chi lại lắc đầu rồi nắm cổ tay Doãn Từ và kéo y ra đường lớn.
"Mai phải lên đường về phương bắc rồi, không biết bao giờ mới được dạo phố xá. A Từ, chúng ta dạo chơi chút rồi hẵng về."
Thấy Doãn Từ khẽ cau mày, Thời Kính Chi lại bồi thêm.
"Tay ngươi cũng đông cứng lại rồi, ít nhất cũng phải ăn cái gì ấm ấm đã. Đây là mệnh lệnh." Tuy là mệnh lệnh nhưng giọng hắn lại rất dịu êm.
Doãn Từ day day trán, chỉ nghĩ Thời Kính Chi nổi hứng nhất thời: "Được rồi, ta đi cùng người."
Thời Kính Chi mỉm cười tươi rói. Sau đó hắn chỉnh mũ cẩn thận rồi kéo Doãn Từ đến trước quầy hoành thánh.
Quầy hoành thánh mở bán ngoài trời, trước quầy ngồi la liệt đủ mọi hạng người. Ánh lửa đỏ chót hòa lẫn khói nóng trắng phau tạo nên hơi ấm giữa gió rét buổi đêm. Có mấy người đàn ông cường tráng uống đã rượu rồi ngồi sa sả trong gian hàng. Hơi nóng phả ra từ cả miệng lẫn bát mì khiến khuôn mặt thực khách nào cũng mờ mờ ảo ảo.
Quầy mì nằm ở một vị trí khuất ngay chính giữa phố phường náo nhiệt, cách bày biện bố trí cũng gọn gàng sạch sẽ một cách hiếm thấy tại nơi này.
Mắt nhìn của Thời Kính Chi vẫn tốt như thường lệ.
Dù có xài tiền lấy ra từ hòm công đức trong đền Thần thì Thời Kính Chi cũng hoàn toàn không cảm thấy có gì chột dạ. Thời Kính Chi gọi hai bát hoành thánh, còn dặn dò chủ quán thêm thịt trứng vào, rồi mới trở lại chỗ ngồi nguyên bản.
Phong thái nhàn nhã của Thời Kính Chi kết hợp với cảnh khói lửa lững lờ nơi đây đã khiến màn đêm rét mướt trở nên sống động.
Mới thoạt nhìn hắn mà ánh mắt Doãn Từ đã dịu dàng đi. Hình ảnh con mắt trong kẽ hở mờ dần, thay vào đó là luồng hơi ấm áp.
Đặt mình vào giữa hàng quán bình dị của trần gian làm y thấy cái rùng mình của xương cốt nằm sâu trong kẽ hở chậm rãi tan đi, y như được một bàn tay vô hình kéo về trần thế.
Chẳng mấy chốc, hoành thánh được bưng lên kéo theo mùi thơm nức mũi.
Những chiếc hoành thánh nhỏ với vỏ mỏng nhân thưa, vừa khéo để mỗi miếng lại ăn một chiếc, ăn vào miệng sẽ thấy vị thanh. Đồ ăn nóng luôn có sức hấp dẫn kỳ lạ trong những đêm đông thế này, có lẽ là bởi cảm giác có thể xoa dịu lòng người của nó.
Thời Kính Chi không vội nhấc đũa. Hắn vén màn sa trước mặt lên rồi hướng cặp mắt yêu kiều về phía Doãn Từ.
... Mình không những không dỗ được người ta mà còn bị tên nhóc này dỗ dành ngược lại. Nghĩ đến đây Doãn Từ dở khóc dở cười, cảm xúc dưới đáy lòng lẫn lộn.
Thời Kính Chi biết y vừa có xuất thân không rõ vừa có sức mạnh đáng gườm, nhưng khí thế của hắn lại vẫn không hề thua kém. Sư phụ gà mờ chỉ thản nhiên ngồi đối diện y và thể hiện ra một sự tử tế đúng mực, song lại thản nhiên đến mức gần như kiêu ngạo.
Không thể không nói, sự "kiêu ngạo" làm Doãn Từ phải cảnh giác trước đây lại khiến y khá yêu thích hiện giờ.
