Chương 32: Vừa Hay Ta Đang Khó Chịu
Thế Nhân
08/03/2022
- Chỉ là trước khi đó ta nên làm gì đó nhỉ. Các ngươi ra đi, ta thừa biết các ngươi ở đó từ lâu rồi
Thần Vũ cười lạnh nhìn về phía sau nói.
- Hahaha ! có dũng khí lắm, biết sự hiện diện của bọn ta mà còn không chạy, rất tốt.
Một tiếng cười lớn đột nhiên vang lên, sau lưng Thần Vũ một nhân ảnh xuất hiện rồi thêm ba nhân ảnh nữa, hắn liền biết đây là một tổ đội.
- Khá khen cho sự dũng cảm của ngươi, chỉ cần ngươi để lại thần khí truyền thừa khi nãy của ngươi thì ta sẽ cho ngươi toàn thây.
Tên dẫn đầu là một tên trông ốm yếu, tóc dựng đứng trông rất hung tợn. Hắn mở miệng liền muốn giết Thần Vũ cướp đồ.
Tại vì sơn động sụp đổ khiến cả ngọn thạch sơn đổ xuống, âm thanh lớn như thế thì liền có thể thu hút người tới, đám người này cách đó chỉ gần mười dặm tất nhiên là nhanh chân nhất.
Trong Thanh Sơn Lâm chia thành bốn hướng, hướng an toàn nhất là phía đông, còn phía Thần Vũ ở là tây nam vốn là hẻo lảnh ít kẻ dừng chân nhưng không may sao đám người này lại ở gần đó.
Kể lại khi nãy lúc sơn động bắt đầu rung chuyển, âm thanh của nó đã thu hút đám lưu manh này.
- Kiêu Doãn, hướng kia có chấn động rất mạnh, vậy là có chuyện gì.
Nhân ảnh người đang nói là một thanh niên nhưng trông không thiện lành gì, cũng có lẽ là đã giết không ít người.
Người mà tên này đang hỏi ý kiến là tên đội trưởng người gầy nhom tóc dựng đứng kia, tên của hắn là Kiêu Doãn.
Bốn kẻ này từ đầu khi bắt đầu vòng khảo thí thứ ba là đã lập thành tổ đội với nhau, hơn nữa những kẻ này có lẽ là đã biết nhau từ trước.
- Ở phía này là nơi hẻo lánh, nếu chấn động mạnh thế này trừ khi là sơn bảo xuất thế hoặc thú vương đang chiến đấu.
Tên Kiêu Doãn kia trầm ngâm một tí rồi nói.
- Vậy bây giờ nên làm thế nào ?
Một người thanh niên bạch diện, thân thể bao phủ bởi khí băng hàn nói.
- Dù là trường hợp nào ta thấy đều có lợi cho chúng ta, có nên tới đó không.
Người lên tiếng cũng là người cuối cùng từ nãy đến giờ đều không lên tiếng, là một hán tử, hắn mang một cây cự đao ở phía sau.
- Cũng không thể trừ đi khả năng có người được, chúng ta vẫn sẽ đi đến đó nhưng phải cẩn thận.
Kiêu Doãn chủ ý.
Ba kẻ kia đồng loạt gật đầu rồi hóa thành một độn quang bay đi. Khi gần tới nơi bốn người bọn chúng liền đổi phương thức chạy tới, chúng cũng rất cẩn thận gần đến nơi thì chúng liền núp xem động tĩnh.
Lại đúng lúc đó Thần Vũ chạy ra cùng với Tiểu Nguyên. Sau đó bốn kẻ này đều chứng kiến thấy Tiểu Nguyên vốn là một binh khí nhưng lại có khí linh nói chuyện.
Lúc này bốn kẻ đều đỏ mắt, bọn chúng đã từng nghe, có thể có linh chỉ sợ đó là một món Tiên khí hoặc Thần khí trong truyền thuyết ghi chép lại mà thôi.
Suy nghĩ một hồi Kiêu Doãn đoán là Thần Vũ là người đã tìm được động phủ cổ truyền thừa nên không chỉ có Thần khí mà còn có thể có truyền thừa khác.
Lúc đó Kiêu Doãn liền bàn bạc với ba kẻ kia về việc đoạt lấy bảo vật. Còn hắn thì lại chủ ý về truyền thừa khác của Thần Vũ.
Bọn chúng thấy Thần Vũ chỉ là một Luyện mạch nhất trọng nên giương giương đắc ý. Vì dù sao thì bọn chúng đều là Luyện mạch nhị trọng, bản thân Kiêu Doãn lại la tam trọng.
Khi Kiêu Doãn thấy Tiểu Nguyên thoắt cái bị Thần Vũ thu vào mi tâm thì đã biết Thần Vũ không chỉ có một bí mật, hắn càng đỏ mắt hơn. Cuối cùng trong lúc chờ đợi cơ hội đánh úp Thần Vũ thì bị phát hiện nên đành phải hiện thân.
- hừ ! ngươi đánh chủ ý vào Tiểu Nguyên thì cũng thôi đi, nhưng trong ý ngươi có vẻ còn muốn giết cả ta.
Thần Vũ vốn đã đang khó chịu trong người, giờ bọn này lại còn dám đánh chủ ý giết mình khiến Thần Vũ đã không chịu được nữa.
- Haahahah!
Bốn kẻ cùng cười lớn.
- Kiêu Doãn ta xưa nay làm việc đều có máu tanh, ngươi cũng chỉ là luyện mạch nhất trọng thôi, lại dám đấu khẩu với ta !
Kiêu Doãn cười nhẹ một cái rồi nói.
Thấy Thần Vũ dám đối đầu với mình, khí tức hắn bạo phát, thất mạch hiện ra đã là Luyện mạch tam trọng.
Vốn tưởng là Thần Vũ sẽ kinh hoảng mà chạy nhưng hắn vẫn thấy Thần Vũ đứng đó, hơn nữa còn cười hắn.
Thẹn quá hóa giận, Kiêu Doãn không nói nhiều nữa liền tấn công Thần Vũ. Ba kẻ kia thấy thế cũng tấn công theo lão đại của mình.
Thần Vũ nhìn bốn người lao tới hắn lại cười khẩy nói.
- Vừa hay ta đang rất khó chịu, đánh các ngươi cho hả giận.
Thần Vũ xuất ra Huyền Mãng Tinh Côn, nguyên lực bạo phát bao phủ lấy Tinh Côn đánh tới, với nguyên lực hùng hồn bây giờ của Thần Vũ thì chỉ cần ngũ mạch là đã có thể đánh bại lũ này.
Kiêu Doãn và cả bọn thấy Thần Vũ lấy ra lại không phải Thần khí khi nãy liền mừng thầm, vì chỉ cần không phải Thần khí thì chúng không sợ.
Nhưng khi bọn chúng nhìn thấy linh lực bất thường mà còn hùng hồn của Thần Vũ thì biết chúng sai rồi. Bốn kẻ lao tới lại bị đánh văng cả bốn.
Kiêu Doãn thấy thế không giấu nổi sự kinh hãi trong mắt, nhưng vì bảo vật làm mờ mắt nên hắn không suy nghĩ nhiều, hắn liền nói với đồng bọn.
- Tên này linh lực bất thường nhưng bốn chúng ta cùng lên chắc chắn sẽ đánh thắng.
Nghe lão đại mình nói ba kẻ kia đều gật đầu, bọn chúng mang ra võ kỹ của mình muốn giết Thần Vũ nhanh gọn.
Kiêu Doãn sử dụng lục mạch linh lực ngưng tụ ra một con hỏa xà cao một trượng, hỏa xà cực kỳ hung tợn, lại còn có uy lực lớn, nó vừa xuất hiện đã làm xung quanh cháy một mảng.
Tên thanh niên khuôn mặt lãnh sát lại tu luyện quyền sát, lục mạch chi lực ngưng tụ song quyền tỏa ra sát khí lại có cả huyết tanh, rốt cuộc không biết là đã giết bao nhiêu người.
Hai tên còn lại một tên ngưng tụ thành một cây băng thương đánh tới, tên cầm cự đao thì ngưng linh lực vào đao khiến cả mặt đất rung lên.
Bốn đòn thế cùng nhau đánh tới Thần Vũ, nhưng với thực lực bây giờ của Thần Vũ thì lại không e ngại gì cả.
Viêm thể, khởi !
Thần Vũ lần này lại tự động sử dụng viêm thể, cũng bởi vì bây giờ hắn đã có Hỗn Độn chi nguyên, thêm cả hai mươi mốt kinh mạch bổ sung, viêm thể hiện tại đã không thể làm hắn tiêu hao quá nhiều, nhưng vẫn là không ít vì cứ tăng theo tu vi thì viêm thể càng được nâng cấp.