"A Từ mà còn nhìn ta mãi thế là hoành thánh sẽ nguội mất đấy."
Thời Kính Chi nhấp một ngụm canh nóng rồi thở dài khoan khoái.
"Cứ ăn thong thả đi, mà ăn cho đã đời vào. Để lát nữa còn khối việc phải chuẩn bị đấy... Còn vụ tiền ấy, tiền vàng nổi bật quá nên tí trên đường về quán trọ thì chúng ta tranh thủ tẩu tán luôn đi, thả vào mấy chỗ hay có ăn mày qua lại là được."
"Sao nào, sư tôn sợ Thần quân Đế Ốc trả thù à?"
"Sợ cái gì, dẫu sao vi sư cũng từng chém cái thứ ấy rồi." Thời Kính Chi thở hắt ra.
Doãn Từ: "..."
Hiểu, sư phụ y chỉ sợ thứ gì không thấy được, không sờ được mà thôi. Một sự vật có hoang đường đến đâu, chỉ cần biết sẽ chém được là hắn sẽ không sợ hãi nữa.
Doãn Từ nghi ngờ "sự vật hoang đường" bao gồm cả chính mình.
Bất kính quỷ thần bất kính tiên, bất kính bề trên bất kính trời. Doãn Từ cho rằng sư phụ gà mờ không hợp với cái tên Thời Kính Chi, lẽ ra hắn nên học theo Diêm Bất Độ mà đặt tên là "Thời Bất Kính" mới hợp lý.
"Chẳng qua tiền tài đều do dân chúng quyên góp, nếu tự tiện tiêu hết thì thành ra lại phụ lòng các tín đồ thành kính ấy quá đúng không? Nhưng tiền cống cho đền Thần thì lại sẽ vào túi hội Dẫn Tiên. Thế thì chẳng bằng ta thay mặt Thần Quân, dùng số tiền này giúp đỡ người nghèo, chỉ xin hai bát hoành thánh coi như phí vất vả mà thôi."
Thời Kính Chi nói rất hùng hồn.
"Đây là hoành thánh thần tiên cho đấy, ăn nhiều thêm đi A Từ."
Doãn Từ cũng không biết làm gì khác ngoài ăn trọn bát hoành thánh. Khi gác đũa chóp mũi y còn rỉ mồ hôi mịn.
"Thật ra ta luôn biết đấy A Từ. Đến giờ ngươi còn theo ta không oán không hận câu nào, khả năng cao là do có liên quan đến tượng Thần thịt."
Đợi Doãn Từ ăn xong Thời Kính Chi mới nhẹ nhàng mở miệng.
"Diễn nhiều rất mệt, ta biết rất rõ. A Từ, sau này đứng trước mặt ta, ngươi không cần cố gắng che giấu bản thân. Ta muốn điều tra ngươi là thật nhưng nếu ngươi không muốn nói ta cũng sẽ không gặng hỏi đâu."
Hắn cười vẻ vui sướng.
"Trước kia ta đã nói rồi, đây là một trận tỷ thí đường đường chính chính."
Doãn Từ bật cười: "Sư tôn vẫn đau đáu chuyện tỷ thí vạch trần gốc gác đấy hả?"
"Dĩ nhiên rồi."
Nói đoạn Thời Kính Chi vươn tay chỉnh trang mũ mão cho Doãn Từ.
"Ta chỉ mong ngươi mạnh hơn ta tưởng tượng, mau chóng tra rõ thân thế của ta... rồi mau chóng tìm được ta, đến bên ta."
"Đã vậy thì sao không nói thẳng cho ta biết?"
"Nếu A Từ chỉ có võ công cao cường mà không có mạng lưới quan hệ thì tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện này. Thật lòng ta không muốn mất trợ thủ đắc lực như ngươi, nhưng cũng thật sự không muốn để ngươi bị cuốn vào những chuyện vượt quá khả năng kiểm soát."
Thời Kính Chi lắc lắc đầu, lần đầu tiên, phong thái ung dung của hắn phai nhạt đi đôi chút.