Ánh mắt Thần Vũ thay đổi, cơ thể nứt ra rồi ngọn lửa của Hỗn Độn Ma Viêm từ đó len lõi bùng lên, trông lúc này Thần Vũ không khác gì một ngọn hỏa sơn đang phun trào. Huyền Mãng Tinh Côn được truyền vào Nguyên Lực lại cũng bốc cháy lên ở hai đầu.
Đám ngươi kia thấy một màn này liền kinh hồn bạt vía rồi, mức độ linh lực của họ lúc này rõ ràng không bằng Thần Vũ, nên bọn chúng liền suy nghĩ rằng đây là một kẻ thích giả heo ăn thịt hổ. Bọn chúng dù đã cẩn thận nhưng thật sự quá xui xẻo.
Nhưng đòn thế đã xuất đi không thể thu hồi được liền xông thẳng tới Thần Vũ.
Thần Vũ cũng lao lại với bốn người không chút kiêng dè.
Hỏa xà từ xa lao tới đầu tiên nhưng nói về hỏa diễm thì Thần Vũ chắc chắn ăn đứt, hỏa xà vừa tới nơi đã cảm thấy một lực hút cực lớn.
Viêm thể của Thần Vũ là do Hỗn Độn Ma Viêm tự luyện ra, có thể nói nó có đặc tính của Ma Viêm, gặp con hỏa xà này dù không được bao nhiêu nhưng Ma Viêm vẫn thôn phệ nó thông qua viêm thể.
Kiêu Doãn thấy hỏa xà chứa chín phần tu vi của mình biến mất trong nháy mắt đã biết không ổn, nhưng còn không kịp ngăn ba người còn lại thì Thần Vũ lại đánh tới.
Một cây băng thương đánh tới Thần Vũ, hắn lại không quan tâm mặc kệ băng thương đánh trúng, nhưng băng thương chạm tới Viêm Thể liền tan chảy không để lại vết tích gì.
Cự đao và sát quyền cùng nhau ập tới, Thần Vũ liền sử dụng Tinh Côn đỡ lấy.
Thần Vũ truyền ma viêm vào Tinh Côn, sát quyền chạm phải ma viêm thì sát khí liền bị thiêu đốt, bởi vì Hỗn Độn Ma Viêm vốn có thể dùng hỏa diễm của mình tịnh hóa tà khí hay sát khí.
Song quyền bị đốt cháy tên kia liền đau đớn bị đánh văng lùi về sau. Tinh Côn lúc này va chạm với cự đao, vốn Huyền Mãng Tinh Côn đã nặng. Thêm cả Huyền Mãng Tinh Côn là thượng cấp binh khí, hơn hẳn cự đao trung cấp binh khí kia hai cấp bậc, cho nên vừa va chạm thì cự đao đã chịu không nổi liền bị đánh nát.
Cả bốn người bị đánh bại chỉ trong hai đến ba hơi thở. Bốn kẻ này bắt đầu có chủ ý chạy trốn.
- Mau chạy, tên này vốn không phải Luyện mạch nhất trọng !
Kiêu Doãn la lên. Ba người kia nghe thế liền biến thành độn quang bay đi.
Nhưng Thần Vũ tất nhiên không tha cho kẻ có chủ ý giết mình. Hắn dậm chân cũng biến thành độn quang đuổi theo.
Thấy Thần Vũ vẫn không có ý định tha cho bọn chúng, bốn người liền quay dứt khoát muốn phản kháng. Nhưng nào ngờ lúc này Thần Vũ lại tung ra Tịnh Nộ Viêm Ma Hoàn, viêm hoàn to băng nắm tay bay tới chỗ bốn người liền bạo nổ.
Uỳnh….!
Với uy lực của Tịnh Nộ Viêm Ma Hoàn, lớp linh lực phòng ngự của bốn kẻ đó cũng chẳng tính là cái gì liền bị xuyên phá.
Bốn kẻ bị Ma Viêm thiêu đốt không thể phát ra tiếng liền chết cháy. Thần Vũ hất tay thu lại bốn chiếc nạp giới rồi thì mới dừng tay thu lại Viêm Thể.
Mười sáu năm nay Thần Vũ sống cũng chứng kiến đủ thứ trên đời nên lúc này giết người hắn lại thấy bình thường như không.
Thần Vũ cười lạnh nhìn về phía sau nói.
- Hahaha ! có dũng khí lắm, biết sự hiện diện của bọn ta mà còn không chạy, rất tốt.
Một tiếng cười lớn đột nhiên vang lên, sau lưng Thần Vũ một nhân ảnh xuất hiện rồi thêm ba nhân ảnh nữa, hắn liền biết đây là một tổ đội.
- Khá khen cho sự dũng cảm của ngươi, chỉ cần ngươi để lại thần khí truyền thừa khi nãy của ngươi thì ta sẽ cho ngươi toàn thây.
Tên dẫn đầu là một tên trông ốm yếu, tóc dựng đứng trông rất hung tợn. Hắn mở miệng liền muốn giết Thần Vũ cướp đồ.
Tại vì sơn động sụp đổ khiến cả ngọn thạch sơn đổ xuống, âm thanh lớn như thế thì liền có thể thu hút người tới, đám người này cách đó chỉ gần mười dặm tất nhiên là nhanh chân nhất.
Trong Thanh Sơn Lâm chia thành bốn hướng, hướng an toàn nhất là phía đông, còn phía Thần Vũ ở là tây nam vốn là hẻo lảnh ít kẻ dừng chân nhưng không may sao đám người này lại ở gần đó.
Kể lại khi nãy lúc sơn động bắt đầu rung chuyển, âm thanh của nó đã thu hút đám lưu manh này.
- Kiêu Doãn, hướng kia có chấn động rất mạnh, vậy là có chuyện gì.
Nhân ảnh người đang nói là một thanh niên nhưng trông không thiện lành gì, cũng có lẽ là đã giết không ít người.
Người mà tên này đang hỏi ý kiến là tên đội trưởng người gầy nhom tóc dựng đứng kia, tên của hắn là Kiêu Doãn.
Bốn kẻ này từ đầu khi bắt đầu vòng khảo thí thứ ba là đã lập thành tổ đội với nhau, hơn nữa những kẻ này có lẽ là đã biết nhau từ trước.
- Ở phía này là nơi hẻo lánh, nếu chấn động mạnh thế này trừ khi là sơn bảo xuất thế hoặc thú vương đang chiến đấu.
Tên Kiêu Doãn kia trầm ngâm một tí rồi nói.
- Vậy bây giờ nên làm thế nào ?
Một người thanh niên bạch diện, thân thể bao phủ bởi khí băng hàn nói.
- Dù là trường hợp nào ta thấy đều có lợi cho chúng ta, có nên tới đó không.
Người lên tiếng cũng là người cuối cùng từ nãy đến giờ đều không lên tiếng, là một hán tử, hắn mang một cây cự đao ở phía sau.
- Cũng không thể trừ đi khả năng có người được, chúng ta vẫn sẽ đi đến đó nhưng phải cẩn thận.
Kiêu Doãn chủ ý.
Ba kẻ kia đồng loạt gật đầu rồi hóa thành một độn quang bay đi. Khi gần tới nơi bốn người bọn chúng liền đổi phương thức chạy tới, chúng cũng rất cẩn thận gần đến nơi thì chúng liền núp xem động tĩnh.
Lại đúng lúc đó Thần Vũ chạy ra cùng với Tiểu Nguyên. Sau đó bốn kẻ này đều chứng kiến thấy Tiểu Nguyên vốn là một binh khí nhưng lại có khí linh nói chuyện.
Lúc này bốn kẻ đều đỏ mắt, bọn chúng đã từng nghe, có thể có linh chỉ sợ đó là một món Tiên khí hoặc Thần khí trong truyền thuyết ghi chép lại mà thôi.
Suy nghĩ một hồi Kiêu Doãn đoán là Thần Vũ là người đã tìm được động phủ cổ truyền thừa nên không chỉ có Thần khí mà còn có thể có truyền thừa khác.
Lúc đó Kiêu Doãn liền bàn bạc với ba kẻ kia về việc đoạt lấy bảo vật. Còn hắn thì lại chủ ý về truyền thừa khác của Thần Vũ.
Bọn chúng thấy Thần Vũ chỉ là một Luyện mạch nhất trọng nên giương giương đắc ý. Vì dù sao thì bọn chúng đều là Luyện mạch nhị trọng, bản thân Kiêu Doãn lại la tam trọng.