"Đi thôi, chúng ta chia nhau thả tiền. Qua thời gian ba nén hương thì gặp nhau ở cổng thành."
"Được."
Sau khi hai người tách ra, Doãn Từ không vội đi giấu tiền mà chạy thẳng đến trạm truyền tin.
Trước thời điểm lên núi, tiến vào trận Phật Tâm, y đã truyền đạt yêu cầu điều tra Thời Kính Chi. Theo ước định ban đầu thì bồ câu xám sẽ gửi thư đến thành Vĩnh Thịnh. Do đó dù Thời Kính Chi không chủ động đến đây, Doãn Từ cũng sẽ lén ghé qua một lần.
Hôm nay vừa khéo đến xem thư.
Tiếc rằng đúng như Thời Kính Chi đã nói, thân thế của hắn không hề dễ thăm dò. Doãn Từ tổng hợp mấy phong thư mà chỉ lựa ra được một đầu mối.
Lão già Tôn Hoài Cẩn có cả thảy bảy người con cháu họ Thời còn sống trên đời. Bảy người này ngoại hình bình thường, gia cảnh tuy đủ ăn đủ mặc nhưng không đến mức giàu sang, chỉ thuộc hàng trung-hạ lưu là cùng, mà tính cách họ cũng trong sạch và an phận.
Bất luận có nhìn nhận ra sao thì trông họ cũng không có vẻ sẽ có họ hàng thân thích với người quái dị như Thời Kính Chi.
Tuy nhiên không phải không gặt hái được gì- Doãn Từ nhận được ghi chép về một người quá cố làm y tò mò.
Tôn Hoài Cẩn có một cháu ngoại gái tên là Thời Sùng Ngọc.
Cha Thời Sùng Ngọc là một thương nhân có chút ít tiếng tăm, ông này có với con gái nhà họ Tôn hai cô con gái. Thời Sùng Ngọc ngoại hình xinh đẹp, lại có tài văn võ, nên có thể nói là tương đối xuất chúng. Tiếc rằng cha nàng bảo thủ, chỉ muốn nàng sớm lập gia đình.
Thời Sùng Ngọc rắn rỏi bẩm sinh, không cam chịu số phận, nàng liền chống đối người nhà rồi tự mình xông xáo giang hồ.
Mà nàng cũng thật sự thành danh.
Tính nàng khí khái mà lại giỏi dùng thương, nên được người đời gọi là "thương ngọc vỡ". Bởi hồi trẻ tuổi nàng có chút danh tiếng nên được phái Thái Hành để mắt tới và thu làm đệ tử. Chỉ là giang sơn rộng lớn, giang hồ vốn chẳng thiếu người. "Thương ngọc vỡ" tung hoành thêm năm, sáu năm rồi bỗng dưng biệt tích.
Nàng tự học thành tài, lại hao phí quá nhiều thời gian bên ngoài nên không được phái Thái Hành coi là đệ tử hạng nhất. Mà dân gian thì không thiếu người tài, nào có ai để ý đến sự vắng bóng của nàng đâu. Tất cả những gì Thời Sùng Ngọc để lại sau đó là lời đồn nàng "bị bệnh qua đời khi mới chừng hai mươi tuổi".
Lời đồn ấy cũng đã là chuyện của hơn hai chục năm về trước.
Doãn Từ gấp phong thư, đoạn dùng chậu than ở trạm đưa tin đốt ngay tại chỗ.
Như vậy, nếu xét theo hướng huyết thống của Tôn Hoài Cẩn thì Thời Sùng Ngọc là người có khả năng liên quan đến Thời Kính Chi nhất. Dù gì họ cũng sắp đi ngang qua phái Thái Hành, mà manh mối này đáng giá để đào sâu thêm.
Khoảng trống hai tư năm từ khi gặp "nhóc câm" đến khi gặp "sư phụ gà mờ", y nhất định phải ra cho bằng được.
... Đừng nói đến việc Thời Kính Chi hy vọng y "tìm được hắn", dù hắn có muốn lẩn tránh, y cũng sẽ xé tan màn sương phủ kinh niên và đến bên cạnh Thời Kính Chi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.