Khi Kiêu Doãn thấy Tiểu Nguyên thoắt cái bị Thần Vũ thu vào mi tâm thì đã biết Thần Vũ không chỉ có một bí mật, hắn càng đỏ mắt hơn. Cuối cùng trong lúc chờ đợi cơ hội đánh úp Thần Vũ thì bị phát hiện nên đành phải hiện thân.
- hừ ! ngươi đánh chủ ý vào Tiểu Nguyên thì cũng thôi đi, nhưng trong ý ngươi có vẻ còn muốn giết cả ta.
Thần Vũ vốn đã đang khó chịu trong người, giờ bọn này lại còn dám đánh chủ ý giết mình khiến Thần Vũ đã không chịu được nữa.
- Haahahah!
Bốn kẻ cùng cười lớn.
- Kiêu Doãn ta xưa nay làm việc đều có máu tanh, ngươi cũng chỉ là luyện mạch nhất trọng thôi, lại dám đấu khẩu với ta !
Kiêu Doãn cười nhẹ một cái rồi nói.
Thấy Thần Vũ dám đối đầu với mình, khí tức hắn bạo phát, thất mạch hiện ra đã là Luyện mạch tam trọng.
Vốn tưởng là Thần Vũ sẽ kinh hoảng mà chạy nhưng hắn vẫn thấy Thần Vũ đứng đó, hơn nữa còn cười hắn.
Thẹn quá hóa giận, Kiêu Doãn không nói nhiều nữa liền tấn công Thần Vũ. Ba kẻ kia thấy thế cũng tấn công theo lão đại của mình.
Thần Vũ nhìn bốn người lao tới hắn lại cười khẩy nói.
- Vừa hay ta đang rất khó chịu, đánh các ngươi cho hả giận.
Thần Vũ xuất ra Huyền Mãng Tinh Côn, nguyên lực bạo phát bao phủ lấy Tinh Côn đánh tới, với nguyên lực hùng hồn bây giờ của Thần Vũ thì chỉ cần ngũ mạch là đã có thể đánh bại lũ này.
Kiêu Doãn và cả bọn thấy Thần Vũ lấy ra lại không phải Thần khí khi nãy liền mừng thầm, vì chỉ cần không phải Thần khí thì chúng không sợ.
Nhưng khi bọn chúng nhìn thấy linh lực bất thường mà còn hùng hồn của Thần Vũ thì biết chúng sai rồi. Bốn kẻ lao tới lại bị đánh văng cả bốn.
Kiêu Doãn thấy thế không giấu nổi sự kinh hãi trong mắt, nhưng vì bảo vật làm mờ mắt nên hắn không suy nghĩ nhiều, hắn liền nói với đồng bọn.
- Tên này linh lực bất thường nhưng bốn chúng ta cùng lên chắc chắn sẽ đánh thắng.
Nghe lão đại mình nói ba kẻ kia đều gật đầu, bọn chúng mang ra võ kỹ của mình muốn giết Thần Vũ nhanh gọn.
Kiêu Doãn sử dụng lục mạch linh lực ngưng tụ ra một con hỏa xà cao một trượng, hỏa xà cực kỳ hung tợn, lại còn có uy lực lớn, nó vừa xuất hiện đã làm xung quanh cháy một mảng.
Tên thanh niên khuôn mặt lãnh sát lại tu luyện quyền sát, lục mạch chi lực ngưng tụ song quyền tỏa ra sát khí lại có cả huyết tanh, rốt cuộc không biết là đã giết bao nhiêu người.
Hai tên còn lại một tên ngưng tụ thành một cây băng thương đánh tới, tên cầm cự đao thì ngưng linh lực vào đao khiến cả mặt đất rung lên.
Bốn đòn thế cùng nhau đánh tới Thần Vũ, nhưng với thực lực bây giờ của Thần Vũ thì lại không e ngại gì cả.
Viêm thể, khởi !
Thần Vũ lần này lại tự động sử dụng viêm thể, cũng bởi vì bây giờ hắn đã có Hỗn Độn chi nguyên, thêm cả hai mươi mốt kinh mạch bổ sung, viêm thể hiện tại đã không thể làm hắn tiêu hao quá nhiều, nhưng vẫn là không ít vì cứ tăng theo tu vi thì viêm thể càng được nâng cấp.
Ánh mắt Thần Vũ thay đổi, cơ thể nứt ra rồi ngọn lửa của Hỗn Độn Ma Viêm từ đó len lõi bùng lên, trông lúc này Thần Vũ không khác gì một ngọn hỏa sơn đang phun trào. Huyền Mãng Tinh Côn được truyền vào Nguyên Lực lại cũng bốc cháy lên ở hai đầu.
Đám ngươi kia thấy một màn này liền kinh hồn bạt vía rồi, mức độ linh lực của họ lúc này rõ ràng không bằng Thần Vũ, nên bọn chúng liền suy nghĩ rằng đây là một kẻ thích giả heo ăn thịt hổ. Bọn chúng dù đã cẩn thận nhưng thật sự quá xui xẻo.
Nhưng đòn thế đã xuất đi không thể thu hồi được liền xông thẳng tới Thần Vũ.
Thần Vũ cũng lao lại với bốn người không chút kiêng dè.
Hỏa xà từ xa lao tới đầu tiên nhưng nói về hỏa diễm thì Thần Vũ chắc chắn ăn đứt, hỏa xà vừa tới nơi đã cảm thấy một lực hút cực lớn.
Viêm thể của Thần Vũ là do Hỗn Độn Ma Viêm tự luyện ra, có thể nói nó có đặc tính của Ma Viêm, gặp con hỏa xà này dù không được bao nhiêu nhưng Ma Viêm vẫn thôn phệ nó thông qua viêm thể.
Kiêu Doãn thấy hỏa xà chứa chín phần tu vi của mình biến mất trong nháy mắt đã biết không ổn, nhưng còn không kịp ngăn ba người còn lại thì Thần Vũ lại đánh tới.
Một cây băng thương đánh tới Thần Vũ, hắn lại không quan tâm mặc kệ băng thương đánh trúng, nhưng băng thương chạm tới Viêm Thể liền tan chảy không để lại vết tích gì.
Cự đao và sát quyền cùng nhau ập tới, Thần Vũ liền sử dụng Tinh Côn đỡ lấy.
Thần Vũ truyền ma viêm vào Tinh Côn, sát quyền chạm phải ma viêm thì sát khí liền bị thiêu đốt, bởi vì Hỗn Độn Ma Viêm vốn có thể dùng hỏa diễm của mình tịnh hóa tà khí hay sát khí.
Song quyền bị đốt cháy tên kia liền đau đớn bị đánh văng lùi về sau. Tinh Côn lúc này va chạm với cự đao, vốn Huyền Mãng Tinh Côn đã nặng. Thêm cả Huyền Mãng Tinh Côn là thượng cấp binh khí, hơn hẳn cự đao trung cấp binh khí kia hai cấp bậc, cho nên vừa va chạm thì cự đao đã chịu không nổi liền bị đánh nát.
Cả bốn người bị đánh bại chỉ trong hai đến ba hơi thở. Bốn kẻ này bắt đầu có chủ ý chạy trốn.
- Mau chạy, tên này vốn không phải Luyện mạch nhất trọng !
Kiêu Doãn la lên. Ba người kia nghe thế liền biến thành độn quang bay đi.
Nhưng Thần Vũ tất nhiên không tha cho kẻ có chủ ý giết mình. Hắn dậm chân cũng biến thành độn quang đuổi theo.
Thấy Thần Vũ vẫn không có ý định tha cho bọn chúng, bốn người liền quay dứt khoát muốn phản kháng. Nhưng nào ngờ lúc này Thần Vũ lại tung ra Tịnh Nộ Viêm Ma Hoàn, viêm hoàn to băng nắm tay bay tới chỗ bốn người liền bạo nổ.
Uỳnh….!
Với uy lực của Tịnh Nộ Viêm Ma Hoàn, lớp linh lực phòng ngự của bốn kẻ đó cũng chẳng tính là cái gì liền bị xuyên phá.
Bốn kẻ bị Ma Viêm thiêu đốt không thể phát ra tiếng liền chết cháy. Thần Vũ hất tay thu lại bốn chiếc nạp giới rồi thì mới dừng tay thu lại Viêm Thể.
Mười sáu năm nay Thần Vũ sống cũng chứng kiến đủ thứ trên đời nên lúc này giết người hắn lại thấy bình thường như không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.